Mục lục
Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗ nữ ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt phong hoa tuyệt đại của Long Ngạo Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn liền ửng đỏ. . . . . . Cảm thấy không nỡ rời khỏi lồng ngực của trai đẹp, đắm đuối đưa tình nhìn hắn. . . . . .

Long Ngạo Thiên vốn cùng Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Ly, Hiên Viên Triệt ở chỗ này chờ bọn họ, ai có thể nghĩ nữ nhân này tự nhiên bổ nhào tới phía hắn, chưa kịp suy nghĩ nhiều liền kéo nàng một cái, tạo thành cục diện khó xử như bây giờ. . . . . .

Mỗ nữ nương nhờ trong ngực của hắn, trong cặp mắt đẹp kia đều là kim quang hạnh phúc, rồi sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại mơ tưởng viển vông. . . . . .

Sóng nước gợn lăn tăn. . . . . .

Long Ngạo Thiên thâm tình khẩn thiết đưa mắt nhìn nàng, dịu dàng mở miệng: "Nàng không sao chớ?"

Vũ Văn Tiểu Tam thẹn thùng e lệ mở miệng: "Người ta không có việc gì. . . . . ."

Vì vậy hai người thâm tình nhìn nhau, mặt càng ngày càng gần, Vũ Văn Tiểu Tam chu miệng lên, cùng trai đẹp hạnh phúc ôm hôn. . . . . .

. . . . . .

Long Ngạo Thiên nhìn nữ nhân trong ngực mình đang nhắm mắt lại, chu mồm, mặt say mê, cả người nổi da gà không thể ức chế mà run rẩy, vội vàng buông nàng ra, né qua một bên. . . . . .

Những người khác đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn bộ dáng say mê của nàng. . . . . .

Bị Long Ngạo Thiên buông ra, dĩ nhiên là không có chỗ để dựa vào, mỗ nữ bước chân lảo đảo một cái suýt nữa không đứng vững, sóng nước tan biến. . . . . .

Mở mắt ra, thấy không có xảy ra chuyện tình như bản thân mình tưởng tượng, rất là tiếc nuối chép chép miệng. . . . . .

Chợt, cảm thấy sau lưng một ánh mắt nóng bỏng như lửa phóng tới, sợ sệt uốn éo quay đầu lại, cười hì hì mấy tiếng, rồi sau đó lộ ra một nụ cười nịnh nọt. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương nhìn nàng quay đầu lại, nụ cười ở khóe môi xinh đẹp càng rõ ràng, cười đến Vũ Văn Tiểu Tam hoảng sợ nuốt một hớp nước miếng, lông măng ở sau lưng cũng suýt nữa dựng đứng lên. . . . . .

"Hoàng thúc, cùng đi dùng bữa với mọi người chứ?" - Hiên Viên Mặc mở miệng cười.

Tuyệt mỹ nam tử khe khẽ gật đầu, nếu như hắn không có ở đây, bọn họ cùng nhau ăn cơm, nha đầu chết tiệt này không biết còn làm như thế nào để quyến rũ Long Ngạo Thiên !

Nghĩ tới đó, ánh mắt liền vô cùng đen tối nhìn về phía Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .

Mỗ nữ duy trì trầm lặng, cái đầu rụt lại đi theo sau bọn họ, Hiên Viên Ly có chút khó hiểu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương. Sao nàng cảm thấy không khí có chút quái dị nhỉ ?

Hiên Viên Triệt gương mặt búng ra sữa đáng yêu treo lên nụ cười đầy thâm ý. . . . . .

Đến chỗ ăn cơm, Vũ Văn Tiểu Tam giựt giựt khóe miệng, một cái bàn dài đến mười mét đặt ở chính giữa phòng, khăn trải bàn màu vàng sáng trải ở phía trên, các loại món ngon bày trên bàn, sàn nhà và cột nhà cũng được lau đến khi sáng bong như gương. . . . . .

Quá xa hoa đi ! Khó trách người người đều muốn làm hoàng đế, nếu có cơ hội, nàng cũng muốn xuyên vào làm hoàng đế. . . . . . He he. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam rất không khách khí, trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống, mọi người sớm đã quen với đức hạnh của nàng, cũng lười mở miệng nói gì.

Hiên Viên Vô Thương ngồi ở bên trái nàng, Hiên Viên Ly ngồi ở bên phải nàng, Long Ngạo Thiên ngồi đối diện với nàng, mà Hiên Viên Mặc ngồi ở chủ vị. . . . . .

Hiên Viên Triệt suy nghĩ một chút, an vị ở cạnh Hiên Viên Ly. . . . . .

Quay đầu, quét một vòng nhìn về cuối cái bàn, bên kia có món ăn mà nàng thích . . . . . Lại nói. . . . . . cái bàn dài như vậy, món ăn mà nàng thích đều đặt ở bên kia, thế này làm sao có thể ăn a ! Phiền muộn thở dài một cái. . . . . .

"Tam Hoàng tẩu, người làm sao vậy?" Hiên Viên Ly không hiểu mở miệng.

Tiểu Nguyệt ở sau lưng nàng bịt lấy lỗ tai, nàng không muốn biết một chút nào lí do của tiểu thư nhà mình, bởi vì tuyệt đối không thể nào là cái đại sự gì, hơn nữa tuyệt đối sẽ làm cho nàng muốn thổ huyết. . . . . .

"Làm sao ư? Hắn mang ra cái bàn dài như vậy, còn đem món ăn ta thích ăn đều để ở đầu bên đó, ta cũng không phải là Vượn Tay Dài, sao có thể duỗi tay dài đến như vậy? !" - Mỗ nữ cảm thán bi ai.

Vượn Tay Dài?

Hiên Viên Mặc khóe miệng giật giật, có chút bất đắc dĩ. . . . . . Từ xưa tới nay bàn ăn cơm của Đế Vương không phải là như vậy sao?

Long Ngạo Thiên một miếng thức ăn suýt nữa sặc ở trong cổ họng, rất im lặng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương cười như không cười nhìn nàng. . . . . .

Hiên Viên Triệt cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kìm nén đến đỏ bừng. . . . . .

"Ặc. . . . . . Hoàng tẩu, người có thể sai bọn hạ nhân đem món ăn đến đây !" – phía sau đầu Hiên Viên Ly treo một giọt mồ hôi lạnh to oạch, lại nói, nàng ở hoàng cung lâu như vậy, thật vẫn chưa từng khổ não vì chuyện này. . . . . .

"Nhiều trai đẹp ở chỗ này như vậy, ta sai người làm đem món ăn bưng đến trước mặt của ta, có vẻ ta rất không có hình tượng ?" - Mỗ nữ mặt đen lại lớn tiếng mở miệng. Nàng ở hiện đại, chỉ cần tưởng tượng có một đám trai đẹp nhìn một mình nàng lại ăn quá nhiều món ăn, nàng đã cảm thấy mất thể diện rồi, nha đầu này thế mà đưa ra cho nàng một chủ ý cùi bắp như vậy !

Lời vừa nói ra này, mấy nam nhân ho kịch liệt, rõ ràng đều bị sặc không hề nhẹ. . . . . .

Tiểu Nguyệt đứng ở sau lưng nàng, vỗ bốp một cái lên trán của mình. . . . . . Tiểu thư của ta, Lão Nhân Gia Người bây giờ còn có hình tượng sao?

Cuối cùng. . . . . . Hiên Viên Mặc bất đắc dĩ mở miệng: "Người đâu, đưa món ăn tam vương phi thích ăn đến trước mặt của nàng !"

"Dạ !" - Bọn thái giám lập tức hoạt động, đồng thời khóe mắt dư quang vẫn còn liếc nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, tam vương phi này thật sự rất kỳ quái a!

Nhìn một đống món ăn trước mặt cách nàng không xa, hình như bên cạnh là xâu thịt dê không khác biệt lắm so với ở kiếp trước, gắp một đũa, bỏ vào trong miệng, say mê nhai, rồi sau đó chậc chậc có tiếng than thở: "Không tệ ! Không tệ !"

Người ở chỗ này mồ hôi sau đầu càng túa ra nhiều hơn, lại nói. . . . . . Có người ở hoàng cung ăn cơm, cứ làm như hoàng đế không tồn tại vậy, lại xoi mói với món ăn sao ? Là Lá gan của nàng quá lớn, hay là Hoàng đế của đế quốc Hiên Viên thật không có có giá trị?

Đang lúc này, thái giám báo lại: "Hoàng thượng, Vân phi và Mộng phi cầu kiến!"

Mày kiếm vặn lại, có chút kinh ngạc, tuy nói bữa tối hôm nay có mấy phần là gia yến, nhưng dù sao Ngạo Thiên cũng ở đây, đám nữ nhân kia lại chạy tới cầu xin cái gì chứ ? Nhéo nhéo lông mày, rồi sau đó ôn nhã mở miệng: "Không gặp!"

"Ai ôi, hoàng thượng, họ dầu gì là phi tử của ngươi nha, nói không gặp cũng liền không gặp, quá tuyệt tình không tốt đâu, dù sao nhiều món ăn như vậy chúng ta cũng ăn không hết nha, hãy để cho họ vào đi !" - Vũ Văn Tiểu Tam mồm nhai đầy dầu mở, cũng không quên mở miệng đề nghị.

Lại nói, mấy người này cùng nhau ăn cơm rất nhàm chán, thêm vào đó, nàng rất muốn biết một chút chuyện trong hậu cung các phi tử cùng Hoàng đế ăn cơm chung là như thế nào!

Hiên Viên mặc giựt giựt khóe miệng, nhưng để làm thỏa mãn ý của nàng, nhàn nhạt mở miệng: "Tuyên vào!"

Tổng quản thái giám kinh ngạc nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái, tam vương phi thể diện thật lớn, tùy tùy tiện tiện mấy câu nói liền làm bệ hạ thay đổi chủ ý!

Hiên Viên Vô Thương đầy thâm ý nhìn Hiên Viên Mặc. . . . . .

Long Ngạo Thiên nhìn vị trí của mình, cảm giác hình như chẳng được thích hợp. . . . . . Vì vậy đứng lên, chuyển về phía sau mấy vị trí, tuy nói với thân phận của hắn là có thể ngồi ở bên cạnh nhị ca, nhưng khi phi tử của hắn tới. . . . . . Thật không muốn bị kẹp ở giữa nhị ca cùng đám phi tần của hắn !

Tiếp đó, Mỗ nữ tử áo xanh cùng Mỗ nữ tử áo lam đi vào, một người vóc dáng khá cao gầy, cũng có chút gầy gò, mặt trái xoan, mày liễu cong cong như trăng, cánh mũi tinh xảo đẹp đẽ, ngược lại, một mỹ nhân cổ điển, một bộ áo lam càng khiến nàng có chút giống Lâm muội muội (Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, dáng vẻ yếu ớt). . . . . .

Nữ nhân này thân thể khá nhỏ nhắn, nhưng dáng người trước sau lồi lõm, ngược lại đúng là tiêu chuẩn vưu vật ! Trên gương mặt đó hơi xoa phấn mỏng, ngược lại nhỏ nhắn động lòng người. . . . . .

Hai người cùng nhau khom lưng hành lễ: "Nô tì bái kiến hoàng thượng!"

"Đứng lên đi !" giọng điệu dịu dàng, chỉ là chút nhu tình này cũng không chạm tới đáy mắt.

Người nữ nhân nhỏ nhắn động lòng nhìn sơ qua tình hình trong đại điện, mỗ nữ tử mặc bộ áo hồng nhìn họ một cái, rồi lại vùi đầu ăn cơm, mà Hi vương gia quét cũng không có quét nhìn họ một cái, tự ăn cơm của mình. Những người khác cũng hơi có vẻ kinh ngạc mà nhìn xem họ. . . . . .

Che môi khẽ cười một tiếng: "Hoàng thượng, nô tì và Vân tỷ tỷ nghe nói Thất vương gia cùng Hi vương gia, còn có Tam vương phi đều ở đây dùng bữa cùng hoàng thượng, nghĩ đến thật là náo nhiệt, cho nên mới cùng Vân tỷ tỷ tiến đến, nhưng chưa từng nghĩ Long diệu thái tử cũng ở đây, không biết nô tì có quấy rối sự hứng thú của hoàng thượng và thái tử hay không?"

"Đã tới rồi vậy ngồi xuống ăn cơm đi !" Hiên Viên Mặc nhàn nhạt mở miệng, rồi sau đó cúi đầu gắp thức ăn.

Mộng phi có hơi xấu hổ đứng tại chỗ, hoàng thượng hoàn toàn không để ý tới lời của nàng..., chẳng qua là tiện mở miệng, những câu nói vừa nãy của nàng không phải là. . . . . . Nói vô ích sao?

Mặc dù lúng túng, nhưng vẫn cùng Vân phi ngồi vào bên cạnh hắn. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam giống như lười phản ứng lại họ, nhưng khóe mắt dư quang lại đang liếc trộm bọn họ, trong đôi mắt đẹp đều là tò mò. . . . . . Bình thường, Hoàng đế cùng các phi tử ăn cơm chung một chỗ là như thế nào đây?

Thần thái tò mò trong mắt nàng, trực tiếp khiến Long Ngạo Thiên, Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Ly và Tiểu Nguyệt nhớ lại ánh mắt lúc ấy của nàng khi xem thái giám cùng với đủ loại cười vui sướng điên cuồng và phản ứng kỳ dị. . . . . .

Hiên Viên Mặc đột nhiên có chút hối hận cho các nàng đi vào rồi. . . . . .

Kìa, Vân phi cũng gắp lên xâu thịt dê giống như Vũ Văn Tiểu Tam đang ăn đến sung sướng, bỏ vào trong miệng của mình, khe khẽ nhai. . . . . .

Sắc mặt mỗ nữ chợt tối sầm ! Cái này là lấy oán trả ơn mà ! Nếu không phải nàng mở miệng, hai người bọn họ có thể đi vào sao ? Cư nhiên vừa tiến đến liền giành món ăn của nàng! Đáng chết !

Sắc mặt đen kịt của nàng dĩ nhiên là rơi vào đáy mắt những người khác, trong bụng cũng có hơi kinh ngạc, đây là thế nào vậy ?

Vũ Văn Tiểu Tam hận hận xách theo chiếc đũa, nhặt hết rau ra ngoài rồi đem toàn bộ thịt có ở trong đĩa đổ vào trong bát của mình, vui sướng hài lòng ăn, đồng thời dùng ánh mắt vô cùng không tốt lành hung hăng nhìn chằm chằm Vân phi. . . . . .

Mọi người giựt giựt khóe miệng, cúi đầu ăn cơm của chính mình, im lặng tới cực điểm, đồng thời cũng không còn người nào dám đụng món ăn trên bàn. . . . . .

Chếch ở phía kia Mộng phi cong môi mỉm cười, không hề chú ý tới chuyện tình món ăn đang diễn ra. . . . . .

Khi Vũ Văn Tiểu Tam ăn xong đống thịt trong bát của mình, vẫn chưa thỏa mãn chép chép miệng, lại tiếp tục liếc mắt nhìn về phái cái đĩa kia, xem xem lúc vừa rồi khi bản thân gắp có để sót ‘cá lọt lưới’ hay không. . . . . .

Đang lúc này, Mộng phi mắt tinh nhìn đến một miếng thịt, gắp lên, thả vào trong bát của Hiên Viên Mặc, mở miệng cười nói: "Miếng thịt cuối cùng rồi, để hoàng thượng ăn đi !" . . . . . .

Hiên Viên Mặc không ngẩng đầu lên, cho nên cũng không biết đây là miếng thịt Vũ Văn Tiểu Tam mới vừa bảo vệ nửa ngày nay, liền ăn. . . . . .

Tiếp, sắc mặt mỗ nữ liền đen thui, nở nụ cười vô cùng âm trầm, hung hăng nhìn chằm chằm Hiên Viên Mặc. . . . . .

Những người bên cạnh cũng ngẩng đầu lên, có chút đồng tình nhìn Hiên Viên Mặc còn chưa biết xảy ra chuyện gì, vẫn cúi đầu ưu nhã ăn cơm. . . . . .

Đang lúc này, Mộng phi lại hét một tiếng kinh hãi: "Ai, ui, vẫn còn có một miếng thịt nữa, hoàng thượng cũng chịu khó ăn một chút đi !" - Dứt lời lại đem cục thịt này gắp đến trong chén Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Ly còn chưa kịp nhắc nhở hoàng huynh của mình, chỉ thấy hắn lại đem thịt bỏ vào trong miệng. . . . . .

Nuốt một chút nước miếng, mọi người sợ sệt nhìn sang người cô nàng toàn thân tản ra khí đen. . . . . .

Hiên Viên Mặc một lần nữa ăn miếng thịt cuối cùng, cảm nhận được trọn vẹn vị rất tươi ngon của miếng thịt, nhất thời mặt rồng cực kỳ vui mừng, có chút tán thưởng mở miệng: "Món này ăn không tệ ! Thưởng !"

Tổng quản thái giám ở một bên mở miệng: "Dạ, bệ hạ!"

Mộng phi có chút hả hê nâng môi lên, tuy nói hoàng thượng khích lệ chính là món ăn, nhưng thức ăn này là nàng gắp cho hoàng thượng không phải sao?

Nhưng vào lúc này, "Bụp" một tiếng vang thật lớn, mỗ nữ nặng nề nện đôi đũa lên trên bàn, Hiên Viên Triệt và Hiên Viên Ly không hẹn mà cùng rụt cổ một cái. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương và Long Ngạo Thiên có phần cảm thông nhìn Hiên Viên Mặc. . . . . .

Mỗ Hoàng đế rốt cuộc phát hiện không khí không đúng, nhìn bọn họ một chút, rồi sau đó quan sát Vũ Văn Tiểu Tam rõ ràng lửa giận đang ngút trời, có chút buồn bực mở miệng: "Sao thế ? Mất hứng ư?"

Mỗ nữ đứng lên, đập bàn một cái, hung hăng nhìn hắn chằm chằm, rồi sau đó tức giận gào thét: "Vui mừng á ? Miếng thịt cuối cùng bị ngài ăn mất ! Miếng thịt sau cùng thứ hai cũng bị ngài ăn! Ta có cái quái gì có thể vui mừng sao? !"

Sặc. . . . . . Long Ngạo Thiên giựt giựt khóe miệng. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương cúi đầu cười khẽ. . . . . .

Hiên Viên Triệt im lặng quay đầu nhìn ngoài cửa điện, chỉ là khẽ rung động bả vai đã tiết lộ tâm tình của hắn. . . . . .

Hiên Viên Ly đồng tình nhìn hoàng huynh của mình, rồi sau đó gắt gao cắn môi dưới, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng. . . . . .

Vân phi có chút khiếp hãi nhìn nhìn bộ dáng kinh khủng của nàng. . . . . .

Mộng phi há to mồm, không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng, đây là chuyện gì xảy ra? Không phải chỉ là hai miếng thịt thôi sao ? Vậy mà rống giận với hoàng thượng, Tam vương phi này lá gan cũng quá lớn đi !

Hiên Viên Mặc ngơ ngác nhìn nàng, đầu óc còn đang lơ mơ, chỉ toàn thấy đều là" Miếng thịt cuối cùng " với "Miếng thịt sau cùng thứ hai " . . . . . .

Đám người Long Ngạo Thiên tràn đầy đồng tình nhìn hắn. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương ho nhẹ một tiếng, rồi sau đó mở miệng giải vây: "Tốt lắm, tốt lắm, không phải chỉ là hai miếng thịt thôi sao, sai Ngự Thiện Phòng lại làm tiếp là được !"

Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe, tâm tình mới chuyển tốt đi một chút, đặt mông ngồi ở trên ghế đẩu, gắt gao nhìn chằm chằm Mộng phi, đều là do cái nha đầu này đem thịt của nàng gắp vào trong bát của Hiên Viên Mặc ! Con bà nó, tốt nhất chớ rơi vào trong tay Vũ Văn Tiểu Tam nàng, nếu không nàng chỉnh nàng ta tới chết luôn !

Mộng phi giựt giựt khóe miệng, nhìn ánh mắt kinh khủng kia của Vũ Văn Tiểu Tam, nuốt một ngụm nước miếng, cúi đầu vùi đầu ăn cơm, lại nói, nàng chỉ là gắp món ăn cho hoàng thượng mà thôi, chẳng lẽ đã đạt tới cấp độ “Thập Ác Bất Xá” sao? Cái ánh mắt đó của tam vương phi là cái gì a, thật khiến nàng rợn cả tóc gáy !

Mãi cho đến thái giám thân thể co rúm lại bưng tới đĩa thức ăn tương tự thứ hai, Vũ Văn Tiểu Tam mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục ăn ngấu ăn nghiến, trong lòng của mỗi người nhìn có vẻ bình tĩnh, tuy nhiên cũng có chút thay đổi vị, tất cả mọi người nghiêm túc nhìn nàng ăn liền một mạch cái món ăn nào, bọn họ ngàn vạn lần không được gắp đến!

Hiên Viên Mặc càng thêm ăn không biết ngon. . . . . .

. . . . . .

Vân Trung Thành. . . . . .

Thẩm Lãng Phàm im lặng nhìn nam tử mặt lạnh ấp úng trước mặt hắn, rất không kiêm nhẫn giơ giơ cây quạt lên, tiếp đó lại thấy hắn há miệng, sắc mặt ửng hồng, nhưng mà một cái rắm vẫn không cho ra, rốt cuộc không thể nhịn được nữa rống to: "Hiên Viên Ngạo! Ngươi gọi lão tử ra làm cái gì ? Chính là xem ngươi đỏ mặt ấp úng không nói lời nào hay sao? ***! Dáng vẻ này ngu xuẩn đến cỡ nào chứ! Ai không biết còn tưởng rằng ngươi ở đây thổ lộ tình cảm với lão tử nữa !"

Thật là có bệnh ! Hắn thật vất vả mới thoát khỏi sự dây dưa của chúng mỹ nữ ở Dương Châu bỏ chạy về kinh thành, ai có thể nghĩ mới vừa vặn trở lại bên trong trang ấp, liền bị người này kéo ra ngoài, rồi sau mặt đó đỏ ấp a ấp úng nhìn hắn cho tới tận trưa, nhiều lần muốn nói lại thôi, cứ như vậy ngồi hơn ba canh giờ ! Thật là phiền chết hắn!

Sắc mặt nam tử tuấn dật lãnh ngạo liền tối, âm thanh buôn buốt lành lạnh vang lên: "Thẩm Lãng Phàm, ngươi có gan đem lời mới vừa nói lặp lại một lần!"

Nam tử một thân áo đỏ, màu sắc rực rỡ tột cùng đang tức giận đằng đằng liền cứng đờ, lắc lắc cây quạt cười ha hả: "Tốt lắm! Tốt lắm! Nói đi, rốt cuộc tìm ta có chuyện gì ? Giữa huynh đệ chúng ta có cái gì khó nói hay sao ? Ngươi cứ trực tiếp nói đi !" - Cầu xin ngươi đó, không cần đỏ mặt hành hạ ta nữa ! Hắn thật không thể quen nổi!

Lúc này Hiên Viên Ngạo mới nhớ tới mình hôm nay là có việc cầu người, không nên quá mức phách lối, vì vậy lửa nóng lại đi xuống. . . . . .

Lần nữa ấp úng nhìn hắn. . . . . .

Cho đến khi Thẩm Lãng Phàm thiếu chút nữa lại bạo phát tức giận lần nữa, hắn mới thật nhanh mở miệng nói ra mục đích mình tìm gã: "Lãng Phàm, Bổn vương chính là muốn hỏi ngươi làm sao để theo đuổi nữ nhân ?!"

Nói xong lúng túng muốn chết, trên dung nhan mặt sắt đen sì đều là vẻ lúng túng cùng xin lỗi. . . . . .

Thẩm Lãng Phàm giựt giựt khóe miệng, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn: "Ngươi, cái tên này không điên chứ ?" - Chiến thần Ngạo vương đối với nữ nhân chẳng them ngó tới, chợt muốn học làm thế nào theo đuổi nữ nhân ư, đừng làm hắn cười rụng răng sái hàm chứ!

Lần này mỗ Vương gia càng thêm lúng túng, có chút tức giận mở miệng: "Không có ! Ngươi chỉ cần nói cho Bổn vương vấn đề ta vừa mới hỏi là được!"

"Híc. . . . . . Vậy phải xem là dạng gì nữ nhân, đối xử với các dạng nữ nhân khác nhau dĩ nhiên là phải dùng các chiêu khác nhau! Còn nữa, tình cảm của tiểu tử ngươi là thực hay là giả ? Ở Hiên Viên đế quốc còn có người có thể chống cự lại sức quyến rũ của Chiến thần sao ?" - Thẩm Lãng Phàm rất hoài nghi nhìn hắn, người này không phải rảnh rỗi nhàm chán, đặc biệt tóm lấy hắn làm trò vui chứ ?

"Một nữ nhân rất kỳ quái !" - Hiên Viên Ngạo có chút thất bại mở miệng, sức quyến rũ cùng giá trị thị trường của hắn, chớ nói ở Hiên Viên đế quốc, ở khắp thiên hạ đều là cực tốt, cố tình đến chỗ cái nữ nhân đáng chết đó thì nửa điểm tác dụng cũng không có!

Ặc. . . . . . Lần này Thẩm Lãng Phàm vội xốc lại hoàn toàn tinh thần, người này làm tới thật à? !

"Có nhiều kỳ quái sao? Đem biểu hiện thường ngày của nàng nói cho ta nghe một chút !"

"Tham tiền, háo sắc, thấy mỹ nam tử liền nhào tới, tham ăn, thích ngủ, hay thay đổi, được lý liền không buông tha cho người, thường tiến hành tự mình tưởng tượng ra, sau đó một mình vui mừng cao hứng, thỉnh thoảng còn điên !" - Hiên Viên Ngạo càng nói khóe miệng co giật càng lợi hại, dường như nữ nhân kia đặc điểm toàn thân không có một cái gì đáng ca ngợi, hắn bị sao mà coi trọng nàng nhỉ ?

Thẩm Lãng Phàm cũng đồng dạng co quắp khóe miệng, trước không nói hắn chưa bao giờ từng gặp nữ nhân kỳ quái như vậy, còn nói, một nam nhân bình thường cũng không nên coi trọng nữ nhân như vậy chứ?

Im lặng quan sát Hiên Viên Ngạo: "Hiên Viên Ngạo, ngươi có phải điên rồi không ? Trên thế giới có dạng nữ nhân này sao ?" - Hắn trà trộn vào các khóm hoa nhiều năm, cũng chưa có nghe nói qua nữ nhân như vậy! Cho nên hắn hoàn toàn có lý do cho là Hiên Viên Ngạo này đầu óc bị lừa đá rồi, chạy tới lôi kéo hắn điên!

Không ngờ người kia cư nhiên rất nghiêm túc gật đầu một cái, rồi sau đó mở miệng: "Có dạng nữ nhân này, hơn nữa ta còn thích !"

Thẩm Lãng Phàm ngơ ngác há to mồm, giống như nuốt vào vài con ruồi . . . . . . Ngây ngốc nhìn Hiên Viên Ngạo, lại nhìn thấy trong mắt hắn đều là nghiêm túc, không có nửa điểm đùa giỡn. . . . . .

Một cái tát chụp lên đầu của mình, có chút thương hại kinh sợ mở miệng: "Ngạo, ta thực xin lỗi ngươi! Sớm biết ta chạy đến Dương Châu đi săn tình, sẽ làm sở thích của ngươi biến thành như vậy, đánh chết ta sẽ không đi!"

Hiên Viên ngạo giựt giựt khóe miệng, mặt đen lại mở miệng: "Ít nói nhảm thôi, ngươi trước tiên chính là nói cho ta biết rốt cuộc làm thế nào theo đuổi đi, nếu không phải còn có một cường đại địch thủ, ta tội gì tới hỏi ngươi như vậy!"

Gì ? Còn có cường đại địch thủ ? Chỉ bằng Hiên Viên Ngạo mới vừa miêu tả cái chủng loại... Nữ nhân kia, được gã choáng đầu này coi trọng không tính, còn có một đối thủ cường đại tới tranh đoạt sao ? Hắn nhất thời cảm giác đầu của mình có chút choáng váng, đồng thời ép không xuống nổi lòng hiếu kỳ, mở miệng hỏi thăm: "Cái kẻ cường đại địch thủ đó là ai ?"

"Hoàng thúc !" âm sắc lạnh lẽo nói ra, áp lực trong bụng tăng gấp bội.

Giựt giựt khóe miệng, im lặng mở miệng: "Kẻ địch đó quả thật quá mức cường đại đấy !" - Từ trước đến giờ không bị sắc đẹp dao động, mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, Hi Vương Gia, cùng Chiến thần Ngạo vương chưa bao giờ đem nữ nhân không coi vào đâu, đồng thời coi trọng Mỗ nữ nhân tham tài háo sắc, tham ăn thích ngủ còn thường lộ vẻ háo sắc, điên khùng, đây thật là chuyện tiếu lâm buồn cười nhất năm nay!

"Bây giờ có thể nói cho ta biết làm thế nào theo đuổi chứ ?" - Hiên Viên Ngạo lạnh giọng mở miệng, hắn đã đem những gì gã muốn biết đều nói cho nghe rồi, hỏi xong thì nên nói cho hắn biết bây giờ phải làm gì đi chứ?

Sặc. . . . . . Xét thấy hắn còn chưa từng gặp qua loại nữ nhân này, cho nên chỉ có thể bảo thủ mở miệng: "Theo đuổi con gái, tuyệt đối không thể chọc giận các nàng, nàng thích gì, ngươi liền đem cái đó đưa đến trước mặt nàng, nàng không thích cái gì, ngươi sẽ phải kiên quyết tiêu diệt sạch loại vật này, để người khác tiết lộ ra khi xuất hiện tại trước mặt nàng!"

Mỗ Vương gia vừa nghe, cảm giác vô cùng có lý, rất nghiêm túc gật đầu một cái. . . . . .

"Nhớ mọi việc phải theo ý của nàng, nàng vui mừng, cơ hội của ngươi đã tới rồi!" - mở miệng bổ sung thêm.

"Còn nữa không ?" - ngữ điệu có chút nôn nóng vang lên.

Nhìn một chút tên gia hỏa mới yêu lần đầu, còn giống như con khỉ vô cùng sốt ruột, Thẩm Lãng Phàm khóe miệng lần nữa kéo ra: "Khẳng định còn có nữa ! Theo đuổi nữ nhân là một môn đại học vấn, ngươi cho rằng tùy tùy tiện tiện là có thể làm cho các nàng quyết một lòng đối với ngươi à ? Phải nhớ, không có nữ nhân không thích lời ngon tiếng ngọt, cho nên ngươi phải nhặt lời ngọt mà nói!"

Lời này khiến khóe miệng Hiên Viên Ngạo giật giật, bảo hắn đi nói lời ngọt cho người ta nghe sao ? Hình như có chút làm người khác khó chịu!

Thấy hắn một bộ không biết nên nói như thế nào nhìn mình, Thẩm Lãng Phàm giựt giựt khóe miệng, bất đắc dĩ mở miệng: "Ta làm người tốt đến cùng vậy ! Theo ta mà nhìn!"

Ngay sau đó từ cửa sổ nhảy ra ngoài, Hiên Viên Ngạo chạy đến cửa sổ nhìn phía dưới. . . . . .

Chỉ thấy một nam tử mặc áo hồng cực kỳ sặc sỡ, tiêu sái giơ giơ cây quạt, hắn vứt mị nhãn giá rẻ cho chung quanh, rồi sau đó một bước "Không cẩn thận" đụng phải trên người một cô nương. . . . . .

Cô nương kia ngẩng đầu lên vừa nhìn, nam tử đến là anh tuấn, mặt kia liền đỏ!

Mỗ nam tử mở miệng nói: "Vị cô nương này quả nhiên là Chim Sa Cá Lặn, Nguyệt thẹn Hoa nhường, tại hạ hôm nay có thể gặp được cô nương, thật sự là phúc khí của tại hạ, không biết cô nương có thể lưu lại cách thức liên lạc, có cơ hội tại hạ xin mời cô nương uống trà!"

Nàng kia thẹn thùng e lệ nhìn hắn một cái, rồi sau đó ngượng ngùng mở miệng: "Công tử, tiểu nữ tử nhà ở Thành Đông dốc Ngũ Lý, công tử chỉ cần tới dốc Ngũ Lý, sẽ nhìn thấy một dãy nhà, nhà thứ ba chính là nhà của tiểu nữ tử, phòng ốc sơ sài, đến lúc đó công tử không cần ghét bỏ phòng ốc đơn sơ mới được !"

"Ha ha. . . . . . Làm sao có thể chứ! Có cô nương phong hoa tuyệt đại như vậy ở bên trong, phòng đơn sơ hơn cũng sẽ mỹ lệ xa hoa hơn hẳn so với Thiên cung, cô nương thật sự là quá khiêm nhường !" - Thẩm Lãng Phàm sảng lảng cười một tiếng, rồi sau đó tiếp tục khích lệ.

Cô nương kia khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ không khác gì quả táo, cúi đầu rất là xin lỗi mở miệng: "Công tử khen nhầm rồi, tiểu nữ tử liễu yếu đào tơ, thế nào được xưng tụng bốn chữ ‘Phong Hoa Tuyệt Đại’, công tử không nên giễu cợt ta !"

Lần này chính là dáng vẻ tiểu nữ nhi yêu kiều cũng lấy ra rồi, ai không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ chính là tình lữ . . . . . .

Tiếp mỗ nam tử giống như rất gấp nhìn sắc trời một chút: "Nguy rồi, chỉ lo cùng cô nương nói chuyện với nhau, ngược lại quên hôm nay có hẹn ước với bằng hữu ! Cô nương, tại hạ đi trước, sau này còn gặp lại!"

Nàng kia mặt lộ vẻ tiếc nuối, rất không nỡ bỏ nhìn hắn: "Công tử nếu rỗi rãnh, nhất định phải tới dốc Ngũ Lý tìm ta !"

"Nhất định! Nhất định!" - Ôm quyền mở miệng, rồi sau đó cười đi vào Vân Trung Thành, cô nương kia ở lại tại chỗ tràn ngập thâm tình nhìn bóng lưng của hắn. . . . . .

Hiên Viên Ngạo ở cửa sổ giựt giựt khóe miệng, có chút im lặng cũng có chút. . . . . . Khâm phục !

Thẩm Lãng Phàm một cước đá tung cửa, rồi sau đó một bộ mệt muốn chết đi được, đặt mông ngồi trên băng ghế, nằm ở trên bàn mở miệng: "Mệt chết lão tử! Nhìn thấy chưa ? Lời ngon tiếng ngọt chính là như vậy nói !"

Mỗ Vương gia rất nghiêm túc gật đầu một cái, hắn mới vừa rồi cũng đã phát hiện, dùng lời ngon tiếng ngọt theo đuổi nữ nhân, hiệu quả xác thực hết sức rõ ràng!

"Còn nữa, nếu như ngươi là thật tâm thích, sẽ phải làm thật nhiều chuyện vì nàng, nữ nhân là sinh vật dễ dàng bị cảm động nhất, đặc biệt thích nam nhân vì họ ngay cả mạng cũng muốn bỏ ra, cho nên ngươi phải làm ra một chút chuyện hi sinh quên mình vì người, mới có thể chiếm được hảo cảm của giai nhân !" - Thẩm Lãng Phàm tiếp tục mở miệng.

Lãnh ngạo nam tử vừa nghe được, hết sức chấp nhận, rồi sau đó rất nghiêm túc gật đầu một cái!

"Vậy còn có gì nữa không ?" - Mỗ Vương gia giờ phút này tựa như một học trò chăm chỉ hiếu học.

"Còn có. . . . . ." . . . . . .

. . . . . .

Khi này bữa cơm quỷ dị đã ăn xong, trong lòng Hiên Viên Mặc rối rắm đã không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, hắn cũng chỉ là ăn hai miếng thịt mà thôi, nàng cần phải hung tợn như vậy nhìn hắn trong cả bữa ăn sao ?

"Tam hoàng tẩu, Ly nhi phải đi về trước rồi, ngày mai lại đến tìm người cùng chơi !" - Hiên Viên Ly mở miệng cười, trong mắt còn có chút không đành lòng.

"Ừm!" Vũ Văn Tiểu Tam gật đầu một cái, tâm tình vẫn còn rất tệ! Cái gã Hiên Viên Mặc đáng chém ngàn đao đã làm Hoàng đế rồi, lại còn giành ăn thịt với nàng ! Thật không phải thứ tốt gì !

"Mặc, Tam nhi, chúng ta đi về trước !" - Hiên Viên Vô Thương nhẹ giọng mở miệng, rồi sau đó cặp con ngươi tà mị mang theo chút ý cảnh cáo nhìn Vũ Văn Tiểu Tam.

Mỗ nữ tự nhiên biết hắn đang cảnh cáo cái gì, co rúm lại nhìn hắn, cười đến là nịnh bợ, có chút không nỡ gật đầu một cái. . . . . .

Hiên Viên Mặc cũng nhàn nhạt: "Ừm!" Một tiếng. . . . . .

Rồi sau đó nam tử tà mị mang theo nam tử đáng yêu đồng loạt rời đi. . . . . .

"Nhị ca, ta cũng về nghỉ ngơi, nếu có chuyện gì, người trực tiếp đi tìm ta !" - Long Ngạo Thiên hắng giọng mở miệng.

"Ừm! Có gì cần trực tiếp nói với nhị ca, ở chỗ này coi như là tại nhà mình đi !" - Hoàn toàn là tình nghĩa huynh đệ, không dính nửa điểm tạp chất.

Long Ngạo Thiên cười đến vui vẻ, gật đầu một cái, tiếp theo tính cười xã giao với Vũ Văn Tiểu Tam, rồi sau đó xoay người rời đi, sống ở hoàng gia, nhất định là khó có thể được ôn tình như vậy, có thể gặp được đại ca cùng nhị ca, hắn sao mà may mắn!

Vũ Văn Tiểu Tam thấy hắn cười, lúc này cũng a a cười ngây ngô , nhón chân lên nhìn bóng lưng của hắn, vô cùng không đành lòng. . . . . .

Tiểu Nguyệt co quắp khóe miệng nói: "Tiểu thư, chúng ta nên trở về trong cung của Thái hậu!"

"Biết rồi ! Để cho ta nhìn một chút!" Mỗ nữ nhón chân lên, tiếp tục nghển cái cổ dài trông mong. . . . . .

Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, nhìn bóng dáng của Long Ngạo Thiên đã biến mất không thấy, tiểu thư nhà các nàng còn đắm đuối đưa tình nhìn trong bóng đêm cái điểm sáng màu vàng đó. . . . . .

Khóe mắt cũng không thể ức chế xệ ra, tuy nói Long diệu thái tử đó dáng dấp quả thật rất anh tuấn, nhưng cũng không anh tuấn đến mức cần nhìn như vậy chứ?

Khóe mắt dư quang thấy được hoàng thượng, Nguyệt phi, Mộng phi cái miệng kia khẽ giật giật, cảm thấy thật mất thể diện!

Nàng phát hiện ra: đi theo tiểu thư đám nhà bọn họ ngoại trừ nguy hiểm kinh người thì chính là mất thể diện!

Đợi bóng dáng của trai đẹp hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi, mỗ nữ chép chép miệng, rồi sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Hiên Viên Mặc cùng Mộng phi một cái, vênh cổ lên: "Tiểu Nguyệt, chúng ta đi ! Để cho bọn họ ăn thịt được đủ no!"

Tiểu Nguyệt run một cái, nhìn sắc mặt Hiên Viên Mặc dở khóc dở cười, thật may là không có dấu hiệu muốn giết người, đuổi sát theo bước chân của nàng . . . . . .

"Tiểu thư, ngươi làm gì mà vẫn nhìn bóng lưng Long diệu thái tử như vậy ?" - Tiểu Nguyệt mặt nửa chết nửa sống mở miệng hỏi thăm, mục đích gì cũng là chỉ trích, hoàng thượng cùng hai phi tử của hắn đều ở đây nhìn thấy, lão nhân gia người không thể hơi thu liễm một chút sao?

"Bởi vì dáng dấp hắn anh tuấn !" âm điệu như là chuyện đương nhiên cho thấy nhắc tới Long Ngạo Thiên, tâm tình mỗ nữ cũng không tệ lắm.

"Vậy, Hi Vương Gia cũng rất anh tuấn, làm sao người chẳng nhìn bóng lưng của ngài ấy như vậy ?" - Hi Vương Gia còn là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, so với Long diệu thái tử còn đẹp hơn đi?

Mỗ nữ cười he he : "Cái này ngươi không biết đâu, thường thường không có được mới là tốt nhất ! Thương Thương đã đuổi tới, còn có cái gì hay để nhìn ! Mà Long Ngạo Thiên đó, hắn càng không đồng ý để ta theo đuổi, thì càng làm cho ta muốn hung hăng giày xéo hắn!"

Mỗ nữ nói xong mà bộ dáng biến thái, cười đến vô cùng tà ác: "Ta thật sự muốn hung hăng đè cái gã Long Ngạo Thiên đó ở phía dưới, sau đó tìm một quả dưa chuột, hí hí he he. . . . . ."

Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, im lặng nhìn bóng lưng của nàng, còn muốn đem Long diệu thái tử đè ở phía dưới, tiểu thư, Lão Nhân Gia nhất định là đùa giỡn đúng không?

Nghe nữa phía sau cái câu nói kia của nàng, rất là buồn bực mở miệng: "Tiểu thư, tìm dưa chuột làm gì?"

"Ngu à! Tìm dưa chuột cường bạo lỗ hoa cúc a! Hoa cúc tàn, hương sắc phai, nụ cười ai đã úa vàng, hoa rơi như lòng đứt đoạn*. . . . . ." - Mỗ nữ ở Đại Viện Hoàng Cung nhảy nhảy múa múa hát vang. . . . . . Cười đến hết sức. . . . . . Bỉ ổi !

Lưu lại một nha hoàn buồn bực nắm đầu, cường bạo lỗ hoa cúc là có ý gì?

. . . . . .

Xa xa, Thái hậu đã nghe thấy tiếng hát vui sướng của mỗ nữ, khi Vũ Văn Tiểu Tam xuất hiện trong tầm mắt, bà lập tức cười híp mắt mở miệng: "Tam nhi trở lại rồi à ?"

"Dạ !" - Mỗ nữ vui vẻ hưng phấn chạy đến bên người Thái hậu, vẻ mặt chân chó, Tiểu Nguyệt giật giật khóe miệng nhìn bộ dạng nịnh hót của nàng kia. . . . . . Nếu để cho Thái hậu biết tiểu thư nhà mình mỗi ngày ở nhà tưởng tượng bà như thế nào cưỡi hạc về tây thiên. . . . . . Sợ rằng rất muốn quất nàng!

"Hôm nay có gì vui ?" - Về chuyện Nguyệt phi, bà dĩ nhiên nghe được một chút, chỉ là bà nghĩ thử dò xét xem nàng sẽ nói như thế nào.

"Vui vẻ ! Còn gặp Nguyệt phi, nàng còn cùng thần tức so tài ca nghệ kia mà," - mỗ nữ tỏ vẻ hòa nhã thân thiện nói, hình như sợ Thái hậu biết cái gì lại muốn trách phạt Nguyệt phi .

Thái hậu thoả mãn mà gật gật đầu, tuy nói Nguyệt phi cũng chỉ là một cái phi tử nho nhỏ, nhưng cùng với Vũ Văn Tiểu Tam cũng coi là chị em dâu, bây giờ xảy ra mâu thuẫn, nha đầu này cònche giấu, không làm cho lão nhân này thấy ngột ngạt chút nào, thật là một con dâu hiền, bà hết sức thích!

Vũ Văn Tiểu Tam lại không phải người ngu, có thể làm được vị trí Thái hậu, tất không phải nhân vật đơn giản, nội viện hoàng cung sợ rằng đều là tai mắt của bà, nàng và Nguyệt phi ca hát một lát, thanh thế mặc dù không lớn, nhưng cũng không nhỏ, Thái hậu nếu là một chút gió thổi cỏ lay cũng không nghe được, vậy thì không phải là"Thái hậu" rồi ! Nói như thế dĩ nhiên là vì thử dò xét nàng.

"Hoàng đế có thể làm hết trách nhiệm mang bọn con du ngoạn sao?" - Nói đến đứa con lớn nhất của mình, Thái hậu cũng là mặt mày vui mừng.

Nhưng sắc mặt mỗ nữ liền tối đi. . . . . .

"Thế nào?" Thái hậu nhéo lông mày, mở miệng hỏi thăm.

Chỉ thấy mỗ nữ rất uất ức khụt khịt cái mũi, rồi sau đó mang theo nồng đậm nức nở mở miệng: "Mẫu hậu, hoàng huynh hắn. . . . . . Hắn. . . . . . Cư nhiên. . . . . . hu u hu. . . . . ."

Nét mặt thái hậu lúc này nghiêm túc, đứng lên, rất là tức giận mở miệng: "Cái tiểu tử thúi kia bắt nạt ngươi ?" - Trong giọng nói đều là khó nén tức giận! Thật sự là quá không có chừng mực rồi, Tam nhi là hoàng đệ muội của hắn, làm hoàng huynh, hơn nữa còn là nhất quốc chi quân, tại sao có thể làm ra được chuyện xấu xa như thế!

"Ừm ! Hoàng huynh hắn ức hiếp con !" - Mỗ nữ nước mắt lưng tròng nhìn Thái hậu, lật lại mở miệng, "huh u hu. . . . . . Hắn cư nhiên giành ăn thịt cùng con!"

Tiểu Nguyệt mặt bị sét đánh bộ dáng quay đầu, nhìn về phía ngoài điện. . . . . .

Thái hậu và Phượng Hoa giật giật khóe miệng, mơ hồ có chút im lặng. . . . . .

. . . . . .

Hiên Viên Triệt nhìn một chút người bên cạnh rõ ràng tâm tình không tệ, ngọt ngào mở miệng: "Hoàng thúc, ngươi giải thích rõ hiểu lầm với hoàng tẩu rồi sao?"

Nếu như hiểu lầm của các người đã giải thích rõ, xem tâm tìnhngười khẳng định không tồi, cũng không cần so đo một chút chuyện nhỏ cùng ta rồi, cũng không cần đi tìm mẫu hậu để ta bị gả. . . . . .

"Ừm !" - Nam tử nhẹ nhàng đáp một tiếng, khóe môi nâng lên nụ cười hàm chứa một chút hạnh phúc, nha đầu kia có nói là giống như yêu hắn đấy. . . . . .

Nhìn nét mặt hoàng thúc cùng nụ cười khóe môi kia, Hiên Viên Triệt giựt giựt khóe miệng, thời kỳ yêu đương não của con người có phải đều có chút vấn đề hay không ?

“Vậy. . . . . ."

"Bổn vương về trước Hi vương phủ !" Nhàn nhạt mở miệng, rồi sau đó quét một vòng nhìn Hiên Viên Triệt.

Híc. . . . . . Trên nét mặt non trẻ tinh xảo là sự kinh hãi: "Hoàng thúc, người trở về Hi vương phủ, hai nữ nhân kia cũng đều ở đây, người không phải sợ hoàng tẩu. . . . . ."

"Sợ !"âm điệu rất có lực hấp dẫn vang lên, ngay sau đó mở miệng, "Cho nên Bổn vương phải đi về đuổi các nàng ra ngoài!"

Hắn đã đồng ý với nha đầu kia, trừ nàng sẽ không để cho người khác vào ở vương phủ của hắn, tất nhiên không thể nuốt lời. . . . . .

Hiên Viên Triệt co quắp khóe miệng nhìn bóng lưng của hắn, hoàng thúc à, người cũng quá ngoan đi ? Một chút thể diện cũng không cho người khác, đây chính là nữ hoàng cùng công chúa nha. . . . . .

Đi vài bước, chợt bước chân dừng lại, môi mỏng khẽ mở: "Liên Sương!"

"Có thuộc hạ!" Một đạo bóng đen thoáng qua, Liên Sương quỳ gối bên chân của hắn.

"Ngươi đi đuổi các nàng ấy ra ngoài!" - Mày kiếm khẽ vặn, hình như có cái gì cố kỵ.

Hiên Viên Triệt cả gan mở miệng: "Hoàng thúc, có phải người ngại ngùng mở miệng đuổi người ngay trước mặt hai mỹ nữ hay không?"

"Nếu là Bổn vương tự mình mở miệng đuổi các nàng, vậy thì đồng nghĩa với lviệc phải nói chuyện cùng họ, Tam nhi sẽ tức giận !" - Tuyệt mỹ nam tử nhéo lông mày, thật khó khăn mở miệng.

Lời này vừa rơi xuống, khiến hai người khác suýt nữa không có đứng vững. . . . . . Không phải chứ . . . . .

"Vương Gia, thuộc hạ nên nói thế nào ?" - Liên Sương là thật tâm không biết nên làm sao sao để mở miệng.

Hiên Viên Triệt cũng ở một bên tiếp lời: "Đúng vậy a hoàng thúc, nói ôn hòa sợ các nàng không đi, nói quá khó nghe, không nể mặt mũi cũng không được, sợ rằng dẫn đến tranh chấp vài quốc gia rất khó coi!"

Đôi mắt tà mị đào hoa híp lại, như đang ngẫm nghĩ, ngay sau đó đáy mắt phát ra sáng loáng, đã là có chủ ý: "Trở về đốt vương phủ đi!"

"A ?" - Liên Sương không dám tin nhìn hắn.

"Vương phủ bị cháy, các ngươi hộ tống nữ hoàng cùng công chúa thành công trốn ra được, xây dựng lại Hi vương phủ, đợi họ sau khi về nước mới xây dựng lại xong xuôi, có gì dị nghị không?" - Tuyệt mỹ nam tử khóe môi cong lên. . . . . . Cười có chút gian trá.

Híc. . . . . . Một chiêu này, ngoan độc!

"Hoàng thúc, kiến trúc trong vương phủ của người đều là gỗ trầm hương thượng hạng a, mỗi một cái cũng giá trị trăm vạn lượng, người làm sao bỏ được !" - Hắn đều thay hoàng thúc mà đau lòng.

"Dù sao hai nữ nhân kia đã ở qua, Bổn vương cũng cảm thấy bẩn, đốt đi xây dựng lại !" - Giải quyết dứt khoát.

Liên Sương giựt giựt khóe miệng, đáp một tiếng "Dạ!", rồi sau đó ngoan ngoãn trở về vương phủ phóng hỏa. . . . . .

. . . . . .

"Kể xong rồi hả ?" Hiên Viên Ngạo nhìn cái người nằm ở trên bàn rõ ràng đã mệt đến nửa chết nửa sống.

"Nói nhảm !" - trong âm thanh của Thẩm Lãng Phàm mang theo rõ ràng lửa nóng, hắn thế nào xui xẻo như vậy, dạy phải một đồ đệ ngu xuẩn như thế! Cái gì cũng không hiểu, còn phải dùng bản thân dạy dỗ, nói vài lời lại phải nhảy ra ngoài cửa sổ, tìm một nữ nhân nào đó làm mẫu một phen, thật là mệt chết hắn!

"Cảm tạ !" - Lạnh lùng mở miệng, trên mặt nhưng có chút mất tự nhiên.

Nam tử áo đỏ đầy mặt kinh ngạc quay đầu: "Ngươi, cái tên này cũng sẽ nói cảm tạ đối với người khác ư ?" - Được một tiếng "Cám ơn" trăm năm khó gặp một lần này của hắn, hắn dù khổ nữa mệt mỏi nữa cũng đáng!

Vừa nghe hắn nói như vậy, Hiên Viên Ngạo ở trên mặt lại càng không tự nhiên. . . . . .

"Ôi. . . . . . Nói hồi lâu, còn không biết là cô nương nhà người ta thế nào rồi, lại có thể để cho ngươi để ý như vậy, nói một chút coi. . . . . ." - Trong bụng có chút im lặng, người này có Chính Vương phi, trắc vương phi cũng cưới, còn nhớ thương cô nương nhà người ta, lại gióng trống khua chiêng hướng tới hắn thỉnh giáo một phen, hắn là chuẩn bị chiêu số gì đều dùng, rồi sau đó đem con gái người ta cưới về làm thị thiếp sao?

"Là Vũ Văn Tiểu Tam !" – giọng nói lạnh lẽo vang lên, dung nhan máu lạnh khẽ bày biện ra sắc màu đỏ ửng. . . . . .

"Vũ Văn Tiểu Tam? Dường như tân vương phi của ngươi cũng có cái tên này a!" - Thẩm Lãng Phàm mặt hoài nghi nhìn hắn.

Hiên Viên Ngạo ho nhẹ một tiếng: "Chính là vương phi của ta!"

"Cái gì ?" - Nam tử mặc áo đỏ lúc này đứng lên, hung hăng vỗ một cái lên trên bàn, "Hiên Viên Ngạo, ngươi còn phải theo đuổi chính vương phi của mình ư ? Ngươi thực tâm trêu cợt lão tử chứ gì ?"

***! Hụt hơi hụt sức nói hồi lâu, hóa ra là bị người xỏ rồi !

"Không có, nàng không thích ta, hơn nữa dường như thích hoàng thúc rồi !" - Hắn nói xong thấy có chút thất bại, tỏ ra dáng vẻ tình trường thất ý.

Sặc. . . . . . Không phải chứ?

Thẩm Lãng Phàm hoài nghi nhìn hắn, lại thấy trong mắt của hắn không có nửa điểm đùa giỡn ý vị, giựt giựt khóe miệng, có chút đồng tình vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Haizzz. . . . . . Mặc dù nói ta sớm cũng biết cái tên như ngươi sẽ có một ngày này, nhưng là. . . . . ."

"Cút !" - Một tiếng tức giận gào thét.

"Khụ khụ. . . . . . Đừng kích động! Đừng kích động!" - Thẩm Lãng Phàm treo lên mặt nụ cười trấn an tâm tình của hắn, "Có huynh đệ ở đây, nhất định giúp ngươi ôm được mỹ nhân về!"

"Chuyện này là thật?" - Hắn tốt bụng thế sao?

"Thật !" - Nói kiên quyết, đáy lòng lại có chút chột dạ, được rồi, hắn thừa nhận, hắn chỉ vì mượn cơ hội đi xem một chút Vũ Văn Tiểu Tam trong truyền thuyết kia rốt cuộc là dạng gì. . . . . .

Hắn đang ở Dương Châu liền nghe đến không ít tin đồn về nàng, đầu tiên là người đàn bà đanh đá đệ nhất của Hiên Viên đế quốc, đột nhiên lại biến thành cô gái tốt hiền lương thục đức, tiếp đó lại thành Kỳ Nữ đệ nhất thiên hạ, hiện nay huynh đệ tốt của mình còn chạy tới cứ như vậy miêu tả một phen, khiến hắn thật sự rất kỳ!

"Đừng đánh chủ ý lên nàng, phải trả giá cao ngươi không đảm đương nổi đâu !" - Chính là dù hắn không động đến gã, hoàng thúc cũng sẽ không nương tay!

Thẩm Lãng Phàm nhún vai một cái: "Biết! Người hoàng thúc kia của ngươi, nói thật, dù đắc tội với Diêm Vương ta cũng không nghĩ đắc tội hắn !" - Nói xong giống như rất sợ mà run lên, "Nhưng mà đúng là có chút tò mò cái người Vũ Văn Tiểu Tam đó rốt cuộc là cái dạng gì. . . . . ."

. . . . . .

*Lời bài hát Đài hoa cúc của Châu Kiệt Luân

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK