Mục lục
Thế Giới Ngầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để tránh bọn chúng nghi ngờ, Việt trở về công ty của Tuấn ngay lập tức. Khi Việt vừa vào cổng thì Vinh cũng tới nơi. Việt giả bộ ngạc nhiên. Anh hỏi thăm dò:

- Này, anh Tuấn cũng gọi anh về công ty hả?

Vinh chỉ gật đầu chứ không đáp lại. Hắn đang lo sợ việc hắn cấu kết với anh họ của hắn đã bị bại lộ. Cho nên Tuấn mới gọi hắn về công ty gấp thế này. Việt không biết những suy nghĩ đó trong đầu hắn, anh bèn hỏi tiếp:

- Anh biết nguyên nhân vì sao sếp gọi về gấp không? Tôi cảm thấy việc này không tầm thường đâu.

Vinh lắc đầu:

- Tôi cũng như anh, vừa chạy từ nơi khác về nên tôi không rõ lắm.

- Ra thế. Chúng ta cùng lên gặp anh Tuấn thì sẽ biết thôi.

- Ừ.

Việt cùng Vinh lên lầu và đi đến phòng của Tuấn. Khi hai người vào trong thì bắt gặp Thiên cũng đang ở đấy nhưng Tuấn thì lại không thấy. Cả ba đều phải có mặt, hiển nhiên đã có chuyện rất quan trọng xảy ra. Việt thử dò hỏi Thiên:

- Này Thiên, đại ca triệu tập ba chúng ta nhưng giờ không thấy anh ấy ở đây?

Thiên lắc đầu:

- Tôi không rõ lắm, tôi cũng chỉ vừa mới đến.

- Thế anh có biết chuyện gì không, hé lộ cho anh em biết chút ít.

- Cái này tôi chịu. Có điều tôi đoán có thể là vấn đề kinh doanh của công ty hoặc là anh Tuấn đã phát hiện ra nội gián là kẻ nào.

Bề ngoài Vinh đang tỏ vẻ không quan tâm Thiên và Lâm (Việt) nói chuyện, trong bụng lại giật thót khi nghe mấy lời Thiên nói. Hắn không khỏi cảm thấy lo lắng. Việt liếc nhanh sang phía hắn, bắt gặp hai mắt hắn ta đảo qua đảo lại thì anh nhếch mép cười khẩy. Anh định hỏi thêm mấy câu để hù Vinh lòi đuôi chuột của hắn thì bỗng cửa phòng được mở ra và Tuấn bước vào trong. Hắn nhìn qua ba người một lượt, sau đó tiến lại bàn làm việc, ngồi xuống ghế và nói:

- Xin lỗi bắt ba chú mày phải chờ, hồi nãy anh bận nghe điện thoại lâu quá.

Việt nghĩ bụng: "Lý do này mà cũng đem dùng được sao? Chả lẽ có người quan trọng đến mức có thể khiến Tuấn trả lời điện thoại lâu như vậy?"

Tuấn ngồi vào bàn làm việc, sau đó ông ta nói:

- Anh tập trung ba đứa lại là vì anh có mấy việc cần giao cho bọn mày đi làm. Đầu tiên là Vinh, mày mau chóng xử lý vụ chiếc xe, anh nghĩ bọn cớm sắp sửa tìm ra chứng cứ rồi. Mày liệu liệu mà làm cho gọn gàng.

- Dạ em vẫn đang tìm cách giải quyết, dù rằng có hơi khó một chút.

Vinh trả lời lấp liếm. Nhắc đến chiếc xe bị tịch thu, Vinh bỗng giật mình. Mấy bữa nay do quá bận nên hắn quên béng luôn. May là lúc trước khi lấy chiếc xe lậu này hắn đã dọn đường trước. Hắn đã tính sẽ đưa một thằng đàn em chết thay nên lo lắng cũng chỉ thoáng qua.

Tuấn gật gù:

- Càng nhanh càng tốt, anh còn mấy việc nữa cho mày đi làm.

Tuấn thấy vẻ mặt Vinh vẫn bình thản thì biết hắn giải quyết được. Tiếp theo ông ta quay sang nói với Thiên:

- Thiên, khoảng chừng mười ngày nửa tháng nữa sẽ có một chuyến hàng từ Bạch Hổ chuyển đến. Số lượng hàng rất lớn, nếu giao dịch thành công thì lợi nhuận chúng ta thu về sẽ vô cùng lớn.

Việt nghe thế thì cảm thấy khó hiểu: "Hàng từ Bạch Hổ sang đây sao? Chả phải lúc trước mình đã đàm phán được với bọn chúng rồi ư? Sao bây giờ chúng lại nhảy sang làm ăn với tên Mạnh Tuấn chứ." Anh lại nghe Tuấn tiếp tục nói với Thiên:

- Vụ xe cộ lần trước chú mày khiến anh thất vọng, nhưng anh nghĩ mày đã lập rất nhiều công lao nên chưa phạt. Ngoài ra sau khi tên Hưng chết, mày là người kéo Bạch Hổ làm ăn với chúng ta nên anh vẫn quyết định cho mày thêm một cơ hội nữa.

Việt nghe xong thì tỏ tường mọi việc: "Thì ra tên Thiên lợi dụng lúc phe Hưng - Sơn đang rối loạn, đã cướp đối tác làm ăn, chả trách tổ chức suy yếu đến thế." Từ sau khi tham gia vào băng đảng của Hưng - Sơn, Việt đã có một chút tình cảm với nó nên khi biết tổ chức cũ bị cướp mối, anh khó chịu trong lòng.

Ngược lại, tên Thiên ở bên cạnh anh thì tỏ vẻ vui mừng:

- Dạ anh cứ yên tâm, em sẽ làm hết sức mình.

Tuấn nói:

- Lần này số lượng người Bạch Hổ sang đây có thể sẽ khá đông, anh sợ một mình mày không kham không nổi nên anh cử thêm một đứa đi theo hỗ trợ mày. Ban đầu anh muốn Vinh đi cùng mày, nhưng bây giờ nó bận việc khác nên anh thay thế bằng Lâm.

- Dạ vâng ạ!

Thiên khá hài lòng về điều này, hắn nghĩ thầm: "Tốt lắm, như vậy mình càng dễ dàng lợi dụng thằng Lâm hơn. Phen này thằng Vinh chết chắc."

Tuấn hỏi Việt (Lâm):

- Chú mày có ý kiến gì không?

Việt đáp:

- Dạ em chỉ có kiến nghị nhỏ thôi ạ.

- Ồ, chú cứ trình bày tự nhiên.

- Dạ là thế này, em không biết gì về Bạch Hổ cũng như sự hợp tác giữa chúng ta với họ. Cho nên em chỉ theo Thiên để làm những việc đơn giản đại loại như bảo vệ phe mình khi xảy ra mâu thuẫn. Anh nghĩ sao ạ?

Tuấn gõ gõ ngón tay lên bàn, hắn trầm ngâm hồi lâu rồi đáp:

- Chú mày nói cũng có lý. Được rồi, cứ làm như ý kiến của mày đi.

- Dạ.

Việt thầm thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy anh đưa ra ý đó là để tiếp tục giả dạng làm kẻ hữu dũng vô mưu, tránh khiến kẻ thù nghi ngờ. Bọn chúng đều là những tên cáo già, sơ sẩy chút thôi thì lập tức bị phát hiện ngay.

Vinh tỏ ra bất mãn:

- Anh Tuấn, em cũng khá rõ phi vụ với Bạch Hổ, sau khi em xử lý xong vụ chiếc xe, anh có thể cho phép em tham gia không?

Tuấn lắc đầu:

- Nhiệm vụ của chú mày tưởng đơn giản thế thôi chứ phức tạp lắm đấy. Anh không cho mày tham gia là vì không muốn mày bị phân tâm. Hơn nữa, Thiên và Lâm đều giỏi vỏ, nếu có bất trắc xảy ra, bọn nó vẫn có thể xoay sở để thoát được.

Ý của Tuấn đã quá rõ ràng: mày vẫn chưa đủ khả năng đâu, tao không cho đấy. Vinh đương nhiên là hiểu, hắn chỉ đành âm thầm chửi rủa Lâm (Việt) trong im lặng. Thiên thì cười khẩy đầy đắc ý.

Sau khi phân công công việc xong, ba người tự động ra khỏi phòng của Tuấn. Thiên nói với Việt (Lâm):

- Này Lâm, anh về cố gắng luyện tập võ công. Bọn Bạch Hổ đều là cao thủ, mà chỉ có hai chúng ta khá nhất nên nếu xảy ra mâu thuẫn thì mệt đấy.

Vinh vốn đang rất giận dữ, câu này của Thiên chả khác gì đổ thêm dầu vào lửa, chẳng qua Vinh vẫn kiềm chế được. Việt tất nhiên dễ dàng nhân ra tâm trạng tức tối của hắn, nhưng vì anh còn cần vai trò của Vinh nên anh không chọc tức hắn ta. Anh đáp lại Thiên rất đơn giản:

- Tôi chỉ tham gia cùng anh theo lệnh của anh Tuấn. Hơn nữa tôi cũng không hiểu phi vụ kia cho lắm nên kế hoạch thế nào anh cứ lên toàn bộ, tôi sẽ thực hiện y như thế. Cứ vậy nhé, tôi còn việc khác phải đi làm, hẹn gặp lại anh sau.

"Tên này bề ngoài tuy thô kệch, không ngờ tâm lý rất vững vàng." Thiên nhìn theo bóng lưng Việt (Lâm) đang rời đi, trong đầu lại nghĩ lôi kéo Việt bằng cách khác.

Sau khi ra khỏi công ty của Tuấn một đoạn xa, Việt quan sát xung quanh, chắc chắn không có ai, anh mới lấy điện thoại nhắn tin cho Chung ruồi:

- Chả phải mày nói mấy ngày nữa chuyến hàng sẽ đến sao? Tên Tuấn lại nói khoảng chừng nửa tháng nữa. Rốt cuộc nguồc tin của mày có đáng tin không vậy?

Hiển nhiên Chung không biết điều này. Hắn rất ngạc nhiên, hắn nhắn tin hỏi lại:

- Tên Tuấn nói vậy thật ư?

- Phải, có lẽ cần phải kiểm tra lại tin tức từ thằng đệ mày đấy. Mà tao cũng phải đi thăm một người bạn cũ để xem hắn ta có biết tin này không.

- Bạn cũ sao? Là ai mà có khả năng đó?

- Từng là đồng minh, thôi tao đi đã, có gì sẽ thông báo cho mày sau.

- Ừ.

Việt cất điện thoại vào túi quần. Anh sợ tai vách mạch rừng nên nãy giờ hai người chỉ trao đổi với nhau bằng tin nhắn. Việt đến khu chợ như thường lệ chứ không đi gặp người bạn cũ nọ ngay vì vào buổi tối mới dễ gặp hắn ta hơn.

Còn Chung ruồi đang cảm thấy mất mặt khi biết mình đã cung cấp tin tức sai cho Việt. Hắn lập tức triệu hồi tên đàn em đó về tra hỏi. Nghe giọng điệu đầy tức giận của đại ca, tên đó hoảng hồn, vội vàng chạy đến gặp. Thấy sắc mặt tức tối của Chung ruồi, hắn lắp bắp:

- Đại ca, em đã làm gì sai mà khiến anh giận như vậy ạ?

Chung trừng mắt nhìn hắn, quát:

- Mày làm gì mà còn không biết hả? Mày nói mày nghe lấy thông tin đó từ bọn Hắc Báo, còn dám bảo đảm đúng trăm phần trăm, thế mà sai bét nhè ra. Nói, bọn chúng đã cho bao mày nhiêu tiền?

Tên đàn em sợ đến tái mặt tái mày:

- Đại ca, có trời chứng giám, em xin thề em không hề nhận một đồng nào từ bọn chúng. Em chỉ nghe lén bọn chúng nói chuyện thôi ạ. Lúc đấy gã Phạm Huỳnh cũng có mặt, hắn không phát hiện ra em nên em nghĩ tin đó hoàn toàn là sự thật.

Chung chửi đổng một câu:

- Một lũ vô dụng, đi kiểm chứng lại cho tao, nếu không tìm ra sự thật thì đừng vác mặt về đây. Khốn kiếp, chả lẽ lần nào tao cũng phải đích thân ra tay.

- Dạ dạ... không cần đâu ạ, em đi tìm ngay ạ.

Tên đàn em gật đầu như gà mổ thóc, sau đó ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Thực tế thì đúng là tên đàn em chỉ truyền đạt những gì nghe được lại cho Chung ruồi. Tên Phạm Huỳnh không phát hiện bản thân bị theo dõi. Hắn trao đổi thông tin với người khác qua điện thoại, sau đó chạy đến công ty nói cho Phong biết. Phong tỏ vẻ vui mừng, lệnh cho Huỳnh lực lượng.

Buổi tối Huỳnh trở về nhà trong tâm trạng hớn hở. Hắn hi vọng sẽ kiếm được rất nhiều tiền nếu hắn làm thành công vụ giao dịch với đám người Bạch Hổ. Khi về đến nhà, hắn thấy cửa ra vào đã khoá, bên trong tối đen thì nghĩ chắc vợ đưa hai đứa con đi chơi rồi. Hắn lẩm bẩm:

- Hừ, đi chơi mà không đợi mình, lát nữa mẹ con nó về thì phải phạt thật nặng.

Hắn mở cửa bước vào, đưa tay định bật đèn thì giọng ồm ồm của đàn ông bất ngờ vang lên làm hắn giật mình:

- Nếu mày bật đèn thì sẽ một viên kẹo đồng sẽ ghim ngay giữa trán mày đấy.

Huỳnh theo bản năng rút tay về, ngẩng đầu lên nhìn, phía trước không có ai. Hắn lắc đầu bật cười, tự cho rằng mình làm việc căng thẳng quá nên nghe lầm. Hắn vói tay định bật đèn thì giọng nói ban nãy lại vang lên:

- Mày rất lì lợm, tao đã cảnh cáo mà mày vẫn không nghe.

Lần này giọng nói vang lên sau lưng Huỳnh. Huỳnh hoảng hồn thật sự. Hắn quát "Ai?" và quay ngoắt lại, nhưng hắn vẫn không thấy ai cả.

Không gian tối đen như mực, ngoại trừ âm thanh chuyện động của hắn thì không còn ai hay bất cứ thứ gì nữa. Ngay khi Huỳnh bắt đầu run rẩy và toát mồ hôi hột thì tiếng nói lại văng vẳng bên trái hắn:

- Nhìn đi đâu thế, tao bên này cơ mà.

Huỳnh vội vàng nhìn theo, vẫn không thấy ai. Hắn cảm giác sống lưng lạnh toát, toàn thân mồ hôi đầm đìa.

- Tao ở đây.

Một bóng đen đột ngột xuất hiện gần ngay trước mắt Huỳnh làm hắn kinh hãi, thiếu chút nữa đã hét toáng lên, người không tự giác nhảy lùi về sau. Huỳnh chỉ thấy được ánh mắt sáng quắc của đối phương nhìn chằm chằm vào mình. Hắn lắp bắp:

- Mày... mày... là... ai?

Bóng đen bật cười trước bộ dạng hồn phi phách tán:

- Ha ha, mày càng ngày càng nhát gan, ha ha ha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK