- Năm, anh muốn nhờ mày giúp chút, mày đi loanh quanh xem dạo này tên Thanh Sơn có hay đi gặp ai không?
- Là tin đồn về Việt chứ gì, sao anh không bảo Thiên làm?
- Thằng Việt không biết mày nên mày tìm hiểu dễ hơn.
- Dạ được rồi, em sẽ cố gắng.
- Mày nhớ cẩn thận đấy.
- Vâng ạ.
Gã Năm làm theo lời anh trai đi dò hỏi tung tích của Việt, Tuấn cũng phái đàn em tìm ráo riết nhưng qua mấy ngày mà không có tin gì. Ngay khi Tuấn nghĩ đó chỉ là tin đồn thất thiệt hoặc đó là âm mưu của bọn Hắc Báo thì ngay ở khu chợ do Lâm quản lý xảy ra một vụ ẩu đả lớn. Ông ta lập tức sai Thiên đến hỗ trợ và giảm thiểu căng thẳng.
Thiên vừa tới khu chợ thì nhìn thắy Lâm đang đánh nhau với một gã bịt mặt rất ác liệt. Đám tay chân trong bang đều nằm lăn lộn dưới đất, miệng không ngừng kêu la đau đớn. Gã bịt mặt bắt gặp Thiên từ đằng xa chạy tới thì nghĩ bụng: "Mình đấu với đám này khá lâu rồi, giờ tên Thiên cũng đã đến. Nếu còn dây dưa ở đây thêm nữa, chỉ e khi cảnh sát đến, mình khó thoát. Đành tha cho chúng vậy." Nghĩ vậy, gã bèn thét lớn, đồng thời đấm ra một quyền, kình lực mạnh kinh người.
Tên Lâm nào chịu kém, cũng quát một tiếng và tung quyền ra, dùng cứng đấu cứng. Hai quyền đụng nhau đánh chát. Gã kia nhờ phản lực nhảy lùi lại rồi búng người vọt đi, Lâm lại đứng nguyên tại chỗ, không có bất cứ hành động nào. Thiên chạy tới hỏi:
- Sao anh không đuổi theo hắn?
Lâm hít thở sâu, sau đó lắc đầu:
- Tôi không thể, cú đấm của hắn khiến toàn thân tôi tê dại, đến đi còn khó chứ đừng nói chạy.
- Thật vậy sao? Hắn càng ngày càng ghê gớm.
- Đúng thế. Dẫu vậy, sau cú va chạm ban nãy, hắn cũng đã bị thương nhẹ rồi. Hừ, để thắng được tôi, hắn phải trả giá không ít đâu.
Thiên thở dài:
- Nghe anh nói tôi mới yên tâm phần nào.
Trong bụng hắn lại nghĩ đến điều khác: "Gã Hoàng Lâm này gần như có thể đánh ngang tay với thằng Việt, cũng tốt, mình sẽ kết thân với hắn trước sau đó dùng kế mượn dao mổ bò."
Chợt Lâm lên tiếng:
- Tôi đã đã đỡ hơn rồi, anh cứ về công ty đi, ở đây tôi lo được.
Thiên lắc đầu:
- Không, anh Tuấn bảo tôi đến hỗ trợ anh, đồng thời nhắc anh cùng tôi quay về báo cáo khi đã xong việc.
- Thế à? Vậy thì tôi sẽ về công ty ngay.
...
Ở công ty, Tuấn hỏi Lâm:
- Chú mày thấy được rõ mặt hắn không?
Lâm lắc đầu:
- Dạ không, hắn đội mũ, đeo kính và đeo cả khẩu trang, khuôn mặt của hắn hầu như được che kín. Hắn cũng giỏi võ, em hoàn toàn không có cơ hội lật tẩy hắn.
Tuấn gật gù:
- Hừm, xem chừng đúng là tên Việt rồi. Lâm, mày làm khá lắm, dù chưa lật mặt hắn nhưng ít ra đã ngăn chặn được hắn, rất tốt.
Thiên nói:
- Dạ đúng, Lâm là người mới nhưng làm việc tốt, em cũng khâm phục anh ta.
- Biết vậy thì chú mày và Vinh nhớ mà học theo nó.
- Vâng ạ.
Hai mắt Vinh loé lên sự giận dữ và đố kỵ. Thiên thấy thế, khoé miệng nhếch lên thành điệu cười khoái trá. Mục đích của hắn đã hoàn thành, giờ chỉ còn chờ Vinh ra tay hãm hại Lâm thì hắn sẽ xử nốt tên Vinh.
Sau khi ra khỏi phòng Tuấn, Thiên quay sang nói với Lâm:
- Lâm này, đến tối chúng ta làm bữa nhậu mừng chuyện chiều nay nhỉ?
Lâm cảm thấy trong người không khoẻ nên lắc đầu từ chối:
- Xin lỗi tôi không đi được, tên Việt đã khiến tôi bị nội thương, tối nay tôi cần về phòng chữa trị, hẹn anh vào ngày kia vậy.
Thiên thấy thần sắc của Lâm quả là hơi tái, bèn nói:
- Không sao, anh thấy mệt thì ngày kia cũng được, anh cứ dưỡng thương cho tốt.
- Cám ơn, tôi sẽ gọi lại cho hai anh sau, tạm biệt.
- Tạm biệt.
Vì mang thương thế trong người nên Lâm vội vã quay trở về. Hắn vào phòng, lôi chiếc vali dưới gầm giường ra rồi mở khóa, sau đó hắn lấy từ trong đó một xấp giấy mỏng. Hắn chọn một tờ và để nó ở trước mặt, tiếp đó hắn ngồi xếp bằng, vận khí theo đúng đồ hình vẽ trên giấy.
Thời gian trôi qua khoảng chừng một tiếng thì Lâm thở hắt ra một hơi. Nội thương tuy chưa thể lành hẳn ngay được nhưng ảnh hưởng của nó không còn quá nghiêm trọng như trước nữa. Hai mắt Lâm nhìn chằm chằm vào xấp giấy có chứa đựng võ công, trong đầu lại nghĩ thầm:"Sức mạnh của thằng Việt đúng là đáng sợ như lời đồn, may mà mình có nội công chống đỡ phần nào."
Rồi hắn lại nghĩ tiếp: "Mình nhất định phải vượt qua hắn, không thể để sự tồn tại của hắn gây hại cho bang phái." Võ công hắn luyện là từ xấp giấy mỏng trước mặt hắn. Môn võ ghi trên giấy chủ yếu là luyện nội công. Trước giờ hắn ỷ vào đó để hạ gục kẻ thù. Nhưng chiều nay, khi chống đỡ với những đòn đánh hiểm độc của đối phương, hắn nhận ra rằng mình còn rất kém. Bởi vậy, hắn muốn đi tìm Thiên học hỏi thêm, dù gì thì Thiên cũng nổi tiếng về võ học. Trong đầu đã có ý định sẵn, Lâm đi tìm Thiên để nhờ chì dạy võ thuật. Nghe lời đề nghị từ Lâm, Thiên khá là ngạc nhiên, hắn chưa từng lường trước điều này. Thiên cho rằng đây là cơ hội để kéo Lâm về làm đồng minh nên sau hồi lâu suy nghĩ, Thiên đồng ý dạy cho Lâm. Ngoại trừ mấy môn võ bí truyền, hắn đem nhưng bài căn bản truyền thụ lại cho Lâm. Lâm không phật lòng vì điều đó, hắn nghĩ, chừng đó đã đủ dùng rồi.
Thêm mấy ngày nữa trôi qua, khu chợ dần bình thường, gã bịt mặt lặn đâu mất tăm, không thấy hắn đi gây sự. Tuấn cho rằng hắn đang cố ý quấy rối tổ chức và cả bang Hắc Báo nên dặn dò đám thuộc hạ phải cẩn thận mọi việc để khỏi chuốc phiền phức vào người.
Hiện giờ Lâm đang nói chuyện với mấy gã trong băng đảng, hắn muốn tìm hiểu thêm về Thiên và Vinh. Mặc dù hắn và bọn chúng không còn xa lạ nữa, nhưng qua kinh nghiệm của bản thân, hắn biết tốt nhất là không nên thân cận quá mức.
Chợt có gã đàn em chạy đến chỗ hắn nói:
- Anh Lâm, đằng kia có ông bà già không chịu đóng phí. Bọn em sợ lão già đó xảy ra chuyện nên không dám làm gì.
- Thế à? Được rồi, để tao đi xem.
Lâm đi đến chỗ quầy hàng của ông bà lão nọ. Hắn thấy đúng như lời gã đàn em thì nói:
- Này lão già, đến kỳ nộp phí rồi.
Bắt gặp gương mặt dữ tợn và đáng sợ của tên đại ca, hai ông bà sợ run người, khó khăn lắm ông lão mới đáp:
- Cậu thư thả cho chúng tôi vài ngày được không? Dạo này ít khách đến mua quá, chúng tôi chưa có tiền đưa cho cậu được.
Lâm cười khẩy:
- Hừ, ông già, ông nói hay thật đấy. Ông đừng tưởng tôi không biết, mặt hàng hai người bán là độc nhất khu chợ này, thế mà bảo ít khách mua hả. Đùa ai chứ.
- Tôi nói thật mà, cậu cứ việc kiểm tra.
Lâm lắc đầu:
- Tôi bất kể đúng hay sai, tới kỳ là phải nộp phí, ai trong này cũng như vậy, không có ngoại lệ.
Bà lão tức tưởi kêu lên:
- Cậu... cậu...
Bà uất ức vô cùng, giọng nghẹn ngào dường như sắp khóc rồi, ấy thế mà Lâm vẫn lạnh lùng đến đáng sợ:
- Tôi sao hả? tôi nói lần nữa, nếu ông bà không chịu trả phí, đừng trách tôi nặng tay.
Hai ông bà run lẩy bẩy, vẻ mặt bàng hoàng:
- Cậu muốn làm gì?
- Yên tâm, tôi không phá quán đâu, tôi chỉ sẽ đi...
- Anh đi làm gì hả?
Hắn chưa kịp nói hết câu thì có tiếng quát cắt ngang. Hắn quay sang thì thấy đó là một cô gái, tuổi chừng hai mươi hai mốt. Hắn tức giận mắng cô gái:
- Con ranh, đây không phải chuyện của mày, mau cút đi.
Cô gái không chịu kém:
- Tôi không đấy, anh làm gì tôi.
- Cô...
Cô gái lại cắt ngang:
- Tôi sao hả? Một thanh niên như anh lại đi ức hiếp người già, anh có còn là con người không?
- Mày...
Lâm vung tay định đánh cô gái. Cô gái không hề sợ hãi, cô nhìn thẳng vào hắn, tiếp tục quát:
- Sao? Giờ còn muốn đánh tôi nửa hả? Có giỏi thì đánh đi, để xem anh còn mặt mũi gặp ai không.
- Mày... aa...
Ngay khi hắn thấy ánh mắt kiên quyết của cô gái, đầu hắn đột nhiên đau như búa bổ. Một tay của hắn ôm đầu, hai chân bước loạng choạng về sau, cơ mặt co quắp và hai mắt hắn thì đỏ ngầu lên. Mọi người đều sững người ra trước hành động bất ngờ của hắn. Cô gái nói tiếp:
- Bây giờ sao nữa đây? Xấu hổ quá nên tìm cách gỡ gạc hả?
- Mày...
Lửa giận xông lên tận óc, Lâm chịu đau, vùng dậy vung nắm đấm đến cô gái.
- Đánh đi!
Cô gái mặc kệ hắn đau thật hay giả, vẫn trừng mắt nhìn hắn. Ai cũng sợ xanh mặt, không dám nhìn cảnh tiếp theo. Thế nhưng, thêm một lần đối mặt với cô gái lại càng khiến cơn đau đầu dữ dội hơn. Nắm đấm mới tới nửa đường đã thu về. Lâm khuỵu gối rồi gập người xuống, hai tay ôm lấy đầu. Đau đớn cùng cực làm hắn phải thét lên.
Chứng kiến cảnh này ai nấy đều giật mình, ngay cả cô gái cũng ngơ ngác, dường như hắn thật sự đang vô cùng đau đớn. Đám lưu manh hoảng hồn, hò hét đe dọa cô gái:
- Con kia, mày đã làm gì hả?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái.
- Tôi... tôi.
Lần đầu gặp phải cảnh này, cô gái nhất thời lúng túng lẫn sợ hãi, không biết xử lý thế nào. Tiếng của Lâm lại vang lên:
- Khốn kiếp!
Hắn đã đỡ đau đi chút ít. Hắn chống tay gượng đứng dậy. Đám đàn em vội vàng chạy tới đỡ hắn. Lâm nhìn cô gái, gằn giọng:
- Con ả kia, hôm nay tao sẽ đi, nhưng mày liệu hồn đấy, tao không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.
Đám đàn em đỡ Lâm rời khỏi quán của hai ông bà lão tội nghiệp. Cô gái và mọi người nhìn theo hướng đi của tên lưu manh mà lòng tràn đầy lo lắng. Giờ hắn đã bị chọc giận, e rằng cuộc sống sau này của người ở chợ sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.
Lâm về lại chỗ nghỉ, hai tay vẫn ôm chặt đầu và không ngừng rên đau. Mãi lâu su cơn đau đầu mới vơi đi, hắn thở hổn hển vừa lẩm bẩm chửi rủa cô gái. Một gã đàn em hỏi hắn:
- Anh Lâm, thế chuyện thu phí hai ông bà già đó thế nào?
Lâm đáp:
- Sáng mai chúng ta sẽ quay trở lại đó, để xem con ả đó bảo vệ họ được bao lâu.
- Thế còn cô ta thì sao ạ?
- Yên tâm, cô ta sẽ không bị thiếu phần đâu. Được rồi, việc hôm nay tới đây là được rồi, tao sợ nếu còn đi thu phí thì có khi bọn cớm sẽ đến hỏi thăm đấy.
- Dạ vâng ạ.
Lâm ngồi nghỉ thêm một hồi nữa. Cơn đau đầu thật kinh khủng, đến giờ mà hắn còn cảm thấy choáng váng. Hắn vừa ngồi xoa đầu vừa ngẫm xem cô gái đã làm gì hắn hay ít ra cái gì đã khiến đầu hắn đau như thế. Đáng tiếc, dù suy nghĩ rất lâu, hắn vẫn không có nguyên nhân hợp lý.
Hết giờ làm việc, Lâm quay về phòng trọ chứ không đi nhậu với đám thuộc hạ. Tất cả bọn chúng đều biết chuyện đã xảy ra nên không trách hắn. Sau bữa tối, Lâm cảm giác tinh thần uể oải, toàn thân cũng rất mệt. Cho nên khi xem xong thời sự, hắn lập tức lên giường đánh một giấc.
...
Đột nhiên Lâm thấy mình xuất hiện giữ khu rừng tối đen như mực và hắn đang... chạy thục mạng, phía sau là tiếng người hò hét lẫn tiếng chó sủa. Hắn đang chạy trốn cảnh sát. Hắn thì lúc chạy mé đông, lúc lại chạy mé tây. Hắn cứ chạy mãi, chạy mãi; thế rồi hắn chạy tới sát vách núi. Hắn đã không thể ghìm lại kịp nên trượt chân ngã từ trên cao xuống.
- AAAAAAAA...
Lâm hét lớn và ngồi bật dậy, trong lòng cực kỳ sợ hãi, lưng áo hắn mặc đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn quay đầu nhìn quanh, hắn vẫn đang ở phòng trọ của mình. Hắn thở phào nhẹ nhõm, hóa ra khung cảnh ban nãy chỉ là cơn ác mộng.