Lúc Vân Thanh Thanh tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường trong Tâm viên. Trên người bọc bằng một lớp chăn thật dày, quần áo không biết biến đi đâu hết.
Nàng ngồi dậy tựa vào đầu giường, lâm vào trạng thái mờ mịt. Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Nàng vì sao lại ngủ ở đây? Ngủ cũng được thôi, vì cái gì lại bị cởi sạch quần áo? Nếu cởi sạch quần áo, vì cái gì lại đắp chăn?
Nàng nhớ rõ mình bị Vân phu nhân lừa đến nơi đây, cùng Mộ Dung Thiên Lý gặp mặt, sau đó....không nhớ gì nữa. Má ơi, đây không phải là mê gian chứ? Thanh Thanh chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, lông tóc lập tức dựng đứng lên.
Nàng nhanh chóng nhảy xuống giường, tìm được quần áo của mình rơi ở trên đất.
Thanh Thanh mặc xong quần áo, chuyện đầu tiên chính là chạy về phòng. Nếu biết nàng một mình đi gặp nam nhân trước kia suýt nữa trở thành vị hôn phu của mình, còn đem quần áo thoát hết trơn, không biết Đoạn Tiêu sẽ nghĩ như thế nào. Đoạn Tiêu là một nam nhân có lòng chiếm hữu rất mạnh, tuyệt đối sẽ không cho phép người khác chạm vào Thanh Thanh dù chỉ là một ngón tay. Hy vọng vừa rồi cái gì đều không có phát sinh. Đương nhiên, chuyện vừa rồi nàng sẽ tìm Mộ Dung chứng thực, chẳng qua hiện tại việc nàng muốn làm nhất là nhìn thấy Đoạn Tiêu.
Không biết vì cái gì, nàng rất mong được nhìn thấy hắn. Ở bên người hắn, nàng có một loại cảm giác an toàn trước nay chưa từng có. Trong trí nhớ trống rỗng kia, sau khi tỉnh lại phát hiện mình trần trụi nằm ở trên giường, tất cả những chuyện này đều là ác mộng. Nàng sợ hãi, bất lực, theo bản năng muốn tìm một vòng tay để dựa vào.
Nàng chạy về phòng, nhìn thấy chính là bóng dáng của Đoạn Tiêu. Hắn đưa lưng về phía nàng, không nói được một lời.
"Đoạn lang." Thanh Thanh chạy tới ôm lấy hắn, mượn việc này để tiêu trừ nỗi sợ hãi trong lòng. Nàng vẫn như cũ há miệng thở dốc, đối với chuyện vừa rồi trong lòng còn cảm thấy sợ hãi.
Đoạn Tiêu im lặng, để mặc cho nàng ôm, không nói bất cứ câu gì, cũng không có bất cứ động tác nào. Trên gương mặt vốn dịu dàng giờ lại nhiều hơn một chút lãnh khốc.
Dựa theo lệ thường, mỗi lần Thanh Thanh tiếp cận Đoạn Tiêu, sẽ bị hắn ôm vào trong ngực, hắn sẽ ôm nàng ngồi ở trên đùi. Mà lúc này đây, nàng ôm hắn thật lâu. Hắn vẫn như cũ không làm thêm động tác nào.
Thanh Thanh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn:
"Đoạn lang, chàng làm sao vậy?"
"Nàng yêu ta sao?" Hắn thực bình tĩnh, chậm rãi nhìn về phía Thanh Thanh.
"Đương nhiên yêu." Thanh Thanh cười hướng trên người hắn cọ cọ , thanh âm ngọt ngào như mật.
"Thanh Thanh, ta yêu nàng." Hắn đem Thanh Thanh kéo vào trong lòng, hôn lên trán của nàng.
Thanh Thanh thỏa mãn vòng tay qua cổ hắn:
"Thiếp cũng vậy." Nàng cảm giác được Đoạn Tiêu có gì đó là lạ, nhưng lại không hiểu điểm khác lạ đó ở đâu.
"Nói cho ta biết, nàng ở cùng một chỗ với ta rốt cuộc là vì cái gì?" Hắn muốn nghe lời nói thật.
"A?" Thanh Thanh thất thần:
"Cái gì là cái gì? Chính là vì thiếp yêu chàng, t
hích chàng, cho nên muốn đi theo bên cạnh chàng.".
"Nàng thật sự yêu ta?" Mười ngón tay nắm chặt vang lên những tiếng răng rắc, đồng tử hơi hơi co lại, lộ ra ánh mắt sắc bén làm cho người ta sợ hãi.
Đoạn Tiêu chưa từng ở trước mặt nàng lộ ra bộ mặt tàn khốc như thế, Thanh Thanh bị hắn dọa cho sợ nhưng vẫn thành thực gật đầu:
"Thiếp đương nhiên yêu chàng."
"Yêu ta?" Khóe miệng Đoạn Tiêu nhếch lên hiện ra một nụ cười lạnh lùng. Một khắc trước nàng cùng nam nhân khác ở trên giường ân ân ái ái, hiện tại lại có thể trấn định tự nhiên nói nàng yêu hắn, nàng rốt cuộc là dạng nữ nhân gì?
Nữ nhân này là con hát lợi hại nhất trên đời. Bên người hắn có vô số mỹ nhân, hắn lại coi trọng một nữ nhân có diện mạo xấu xí như thế này. Nhưng cuối cùng hắn lại bị nàng lừa gạt.
"Chàng làm sao vậy?" Thanh Thanh thật cẩn thận hỏi, không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
"Ở chung một chỗ với ta nàng có hối hận không?" Cho dù là có, hắn vẫn như cũ không thể buông tha nàng.
"Thiếp làm sao lại hối hận." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Thanh hiện lên một chút đỏ ửng:
"Thiếp muốn vĩnh viễn cùng ở một chỗ với chàng." Nàng lén lút liếc hắn một cái, bàn tay nhỏ bé xoa trong ngực hắn, vô ý chạy loạn.
"Sau đó.... Sinh hai đứa nhỏ, có một gia đình ấm áp."
Đoạn Tiêu là lạ, tựa hồ đang tức giận. Nàng không biết mình làm sai điều gì, nhưng lại biết cách làm cho một nam nhân hết giận, đó chính là.... đưa hắn lên giường.
Đôi mắt Đoạn Tiêu lạnh lùng nhìn nàng đỏ mặt khiêu khích, hắn vẫn như cũ thờ ơ.
Thanh Thanh thấy hắn không có phản ứng, nhỏ giọng nói thầm:
"Di, chàng không phải thích ăn người ta nhất sao? Như thế nào lại không có động tĩnh?"
Chiêu này dùng trăm lần thì cả trăm lần đều linh nghiệm, có thể khiến cho hắn hoàn toàn không khống chế được, thầm nghĩ cùng nàng vận động trên giường, hiện tại sao lại trở nên vô dụng?
Đoạn Tiêu cười lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn ngập vẻ khinh thường:
"Thủ đoạn câu dẫn nam nhân của ngươi chính là như vậy sao?"
Nữ nhân biết khiêu khích nam nhân, trách không được để cho nàng câu dẫn hắn. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh nàng cùng Mộ Dung Thiên Lý ở trên giường, trong lòng Đoạn Tiêu tự nhiên có sự khó chịu không thể nói ra. Lâu nay chỉ có hắn chơi đùa nữ nhân, rốt cuộc đi đêm lắm có ngày gặp quỷ, hắn cuối cùng đã bị nữ nhân đùa giỡn!
"A?" Thân mình Thanh Thanh cứng đờ, dừng lại động tác:
"Có ý gì?" Hắn thật sự rất kỳ quái.
Khóe miệng Đoạn Tiêu nhếch lên lộ ra vẻ khinh, hừ lạnh:
"Nữ nhân dâm đãng."
Trên thực tế, theo lý mà nói sẽ hắn không đối đãi với nữ nhân như vậy. Nhưng giờ hắn bị hờn ghen che khuất lý trí, ngay cả chính hắn cũng không biết mình đang nói cái gì.
Thân mình Thanh Thanh cứng ngắc, kinh ngạc nhìn Đoạn Tiêu:
"Chàng nói cái gì?" Nàng là nữ nhân dâm đãng? Nàng là điển hình là nữ nhân tiết liệt, ngay cả nữ tu sĩ cũng không tiết kiệt bằng nàng.
"Không phải sao?" Đoạn Tiêu nhếch khóe miệng, một chút cười cợt như có như không.
"Ở trong lòng chàng, ta chính là nữ nhân như vậy?" Thanh Thanh cả người lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt.
Hắn cười cười, lời nói trong lúc đó lộ vẻ trào phúng:
"Ta không biết bản thân mình rốt cuộc thích ngươi ở điểm nào? Trong số những nữ nhân của ta, ngươi là người xấu nhất."
Đôi mắt Thanh Thanh hiện lên một lớp sương mỏng:
"Nếu luận về tư sắc, trên đời này không có mấy nữ nhân có thể so sánh với ta." Đúng vậy, tư sắc của nàng đã là đương thời ít có, nói nàng là tuyệt đại mỹ nhân cũng không sai.
"Nhìn bộ dạng của ngươi cũng dám mở mồm nói mình xinh đẹp?" Thật sự là chuyện buồn cười nhất mà hắn từng nghe qua.
"Nói rõ đi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Khóe miệng Thanh Thanh hàm chứa một nụ cười thê lương.
Nếu Đoạn Tiêu đã muốn nói đến chuyện này, nàng cũng không có hứng thú cùng hắn nhiều lời.
Nàng là một nữ nhân thông minh, trước kia vì không lý trí nên đã làm ra một ít chuyện ngu xuẩn. Đến cổ đại một thời gian dài như vậy, nàng đã trưởng thành lên rất nhiều, không bao giờ là cô gái ngây thơ nữa. Tình yêu làm cho nàng trưởng thành, làm cho nàng có lý trí. Trong tình yêu, nàng đã thể nghiệm được rất nhiều, đã trải qua rất nhiều, cũng hiểu được rất nhiều.
Hắn lạnh lùng nói:
"Từ nay về sau, ta và ngươi không còn quan hệ." Đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn. Hắn từng yêu nàng, cho dù nàng đối với hắn có dụng tâm kín đáo, hắn vẫn như cũ thủy chung không thể tàn nhẫn mà thương tổn nàng.
Thanh Thanh đứng lên, ngồi đối diện với Đoạn Tiêu, chậm rãi nói ra một câu:
"Ta có thể biết vì sao không?"
Trong những ngày đã qua, Đoạn Tiêu thương nàng sủng nàng, không có khả năng đột nhiên ghét bỏ nàng. Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết, giữa bọn họ đã xảy ra hiểu lầm.
Nàng không bao giờ là Vân Thanh Thanh ngây ngô lỗ mãng trước đây nữa, nàng có thể bình tĩnh phân tích sự tình.
Trên mặt Đoạn Tiêu lộ ra vẻ lãnh ý:
"Ngươi là cố ý tiếp cận ta có đúng hay không? Mục đích tiếp cận ta là vì muốn giết ta? Ngươi cùng Mộ Dung Thiên Lý có quan hệ gì? Trước khi ở cùng ta, ngươi cùng hắn đã từng có quan hệ da thịt đúng không? Nam nhân đầu tiên của ngươi chính là hắn? Đúng hay không?" Sớm biết chân tướng sự tình nhưng phải chính miệng nói ra, hắn vẫn như cũ cảm thấy đau lòng.
Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn thẳng vào hắn:
"Ngươi có tin tưởng ta không?" Nàng không biết rốt cuộc hắn nghe được cái gì, rốt cuộc nhìn đến cái gì, nàng chỉ muốn biết cảm giác thật của hắn .
"Ngươi có thể khiến cho ta tin tưởng sao?" Nhìn thấy một màn nàng cùng Mộ Dung Thiên Lý ở trên giường, hắn làm sao có thể tin tưởng nàng?
"Ngươi tin tưởng ta yêu ngươi?" Nàng quan tâm chỉ có thái độ của hắn.
Đoạn Tiêu cười lạnh:
"Một nữ nhân điêu ngoa xảo trá nói yêu ta? Ta có thể tin tưởng sao?"
Thanh Thanh ảm đạm, khẽ gật đầu:
"Ta đã biết đáp án của ngươi."
"Nếu ta nói ta yêu ngươi, nam nhân đầu tiên của ta là ngươi. Trừ ngươi ra, ta căn bản không có yêu nam nhân nào khác, chưa từng bị bất cứ nam nhân nào chạm qua. Ta cũng không cố ý tiếp cận ngươi, chúng ta gặp nhau chính là trùng hợp, ngươi có tin ta không ?" Tuy rằng sớm đã biết đáp án, Thanh Thanh vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần.
"Không tin." Hắn lạnh lùng nói ra hai chữ.
Vân Thanh Thanh quả nhiên không giống như nữ tử khác, vừa rồi còn nép vào trong lòng hắn, giống như con mèo nhỏ thích làm nũng. Hiện tại bình tĩnh cơ trí cùng hắn nói chuyện, thành thục đến mức không giống nàng mọi khi.
Thanh Thanh nhìn dung nhan tuấn mỹ của hắn, bình tĩnh đến lạ:
"Đoạn lang, ta yêu chàng, kiếp này chỉ yêu một mình chàng. Trừ chàng ra, không có bất cứ nam nhân nào chạm được đến bàn tay ta. Nếu không tin... chàng có thể đi, đi khỏi căn phòng này, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ."
Ở thời khắc mấu chốt, Thanh Thanh sẽ không hàm hồ. Có đôi khi, cần xuất ra khí phách của nữ nhi hiện đại.
Bởi vì nguyên nhân nào đó, nam nhân vật chính không tin nữ nhân vật chính, phủ quyết tất cả những gì xảy ra giữa bọn họ. Nữ nhân vật chính cầu xin nam nhân vật chính tha thứ, đổi lại chính là sự vô tình. Nhân duyên ràng buộc, hiểu lầm được cởi bỏ, nam nhân vật chính biết bản thân mình sai lầm, cầu xin nữ chủ tha thứ. Trong n cuốn tiểu thuyết đều có tình huống như vậy. Thanh Thanh đã từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết, tâm tình đã muốn chết lặng. Nàng thường thường cảm thấy nữ nhân này thật là ngốc, nếu hắn đã không tin nàng thì cần gì phải ăn nói khép nép.
Trong tình yêu không thể dung thứ cho sự phản bội, cũng có chỗ để hoài nghi. Nếu không có hoài nghi, sẽ không có hiểu lầm.Nàng vẫn nghĩ rằng Đoạn Tiêu sẽ tin tưởng nàng. Thái độ của hắn bây giờ khiến cho trái tim nàng băng lạnh. Nếu không tín nhiệm, ở chung một chỗ có nghĩa gì nữa chứ. Sớm hay muộn cũng có một ngày, giữa bọn họ sẽ xảy ra hiểu lầm, sẽ có hiềm khích. Nếu phải đợi ngày đó xảy ra, không bằng bây giờ làm cho dứt khoát. Nàng cá cược, cược xem nàng chiếm được bao nhiêu phần trong trái tim hắn. Kết quả... Nàng thua, thua thực thảm, thất bại thảm hại!
Nam nhân mà nàng yêu cứ như vậy rời xa nàng. Nàng từng nghĩ đến việc hắn sẽ yêu nàng cả đời, không chê dung mạo của nàng, trao cho nàng tình yêu thật sự.
Nàng sai rồi, hắn vẫn rời xa nàng. Hoá ra, tình yêu của bọn họ trong lúc đó không qua nổi khảo nghiệm. Tất cả những gì có giữa bọn họ đều đã đi qua.
Dõi theo bóng lưng của hắn, hai chân Thanh Thanh mềm nhũn, nàng ngồi trên mặt đất, nước mắt tràn mi.