Lúc đó gã xuất sinh chưa lâu, tuy thiên sinh linh lực siêu phàm nhưng gặp phải Tam trảo kim ô cũng là thượng cổ ác cầm. Tam trảo kim ô hiệu xưng sánh ngang với mặt trời, lúc bay lượn không khác gì có mặt trời thứ hai cùng sáng, uy lực có thể nướng chín núi, đốt tan biển, nơi nào đi qua là mặt đất nứt nẻ. Lúc đó gã còn nhỏ, không phải đối thủ của Tam trảo kim ô, cũng may năng lực phi hành của Kim sí đại bằng điểu xác thật hơn hẳn Tam trảo kim ô mới chật vật thoát thân.
Từ đó trong lòng gã sinh ra nỗi sợ hỏa diễm.
Tuy nhiên pháp lực hiện tại của gã không khống chế được thiên giới chân hỏa, làm sao dám sánh với Hoa Quang tu luyện hỏa diễm tinh túy!
Nhưng dù không sánh được đối thủ ở mặt thao túng hỏa diễm, không có nghĩa là năng lực của gã kém hơn Hoa Quang, mật độ năng lượng ở ma giới hơn hẳn nhân gian giới, Nhạc Bằng nối thông với thiên địa nguyên khí, sử dụng thủy hỏa phong lôi, toàn chiêu thức cường mãnh vô cùng.
Đông phương ngũ hành đạo thuật khác hẳn về căn cơ so với Tây phương ma pháp. Từ lúc bắt đầu chiến đấu, Hoa Quang rất hưng phấn nhưng đến khi giao chiến kịch liệt thì nhận ra đối thủ không phải Lộ Tây Pháp. Nhạc Bằng dễ dàng thao túng lôi điện, ảo hóa dị hình cự thú, liễm tụ cuồng phong thành bão, tuy nhìn giống ma pháp nhưng nội hàm là Đông phương ngũ hành chi thuật thì không giấu được y. Liên tục phá tan sáu con hắc long do Nhạc Bằng ngưng tụ cuồng phong hóa thành, đấu tính của Hoa Quang đại phát, mặc kệ đối thủ là ai, cứ thỏa thích giao đấu đã.
Nhạc Bằng đương nhiên không quản chuyện ai thắng ai, Hoa Quang cũng vậy. Nơi hai người giao chiến là chỗ tụ tập của đọa lạc thiên sứ, quân doanh của mấy chục ức ác ma, bình thường hai người giả mạo hạ cấp đọa lạc thiên sứ đi gây sự không gây nên chuyện gì to tát, nhưng hiện tại công nhiên quyết đấu thế này, những thiên sứ cao cấp đọa lạc vốn muốn tìm không được, lẽ nào lại không phát giác?
Tuy tình cảnh chiến đấu cưc kỳ chấn động, những ác ma biết điều đã chạy từ lâu, trốn ở xa quan chiến. Nhưng Nhạc Bằng không có thời gian quan tâm đến khán giả, Hoa Quang cũng không lo thương tổn đến người vô tội, ở đây đâu phải nhân gian giới. Cả hai cùng phóng tay thi thố kĩ năng, khó lòng tránh khỏi ảnh hưởng đến kẻ khác, không ít đọa lạc thiên sứ xui xẻo công lực thấp kém, phản ứng chậm chạp bị cuốn vào vòng chiến rồi tan xương nát thịt. Nhạc Bằng hoặc Hoa Quang đều có năng lực phi hành tuyệt đỉnh, động tác như điện, có kẻ định tránh né nhưng hữu tâm vô lực, nhìn bạo phong lôi điện, vô biên chân hỏa cuốn tới mà đành trơ mắt, ô hô ai tai rồi mới hối hận là đứng sai chỗ. Lúc đó hối hận cũng chẳng tác dụng gì.
Tục ngữ có câu “nước khắc chế được lửa”, nhưng phải khi song phương chênh lệch nhau mới phát huy được tác dụng khắc chế. Nhạc Bằng không giỏi dùng thủy lực, tự nhiên không thể khắc chế đối phương. Hoa Quang phát ra chân hỏa mãnh liệt, Nhạc Bằng căn bản không có cách gì giảm bớt bất lợi, nhưng nếu muốn thiêu cháy gã thì Hoa Quang chưa đủ bản lãnh, gã cũng không dễ thắng được đối phương. Công lực hai người không cách nhau xa, đều có sở trường, nếu phải phân thắng bại, cần trông vào thời gian và vận khí.
Vốn nếu Lộ Tây Pháp, hoặc Mang Triều đứng ra thống lĩnh ma tộc liên quân là đủ uy vọng, nhưng vì vấn đề liên hiệp nên sau cùng danh nghĩa tổng thống soái không thuộc về ai trong hai người này, mà do một hỗn huyết yêu ma vô cùng bình thường đảm nhận. Bản thân hắn gồm tới mười sáu huyết thống, kể cả ma giới ngũ đại cường tộc và mấy ma tộc nhược tiểu, thậm chí lẫn cả huyết thống nhân loại.
Tuy chỉ là thống soái trên danh nghĩa của ma tộc liên quân, thật ra là nhân vật đứng ra điều hoa hợp tác và liên lạ với song phương quân đội, nhưng như thế cũng đủ biến một kẻ vô danh trở thành nổi tiếng sau một đêm.
Vốn Trung ương vương triều và đọa lạc thiên sứ quân đoàn chưa hoàn toàn kết hợp thành một cánh quân, nhưng đọa lạc thiên sứ quân đoàn do dễ dàng điều động hơn nên đã đối trận với địch trước. Vị tổng thống soái xui xẻo hiện đang có mặt trong quân doanh của đọa lạc thiên sứ, Nhạc Bằng và Hoa Quang gây loạn, có mấy thiên sứ cao cấp đọa lạc không dám gánh trách nhiệm, trực tiếp trình lên thượng cấp. Trong khi tổng soái Lộ Tây Pháp của đọa lạc thiên sứ không hiểu đang ở đâu.
Nhạc Bằng và Hoa Quang đang giao đấu say sưa, cảm ứng được có người vây lại, định quấy nhiễu chiến đấu, lập tức cả hai khuếch tán phạm vi chiêu thức cho toán yêu ma biết thế nào là lợi hại. Tình cảnh trở nên hỗn loạn không ai khống chế được.
Minh Đồ ở xa nhìn trận chiến vượt xa tưởng tượng, trừ cười khổ ra không biết nên làm gì. Mấy chục vị thiên sứ cao cấp đọa lạc ở cạnh y chỉ muốn xem chuyện cười xảy ra, căn bản không muốn giải quyết. Minh Đồ sinh hoạt tại nhân gian giới hơn sáu mươi năm, rồi bất ngờ được triệu hồi ma giới, bản thân y cũng không hiểu lắm về phổ hệ phức tạp của mình.
Rồi đột nhiên y được cử lên làm tổng soái của ma giới liên quân, vì có lưỡng đại cự đầu Lộ Tây Pháp và ma đế Mang Triều đồng ý nên không ai dám phản đối. Tuy không hiểu vì sao số phận của mình lại tốt như vậy nhưng Minh Đồ quyết không dám đắc ý.
Yêu ma vốn không có trật tự trên dưới, luôn theo tôn chỉ cường giả vi tôn, từ cổ đến nay pháp tắc này chưa thay đổi, thành ra phát sinh những việc lộn xộn cũng là bình thường. Nhưng lần này hai kẻ gây loạn, thực lực mạnh đến mức khó lòng tưởng tượng, khiến cả trận doạn loạn xạ.
Đánh giá công phu của mình, Minh Đồ xác định, cả hai tên giao đấu chỉ cần nháy mắt là hạ sát được mình, nói cho thực tế lày không có khả năng lại gần vòng chiến. Uy lực thần viêm của Hoa Quang quá ư kinh nhân, không gì chống nổi, cỏ cây đá núi chạm vào là hóa thành khói ngay. Phong lôi do Nhạc Bằng thao túng có phạm vi cực rộng, trong vòng mấy trăm dặm quanh nơi hai người chiến đấu mặt đất vang lên tiếng nổ tanh tách, nứt nẻ trăm ngàn vết, không một tấc nào giữ được nguyên vẹn. Minh Đồ quyết không thực hiện hành vi tìm cái chết ngu xuẩn.
Bất quá y cũng không thể mong chờ toán thủ hạ trên danh nghĩa giúp đỡ, chúng đều là ví dụ kinh điển về tự tư tự lợi, mấy quả dưa ngốc sẵn lòng giúp người khác không hiểu đã nằm chết rấp tại rãnh nước nào đó ở ma giới. Minh Đồ cân nhắc hồi lâu, trừ hạ lệnh cho những kẻ không liên quan tản đi, không hề thi thố quyết định ứng biến nào.
Thấy Nhạc Bằng và Hoa Quang nổi giận, phát ra quang mang xán lạn, lúc này mà muốn ngăn cản, trừ phi mấy cao thủ cùng cấp tề tâm hợp lực may ra mới chặn. Trong số các đọa lạc thiên sứ cao cấp có ít kẻ thực lực cao thâm nhưng không ai muốn gánh vác trách nhiệm. Minh Đồ tuy còn lực lượng ẩn tàng song không muốn để lộ ra vào lúc này.
Thống lĩnh hạ lệnh, đại quân đọa lạc thiên sứ tự nhiên tản đi, không ngăn cản hai kẻ đang công nhiên nhiễu loạn quân kỉ nữa.
Nhạc Bằng không đến mức chiến đấu say sưa quên hết tất cả, vẫn chú ý đến biến hóa chung quanh. Tuy không xuất thủ nhưng khí thế của nhóm Minh Đồ khác hẳn chúng nhân, gã cảm nhận được trong đó có ác ma hùng mạnh. Muốn thoát thân được, tất phải tìm ra quỷ thế thân, trong lúc tâm niệm xoay chuyển, gã đã tìm ra cách.
Chiến đấu lâu như vậy, gã bắt được tẩy của Hoa Quang, muốn thắng đối phương tuy không khó nhưng phải trả giá đôi chút, hiện giờ không cần thiết phải làm vậy. Với gã, cách chiến đấu ưa thích là đánh trượt một đòn liền chạy xa vạn dặm, còn liều mạng giao chiến, trả giá đắt để giành lấy chiến thắng không cần thiết là cách làm cực kỳ ngu xuẩn.
Hoa Quang cùng có cách nghĩ riêng, Thần viêm hỏa trụ quét khắp bốn phương tám hướng, uy lực tự nhiên bất phàm. Nhạc Bằng thao túng ngũ hành chi lực, dùng hậu thổ trận hộ thân, đất đai ở ma giới rất đặc biệt, bị gã thao túng liền hóa thành hậu thổ vô biên, thần viêm của Hoa Quang tuy uy lực vô cùng, thiêu cháy đất không khó, song cháy hết một tầng lại xuất hiện một tầng, thổ trận vô biên này khiến thần tướng mạnh bậc nhất thiên giới cũng phải luống cuống.
Tuy y dễ dàng hóa giải được công kích của Nhạc Bằng nhưng gã thi triển kiểu du đấu, không chính diện ngạnh tiếp. Hoa Quang biết thủ thắng không dễ, định đổi chiến lược thì Nhạc Bằng đã biến đổi trước.
Minh Đồ tuy tâm kế không tệ nhưng kinh nghiệm tu luyện mấy trăm năm vẫn chưa phải là cao, các đọa lạc thiên sứ cao cấp đều nhận ra hai người đang giao chiến kia đều không phải thuộc phe mình, tuy không ít yêu ma đột nhiên dị biến, thực lực đề thăng nhiều lần nhưng đến đẳng cấp kia thì khác nào nằm mơ giữa ban ngày. Hà huống Nhạc Bằng tuy che giấu phương thức xuất thủ, khả dĩ che mắt được yêu ma tầm thường, còn với những kẻ bị gã gọi là “lão bất tử” thì không thể. Hoa Quang dùng đến khả năng thật sự, muốn giấu cũng không được.
Tuy tất thảy lấy làm lạ vì sao hai gã giao chiến nhưng hiển nhiên đứng ngoài quan sát vẫn là lựa chọn thông minh nhất.
Nhạc Bằng vận công lực, hợp nhất các pháp thuật đang vận dụng, nghạnh tiếp Thần viêm hỏa trụ của Hoa Quang. Hoa Quang tự nhiên mừng ra mặt, y tin rằng chỉ cần một chiêu là trọng thương được đối thủ. Không ngờ đang lọt vào bẫy của Nhạc Bằng.
Dương Tiễn không qua lại nhiều với Nhạc Bằng nhưng hiểu gã rất rõ, vừa thấy vậy liền thầm kêu không ổn, hậu quả không hẳn nghiêm trọng nhưng tính toán quả thật không tầm thường.
Nhạc Bằng tuy dốc toàn lực song ngũ hành đạo thuật điều khiển thổ thạch, phong lôi tầm thường, không thể chịu nổi một đòn chính diện từ Thần viêm hỏa trụ của Hoa Quang, trong khoảnh khắc song phương tiếp xúc, Nhạc Bằng chợt phát kình thu hồi pháp thuật. Tất cả đều bất ngờ.
Theo phương vị, gã thu kình rồi, sức mạnh kinh thiên hỗn hợp của gã và Hoa Quang cuốn thẳng về phía toán Minh Đồ đang đứng. Trước mắt của chúng nhân, ngay khi làn kình lực áp sát thân thể, gã hóa thành kim quang tan biến. Có thể thoát ly nguy hiểm trong thời khắc gấp rút này là bản lĩnh độc bộ thiên hạ của gã.
Hoa Quang không kịp thu tay, luồng kình lực mang theo cả sức mạnh của Nhạc Bằng hướng thẳng vào chỗ các đọa lạc thiên sứ cao cấp. Dương Tiễn sớm đã biết Nhạc Bằng hành động như vậy để buộc những ác ma bàng quan tụ thủ phải đối phó với Hoa Quang. Hoa Quang tuy bất phàm nhưng bị quân đội vô tận bao bây tất chỉ còn nước bại vong. Là đồng liêu, y không thể để mặc Hoa Quang chịu nạn.
Nhạc Bằng tự nhiên không lo lắng cho các Đấu Thần Tướng của Đông phương thiên giới, chú ý được dồn sang Hoa Quang, y phải chiến đấu với các đọa lạc thiên sứ cao cấp.
Thoát khỏi Hoa Quang, gã đồng thời bỏ luôn ý định đi tìm Lộ Tây Pháp, dù tìm được gã cũng không thể thẳng tay giao đấu, hà huống gã cũng biết chưa chắc mình thắng được vạn ma chi vương danh chấn ma giới đó.
Vốn đến tập kích, gã không suy tính gì ngoài an toàn rút lui. Hiện tại hành tung bại lộ, càng phải rút nhanh.
Thần ma chiến tranh không liên quan đến gã, cũng không ai thừa hơi tìm Thất Đại Thánh làm phiền. Nhân gian giới yên tĩnh hơn nhiều, Nhạc Bằng đương nhiên muốn về đó sống những ngày thanh nhàn.
Hoa Quang bị Nhạc Bằng dẫn dụ, phải giao thủ với các đọa lạc thiên sứ cao cấp, liền sa vào khổ chiến. Thực lực của những đọa lạc thiên sứ thống lĩnh đều không kém, tuy hầu hết không sánh được với y nhưng mấy chục vây đánh một, Hoa Quang không tài nào thoát thân được. Dương Tiễn tuy biết tình huống này nhưng bảo mình y khiên chiến toàn thể đọa lạc thiên sứ quân đoàn thì y không làm được.
Dù Thất Đại Thánh liên thủ, cộng thêm mười tám Đấu Thần Tướng hợp lực, thì đối diện với mấy chục ức nhân mã của đọa lạc thiên sứ quân đoàn cũng khó lòng thoát thân.
Lẫn vào trong toán hạ cấp đọa lạc thiên sứ quan chiến, Dương Tiễn khổ công nghĩ cách, chợt sau lưng có người vỗ nhẹ, y vốn trầm ổn hơn người cũng chấn động.
Ngoái lại quan sát, khí tức quen thuộc khiến Dương Tiễn lập tức nhận ra kẻ đến sát mình là người quen. Là ba Đấu Thần Tướng khác đến ma giới rong chơi, du lịch.
Vừa vỗ sau lưng y là Khổng Tuyên, còn lại là Na Tra và Ngao Phương. Ngao Phương vốn là Đấu Thần Tướng duy nhất được Đông phương thiên giới phái xuống nhân gian giới, tuy thực lực và kinh nghiệm kém xa các tiền bối, nhưng hành sự quyết đoán. Lần này y phụ trách việc đón tiếp các Đấu Thần Tướng mới được phái xuống, đương nhiên không thể đứng ngoài, cùng theo chân đến ma giới.
Y nhìn rõ trận chiến ban nãy, tuy thiếu niên đắc chí, mắt cao hơn trán nhưng buộc phải thán phục Nhạc Bằng và Hoa Quang, công lực xác thật hơn mình một hai bậc.
Dương Tiễn không quan tâm việc Ngao Phương đến đây, nhưng Khổng Tuyên và Na Tra xuất hiện khiến y yên tâm hẳn, năm người cùng đối kháng đại quân của đọa lạc thiên sứ quân đoàn, tuy không thắng được nhưng thoát thân lại không thành vấn đề.
Tuy nổi giận nhưng Khổng Tuyên không thể mượn việc công giải quyết ân oán riêng, khốn cảnh của Hoa Quang tự nhiên y phải giúp nhưng xuất thủ ngang nhiên quá thì không tiện ăn nói với Đông phương thiên giới, lập trường của y là không muốn thiên giới tham gia vào thần ma đại chiến, bằng không thế nào cũng khiến người ta mắng mười tám đời nhà y lên ngay. Những việc ngu xuẩn như thế, Hoa Quang có khi sẽ gây ra chứ Khổng Tuyên không đời nào mất trí đến vậy.
Hoa Quang không biết có đồng bạn tới, trận chiến ban nãy với Nhạc Bằng không hẳn quá kịch liệt nhưng trận chiến hiện tại thật sự khiến y cuống lên. Tuy trong các Đấu Thần Tướng, y được xếp nhóm đầu, chắc chắn đứng trong mười vị trí dẫn đầu, không mấy thần ma có thể đơn đả độc đấu thắng nổi y nhưng bị mấy chục đối thủ công lực không kém hơn bao nhiêu vây ráp, tất nhiên y không rảnh quan sát bên ngoài.
Lúc này Thần viêm hỏa trụ của y không còn dư lực tiến công nữa, hình thành một bức tường rực lửa bên ngoài thân thể, cộng thêm hỏa nha bản mệnh bay lượn, bảo vệ chủ nhân vô cùng nghiêm mật, giữa màn oanh kích từ sức mạnh hắc ám của đọa lạc thiên sứ, hỏa trụ rực rỡ như viên hồng bảo thạch khổng lồ. Nhất thời không ai làm gì được y.
Các đọa lạc thiên sứ xác định thân phận Hoa Quang rồi liền kêu khổ không ngớt, nếu thực lực của Hoa Quang kém cỏi, bị họ xử lý đã đành một nhẽ, Đông phương thiên giới không thể tách được. Nhưng đấu lâu như vậy, thế lực cao cấp của song phương không thể giả bộ không biết.
Nếu kết cục sau cùng Đông phương thiên giới gia nhập Tây phương thiên sứ quân đoàn, đối với ma giới liên quân là tin tức không thể xấu hơn. Hiện tại liên quân không thể đấu với hai chiến tuyến.
Nếu ma giới chân chính liên hợp lại, lúc đó không cần phải sợ thần tộc liên hiệp, nhưng hiện tại các thế lực của ma giới phức tạp, lưỡng đại thế lực Trung ương vương triều và đọa lạc thiên sứ quân đoàn, tối đa tụ tập được ba phần mười chỉnh thể thực lực ma giới, không chống nổi thần tộc liên thủ.
Nhưng muốn nhanh chóng hạ được Đấu Thần Tướng Hoa Quang thì dù Lộ Tây Pháp thân tự xuất thủ, chỉ e cũng không dễ, hà huống những cao thủ hàng đầu của quân đoàn đọa lạc thiên sứ, hiện tại cũng vô tung vô tích giống Lộ Tây Pháp. Dựa vào số nhân thủ hiện tại, cần thời gian và nhân lực kinh nhân mới mong hạ được Hoa Quang.
Chiến đấu đến lúc kịch liệt nhất, một đạo hắc khí vạch ngang tầng không, Hoa Quang chưa kịp chuẩn bị tinh thần, bị hắc khí ẩn chứa hấp lực vô tận cuốn đi. Vốn không còn năng lực tránh thoát, Hoa Quang vừa tiếp xúc với luồng lực đạo đó đều ngoan ngoãn buông xuôi phản kháng, bị người ta dễ dàng bắt đi.
Những đọa lạc thiên sứ vây công bị hắc khí bức dạt ra xa, khiến họ kinh ngạc cực điểm là luồng lực đạo đó mạnh đến mức không hình dung nổi, dù nỗ lực thế nào cũng không thể lại gần nửa bước. Hắc khí lóe lên rồi tắt, để lại khung cảnh loạn xạ, cũng chúng nhân nhìn nhau ngơ ngác.
Có được năng lực cứu Hoa Quang đi chính là Khổng Tuyên xuất thủ, ngũ sắc thần quang bị y ẩn đi bốn đạo. Tiếp dẫn Hoa Quang đi rồi, năm người vội vàng rời khỏi chiến trường. Lần này không hiểu vì sao mấy đại ác ma nổi danh nhất của đọa lạc thiên sứ quân đoàn không xuất hiện, bằng không dù Nhạc Bằng cũng không ung dung thoát đi như vậy được.
Bất quá nếu Nhạc Bằng biết rằng những yêu ma mạnh nhất của ma giới liên quân đang làm gì chắc sẽ cười đến rơi răng.
Ở tầng sâu nhất của Vạn ma điện tụ tập những cao thủ tinh nhuệ nhất của Trung ương vương triều và đọa lạc thiên sứ. Thậm chí cả Lộ Tây Pháp cùng Mang Triều lão tổ đều ở đó, nhiệm vụ của họ là – bảo tiêu.
Thứ được bảo vệ nghiêm mật như vậy, tự nhiên bất phàm.
Vô luận yêu ma hay thần linh, sức mạnh chủ yếu trông vào trình độ của ma thức và thần niệm, bằng không dù mạnh đến đâu cũng chỉ là phế vật. Ở ma giới không thiếu gì ma thú siêu cấp, sức mạnh thuần túy không thua gì những yêu ma như Nhạc Bằng nhưng không có được trí tuệ phát triển và ý thức tinh chuẩn để vận dụng sức mạnh nên đa số bị yêu ma cao cấp thu phục làm vật cưỡi hoặc sủng vật.
Đẳng cấp của sức mạnh còn quan trọng hơn nhiều cường nhược.
Đạt đến trình độ nhất định, sức mạnh của yêu ma muốn tăng lên chỉ còn dựa vào tu luyện. Pháp môn hút tinh khí của người khác để tăng trưởng công lực chỉ có yêu ma cấp thấp mới sử dụng.
Bất quá Trung ương vương triều và đọa lạc thiên sứ hợp lực, bí mật về phương pháp tập hợp mọi ma công mới được hé mở. Vạn ma điện chính thị nơi diễn ra thí nghiệm sau cùng.
Kế hoạch được mệnh danh là diệt thần này hao phí vô số vật tư và nhân tài của lưỡng đại thế lực. Kỳ thật luận về nguyên lý, kế hoạch này không khác mấy với Siêu ma phân thân thuật của Ngưu Ma Vương. Hắn có thể hàng phục ma thú siêu cấp, rũ sạch ý thức vốn rồi dồn một phần ý thức của bản thân sang, coi như chế tạo được một cao thủ công lực ngang với mình. Tuy còn nhiều hạn chế nhưng thực lực xác thật tăng cao, trở thành át chủ bài của lão ngưu.
Kế hoạch diệt thần khá giống thế, dồn ý thức của yêu ma sau khi phục chế sang đầu óc yêu ma nhất đẳng, nhanh chóng gia tăng đẳng cấp sức mạnh, nhưng yêu ma được cải tạo vẫn giữ nguyên ý thức, phức tạp hơn Siêu ma phân thân thuật cả ngàn lần, thành công cũng thấp hơn nhiều. Yêu ma được tiếp nhận ma thức cao cấp hầu như không chịu nổi, nổ đầu mà chết, dù giữ mạng được cũng trở nên điên điên khùng khùng.
Nhưng nếu kế hoạch diệt thần thành công, xuất hiện một cao thủ ma hoàng cấp, thực lực chỉnh thể sẽ tăng cao, hơn xa mấy chục yêu ma bị mất mạng vì thí nghiệm.
Hiện tại kế hoạch diệt thần đang tiến hành đợt cải tạo sau cùng, chế tạo ra hơn trăm cao thủ cho ma giới liên quân, trở thành lực lượng ẩn tàng cho chiến tranh.
Tất nhiên không đạt đến đẳng cấp như Nhạc Bằng, ngay cả thiên sứ thần tộc và Trung ương vương triều gã còn dám chính diện gây hấn, dù có trong tay mấy chục ức đại quân, song muốn bắt cao thủ như Nhạc Bằng, quả thật không dễ.
Tuy những yêu ma được cải tạo xong không thể sánh được với yêu ma tự tu luyện nhưng số lượng có thể bổ sung, một bộ phận yêu ma được di thực ma thức của Lộ Tây Pháp và Mang Triều lão tổ, dẫu không thể tiêu hóa hết nhưng có được kinh nghiệm phong phú cùng trí tuệ chiến đấu nên yêu ma tầm thường quyết không sánh nổi.
Tính về số lượng cao thủ, Đông phương thần giới nhiều hơn hết, họ thiện nghệ chiêu lãm nhân tài, liên tục đề bạt thần linh mới nổi, dù mạnh như Đấu Thần Tướng cũng bất quá bảy, tám chục người, nếu hơn trăm cao thủ bí mật đột nhiên xuất hiện, nghịch chuyển chiến cục là việc rất dễ dàng.
Để bảo vệ số cao thủ sau cùng này tu luyện xuất quan, các nhân vật trọng yếu của ma giới liên quân đều tụ tập đủ tại đó, nên chí Nhạc Bằng và thiên giới Đấu Thần Tướng mới có thể gây loạn rồi chạy thoát.
Nhạc Bằng đi đầu tiên, tuy nghi ngờ việc mấy đại ác ma của đọa lạc thiên sứ không xuất hiện, nhưng gã không cón thời gian truy cứu.
Về đến nhân gian giới, Nhạc Bằng bỏ chỗ ở cũ, ở đó đã lâu, lại hiểu rõ xã hội hiện đại, nên gã không thích chỉ làm một hạ cấp yêu quái vô danh giữa nhân loại. Càng hiểu sâu nhân gian giới, gã càng thấy những đại đô thị phồn hoa có nhiều lạc thú để giết thời gian.
Cân nhắc về vấn đề văn hóa, gã không định rời khỏi mảnh đất thân thuộc Trung Quốc, cũng không buồn báo tin cho toán Trần Anh Hữu, hiện giờ hắn có thể tự giữ mình, những thế lực ở nhân gian không ai đủ khả năng bắt được hắn. Vốn gã không quan tâm đến đối thủ nào ở nhân gian giới, nơi này không có yêu ma nào đáng cho gã để mắt, mà gã cũng không dám chắc liệu toàn thể cao thủ của thần ma có xuất động hay không.
Lúc Nhạc Bằng về đến nhân gian giới là hai giờ đêm, phiêu phiêu đãng đãng giữa không trung một lúc, gã đáp xuống một thành thị lớn nhất gần đó. Dựa vào tri thức địa lý của mình, gã đương nhiên không thể nhớ rõ phương vị của mọi thành thị lớn trong toàn quốc, nhưng khi thành lâu của Thiên An Môn thường xuất hiện trong báo chí hiện lên trong tầm mắt, dù kiến thức của gã có hạn hẹp hơn nữa cũng biết mình đến đâu.
Tùy tiện tìm một khách sạn tạm đạt yêu cầu, gã không buồn nhìn đến cả biển hiệu, cả đại sảnh đều yên tĩnh lúc gã tiến vào, đang đêm mà có người mới là lạ.
Nữ tiếp tân vốn đang gà gà gật gật, thấy có khách xuất hiện, tuy kì quái nhưng vẫn cố lấy tinh thần chào hỏi.
Trên mình Nhạc Bằng không có nhân dân tệ, đương nhiên cũng không có loại tiền nào khác. Bất quá gã biết khách sạn này cao cấp, khách ở trong đó tất phải giàu có, bèn nhắm mắt lại, ma thức quét một vòng khắp các gian phòng, ở tầng thứ mười bảy có hai toán người đang dùng một va li đầy ních tiền đổi lấy một cái va li đầy chất trắng khác. Gã không hề khách khí, thứ phấn trắng kia gã không cần nhưng va li tiền thì đang cần, liền thi triển pháp thuật hút lấy.
Cô tiếp tân thấy gã chộp tay ra sau lưng, liền xuất hiện một chiếc va li bằng da tinh xảo, nhưng vì tin chắc vào luận điệu vô thần nên cô cho rằng mình hoa mắt chứ không nghĩ gì khác. Tuy gã lấy va li trả tiền, hành vi này khác hẳn khách bình thường – vẫn lấy ví ra trả - nhưng cô công tác ở đây hơn ba năm rồi, kiến thức không tệ, từng thấy không ít vị khách kì kì quái quái, thái độ phục vụ vẫn cực kỳ đầy đủ, xứng danh chuyên nghiệp.
Nhạc Bằng không khó tính lắm, chọn một gian phòng bình thường, chỉ cần tầng cao một chút là được. Vừa hay ở tầng thứ năm mươi tư của khách sạn có phòng phù hợp, gã liền trả tiền phòng nửa năm, lấy làm chỗ nghỉ chân.
Còn về hai toán đang giao dịch, bị Nhạc Bằng lấy mất va ly tiền liền đâm ra nghi thần nghi quỷ, sau cùng rút súng xử lý nhau. Nhạc Bằng dĩ nhiên mặc kệ, sẽ có nhân sĩ chính nghĩa báo cảnh sát rằng xã hội đen dùng hàng nóng thanh toán nhau như kiểu lấy người thật ra chơi counter – strike.
Theo thói quen, gã không đọc báo giấy mà lên mạng đọc tin tức. Tin tức đầu tiên của ngày hôm sau là cái gì mà cảnh sát anh dũng, triệt phá được dường dây tập đoàn buôn ma túy, tin tức kiểu này gã hoàn toàn mù tịt. Còn những phần tử phạm tội liều mình trốn thoát, không thể quên được biến cố này, thề sẽ tìm cho ra kẻ lấy tiền, nhưng vì đẳng cấp cách biệt quá xa, họ không thể tìm ra được Nhạc Bằng.
Cách làm của gã quá đặc dị, hơn nữa lúc đó cũng không khách nào đến khách sạn, cô tiếp viên tự thân đưa gã đến phòng – vốn là việc của nhân viên phục vụ nên làm – mà gã cũng có vẻ thích thú trước nhiệt tâm của người ta, tưởng thưởng xứng đáng cho lòng hiếu khách đó.
Vì không có khái niệm gì về khái niệm tiền bạc, ban nãy gã thuận tay hút tiền tới, trả tiền phòng nhiều đến mức khiến cô tiếp tân không muốn nhiệt tình không được.
Tuy đối phương giới thiệu về lịch sử khách sạn, danh thắng Bắc Kinh, thao thao bất tuyệt như nước chảy, thậm chí ám thị có thể “phục vụ đặc biệt” với gã nhưng công phu tu tâm dưỡng tính của Nhạc Bằng lúc nào cũng gần như bình hòa, không nói câu nào lên thẳng tầng thứ năm mươi tư, đến khi cô tiếp viên mở cửa phòng hộ, gã mới lên tiếng yêu cầu cô gái đang hưng phấn vì món tiền boa tự nhiên rơi xuống vào ban đêm lui đi.
Lúc lang thang ở ma giới, gã đã thi thố một chút thủ đoạn, tu luyện đến bảy tám ngàn năm, tất nhiên gã không thể không có thủ đoạn gì, nhiều môn công pháp tuy không thiện nghệ nhưng cũng biết đôi điều. Gã để lại một con yêu trùng phi hành cực nhanh, có thể truyền những thứ thấy được về cho chủ nhân biết. Loại sinh vật thám thính này được gã sử dụng làm “kí giả chiến trường” quả thật rất hợp, hơn nữa chúng sinh sản cực nhanh, không sợ bị tổn thất, dù tử thương trong chiến trường cũng không ảnh hưởng đến hiệu dụng.
Với tu hành của Nhạc Bằng, không cần phải ngủ, nhìn quanh phòng khách một lượt, thấy ngay chiếc ti vi màu hình ảnh ba chiều, liền thi thố đôi chút pháp thuật, biến nó thành thiết bị bắt tín hiệu của yêu trùng truyền về, chuẩn bị quan sát tình cảnh trận chiến tranh thần ma.
Chiến tranh không liên quan đến mình này, tâm tình của gã không khác gì nhân loại xem bóng đá, hiện giờ mới hiểu ở khách sạn có người phục vụ, thoải mái hơn ở nhà nhiều, đâm ra hối hận vì đã nghe theo Trần Anh Hữu an bài lúc mới đến nhân gian giới.
Ban đêm ở Bắc Kinh tuy yên tĩnh hơn ban ngày nhưng vẫn náo nhiệt hơn Trường Xuân nhiều. Nhạc Bằng không ngủ, lười nhác không muốn gọi khách sạn dọn đồ ăn, trong phòng tự nhiên có rượu nhưng ma thức của gã cho biết trong một quán ăn ven đường cách khách sạn hai, ba trăm mét vẫn mở cửa. Gã dùng pháp thuật nếm thử một miếng, quả thật là mỹ vị nên mang cả bàn về.
Ở chỗ đông người nên gã cố ý rũ sạch trí nhớ về sự kiện của những người có mặt. Những công nhân về khuya đó chưa kịp ăn một miếng đã phải về nhà, rõ ràng vẫn nhớ đã ăn khuya mà vẫn cứ tự hỏi vì sao vẫn đói ngấu. Trong lúc đó Nhạc Bằng thư thái thưởng thức khẩu phúc.
Hiện tại ma giới chưa khai chiến, gã không vội quan sát tình huống, liền đổi tần số, xem một bộ phim hài, gã vừa ăn vừa nhìn những tình huống nhạt toẹt đang diễn ra trên màn ảnh.
Nhìn chiếc giường mềm mại, gã đang tính toán xem có nên nghỉ ngơi hay không thì một làn khí tức quen thuộc lọt vào phạm vi ma thức của gã.
Theo thói quen, Nhạc Bằng không trãi ma thức ra rộng quá, hiện tại chỉ bao phủ hết cả khách sạn, tức là nếu không có vào khách sạn thì gã không nhận ra, nhưng sự tình xảo hợp thế này, thì kẻ đó cũng chọn khách sạn này nghỉ chân.
Cảm giác trong trẻo xen lẫn mềm mại, chính là vị Khổng Vi Vi đại tiểu thư bí ẩn, đi cùng với cô là một nam tử đẹp trai, khí chất đặc biệt. Nhạc Bằng chỉ dựa vào khí tức thì không nhận ra thân phận đối phương, nhưng khẳng định rằng nam tử trông như thần tượng điện ảnh đó không phải là nhân loại.
Gã lấy làm lạ, nhưng hai người này không quan hệ lắm đến mình, nên gã không đặc biệt chú ý, tuy một nam một nữ vào khách sạn còn có hàm nghĩa khác, có điều gã không nghĩ lắm đến thế. Mà dù thế thật, gã cũng không hơi đâu quản đến chuyện riêng của người khác.
Nhưng khi lời đàm thoại của hai người truyền đến, gã nghe thấy tên mình xuất hiện liên tục, liền tỏ ra hứng thú nghe lén.
Màn hình đổi tần số, nhân gian tuyệt đối không có tần số này, hình ảnh của Khổng Vi Vi và nam tử đó xuất hiện.
Khổng Vi Vi nhíu mày, nhỏ giọng phân giải: “Thân phận hiện tại của Nhạc Bằng đã xác định, tôi không cho rằng chúng ta thật sự nắm được hành vi của y. Còn thu phục hả? Mời tôn giả tự xuất thủ. Tỷ muội chúng tôi không có năng lực đó.”
Nam tử anh tuấn tuy dáng vẻ không tệ nhưng sắc mặt tuyệt đối không thể coi là “dễ chịu”, lửa giận gần như đạt đến mức độ không thể ức chế, trầm giọng nói: “Trưởng bối của các cô đang trong tay bọn ta, tốt nhất nên chịu nghe lời. Nếu có thể hấp thu Nhạc Bằng vào tổ chức, các cô sẽ có phát triển không thể định lượng. Tuy khó khăn nhưng không hẳn không có cơ hội thành công.”
Thần tình của Khổng Vi Vi trái ngược hẳn, vốn ở thế yếu nhưng hiện tại cô mười phần tự tin, thái độ không hề nhu nhược mà làm cứng: “Vậy xin tôn giả đưa ra phương pháp. Bất quá bất luận thành công hay thất bại, kết quả sau cùng đều không phải thứ tôn giả muốn thấy. Người nhà của tôi ở đâu?? Tôi muốn gặp họ.”
Nam tử giận dữ cực độ, vốn Khổng Vi Vi có thực lực kém hắn không chỉ một hai cấp, thái độ hiện tại cứng rắn hơn tưởng tượng. Tuy vì tổ chức nắm được tẩy nên Khổng Vi Vi không dám phản kháng, nhưng sự tình phát triển khiến hắn kì quái đến cực điểm.
Bất quá Nhạc Bằng nghe lén rồi liền lấy làm kì quái, tuy kẻ có bản lĩnh ám toán gã chưa hẳn chưa sinh ra trên đời nhưng tuyệt đối không phải dáng vẻ thế này.
Ngữ khí của nam tử này cực kỳ tự tin, gã không hiểu nổi nam tử này có thần thánh nào sau lưng? Năng lực đến đâu?
Nghi vấn của gã, tự giải đáp được là hay nhất. Quan sát lâu như vậy, Nhạc Bằng xác tín này tin rằng nguyên hình của nam tử này là nhân loại, được chuyển sinh thành yêu quái, loại yêu quái này tu hành cao hơn, tốc độ tu luyện nhanh hơn những yêu quái khác. Bất quá bản lĩnh của hắn so với Khổng Vi Vi, gã cho rằng tính cả chênh lệch về pháp bảo thì kém hơn cô một mức. Hắn không năng lực gì, tự nhiên phải xem tôn giả đó có năng lực thế nào, bất quá được coi là tôn giả trong hàng ngũ thân ma không mấy ai. Gã nghĩ mãi không ra.
Gã định hiện thân rồi bức cung nhưng thấy hai người phòng bên, theo đề xuất của Khổng Vi Vi, chuẩn bị ly khai, gã liền đổi ý, quyết đi bám theo xem sao.
Bản thân gã có thể phi thiên độn địa, dùng Ngũ hành đại na di chơi đùa thỏa thích, xuất môn là biến mất rồi xuất hiện, không bao giờ sử dụng những công cụ giao thông cấp thấp. Nhưng Khổng Vi Vi và nam tử đó không có bản lĩnh như gã, cả hai đều tuân theo quy tắc của những yêu quái ẩn thân ở nhân gian giới, gọi một chiếc taxi rồi đi về một góc của thành phố.
Nhạc Bằng dùng ma thức xác định hướng đi của đối phương, gã không muốn lọt vào tầm ngắm của toán paparazzi nên biết được nơi Khổng Vi Vi và nam tử đó đến liền hành động, thoáng sau đã thuấn di đến một biệt thự tư nhân trông không khác gì lô cốt được bảo vệ nghiêm ngặt. Với tu vi của gã, tuy nơi này có kết giới bảo vệ và trận pháp phòng ngự nhưng hoàn toàn không tác dụng gì.
Khiến gã kinh ngạc là nơi này không chỉ có Khổng Vi Vi, cả ba người nhóm Lục Nam Nhi cũng đến, ba nha đầu không phải đến làm khách, xem dáng vẻ lén lút đó, gã ngốc đến đâu cũng biết họ đến phối hợp với Khổng Vi Vi, cứu các “trưởng bối” bị bắt.
Năm xưa vì xảy ra một trường động loạn của yêu quái nên gã rời khỏi vỏ lá cô đơn một mình, không biết cha mẹ là ai, thành ra không có khái niệm gì về trưởng bối, thân nhân, tình nghĩa huynh đệ cũng vô cùng hữu hạn.
Gã không lý giải được cảm tình, tự nhiên không đoán được cách người khác nghĩ, thấy ba nha đầu liều mạng, gã quyết định đợi khi có nhiệt náo mới xuất thủ trợ giúp.
Vì cảm tình đặc biệt, nếu nơi này chỉ có mình Khổng Vi Vi, gã sớm đã xông vào giết sạch mọi nhân vật khả nghi, dù gì thì Sưu Thần đại pháp không phân biệt người sống hay chết, sẽ đọc hết kí ức của đối phương. Cách trực tiếp nhất để giải quyết vấn đề bao giờ cũng dễ chịu nhất.
Lục Nam Nhi xuất hiện, Nhạc Bằng liền đổi ý đợi xem kịch hay.
Là siêu giai cao thủ trong hàng ngũ yêu ma, gã căn bản không lo lắng xem sức mạnh gà giảo trá của địch nhân thế nào. Trẻ con ngu ngốc mà khi nghịch một con kiến cũng không có gì sơ sót, gã tự tin vào thực lực.
Hiển nhiên Khổng Vi Vi và mấy nha đầu kia đã quan sát địa hình, Khổng Vi Vi dù tỏ vẻ hoang mang nhưng Nhạc Bằng biết là tiểu nha đầu đang giả đò.
Gã soát một vòng, không nhận ra lai lịch yêu quái ở đây, trong tòa biệt thự này có hơn mười yêu quái ẩn mình, lực lượng chỉnh thể khá hùng hậu, có hai tên gần đạt mực tu vi như Địa Hoàng. Nếu Nhạc Bằng còn ẩn tàng thân phận, không động dụng tu vi bản thân, những yêu quái này còn có thể đấu một trận, hiện tại gã không cố kị gì nữa, ngay cả đi lau giày cho gã, chúng cũng không đủ tư cách.
Bất quá toán của Khổng Vi Vi không thể so với gã, hiển nhiên không hiểu gì tình huống ở đây, hành động có phần mạo hiểm.
Khổng Vi Vi hiện tại khẩn trương cực độ, vốn tính cách của cô kiên cường, tâm trạng bị ức chế bừng lên như lửa đốt. Cô tiếp xúc với Nhạc Bằng vốn có mục đích khác, nhưng hiện tại đến đây một mình, bởi không muốn xung đột chính diện với gã. Nhạc Bằng nghĩ mãi không ra vì sao lại có người muốn đối phó với mình, mà hỏi Khổng Vi Vi một câu, tất sẽ kinh ngạc đến há hốc miệng.
Nhạc Bằng tự nhận thân phận mình không còn bí mật nữa, những yêu quái có thể đi lại giữa thần ma lưỡng giới, hành tẩu nhân gian không có bao nhiêu, nên nhưng thế lực yêu quái thập phần hứng thú với gã, vì thực lực không đủ, tin tức phong bế nên chưa hiểu gã là cao thủ thế nào.
Khổng Vi Vi tuy biết năng lực của gã nằm ngoài vòng tưởng tượng của mình, nhưng không thể thuyết phục thế lực khống chế mình ngừng tay. Ngu muội luôn là một trong những động lực lớn nhất cõi đời, vì không biết nên không sợ, theo lý trí mà suy luận sẽ vĩnh viễn không hiểu được những vấn đề “khó khăn.”
Khổng Vi Vi đi vào biệt thự, không biết toán yêu quái này mua đứt được quan chức cấp nào mà xây dựng nơi này vô cùng xa xỉ, đại sảnh cũng là đá hoa cương mua từ Italia, thậm chí đại lễ đường Nhân dân cũng chưa đủ khả năng lát loại đá này. Không phải cứ có tiền là mua được vật liệu cao cấp cực độ như thế.
Yêu quái trong đó không để Khổng Vi Vi gặp người cần gặp, chỉ mở màn hình ở cửa, chỉ cho cô gặp tù nhân thông qua điện thoại nội bộ.
Khổng Vi Vi tuy bất mãn nhưng không có cách gì kháng nghị hiệu quả, lâu ngày không gặp những trưởng bối nuôi nấng mình lớn lên, lòng cô không khỏi chua xót.
Yêu quái ở nhân gian giới trong thời đại biến thiên, để thích ứng cũng phải phát triển nhanh hơn. Nhưng kẻ bảo thủ tất sẽ có kết quả thê thảm. Yêu quái tộc của Khổng Vi Vi vì thủ cựu nên bị một thế lực yêu quái khác thôn tính, chỉ vì vẫn còn điểm để đối phương lợi dụng nên mới không bị trảm tận sát tuyệt mà bị tù cấm.
Khổng Vi Vi và ba tỷ muội vì tu luyện cần mẫn nên trở thành cao thủ mới nổi trong hàng ngũ yêu quái, cộng thêm họ đều thông tuệ, miễn cưỡng giữ được tự do nhưng tình huống cũng không dễ chịu lắm, thường phải đi làm những việc không thích thú lắm. Lần này họ định phá phủ trầm chu để thoát thân.
Lúc Khổng Vi Vi đàm thoại với địch nhân, ba người bọn Lục Nam Nhi đã đột nhập vào căn biệt thự. Khổng Vi Vi và Lục Nam Nhi tâm linh tương thông, xác định rõ nơi thân nhân bị giam cầm, Khổng Vi Vi vô tình phát hiện rằng Thiên hà tinh sa có năng lực truyền tin bằng tâm linh, liền áp dụng vào hành động.
Những yêu quái phụ trách bảo vệ bên ngoài đẳng cấp thấp, thực lực rất tệ, Lục Nam Nhi hiển nhiên gần đây khắc khổ tu luyện vận dụng Thiên hà tinh sa đến mức tùy tâm sở dục, địch thủ chưa kịp phản ứng đã bị ngũ sắc tinh quang nghiền nát.
Nhạc Bằng đi theo cũng cảm thán “Không thể trông mặt mà bắt hình dong”, câu cổ ngữ thật sự hữu lý. Lục Nam Nhi bình thường nhu nhược biết bao, xem ra có vẻ dễ bị bắt nạt nhưng khi động thủ lại quyết đoán, tàn nhẫn đến thế. Bọn Lục Nam Nhi cho rằng mình hàng động gọn ghẽ, kỳ thật Nhạc Bằng nhận ra hai yêu quái mạnh nhất kia đã chú ý đến các thiếu nữ đến đây mới mục đích làm “đặc công”.
Bất quá đối phương hiển nhiên có nhiều tập quán xấu, tựa hồ đang cố ý bày trò huyền hư để xem các thiếu nữ có trò gì, nên không phản ứng trước việc bọn Lục Nam Nhi xâm nhập, mà chỉ truyền lệnh cho mọi thuộc hạ hiểu rõ tình huống.
Thấy đối phương cho phép mấy thiếu nữ tung hoành, Nhạc Bằng cũng không muốn cắt hứng của người ta, bất quá cảm hứng xem lén của gã lại dâng lên, một mực ẩn tàng thân ảnh, theo sát sau lưng họ.
Hai yêu quái ở sâu trong biệt thự giám sát bọn Lục Nam Nhi, tuy lấy làm kì quái vì sao bọn Khổng Vi Vi đột nhiên có dũng khí như vậy, nhưng cách biệt đẳng cấp quá xa nên chúng không lo lắng lắm.
Khổng Vi Vi vốn có cố kị nên xác định phương vị rồi báo cho bọn Lục Nam Nhi, theo kế hoạch, sau cùng họ sẽ trở mặt động thủ với nam tử đang giám thị, dù có thêm hai yêu quái tại hiện trường, Khổng Vi Vi vẫn không sợ hãi, tính toán thời cơ đánh lén.
Được Nhạc Bằng chỉ điểm, cô tu luyện thành huyết anh kiếm, công lực tăng cao, lúc đó cô mới biết sức mạnh của gã đến mức nào, căn bản không phải bản thân cô hay thế lực sau lưng có thể đối phó được. Thà cô chấp nhận lật mặt với tổ chức cũng không muốn xung đột với gã là vì vậy.
Nam tử anh tuấn nọ đã biết trước, trong lúc Khổng Vi Vi tính kế, hắn cũng từ từ đề thăng công lực chuẩn bị sẵn sàng, nếu đã biết trước mà vẫn bị ám toán thì hắn không bao giờ ngẩn mặt lên nổi trong hàng ngũ yêu quái. Tuy hắn cười, nụ cười giả tạo, song vẫn cực kỳ xán lạn huy hoàng, không khác gì những nhân viên chào mời khách ở các nhà hàng.
Hạ quyết tâm xong xuôi, nhận được tin tức Lục Nam Nhi truyền tới, cũng đã tiếp cận nơi giam giữ thân nhân, Khổng Vi Vi vung tay, một làn huyết sắc hồng mang bao trùm cả phòng, rồi ngũ sắc tinh quang lóe lên, Thiên hà tinh sa xuất thủ.
Hai pháp bảo đều không tầm thường, dù đã chuẩn bị nhưng nam tử đó không ngờ Khổng Vi Vi có đòn sát thủ này, cố vận công lực chống lại một đòn Huyết anh kiếm, tiếp đó ngũ sắc tinh quang lướt qua, hắn lập tức thụ thương. Hai yêu quái công lực kém hơn cùng có mặt, đương trường bị Huyết anh kiếm hút cạn tinh huyết toàn thân, ô hô ai tai ngay, trên đời có thêm hai xác ướp khô quắt. Yêu quái chết là hiện nguyên hình, những yêu quái đặc biệt, có thể khiến các nhà sinh vật học hiện đại nghiên cứu đến trọc đầu cũng không ra giống loài nào.
Đến nước này, tự nhiên không càn phải khách khí với nhau nữa, yêu quái ẩn tàng ở biệt thự hiện thân, ngăn cản Khổng Vi Vi và toán Lục Nam Nhi vừa tới mật thất giam giữ nằm dưới lòng đất.
Nhạc Bằng thấy hai yêu quái mạnh nhất không hiện thân nên gã cũng ẩn mình. Thấy ở đây không khẩn trương lắm, gã thầm thở phào, Tử Viêm kình đối với Đấu Thần Tướng hoặc yêu ma đỉnh cấp của ma giới không phát huy bao nhiêu tác dụng song với những yêu ma tầm thường này thì hiệu suất cực cao.
Những yêu quái định Khổng Vi Vi hoặc Lục Nam Nhi chỉ thấy tử mang lóe lên trước mắt rồi không biết gì nữa.
Gã ẩn tàng hành tung mà phô trương như vậy, tất nhiên bị phát giác. Khổng Vi Vi và Lục Nam Nhi nhận ra sức mạnh quen thuộc đó đều hớn hở vô cùng, hai yêu quái ẩn mình kia như ngồi trên nệm kim, tuy chúng không biết tình hình thật sự về gã nhưng tư liệu cho biết chúng không đối phó nổi yêu ma như gã. Gã đi sau giúp đỡ hai nha đầu, lại sử dụng võ công đặc sắc như thế, chúng không nhận ra mới là lạ.
Lục Nam Nhi cao hứng gọi Nhạc đại ca, Nhạc Bằng không để ý, gã ung dung hiện thân đúng lúc một yêu quái sắp chết, sử dụng công pháp đồng quy vu tận. Gã thuận tay phất nhẹ, Tử Viêm kình ngưng thành hỏa tường chặn trước mặt, công lực song phương cách nhau một trời một vực, dù đối phương lập tức tăng cao mười tám mức cũng không thể phá giá thiên giới Tử Viêm, liền bị đốt thành tro tàn, biến mất khỏi nhân gian, sạch sẽ hơn cả lò hỏa táng của nhân loại.
Nhạc Bằng xuất thủ nên chiến đấu rất nhanh kết thúc, mấy hạ cấp yêu quái không biết lượng sức nhanh chón tiêu tan, tòa biệt thự vốn trùng trùng phong tỏa trưởng bối của bọn Khổng Vi Vi bị gã vẫy tay cũng phá tan cửa, ngang nhiên tiến vào.
Tuy lúc đó gã có cảm giác hai yêu quái chủ chốt bỏ chạy nhưng hiện tại gã không có lòng dạ truy sát, tâm lý có phần cảm khái trước việc Lĩnh Nam thế gia sa vào cảnh ngộ này.
Bất quá mấy chục yêu quái già lão bị tù cấm ở đây còn nhỏ tuổi hơn gã nhiều, không có người quen nào nhận ra gã.
Khổng Vi Vi và Lục Nam Nhi thấy thân nhân, Nhạc Bằng tuy không thấy xúc động nhưng tâm tư cũng trôi về xa xưa, lúc tỉnh lại nghe một lão ẩn nói dứt khoát với Khổng Vi Vi: “Vi Vi, tuy các con phí tận tâm cơ cứu bọn ta nhưng bọn ta không thể bỏ đi, các con mau đi đi. Tôn giả không dễ đối phó đâu.”
Nhưng những chuyện dùng dằng sau đó khiến Nhạc Bằng kiến thức được lão phụ kiên quyết thế nào, dù Khổng Vi Vi khuyên can thế nào thì bà ta cũng giữ vững phong cách cố chấp của mấy kẻ thủ cựu, nhất định không chịu đi, tự nguyện ở lại làm tù đồ.
Khuyên can vô hiệu, Lục Nam Nhi đang lúc bối rối thì nhìn sang thấy Nhạc Bằng đứng im lặng cạnh đó, mắt liền sáng lên.
Không đợi Lục Nam Nhi xuất ngôn khẩn cầu Nhạc Bằng, lão ẩu lên tiếng trước: “Tiểu tử này, già không biết tiểu tử có chung tình với tôn nhi của già hay không nhưng phải cố gắng lo lắng cho nó, hiểu chưa.”
Xưa nay Nhạc Bằng chưa bao giờ thích ngữ khí kiểu này. Gã cười nhạt, đặt tay lên vai lão ẩu, bởi đã nhận ra bà ta bị người ta cấm chế nguyên thần. Cấm chế chưa tan, bà ta đi đâu cũng bị không chế, căn bản không được tự do.
Gã không nghiên cứu loại pháp thuật này nhưng cũng biết đôi chút cách phá giải. Gã hiểu trong lúc còn bị khóa mà chìa lại thiếu thì bạo lực là một cách rất tiện lợi. Không thể trực tiếp giải trừ cấm chế, Nhạc Bằng sẽ dựa vào pháp lực vô biên dẹp tan nó đi là xong.
Đối diện với lão bà lắm lời đệ nhất thiên hạ, gã không tùy tiện đáp lời, trực tiếp đặt tay lên vai bà ta, tìm kiếm manh mối trong nguyên thần. Vô luận đối phương có kế hoạch gì cũng không ngờ gã có sức mạnh kinh nhân như vậy. Sức mạnh không nên xuất hiện tại nhân gian giới thông qua thân thể lão phụ truyền đi xa. Nơi nguyên thần bị trấn áp, trong khoảnh khắc như gặp phải hạo kiếp thảm liệt nhất, dù gió lốc hoặc núi lửa phun trào, động đất cấp mười cũng không có sức phá hoại đến thế.
Nơi đó nằm ở tận châu Mỹ, chỉ có Nhạc Bằng mới không coi cự ly đó ra gì, truyền pháp lực đến xa như thế. Gã đánh tan nơi trấn áp nguyên thần, mấy lão thủ cựu tuy già nua nhưng pháp lực không ra gì này chợt thấy thân thể nhẹ bẫng, thần thanh khí sảng, công lực khôi phục nguyên trạng.
Phá giải xong nguyên thần cấm chế của họ, Nhạc Bằng không có thời gian lải nhải, quay người đi mất bóng ngay.
Về khách sạn, yêu trùng đưa lại cho gã tin tức đầu tiên, ma giới liên quân bắt đầu tuyên chiến trên chiến trường, tâm tư gã liền chuyển đến địa phương chủ yếu nhất.
Ma giới liên quân dốc thực lực ẩn tàng ra, cộng thêm lưỡng đại thế lực liên thủ, tỏ ra hoàn toàn áp đảo, liên tục dồn ép thiên sứ quân đoàn, buộc phải lui về Chúng thần điện ở Thiên đường, toàn lực phòng thủ. Các Đấu Thần Tướng của Đông phương thiên giới vốn gây loạn khắp nơi cũng đã rút khỏi chiến trận, tự có ành động riêng, yêu trùng không tìm được tung tích họ.
Sự tình phát triển vượt khỏi dự liệu của tất cả. Ngưu Ma Vương đâm một đao vào sau lưng ma giới liên quân, xuất binh tấn công đại bản doanh trung ương vương đô của Trung ương vương triều, lại được vị đại quốc sư thần bí bố trí nội ứng ngoại hợp (không hiểu đã đạt thành hiệp nghị gì với Ngưu Ma Vương), hợp lực bức thế lực của vương triều hùng cứ mấy ức vạn năm phải bật đi, tù cấm cả đương nhiệm hoàng đế.
Sự kiện truyền ra khiến thần ma lưỡng giới xôn xao. Tuy cụm từ gan lớn hơn trời có thể tường được dùng để hình dung, nhưng dám làm đến mức đó, Ngưu Ma Vương được coi là kẻ đầu tiên trong các thần ma.
Trung ương vương triều bị bức phải chia bớt binh lực, hành động tiến công Thiên đường bị ngăn cản, đọa lạc thiên sứ tuy còn chống chọi được nhưng không thể nhanh chóng giải quyết chiến đấu, đạt đến thắng lợi nữa.
Nhạc Bằng thư thái nằm trong khách sạn, đọc tin tức yêu trùng truyền về, bật cười trước hành vi của huynh đệ. Bao năm rồi, gã tất nhiên hiểu rõ hùng tâm tráng chí của Ngưu Ma Vương, lúc mới quen, cả hai vẫn là hạ cấp yêu ma, công lực thấp đến nực cười, nhưng lão ngưu đã đầy dã tâm, mấy ngàn năm nay, Ngưu Ma Vương học được cách ẩn nhẫn, cũng chỉ đợi ngày hôm nay bùng nổ. Tuy ai nấy có chí nguyện riêng, nhưng Nhạc Bằng cũng sẽ tận lực trợ giúp, tặng viễn cổ Thiên đường chính là hết tình huynh đệ rồi. Gã không muốn sa chân vào tranh đấu, đời nào chịu bỏ đi đời sống tự do này.
Thất Đại Thánh mỗi cá nhân đều có chí hướng riêng, mục tiêu cũng khác nhau, tâm nguyện của Nhạc Bằng là vượt khỏi mọi tranh chấp, nên mới luyện Thiên Bằng Tung Hoành pháp. Ngưu Ma Vương có tâm nguyện trở thành vương giả mạnh nhất của yêu ma, nên khi không thể đề thăng thực lực mới mạo hiểm tu luyện Siêu ma phân thân thuật phối hợp với Băng thiên liệt địa thần công.
Nửa tháng không rời khỏi phòng nửa bước, Nhạc Bằng không biết rằng có một phiền hà nho nhỏ đang tìm đến với mình.
Gã vì quá quan tâm đến tiến trình của chiến tranh thần ma mà quên mất một việc bình thường, vốn gã tu luyện hỏa hậu thâm sâu, dù ngàn năm không ăn uống cũng không sao, hà huống chỉ cần hứng trí là hút lấy thức ăn từ nhà hàng, quán cơm, thậm chí trong nhà người ta đến hưởng dụng, vô cùng thuận lợi.
Nhưng cô tiếp tân vốn chú ý đến gã từ ngày đầu, tự nhiên mười phần quan tâm đến khách, vẻ mặt gã còn trẻ nhưng dựa vào tiền làm hậu thuẫn, nên cô không để ý chuyện gã đủ tuổi vào khách sạn chưa. Mười mấy ngày gã không ra ngoài, cũng không gọi đồ ăn thức uống một ngày ba lần thì sự tình đặc biệt này khiến cô lấy làm lạ vô cùng.
Tiến trình chiến đấu của ma giới liên quân phi thường kịch liệt, toán cao thủ mới đào tạo ra của họ tuy còn thiếu sót nhưng được Lộ Tây Pháp và Mang Triều che chở, dần phát huy bản lĩnh cùng sức chiến đấu khó lòng tưởng tượng. Ngưu Ma Vương có bản lĩnh riêng, cộng thêm Nhạc Sư Đà, Nhâm Sinh Quỷ Thần và Lục nhĩ mi hầu ẩn tàng thân phận trợ lực vẫn không đạt được tiến triển gì.
Nhạc Bằng quan tâm đến chuyện đó, không nhận ra rằng cô gái nhân loại kia đang lén quan sát mình.
Lộ Hồng tuy mới hai mươi ba tuổi nhưng kinh nghiệm xã hội phong phú có thừa, chú ý đến Nhạc Bằng vì ngày đầu tiên gặp mặt đã có ấn tượng rất sâu, thiếu niên cầm cả một va ly tiền thật khó khiến người ta không chú ý, hơn nữa trả tiền phòng rất cao. Nên biết đây là khách sạn năm sao, tiền phòng thường một tháng đủ cho cả một gia đình sống cả năm sung túc.
Hành vi của Nhạc Bằng càng kì quái, Lộ Hồng càng hiếu kì, lòng hiếu kì của nữ nhân duy nhất loài mèo có thể sánh được. Lần này lòng hiếu kì mang lại hậu quả cô không tưởng tượng được.