• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cả cơ thể tôi dường như kiệt sức chỉ vì nhớ nhung một người."

Trước đây tôi chưa từng yêu ai nên bây giờ khi yêu rồi tôi có những cảm giác rất lỳ lạ. Hóa ra khi ai yêu thì cũng như nhau cả, đều là nhớ nhung, bối rối và ghen tuông. Nghỉ một tuần để ôn thi thôi mà tôi cứ ngỡ đã nghỉ cả một tháng. Không gặp được Vương, tôi thấy mình như ăn không ngon miệng, ngủ không tròn giấc, nhìn cái gì cũng thành ra Vương. Triệu chứng của bệnh yêu này lan ra rộng thật, cả cơ thể tôi dường như kiệt sức chỉ vì nhớ nhung một người. Nếu tất cả những điều này chỉ vì tôi thiếu kinh nghiệm yêu đương thì tôi thề nếu có kiếp sau tôi hứa sẽ yêu thật nhiều và yêu không thèm suy nghĩ. Bây giờ tôi rất mệt mỏi, chỉ mới nhớ đến người ta thôi đã uể oải như thế này thì nếu được người ta nhớ lại thì tôi không biết còn khốn khổ thế nào nữa. Vừa muốn yêu vừa lại không muốn. Tôi vác nguyên cả cặp mắt thâm quầng như gấu trúc đi gặp Minh, suýt chút nữa Minh không nhận ra tôi. Sau khi biết được nguyên do, cô ấy còn mắng tôi ngốc nghếch.

- Tưởng cậu muốn làm một cô gái vĩ đại lắm cơ mà… Xem cậu kìa! Nhớ lại cái lúc cậu mắng tớ vì tớ khóc lóc khi cãi nhau với Nam thì giờ cậu mất ngủ chỉ vì nhớ anh ấy thì quả là một trời một vực đấy. Tớ thật không dám nghĩ đến lúc cậu rơi vào trường hợp như tớ thì cậu có khóc không nữa. Khi đó đừng gọi cho tớ, tớ nói trước là tớ sẽ cúp máy đấy.

- Để trả thù tớ à? Cậu yên tâm, tớ sẽ không bao giờ như vậy đâu. Khóc lóc không phải phong cách của tớ.

Tôi lắc lắc ngón tay trỏ, mỉm cười đắc ý. Nụ cười của tôi hoàn toàn không đi đôi với cặp mắt gấu trúc nhưng dù thế tôi cũng không chịu giảm bớt sự tự tin trong câu nói. Từ bé đến lớn, chưa một lần nào tôi khóc, ngay cả khi tôi phải chấp nhận việc bố không còn ở chung với mẹ con tôi, tôi cũng không rơi một giọt nước mắt nào. Đối với tôi mà nói thì việc khóc lóc thật sự xấu xí và không giải quyết được bất cứ điều gì cả. Suy cho cùng, tôi thật sự không thích khóc nên đừng bao giờ nghĩ là tôi có thể khóc vì một chàng trai.

- Tớ rất tò mò chàng trai nào đã làm tan chảy tảng băng trong trái tim cậu, ngay cả Đầu nấm còn không làm gì được.

Minh chợt nhắc đến Đầu nấm với vẻ tiếc nuối.

Tôi cáu gắt.

- Cậu còn nhắc cái tên đó trước mặt tớ à? Cậu ta mà còn để tớ gặp lại, chắc chắn sẽ không còn đường sống đâu.

Tôi trút giận lên cái ống hút, chọc mạnh vào cốc nước.

- Người ta đi vì công việc chứ có phải đi chơi đâu.

Minh bênh vực Đầu nấm. Ai cũng vậy, đến cả Hà bà già cũng cùng phe với cậu ta. Cô ta đã dành nguyên cả một “buổi tối quý giá” của cô ta để giảng giải cho tôi, Đầu nấm đi mà không nói với tôi là vì cậu ta quá bận. Nhưng sao mọi người cứ cố làm chuyện này rối tung lên vậy? Tôi giận Đầu nấm chỉ vì cậu ta bỏ đi không nói gì thôi. Chỉ là một cơn giận nhỏ, hãy nghĩ là như vậy đi! Bởi vì tôi đang ép bản thân tôi nghĩ như vậy, rằng tôi sẽ không quan tâm Đầu nấm đang ở cái xó xỉnh nào nữa. Kết thúc! Còn cái thứ tình cảm của tôi dành cho cậu ta, không thể nói vứt là vứt đi được. Coi như đó là một lần cảm mạo vậy.

- Tớ không quan tâm đâu!

Tôi chun mũi, làm mặt xấu với Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK