Thập Tứ Nguyên đang ăn hamburger, ngẩng đầu nhìn một cái, bị khí sắc khác thường của Giả Tấn Xuyên dọa nhảy dựng: “Oa! Tối qua ngươi đi làm đạo tặc sao? Sao hai mắt đen thui thế kia?”
Giả Tấn Xuyên cũng biết, bộ dạng mình hiện tại chắc chắn rất tiều tụy. Vừa rồi nhìn vào gương trong phòng tắm, y đã cho rằng mình là anh em của gấu trúc.
Đều tại tên mặt liệt kia, không có chuyện gì nói câu đó làm chi… y lại nhớ đến tiếng thì thầm nhỏ bên tai mình tối qua.
“Ủa? Sao mặt ngươi lúc đỏ lúc trắng thế kia? Không phải là bị bệnh đó chứ?” Vượng Tài cũng ghé vào góp vui.
Thập Tứ Nguyên gác chéo chân, nhét hamburger vào miệng: “Hừ! Ta thấy là đang phát tình!”
Chiến Thiên đột nhiên nhảy ra từ chỗ nào đó, quan tâm hỏi: “Chủ công, ngài có bệnh trong người sao? Có phải bị nhiễm phong hàn không?”
“Khụ khụ.” Giả Tấn Xuyên ho hai tiếng che lấp: “Ừ, có thể là không quen ngủ chung với người khác, tinh thần không tốt mà thôi, không sao.”
Chiến Thiên vẫn lo lắng nhìn y, do dự nửa ngày mới nói: “Chân đại nhân tối qua đối với ngài…”
Giả Tấn Xuyên đang chột dạ, nghe Chiến Thiên nhắc đến, chưa đợi người ta nói xong đã phản bác như thần kinh: “Không! Không có gì hết! Tôi chỉ không quen ngủ chung giường với người khác mà thôi.” Y biết Chiến Thiên xuất thần nhập quỷ, hơn nữa kiên trì bảo vệ bên mình thời khắc không rời. Cảnh tối qua, lẽ nào… cũng bị thấy rồi sao?
“Ôi ôi, mặt đỏ hơn nữa rồi! Không phải bị bệnh thật chứ?!” Lần này ngay cả Thập Tứ Nguyên cũng bắt đầu hoài nghi y có phải thật sự bị bệnh hay không. Chân mập co lên, nhảy lên vai Giả Tấn Xuyên, thò vuốt muốn thử nhiệt độ của y.
Lúc này, Chân Chính xách Thập Tứ Nguyên lên, ném ra sau. Sau đó kê trán vào trán Giả Tấn Xuyên: “Vẫn tốt, không nóng quá.”
Giả Tấn Xuyên mặt càng đỏ.
Quả nhiên là anh đẹp trai, nhìn gần như thế, làn da thế nhưng không nhìn ra chút tì vết nào, y có chút thất thần. Đột nhiên, trên mặt truyền đến cảm giác mát lạnh, y lập tức hoàn hồn lại. Thì ra là lòng bàn tay Chân Chính.
“Chẳng qua, mặt thì lại rất nóng.” Nói rồi, hắn nhéo mặt Giả Tấn Xuyên một cái.
Trời ạ! Lẽ nào mình thật sự đang phát sốt, đã nóng đến mức có ảo giác rồi? Vừa rồi Chân Chính đang trêu ghẹo mình sao? Giả Tấn Xuyên vẻ mặt khó tin nổi nhìn đối phương chằm chằm.
Đáng tiếc, lúc này Chân Chính đã hồi phục bộ dáng không biểu cảm ngày thường.
Lẽ nào thật sự là ảo giác?
Giả Tấn Xuyênn thơ thẩn khuấy cháo trong chén. Tối qua lời Chân Chính nói bên tai y là thật sao? Hay đó cũng là ảo giác của y? Nói thật, tuy tối qua trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cảm giác trên môi có gì đó, y liền giật mình tỉnh dậy. Nhưng lúc đó y vẫn còn đang trong lúc ý thức mông lung, không dám xác định chuyện đó rốt cuộc có thật sự phát sinh không, hay chỉ là một giấc mộng.
Tại sao lại có loại mộng này? Lẽ nào vì tiếp xúc thân mật cả ngày hôm qua, trong tiềm thức mình đối với cậu ta…
Y lại không tự chủ quay sang nhìn Chân Chính bên cạnh, tuy rất đẹp trai, nhưng y quả thật không có hứng thú với đàn ông!
“Cháo nguội rồi, mau ăn đi.” Chân Chính nhắc nhở.
Sáng sớm thức dậy đến giờ, hắn không ngừng tiếp nhận ánh mắt quấy rối của Giả Tấn Xuyên, tuy ban đầu rất hưởng thụ, nhưng thời gian dài rồi, hắn bắt đầu nghi ngờ. Như vậy không bình thường.
Giả Tấn Xuyên được nhắc nhở mới hoàn hồn lại. Ý thức được bản thân nhìn đối phương đến xuất thần, y lại đỏ mặt lần nữa. Vì che lấp lúng túng, y vội bưng cả chén cháo lên, chặn trước mặt mình, hút cháo sùm sụp.
Chân Chính nhìn động tác hào hùng của y, môi mỏng hơi mím. Ánh sáng nằm ngược đúng lúc che giấu đi ánh mắt thâm sâu của hắn.
“Đã là ngày thứ ba rồi, ta xem thử coi các ngươi luyện thế nào rồi. Trước tiên niệm một đoạn chú, để ta cảm nhận linh khí của các ngươi.” Thập Tứ Nguyên vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thịt mập đầy mặt cộng thêm mắt nhỏ thẳng thành một đường, thực khiến người ta không thể nào nghiêm túc cho nổi.
Thần công bẩm sinh hòa hợp, hai người muốn luyện công phải đạt được thân tâm hợp nhất, cho nên khi niệm chú hai người cũng phải niệm cùng lúc, không thể có một chút khác biệt nào.
Tiếc rằng hai người luyện đã ba ngày ba đêm lại vẫn không bồi dưỡng được sự ăn ý, thất bại hết mấy lần.
“Dừng! Dừng! Dừng!” Thập Tứ Nguyên tức giận, hận không thể rèn sắt khi còn nóng: “Ngươi nói xem các ngươi đây là sao?! Làm bậy làm bạ! Đã luyện cả ngày rồi, sao không có một chút tiến bộ nào hết!? Ta dạy một đám học sinh tiểu học còn mạnh hơn các ngươi!”
Giả Tấn Xuyên chột dạ cúi đầu, thật ra đều tại y, luôn có chút lệch lạc, không tự chủ nhớ đi nhớ lại câu thầm thì của Chân Chính: Tôi thích cậu, tôi thật sự thích cậu…
“Ui da!” Trên đầu đột nhiên bị tấn công, Giả Tấn Xuyên bị đau kêu lên.
“Có ngon thất thần nữa cho ta coi! Thầy đang nói chuyện, ngươi có nghe hay không hả?! Sao lại có hài tử như ngươi chứ?” Thập Tứ Nguyên tức giận, còn muốn nhảy lên cho thêm một cú, nhưng lại bị Chân Chính cản lại.
“Xí! Cứ luôn bảo vệ y! Cứ bảo bối như vậy đi, ta xem các ngươi lúc nào mới có thể luyện thành?!” Nó đảo mắt trắng: “Cứ tiếp tục như các ngươi, đừng nói mười ngày, dù có mười năm cũng đừng mơ luyện thành!”
Giả Tấn Xuyên bị nó nói thế, ngược lại có chút lúng túng. Cái gì với cái gì chứ, Chân Chính bảo bối y? Nói cứ như họ đã có quan hệ rất đặc thù ấy.
Chân Chính đáp trả nó bằng ánh mắt lạnh: “Đừng phí lời, trọng điểm!”
“Hừ! Trọng điểm chính là, các ngươi tiếp tục như vậy là không được, vẫn phải đi đường tắt.” Nói xong lật quyển mật tịch ra, chỉ vào một chương trong đó: “Luyện theo cái này! Luyện không thành đừng đi ra!”
Giả Tấn Xuyên nhìn kỹ chương đó nửa ngày: “A?~ Cái này không phải là hôn sao?!”
Thập Tứ Nguyên liếc nhìn y: “Sai! Là hôn sâu! Phải là loại lưỡi chạm lưỡi!”
“Tôi không làm!”
“Một đại nam nhân sao lại cứ như đàn bà thế kia, cũng không phải hoàng hoa đại khuê nữ, lẽ nào ngươi còn để ý trinh tiết?!”
“Trinh tiết cái đầu ngươi! Ta chỉ là…”
“Đầu cái gì chứ? Dù sao hai người các ngươi là đàn ông, cũng không bị thiệt gì hết. Nếu ngươi không luyện cái này, thì cái này đi.” Thập Tứ Nguyên lại lật ra chương khác.
Giả Tấn Xuyên liếc mắt nhìn hình ảnh trên đó, mắt liền thẳng tắp, đây không phải là 69 trong truyền thuyết sao?!
“Không vừa lòng? Vậy cái này đi.” Lại lật trang khác.
Cưỡi ngựa?!!
“Ồ, còn chưa vừa lòng nữa? Vậy thì cái này.” Thập Tứ Nguyên đang muốn lật tiếp, Giả Tấn Xuyên đã đoạt lấy quyển mật tịch.
“Chọn cái này đi! Hôn sâu thì hôn sâu, hai người đàn ông có cái gì phải ngại, ông đây không sợ!” Nếu để nó lật nữa thì không biết sẽ ra cái gì.
“Ừm, tốt lắm. Đàn ông mà, nên thế chứ.” Thập Tứ Nguyên vừa lòng, đôi mắt vốn nhỏ, hễ cười lên thì không còn thấy đâu luôn.
…
Giả Tấn Xuyên và Chân Chính hai người ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời không nói, không khí lúng túng.
Lúc đó nói rất hào hùng, nhưng khi thật sự phải làm, Giả Tấn Xuyên lại co cổ.
Chân Chính gác tay lên vai y, y không khỏi rùng mình.
Lòng bàn tay gân cốt rõ rệt của đàn ông nhẹ vuốt sau lưng mình, từng chút từng chút. Cứ như mèo đang được vuốt lông, Giả Tấn Xuyên dần không còn bất an.
“Đừng khẩn trương, đừng quá để ý, chúng ta chỉ là luyện công. Đợi lát nữa khi đầu lưỡi chúng ta chạm vào nhau, cậu phải thử cảm thụ hơi thở của tôi, lòng thầm niệm chú.”
Hơi thở nóng hổi của Chân Chính phả lên tai y, còn có giọng nói thấp trầm dịu hòa đó, đều khiến y cảm thấy lỗ tai tê ngứa khó chịu. Nhìn đôi mắt không còn lãnh đạm của đối phương, y không khỏi gật đầu: “Ừ.” Cũng không biết mình đáp ứng cái gì.
Chân Chính tháo mắt kiếng xuống, không có mắt kiếng che giấu, Giả Tấn Xuyên thấy được trong đôi mắt vạn năm tịch liêu kia lại xuất hiện một chút nhu tình.
Trên môi truyền đến xúc cảm dịu dàng, còn mang theo chút mát lạnh.
Chân Chính chậm rãi vuốt gáy đối phương, “Ngoan, mở miệng.”
Cứ như bị dụ hoặc, Giả Tấn Xuyên kìm lòng không đậu mở miệng ra…
Chân Chính dùng tay che đi đôi mắt nhìn chằm chằm của y, môi vẫn dính vào nhau, hàm hồ nói: “Niệm chú đi.”
Tuy đầu lưỡi của đối phương rất quy củ, chỉ có đầu lưỡi tiếp xúc với mình, không có làm loạn, nhưng muốn mình không để ý cái thứ ẩm ướt, dinh dính đó, tập trung lực chú ý để niệm chú vào lúc này, thật sự quá khó!
Giả Tấn Xuyên cố gắng trấn định, lúc này chỉ có thể dời lực chú ý đi, mới là cách tốt nhất để ngăn mình tiếp tục hỗn loạn.
Dần dần, y cảm thấy được trên đầu lưỡi tiếp xúc với mình truyền đến khí tức âm lạnh. Khí tức đó tuy âm lạnh, nhưng kỳ diệu thay lại không khiến cơ thể mình lạnh đi, chỉ hình thành một cỗ âm khí trong cơ thể, di chuyển trong lục phủ ngũ tạng. Giả Tấn Xuyên vui mừng, xem ra, lần này thành công rồi!
Bốn ngày sau.
Cửa căn phòng rốt cuộc được mở, Thập Tứ Nguyên vẫn luôn ở phòng khách vùi đầu ăn uống liền ngẩng lên khỏi cái bánh kem: “Ồ? Nhanh như vậy đã ra rồi? Thành rồi hả?”
Chân Chính gật đầu: “Ừ.”
Giả Tấn Xuyên như cô vợ nhỏ lúng túng trốn sau lưng hắn, đầu nhìn đông ngó tây chứ không dám nhìn những người khác trong phòng khách.
“Chậc chậc chậc, tay chân rất nhanh. Phát công cho ta coi cái nào.” Thập Tứ Nguyên bỏ bánh kem xuống, lau miệng.
Hai người đồng thời niệm chú, lần này vô cùng thành công. Khi chú văn vang lên, Chân Chính được một trận lam quang lạnh lẽo bao lấy, mà Giả Tấn Xuyên lại được một vòng hồng quang nóng bỏng quấn quanh. Dần dần hai thứ hai hòa vào nhau, hình thành màng sáng màu tím, bao lấy cả hai người rồi nâng lên khỏi đất, trôi nổi giữa không. Trên mặt đất dần xuất hiện một ấn ký bát quái.
Thập Tứ Nguyên vỗ tay: “Tốt! Tốt lắm! Bước tiếp theo các ngươi có thể bắt đầu học kỹ năng tấn công. Quả nhiên là người của Chân gia ta, tư chất đặc biệt!”
Giả Tấn Xuyên không vui, chẳng phải y hy sinh nhiều hơn sao? Hơn nữa không có sự phối hợp của y, một mình Chân Chính có thể luyện thành mới lạ đó!
Chân Chính vỗ nhẹ lên vai Giả Tấn Xuyên: “Không, chủ yếu là do tiểu Xuyên phối hợp tốt.”
Giả Tấn Xuyên lúc này mới cảm thấy vừa lòng. Tuy y vẫn có chút ý kiến khi hắn gọi mình là tiểu Xuyên, ớn quá trời. Đang định kháng nghị, lúc này chuông cửa vang lên.
Thập Tứ Nguyên tiếp tục nằm trên sô pha ăn uống, co chân đạp Giả Tấn Xuyên bên cạnh: “Mở cửa!”
Giả Tấn Xuyên tuy bất mãn, nhưng thói quen cô vợ khó bỏ, vẫn chịu khó ra mở cửa, Chân Chính thời khắc dính bên cạnh y, một tấc không rời.
Cửa vừa mở ra, một thân thể lông lá đan xen trắng đen nhào đến, đẩy Giả Tấn Xuyên ngã xuống: “Tiểu Giả, tên lưu manh đó lại ăn hiếp ta!”
Khoai tây của Thập Tứ Nguyên rớt xuống đất, gương mặt bình thường đã âm trầm của Chân Chính hiện tại quả thật đang co giật. Vượng Tài không chịu được quay đầu đi làm như không thấy.
Gấu trúc nhào đến quá mạnh, đẩy Giả Tấn Xuyên ra khỏi cửa phòng, cách Chân Chính xa hơn một mét…
Thập Tứ Nguyên đỡ trán: “Hay lắm, công sức trước giờ mất sạch rồi. Còn có ba ngày, xem ra chỉ có thể dùng tuyệt chiêu cuối cùng!”