Tuy đêm nay chỉ mới tấn công thử nhưng Trương Cường vẫn thức dậy quan sát động tĩnh quân Hán và khả năng ứng phó của chúng. Tiếng mưa tí tách pha lẫn hơi thở chết chóc, quân Tần đã chuẩn bị xong đội hình chiến đấu, chỉ còn đợi hồi trống xung trận vang lên.
Trương Cường được Hàn Hoán che dù bước ra khỏi lều, Vương Bôn liền xuất hiện nói nhỏ: “Bệ hạ, ngoài trời mưa lớn, xin bệ hạ bào trọng long thể, đừng nên ra ngoài!”
Trương Cường gật đầu hỏi: “Mông tướng quân đã chuẩn bị xong chưa? Trẫm phải đi xem thử.”
Dứt lời, Trương Cường sài bước ra ngoài, Hàn Hoán hối hả theo sau, nháy mắt liên tục bào Vương Bôn can ngăn, Vương Bôn thở dài một tiếng, lại cất tiếng khuyên nhủ: “Bệ hạ, nếu long thể có gì tổn thất e thừa tướng không tha cho thần và Mông tướng quân.”
Trương Cường mỉm cười nói: “Khanh hãy đi xem thử trong quân chuẩn bị ra sao rồi, sắp phát động tấn công khanh còn ở đây nói những lời vô bổ với trẫm làm gì?”
Vương Bôn vội nói: “Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, thần không cần đích thân xông trận nên không vội.”
Trương Cường gật đầu đề nghị: “Nếu đã không cần xông trận thì cùng trẫm đến quan sát trận chiến vậy!”
Dứt lời, mặc kệ Vương Bôn có đồng ý hay không, Trương Cường sải bước bỏ đi, Hàn Hoán cuống cuồng bước theo ché dù, đi được một lúc, Trương Cường quay đầu nhìn lại, thấy Vương Bôn bám sát theo sau, liền mỉm cười nói: “Nam nhi Đại Tần sắp phải liều chết quyết chiến với quân địch, trẫm thân làm hoàng đế Đại Tần sao có thể trốn trong lều nhàn nhã nghỉ ngơi chứ?”
Một ngàn quân cấm vệ thấy Trương Cường bước ra lập tức tập hợp đội hình đi theo Trương Cường và Vương Bôn lên đồi đất cao, đoàn quân cấn thận cảnh giới xung quanh, sợ Trương Cường có sơ sảy gì trong màn đêm.
Trong đêm tối, chợt nghe mệnh lệnh của Mông Điềm dõng dạc vang lên: “Truyền lệnh ba quân lập tức tấn công!”
Mệnh lệnh ban xuống, đuốc lửa được thắp lên đỏ rực cả một góc trời, tiếng trống trận hào hùng nổi lên, 5 vạn quân Tần áo giáp sáng choang gào thét vung kiếm lao về phía tường thành.
Số quân Hán canh gác trên thành giật mình hốt hoảng, do cả tháng nay quân Tần không hề phát động tấn công nên chúng mất cảnh giác, tốc độ ứng chiến chậm mất nửa nhịp, thêm vào xe bắn đá ném đạn dầu vào liên tục, quân Hán bận dập lửa trong thành càng luống cuống tay chân, chỉ trong vòng nửa canh giờ đã bị quân Tần xông được lên tường thành.
May mà Hàn Tín đã sớm đề phòng, sau khi nhận được cấp báo lập tức đến tận nơi chỉ huy, trải qua một cuộc giao chiến khốc liệt, cuối cùng đã đẩy lui được đợt tấn công đầu tiên của quân Tần, tiếp đến Hàn Tín truyền lệnh cho cung thủ bắn tên ào ạt về bên dưới, chỉ thấy quân Tần xông tới như từng đợt sóng dữ, Hàn Tín tức tốc chỉ huy phòng thù chặt mọi điểm xung yếu, đến lúc trời sáng, khí thế tấn công của quân Tần mới yếu xuống.
Hàn Tín quay về lều chỉ huy, trải qua một đêm kịch chiến, không ít tướng lĩnh đều lộ vẻ mệt mỏi, Phàn Khoái cất tiếng: “Tướng quân, các huynh đệ đều đã mệt mỏi, hay là nghỉ ngơi chốc lát, quân Tần đột nhiên phát động tấn công, chúng ta tổn thất không ít, nếu tiếp tục chiến đấu e không chống đỡ được bao lâu nữa.”
Hàn Tín lạnh lùng liếc nhìn Phàn Khoái, tức giận nói: “Bổn tướng quân cũng suốt đêm không ngủ, nếu ngươi sợ mệt thì cứ về nghỉ ngơi, chức phó tướng ta sẽ chọn người khác đảm nhiệm.”
Phàn Khoái mệt đứt hơi, vừa rồi nhất thời nóng này nên mới nói ra những lời từ nội tâm, nghe Hàn Tín nói vậy càng thêm tức giận, nhưng chỉ vì Hàn Tín là chủ soái nên đành kìm nén cơn giận, trong lòng toan tính làm thế nào thông qua Lã hậu buông lời dèm pha để lật đổ tên ngông cuồng Hàn Tín.
Lô Oản thấy hai người hoạch họe nhau, vội chắp tay thông báo: “Tướng quân, trận chiến đêm qua quân ta thương vong hơn 2 vạn, thêm vào lần trước đã tổn thất hơn vạn người, binh lực trong thành tổng cộng đã mất hơn 3 vạn, nếu tiếp tục thế này e rằng tử thủ không phải là cách hay.”
Hàn Tín lạnh lùng gật đầu nói: “Lời Lô đại nhân không sai, chỉ là lần trước chúng ta đã thống nhất, chỉ cần thủ đến sang thu, quân Tần sẽ không chiến mà lui, đến lúc đó chúng ta lui về phía đông đại mạc xây dựng lại lực lượng, sau này lại phân tài cao thấp với Tần vương.”
Lô Oản và Lưu Bang quen thân nhau từ nhỏ, lúc Lưu Bang khởi binh, Lô Oản cũng tham gia nghĩa quân phản Tần, lúc này đang giữ chức ngự sử thay cho Trần Dư đã chết, hơn nữa còn được phong làm Trường An hầu nên càng thêm đắc ý.
Do quan hệ mật thiết giữa Lô Oản và Lưu Bang nên Phàn Khoái không dám cãi lại, hậm hực đứng dậy nói: “Mạc tướng cảm thấy không khỏe, xin phép cáo lui!”
Lô Oản thấy Phàn Khoái định bỏ đi, liền mỉm cười ngăn lại nói: “Hôm nay quân ta xem như đẩy lui được quân Tần, chúa công suốt đêm không ngủ, đang đợi các vị tướng quân trong phủ mưu bàn đại sự, hai vị không nên tức giận mà khiến chúa công lo lắng.”
Nghe Lô Oản đứng ra hòa giải, Hàn Tín và Phàn Khoái không tiện tiếp tục gây gổ, Hàn Tín chắp tay nói: “Chúa công nên giữ gìn sức khỏe, chiến sự trong thành Hàn Tín sẽ thu xếp lo liệu.”
Lô Oản lắc đầu nói: “Trận chiến đêm qua chúa công rất lo lắng, hai vị tướng quân hãy mau đến gặp chúa công, hơn nữa chúa công còn việc khác cần bàn với hai vị.”
Hàn Tín nghe vậy gật đầu nói: “Có phải chúa công lo lắng quân Tần thay đổi kế hoạch, không bắc tiến thảo phạt Hung Nô mà chuẩn bị vây khốn chúng ta.”
Lô Oản thở dài nói: “Tướng quân quả nhiên đã đoán ra, tại sao vẫn chưa có đối sách?”
Hàn Tín bình thản nói: “Xin đại nhân chuyển lời đến chúa công, Hàn Tín nhất định có cách đưa chúa công thoát hiểm, chỉ xin chúa công giữ gìn sức khỏe.”
Trước thái độ tự tin có phần ngạo mạn của Hàn Tín, Lô Oản tuy trong lòng không phục nhưng không dám cãi lại, chỉ cười ha hà vài tiếng, nói vài lời khách sáo: “Tướng quân quá lời rồi, chúa công tất nhiên tin tường tướng quân nên mới giao phó trọng trách rồi.”
Lúc này, một thân binh của Hàn Tín vào lều bẩm báo: “Tướng quân, cơm sáng đã chuẩn bị xong, mời tướng quân dùng qua mới triệu kiến các cấp tướng lĩnh.”
Hàn Tín liếc mắt về phía Phàn Khoái và Lô Oản, gật đầu nói: “Mời đại nhân cùng Hàn Tín dùng thiện!”
Lô Oản vừa định lên tiếng nói chuyện, chợt nghe bên ngoài lại vang lên tiếng trống trận dồn dập, mọi người trong lều thót tim một cái, Hàn Tín vội lao ra khỏi lều, chỉ thấy một kỵ sĩ cưỡi ngựa phóng tới, lấm tấm mồ hôi thông báo: “Tướng quân, quân Tần lại phát động tấn công rồi!”
Hàn Tín hốt hoảng suy nghĩ đối sách, quân Tần tấn công dồn dập như thế, binh sĩ thủ thành đêm qua vẫn chưa kịp nghỉ ngơi hồi sức, ngay cả cơm sáng còn chưa vào bụng lại phải dốc sức chiến đấu, chỉ e không chống đỡ được bao lâu.
Đang lúc suy nghĩ, một thân binh của Lưu Bang hối hả đến gần truyền lệnh: “Hàn tướng quân, chúa công lệnh cho ngài tức tốc vào phủ nghị sự.”
Hàn Tín leo lên chiến mã, dặn dò Phàn Khoái bố trí phòng thủ, thúc ngựa phóng về phía phủ quận thủ.