Bản đồ lộ tuyến là Ngôn Bình Sinh bọn họ đã sớm nghiên cứu tốt, đi đường nào nguy hiểm nhỏ nhất, đi đường nào lộ trình ngắn nhất, đi đường nào bằng phẳng nhất, nhưng mà Thiệu Tình tính tình cẩn thận, hiện tại trạng thái cô không phải mình ăn no cả nhà không đói bụng, cô dìu già dắt trẻ, phía sau kéo một đống đồng bọn nhỏ, cần phải bảo trì độ cảnh giác cao. Kimanh1257_ cungquanghang
Mượn lần này mà nói, tuyến đường ổn thỏa nhất, lại như cũ có ngoài ý muốn, Thiệu Tình cầm bản đồ lộ tuyến nghiên cứu cẩn thận, nếu lại ngoài ý lần nữa, cô có thể nhanh chóng tìm ra đường thứ hai, sẽ không giống lần này bó tay không biện pháp.
Đợi đến lúc lại dừng lại ăn cơm buổi chiều, thái độ mọi người đối với Thiệu Tình các cô, tốt hơn rất nhiều, dù sao cường giả luôn có thể chiếm được nhiều tôn kính.
Ăn cơm xong thật sự là không có việc gì, tình huống ban đêm là không thích hợp đi đường, nhưng mà ngủ sớm như vậy, lại không có mấy người ngủ được, cho nên bình thường đến lúc này, chính là thời gian đánh bài, trao đổi cảm tình.
Vài người Cố Xuyên bên kia đấu địa chủ, Thiệu Tình không trộn lẫn, ôm bánh bao nhỏ cùng Nhạn Như Như nói chuyện phiếm, bên người trước sau như một Nhị Ngốc dính người.
Từ sau khi xảy ra sự kiện kia, Nhị Ngốc rất dính cô, cho dù là lúc không có việc gì, cũng thích ngồi ngốc ở bên người cô nhìn cô.
Trong nhà Nhạn Như Như cũng có đứa nhỏ, không giống với Thiệu Tình, chồng cô rất yêu cô, hơn nữa là người thường, không thích hợp đi làm nhiệm vụ, cho nên hình thức trong nhà của anh ta, chồng trông con, cô đi ngoài dốc sức làm.
Giữa hai người mẹ tự nhiên có rất nhiều đề tài có thể thảo luận, nhất là ở phương diện dạy trẻ, mặc dù có một chút ông nói gà bà nói vịt. Kimanh1257_ cungquanghang
Ví dụ Nhạn Như Như thích tán gẫu con của cô ăn bao nhiêu, lại béo lên, không thích ngủ là ầm ĩ, mỗi lần cô về nhà, đều phải quấn quít lấy cô đòi kể chuyện xưa.
Thiệu Tình thích tán gẫu bánh bao nhỏ nhà cô cũng có thể ăn, chính là tinh hạch, nhưng mà không béo lên cũng không cao ra, không thích ngủ nhưng không làm ầm ĩ, buổi tối mỗi ngày đều phải quấn quít lấy cô ngủ cùng nhau.
Nhạn Như Như bắt đầu khen bánh bao nhỏ ngoan, Thiệu Tình liền bắt đầu cảm thán, bánh bao nhỏ như thế nào cũng không lớn, cô rất phiền lòng.
Cách tương đối gần cố Phán Phán đều thua ba ván bài, nghe hai người các cô nói chuyện phiếm mà muốn cười, bởi vì hai người nói thật ra rất gần, nhưng xét đến cùng lại hoàn toàn khác nhau.
Nếu Nhạn Như Như hiểu được ý Thiệu Tình, đại khái có thể hù chết.
Trẻ con nhà bình, làm sao có khả năng ăn tinh hạch, hơn nữa không thấy lớn đâu.
Lúc Thiệu Tình cùng Nhạn Như Như tán gẫu rất vui, Mạnh Thận đã bị Ngôn Bình Sinh đẩy lại đây, Mạnh Thận lảo đảo một chút, nhân thể ngồi xuống bên người Thiệu Tình, sau đó hỏi: "đang tán gẫu gì vậy? Nhìn cô thực vui vẻ."
Thiệu Tình thực bình tĩnh nói: "Tán gẫu về trẻ nhỏ nha."
Mạnh Thận liền trầm mặc, anh chuẩn bị rất nhiều lí do thoái thác, cũng nghĩ đề tài Thiệu Tình có khả năng đang nói, thậm chí suy xét như thế nào nói tiếp câu chuyện một cách hoàn mỹ, cuối cùng phát hiện, Thiệu Tình tán gẫu là đứa nhỏ.
Thứ nhất anh không có con, thứ hai anh cũng không có kinh nghiệm chăm trẻ, thứ ba anh chưa tiếp xúc với trẻ nhỏ, sau đó phát hiện mình hoàn toàn không thể tiếp lời.
Càng mấu chốt là, bên cạnh còn có Nhị Ngốc như hổ rình mồi, Mạnh Thận hơi tới gần Thiệu Tình, Nhị Ngốc sẽ giống như chó săn bảo vệ gắt gao, nhìn chằm chằm Mạnh Thận, xem xét cơ hội liền lặng lẽ đẩy Mạnh Thận một chút.
Mạnh Thận như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lời nói lại chen vào không lọt, liền ngồi trầm mặc thật lâu, cuối cùng đáng thương hề hề rời đi.
Sau khi anh ta đi rồi, Nhạn Như Như liền thấp giọng cười: " anh ta đối với cô có ý nha, ánh mắt nhìn cô rất phức tạp, còn có bên cạnh cô này......"
Thiệu Tình vỗ Nhị Ngốc một cái, thở dài một tiếng, xoa xoa đầu Nhị Ngốc nói: "Cậu ấy cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, cảm tình đối với tôi khả năng là chim non đối mẹ, hơn nữa thực bảo vệ, về phần Mạnh Thận......" Thiệu Tình cười cười, chưa nói cái gì.
cô đã nhận định Mạnh Thận đối với có sở cầu, mới không ngừng tiếp cận cô, với tình cảm nam nữ, là nửa điểm không có.
Thiệu Tình cũng từng nghĩ qua, tìm cho bánh bao nhỏ một người cha, ít nhất cho bánh bao nhỏ có một gia đình đầy đủ, và có thơ ấu đầy đủ, đối tượng đầu tiên cô suy xét là Nghiêm Hán Thanh.
Thứ nhất, bọn họ đều là quân nhân, ở phương diện tư tưởng sẽ tương đối hài hòa, thứ hai, nhân phẩm Nghiêm Hán Thanh, trải qua trong khoảng thời gian ở chung này cũng coi như hiểu biết, là người đáng tin, thứ ba, Nghiêm Hán Thanh sẽ không đối với bánh bao nhỏ không tốt, hơn nữa sẽ tuyệt đối trung thành với cô. Kimanh1257_ cungquanghang
Cuối cùng lại cùng Nhị Ngốc xảy ra một ít chuyện không thể nói, Nhị Ngốc cho tới bây giờ sẽ không là lương xứng trong lòng cô, cũng không phải bởi vì Nhị Ngốc là tang thi, mà bởi vì Nhị Ngốc thật sự cái gì cũng không hiểu.
hiện tại tình cảm của Nhị Ngốc đối với cô, có lẽ sẽ là ỷ lại, sẽ là tình thân, nhưng sẽ không là tình yêu, bởi vì cậu ngay cả thần trí bản thân đều không có, chỉ có bản năng cơ bản nhất.
Nhị Ngốc như vậy, làm bạn bè, làm đồng bọn đều tốt, sẽ không thích hợp làm tình nhân.
Nhưng tạo hóa cố tình trêu người, cuối cùng cô cùng Nhị Ngốc, làm chuyện thân mật nhất.
"Cũng không nhất định." Nhạn Như Như nhìn thoáng qua Nhị Ngốc, cô đã đem Nhị Ngốc phân loại là người đầu óc có vấn đề, nói trắng ra là ngu ngốc, Nhạn Như Như dùng một loại ngữ khí người từng trải cùng Thiệu Tình nói: "Cậu ta tuy rằng ngốc, nhưng mà ánh mắt nhìn cô rất chuyên chú, cô có xem qua hay không, cho dù bên cạnh ngồi rất nhiều người, trong mắt câu ta trừ cô ra, cũng không có người thứ hai tồn tại, cũng có thể nói như này, trong thế giới của cậu ta chỉ có cô, tôi cảm thấy người có thể được cậu ta đối đãi như vậy, cũng sẽ thực hạnh phúc."
Thiệu Tình ngẩn ra một chút, sau đó nghe Nhạn Như Như nói: "cô không nên bởi vì cậu ta có vấn đề, liền phủ quyết năng lực biết yêu của cậu ta, có lẽ cô có thể thử tìm hiểu, tiếp thu, ít nhất theo ý tôi là vậy, cậu ta đối với cô là thật tâm, kỳ thật cô cùng cậu ta như vậy cũng rất tốt, ít nhất cậu ta không rời bỏ cô, cũng sẽ không phản bội cô."
Thiệu Tình miễn cưỡng ngoắc ngoắc môi: "cô thật ra kinh nghiệm phong phú, không tán gẫu nữa, hiện tại muộn rồi, cũng nên đi ngủ, chúng ta hôm khác lại tán gẫu."
"Tốt." Nhạn Như Như vỗ vỗ mông, lười biếng hướng lều trại của nàng gần đó đi đến: "Ngày khác lại tán gẫu với cô."
Thiệu Tình ôm bánh bao nhỏ, quay người lại liền nhìn thấy Nhị Ngốc ngồi yên phía sau cô, ánh mắt thực chuyên chú nhìn cô, cô không nhịn được nhớ lại lời Nhạn Như Như nói.
Trong mắt cậu ta chỉ có một mình cô, cô là toàn bộ thế giới của cậu ta.
Đây không phải là một loại khắc cốt lãng mạn sao?
hiện tại để Thiệu Tình lập tức tiếp nhận Nhị Ngốc, cô còn chưa làm được, nhưng mà thái độ Thiệu Tình đối với Nhị Ngốc, đã thay đổi rất nhiều, ít nhất không hề xem cậu như một đứa trẻ thích cùng cô làm nũng.
Thiệu Tình cảm thấy, đợi cho về sau cấp bậc Nhị Ngốc chậm rãi tăng lên, chỉ số thông minh khôi phục, trí nhớ lúc còn sống của cậu khả năng sẽ chậm rãi thức tỉnh, nếu lúc ấy, Nhị Ngốc có thể nói ra cậu yêu cô, như vậy cô sẽ suy xét cùng cậu ở một chỗ.
Cho dù cô sẽ tiếp nhận Nhị Ngốc tiến vào cuộc sống của cô và bánh bao nhỏ, cũng sẽ là Nhị Ngốc thần chí cùng chỉ số thông minh kiện toàn, mà không phải bộ dạng hiện tại này của Nhị Ngốc.