Ba ngày sau, Thanh Thanh để lại hai phong thư, sau đó rời khỏi Vô Tranh sơn trang.
Một phong là cho Bạch Mạn Điệp, một phong là thư chia tay cho tất cả mọi người. Mọi người đều đối tốt với nàng, đi mà không nói một lời thì thật đáng xấu hổ.
Nàng không biết Minh Cung ở đâu, không thể trực tiếp đi đến đó, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách trở về nhà, chờ đặc sứ của Minh Cung đến đón.
Lần này coi như trả ơn dưỡng dục của người ta đối với nàng, chờ sau khi sự kiện tuyển phi qua đi, nàng cùng Vân gia không còn quan hệ gì nữa, có thể mang theo Nhược nhi quay lại Vô Tranh sơn trang, bắt đầu một cuộc sống mới. Quên đi Đoạn Tiêu, quên luôn cái tên Vân Băng Tâm, quên tất cả.
Thanh Thanh thuê một chiếc xe ngựa, trong vòng nửa tháng quay trở lại Vân gia. Trước khi về đến nhà, nàng đã uống viên thuốc mà Thuỷ Tịch Linh đưa cho.
Nay nàng biến thành cái dạng này, Vân Tĩnh cùng Mộ Dung Thiên Lý chắc sẽ không còn tơ tưởng gì nữa? Bằng vào dung mạo của nàng bây giờ, chỉ cần là người thì sẽ lánh ra xa.
Gương mặt bên trái của nàng vẫn thanh tú như cũ, còn bên phải lại mọc ra một cái bướu thịt gồ ghề, kỳ lạ là cái bướu thịt kia vẫn mang sắc hồng, giống như khối thịt đáng lẽ phải hư thối mà vẫn chưa hư thối. Quỷ trong phim truyền hình cũng chỉ đến như thế này chứ gì, nếu bây giờ nàng đi đóng phim, phỏng chừng không cần phải hoá trang. Lúc thấy dung mạo bản thân, Thanh Thanh cũng bị chính mình hù doạ, đem gương thả rơi xuống sàn nhà. Từ nay về sau, nàng không còn soi gương nữa. Để dối mặt với mọi người, nàng dùng một chiếc khăn màu xanh lam che đi khuôn mặt của mình.
Nhìn bộ dạng bây giờ của nàng, không che mặt lại sẽ khiến người ta tưởng là nữ quỷ!
Đứng ở trước cửa Lưu Thuỷ sơn trang, toàn bộ những điều nhục nhã đã từng trải qua đều hiện lên trong đầu nàng. Như Nguyệt, Như Yên đánh chửi, Vân phu nhân chẳng phân rõ trắng đen, Vân Liệt bất công, Mộ Dung Thiên Lý.... Nàng do dự.
Vân gia làm tổn thương nàng nhiều như vậy, rốt cuộc có nên giúp đỡ bọn họ không? Trong chớp mắt, nàng đã có ý định rời đi, để mặc cho Lưu Thuỷ sơn trang tự sinh tự diệt. nhưng khi nghĩ đến đại ca, nàng lại mềm lòng.
Thanh Thanh cứ đi tới đi lui ở ngoài cửa, vẫn còn do dự.
Vài lần nàng định gõ cửa, nhưng rồi lại hạ tay xuống.
Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, những việc Vân gia đã làm với Vân Băng Tâm, đã sớm không còn chút tình thân nào nữa. Giúp bọn họ lần này, nàng tự hỏi lòng mình không thẹn với Vân gia.
Thanh Thanh đưa tay lên, chưa kịp gõ thì cửa lớn đã đột nhiên mở ra, một nữ tử trẻ trung ngẩng đầu lên, nhìn nàng cười nói:
"Cô nương, ngươi muốn gì?"
"Ách...ta muốn đi vào."
Lại thêm một mỹ nữ. Nàng kia tuổi chừng 17, 18, dung mạo tuyệt mỹ nhưng so với Thanh Thanh còn kém một chút.
"Vào đi thôi." Mỹ nữ tránh sang một bên nhường đường cho Thanh Thanh.
"Mỹ nữ, cô là ai?"
Trong trí nhớ của nàng, Lưu Thủy sơn trang không có người đẹp như thế này.
Mỹ nữ cười:
"Mộ Dung Thiên Thuỷ."
"Mộ Dung...Thiên Thuỷ."
Thanh Thanh trừng lớn đôi mắt, lông mi lay động vài cái. Võ lâm đệ tam mỹ nhân Mộ Dung Thiên Thuỷ? Luận sắc đẹp, Mộ Dung Thiên Thuỷ còn kém nàng một chút, dựa vào cái gì mà đứng hàng thứ ba? Không biết võ lâm mỹ nữ bảng là do kẻ nào làm, thật sự bị mù mắt rồi!
"Đúng."
Mộ Dung Thiên Thuỷ cười cười, vạn kiểu phong tình. Mỹ nữ quả đúng là mỹ nữ, mỗi một động tác đều mê người. Đương nhiên, Thanh Thanh là ngoại lệ.
"Ngươi không phải đến tham gia tiệc tuyển phi của Minh Vương sao? Vì sao lại ở chỗ này?"
Không ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi, đến Lưu Thủy sơn trang làm cái gì?
"Ta muốn đi cùng ba vị tiểu thư của Vân gia."
"Oh."
"Cô nương, ngươi là ai?"
"Ta là Vân Băng Tâm."
"Ngươi...Ngươi là Vân đại tiểu thư?"
Mộ Dung Thiên Thuỷ có chút kinh ngạc. Tìm nàng đã hơn nửa năm, một chút bóng dáng cũng không thấy, nay lại tự động quay về.
"Đúng."
***
Thanh Thanh đột nhiên quay về, đối với Vân gia mà nói là một tin vui lớn. Sau khi thông báo, người trong Vân gia nhanh chóng tự tập ở đại sảnh, chuẩn bị nghênh đón Vân đại tiểu thư.
Tương lai của Vân gia đều nằm trong tay nàng, người của Vân gia đương nhiên không dám đắc tội với nàng.
Lúc này, Thanh Thanh đang ngồi trong phòng khách nhàn nhã uống trà. Mọi người không ai nói lời nào, nàng đương nhiên cũng không buồn mở miệng. Vân Tĩnh không ở đây, nàng không thèm nói chuyện với cái đám trước giờ không xem nàng là người thân.
Vân phu nhân và Vân Liệt nhìn nhau, cuối cùng cũng là do Vân phu nhân mở miệng:
"Băng Tâm, mấy ngày hôm nay ngươi đi đâu, chúng ta ai nấy đều lo lắng cho ngươi."
Vẻ mặt của Vân phu nhân không mấy tự nhiên. Nguyên nhân khiến Thanh Thanh bỏ nhà ra đi mọi người đều biết rất rõ, trong việc này, quả thực là bọn họ không đúng.
Thanh Thanh buông chén trà xuống, hai chân vắt chéo nhau:
"Đi dạo lung tung." Vẻ mặt của nàng cao ngạo giống hệt như một nữ hoàng.
"Băng Tâm, ngươi đã nghe nói đến tiệc tuyển phi rồi phải không?"
"Biết."
Thanh Thanh ngắm nghía quần áo, thản nhiên nói: "Yên tâm, ta trở về trước tiệc tuyển phi là ta đã có ý muốn tham gia."
Nghe được lời nàng nói, mọi người trong phòng khách đều thở dài nhẹ nhõm.
Trước kia Vân Băng Tâm rất ít khi tiếp xúc với mọi người, nói chuyện chính sự cũng không có phần nàng, thế nên bây giờ mọi người không biết nói cái gì, không khí trở nên rất ngột ngạt.
"Không có việc gì thì ta đi."
Thanh Thanh đứng lên, đưa mắt nhìn qua những người có mặt trong phòng khách. Lúc nhìn đến Như Nguyệt, Thanh Thanh trừng mắt liếc nàng một cái.
Vân phu nhân cũng vội vã đứng lên:
"Băng Tâm, mấy ngày nay ủy khuất cho ngươi, trước tiên nên đi xuống nghỉ ngơi đi."
Thanh Thanh ngáp một cái, đột nhiên kéo khăn che mặt xuống. Nàng nheo mắt, nhìn qua mọi người một lượt:
"Các vị, ta huỷ dung."
Nghe thấy mọi người hít phải ngụm khí lạnh, Thanh Thanh cảm thấy vô cùng hài lòng, nàng cười lạnh rồi đi ra ngoài. Hai tay nàng để sau lưng, khoé miệng hiện lên một nụ cười thoả mãn. Xem ra, 'người nhà' của nàng đã bị nàng doạ cho hoảng sợ.