Trăng tròn, nhóm tang thi bạo động, ngay cả Thiệu Tình và bánh bao nhỏ cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, bánh bao nhỏ còn tốt, hiện tại bất quá bé mới cấp hai, thực lực không cao, bị ảnh hưởng tương đối nhỏ, Thiệu Tình đã cấp bốn, cấp bậc càng cao, bị ảnh hưởng sẽ càng lớn, bây giờ cô không đến mức mất đi lý trí, nhưng theo cấp bậc tăng lên như vậy, chờ cô lên tới cấp sáu, sẽ rất khó ức chế các loại xúc động của mình.
Còn vì Thiệu Tình dính qua máu thịt, khát cầu đối với máu thịt bùng nổ, sẽ rất khó ức chế.
May mắn lực ý chí cô thực đáng sợ, cưỡng chế loại xúc động này, tuy Yến Kì Nguyệt rất nguyện ý cung cấp máu tươi cho Thiệu Tình, nhưng một khi loại nghiện này hình thành, đối với Thiệu Tình mà nói, cũng không phải chuyện gì tốt.
Đêm trăng tròn qua đi, có thể nói là khắp nơi bị thương, rốt cuộc bạo động không chỉ có tang thi, còn có những động vật biến dị, Thiệu Tình để Thiệu Đồng dùng tinh thần lực điều tra bốn phía một chút, không phát hiện tang thi đặc biệt mạnh ở chung quanh, mới tiếp tục đi về trước.
đi không được mấy dặm, liền gặp một đám người, một đám quần áo tả tơi, vết máu loang lổ, vừa thấy chính là người trải qua một hồi ác chiến.
Bọn họ vây quanh một đôi nam nữ trẻ tuổi, hai người kia thoạt nhìn cũng rất chật vật, nhưng so với vài người chung quanh kia vẫn tốt hơn không ít.
Vừa thấy xe Thiệu Tình bọn họ đến, mắt những người này liền sáng, bọn họ vội vàng tiến lên đón xe, tốc độ rất nhanh, thiếu chút nữa đâm vào xe.
Xe dừng lại, có người lại gõ cửa sổ, ngồi ở ghế phó là Yến Kì Nguyệt, anh mở cửa sổ ra, hỏi: "Có việc sao?"
ẩn ý chính là không có việc gì nhanh lăn ra, không cần chặn đường.
Biểu tình người nọ hơi cứng ngắc một chút, còn chưa kịp nói chuyện đâu, cô gái trẻ tuổi phía sau bước lại, đẩy hắn ra, ánh mắt sáng trong suốt nói: "Là như vậy, tối hôm qua chúng tôi phải gặp tang thi triều, đồ ăn trên người đều bị tiêu hao sạch sẽ, có thể từ chỗ mọi người mua một một ít đồ ăn để lót dạ không ?"
Yến Kì Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua Thiệu Tình, Thiệu Tình gật gật đầu, bán cho bọn họ một ít thực phẩm nước uống linh tinh gì đó, cũng không phải chuyện gì lớn, loại truyện thuận tay này có thể giúp thì cô giúp đi.
"Mua, các người cần bao nhiêu?" Yến Kì Nguyệt lười biếng hỏi, cô gái tính toán một chút, sau đó nói: "Nước ba bình là đủ rồi, đồ ăn chúng tôi cần cho năm người phân ba túi, năm viên tinh hạch tang thi cấp hai, tám viên cấp một, có thể chứ?"
cô gái nói giá rất công đạo, Yến Kì Nguyệt gật gật đầu, lấy đủ số lượng cô gái cần ra, cùng cô gái giao dịch.
Giao dịch hoàn thành, Yến Kì Nguyệt rất kiên nhẫn chờ cô gái rời đi, nhưng mà cô gái cũng không đi, ngược lại thẹn thùng hỏi: "Chúng tôi cũng không có phương tiện đi lại, xem ra mọi người đi tới căn cứ thủ đô, có thể đồng ý cho chúng tôi đi nhờ xe hay không? Nhà của tôi ở thủ đô, nếu có thể hỗ trợ, tất có hậu báo."
Lúc bình thường, Thiệu Tình khẳng định cự tuyệt, lỗ mãng hấp tấp để một đám người xa lạ lên xe, cũng không phải là lựa chọn sáng suốt gì, bất quá nhu cầu cấp bách cô cần vài người tương đối quen thuộc đối với căn cứ thủ đô, thăm dò rõ ràng tình huống thủ đô, như vậy cũng thuận tiện cô tìm kiếm Nhị Ngốc.
Vài người vừa lúc đi đến, cô cũng bớt thời gian tìm hiểu sau khi đến thủ đô, cho dù bọn họ có tâm tư gì không tốt, ở trong lòng bàn tay cô cũng đừng nghĩ bốc lên, đây là tin tưởng cực hạn lực lượng mang đến, cho nên Thiệu Tình rất bình tĩnh cho Yến Kì Nguyệt một ánh mắt, Yến Kì Nguyệt đáp ứng: "đi lên đi."
cô gái rất vui sướng, ánh mắt nhìn Yến Kì Nguyệt mang theo hai phần ái muội, tương phản với cô gái là thiếu niên kia, ánh mắt hắn nhìn Yến Kì Nguyệt ánh mắt phá lệ lạnh băng.
Năm người lục tục lên xe, tuy rằng nói không gian phòng bên trong xe rất lớn, nhưng lại thêm năm người, vẫn tương đối chật chội một chút.
cô gái vừa lên xe liền sợ ngây người, diện mạo Yến Kì Nguyệt tốt lắm, ngũ quan tinh xảo, làm cho người ta kinh diễm, nhưng mà cô ta lên xe mới phát hiện, trên xe còn có hai người, dung mạo cũng không thua kém Yến Kì Nguyệt.
một người Nghiêm Hán Thanh, anh thuộc loại đàn ông trong anh tuấn mang theo thân thể cường tráng, hơn nữa nhiều năm trong quân đội dưỡng thành khí chất đặc thù, ở giữa đám đàn ông cũng là tồn tại cực phẩm.
Mà Cố Xuyên tuy rằng vô thanh vô tức, nhưng không ai không chú ý đến anh, anh giao hoà giữa Yến Kì Nguyệt và Nghiêm Hán Than, có một loại tinh xảo lãnh diễm, nhưng cũng không mất anh khí.
Ba người đàn ông chỗ tương tự lớn nhất của bọn họ là bọn họ đều rất tuấn tú, soái đến mức nào đây? Cái kia thiếu niên cũng coi như rất thanh tú, kết quả so sánh cùng ba người trở thành bụi đất.
Nhất là bốn người ngồi ở cùng nhau, cái loại chênh lệch thật lớn này liền lập tức hiện ra rõ ràng, làm cho sắc mặt thiếu niên vốn cũng rất trắng, càng thêm tái nhợt.
Thiệu Tình ở giữa ba người đàn ông rất bình tĩnh, cô ôm bánh bao nhỏ ngồi vào phía trong, nhường ít chỗ trống cho vài người, một đám người mới thành công ngồi vững ở trong xe.
Nghiêm Hán Thanh tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Ánh mắt cô gái dừng lại trên người bánh bao nhỏ ở trong lòng Thiệu Tình, sau đó cố ý hỏi: "Bảo bảo thực đáng yêu a, có thể sinh ra bảo bảo đẹp như vậy, chồng của cô khẳng định cũng thực xuất sắc."
Thiệu Tình mỉm cười: "hắn đã chết."
cô gái lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng nói trong xe vài người đều là mỹ nam tử, cô lại đối với Yến Kì Nguyệt thích ý nhất, trong nháy mắt cửa sổ kia mở ra, cô gái nhìn thấy Yến Kì Nguyệt, đã quyết tâm theo đuổi anh.
Nếu đứa bé trong lòng Thiệu Tình là của Yến Kì Nguyệt, vậy thật không tốt lằm, may mắn không phải, cô ta còn bắt được tin tức Thiệu Tình là quả phụ, kể từ đó Thiệu Tình uy hiếp liền nhỏ rất nhiều.
Chính là nhỏ rất nhiều, cũng không đại biểu là không có, dù sao Thiệu Tình mới là cùng một nhóm với mấy người Yến Kì Nguyệt, ai biết Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt có quan hệ khác hay không?
Bất quá cô gái rất tự tin, luận diện mạo, cô ta không cảm thấy mình kém hơn so với Thiệu Tình, luận thực lực, hiện tại cô ta là dị năng giả cấp ba, luận thế lực, cha cô ta là một đoàn trưởng đại hình dong binh đoàn, càng mấu chốt là cô ta trẻ tuổi, như thế nào đều thắng tuyệt đối Thiệu Tình đi!
nói đến cái này phải nói một chút chế độ lính đánh thuê, chế độ lính đánh thuê ở thủ đô cùng tiểu đội dị năng giả ở căn cứ thành phố S là không khác biệt lắm, có thể nói dong binh đoàn chính là tiểu đội dị năng giả bản cũ tiến hóa, ở thủ đô năm mươi người trở xuống là tiểu đội dị năng giả, vượt qua năm mươi người, là có thể tổ kiến dong binh đoàn.
Giống Thiệu Tình như vậy, toàn bộ thành viên trong tiểu đội dị năng giả còn không đến mười người, ở thủ đô có thể nói là nhiều đếm không xuể, sau khi rất nhiều tiểu đội dị năng giả giảm quân số, cũng không lựa chọn tiếp tục tuyển nhận thành viên, mà sẽ trực tiếp giải tán gia nhập dong binh đoàn. Kimanh_cungquanghang
cô gái cùng Thiệu Tình hàn huyên trong chốc lát, liền vỗ bộ ngực cam đoan: "Cha tôi kiến tổ một cái dong binh đoàn, thành lập đã rất lâu, ở thủ đô cũng coi như có vài phần lực lượng, mọi người đi thủ đô, tôi làm hướng dẫn du lịch cho, ở lại thủ đô, cũng có thể gia nhập dong binh đoàn của nhà tôi, tôi có thể nói cha tôi cho mọi người chức vị, kém cỏi nhất cũng là tiểu đội trưởng."
Thiệu Tình chỉ cười không nói tiếp, cô gái lại cùng Thiệu Tình nói một câu, liền quay đầu cùng Yến Kì Nguyệt lôi kéo làm quen đi, lúc cô ta và Yến Kì Nguyệt nói chuyện, thiếu niên bên người kia vẫn dùng ánh mắt âm độc nhìn Yến Kì Nguyệt.
Thiệu Tình nhịn không được nhíu mày, cô gái kêu Thái Oánh Oánh này rõ ràng đối Yến Kì Nguyệt có ý tứ, mà thiếu niên cô ta mang theo bên người này, thoạt nhìn cùng Thái Oánh Oánh quan hệ xa xỉ, rất có thể là tình lữ.
Nhưng mà Thái Oánh Oánh đều trắng trợn táo bạo tiến sát Yến Kì Nguyệt, thiếu niên còn không dám nói gì, như vậy cũng chỉ có hai khả năng, cái thứ nhất là hắn nhát gan, khả năng này không lớn, dù sao không có mấy nam nhân, chính mình sắp bị đội nón xanh, trước mắt vẫn mang lên, còn không có phản ứng gì.
Thứ hai hắn là tiểu bạch kiểm bị bao dưỡng, cho nên đối với hành động của kim chủ giận mà không dám nói, hắn giận chó đánh mèo lên Yến Kì Nguyệt, cũng không phải bởi vì yêu Thái Oánh Oánh, mà là sợ Yến Kì Nguyệt đoạt kim chủ của hắn.
một cô gái có thể bao dưỡng nam nhân, tất nhiên không thể xứng với phu quân Yến Kì Nguyệt, Thiệu Tình nhíu mày nhăn mặt, hoàn toàn không phát hiện, trong tiềm thức cô bài xích chuyện này.
Yến Kì Nguyệt nhưng thật ra đối này cô gái lười giả bộ, ngay cả có lệ đều lười có lệ, vừa mới bắt đầu còn đáp hai tiếng, đến cuối cùng phiền, liền trực tiếp từ từ nhắm hai mắt nằm ở chỗ ngồi, hận không thể che lỗ tai mình lại.
Đều nói một đám nữ nhân có thể so với năm trăm con vịt, Thái Oánh Oánh này một người có thể so năm trăm con.
Vì thế từ khi Thái Oánh Oánh lên xe, không khí bên trong xe vẫn rất kỳ quái, mãi đến giữa trưa, muốn ăn cơm, một đám người xuống xe, đều tự tản ra, Thái Oánh Oánh kia đại thể là quyết tâm theo đuổi Yến Kì Nguyệt, Yến Kì Nguyệt đi đến đâu, cô ta liền theo tới đó.
"Tôi đi săn một chút đồ vật, mọi người đốt lửa trước." Thiệu Tình vẫy vẫy tay, mang theo Thiệu Đồng đi ra ngoài.
Thiệu Đồng ở phương diện tìm kiếm so ra kém Mạnh Thận, cô bé am hiểu là phòng thủ cùng công kích, bất quá cũng so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều.
Tỷ như hiện tại, cô bé thả tinh thần lực ra có thể tra xét được phụ cận có động vật biến dị hay không, chờ cô bé xác định vị trí, Thiệu Tình là có thể trực tiếp đi lên săn giết.
Lần này nhiều người, Thiệu Tình cố ý đi thêm một đoạn đường, chuẩn bị săn con mồi nhiều một chút, cũng không nghĩ gặp một con lợn rừng, lợn rừng vốn rất ít gặp, bình thường đều sống trong núi sâu, nhưng sau khi mạt thế, động vật này đều trải qua biến dị, năng lực tăng cường rất nhiều, đông lủi lủi tây lủi lủi, liền lủi được đến chỗ này.
Thiệu Tình tự nhiên sẽ không bỏ qua con mồi tốt như vậy, trực tiếp trói chặt kéo trở về, thịt lợn càng tươi ăn càng ngon, cho nên Thiệu Tình không giết chết, chỉ dùng dây trói lại, vạn vạn không nghĩ tới, cô một phen kéo lợn rừng trở về, bánh bao nhỏ liền một hai đòi nuôi.
Nuôi Nha Nha cũng liền thôi, Nha Nha là con thỏ, thể tích nhỏ, tùy thời mang theo cũng không có gì, nhưng mà lợn rừng lớn như vậy, làm sao nuôi?
Chẳng lẽ về sau đều buộc sau xe, lúc chạy trốn cũng kéo một đầu heo theo sao?
Kia thật sự là khôi hài.
Vì thế Thiệu Tình và bánh bao nhỏ ngồi xổm trước mặt lợn rừng, Thiệu Tình thực nghiêm túc nói với bánh bao nhỏ : "Con không thể nuôi nó."
Bánh bao nhỏ có chút ủy khuất đô miệng, một đôi mắt to phủ sương mù mênh mông, thoạt nhìn rất đáng thương: "Vì sao?" Mẹ cho tới bây giờ chưa từng cự tuyệt bé, đây là lần đầu tiên đâu.
Có phải mẹ không thương bé hay không?
"Bởi vì Nha Nha sẽ ghen." Thiệu Tình sờ sờ đầu bánh bao nhỏ hơn, sau đó nói: "Con thích Nha Nha sao?"
Bánh bao nhỏ giòn tan nói: "Thích."
"Thích Nha Nha sẽ toàn tâm toàn ý, con lại nuôi sủng vật khác, có phải liền đem thích chia làm hai phần hay không? Như vậy Nha Nha sẽ khổ sở." Thiệu Tình rất kiên nhẫn nói.
Bánh bao nhỏ bừng tỉnh đại ngộ, nhìn lợn rừng, lại nhìn Nha Nha, thấy thế nào đều là Nha Nha đáng yêu hơn, bé lập tức từ bỏ lợn rừng: "Vâng, con không nuôi nó nữa."
nói xong bánh bao nhỏ lại lén tiến lại đây, suy một ra ba nói: "Mẹ, mẹ đã có ngơ ngác, cần toàn tâm toàn ý, không thể đem thích phân cho Yến Kì Nguyệt nữa, bằng không ngơ ngác sẽ khổ sở."
Thiệu Tình nhìn bộ dáng nghiêm túc của bánh bao nhỏ, nhịn không được nở nụ cười: "Còn nhỏ mà lanh, ở một bên chơi đi, mẹ muốn xử lý đồ ăn."
Bánh bao nhỏ ôm Nha Nha chạy mất, Thiệu Tình thế này mới bắt đầu rút đao ra, rút đao lấy máu lột da dịch cốt, lấy nội tạng ra, một mình xử lý, da thịt cắt xong, một bộ phận ướp lên, một bộ phận cắt thành miếng.
"Trưa hôm nay ăn thịt nướng thế nào?" Thiệu Tình tìm cái cái mâm sắt lớn, bày thịt chỉnh tề trên mâm, trừ bỏ thịt lợn còn có thịt gà thịt thỏ, xếp đặt tách biệt, bày tràn đầy một mâm.
cô nói như vậy, tự nhiên không ai phản đối, Nghiêm Hán Thanh trực tiếp vào trong xe cầm giá nướng ra, cùng Yến Kì Nguyệt nướng, Cố Xuyên cầm than củi đã chuẩn bị tốt, cố Phán Phán bê đồ gia vị tới.
Ngay cả Thiệu Đồng cũng giúp Thiệu Tình cùng nhau tẩy trừ thịt miếng.
Vài người phân công hợp tác, đám người Thái Oánh Oánh sửng sốt sửng sốt, mang theo đứa nhỏ ra ngoài cũng có, nhưng bọn họ chưa thấy qua ở trong mạt thế, tiểu đội dị năng giả ngày tháng trôi qua như du lịch, mỗi ngày nấu cơm dã ngoại.
Nhất là Thiệu Tình bọn họ cái gì cũng có, vừa thấy liền biết kinh nghiệm phong phú, không phải lần đầu tiên làm như vậy.
Thiệu Tình cắt thịt dày mỏng vừa phải, dày một chút dùng để nướng, mỏng một chút dùng ván sắt áp chảo, là có thể chấm ăn.
Nội tạng Thiệu Tình cũng không lãng phí, bộ phận có thể ăn rửa sạch sẽ, còn lại, đợi buổi tối sào là có thể ăn.
Xử lý xong, ba mâm thịt lát bày trước mặt mọi người, đó là một nửa lợn rừng, còn có vài dã vật loại nhỏ a, vài người cũng đủ ăn.
Giá nướng chuẩn bị xong than củi cháy hồng, một bên thả thì là, gia vị linh tinh, Thiệu Tình bắt đầu nướng, một đám người ngồi bên cạnh, mỗi người bưng một cái bát, một khi có thịt chín, Thiệu Tình liền sẽ rắc gia vị lên, chia cho bọn họ.
Vừa mới bắt đầu đám người Thái Oánh Oánh còn có điểm rụt rè, ngượng ngùng đưa bát, đến sau lại, một đám so với ai khác đều đưa nhanh hơn, dù sao tốc độ Thiệu Tình nướng chỉ như vậy, chậm sẽ không còn.
Thịt lợn rừng vốn so với thịt lợn nhà ngon hơn, vị cũng tốt, lợn rừng này biến dị hương vị càng tốt, sau khi nướng, mặt ngoài còn chảy ra một tầng mỡ vàng óng ánh, lại rắc gia vị lên, hương vị tiên hương, làm cho người ta thiếu chút nữa đem đầu lưỡi đều nuốt vào.
Thịt gà cùng thỏ thịt hương vị cũng thực không tồi, đặc biệt người tuổi nhỏ một chút rất hoan nghênh.
Thiệu Tình còn nướng một ít thịt chín bảy tám phần, chấm nước chấm ăn, Yến Kì Nguyệt liền phá lệ thích ăn loại này.
Nước chấm là Thiệu Tình chính mình pha, hương vị rất là tốt, một mình Yến Kì Nguyệt liền giải quyết một đống thịt lát.
Vài người bọn họ ăn vui vẻ, Thiệu Tình cũng không dừng tay, cô nướng hết thịt lát, liền cầm một cái chân lợn rừng ra.
Trực tiếp đặt trên đống lửa nướng, một bên nướng một bên quét dầu, gần cuối cùng sẽ không cần quét, bởi vì mặt ngoài nó chảy ra một tầng mỡ vàng óng.
Có dầu trơn bóng nhỏ giọt xuống đống lửa, xèo xèo từng tiếng, theo sau bốc lên một cỗ hương tiêu, vốn một đám người vùi đầu khổ ăn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cái chân heo kia.
Bề ngoài chân heo đã nướng vàng óng ánh xốp giòn, Thiệu Tình cắt một đao, nứt ra một chỗ có thể nhìn thấy thịt trắng noãn toả nhiệt khí.
cô ngồi ở đó cắt một mảnh xuống, chấm chút nước chấm bắt đầu ăn, kỳ thật thịt này vào trong miệng cô, thường không có vị gì, sau còn toàn bộ đều nhổ ra, nhưng lâu không ăn, luôn luôn có loại cảm giác thoát ly khỏi thân phận con người, Thiệu Tình tuy rằng không phải người sống, nhưng trong lòng cũng không muốn thừa nhận, chính mình đã là một quái vật.
Yến Kì Nguyệt lập tức lặng lẽ tiến lại, chớp chớp đôi mắt tú lệ, nhìn về phía chân heo trong tay Thiệu Tình, Thiệu Tình cắt vài miếng, đặt trong bát anh, Yến Kì Nguyệt ăn xong, tiếp tục nhìn chằm chằm chân heo trong tay Thiệu Tình.
Thiệu Tình nhịn không được cười mắng: "Nhìn tiền đồ của anh kìa, bên kia không phải có thịt lát nướng tốt sao? Ăn cái kia đi."
"không có mùi vị trong tay em." Yến Kì Nguyệt đương nhiên nói: "Dù sao một chân lớn như vậy, em khẳng định ăn không hết, tôi giúp em giải quyết một chút thôi."
"Ngốc ở một bên ngốc đi, ai muốn anh giải quyết?" Thiệu Tình chỉ chỉ nồi nhỏ bên cạnh: "Đừng ăn nhiều, để bụng, kia có một nồi nước cần anh giải quyết đấy."
Yến Kì Nguyệt:QAQ