Nơi đây Hung Nô sớm đã dùng vũ lực chinh phục vùng đất đai rộng lớn này, một số bộ lạc nhỏ yếu còn phải dựa vào sự bào hộ của Hung Nô, ở đây Hung Nô chính là bá vương.
Lúc này, một đám kị binh lặng lẽ xuất hiện bên mạn gần nhất với Vương trướng Tả Tiền Vương trong trung tâm doanh địa, đúng lúc binh sĩ Hung Nô trực đêm còn chưa kịp phản ứng thì một trận mưa tên như vũ bão đã phóng ra xuyên thủng thân thể của bọn chúng.
Vô số mũi tên có thể xuyên thủng áo giáp được vun vút phóng vào trong đại trướng im ăng, vô số binh sĩ Hung Nô còn chưa kịp tỉnh mộng đã bị chết dưới mũi tên sắc nhọn.
Sau phút dừng lại ngắn ngủi khoảng một phút, binh sĩ Hung Nô đã được huấn luyện cuối cùng đã có được sự phản ứng nhanh nhất.
Có khoảng hơn 1 vạn nam tử Hung Nô ra khỏi doanh trướng, xông tới chiến mã đang được buộc bên ngoài trướng, còn chưa kịp lên ngựa thì nghe thấy tiếng nổ to, vô số bom được chế tạo từ thuốc nổ không có tính sát thương cao bắt đầu nổ trong doanh địa.
Theo tiếng nổ của bom, vô số chiến mã đột nhiên kinh sợ vùng bỏ chạy, chạy ngang chạy dọc trong doanh địa, dẫm chết vô sỗ binh sĩ Hung Nô đang ngủ chưa tỉnh.
Hỗn loạn kéo dài khoảng gần một khắc, trong cơn hỗn loạn tạm thời, Mông Điềm không hề do dự phát lệnh tấn công cung tên đợt hai, trong tiếng vun vút chói tai, vô số cung tên lần nữa vun vút được phóng từ trời xuống, lúc này, binh sĩ Hung Nô đang dần dần hồi phục lại được sự bình tĩnh, bắt đầu lũ lượt cưỡi lên chiến mã còn sót lại, xông tới hướng có mũi tên phóng đến.
Tuy nhiên những cung tên này quả thực vô cùng uy lực, bọn binh sĩ Hung Nô còn chưa kịp tiếp cận và nhìn thấy kẻ địch đang nấp trong màn đêm liền bị vô số cung tên với tốc độ vũ bão xuyên thủng ngã nhào xuống, lúc cơn mưa tên dùng lại, trong doanh địa chỉ là một bãi bừa bộn, vô sỗ xác chết bị mũi tên đâm thủng mang theo nỗi sợ hãi lúc sắp chết đi vào thời khắc vĩnh hằng của sinh mệnh.
Trong Vương Trướng, A Lỗ Đa đang ôm một vũ nữ ngủ say, sau khi hành sự lao lực mệt nhọc đã dễ dàng chìm vào giấc ngủ ngon, lúc này nghe thấy tiếng vun vút nhói tai, phá tan sự yên tĩnh trong đại trướng, A Lỗ Đa đang say sưa trong giấc mộng còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy tiếng thiếu nữ hắn đang ôm trong lòng đột nhiên hét lên một tiếng, bờ môi xinh đẹp kia đột ngột trào ra một dòng máu tươi.
Thì ra một mũi tên đã xuyên qua tấm bạt vây lều, đâm thủng lưng của thiếu nữ đó, thật đáng thương cho thiếu nữ còn chưa kịp mơ ước về ngày mai, đã mơ hồ mất mạng trong Vương trướng.
A Lỗ Đa lúc này đã sớm bừng tỉnh, xoay lưng mặc xong y phục đơn giản, vừa ra khỏi trướng, bèn bị mười mấy kị sĩ quân Tần mặc áo đen đang lăm lăm trường kiếm lao đến
A Lỗ Đa mặc dù sống trong nhung lụa nhưng thân đã kinh qua bách chiến, lúc này thấy thế, không đi tìm chiến mã, mà quát một tiếng rồi vung thanh trường kiếm trong tay chém chân con ngựa đang lao đến, chiến mã sợ hãi hí một tiếng, đang định lùi lại, thì kị sĩ trên lưng ngay lập tức hét lên một tiếng, một mũi tên phóng như bay bay đến đầu A Lỗ Đa, nếu A Lỗ Đa không quay lưng tự cứu, đồng thời chém chân ngựa, thì cái đầu của hắn đã không giữ được nữa rồi.
Không còn cách nào khác, A Lỗ Đa đành phải quay lưng lui kiếm, đón sự tấn công của kị sĩ kia, đang định lùi vào trong trướng, thì kị sĩ ngay lập tức không thèm để ý hàn quang đang đến, mà xuất kiếm, chân phải đá mạnh vào sườn trái của A Lỗ Đa, khiến cho A Lỗ Đa loạng chạng ngã về sau
KỊ sĩ trên lưng ngựa đang xông vào doanh trại Hung Nô chính là tướng quân quân Tần Bành Việt, lúc này nhìn thấy A Lỗ Đa xông ra từ trong Vương trướng mặc dù không biết thân phận của hắn ra sao nhưng nhìn thấy cái vòng vàng đeo bên tai, lại thêm thân thể to béo, bèn đoán được thân phận của tên đại hán Hung Nô này.
Bành Việt đầy nhiệt huyết lập công không kịp đợi cận vệ sau lưng hét một tiếng xông lên, nhân lúc A Lỗ Đa đang loạng choạng lùi lại, bèn hét lên một tiếng thanh trường kiếm trong tay vọt ra khỏi tay, lao đến A Lỗ Đa với tốc độ như điện xẹt.
Lúc này cận vệ của A Lỗ Đa mới kịp phản ứng lại, mười mấy tên cận vệ nhìn thấy thanh kiếm trong tay Bành Việt lao đến nhưng không có cách gì lại gần ứng cứu, chỉ biết im lặng nhìn A Lỗ Đa thét lên một tiếng, cơ thế béo núc ngã lật nhào xuống.
Mấy tên cận binh nhìn thấy A Lỗ Đa bị Bành Việt giết chết, vô cùng sợ hãi, vội thụt lùi chạy hết đồng thời hét to: “ Không xong rồi, Vương gia bị giết chết rồi, Vương gia bị giết chết rồi”
Bành Việt lúc này thấy thế lập tức bước lên, rút thanh bào kiếm đang găm trên người A Lỗ Đa ra, trở tay chém đứt đầu hắn, treo trên ngọn kiếm, hét: “ Binh sĩ Hung Nô nghe đây, Vương Gia các ngươi đã chết dưới kiếm của bổn tướng quân, các ngươi ngay lập tức đầu hàng nếu không giết sạch không tha”
Cái đầu treo trên ngọn kiếm của Bành Việt máu vẫn còn chảy xuống, ướt đẫm cả vai phải của Bành Việt, khiến hắn trông lại càng đáng sợ, bọn binh sĩ Hung Nô cách đó không xa sợ đến mức đều lùi lại không ai dám tiến lên khiêu chiến.
Trong lúc này 5 nghìn quân hán trong doanh địa trong tiếng bom nổ không hẹn mà cùng nghĩ đến phi hành quân của quân Tần , trong lúc khiếp sợ, lũ lượt túm tụm cùng Lưu Bang và Hàn Tín chạy đến khu doanh địa yên tĩnh.
Quân Tần đã xông vào trong doanh địa, đã thay đổi phương thức tác chiến so với mọi ngày, chỉ cần nhìn thấy người là một đường chém giết, đến khi chém cho bọn Hung Nô không kịp phản ứng đến mức tan tác, cộng thêm quân Hung Nô chịu đợt tấn công cung tên trong doanh địa đã tổn thất hơn hai vạn người, binh sĩ Hung Nô trong doanh địa không còn đến 5 vạn.
Tổn thất hơn nữa dưới hai đợt bắn tên, lại thêm cái chết bất ngờ của Tả Tiền Vương, như rắn không đầu, khiến cho quân Hung Nô dưới sự điên cuồng chém giết của quân Tần, không còn sức lực trở tay.
Bành Việt treo đầu Tả Tiền Vương vào eo, lau vết máu trên trán, cười to một tiếng, đang định xông ngựa đến chỗ có nhiều quân Hung Nô nhất, thì thấy góc Tây Bắc doanh địa một cánh quân khoảng 5 nghìn người nhìn rất giống người Trung Nguyên đang lặng lẽ lui ra ngoài.
Trong lòng thấy nghi hoặc nên Bành Việt vừa vội thúc ngựa đến cánh quân kia, vừa quay sang nói với tên cận binh bên cạnh: “ Hãy mau đi báo cho Tướng quân Mông Điềm, đang có một cánh quân đang lặng lẽ rút lui, bổn tướng quân đích thân đi xem thế nào” Nói xong, hét lớn một tiếng, thúc ngựa phóng đi.
Mông Điềm lúc này dưới sự bào hộ của 1 nghìn cận binh dẫn đầu nhằm hướng doanh địa Hung Nô xông tới, những chỗ đại quân quét qua chỉ để lại vô số xác chết, một số binh sĩ nhỏ gan cùng vợ con nấp trong mấy cái lều bên cạnh nhằm trốn sự chém giết của quân Tần.
Lúc này, do cái chết bất ngờ của A Lỗ Đa, khiến cho sĩ khí của binh sĩ Hung Nô chịu sự đà kích nặng nề, bị quân Tần ào ạt xông lên chém lùi hết, căn bản không dám tiếp tục nghênh chiến, quân Tần lúc này đang chém giết vô cùng hưng phấn, dường như ai nấy đều coi trận này như cơ hội lập công.
Trong đêm lạnh thê lương, trong ánh lửa hung tợn, binh sĩ Hung Nô hung tợn lúc này không đánh nổi một đòn, đến đội hình đều không thể tổ chức được, lại thêm chiến mã bị thuốc nổ làm cho thất kinh, khiến cho sức chiến đấu của đội quân dường như đã rơi thấp xuống cực điểm.
Lúc này một tên cận vệ của Bành Việt phi ngựa đến bên cạnh Mông Điềm bẩm: “Tướng quân, Bành tướng quân đã phát hiện có một cánh quân 5 nghìn người, có dấu hiệu khả nghi, lúc này đã dẫn theo người truy đuổi”
Mông Điềm đưa mắt đánh giá doanh địa Hung Nô đã bị quân Tần giết đến mức tàn tạ nói: “ Tất cả mọi người ngay lập tức truy đuổi kị binh nghi vấn”
Nói xong, cho ngựa quay đầu, thúc mạnh vào bụng ngựa, đuổi theo hướng Bành Việt.
Bành Việt không biết trong cánh quân nghi vấn này lại có cả Lưu Bang, lúc này chỉ mang theo hơn 3 nghìn binh sĩ điên cuồng đuổi theo, nhìn thấy đám người trước mặt không nói năng gì, mà vung cây trường kiếm xông lên.
Hàn Tín lúc này đang bào vệ Lưu Bang chạy ra khỏi doanh địa, 5 nghìn quân hán dường như không đợi phải hạ lệnh đã đồng thời lui ra khỏi doanh địa, đúng lúc quận hán vừa ra khỏi doanh địa được trăm mét, thì cánh quân Tần đã như điện xẹt đuổi lên.
Hàn Tín biết không hay vội mang 2 nghìn quân quay đầu ứng chiến, Bành việt chưa từng gặp Hàn Tín cũng không biết Hàn Tín lại ấn nấp trong quân Hung Nô, nhìn thấy có người ứng chiến vội hét to một tiếng xông lên, như điện xẹt lao vào Hàn Tín.
Đúng lúc đầu ngựa hay bên giáp nhau, Bành Việt nhân thế ngựa, vung kiếm chặt đầu Hàn Tín, Hàn Tín đã có chuẩn bị, nhìn thấy thanh kiếm đối phương vung tới, nghiêng người ra sau, thanh kiếm trong tay phải giơ lên che thân, tay trái thuận thế dùng kiếm nhỏ đeo trên eo, lao về phía Bành Việt, Bành Việt đã xuất kiếm không thể quay lưng tự cứu, đành hét một tiếng, lui thành kiếm trong tay lùi lại nửa phân, đỡ thanh kiếm ngắn đang lao đến.
Hàn Tín cười nhạt một tiếng, còn chưa kịp đợi Bành Việt phản ứng thì một tiếng vút mạnh bổ đến mặt Bành Việt, Bành Việt bị ép không có lối thoát đành phải dùng lực kẹp vào bụng ngựa, ghì chặt dây cương, chiến mã hí lên một tiếng cuối cùng đã tránh được kiếm của Hàn Tín, người toát mồ hôi lạnh.
Hàn Tín không cho Bành Việt cổ cơ hội xà hơi, gằn một tiếng dùng lực thúc vào bụng ngựa, nắm chặt thanh bảo kiếm, nhằm sườn Bành Việt chém tới.
Bành Việt thẳng người dậy, thanh kiếm trong tay vung thật lực về phía Hàn Tín, lúc này nghe thấy tiếng cung tên vun vút từ đằng sau vọng lại, mũi tên phóng như mưa từ hai bên người bay qua, sự biến hóa bất ngờ này khiến Hàn Tín sững người, thanh kiếm trong tay đột nhiên sững lại, Bành Việt sao có thể để lỡ mất cơ hội này, bèn nghiêng mình vung kiếm, thanh kiếm đi trúng trước ngực Hàn Tín, thân hình to lớn của Hàn Tín chao đào cuối cùng ngã vật xuống.
Lúc này cánh quân 3 vạn người do Mông Điềm dẫn theo đã kịp xông lên, vô số quân Tần chen chúc tiến lên, bao vây cánh quân 5 nghìn quân Hán. Nhìn thấy tình thế trước mắt đã định Lưu Bang tuyệt vọng nhìn trăng lạnh trên trời, cười gằn một tiếng, vung thanh kiếm trong tay xông đến quân Tần, nhưng không ngờ, chỉ mới xông lên được mấy bước đã bị mũi tên của quân Tần trong đêm đâm thủng thân thể.