• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Núi Hảo Vân nằm ở nơi ẩm ướt, càng vào thu càng khiến con người ta lạnh buốt toàn thân. Trong lòng Kim Thu Phủ âm thầm kinh ngạc, chỗ này rêu xanh mọc khắp nơi, dễ sinh chướng khí, nào có tốt đẹp như núi Mai Hoa non xanh nước biếc mọc đầy hoa thơm trái ngọt? Đường đường là Kiếm hội trung nguyên lại dừng chân ở chốn này, đúng là có cái nhìn khác biệt, sở thích lạ lùng.

Hiên Viên Long và Ân Đông Xuyên lại âm thầm quan sát các khúc cua và góc tường có mai phục không, nhưng đi được vài chục bước, chợt nghe phía tây vang lên một tiếng "rầm" lớn, mấy người đều thoáng ngơ ngẩn, đó là tiếng chưởng phong giao kích. Đường Lệ Từ nhíu mày, bóng áo xám lướt qua rồi biến mất, lao thẳng về phía tây. Ba người Hiên Viên Long cũng không hẹn mà cùng đuổi theo, xuyên qua mấy căn viện nhỏ, lại thấy một bóng đen nhảy ra ngoài tường. Có người từ trong nhà đuổi ra như bóng với hình, giơ tay lên quát to, để lộ một vầng sáng trắng, uy phong lẫm liệt: "Chạy đi đâu!"

"Trại chủ!" Kim Thu Phủ buột miệng hô lên, Hiên Viên Long và Ân Đông Xuyên cũng kích động ra mặt, ba người cùng quỳ một chân xuống đồng thanh nói: "Anh em Hỏa Vân Trại cung thỉnh trại chủ trở về trại!"

Người vừa lao từ trong nhà ra thoáng ngơ ngác, ngạc nhiên nói: "Các ngươi đến nhanh thế? Đứng lên hết cho lão tử!" Giọng điệu và dáng vẻ này, hiển nhiên chính là Trì Vân.

"Trại chủ!" Kim Thu Phủ chen lên, cảm xúc dâng trào: "Má nhà nó chứ, có người gửi thư đến trại chúng ta bảo trại chủ bị Đường Lệ Từ hãm hại trọng thương, còn bị Thiệu Diên Bình nhốt lại. Ba người chúng ta bàn bạc một hồi rồi lập tức lùa quân xuống phương Nam cứu người, may mà trại chủ bình an vô sự!" Tính tình hắn ngay thẳng, nói một hồi nước mắt đã giàn giụa, xúc động vô cùng.

Hiên Viên Long lại suy nghĩ sâu xa hơn, trong lòng tràn đầy nghi ngờ: "Trại chủ bình an, mọi người đương nhiên yên tâm, nhưng kẻ vừa rồi rốt cuộc là ai? Trong Kiếm hội trung nguyên sao lại có người lẻn vào?"

Trì Vân nghe vậy thì quay sang nhìn Đường Lệ Từ, chỉ về phía Tây, sắc mặt căng thẳng: "Không nằm ngoài dự đoán của ngươi, Hỏa Vân Trại vừa tìm đến cửa thì đã có kẻ bịt mặt xông vào ám sát ta. Cũng may ngươi để tiểu tử họ Dư lại trong phòng canh giữ, lão tử hợp lực với tiểu tử họ Dư kia, đỡ được một đòn của hắn, giờ hắn chạy mất rồi."

Đường Lệ Từ cười khẽ: "Quả nhiên hắn không nhịn nổi mà, chỉ tiếc Thành đại hiệp lại bị điệu hổ ly sơn, bằng không ba người phục kích nhất định tóm được kẻ kia."

Trì Vân bật cười ha hả, vươn đầu lưỡi ra liếm đôi môi khô khốc: "Trong khoảng thời gian ngắn, muốn giết lão tử nào có dễ dàng đến thế."

Hiên Viên Long càng nghe càng thấy lạ, xem tình hình này thì hiển nhiên Trì Vân không bị Đường Lệ Từ hãm hại, mà là có kẻ khác: "Kẻ vừa rồi..."

"Kẻ vừa rồi là thằng khốn nạn tính toán hãm hại lão tử đây, tìm một đám bịt mặt võ công cực cao bao vây lão tử, đánh lão tử trọng thương, ban nãy còn muốn giết lão tử diệt khẩu để giá họa cho Đường Lệ Từ." Trì Vân lạnh lùng nói: "Hắn nhân lúc lão tử trọng thương, gửi thư cho các ngươi kể lể lão tử bị Thiệu Diên Bình nhốt lại, dụ các ngươi dẫn quân đến cứu. Sau đó lại muốn giết lão tử trước khi gặp được các ngươi, giá họa cho hồ ly tóc trắng, vậy là một mũi tên trúng hai đích, Hỏa Vân Trại với Kiếm hội trung nguyên sống mái với nhau, lưỡng bại câu thương, hắn ngồi yên làm ngư ông đắc lợi.

"Nhưng hắn không biết lão tử với hồ ly tóc trắng đã sớm đoán ra chiêu này, hôm nay lão tử không ngồi thiền mà chỉ giả vờ thôi. Hồ ly tóc trắng để Dư Phụ Nhân ở lại bảo vệ ta, cao thủ trên đời có cao siêu đến đâu cũng chẳng thể đánh bại Trì Vân và Dư Phụ Nhân liên thủ trong khoảng thời gian các ngươi đi qua mấy cái hành lang được, nên hắn không lấy được mạng lão tử. Chỉ tiếc là tuy dụ được hắn xuất hiện, cho các ngươi tận mắt chứng kiến một màn kịch hay, nhưng không thể tóm cổ hắn, vạch trần bộ mặt thật của hắn."

"Chỉ cần trại chủ bình an vô sự đã là may mắn của Hỏa Vân Trại rồi." Hiên Viên Long âm thầm cảm thấy kinh hãi, nghe Trì Vân nói thế thì rõ ràng bọn họ đang đối đầu với một cao thủ quỷ quyệt tâm cơ thâm sâu khó lường. Võ công Trì Vân thế nào hắn rõ như lòng bàn tay, với bản lĩnh của Trì Vân, lại còn phải liên thủ với người khác mới đỡ được một đòn, suy ra võ công của kẻ này cao đến khó lòng tưởng tượng: "Hắn rốt cuộc là ai?"

"Nhất...." Trì Vân không nghĩ ngợi gì cả, suýt nữa đã thốt ra bốn chữ "Nhất Đào Tam Sắc". Nhưng hắn chợt nhớ ra mình đã thề thốt với Đường Lệ Từ, nếu lộ ra nửa chữ thôi sẽ phải giao hết gia sản ở núi Mai Hoa, bao gồm cả Sáp Huyết Quỷ Tinh Chung cho Đường Lệ Từ. Chuyện này nhất định không thể, lời ra đến miệng đành quẹo lại: "Nhất định là một tên ma đầu chỉ biết đánh lén người khác sau lưng."

Dư Phụ Nhân chầm chậm bước ra khỏi phòng. Vừa rồi có kẻ bất ngờ xông vào, ra một đòn rất nặng với Trì Vân, không ngờ Trì Vân lại bật dậy đối chưởng với tên kia, ngay cả hắn cũng giật nảy mình, vội vàng rút kiếm ra tương trợ. Giờ Thanh Lạc đã trở về bao, gan bàn tay chảy máu, chiêu vừa rồi hắn cũng dốc hết toàn lực.

Đoàn người chầm chậm đi về phòng khách, trong đình viện đằng xa có bóng người lấp ló, một người đứng đó nhìn theo lưng mọi người. Trên quãng đường dẫn đến phòng khách dần dần có những kiến mon men bò đến, rồi lại thêm hai con rết nhỏ bò theo hướng đi của mọi người, bò chưa được bao lâu thì từ từ chết cứng giữa đường.

Gió thổi vi vu, xác con rết chết cứng nhẹ bẫng, bị gió thổi sang một bên. Hai con kiến chết trên đường nhỏ xíu như mẩu bụi hạt cát, cũng không làm người ta chú ý.

Ba người của Hỏa Vân Trại đi theo Trì Vân bước vào khách đường của Kiếm hội trung nguyên, mỗi người ngồi một ghế. Đường Lệ Từ bảo đệ tử Kiếm hội đi pha trà, Trì Vân đứng trong sảnh chắp tay không ngồi. Ánh mắt Đường Lệ Từ dừng lại trên người Trì Vân, dường như đang quan sát tỉ mỉ từng hành động của hắn, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhã như mọi khi: "Mấy ngày trước, trong trận đại chiến trên núi Hảo Vân, các vị cũng biết có chuyện bất ngờ xảy ra, chủ nhân Phong Lưu Điếm là Liễu Nhãn bị Thẩm Lang Hồn cướp đi, dẫn đến Kiếm hội trung nguyên đánh một trận công cốc với Phong Lưu Điếm. Hôm ấy binh hoang mã loạn, Liễu Nhãn đột ngột bị cướp đi, ta nhất thời sốt ruột mới bảo Trì Vân đuổi theo, kết quả lại khiến hắn một thân một mình rơi vào tay địch, đây đúng là sai lầm lớn của Đường mỗ. Cũng may Trì Vân võ công tài trí hơn người, dù rơi vào tay địch nhưng vẫn mang vết thương đột phá vòng vây. Mấy ngày nay hắn ở lại Kiếm hội trị thương, không biết ai truyền ra tin tức sai lệch, khiến các vị hiểu lầm vậy?"

Y nói chuyện nửa chừng, cũng không nói thật, nhẹ nhàng bỏ qua hết những điểm quan trọng, nhưng giọng nói lại ung dung chân thành, không hề có vẻ miễn cưỡng gượng gạo.

Hiên Viên Long vẫn âm thầm nghi hoặc, lấy trong ngực áo ra một phong thư: "Có người dùng danh nghĩa của Kiếm hội trung nguyên viết thư cho Hỏa Vân Trại, trong thư nói trại chủ trúng kỳ độc..."

Hắn còn chưa nói xong, Trì Vân đã nổi điên: "Con rùa nào nói lão tử trúng độc? Lão tử tung hoành giang hồ đến nay còn chưa thua trận lần nào, làm sao mà trúng độc được."

Hiên Viên Long ngẩn ra, hắn đương nhiên hiểu rõ tính khí Trì Vân nóng vội hấp tấp, nhưng chỉ một câu trúng độc đã khiến hắn kích động thế kia thì đúng là bất ngờ: "Việc này..." Hắn không tiện nói thêm gì nữa, cầm phong thư trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi đưa cho Đường Lệ Từ: "Nếu không có ý tốt báo tin tức là có ý đồ đâm thọt."

Đường Lệ Từ mở phong thư, rút lá thư ra. Bút tích trong thư tiêu sái tự nhiên, nét bút phóng khoáng đẹp đẽ tròn trịa, có thể nhìn ra người hạ những nét bút này văn chương đầy bụng, kẻ vũ phu tầm thường tuyệt đối không thể viết ra được. Trên đó chỉ lác đác mấy dòng chữ, y nhìn rất lâu rồi khẽ mỉm cười: "Chuyện trúng độc..."

Y còn chưa nói xong, Trì Vân đã đập bàn đánh "rầm" một cái, nổi giận đùng đùng: "Lão tử trúng độc hồi nào?"

Nụ cười trên mặt Đường Lệ Từ không hề thay đổi, giống như một chiếc mặt nạ bằng sứ luôn mỉm cười vậy, chính vì nó cứng đờ không đổi nên càng lộ rõ vẻ mê hoặc đang ẩn giấu: "Ngươi đúng là đã trúng ít độc, nhưng cũng sắp giải xong rồi, chỉ cần uống hai lượt thuốc nữa thôi..."

"Hừ!" Trì Vân vẫn chưa hết giận, trước mặt ba người Hiên Viên Long, hắn miễn cưỡng kiềm chế chính mình, nhưng hiển nhiên là trăm ngàn lần không thừa nhận. Hiên Viên Long và Ân Đông Xuyên đưa mắt ra hiệu cho nhau, trong lòng đều cảm giác thấy chuyện này có gì đó sai sai, sao Trì Vân lại nóng nảy thế?

Đường Lệ Từ lại dịu dàng nói, "Ngươi chỉ cần bồi bổ dưỡng thương thêm hai ba ngày, uống hai lượt thuốc nữa thôi..."

"Sao ta không nhớ mình trúng độc?" Nghe Đường Lệ Từ khăng khăng bảo hắn uống thuốc, Trì Vân cảm thấy bực bội cáu kỉnh, máu nóng sôi sùng sục muốn bốc lên đầu, "Hay ngươi lừa ta chuyện gì?"

Hắn vốn không muốn kích động như thế, nhưng chẳng hiểu vì sao lại không kiềm chế được bản thân, trái tim đập loạn, lòng bàn tay nóng cháy, dường như nếu không làm chuyện gì đó để phát tiết thì cả người sẽ bứt rứt khó chịu. Đường Lệ Từ nhìn hắn chằm chằm: "Khi ngươi ngất đi đã bị độc trùng cắn một cái, tự mình không nhận ra còn chờ người khác nói cho à?"

Trì Vân ngẩn ra, vận khí toàn thân, cảm giác nửa đúng nửa sai, không thể nói là trúng độc, nhưng cũng có gì đó khác thường, "Độc trùng gì cắn ta?"

Đường Lệ Từ chỉ tay ra ngoài, ngón tay y thon dài trắng như tuyết, vô cùng đẹp đẽ: "Con rết."

Trì Vân không nghĩ ngợi gì, bổ thẳng một chưởng ra ngoài. Chỉ nghe một tiếng "rầm", bên ngoài bụi mù đất cát, mấy chậu hoa vỡ tan, bay xa hơn một trượng, một con rết đang bò lổm ngổm trong chậu hoa bị chưởng này của hắn đánh chết. Đường Lệ Từ chầm chậm thu tay về, ánh mắt xoay chuyển, đáy mắt ẩn chứa ý cười mơ hồ khó nhận ra.

Trong mắt Ân Đông Xuyên lóe lên một tia sáng, lòng nảy sinh nghi hoặc. Trì Vân cư xử khác lạ, Đường Lệ Từ tỏ thái độ mập mờ, rốt cuộc mấy hôm trước đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc nội dung bức thư này và chân tướng mà Đường Lệ Từ nói, cái nào là thật? Cái nào là giả? Quay sang bên cạnh, Hiên Viên Long cũng đang cau mày, hiển nhiên trong lòng cũng hoài nghi.

Sau khi tung chưởng giết chết con rết kia, cảm giác sôi trào bức bối trong lòng Trì Vân bỗng dịu lại khác thường. Hắn thở ra một hơi thật dài, cả người toát ra nét mệt mỏi rã rời.

"Trì Vân." Đường Lệ Từ bưng chén trà xanh mà đệ tử Kiếm hội dâng lên, uống một ngụm nhỏ: "Vết thương của ngươi chưa lành, về phòng nghỉ ngơi đi."

Trì Vân lại hừ một tiếng, lâu ngày mới gặp lại ba vị các chủ, hắn vốn không định đi, nhưng đúng là toàn thân mệt mỏi rã rời. Còn đang do dự thì Hiên Viên Long đứng lên nói: "Trại chủ chưa lành vết thương, vẫn nên tĩnh tọa nghỉ ngơi cho khỏe. Nếu cần bảo vệ, Hỏa Vân Trại quyết không thoái thác."

Tay áo bào của hắn vung lên, phóng một viên pháo hiệu lên trời. Bên ngoài đồng loạt hô lên như dời non lấp bể, tiếng bước chân rền vang, năm mươi huynh đệ Hỏa Vân Trại xếp hàng chạy vào, Hiên Viên Long bình thản căn dặn: "Các vị hộ tống trại chủ vào phòng nghỉ ngơi, bất cứ ai đến gần cửa phòng trong vòng ba thước, giết chết không cần luận tội." Các anh em Hỏa Vân Trại đồng thanh đáp "Được", khí thế kinh người.

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Trong vòng vây của mọi người, Trì Vân trở về phòng nghỉ ngơi. Đường Lệ Từ bưng chén trà bình tĩnh nhìn theo, không hề ngăn cản. Hiên Viên Long đứng lên rồi cũng không ngồi xuống nữa, quay người lại lạnh lùng nhìn Đường Lệ Từ: "Rốt cuộc tình hình trại chủ trúng độc thế nào? Độc thương có nghiêm trọng không?" Hắn gọi người của Hỏa Vân Trại vào, cho thấy hắn không tin tưởng Kiếm hội trung nguyên.

Đường Lệ Từ nhíu mày, không biết đang nghĩ gì. Y ngừng lại một chút, dường như mới nghe được câu hỏi của Hiên Viên Long, "Độc thương... không nặng." Ánh mắt y vẫn dõi theo hướng Trì Vân vừa đi, thần sắc biến đổi liên tục, giống như có ngàn vạn lo âu.

"Đường công tử nổi danh khắp thiên hạ là mưu trí vô song." Hiên Viên Long lạnh lùng nhìn y, "Danh tiếng quá lẫy lừng, khiến cho Hiên Viên Long không thể không nghi ngờ những lời Đường công tử nói ra. Độc thương thật sự không nặng sao? Ban nãy trại chủ nóng nảy như thế, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Đường Lệ Từ nhíu mày, đặt chén trà xuống: "Nếu các vị Hỏa Vân Trại chịu để cho hắn nghỉ ngơi yên ổn, không tra hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì hoặc kích thích tâm trí hắn, thì độc thương sẽ không nặng."

Ân Đông Xuyên lạnh lùng nói: "Nói thế nghĩa là thương tích của trại chủ quả nhiên không thể xem thường, những lời ngươi vừa nói tin được mấy phần?"

Đường Lệ Từ nhắm mắt lại, khóe môi hơi cong lên: "Mười phần."

Ân Đông Xuyên giận quá hóa cười, vỗ bàn: "Ha ha ha, Đường công tử nói chuyện đúng là khiến người ta bội phục. Không biết trong những lời ngươi vừa nói ban nãy, có câu nào nhắc đến độc thương của trại chủ?"

Đường Lệ Từ thản nhiên đáp, "Ta nghĩ quan trọng nhất vẫn là Trì Vân bình an vô sự. Ta cũng không ép giết hắn giam giữ hắn để giành lấy Sáp Huyết Quỷ Tinh Chung, lẽ nào điểm này còn chưa đủ? Lẽ nào vẫn không đủ cho ngươi nghi ngờ dụng ý của bức thư này, không đủ để ngươi tin tưởng Kiếm hội trung nguyên?"

Nghe những lời này, Ân Đông Xuyên và Hiên Viên Long đều ngẩn ra, Kim Thu Phủ bật cười ha hả: "Đường công tử nói rất đúng, ít nhất có lão Kim ta đây không nghi ngờ Kiếm hội. Mọi người cùng uống trà, uống trà nào."

Hàng mi dài nơi khóe mắt Đường Lệ Từ hơi nhướn lên, nhưng y vẫn không mở mắt, cứ thế ngồi tĩnh tọa.

Ân Đông Xuyên và Hiên Viên Long đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí trong phòng khách nhất thời chìm vào yên lặng. Càng im ắng lâu, uy thế của Đường Lệ Từ lại càng tăng lên, chỉ trong chốc lát mà đường đường ba vị các chủ của Hỏa Vân Trại đều bắt đầu bồn chồn bất an. Giữa bầu không khí yên tĩnh vi diệu này, Dư Phụ Nhân mở lời: "Ta đi xem tình hình Trì Vân thế nào rồi."

Đường Lệ Từ mở mắt khẽ cười: "Đi đi."

Sau nụ cười này, cục diện lập tức thay đổi. Hiên Viên Long âm thầm thở hắt ra một hơi, bình sinh đối địch với vô số người, nói chém là chém nói giết là giết, nhưng đối mặt với Đường Lệ Từ đang nhắm mắt im lặng, hắn lại cảm nhận được áp lực mãnh liệt mà đời hắn chưa gặp bao giờ. Dư Phụ Nhân đã xoay người bước ra ngoài, Đường Lệ Từ cũng đứng lên, chắp tay sau lưng, mái tóc bạch kim bay bay theo gió về phía sau, "Ba vị từ xa vất vả tới đây, xin mời đến phòng khách nghỉ ngơi. Ta còn có chuyện quan trọng, xin thứ lỗi không tiếp chuyện được."

"Đường công tử cứ đi." Hiên Viên Long thuận miệng đáp, trong lòng tính toán vừa hay nhân cơ hội này kiểm tra địa hình khắp Kiếm hội trung nguyên, nếu nhất định phải đánh một trận thì còn có chuẩn bị. Đường Lệ Từ đi được mấy bước, không quay đầu lại mà nhẹ nhàng nói: "Trì Vân trọng thương mới khỏi, thần trí còn chưa vững. Nếu các vị muốn tốt cho hắn, xin hãy kiềm chế tình cảm huynh đệ, chớ quấy rầy hắn." Nói rồi chậm rãi bước đi.

"Nhìn sắc mặt Đường Lệ Từ, chỉ e độc thương của trại chủ không phải chuyện đùa đâu." Ân Đông Xuyên trầm ngâm: "Vừa rồi trại chủ nói năng kỳ lạ, giống như tinh thần bị kích động, không kiềm chế được, chẳng lẽ đây là triệu chứng của độc thương?"

Kim Thu Phủ hắng giọng: "Có điều ta cảm thấy Đường Lệ Từ quan tâm trại chủ lắm, không giống giả vờ đâu."

Hiên Viên Long nói: "Đường Lệ Từ tâm kế hơn người, nhất định giỏi giả vờ, vẫn không thể không đề phòng."

Đường Lệ Từ rời khỏi khách đường, trở về phòng mình. Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn trên người Trì Vân đã tạm thời lắng xuống, nhưng độc Cổ Chu lại phát tác, dù có huyết thanh của y áp chế nhưng lượng huyết thanh ít ỏi, chưa giải hết độc. Một khi độc Cổ Chu phát tác lần nữa, nhìn tình hình trước mắt, xem ra sẽ là một trận gió tanh mưa máu.

Nhưng muốn tự chế huyết thanh cần đến vài canh giờ, cho dù y mưu tính thiên biến vạn hóa thì chuyện này vẫn không tài nào tính được, chỉ còn cách đánh cược một lần.

Vén cổ tay áo bên trái lên, vết thương trên cổ tay đêm qua đã đóng một tầng vảy mỏng. Y nhấc ly thủy tinh đặt trên bàn, năm ngón tay trái nắm chặt lại, vết thương nơi cổ tay bục ra, máu tươi lại nhỏ từng giọt vào trong ly, chẳng bao lâu sau đã đầy một ly đỏ sẫm. Y vẫn ngồi một mình yên lặng chờ đợi, tay cầm ly thủy tinh, chờ huyết dịch của mình nguội đi rồi lắng đọng lại, sau đó lấy chất lỏng trong suốt nổi lên trên rung lắc tạo thành thuyết thanh. Cả quá trình mất máu tốn sức, hao tâm tổn trí nhưng không một ai hay.

Khóe môi Đường Lệ Từ khẽ cong, y bưng ly thủy tinh lên nghiêng nhẹ. Đôi môi đỏ của y chạm vào vành ly, đầu lưỡi hồng hào khẽ động đậy, dường như muốn nếm thử máu tươi trong ly. Nhưng đầu lưỡi mềm mại ấm nóng sắp chạm vào huyết dịch thì dừng, đổi thành một hơi thở nóng bỏng toát ra từ tận đáy lòng, dường như khiến toàn thân y nguội lạnh trong nháy mắt.

Cho dù chế được huyết thanh, phải làm sao để Trì Vân an phận thủ thường tiếp nhận chất lỏng cứu mạng này vẫn là một vấn đề nan giải. Đường Lệ Từ đợi cho huyết dịch ngưng đọng lại thành từng tầng, bên ngoài ánh mặt trời vừa ló rạng, cành lá xào xạc, cảnh sắc mùa thu đẹp đẽ biết bao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK