Phê duyệt xong một phần tấu chương cuối cùng, đã là lúc mặt trời sắp lặn, Trương Cường động đậy hai chân đã tê cứng, đang muốn đứng dậy, chợt cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn, chân đứng không vững, do là hắn ngồi lâu quá, máu huyết của hai chân không lưu thông, nhất thời chưa cử động được.
Bên cạnh một gã tiểu nội thị thấy thế vội vàng tiến lên trước cẩn thận đỡ lấy Trương Cường, thấp giọng nói: "Bệ hạ cẩn thận."
Trương Cường nhìn thoáng qua, phát giác người này đúng là nội thị được luyện tập kiếm vũ, gật đầu nói: "Ngươi hầu hạ ở nội điện từ lúc nào?"
Tiểu nội thị kia nghe vậy cả người hơi cứng đờ, cẩn thận nói: "Nô tỳ tên gọi Lưu Ổn, là Hàn công công phân công nội thị từ trước, lệnh tiểu nhân vào."
Trương Cường nghe vậy, vừa khẽ vận động cả hai chân đã tê dại, vừa hỏi Lưu Ổn: "Mông Điềm có tin tức gì không? Bên phía Chương Hàm nếu có tin tức gì lập tức báo lại, không được chậm trễ."
Lưu Ổn thấp giọng nói: "Bệ hạ yên tâm, Hàn công công đã sớm phân công nô tài, nô tài đã rõ."
Trương Cường gật gật đầu, đang muốn gọi Lưu Ổn đi truyền Thừa tướng Phùng Khứ Tật, hỏi han một chút chuyện quân Tần ở biên giới, thuận tiện còn muốn hỏi chuyện có liên quan tới Chương Hàm ở Hàm Cốc Quan.
Chỉ nghe một tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài điện truyền đến, đưa mắt nhìn lại, thì là Hàn Hoán, mang vẻ mặt khẩn trương đi về phía trong điện.
Trương Cường trong lòng rung động, vôi vàng quát khẽ nói: "Hàn Hoán, đã xảy ra chuyện gì?"
Hàn Hoán bị Trương Cường quát khẽ như vậy sợ tới mức cả người run lên, hai chân mềm nhũn, thuận thế quỳ trên mặt đất, giương mắt nhìn các nội thị khác trong đại điện, mới thấp giọng nói: "Bệ hạ, không xong rồi, cháu Hạng Lương là Hạng Vũ cùng tàn quân Trần Thắng hợp lại, dẫn hai mươi vạn tàn binh, đã dẹp xong hơn mười quận huyện biên giới nước Sở, một số phỉ khấu cũng hùa theo, vì chiến loạn nổi lên bốn phía, các cấp quan nha đều không có người, khiến báo cáo chiến trận các nơi không thể kịp thời đăng trình, dẫn đến sự thể hôm nay. Thừa tướng đã ở đại chính điện hầu giá, mời bệ hạ lập tức đi trước!"
Trương Cường nghe vậy chấn động cả người, quả nhiên Hạng Vũ khởi binh! Mông Điềm ở bên ngoài, người có thể sử dụng bên mình chỉ có Phùng Kiếp. Hơn nữa nếu Hạng Vũ đã muốn khởi binh, Lưu Bang kia âm thầm ở trong bóng tối chỉ sợ cũng đã chuẩn bị được lực lượng không nhỏ. Đáng tiếc mình mấy ngày nay chỉ có vội vàng tập trung vào kỹ thuật tiên tiến cho đời sau, với hai gã cường địch này đã quá tin tưởng lịch sử, lúc này mới sợ bóng sợ gió, gánh nặng lo lắng không yên.
Nghĩ đến đây, vội vàng phân công cho Hàn Hoán nói: "Lập tức khởi giá, chạy tới đại chính điện!"
Nói xong âm thầm cười đau khổ, chuyện Doanh Tử Anh này còn không giải quyết xong, Hạng Vũ đã xông ra, nhưng cũng may lúc này, chính mình đã có phòng bị, trang bị hoàn mỹ, thực lực tổng thể của quân Tần bách chiến bách thắng vẫn chưa bị tổn thất gì. Hơn nữa ở chung quanh mình, một cơ cấu hành chính càng ngày càng khỏe mạnh, đã không phải là bộ dáng của nhà Tần khi bị diệt vong trong lịch sử.
Khi Trương Cường vội vàng chạy tới đại chính điện, hơn sáu mươi quan viên có liên quan đã đang khẩn trưong chờ ở chính điện, nhỏ giọng nghị luận, thừa tướng Phùng Khứ Tật và Thái úy Phùng Kiếp thần thái nghiêm trọng nhìn ngự tháp ở giữa đại điện, Phùng Khứ Tật mặt mày cau có, tựa hồ đang suy nghĩ nung nấu một cái gì.
Vừa mới vào đại điện, mọi người đang nóng lòng chờ ở trong điện đều giật mình, đang muốn quỳ xuống hành lễ, chỉ thấy Trương Cường đi nhanh vào trong điện, liên tục xua tay nói : "Các khanh bình thân, không cần nghi thức xã giao này."
Nói xong, xoay người hướng Phùng Khứ Tật nói: "Thừa tướng, đã xảy ra chuyện gì?"
Phùng Khứ Tật nghe vậy, cẩn thận bước từng bước trên mặt đất, lo lắng nói: "Lão thần vừa mới nhận được cấp báo của bốn quận nước Sở, cháu của đại tướng Hạng Lương nước Sở Hạng Vũ kết hợp với hai mươi vạn tàn quân Trần Thắng, đã đánh hạ ba nơi Viên Lăng, Bành Lễ, Ti Lương, nếu không thể đúng lúc dập tắt, chỉ sợ hậu quả khó có thể lường được."
Lúc này chỉ nghe Thái úy Phùng Kiếp nói: "Bệ hạ, trước mắt ngoài sáu mươi vạn quân Tần đóng ở Hàm Cốc Quan, ba mươi vạn quân Tần ở biên ải tuyệt đối không thể động đến, dân tộc Hung nô phải đề phòng, nếu là bọn họ thừa dịp tiến công xằng bậy, càng thêm khó có thể tưởng tượng."
Đám quan viên ở đây nghe vậy, đều trầm xuống, bất an nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Trương Cường, âm thầm sốt ruột, không khí giữa đại điện nhất thời trở nên nặng nề, cảm giác áp lực làm cho mỗi người ở đây đều không khỏi cảm thấy nguy hiểm gần kề.
Trương Cường nhìn thoáng qua quần thần đang im lặng giữa đại điện, ung dung ngồi xuống ngự tháp, lật giở mấy bản tấu chương trên trường kỷ, gật đầu nói: "Thừa tướng và Thái úy nói rất đúng, bất quá, trong triều binh lực tuy rằng không đủ, chỉ cần Chương Hàm bảo vệ cho Hàm Cốc quan, sau khi Mông tướng quân bình định nước Thục phản loạn, sẽ đi trước càn quét bọn thảo khấu."
Quần thần trong điện bị vẻ bình tĩnh của Trương Cường cảm nhiễm, lúc này cũng đã trấn tĩnh lại, cha của hoàng hậu là Tả Lâm đã thăng làm đại phu Ngự Sử tiến lên nói: "Bệ hạ, bọn cường đạo này rốt cuộc nên xử trí như thế nào, mong bệ hạ sớm quyết đoán!"
Trương Cường nhìn từng khuôn mặt trong điện lộ ra vẻ bất an, âm thầm nghĩ đến: lúc này nếu Hạng Vũ đã khởi binh, Mông Điềm lại tạm thời không thể chạy về Hàm Dương, Chương Hàm còn phải đóng ở Hàm Cốc quan, Thái úy Phùng Kiếp còn phải quản lý việc binh trong triều, Bành Việt không thể phân thân, có lẽ nên dùng cách thả hổ nuốt sói. Loại tiểu nhân Lưu Bang tuy rằng lợi hại nhưng âm hiểm độc ác, mình chỉ bằng tọa sơn quan hổ đấu, nhân dịp Lưu Bang và Hạng Vũ tự giết lẫn nhau, mình bảo vệ tốt lãnh thổ cố hữu nước Tần này, có kho lúa thiên nhiên của Ba Thục cung cấp, thêm từng bước tăng cường kế hoạch quân sự và kinh tế của nước Tần của mình, nghỉ ngơi dưỡng sức, bảo tồn thực lực trước, không sợ Lưu Bang kia chơi bất cứ kiểu gì, về phần Hạng Vũ, thì không phải sợ, chỉ là một kẻ mãng phu, không sợ hắn có thể làm gì.
Nghĩ đến đây, bình tĩnh nhìn thần sắc nghiêm trọng của Phùng Khứ Tật gật đầu nói: "Thừa tướng, quân Tần các nơi đã về Quan Trung bao nhiêu ?"
Phùng Khứ Tật nghe vậy, không biết Trương Cường đến rốt cuộc chuẩn bị xử trí như thế nào, đành phải cung kính nói: "Quân Tần các nơi tổng số có năm mươi vạn, đã có ba mươi tám vạn lui về Quan Trung, còn lại mười hai vạn, đang rút về trên đường, bệ hạ nếu có bố trí khác, chỉ sợ không còn kịp rồi."
Trương Cường ung dung liếc nhìn Phùng Khứ Tật một cái, chậm rãi gật đầu nói: "Tất cả quân Tần theo kế hoạch lui về Quan Trung tu dưỡng, tất cả dân phu điều động toàn bộ nghỉ việc, lăng tẩm Li Sơn tạm dừng đi. Vì giang sơn Đại Tần, tiên hoàng nghĩ đến cũng sẽ không trách tội."
Lúc này, Đại phu Ngự Sử Tả Lâm tiến lên nói: "Lão thần nghe nói, bệ hạ phải cắt giảm chi dùng trong cung, việc này... Bệ hạ không khỏi phải chịu cực khổ. Nghĩ đến vua Đại Tần các đời chưa từng phải chịu như thế, mong bệ hạ suy xét."
Trương Cường cười lạnh một tiếng, thấy vị nhạc phụ đại nhân thời đại này của mình, thản nhiên gật đầu nói: "Lời nói của Ngự Sử rất đúng, Đại Tần ta tiên vương các thời đại chưa từng có oan ức như hôm nay. Bất quá, trẫm nếu không thể vì quốc gia mà làm gương cho binh sĩ, sao có thể nào yêu cầu người khác chứ?"
Ở đây mọi người bị lời nói của Trương Cường làm cho rung động, Phùng Khứ Tật lại cảm động hai hàng lệ chan chứa, cả người run rẩy, sau một lúc lâu mới nức nở nói: "Bệ hạ tài đức sáng suốt như thế, lão thần dù có tan xương nát thịt cũng đáng giá!"
Mọi người ở đây lên tục thở dài, nhưng một số đại thần lại cảm thấy được Trương Cường tài đức sáng suốt không kém so với Tần Thủy Hoàng ngày đó, vốn dĩ trong lòng có chút do dự lại kiên định lên.
Trương Cường âm thầm quan sát phản ứng của mọi người, lúc này cố ý nói chậm rãi, nghiêm trọng nói: "Trước mắt, phải bình định loạn trong nước Thục, mới có thể nghênh chiến với giặc cỏ này. Không có tình cảnh nội bộ yên ổn, kẻ địch bên ngoài sẽ thừa dịp loạn mà vào!"
Nói tới đây, ngữ khí lạnh lùng, sắc bén nói: "Mặc kệ người của nước Thục phản loạn là thân phận gì, ở vào lúc sinh tử tồn vong của Đại Tần ta, thật họa vô đơn chí, kẻ tiểu nhân đó lại không quan tâm đến an nguy quốc gia, không đáng cho thế nhân bán mạng, người như vậy thật sự chết chưa hết tội!"
Mọi người trong điện bị lời nói của Trương Cường làm cho ngẩn người ra, nghĩ đến nguy cơ nguy ngập của triều chính trước mắt, các nơi chiến loạn nổi lên, đều cảm thấy rất có lý. Quan niệm huyết thống trước kia cũng yếu đi không ít. Đều cảm thấy được Tần Thủy Hoàng lựa chọn Hồ Hợi kế thừa đại vị quả nhiên rất có lý, những tiềm thức lúc trước giờ đã hơi tiêu tan đi.
Quan niệm vừa chuyển, thần thái của mọi người thay đổi không ít, Trương Cường đã cảm nhận được sâu sắc sự tôn kính trong nội tâm của đám quần thần trong điện, trong lòng bất giác thở dài trong lòng.
Lúc này, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng bước chân rời rạc, trong điện mọi người không khỏi giật mình, đưa mắt nhìn lại, thì ra là nội thị Hàn Hoán, hắn cẩn thận nhìn thoáng qua Trương Cường, lúc này mới thấp giọng bẩm tấu nói: "Bệ hạ, Mông tướng quân cấp báo!"
Trương Cường nghe vậy hơi kinh hãi, nói thật, trong lịch sử Doanh Tử Anh chết ở trong tay Hạng Vũ, nhưng trước mắt tình huống của Doanh Tử Anh đã khác xa lịch sử cả vạn dặm, may mắn Mông Điềm được mình cứu ra đúng lúc, bằng không theo thế loạn trước mắt, chính mình có ba đầu sáu tay cũng chỉ có thể chờ ngày Hàm Dương bị chiếm.
Nghĩ đến đây, quyết tâm kiềm chế sự lo âu, hướng về phía Hàn Hoán gật đầu nói: "Có tin tức gì, ngươi cứ việc nói ra, vừa lúc Thừa tướng và Thái úy đều ở đây, trẫm cũng muốn nghe ý kiến của mọi người."