Nó làm cho cuộc sống của tôi trở nên bị động và khó kiểm soát.
Một người, đến cuộc sống của mình còn vất vả xoay xở thì làm sao sống được trong thế giới phức tạp này.”
- Honey, cô sẽ phải mời tôi một bữa đấy!
Cô nàng trợ lý giám đốc Alice vừa đi ngang qua tôi vừa nói cùng với một cái nháy mắt đầy ẩn ý nhưng tôi chưa kịp hỏi gì thì cô ấy đã vụt qua rất nhanh cùng với một tập hồ sơ trên tay.
Rồi Tùng từ đâu đi tới, vui vẻ choàng vai tôi, kéo tôi đi trò chuyện.
- Tin được không, An? Amanda đã chọn em cho dự án tiếp theo của bà ấy.
Vẻ mặt hớn hở của Tùng khiến tôi nghi hoặc, không biết anh ấy nói dối hay nói thật nữa. Tôi vừa vào làm chưa đầy hai tháng mà đã lọt vào mắt Amanda sao? Bà ấy bị viễn thị rồi à? Chẳng phải bà ấy luôn khắt khe khi tuyển người sao? Tùng nói hồ sơ của tôi đã bị bà ấy từ chối trên dưới mười lần, rất vất vả để bà ấy chịu liếc qua hồ sơ và gật đầu một cái. Mà mỗi năm bà ấy chỉ làm tầm hai dự án, hoặc là cải tổ một show nào đó đã từng bị ghẻ lạnh mốc meo, hoặc là tạo ra một show mới với sự đầu tư lên đến rất nhiều con số không. Cớ sao bà ấy lại chịu đầu tư vào một người có hồ sơ bị từ chối những mười lần? Tôi không hiểu.
- Em không tin đâu.
Tôi mệt mỏi đưa tay lên day day hai bên thái dương. Với sự thật mấy ngày trước tôi biết được, tôi đã chỉ có thể cho phép mình choáng váng và mệt mỏi trong đúng một ngày rồi lại trở về trạng thái bình thường.
Trái với mong muốn của Tùng rằng tôi sẽ phải mừng rỡ co rúm người và hét ầm lên vì tin vui này, tôi gần như thể hiện ý muốn từ chối tiếp nhận thông tin. Tôi gạt tay Tùng, ngồi vào chỗ làm việc. Nhưng dường như Tùng không khuất phục trước thái độ của tôi, vẫn bám lấy tôi.
- Hãy tin anh đi và em sẽ phải phát điên lên vì điều này đấy. Bao nhiêu người mong được chọn vào dự án của Amanda còn phải xếp hàng dài.
Tôi đưa mắt nhìn quanh. Đúng thật! Nhưng không phải hàng dài mà là vòng tròn. Và họ đang nhìn tôi với con mắt rất thù địch, ganh ghét.
- Hơn nữa…
Tùng ghé sát vào tai tôi, thì thầm. Sau đó anh ấy hết sức cẩn trọng, nói với tôi không được nói với ai cho tới khi dự án được thực hiện. Tin mật này anh ấy lấy trong cuộc họp kín để tiết lộ với một mình tôi.
Khi nghe những điều Tùng nói, tôi càng không thích thú gì.
- Em sẽ không tham gia vào dự án này.
Tôi tuyên bố dứt khoát. Giọng nói tôi có vẻ hơi lớn vì tất cả mọi người xung quanh đang dừng hết mọi việc để nhìn vào tôi với ánh mắt khó hiểu. Ngay lập tức, Tùng lấy tay bịt miệng tôi, một tay còn lại anh ấy tự bịt lấy miệng anh ấy.
- Em điên rồi, đừng có phát biểu như thế, Amanda nghe được sẽ tống khứ em đi và em sẽ chẳng được lợi gì sau vụ này đâu.
Và rồi thì một điều trong số những điều Tùng không mong muốn lại xảy ra theo đúng mong muốn của tôi, Amanda đang đứng gần đó, đủ gần để nghe được lời từ chối của tôi.
Vẫn cái dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng, Amanda đứng quan sát một lúc rồi rẽ ngoặt vào phòng làm việc sau khi ngoắc tay gọi Alice vào phòng.
Một lúc sau thì tôi cũng bị cô ấy hộ tống vào phòng bà ấy. Cuộc nói chuyện của chúng tôi kéo dài khoảng 180 giây. Thật ra thì là tôi ngồi nghe còn mình bà ấy nói. Làm gì có chuyện bà ấy cho phép ai nói cùng bà ấy trong cùng một câu chuyện. Đại ý là việc bà ấy chỉ định tôi phụ trách dự án về một show về thời trang và phong cách và yêu cầu tôi làm người dẫn chương trình cho show đó. Bà ấy nói về thời hạn hoàn thành cũng như là người sẽ cộng tác với tôi. Không ai khác, lại là Phong- người mà tôi vừa nghe được đã liền từ chối. Khi đi ra đến cửa, tôi còn bạo gan hỏi lại, sao không phải ai khác mà lại là cậu ấy. Bà ấy liền hỏi lại tôi rằng, sao cô không hỏi điều khác mà lại hỏi điều này. Chính vì thế mà tôi nghẹn lời, lập tức đi ra khỏi phòng làm việc của bà ấy mà không ngoái đầu lại dù chỉ một chút.
Bị rơi vào tình thế tiến không được, lùi không xong, tôi bất đắc dĩ ôm nỗi đau khổ không ai thấu hiểu về tận nhà.
Trong nhà hoàn toàn trống trải.
Dạo gần đây Dim không về nhà sớm như mọi ngày, con Bột béo cũng chỉ quanh quẩn ở nhà mà không được anh ấy đem theo ra tiệm bánh. Tôi định hỏi anh ấy về lý do anh ấy bỏ nó ở nhà nhưng chẳng mấy khi gặp mặt anh ấy. Bởi vì khi anh ấy về tôi đã sớm mơ màng trong giấc ngủ. Trước đây anh ấy bảo với tôi không bao giờ để nó ở nhà một mình, hoặc là nó bị đứa nào quyến rũ, hoặc là nó quyến rũ đứa nào, kết quả cũng đều là bỏ nhà ra đi. Con Bột béo thì nặng, thấy Dim cứ vác nó đi bế nó về rất mệt mỏi nhưng mỗi khi thấy anh ấy cười vui vỗ mông nó, khen nó rồi nịnh bợ nó ăn là tôi lại không nỡ bảo anh ấy cho nó ở nhà. Anh ấy cưng nó vậy mà giờ lại để nó ở nhà, thật lạ lùng.
“Hú hú hú hú…”
Tiếng chuông điện thoại ghê rợn của tôi luôn kêu lên bất thường. Tôi vẫn không từ bỏ được việc sử dụng cái loại nhạc chuông kỳ dị này, ngay cả khi Dim luôn bị giật mình vì tiếng này.
- Xin chào!
Biết người gọi tới là ai nên tôi giả vờ lịch sự một chút.
- Chào cái sào. Mày bị dở à? Ngọt ngào kinh dị.
- Mày tự khẳng định mày là sào à? Được thôi.
Tôi cảm thấy vui vẻ, bóc sữa ra uống.
- Tao có thai rồi. Haha…
Giọng nói chắc nịch của Minh vang lên trong điện thoại. Rồi cô ấy cười một tràng, còn tôi thì đã sớm phun hết chỗ sữa cho vào miệng lên trên tường.
Tôi vớ mấy tờ giấy lau vội lên miệng, vừa dùng nó lau tường.
- Dạo này mày thiếu chuyện để đùa hả? Vì mày mà tao đã sơn tường thành màu mới luôn đấy.
Vừa lau tường, tôi vừa than thầm trong lòng, lại phải lau dọn nữa.
- Chẳng lẽ tao thiểu năng đến nỗi phải lấy cái chuyện có con để làm mày vui sao? Tao có thai và nó đã được hai tháng rồi.
Tôi dần tin lời Minh nói là sự thật. Gần đây tôi cũng không gặp gỡ cô ấy nhiều vì chuyện chuyển công việc.
- Mày biết khi nào?
Nhắc đến chuyện có thai, lòng tôi lại gợn sóng, tôi nhớ về đứa trẻ đã từng tồn tại trong tôi, đã từng là niềm vui và nỗi khổ của tôi.
- Tuần trước.
- Mày vô cảm à mà không biết sự thay đổi khi có thai hả? Ít nhất là việc bị chậm, buồn nôn và khó chịu nữa.
Tôi nóng lòng, không kìm được trách mắng Minh. Cô ấy quá vô tâm rồi. Có một đứa bé trong bụng cô ấy đấy.
- Có lần hai tháng tao mới bị một lần, làm sao mà tao biết được chứ. Mà tao vẫn thấy tao khỏe, có mệt mỏi gì đâu. Buồn nôn à? Hình như cũng có nhưng tao lại nghĩ vì tao ăn nhiều. Hồi trước tao với Nam lúc nào cũng sử dụng mấy biện pháp an toàn, chưa dính lần nào thì làm sao tao biết được tao lại có cơ chứ.
Thấy Minh trò chuyện như chẳng có gì lớn xảy ra, tôi yên tâm hơn.
- Vậy còn bố đứa bé?
- Tao đang điên lên vì thằng đó đây.
Nhắc đến bố đứa bé, Minh gần như gầm lên. Cô ấy rất tức tối, kể lể.
- Hai tám tuổi mà tao vẫn bị một thằng ranh đưa vào tròng. Cái thằng hôm tao với mày đi siêu thị gặp đó, tao với nó ngủ với nhau. Tất nhiên là bọn tao đã uống tới say mèm và ngày hôm sau cùng nhất trí tình một đêm là tình một đêm, không hơn. Thế mà thằng ranh đó lại để lại cho tao… ưm, một đứa bé. Mà tao mới biết được là thằng ranh đó còn chưa tốt nghiệp Đại học cơ. Ôi cái đời tao! Sống nhe răng hai tám lần xuân mà để một cái thằng mới qua hai mốt lần xuân lừa vào một đêm xuân. Khốn nạn!
Tôi phì cười trước lời định tội và nỗi đau khổ của Minh.
- Thế gặp cậu ta rồi à? Cậu ta bảo sao?
- Thằng đó đang bám lấy tao. Thấy phiền phức quá, tao đuổi đi mấy lần mà vẫn không chịu đi. Đúng là cái bọn trẻ bây giờ cứng đầu và ương bướng kinh khủng. Mày có tin không? Nó đòi chịu trách nhiệm với tao. Tao bảo không cần, nó bảo cần. Tao bảo không muốn, nó bảo muốn. Tao bảo tao không thèm, nó bảo nó thèm. Thằng ranh con đó bị tao đập cho hai phát vẫn cứ ỉ ôi ngứa hết lỗ tai. Nó mà bé tuổi hơn tí nữa là tao vào tù luôn chứ chẳng đùa.
Đúng là hết nói nổi với cô nàng này. Người ta thì tức vì không được chịu trách nhiệm, không được thừa nhận khi có thai ngoài ý muốn thì cô ấy lại tức vì được chịu trách nhiệm. Nhưng nghĩ cũng phải, một thanh niên trẻ Đại học còn chưa học xong, công việc càng không thì lấy gì ra mà để chịu được trách nhiệm. Theo suy nghĩ của Minh thì chẳng lẽ cô ấy phải nuôi “hai đứa trẻ” sao. Vậy nên việc cô ấy điên tiết lên vì lời hứa trách nhiệm trẻ con đó cũng không phải điều gì quá vô lý. Tôi cũng nên chấp nhận việc tức giận của cô ấy.
- Thế bây giờ…
Tôi không rõ ý định của Minh là gì nhưng tôi biết cô ấy là người dám làm thì sẽ dám thừa nhận, nhất quyết không chối bỏ. Và nhất định cô ấy không tuyệt tình như tôi ngày đó mà nhẫn tâm bỏ đi đứa bé. Ngày đó, tôi lại là người ác độc và vô cảm như thế đấy.
- Tao đang nghĩ về chuyện làm mẹ đơn than bởi vì kinh tế của tao dư giả mà bố mẹ tao cũng không quá quan trọng việc kết hôn. Anh chị tao đã cho bố mẹ tao mấy đứa rồi nên tao cũng không bị kiểm soát lắm. Nhưng chỉ vướng thằng ranh đó, ngày nào tan học nó cũng chạy xe tới công ty tao đòi tao cho nó chịu trách nhiệm. Cả ngày đang vui, cứ hễ gặp nó là tao muốn cáu. Hôm qua còn dầm mưa nhằm mục đích để tao hối hận mà động lòng nhưng tao mặc kệ. Nó bệnh cũng chẳng hại gì tới tao.
Minh kể lại với thái độ hòa nhã hơn trước.
- Nhưng mà cậu ta cũng chân thành, năn nỉ mày nhiều như vậy, mày cũng nghĩ lại đi. Làm mẹ đơn thân cũng mệt lắm, có người ở bên chẳng phải tốt hơn sao?
- Có thằng đó ở bên khéo tao còn mệt hơn. Nhưng dù sao tao cũng muốn nói để mày khỏi lo lắng, nó đang ngồi cạnh tao. Hiện tại thì tao cho phép rồi.
Sau đó tôi nghe vọng lại trong điện thoại tiếng cãi nhau chí chóe của Minh và tiếng một người con trai. Cãi nhau chán chê Minh mới quay lại, thở hồng hộc.
- Thằng ranh đó dám bảo tao không được gọi nó là thằng ranh nên tao đã hét mấy chục lần hai từ “Thằng ranh” vào tai nó. Giờ nó đã ngoan ngoãn ở yên trong phòng nghe nhạc rồi.
Minh báo cáo lại cuộc thi cãi nhau của cô ấy. Có vẻ như sau mọi chuyện thì cô ấy cũng đã chịu chấp nhận để một tên nhóc ngang nhiên bước vào đời cô ấy.
- À, khi nào rảnh chúng ta đi mua đồ cho em bé đi. Mày đó, có mà không chịu nói với tao. Hỏi Dim thì anh ấy kêu mày muốn bí mật nên bảo tao gỉa vờ như chưa biết. Nhưng tao chẳng nhịn được miệng đâu.
Minh trách móc tôi, ai oán than ngắn than dài.
Tôi ngớ người.
Tôi có thai sao? Sao tôi không biết? Dim nói tôi có sao?
Tôi biết là anh ấy đang nói dối nhưng tại sao phải nói dối như vậy?
Tôi không muốn khiến Dim lộ tẩy, đành ậm ừ xin lỗi.
- Mày gặp anh ấy khi nào?
- Vừa nãy. Ở cửa hàng bán quần áo trẻ con.
Rồi Minh kể lại cho tôi chuyện gặp gỡ Dim như thế nào và cuộc trò chuyện của họ ra sao. Nhân vật chính trong câu chuyện là tôi đây còn chưa biết gì mà mọi người đã biết. Tôi không quan hệ thì có thai kiểu gì được. Và Dim đến đó làm gì, nói như vậy để làm gì, tôi thật sự rất mông lung.
Ngay khi tôi vừa kết thúc cuộc điện thoại, Dim trở về.
Dáng vẻ của anh ấy, dù chỉ là một chút thôi cũng không có dối trá. Anh ấy vẫn ôm tôi, cười vui vẻ và nói những câu đùa vẩn vơ.
Tôi ở trong vòng tay Dim, muốn nghĩ nhiều điều mà chẳng thể nào nghĩ sâu thêm. Ngày hôm nay với tôi đã đủ mệt mỏi rồi, lại thêm chuyện này, tôi ngày càng không điều khiển nổi cuộc sống của bản thân tôi.