Đêm, Vô Tranh sơn trang.
Thủy Tịch Linh sau khi đem thuốc cho Thanh Thanh uống thì cùng Bạch Mạn Điệp, Diệp Lăng Tương nói chuyện. Ánh nến đem thân ảnh của mấy người chiếu rọi ở trên cửa sổ, dáng vẻ tuyệt đẹp. Ở ngoài căn phòng của Vân Thanh Thanh, Đoạn Tiêu một thân hắc y rõ ràng đang đứng ở đó.
Đã trễ thế này, Đoạn Tiêu hắn đến nơi đây làm gì?!
Bốn nữ nhân ở trong phòng nói chuyện cười đùa, ngẫu nhiên còn có thể truyền ra vài tiếng cười dễ nghe. Đoạn Tiêu thậm chí còn có thể ở trong những tiếng cười đó tìm ra thanh âm của Vân Thanh Thanh.
Một lúc sau, ba người Bạch Mạn Điệp liền bảo Vân Thanh Thanh nghỉ ngơi cho tốt, các nàng lần lượt lui ra. Ba người đứng ở trong Thanh Viên, sau khi nhìn Vân Thanh Thanh thổi tắt ngọn nến trong phòng mới bắt đầu chậm rãi bước ra ngoài sân. Đoạn Tiêu nhìn thấy các nàng đi đến cửa viện, vốn tưởng các nàng sẽ đi ra ngoài, không nghĩ tới mấy vị phu nhân kia lại đột nhiên quay ngược trở lại, Đoạn Tiêu rơi vào đường cùng đành phải thi triển khinh công nhảy vào trong viện.
Đám người Bạch Mạn Điệp kỳ thật cũng không có ý định quay lại, chỉ là lúc sắp rời đi Thủy Tịch Linh lại quay đầu nhìn một chút phòng ở của Vân Thanh Thanh mà thôi. Kỳ thực các nàng đều không biết Vân Thanh Thanh đã sớm phát hiện buổi tối hôm nay mấy người các nàng rất khác lạ, cho nên trong lúc nói chuyện không ngừng đánh giá các nàng . Sau khi các nàng rời đi, Vân Thanh Thanh lập tức thổi tắt nến, không thay quần áo mà nằm luôn xuống giường. Đợi cho đến thời điểm không còn nghe thấy tiếng bước chân, Vân Thanh Thanh lại bắt đầu ngồi dậy.
Cứ như vậy, chỉ cách Thanh Viên có một bức tường, Vân Thanh Thanh ở bên trong đang lén lút chạy ra, mà Đoạn Tiêu ở bên ngoài lại vụng trộm chạy vào. Còn có ba nữ nhân kia thì đang đứng trước cửa Thanh Viên, nhìn Vân Thanh Thanh vốn đang ngủ trong phòng.
"Hiện tại ngươi có thể nói được chưa ?" Bạch Mạn Điệp nhìn Thủy Tịch Linh nói, "Rốt cuộc Thanh Thanh xảy ra chuyện gì? Vì sao muội ấy lại đột nhiên biến thành như vậy? Ngươi không phải nói muội ấy không có chuyện sao? Còn muốn chúng ta tin tưởng ngươi, nhưng ngươi nhìn bộ dạng Thanh Thanh hiện nay xem, ngươi bảo ta làm sao có thể tin tưởng muội ấy hoàn hảo vô khuyết?"
Lời nói của Bạch Mạn Điệp nhất thời làm cho Vân Thanh Thanh cùng Đoạn Tiêu đang nấp ở cách đó không xa cả kinh. Các nàng đang nói cái gì?
"Tịch Linh, ngươi cũng nên nói ra đi, lúc chúng ta trở về không thấy bất cứ người nào ở trong sơn trang, ta thực lo lắng cho Thanh Thanh." Diệp Lăng Tương nói, "Lúc ta cùng Đại tỷ rời đi, không phải để cho Đại tỷ phu bọn họ ở lại sơn trang hay sao? Vì sao khi chúng ta trở về lại không thấy tăm hơi bọn họ đâu cả?"
Thủy Tịch Linh than nhẹ một hơi, thầm nghĩ vẫn là nên sớm một chút nói cho các nàng nghe.
"Đại tỷ, Nhị tỷ, sự tình là như vậy." Thủy Tịch Linh nói, "Kỳ thật ngày đó khi Thanh Thanh trở về, sau khi ta giúp muội ấy bắt mạch thì phát hiện thân thể của muội ấy dường như đã chết."
"Cái gì?!" Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương đồng thời khiếp sợ,"Này...... Này...... Điều này sao có thể? Thanh Thanh hiện tại không phải sống rất tốt sao? Chúng ta, chúng ta không phải mới vừa nhìn thấy sao?"
Thủy Tịch Linh giải thích:
"Bộ dạng hiện tại của muội ấy đều là do ta dùng các loại linh đan diệu dược để duy trì. Bằng không, tỷ nghĩ tại sao ta lại không ở trong sơn trang mà chạy ra ngoài tìm dược liệu. Còn có Tuỳ Phong, chàng đã thông qua Thiên Cơ Các để giúp Thanh Thanh tìm các loại dược liệu có thể duy trì sinh mạng."
"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao Thanh Thanh lại như vậy? Ngươi nói rõ cho chúng ta biết đi ." Bạch Mạn Điệp vội la lên.
"Chuyện này chỉ có thể giải thích là do hồi nhỏ Thanh Thanh đã từng mắc phải một căn bệnh, ta cũng không biết khi muội ấy còn nhỏ đã phải chịu qua thương tổn gì, nhưng nguyên nhân mắc bệnh chắc hẳn bắt đầu từ thời điểm đó . Mà đoạn thời gian muội ấy sống ở Minh Cung đã phải chịu những áp lực về phương diện tinh thần cùng với những thương tổn trên thân thể , khiến cho thân thể của muội ấy trở nên cực kỳ yếu ớt, lúc đó bệnh của Thanh Thanh thật sự rất nghiêm trọng. Rồi sau đó lại bởi vì phá thai mà khiến cho cơ thể Thanh Thanh mất máu quá nhiều, làm cho căn bệnh hồi nhỏ của nàng phát tác. Bộ dạng của Thanh Thanh mà các ngươi nhìn thấy hiện giờ là quá tốt rồi. Nếu ta không dùng các loại dược liệu cực kỳ trân quý giúp muội ấy ổn định khí huyết, nói không chừng lúc các ngươi nhìn thấy Thanh Thanh, đã sớm là......" Gương mặt lạnh như băng của Thủy Tịch Linh cũng trở nên đau thương cực độ.
"Làm sao lại...... Tại sao có thể như vậy?" Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Ttương cũng sớm bị tin tức của Thuỷ Tịch Linh làm cho kinh sợ tột đỉnh.
Thủy Tịch Linh lại nói tiếp:
"Những việc ta có thể làm trước mắt cũng chỉ là tận lực dùng các loại dược liệu trân quý giúp Thanh Thanh kéo dài mạng sống, muốn chân chính chữa khỏi Thanh Thanh, một chút biện pháp ta cũng không có."
"Cái gì?! Này...... Này......" Bạch Mạn Điệp khiếp sợ một hơi thiếu chút nữa lên cơn suyễn, Thủy Tịch Linh lập tức giúp nàng châm cứu, mới có thể khiến cho nàng khôi phục lại tinh thần.
"Đại tỷ, ngươi đừng có gấp." Thủy Tịch Linh vừa thấy Bạch Mạn Điệp muốn kích động lập tức mở miệng trấn an.
"Sở dĩ hiện tại ta không thể chữa trị cho Thanh Thanh là bởi vì ta thiếu mất một loại linh dược cực kỳ hiếm thấy. Chỉ cần có được nó, tuyệt đối có thể biến Thanh Thanh trở lại bộ dáng khỏe mạnh như xưa. Chỉ là......"
"Là cái gì? Ngươi mau nói dược liều đó ở nơi nào, ta đi tìm, nói mau......" Bạch Mạn Điệp vội la lên.
"A, chính vì ta cũng không biết loại linh dược này ở nơi nào cho nên mới...... Mới có thể cảm thấy khó xử như thế này." Thủy Tịch Linh thở dài nói.
"Rốt cuộc là cái gì a? Là thuốc gì mà ngay cả Vô Tranh sơn trang chúng ta cũng tìm không được, Tam muội, ngươi mau nói ra, nói không chừng chúng ta còn có thể tìm được......" Diệp Lăng Tương cũng bức thiết mở miệng, bất cứ ai cũng không muốn nhìn thấy Vân Thanh Thanh xuất hiện tình huống ngoài ý muốn a.
Mà lúc này Đoạn Tiêu ở xa xa lại lo lắng vạn phần, hắn muốn biết loại linh dược mà Thủy Tịch Linh nói đến rốt cuộc là cái gì. Đột nhiên tâm niệm hắn vừa chuyển, chẳng lẽ lại là......
"Là Ma Tiên Long Hương." Thủy Tịch Linh vừa nói ra tên này, mọi người ở đây lại vô cùng kinh dị.
Ma Tiên Long Hương! Là Ma Tiên Long Hương a! Là thứ mà mỗi người trong võ lâm đều tha thiết muốn có?
"Chẳng lẽ chính là Ma Tiên Long Hương mà người giang hồ nói là có công hiệu khởi tử hồi sinh, người trong võ lâm ăn vào có thể gia tăng trăm năm công lực?!" Diệp Lăng Tương kinh ngạc nói.
"Không sai." Thủy Tịch Linh trả lời khẳng định.
"Nhưng," Trong thần sắc Bạch Mạn Điệp càng thêm lo lắng, "Đó không phải là thứ trong tuyền thuyết hay sao, chưa có ai từng thấy qua nó? Không ai biết nó sinh trưởng ở nơi nào? Cũng không có người nào biết hình dạng của nó? Chúng ta đi đâu tìm? Phải đi đâu tìm a?" Bạch Mạn Điệp cầm lấy cánh tay Thủy Tịch Linh lắc lắc khiến cho nàng đầu óc choáng váng .
"Đại tỷ, ngươi không nên gấp gáp," Thủy Tịch Linh vất vả lắm mới thoát khỏi khổ hình tra tấn của Bạch Mạn Điệp, nói với nàng,"Ta từng xem qua một quyển sách có ghi lại về Ma Tiên Long Hương, cho nên ta đem đoạn đó nói cho Đại tỷ phu cùng Nhị tỷ phu nghe, muốn hai người bọn họ đi tìm . Đây cũng chính là nguyên nhân các ngươi không nhìn thấy bọn họ, bởi vì bọn họ đã ra ngoài giúp Thanh Thanh tìm thuốc cứu mạng. Chỉ còn lại ta cùng Tùy Phong liên tục tìm kiến các loại dược liệu trân quý để kéo dài mạng sống cho Thanh Thanh , chờ đợi bọn họ mang thuốc cứu mạng trở về."
"Bao lâu? Phải đợi bao lâu? Thanh Thanh, Thanh Thanh muội ấy còn có thể chờ bao lâu?!" Sau khi suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, Bạch Mạn Điệp càng thêm quan tâm đến khoảng thời gian còn lại của Thanh Thanh.
"Nửa tháng," Trong giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thủy Tịch Linh lại có chút tuyệt vọng, "Chỉ còn lại có nửa tháng, nửa tháng sau, bệnh của Thanh Thanh sẽ bắt đầu phát tác, ta chỉ có thể giúp muội ấy duy trì nửa tháng."
"Nói cách khác, nếu sau nửa tháng Đại tỷ phu cùng Lãnh Tuyệt Cuồng không thể mang về Ma Tiên Long Hương trong truyền thuyết, Thanh Thanh muội ấy...... Thanh Thanh sẽ......" Diệp Lăng Tương nuốt một ngụm nước miếng, không thể tiếp tục nói đến vấn đề mà nàng không hề mong muốn xảy ra kia.
"Không cần, không cần nói nữa." Bạch Mạn Điệp lại không thể chấp nhận chuyện này. "Tịch Linh, ngươi nói mau, Ma Tiên Long Hương kia là cái dạng gì, nó mọc ở địa phương nào, ngày mai ta, không, bây giờ ta lập tức đi tìm......" Nói xong, Bạch Mạn Điệp đi ra ngoài, Diệp Lăng Tương cùng Thủy Tịch Linh lập tức giữ chặt nàng.
"Đại tỷ, hiện tại tối lửa tắt đèn, ngươi muốn đi nơi nào tìm a, ngươi còn chưa nghe Tịch Linh nói Ma Tiên Long Hương là cái dạng gì mà." Diệp Lăng Tương nói.
"Đúng vậy Đại tỷ, nếu Ma Tiên Long Hương thật sự dễ tìm như ngươi nói thì Đại tỷ phu cùng Nhị tỷ phu đã sớm trở về đây rồi, còn để cho
chúng ta ở nơi này giương mắt nhìn hay sao?" Thủy Tịch Linh phi thường bình tĩnh nói cho các nàng sự thật tàn khốc trước mắt, "Ma Tiên Long Hương, chính là dược liệu trong truyền thuyết. Truyền thuyết nói nó sinh trưởng ở ranh giới giữa hai nơi cực lạnh và cực nóng, nơi đó bốn mùa như xuân, khắp nơi trên núi đều là Ma Tiên Long Hương. Phàm là dược liệu cực kỳ trân quý thì thường có linh thú bảo hộ, cho nên nó sở dĩ kêu Ma Tiên Long Hương còn có một nguyên nhân khác, bảo vệ nó chính là một linh thú cực lỳ lợi hại ."
"Là rắn? Không có khả năng là rồng chứ?" Diệp Lăng Tương nói.
"Có lẽ là thế, tóm lại chưa có ai từng nhìn qua, làm sao mà biết được?" Thủy Tịch Linh nói, "Cho nên mới nói, cho dù chúng ta tìm được đúng địa phương thì cũng chưa chắc có thể lấy được Ma Tiên Long Hương trong vòng bảo vệ của linh thú."
"Không," Bạch Mạn Điệp đột nhiên kiên định nói, "Cho dù chúng ta không thể lấy được Ma Tiên Long Hương, nhưng chỉ cần chúng ta tìm được địa phương đó, lại đi thông tri cho Đông Phương Vũ cùng muội phu bọn họ không phải là được rồi sao. Thêm một người là thêm một phần lực lượng, không phải tốt hơn việc chúng ta cứ đứng mãi ở nơi này hay sao."
"Đúng, Đại tỷ nói quá đúng, ngày mai chúng ta liền xuất phát đi tìm Ma Tiên Long Hương." Diệp Lăng Tương cũng phấn chấn tinh thần. Đang lúc nàng hứng trí thì đột nhiên nghĩ đến Mộ Dung Thiên Lý:
"Á, đúng rồi, Tịch Linh, Mộ Dung Thiên Lý có phải cũng biết chuyện này hay không?"
Thủy Tịch Linh gật gật đầu, nói:
"Không sai. Lúc ấy ta nói việc đó với mấy vị tỷ phu, hắn cũng có mặt ở đó, cho nên sau khi tỷ phu bọn họ đi rồi, hắn cũng đến cáo từ với ta. Hắn nói muốn đi Lưu Thủy sơn trang hỏi Vân phu nhân xem Thanh Thanh trước đây có phải từng sinh bệnh hay không, sau đó lại đi tìm kiếm Ma Tiên Long Hương."
"Trách không được hắn lại đi Lưu Thủy sơn trang, nói như vậy không phải người trong Lưu Thủy sơn trang đã biết Thanh Thanh sinh bệnh rồi sao? Như vậy, không lâu sau bọn họ có thể hay không sai người tới vấn an Thanh Thanh?" Diệp Lăng Tương hỏi.
"Trước mắt không cần để ý việc này, nhanh lên, chúng ta đi thu thập hành lý, ngày mai chuẩn bị xuất phát." Bạch Mạn Điệp lôi kéo Diệp Lăng Tương đi về phía phòng của mình. Lúc gần đi còn nói với Thủy Tịch Linh:
"Tam muội, sáng mai chúng ta đi, không thể tạm biệt ngươi và Thanh Thanh, Thanh Thanh cùng bọn nhỏ trước hết giao cho ngươi a......" Làm trộm đã hơn nửa đời người, làm gì có vật nào nàng trộm không được .
"A......" Thủy Tịch Linh nhìn hai nữ nhân này lại đem mấy đứa nhỏ giao cho nàng, trong lòng âm thầm ủy khuất, mấy tiểu ma vương kia là khó chiều nhất. Quên đi, vì Thanh Thanh trước hết nhẫn nhẫn một chút. Bất quá, nói đến Thanh Thanh, không biết cuối cùng nàng có thể tha thứ cho Đoạn Tiêu hay không, nếu bọn họ thật sự không có tương lai, như vậy trân trọng những giờ phút hiện tại mới là điều quan trọng nhất. Ai, hy vọng ngày mai sau khi Đại tỷ đi rồi Đoạn Tiêu còn có thể đến bên cạnh Thanh Thanh, chỉ mong bọn họ cuối cùng sẽ sống thật hạnh phúc .
Sau khi Thủy Tịch Linh rời đi, Vân Thanh Thanh trở lại trong phòng mình. Nàng cũng không nguyện ý tin tưởng đây là sự thật, nhưng nhìn bộ dáng của các vị tỷ tỷ, cùng với việc mấy vị tỷ phu rời đi, nghĩ đến cùng cũng bởi vì nguyên nhân này.
Nàng nên làm cái gì bây giờ a? Vân Thanh Thanh bổ nhào vào trên giường, dùng chăn trùm lên đầu, trốn ở bên trong khóc. Nàng thật sự sẽ chết như vậy sao? Nàng mới hai mươi tuổi a, chẳng lẽ lại chết như vậy? Nàng còn chưa tha thứ cho Đoạn lang, nàng còn không có đứa nhỏ của riêng mình, chẳng lẽ nàng thật sự phải ra đi như vậy sao......
Trong lòng Đoạn Tiêu cũng khổ sở cực độ. Khi hắn nghe được Thanh Thanh không còn sống được bao lâu nữa, hắn liền cảm thấy mình giống như đang rơi từ trên tháp cao xuống. Nhưng khi hắn biết Thanh Thanh còn có thể cứu được, hắn đột nhiên lại kiên định ý chí.
Hắn phi thân vài cái trở lại nơi ở của mình, lập tức đi thu thập hành trang. Ảnh Tử về sau tiến lên từng bước ngăn cản Đoạn Tiêu rời đi.
"Vương, ngài không thể đi." Ảnh Tử khẩn thiết nói.
"Ngươi tránh ra?" Đoạn Tiêu nghiêm mặt lo lắng, nghiêm khắc trách cứ nàng.
"Thực xin lỗi, Vương," Ảnh Tử quỳ rạp xuống bên chân Đoạn Tiêu:
"Xin ngài đừng đi, cho dù ngài không nghĩ đến mình thì cũng nên vì Minh Cung, vì Công Tôn tiên sinh, còn có những người trung thành đi theo ngài mà suy nghĩ lại a, ngài đi như vậy, chúng ta biết làm sao bây giờ?"
"Không, ta nhất định phải đi." Đoạn Tiêu không thèm nhìn Ảnh Tử quỳ gối bên chân mà nhìn về phía mảnh trăng treo ở phía cuối chân trời:
"Ta muốn cứu Thanh Thanh. Nếu nàng chết thì ta sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa. Không có nàng, ta chỉ còn là một cái xác không hồn. Ta không thể mất nàng."
"Vương, Ảnh Tử cầu xin ngài, từ nhỏ đến lớn Ảnh Tử chưa từng cầu xin ngài điều gì, lúc này đây, ngài đáp ứng Ảnh Tử đừng đi có được không......" Ảnh Tử vốn lạnh như băng cũng bật khóc. Đúng vậy, nàng khóc. Bởi vì nàng không thể trơ mắt nhìn Minh Vương ra đi, nếu Vương thực sự rời đi, sẽ không còn sống mà quay lại.
"Ảnh Tử, ngươi theo ta nhiều năm như vậy có từng thấy ta thật lòng với nữ tử nào chưa? Ngươi có từng thấy ta vì nữ nhân nào mà bưng trà rót nước? Có thấy ta vì nữ nhân nào mà cam tâm tình nguyện chịu ủy khuất, phải thấp giọng hạ mình? Không có! Đoạn Tiêu ta cho tới bây giờ đều là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, nhưng ở trước mặt Vân Thanh Thanh, ta chỉ là một nam nhân toàn tâm toàn ý yêu nàng. Ta nguyện ý vì nàng mà buông bỏ tất cả những gì ta có, bao gồm cả sinh mệnh của ta. Nhưng ta biết, cho dù ta có chết Thanh Thanh cũng chưa chắc chịu tha thứ cho ta, cũng không hẳn sẽ đến mộ phần của ta mà thắp một nén hương. Cho nên ta sẽ không hy sinh mạng sống của mình một cách vô ích. Ngươi hiểu chưa? Ảnh Tử." Lần đầu tiên Đoạn Tiêu ở trước mặt Ảnh Tử phân tích yêu hận tình cừu của hắn đối với Vân Thanh Thanh.
"Lúc này đây, ta muốn cứu nàng, cho dù có chết ta cũng sẽ không còn gì tiếc nuối. Ta cũng không để ý nàng có tha thứ cho ta hay không, hiện giờ ta chỉ nghĩ vì nàng làm một cái gì đó. Đây, chính là tình yêu mà ta dành cho nàng."
"Không, không --" Ảnh Tử khóc ôm lấy chân Đoạn Tiêu, "Ngài không thể cùng nàng ở chung một chỗ, ngài không thể, nàng từng phản bội ngài......" Ảnh Tử đã hoàn toàn quên mất tôn ti trật tự, nàng chỉ muốn ngăn cản Vương của nàng, không cho ngài đi chịu chết.
"Quên đi, Ảnh Tử, ta đã không còn nhớ đến chuyện đó nữa. Nếu phải lựa chọn giữa việc Thanh Thanh có hay không phản vội ta, ta tình nguyện tin tưởng nàng vô tội." Thời điểm Đoạn Tiêu nói ra những lời này thực sự rất quang minh chính đại. Xem ra, hắn thực sự đã suy nghĩ thông suốt .
"Không, không......" Đến lúc này, Ảnh Tử cuối cùng cũng quyết định nói ra bí mật đã chôn dấu nhiều năm, là chân tướng của tội ác:
"Vương, ngài không đáng vì Vân Thanh Thanh làm như vậy, các ngươi căn bản không nên ở cùng một chỗ, các ngươi...... Các ngươi là...... Các ngươi là huynh muội thân sinh a!"
ẦM!!!
Lời nói của Ảnh Tử giống như thuốc súng nổ trong đầu Đoạn Tiêu.
"Điều đó không có khả năng?! Điều này sao có thể? Ngươi nói đi, đây không phải là sự thật đúng không? Đây không phải là sự thật,!" Đoạn Tiêu kéo Ảnh Tử đang quỳ dưới chân mình đứng lên, ép nàng phải nói những lời đó là giả.
"Đây là sự thật, là thật." Ảnh Tử bắt đầu nói cho Đoạn Tiêu sự thật.
"Vương, ngài còn nhớ trong thư phòng của ngài có che dấu một bức họa hay không? Bức hoạ đó đã có từ rất lâu rồi, bức họa một nữ nhân, ngài không thấy nàng ta rất giống một người nào đó sao? Nàng ta có phải rất giống Vân phu nhân hay không? Giống với mẫu thân của Vân Thanh Thanh?"
Ầm!!!
Vân phu nhân?! Trong đầu Đoạn Tiêu lập tức đem bức họa trong thư phòng so sánh với khuôn mặt của Vân phu nhân, thật sự giống nhau đến kỳ lạ. Đầu óc đột nhiên trong lúc đó trống rỗng, này...... Các nàng tại sao lại có thể giống nhau đến thế?! Đây...... Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Ảnh Tử nhìn vẻ mặt bối rối của Đoạn Tiêu, không thể kiềm chế lại bắt đầu nói tiếp:
"Sau khi ngài cùng Vân tiểu thư khi đó cải nam trang ân ái một đêm, Ảnh Tử hiểu lầm nàng là nam tử nên đã đuổi nàng đi, cũng sớm thỉnh cầu Công Tôn tiên sinh vì ngài chuẩn bị vong tình đan, làm cho ngài quên hết những chuyện liên quan đến Vân Thanh Thanh. Sau đó khi vân tiểu thư tham gia tuyển phi yến, ngài lại sai ta đi điều tra nàng. Không nghĩ tới, ta lại phát hiện Vân phu nhân cùng nữ nhân trên bức họa giống nhau như đúc...... Ảnh Tử trong một lần quét dọn thư phòng đã phát hiện bức thư mà đảo chủ đã để lại, gửi cho một vị nữ tử tên Hà Vận Thi, mà khuê danh của Vân phu nhân đúng là Hà Vận Thi......"
Sau khi nghe những lời Ảnh Tử nói, Đoạn Tiêu càng thêm khiếp sợ. Nói như vậy, nói như vậy......
"Sau đó...... Sau đó có phải hay không cũng là do các ngươi?" Đoạn Tiêu kinh dị hỏi.
"Không sai," Ảnh Tử trả lời chứng thật suy đoán của Đoạn Tiêu, "Sau khi Ảnh Tử biết ngài quyết định cùng thân muội muội của mình thành hôn liền nhân lúc ở Lưu Thủy sơn trang đi gặp mặt Vân phu nhân...... Lúc ấy ta không quá xác định, nhưng sau khi thử qua thì chính nàng ta đã thừa nhận." Tiếp theo Ảnh Tử lại đem chuyện cùng Vân phu nhân gặp mặt nói toàn bộ cho Đoạn Tiêu nghe.
"...... Sau đó, chúng ta thiết kế để Vân Thanh Thanh cùng Mộ Dung Thiên Lý gặp mặt, lại dẫn ngài đến đó, để cho ngài sinh ra hiểu lầm, tạo thành kết quả như vậy...... Kỳ thật, chúng ta cho Thanh Thanh ngửi một loại mê dược, trong lòng yêu ai nhất thì sẽ nhìn người trước mặt thành người ấy. Nàng đem Mộ Dung Thiên Lý nhìn thành ngài, cho nên...." Ảnh Tử lập tức giơ lên thủ:
"Ta thề, Mộ Dung chỉ thoát quần áo Thanh Thanh, tuyệt đối không có làm cái gì. Thời điểm hai người ngủ cùng nhau, Mộ Dung trước đó đã dùng chăn bao lấy nàng, tuyệt đối không có làm gì."
"Các ngươi......" Đoạn Tiêu tức giận đến mức muốn dùng một chưởng giết chết Ảnh Tử . Đều là do nàng, đều là vì bọn họ, hắn mới cùng Thanh Thanh tạo ra nhiều hiểu lầm như vậy, mới tạo cho Thanh Thanh nhiều thương tổn đến thế. Nhưng...... Vì sao, vì sao hắn cùng Vân Thanh Thanh lại là huynh muội?! Đây không phải là sự thật, nhất định không
phải là thật!
"Ảnh Tử, ngươi nói mau, đây là do ngươi cố ý bịa ra để gạt ta? Mục đích của ngươi là vì không muốn cho ta đi tìm Ma Tiên Long Hương đúng hay không? Ngươi nói, đúng hay không?" Đoạn Tiêu túm cổ Ảnh Tử nhấc bổng lên.
"Khụ khụ...... Ảnh Tử...... Ảnh Tử cho dù chết cũng sẽ không đem thân thế của Vương ra nói dối...... Khụ khụ...... Hơn nữa khi Ảnh Tử quét dọn thư phòng của đảo chủ, từng nhìn thấy một phong thơ viết cho Vân phu nhân, khuê danh phu nhân ----- Hà Vận Thi...... Sau khi Ảnh Tử thử lại, Vân phu nhân cũng đã chứng minh rồi, ngài chính là con trai của nàng...... Vương, ngài còn nhớ rõ ngài trước đây không? Ngài ngẫm lại, ngài còn nhớ rõ Vân phu nhân sao?"
Lời nói của Ảnh Tử thành công đem tư duy của Đoạn Tiêu dẫn về quá khứ. Có lẽ hắn đã quên đi rất nhiều, nhưng có một số việc hắn vẫn còn nhớ rõ.
"Ngươi xác định, đây là sự thật?" Sau một hồi ngẫm nghĩ, Đoạn Tiêu đã hơi tỉn tưởng chuyện này là sự thật, cũng bắt đầu chậm rãi tiếp nhận.
"Vương, Ảnh Tử lấy mạng mình để cam đoan, đây là chân thật." Ảnh Tử giơ tay phải lên thề với trời.
"Được, cho dù ta tin lời người nói là sự thật, ta cũng phải đi tìm Ma Tiên Long Hương." Đoạn Tiêu nói như vậy lại một lần nữa đập tan hy vọng của Ảnh Tử.
"Vương, ngài không thể......"
"Im miệng." Đoạn Tiêu ngăn không cho Ảnh Tử nói, lạnh lùng mở miệng,"Ảnh Tử, chuyện lần này chờ sau khi ta về sẽ lại tính sổ với ngươi. Nếu ta chẳng may chết đi, cũng coi như ngươi có phúc khí, ta sẽ không tìm ngươi. Nếu ta còn sống trở về, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi."
"Vương, xin ngài, không cần đi. Ngài cùng Vân Thanh Thanh căn bản không có khả năng ở cùng một chỗ, cho dù ngài đem Ma Tiên Long Hương tìm về, Vân Thanh Thanh nàng vẫn không thể trở thành Vương phi của ngài a." Ảnh Tử vừa khóc vừa nói.
"Không." Vẻ mặt Đoạn Tiêu bình thản đến lạ, "Hiện tại quan hệ của ta với Thanh Thanh đã không còn quan trọng . Có thể cứu được nàng hay không vẫn là chuyện không thể biết trước được, ta cần gì phải tự đi tìm phiền não. Thông qua thời điểm ta ở cùng Thanh Thanh, ta đã biết được rằng có một số chuyện muốn quên cũng không thể quên nổi. Nếu kết quả là tốt, coi như không có chuyện gì. Nếu làm không tốt, chẳng những phá đi cảm tình của hai người trong lúc đó, lại còn khiến nàng mất đi sinh mệnh. Ta cần gì phải vì chuyện không thể biết mà lần nữa thương tổn người mình yêu? Nếu lúc này có thể cứu được Thanh Thanh, ta cũng sẽ không hy vọng xa vời nàng tha thứ cho ta, ta đã làm sai, nhất định phải chịu sự trừng phạt. Mà ta, không muốn lại trốn tránh trách nhiệm, ta tạo ra thưởng tổn cho Thanh Thanh, cùng phải nghĩ đến một lúc nào đấy sẽ đối mặt với nó."
Đoạn Tiêu nói một hơi khiến cho Ảnh Tử không còn lời nào để phản bác. Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Ảnh Tử đứng lên lau đi nước mắt trên mặt:
"Vương, Ảnh Tử sẽ không ngăn cản ngài nữa, nhưng xin ngài nhất định phải mang ta đi theo, xin ngài." Ảnh Tử nói xong lại quỳ sụp xuống, có ý nếu ngài không đáp ứng thì ta tuyệt đối sẽ không đứng lên.
Đoạn Tiêu nhìn nàng nghĩ rồi nói:
"Cũng tốt, ngươi theo ta đi. Nếu ta lấy được Ma Tiên Long Hương nhưng không có cơ hội trở về, ngươi còn có thể giúp ta đem nó mang về đưa cho Thanh Thanh."
"Vương, ngài đừng nói như vậy......" Ảnh Tử nghe được trong lời nói của Đoạn Tiêu tràn ngập bi thương, thầm nghĩ nếu bọn họ không thể biết trước tương lai, Minh Vương có thể sầu lo mà rời đi như vậy hay không.
"Tốt lắm, chúng ta đi thôi. Đúng rồi, ngươi để lại một phong thư trong phòng, nếu Thủy Tịch Linh bọn họ đến tìm chúng ta, để cho bọn họ nghĩ chúng ta đã về Minh Cung." Đoạn Tiêu phân phó.
"Vâng." Ảnh Tử lập tức lấy giấy bút viết vài câu đơn giản rồi đặt lên bàn.
Đoạn Tiêu lại một lần nữa đứng ở ngoài phòng ở của Vân Thanh Thanh, tưởng tượng Thanh Thanh hiện tại đang ngủ say. Thật lâu sau, hắn mới ở trong đêm tối mang theo Ảnh Tử rời đi.