“Đúng vậy, Huyền Thiên đại sư, tôi cũng rất mong đợi. Ba hiệp đấu vừa rồi, tổ 240 đã thắng hai lần, mà tổ 38 thắng một lần. Tạm thời thì tổ 240 chiếm ưu thế. Ha ha, thật không ngờ, ban đầu mọi người đều không mấy xem trọng tổ 240, hôm nay bọn họ phát huy thật không tồi đâu. Nếu hiệp này tuyển thủ Giả Tấn Xuyên cũng thắng, vậy tổ 240 chỉ kém một bước sẽ bước vào vòng thi đấu tiếp theo. Đúng rồi, nếu hai tổ cuối cùng có điểm bằng nhau, vậy phải làm sao?”
“Mạch thiên vương không cần lo lắng, nếu cuối cùng số điểm của hai tổ bằng nhau, vậy thì sẽ phái đội trưởng của hai bên tiến hành trận pk thêm.”
“Tôi nhớ đội trưởng của tổ 240 là tuyển thủ Viagra thì phải? Nhưng vừa rồi hắn đã bị thần lực của tuyển thủ Rio đánh bại, toàn thân mất sức. Nếu phải đấu thêm trận nữa, thật sự không hay…”
Giả Tấn Xuyên thầm phỉ nhổ: Không cần chú Mạch phí lòng, tổ chúng tôi sẽ không để họ có cơ hội đấu thêm trận nữa. Đừng nói tôi không phải kẻ kém cỏi, mà thực lực của Chân Chính và Hư Không Già La cũng không phải người bình thường có thể đối phó! Giả Tấn Xuyên lần này thật sự vô cùng có lòng tin.
Trọng tài tuyên bố: “Tuyển thủ hai bên chuẩn bị xong xuôi, trận đấu bắt đầu!”
Vừa khai trận, Maria đã phát động tấn công Thái quyền đắc lực nhất của mình. Thái quyền nổi tiếng hung mãnh, cường hãn, cô lao nhanh tấn công Giả Tấn Xuyên, chân phải dẫm mạnh, xương hông xoay chuyển, cùng đánh quyền và gối ra.
Tuy Giả Tấn Xuyên chưa từng học công phu, nhưng lúc còn ở trường cảnh sát cũng từng học một chút thuật bắt địch, hơn nữa phản xạ thân thể của y rất nhanh, người lại nhanh nhẹn, công phu quyền cước cũng coi như tốt. Y hơi nghiêng người đi, nhẹ nhàng tránh khỏi tấn công lần này.
Thấy một kích không thành, cô ta lại triển khai tấn công lần nữa, quét chân, thúc gối, cùi chỏ đều lên.
Công phu quyền cước của Giả Tấn Xuyên rất tạp, hơn nữa không có bộ pháp gì, đều là cách đánh thực dụng y mày mò được từ thực tế. Tuy trông không mấy dễ nhìn, hơn nữa giống như đánh bậy đánh bạ, nhưng lại có thể hóa giải mọi tấn công của Maria. Thậm chí sau một lúc đối chiến, y còn nắm bắt được bộ pháp của đối phương, khi cô ta lại quét chân đá tới lần nữa, y bắt lấy cổ chân cô ta, rồi đẩy cô ta ra.
Maria bị túm chân, lại bị đối phương đẩy mạnh, lập tức ngã ập xuống. Cô không nuốt được cục tức này, muốn đứng lên phản kích. Giả Tấn Xuyên cúi nhìn cô: “Ái chà, sao tôi nhớ người luyện Thái quyền đều là nam?” Tiếp theo y lại bày vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ, tôi biết rồi, cô là đặc sản Xiêm La – nhân yêu!”
Maria đứng lên, sắc mặt méo xệch, nghiến răng nghiến lợi: “Công phu của quốc gia các người cũng chỉ có nam mới có thể luyện?”
Giả Tấn Xuyên phủi tay: “Cũng không phải thế… chẳng qua, chúng ta ở đây là cuộc đấu linh dị đúng không? So công phu quyền cước sao được chứ?”
“Ha ha! Tốt, tốt lắm! Mi muốn chết sớm một chút, ta sẽ thành toàn cho mi! Vậy thì chúng ta đấu dị năng!”
Nếu danh hiệu của Maria đã là Giáng Đầu sư, thì dị năng của cô đương nhiên là giáng đầu. Thông tin về thuật giáng đầu, mấy hôm nay họ cũng có tìm hiểu, còn thương lượng cách đối phó, cũng coi như nắm chắc, cho nên lúc này Giả Tấn Xuyên không mấy khẩn trương.
Thuật giáng đầu, là một loại vu thuật lưu truyền từ Đông Nam Á, tương tự như các loại chung thuật ở Miêu Cương. Bình thường thuật giáng đầu có mấy loại sau: Độc giáng, linh giáng, thanh giáng, dược giáng, phù giáng, chung giáng, hỗn hợp giáng, phi đầu giáng. Trong đó lợi hại nhất chính là phi đầu giáng, lợi giáng đầu thuật này rất khó luyện thành, cho nên người sử dụng giáng đầu thuật rất hiếm. Nhưng Maria này có thể được mời đến tham gia thi đấu, còn đến được tận đây, biết thuật giáng đầu cũng là điều dễ hiểu.
Maria bắt dầu dùng bùa chú thi thuật.
Giả Tấn Xuyên không hoảng không loạn, đợi cô ta làm phép. Đối phương không biết ngày sinh bát tự của mình, không thể sử dụng bùa giáng.
Những thuật giáng đầu còn lại, y cũng có cách ứng phó.
Maria không ngừng lấy bùa ra, miệng thao thao bất tuyệt niệm chú ngữ. Không bao lâu, bùa được rải dưới đất xoay chuyển xung quanh cô ta rồi dâng lên cao. Từ bên trong truyền ra tiếng nguyền rủa như có như không.
Đột nhiên, bùa chú vây quang Maria bay về hướng Giả Tấn Xuyên. Xem ra đối phương dùng linh giáng, loại thuật giáng đầu này, cần phải dựa vào một lượng lớn bùa chú, không ngừng niệm đi niệm lại, tập trung ý chí thi phép. Giả Tấn Xuyên biết, một khi bị những lá bùa này chạm vào, mình sẽ bị đối phương khống chế.
Y nâng tay lên, lòng bàn tay phát lực, miệng hét lớn: “Âm dương thuẫn!”
Vừa nói xong, một ấn ký hắc bạch hình bát quái đồ xuất hiện dưới chân Giả Tấn Xuyên. Hai tay y kết ấn, miệng thầm niệm. Ấn ký đó càng thêm sáng hơn, hình thành một màn chắn trong suốt hình trụ tròn, bảo vệ Giả Tấn Xuyên bên trong.
Bùa đụng vào Âm dương thuẫn liền tự động cháy bùng lên, không mất mấy giây đã hoàn toàn hóa thành tro bụi.
Maria kinh ngạc, lúc đấu vòng trước, tên này rõ ràng vẫn chỉ là một phàm nhân, căn bản không có linh lực gì. Sao mới qua mười ngày y đã thoát thai hoán cốt rồi? Lẽ nào trước kia y giấu giếm thực lực? Hừ! Tiểu hồ ly giỏi lắm: “Hừ! Không ngờ ngươi còn có chiêu này. Xem ra, ta không thể hạ thủ lưu tình.”
‘Tiểu hồ ly’ Giả Tấn Xuyên được đối phương đánh giá cao, vẻ mặt kiêu ngạo: “Cứ tận tình đi! Tôi thấy cô chẳng qua cũng vậy thôi!?”
Lần này Maria không phí sức đấu mồm mép với Giả Tấn Xuyên, hai mắt nhắm lại, toàn thần chuyên chú thi pháp.
Không bao lâu, bên cạnh cô ta xuất hiện một nam đồng. Nói chính xác hơn là một cái đầu nam đồng, cái đầu đó trôi nổi giữa không trung, còn dính với ruột và dạ dày.
“Đầu người kèm dạ dày nam đồng?!” Giả Tấn Xuyên không khỏi nhíu mày. Đây là một loại trong thuật giáng đầu, Giáng Đầu sư hại chết một nam đồng, thi thuật phi đầu giáng, điều khiển oan hồn của nam đồng, ngay cả ruột gan cũng bay lên, thay Giáng Đầu sư làm việc. Đầu nam đồng kèm ruột này còn được gọi là Ti La bình. Vì nam đồng chưa phá thân, hơn nữa còn bị hại chết, cho nên oán khí trên người rất nặng, gặp người hút máu người, gặp động vật hút máu dộng vật, lực sát thương cực lớn. Hơn nữa bị Ti La bình này gọi tên, một khi đáp lại, sẽ bị Giáng Đầu sư khống chế.
Luyện loại tà thuật này, xem ra Maria không phải người tốt lành gì.
Ti La bình đó há cái miệng đỏ máu, lộ ra một hàm răng nanh, nhanh chóng bay đến chỗ Giả Tấn Xuyên nhưng lại đụng phải Âm dương thuẫn, bị cản lại.
Maria lại niệm chú ngữ, âm thanh dần cao lên, dần gấp hơn. Ti La bình đó hung tợn tông lên Âm dương thuẫn, không bao lâu, đã phá ra một đường nứt trên màn chắn đó.
Giả Tấn Xuyên thấy thế, không những không gia cố phòng thủ, ngược lại còn triệt tiêu Âm dương thuẫn. Ti La bình nhân cơ hội há miệng cắn tới.
Giả Tấn Xuyên nhắm hai mắt lại, động tác trên tay thay đổi kết thành ấn, miệng thầm niệm: “Bẩm sinh hòa hợp!”
Cùng lúc này, Chân Chính đang ở phòng nghỉ xem đấu cũng làm động tác giống vậy, miệng khẽ niệm.
Một tia sáng cực mạnh bắn ra theo dạng phóng xạ trên người Giả Tấn Xuyên, sức mạnh đó quá mức cường đại, ngay cả tóc của Giả Tấn Xuyên cũng bị năng lượng tứ tán thổi bay lên. Ti La bình kia tự nhiên cũng bị linh tràng cường đại trên người y bắn ra, không thể lại gần.
“Dương Viêm trượng!” Giả Tấn Xuyên gầm lên, trong không trung xuất hiện một bức hình bát quái lúc sáng lúc tối. Giả Tấn Xuyên thò tay vào trong bát quái, khi y rút tay ra lần nữa, trong tay y đã có thêm một cây pháp trượng màu đỏ.
Giả Tấn Xuyên mang linh khí màu đỏ khắp người, giơ pháp trượng nhanh chóng đánh vào Ti La bình. Pháp trượng màu đỏ kia bắt đầu phát ra tia sáng cường liệt, chói đến mức mọi người đều không thể mở mắt.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tia sáng dần tan đi, Ti La bình kia đã không thấy tông tích.
Ti La bình bị Giả Tấn Xuyên tiêu diệt, Maria che ngực, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu. Hậu quả sử dụng thuật giáng đầu rất nghiêm trọng, một khi bị phá, thì sẽ bị phản phệ.
“Maria, bản thân cô cũng biết hậu quả khi thuật giáng đầu bị phá, mau trở về suy nghĩ cách giải cứu bản thân đi.”
Tuy Maria không cam tâm, nhưng ngay cả phi đầu giáng lợi hại hung tàn nhất cũng bị phá, cô đã vô kế khả thi. Hơn nữa cô cũng hiểu, hiện tại quan trọng nhất là bảo mạng. Cho nên, cô chống đỡ đứng lên, lau đi vết máu bên miệng, nói với trọng tài: “Tôi nhận thua.”
Trước khi rời khỏi sân đấu, cô ta lại quay đầu nhìn Giả Tấn Xuyên: “Không ngờ mi cũng rất lợi hại, quả nhiên là thâm sâu khó dò.”
“Hừ! Cô phải biết ngoài người có người, ngoài trời có trời!” Giả Tấn Xuyên tuy nói rất đắc ý khoa trương, nhưng trong lòng đã rơi lệ nam nhi.
Bộ tưởng chỉ mất mười ngày luyện ra được thế này dễ dàng lắm sao? Y đã phải trả giá rất nhiều!
Giả Tấn Xuyên trở về phòng nghỉ, Chân Chính lập tức ra đón, kéo Giả Tấn Xuyên vào lòng, đầu cúi xuống, cho y một nụ hôn nóng bỏng.
Giả Tấn Xuyên liều mạng chống hai tay lên ngực hắn đẩy ra, nhưng cuối cùng lại bị đối phương hôn đến mức tay chân mềm đi, căn bản không có sức phản kháng, tay đặt trên ngực Chân Chính nếu bảo là đẩy, không bằng nói là đang sờ mó.
Một phút sau, hai bên tách ra. Giả Tấn Xuyên khẽ thở dốc, chột dạ nhìn xung quanh, mọi người đều biết điều nhìn sang chỗ khác. Nhưng nhìn phản ứng của họ, cảnh vừa rồi nhất định đã bị họ thấy được. Trời ạ! Mất sạch mặt mũi rồi!
Thẹn quá hóa giận, Giả Tấn Xuyên đấm lên ngực Chân Chính: “Cậu làm gì vậy hả! Cũng không chịu nhìn đây là chỗ nào!”
Chân Chính làm như không có chuyện gì: “Bổ âm khí cho cậu, vừa rồi cậu sử dụng quá nhiều dương khí.”
Giả Tấn Xuyên muốn phản bác, nhưng không có lời nào để nói, đối phương nói đúng là sự thật, y suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra một câu: “Cậu, cậu không biết tìm chỗ không người để bù sao?”
Chân Chính vẫn ngữ khí bình thản: “Không sao hết, sau này thi đấu đều phải dùng công pháp bẩm sinh hòa hợp, sớm muộn gì họ cũng biết.” Hắn thầm thêm vào một câu, mọi người đều biết mới tốt.
Đúng vậy, chính là cái công pháp bẩm sinh hòa hợp xui xẻo này! Hôm nay sở dĩ y có thay đổi siêu việt như vậy, đều là do trong mười ngày này, họ đã luyện loại thần công này! Nghĩ đến đây, y lại rơi lệ lần nữa.
Tại sao y phải bỏ ra nhiều như thế vì cái nhiệm vụ đáng chết này chứ?!!