Trốn tôi? Tại sao phải làm thế?
Tìm tôi? Tại sao phải như vậy?”
Về Việt Nam dưỡng bệnh được được một tuần thì tôi khỏe trở lại. Có những đêm tôi sốt cao, đều là Dim ở bên chăm sóc tôi, thức cả đêm lo lắng cho tôi. Anh ấy chưa được trọn giấc đêm nào, vừa trông tôi vừa làm việc của tiệm bánh nhưng không hề than phiền nửa lời, lúc nào cũng trêu đùa tôi.
Tôi ngồi trên lưng Dim, ôm lấy cổ anh ấy, nghiêng mặt nhìn mặt Dim, ngón tay lướt trên đuôi mắt anh ấy.
- Dim già rồi Dim à…
Đuôi mắt của Dim, nếu nhìn kỹ sẽ thấy vài nếp nhăn. Nó rất mờ, chỉ khi nào Dim nhăn mặt hay cười quá lớn thì mới thấy được. Vậy nên dạo này Dim rất biết ý, cười rất duyên và cười rất lịch sự, không quá trớn như ngày trước.
- Làm việc kiếm tiền vỗ béo một cô tên là 55kg nên mới bị già đấy.
- Tại con Bột béo nó nhảy lên cân lúc đó chứ!
Tôi không thừa nhận, nhìn thấy con Bột béo đủng đỉnh đi ngang qua, chỉ thẳng vào nó để đổ tội.
Dim dừng ghi chép, với tay ôm con Bột béo vào lòng, vuốt ve nó, cưng nựng.
- Bột béo à, mẹ con vừa ú vừa hư, con thông cảm nhé!
Bột béo liếm vào tay Dim một cái, kêu ư ử thích thú.
Con Bột béo này bình thường tôi nói gì, làm gì nó cũng không thèm đáp lại, vậy mà chỉ cần Dim vuốt mũi vài cái là nó đáp lại ngay lập tức. Đúng là đồ phân biệt chủ.
- Em không làm mẹ của một đứa suốt ngày chỉ biết lăn như nó. Mấy lần nó toàn lăn vào chân em, ngứa chân là chỉ muốn đá cho vài cái.
Tôi vừa nói vừa tiện thể mô phỏng hành động, dụi chân vào người nó. Nó khinh khỉnh không thèm ngước nhìn tôi.
- Anh là bố nó, em là vợ anh nên dù không muốn em vẫn là mẹ nó. Và còn một điều vô cùng quan trọng là nó bị ú giống em.
Dim vừa dứt lời đã bị tôi túm lấy cổ áo, xốc lên. Tôi trừng mắt, nhìn anh ấy với con mắt hình viên đạn.
- Anh mới ú.
Dim nhe nhẻn cười, véo mũi tôi.
- Cân nặng của anh bằng em cộng thêm một con Bột béo nữa, không ú, rất đẹp, rất “mi nhon và sexy”.
Rồi Dim đứng bật dậy, ôm con Bột béo đứng cong mông trông rất mất thẩm mỹ. Mất thẩm mỹ chính là ở chỗ cái mông ấy chỉ cách mặt tôi vài centimet. Có vài lần anh ấy cũng đứng y như vậy, còn hỏi tôi với giọng trìu mến: “Vợ ơi cho em bom nhé!”. Dĩ nhiên anh ấy chỉ muốn trêu tôi thôi chứ không vô duyên tới mức cho tôi bom thật.
Mọi người nghĩ Dim là người đàn ông hoàn hảo ư?
Đừng nhầm!
Trên đời này làm gì có người đàn ông nào hoàn hảo, chỉ có người đàn ông giả vờ hoàn hảo và người đàn ông bị người khác tưởng là hoàn hảo thôi. Dim thuộc loại đàn ông thứ hai. Bạn bè tôi ai gặp Dim cũng đều ghen tỵ với tôi, nói tôi tốt số rồi còn bảo tôi bày cách để tán đổ được người đàn ông manly, galant và tốt bụng như Dim. Tôi thật tình bày cách, bảo các cô ấy là lần đầu tiên gặp nhau, hãy chửi và chỉ chửi thôi. Nhưng đáng tiếc là không một ai trong đám bạn tôi tin tôi cả, nói tôi ki bo không chịu nói thật. Chỉ có Dim là ngồi cười thầm, thích thú nhìn tôi bị đám bạn vần vò đến thảm thương.
“Hắt xì ơi ơi ơi ơi ơi…”
Tiếng nhạc chuông điện thoại của Dim bất chợt vang lên làm tôi giật mình, ném bay điện thoại của Dim vào thùng rác vì nó nằm ngay dưới mông tôi. Tiếng nhạc chuông kỳ quái đó chính là tiếng hắt xì của tôi bị Dim ghi âm lại rồi mix lại nó.
Dim thả Bột béo vào người tôi để đi nhặt điện thoại. Bởi vì con Bột béo rất thích thùng rác. Mỗi lần nó đến gần thùng rác, nó sẽ chui vào đó nằm rất lâu. Khi bị tôi vứt đồ gì vào cũng không thèm kêu nửa tiếng, im lìm ngủ cùng với đồ tôi vứt vào, thật hết biết. May là nó thích thùng rác khô, chúng tôi toàn vứt giấy tờ gì đó nên nó mới được sạch sẽ không thì đã chẳng ai muốn ôm nó.
- Của em này. Ai đó tên là Hà.
Dim áp điện thoại vào tai tôi, nói nhỏ.
Khi nghe thấy cái tên đó, tôi ngờ ngợ. Đến khi nghe được cái giọng lả lướt ỡm ờ trong điện thoại thì tôi đã xác định rõ ràng.
- Hello An sâu đo!
Cô ta dám gọi tôi là sâu đo á? Biệt danh đó cô ta lấy ở đâu vậy?
Tôi đáp lại.
- Nhầm máy à?
Tất nhiên là Hà bà già sẽ phản ứng lại.
- Nhầm cái đầu cậu! Nếu có nhầm thì cũng là con Minh nhầm, không phải tôi.
- Được rồi, được rồi. Minh cho cậu số này à?
Tôi thỏa hiệp. Lâu lắm không nói chuyện với Hà, tôi cũng không thích phải cãi nhau luôn, cũng gần mười năm rồi. Vài lần về nhà thăm bố, tôi cũng không gặp cô ta. Cô ta đi du học ngay sau khi tốt nghiệp, lại ở bên Mỹ lập nghiệp luôn nên dĩ nhiên tôi không có dịp gặp gỡ.
- Dĩ nhiên là như vậy rồi. Cậu nghĩ tôi rảnh rỗi quá à mà tự nhiên đi xin số của cậu?
Giọng hà bị ảnh hưởng âm điệu của người Mỹ nên dù cô ta nói tiếng việt tôi vẫn thấy có chút không quen tai.
Rồi Hà tiếp tục.
- Thấy Minh bảo cậu muốn hỏi về anh họ tôi.
Hà đi thẳng vào vấn đề mà suốt một tuần liền tôi đang trăn trở. Tôi nhìn Dim bên cạnh, khẽ đáp.
- Ừ.
Dim thấy tôi nói nhỏ đi liền đưa cho tôi cầm điện thoại rồi đi vào trong phòng cho tôi nói chuyện thoải mái hơn.
- Tôi không nói cho cậu biết đâu. Lêu lêu!
Hà trêu ngươi tôi.
Tôi thủng thẳng hỏi lại.
- Cậu gọi cho tôi chỉ để nói điều này à?
Tôi nghe thấy tiếng cười lớn của Hà trong điện thoại, có vẻ cô ta vui lắm.
- Đúng rồi đấy. Sao? Tức không? Tôi vui tính nhỉ? Tôi biết mà, đừng khen vội.
Tôi cắn móng tay, thẳng thắn trả lời.
- Tôi không sao. Tôi không tức. Cô không vui tính. Cô không biết gì cả và tôi cũng không khen cô.
Đang cố dùng cái giọng bình tĩnh nhất để đấu khẩu với Hà thì con Bột béo dở chứng ngoạm vào tay tôi rề rà nước miếng của nó. Ngay lập tức, tôi quay đầu về hướng phòng ngủ, hét to.
- Dimmmm! Con Bột béo mọc răng.
Chắc là nó mọc răng rồi. Chẳng phải con con nít mọc răng đều chảy rất nhiều nước miếng sao?
Dim đi ra, nhìn tôi đang cố đẩy mõm con Bột béo ra chỗ khác khổ sở. Anh ấy nhanh nhảu phân trần.
- Nó quá tuổi mọc răng rồi.
Sau đó để không bị tôi lèm bèm thêm giây nào, Dim đã ôm nó chạy biến vào phòng, không còn một dấu vết.
Đến lúc này tôi mới tập trung vào điện thoại, quên béng là Hà bà già đang chửi như đọc rap trong điện thoại.
- Vậy thì tôi cúp máy nhé!
Tôi nghĩ nếu như cô ta không muốn nói thì chẳng còn gì để trò chuyện thêm cả.
Bỗng Hà bà già hỏi rất nhanh như thể sợ tôi cúp máy.
- Ê, Dim là thằng cha nào? Cậu dám sống với trai?
- Ừ, với người yêu cậu.
- Cậu muốn chết à?
Hà bà già lẩm bẩm vài câu chửi tiếng anh tôi nghe không rõ.
- Cậu hỏi làm gì? Tôi cũng chẳng nói đấy.
Tự nhiên tôi trở nên trẻ con, muốn cãi nhau nhặng xị giống như ngày cấp ba.
- Đồ đáng ghét! Thôi được rồi, bởi vì tôi tốt tính vô cùng nên tôi sẽ nói cho cậu biết. Sự thật là năm đó Phong không đi Mỹ. Anh ấy luôn ở Việt Nam. Tôi không biết tại sao anh ấy bắt tôi phải giấu cậu. Nhưng tôi đã nghe qua cuộc gặp gỡ của hai người ở Manhattan rồi, anh ấy đang làm trò gì tôi cũng không hiểu nổi. Cậu biết đấy, tôi muốn giải thích rõ ràng nhưng tôi không biết nhiều lắm đâu. Đại loại là anh ấy không muốn cậu biết thêm nhiều về anh ấy. Còn một chuyện, anh ấy đến Manhattan… là vì cậu. Đó là việc duy nhất mà gần đây tôi biết được.
- Sao lại vì tôi? Mà làm sao cậu biết được?
- Thật là mất mặt nhưng tôi đã đọc trộm tin nhắn của anh ấy khi chúng tôi gặp nhau vài ngày trước. Cậu nên cảm kích tôi đã vì cậu tôi đã làm cái trò lén lút đó.
Hà bắt đầu kêu ca.
Tôi không quan tâm lắm đến việc cô ta mất mặt cỡ nào, chỉ chú ý vào câu chuyện.
- Rồi, cảm ơn cậu, được chưa? Nói tiếp đi!
Cô ta hít một hơi, chê trách thái độ thờ ơ của tôi.
- Chẳng có chút thành ý nào. Ừm, tôi đọc thấy tin nhắn của anh ấy gửi cho ai đó hỏi về việc có biết cậu đang ở đâu không và người đó trả lời cậu đang ở Manhattan. Sau hôm đó là tết dương, cậu sang ghê, qua tận Mỹ đón Tết tây.
Cứ nói được vài câu cô ta lại chuyển chủ đề làm tôi phát bực.
- Người đó còn book vé cho anh ấy. Anh ấy sang Manhattan là vì cậu, còn việc gặp nhau ở đó thì chắc là không phải cố tình đâu. Anh ấy thì biết cái xó xỉnh nào ở Manhattan đâu chứ! Anh ấy bị điên rồi! Trốn cậu rồi tìm cậu, thật điên rồ!
Tai tôi ù đi, chẳng còn nghe được gì nữa. Mắt tôi cũng dần mờ, tôi mơ hồ không định hình được mọi thứ.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Rốt cuộc thì cậu ấy định làm gì?
Trốn tôi? Tại sao phải làm thế?
Tìm tôi? Tại sao phải như vậy?
“Đầu nấm, tôi không hiểu cậu, không hiểu một chút nào…”