Hai đứa trẻ gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nhìn phụ thân mình bị khi dễ thành như vậy, khắc sâu nhận thức được, ở nhà ai mới là lão đại. Hiên Viên Sở Cuồng nhớ tới mình mới vừa rồi còn tìm phụ thân tố cáo, thật sự là quá ngây thơ! Phụ thân tự thân cũng khó bảo vệ, làm sao có thể giúp được hắn!
"Nương tử, chẳng lẽ nàng. . . . . ." Chẳng lẽ nàng không cảm thấy hành vi bọn nhỏ bây giờ rất giống nàng sao? Nhưng nghĩ đến tình hình sau khi mình nói những lời này ra sẽ không có kết quả tử tế, cho nên tắc nghẹn, không dám nói.
"Chẳng lẽ cái gì?" Mỗ nữ tức giận gào thét bên tai của hắn.
"Chẳng lẽ nàng không cảm thấy bọn nhỏ như vậy, thật ra thì rất đáng yêu sao!" Mỗ nam rất không có cốt khí thay đổi lời nói, rồi sau đó ôm mèo xù lông vào lòng, vuốt ve lưng của nàng, vừa vuốt vừa tiếp tục mở miệng, "Mặc dù bọn chúng làm Tam nhi tức giận, nhưng bọn chúng còn nhỏ, chờ thêm mấy năm nữa sẽ hiểu chuyện, cũng sẽ không còn như vậy nữa!"
Mỗ nữ vừa nghe, nhíu nhíu lông mày, cảm thấy không phải không có lý, rồi sau đó cắn răng mở miệng: "Hy vọng là như vậy!" Nói xong lại hung thần ác sát nhìn hai đứa trẻ run lấy bẩy.
Đáy lòng Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng vô cùng sợ hãi, hoàn toàn không thể hiểu được mẫu thân đang dịu dàng, sao đột nhiên trở nên khủng bố như vậy! Đến phụ thân lợi hại như vậy cũng bị nhéo lỗ tai, vậy hai người bọn họ còn có đường sống sao?
Không hẹn mà cùng nuốt nước miếng lần nữa, vẻ mặt Hiên Viên Sở Cuồng đau khổ, che chim nhỏ của mình, sợ sệt nhìn phụ thân một chút, không tiếng động cầu cứu.
Hiên Viên Vô Thương nhìn bộ dáng Hiên Viên Sở Cuồng lo lắng cầu viện, bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười. Tuy nói hắn cũng không thích Tam nhi giúp bọn nhỏ tắm, nhưng có phải tên ranh con chết bầm này nghĩ quá nhiều rồi không!
"Cái đó, Tam nhi, nếu không nàng đi ra ngoài trước, Thương Thương đến giúp bọn nhỏ tắm?" Quay đầu, dường như sợ sệt nhìn nàng, chỉ là đáy mắt tà mị đào hoa đều che giấu ý cười.
Vũ Văn Tiểu Tam nặng nề thở dài một hơi, sờ sờ cái trán đau nhức, nhìn lại tiểu nhi tử đang nhìn mình như đề phòng lang sói, bất đắc dĩ mở miệng: "Được rồi! Vậy để chàng tắm cho bọn chúng đi, ta đi xem Tiểu Nguyệt bên kia một chút."
Thốt ra lời này xong, sắc mặt người nào đó lập tức thay đổi: "Tam nhi, nàng đi tới chỗ Tiểu Nguyệt làm gì?" Nha đầu Tiểu Nguyệt kia có cái gì quan trọng sao? Lại có thể không có việc gì liền đi qua xem một chút, có cái gì tốt mà xem!
Nhìn bình dấm chua này một chút, im lặng liếc mắt: "Ta không đi tới chỗ Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ ở cửa chờ các ngươi tắm xong à?" Muốn nàng nhàm chán chết sao?
Ặc, cũng đúng! "Vậy cũng tốt, nhưng nàng phải lập tức trở lại, chúng ta một chút liền tắm xong!" Nhíu lông mày giao phó, giống như là sợ nàng một đi không trở lại.
"Biết! Biết!" Phất phất tay đi ra ngoài. Lòng tràn đầy tức giận, ***! Hai tên tiểu tử thúi, thật đáng ghét! Không nên sinh bọn nó làm gì! Dám nói nàng là lưu manh? Khóe miệng giật giật, đầu đau không dứt!
"Phụ thân! Ách xì!" Hiên Viên Sở Cuồng kêu phụ thân mình, còn nhảy mũi một cái, "Lạnh quá!" Thân thể trần truồng có chút run lẩy bẩy.
"Con cũng biết lạnh sao?" Giọng tà mị mang theo ý cười, ném thân thể trần truồng của tiểu nhi tử vào trong thùng tắm, "Là ai dạy các con không thể để mẫu thân cho các con tắm?"
Trên mặt Hiên Viên Sở Cuồng còn treo vệt nước mắt chưa khô, chỉ Hiên Viên Lạc Thần ở một bên: "Là ca ca nói, ca ca nói nam nữ thụ thụ bất thân. Chúng con là nam nhân, cho nên không thể cho mẫu thân nhìn!"
"Con thấy ở trong sách!" Tiểu Lạc Thần sợ sệt nhìn Hiên Viên Vô Thương, mới vừa rồi mẫu thân giống như rất không vui, phụ vương sẽ không tức giận chứ?
Vậy mà, Hiên Viên Vô Thương không chỉ không có tức giận, trên dung nhan tuyệt mỹ còn lộ ra một nụ cười tán thưởng, nhìn con lớn nhất một chút: "Thần nhi thật thông minh! Đúng, nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên sau này các con nhất định nhất định không thể để cho mẫu thân giúp các con tắm, biết không?"
"Ừm! Biết!" Hai bé củ cải rất đồng ý, đồng loạt gật đầu.
"Phụ thân, mẫu thân nói phụ thân cũng có thể gọi thành cha, sau này chúng con liền kêu cha có được hay không?" Tiểu Sở Cuồng hít mũi một cái, mở miệng hỏi thăm. Mắt to sưng đỏ giống như mắt thỏ, nhìn cực kỳ khôi hài.
Hiên Viên Vô Thương hơi ngẩn ra, hắn biết đây là xưng hô nơi nàng từng sống, mở miệng cười: "Được! Mẫu thân nói gọi là gì, thì gọi cái đó! Các con phải ngoan ngoan nghe lời mẫu thân, có biết hay không?"
"Ừm! Trừ bỏ việc để mẹ tắm cho chúng con, chúng con nhất định không thể đồng ý, những thứ khác vẫn là có thể!" Hiên Viên Lạc Thần mở miệng đáp lời.
Mẹ? Chắc hẳn cũng là xưng hô của nàng ở thế giới kia đi? Suy nghĩ hiểu rõ cũng không có hỏi nhiều nữa, chỉ là mở miệng cười: "Con trai ngoan!"
Hai đứa bé không biến sắc liếc mắt nhìn nhau, lại nói đáng lẽ bọn họ đều chuẩn bị không cần phụ thân rồi, nhưng mới vừa rồi phụ thân cứu bọn họ, bọn họ không cần phụ thân thật sao? Nhíu nhíu lông mày, nếu không, xem biểu hiện phụ thân cũng không tệ lắm, bọn họ quan sát thêm một thời gian nữa đi?
"Cha, có phải người rất sợ mẹ không?" Hiên Viên Sở Cuồng mở mắt to mở miệng hỏi.
"Ách. . . . . ." Lần đầu tiên trong đời bị hỏi tắc nghẹn. Nhìn hai đứa con trai trợn to cặp mắt chờ đáp án của hắn, sau ót mơ hồ có vạch đen xẹt qua, yên lặng một hồi lâu, "Cha không phải sợ mẹ, đó là yêu mẹ!"
Cho nên mẹ có thể nhéo lỗ tai cha? "Vậy cha, mẹ yêu người sao?" Tiểu Sở Cuồng nghiêng đầu mở miệng hỏi thăm.
Trên dung nhan như cánh hoa đào nở rộ một nụ cười diêm dúa lẳng lơ, tự tin và kiên định mở miệng: "Yêu!" Tình yêu giữa bọn họ không cần chần chờ mà có thể trả lời ngay.
"Vậy có phải cha cũng có thể nhéo lỗ tai mẹ không?" Hiên Viên Sở Cuồng trợn to hai mắt, phân tích chuyện đương nhiên. Nghiêng đầu nhỏ, mặt đầy tò mò.
Sắc mặt lập tức cứng đờ, sau ót treo một giọt mồ hôi lạnh, tưởng tượng bộ dáng mình nhéo lỗ tai Tam nhi, toàn thân run lên. Xem chừng hôm nay nhéo rồi, ngày mai nha đầu kia sẽ thu dọn quần áo đi ngay. Nhìn nét mặt "Nhất định là như vậy" của các con một chút, rất là uất ức mở miệng: "Không thể!"
"À?" Khuôn mặt hai đứa trẻ thất vọng, ngay sau đó miệng đồng thanh nói: "Cha, thật ra thì người chính là sợ mẹ, nhưng người không dám thừa nhận có đúng hay không?"
Nói xong lỗ mũi phun tức, rất là khinh thường quay đầu đi, thật sự là làm cho nam nhân bọn chúng quá mất thể diện!
"Khụ khụ. . . . . ." Lúng túng ho khan mấy tiếng, mặc dù trong ngày thường hắn bị khi dễ, nhưng mà ở trên giường hắn lại rất lợi hại đấy! Thế nhưng lời này không thể nói với các con? Chỉ đành phải đảo mắt qua loa, "Các con còn nhỏ, chờ các con trưởng thành sẽ biết!"
Hiên Viên Lạc Thần nhíu chặt mày nhỏ, suy tư một lúc lâu, rốt cuộc thông suốt: "Đệ đệ, chúng ta là nam nhân, nên nhường nữ nhân, cho nên cha sẽ sẽ nhường mẹ thôi!"
Bởi vì hắn cũng là người tập võ, biết mẹ không hề có nội lực. Nếu cha động thủ, mẹ chỉ có một con đường chết, cho nên không phải cha sợ mẹ .
"Là thế sao?" Hiên Viên Sở Cuồng vừa hưởng thụ cha mình phục vụ tắm rửa, vừa quay đầu nhìn Hiên Viên Lạc Thần, mày nhỏ nhíu chặt đến có thể kẹp chết một con ruồi!
"Ừm!" Tiểu Lạc thần gật đầu một cái, rồi sau đó nhìn Hiên Viên Vô Thương, "Phụ thân, Thần nhi nói đúng không?"
"Đúng!" Không nói như vậy hắn còn có thể nói thế nào? Nói sợ? Đây là lời nói thật, nhưng bất lợi cho hình tượng phụ thân cao lớn trong suy nghĩ của nhi tử! Chỉ có thể kiên trì mở miệng tán thành.
"Vậy Cuồng nhi trưởng thành sẽ không cưới nương tử đâu! Nếu không lại phải nhường nàng ta, nam tử hán đại trượng phu, như vậy chỉ có thể mất thể diện giống cha!" Mặt Hiên Viên Sở Cuồng đầy khinh bỉ nói xong, không để ý cảm thụ trong lòng của cha mình chút nào.
Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Vô Thương liền bắt đầu điên cuồng ho khan, mất thể diện như hắn? ! Hiện tại thì tốt rồi, lúc này hắn thật là một chút hình tượng cũng không có! Có chút thẹn quá thành giận mở miệng: "Câm miệng! Tắm!"
Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Sở Cuồng lập tức im lặng, chỉ là ánh mắt khinh thường kia còn thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn phụ thân của mình. Kích thích Hiên Viên Vô Thương suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi!
Hai tên ranh con chết bầm này, công phu chọc giân người khác không thua Tam nhi bao nhiêu! Qua vài ngày nữa nhất định phải đưa bọn nó đi trường tư thục, nhắm mắt làm ngơ!
Vũ Văn Tiểu Tam ngâm nga tiểu khúc, sôi nổi chạy đến phòng Tiểu Nguyệt. Đẩy cửa vào, chỉ thấy vẻ mặt Tiểu Nguyệt nhà bọn họ tràn đầy rối rắm nằm úp ở trên bàn. Tiểu Nguyệt thấy nàng đi vào, lập tức đứng dậy, mở miệng cười: "Ah? Tiểu thư, sao người lại tới đây? Không cần phải chăm sóc tiểu thế tử và tiểu công tử sao?"
"Đừng nói nữa! Mấy người kia cô lập ta!" Nói xong tức giận nói ra chuyện vừa rồi, mặt đầy phẫn hận bất bình.
Tiểu Nguyệt trợn to cặp mắt, không thể tưởng tượng nổi, sau đó lúc nghe tiểu công tử nói tiểu thư là lưu manh, ôm bụng cười đến nước mắt chảy ra. Ha ha ha. . . . . . Tiểu công tử thật sự quá buồn cười rồi!
"Ngươi nói một chút, ta ngủ hai năm, Hiên Viên Vô Thương - cái đồ vô dụng đó giáo dục con trai bảo bối của ta thành ra như vậy, giờ phải làm sao mới tốt đây?" Bộ dáng mỗ nữ khổ não, lúc nói đến Hiên Viên Vô Thương, khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ.
Ách. . . . . . Sau ót Tiểu Nguyệt xẹt qua một vệt đen, không có lầm chứ? Đây là lỗi của vương gia sao? Suy nghĩ một lúc lâu, nhắm mắt mở miệng: "Tiểu thư, Tiểu Nguyệt cảm thấy chuyện này không có quan hệ với vương gia đâu!"
"Không có quan hệ?" Âm thanh bén nhọn tám deciben, "Không phải bọn nhỏ đều do Thương Thương chăm sóc sao? Nếu không có quan hệ với hắn, không lẽ có quan hệ với ta sao?"
Tiểu Nguyệt lau mồ hôi trên trán, co rúm lại mở miệng: "Tiểu thư, dường như thật sự có quan hệ với người!"
"Ách, nói cũng đúng, nếu không phải là ta hôn mê hai năm, cũng sẽ không biến thành như vậy!" Vũ Văn Tiểu Tam làm như thật gật đầu, "Nói như vậy, đúng là có quan hệ với ta!"
Tiểu Nguyệt kéo kéo khóe môi, lộ ra một biểu tình cực kỳ khó chịu, rồi sau đó mở miệng về phía tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư, ý Tiểu Nguyệt không phải như vậy. Chẳng lẽ ngài không phát hiện, tiểu công tử và ngài rất giống sao?"
Đây là di truyền! Mặc kệ là tham tài háo sắc hay lừa bịp, đều giống như từ một khuôn đúc ra! Cho nên hắn vừa nghe đến tiểu thư nói chuyện này, trong đầu lập tức liền phát ra đủ loại hình ảnh lúc tiểu thư còn ở Tam vương phủ. Không nói chuyện tiểu công tử trước kia chỉ lừa gạt một chút, nhưng cũng không đến mức này! Phản ứng hôm nay thật sự là quá kỳ quái!
"Không phải đâu?" Vũ Văn Tiểu Tam cảm giác đỉnh đầu ‘ầm’ một tiếng sấm lớn vang lên. Tuy nói chính nàng cũng thật thích bản thân mình, nhưng suy nghĩ một chút mình trước kia luôn là làm người khác giận đến muốn chết muốn sống, sau này ngày tháng trôi qua của nàng không phải cũng bị chính con trai của mình chọc giận đến muốn sống muốn chết chứ?
Nghĩ tới, thân hình nhoáng một cái, suýt nữa ngất đi. Tiểu Nguyệt lập tức đỡ nàng: "Tiểu thư, tiểu thư, người không có sao chứ?"
"Ngươi cứ nói đi?" Nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên.
Sau ót Tiểu Nguyệt xẹt qua một vệt đen, an ủi: "Tiểu thư, không có chuyện gì! Tiểu công tử cũng sẽ không quá phận đâu! Dù sao người là mẹ ruột của hắn mà!" Thật ra thì nàng muốn nói là, tiểu thư thật ra thì người cũng rất lợi hại, chưa chắc sẽ bại bởi tiểu công tử.
"Aizz!" Mỗ nữ than thở một tiếng, rồi sau đó mở miệng, "Ta đây thật là gia môn bất hạnh!"
Vẻ mặt Tiểu Nguyệt chết lặng, gia môn bất hạnh? Không có khoa trương như vậy chứ? Xem chừng nói thêm gì nữa thì tiểu thư nhà bọn họ cũng không nói được lời gì tốt, liền dứt khoát dời đề tài: "Tiểu thư, sau này chúng ta cứ ẩn cư như vậy sao?" Thật ra thì như vậy cũng rất tốt, yên lặng sống qua ngày.
"Còn có một ít chuyện chưa xử lý xong, xử lý xong sẽ ẩn cư như vậy." Trong mắt đẹp thoáng qua một tia sáng lạnh. Đám người đáng chết kia khi dễ Thương Thương nhà bọn họ tính tình dễ chịu, nhưng Vũ Văn Tiểu Tam nàng cũng không có tính khí tốt như vậy! Muốn chết thì nàng sẽ thành toàn cho họ thôi!
"Tiểu thư. Có chuyện Tiểu Nguyệt muốn nói với người." Tiểu Nguyệt do dự, không biết nên nói hay không, có chút không dám nhìn ánh mắt của Vũ Văn Tiểu Tam.
"Chuyện gì?" Nhìn vẻ mặt của nàng, đáy lòng mơ hồ có chút lo lắng. Tiểu Nguyệt lộ ra vẻ mặt như thế, sẽ không phải là chuyện nhỏ.
"Đó là Đình Vũ, Đình Vũ. . . . . ." Cắn môi dưới do dự lúc lâu, chuyện này quá nghiêm trọng, nàng không biết nói ra tiểu thư có chấp nhận được hay không, hay sẽ cãi nhau với vương gia. . . . . .
"Đình Vũ thế nào?" Cảm giác lo lắng nơi đáy lòng càng phát ra mãnh liệt.
Tiểu Nguyệt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, cắn răng, cố gắng buông lỏng cười một tiếng: "Không có gì! Tiểu Nguyệt muốn người chú ý Đình Vũ một chút, cảm giác nàng ta âm dương quái khí, không giống người tốt!"
"Tiểu Nguyệt, nói thật!" Giọng nói Vũ Văn Tiểu Tam đã trở nên lạnh lùng, chẳng lẽ trong lúc nàng hôn mê đã xảy ra chuyện gì không tốt? Nhưng Thương Thương rõ ràng nói chưa từng xảy ra quan hệ với người khác, hơn nữa hai đứa con trai cũng rõ ràng không thích Đình Vũ đó, cũng không tồn tại người con trai bảo bối của nàng phải lệ thuộc. Vậy còn có thể có chuyện lớn gì có thể làm Tiểu Nguyệt ấp a ấp úng như vậy?
"Ai nha, tiểu thư, ngài còn không tin Tiểu Nguyệt ư, thật không có việc gì mà! Chỉ là nữ nhân chết tiệt kia thường xuyên ở nhà tự cho mình lấy thân phận nữ chủ nhân, giống như nàng ta mới là vương phi! Ghê tởm muốn chết!" Tiểu Nguyệt nói xong khinh bỉ chửi thề một tiếng.
Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, cười lạnh một tiếng: "Ngày mai để Thương Thương đuổi nàng ta đi là được!" Nhìn bộ dáng Tiểu Nguyệt bây giờ một chút, không giống như là nói láo, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút nghi ngờ.
"Ừm!" Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, "Thôi, tiểu thư, chúng ta không nói những chuyện không vui này nữa. Ngài rốt cuộc tỉnh, hai năm qua có rất nhiều người đến thăm ngài, có hoàng thượng, Tam vương gia, Thất vương gia, còn có Đại công tử và Nhị công tử. À, Mộc Tiểu Hầu gia và vương thượng Mông Man đế quốc cũng tới, chỉ là bị Vương Gia ngăn lại."
Cười khẽ một tiếng, cái tên kia vẫn còn không thích Gia Luật Trục Nguyên, nhưng sao cũng ngăn Mộc Thanh Y lại chứ?
Chỉ là lại nói, đối với Gia Luật Trục Nguyên - người nghĩa huynh này, nàng vẫn rất ưa thích . Đầu tiên là cảm giác rất tốt , tiếp theo chính là ở ngày tiệc đầy tháng, hắn không chút do dự ra mặt giúp nàng giải vây. Phải biết "Công chúa" chính là không thể tùy tiện phong, sau khi phong xong tất nhiên sẽ gặp phải chúng đại thần phản đối, đặc biệt là dòng họ chỉ trích. Mà vị nghĩa huynh này của nàng, giao tình với nàng không có bao nhiêu sâu đậm, coi như cũng chỉ có ba mặt duyên phận, nhưng nói nghĩa khí như vậy, cho nên Vũ Văn Tiểu Tam vẫn thật thích hắn!
Còn có Mộc Thanh Y, giúp nàng kiếm không ít bạc ! Nghĩ tới đều có chút hoài niệm lúc kể chuyện xưa năm đó rồi.
"Vậy nói rõ tiểu thư nhà các ngươi nhân duyên rất tốt! Vậy Tiểu Ly đâu? Có tới không?" Tiểu nha đầu kia cũng là bằng hữu tốt của nàng ở thế giới này, cho nên nàng vô cùng nhớ.
"Cửu công chúa à? Nàng cũng tới! Lần trước nghe nàng ấy nói, bây giờ nàng ấy đã theo Phong Cuồng Tiêu, đính hôn với Phong công tử rồi!" Tiểu Nguyệt nói đến chuyện này thì mặt đầy vui vẻ. Cửu công chúa là một cô nương tốt, đối với bọn họ cũng vô cùng tốt, cho nên Cửu công chúa có thể tìm được hạnh phúc của mình, từ đáy lòng nàng cũng vui mừng cho nàng ấy.
Nhưng lời này của nàng vừa rơi xuống, chỉ thấy tiểu thư nhà bọn họ đổi sắc mặt. Trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ tiểu thư còn băn khoăn đại suất ca - Phong Cuồng Tiêu đó sao? Lại thấy Vũ Văn Tiểu Tam nhíu mày mở miệng: "Tiểu Nguyệt, trong Tiêu gia Phong Cuồng Tiêu còn có huynh đệ gì không?"
Tiểu Nguyệt ngẩn ra, lộ ra một vẻ mặt còn khó coi hơn khóc. Không phải tiểu thư muốn đánh chủ ý lên huynh đệ Phong công tử chứ? "Có! Phong gia là vọng tộc trên giang hồ, tổ tiên cũng đã làm tướng quân, cho nên cũng có thế lập tước vị. Huynh đệ không ít, nhưng dòng chính chỉ có một mình Phong công tử."
Nếu là như vậy thì có chút phiền toái! "Cá tính Tiểu Ly quá đơn thuần, ở trong đại tộc thế gia nếu không có người bảo vệ, cũng không biết có thể xảy ra chuyện gì hay không?" Đây mới là vấn đề nàng lo lắng, Tiểu Ly và nàng không giống nhau, nàng là người từ hiện đại tới, không chấp nhận quan niệm tam thê tứ thiếp. Nhưng Tiểu Ly bên kia nếu có thiếp thị tranh thủ tình cảm vậy thì rất khó nói rồi! Hơn nữa Phong gia còn có nhiều chi thứ như vậy, tất nhiên cũng nhìn chằm chằm vị trí hệ chính. Chỉ có thể hi vọng Phong Cuồng Tiêu là một nam nhân tốt, có thể bảo vệ tốt Tiểu Ly.
"Tiểu thư, người nghĩ quá nhiều rồi! Cửu công chúa là công chúa mà, có bao nhiêu người có thể làm khó nàng? Dù muốn, cũng phải suy nghĩ đắn đo chứ? Cửu công chúa là công chúa mà hoàng thượng và tam vương gia cưng chiều nhất, nếu xảy ra chuyện gì, đám người kia nhất định là phải chết không thể nghi ngờ! Gây khó dễ với cửu công chúa, không phải rõ ràng là gây khó dễ cho hoàng gia sao? Tiểu Nguyệt cảm thấy bọn họ không có gan này!" Hơn nữa Phong công tử là phò mã, phò mã từ trước đến giờ đều là chỉ có thông phòng. Thị thiếp chính thức hay bình thê gì đó đều không thể có. Trừ phi lá gan phò mã đặc biệt lớn, không sợ đắc tội Hoàng đế!
"Chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều!" Thở dài một hơi, ngay sau đó cười nhìn nàng ta một chút, "Tiểu Nguyệt, vậy còn ngươi? Với bọn Đình Vân và Liên Hoa như thế nào rồi?"
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt sắc mặt Tiểu Nguyệt liền khó coi. Cười lớn mở miệng: "Không sao cả, tiểu thư, người cũng đừng quan tâm nhiều như vậy! Vốn Tiểu Nguyệt không nghĩ tới nhiều vấn đề như vậy, Tiểu Nguyệt chỉ muốn cả đời hầu hạ tiểu thư thật tốt."
"Nha đầu ngốc, đã nói ngươi là muội muội của ta. Tuy nói ngươi luôn kêu tiểu thư, nhưng mà ta chẳng qua nghĩ ngươi gọi quen không muốn sữa lại, trong lòng đã không coi ngươi là nha hoàn của ta. Ta đây làm tỷ tỷ cũng không thể làm lỡ cả đời ngươi!" Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng cười, lại cảm thấy nha đầu này có cái gì không đúng, chẳng lẽ là phát triển với bọn Đình Vân không tốt?
Lời này vừa nói ra, Tiểu Nguyệt ngoài cảm động, cũng mơ hồ có chút khổ sở, đem chuyện hai năm trước nói ra, hơn nữa liên tục nói là lỗi của mình mới làm tiểu thư ngủ lâu như vậy. Cũng tỏ rõ thái độ của mình, cũng là bởi vì lỗi của nàng, mới dẫn đến tình trạng bây giờ, cho nên nàng quyết định ở với tiểu thư cả đời.
"Được rồi, chuyện đó không phải lỗi của ngươi, là lỗi của bọn Đình Vân! Hôm nay bọn họ đã qua thỉnh tội rồi. Vậy Tiểu Nguyệt, ngươi nói thật cho tiểu thư biết, hai người kia, ngươi rốt cuộc thích người nào?" Vũ Văn Tiểu Tam rất nghiêm túc nhìn nàng, hôn nhân đại sự không thể đùa bỡn.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Tiểu Nguyệt lộ ra một nụ cười tự giễu: "Tiểu thư người không cần nói nữa, thích ai hay không thích ai thì có quan hệ gì, Tiểu Nguyệt đã sớm thông suốt rồi."
Thông suốt? Vũ Văn Tiểu Tam hoảng sợ trợn to mắt, lời này có phải quá nghiêm trọng rồi không? "Vậy bước kế tiếp của ngươi, có phải còn chuẩn bị xuất gia không hả?"
Gì? Sau ót Tiểu Nguyệt xẹt qua một vạch đen, cái này với xuất gia có quan hệ gì? Đỉnh đầu đầy vạch đen, im lặng mở miệng: "Tiểu thư, Tiểu Nguyệt còn không có nghĩ đến chuyện đó!"
"Ách, không nghĩ tới là tốt rồi! Nhưng mấy ngày trước ta nghe Thương Thương nói rồi, để cho bọn Liên Hoa và Đình Vân đón dâu, nếu ngươi thật không muốn, vậy ta phải đi trở về nói với Thương Thương." Vũ Văn Tiểu Tam thành tâm thử dò xét nàng ta.
Tiểu Nguyệt nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, đáy mắt thoáng qua một tia đau đớn, rồi sau đó mở miệng cười: "Tiểu thư, người trở về chỗ Vương Gia đi. Những chuyện này, Tiểu Nguyệt cũng không xen vào làm gì!"
Vũ Văn Tiểu Tam thở dài một hơi, cầm lấy tay nàng: "Tiểu Nguyệt, ta không thích dáng vẻ này của ngươi. Tiểu Nguyệt trong ấn tượng của ta, mặc kệ gặp chuyện gì đều lạc quan, đầy sức sống giống như là mặt trời. Cho tới bây giờ cũng sẽ không giống như hôm nay bi quan như thế! Ngươi bây giờ, giống như là đối với chuyện gì đều không để ý, hoặc là nói không dám quan tâm. Nhưng Tiểu Nguyệt, ngươi đè nén tất cả mọi chuyện ở trong lòng, không cảm thấy khó chịu sao? Có chuyện gì không vui hãy nói với tiểu thư, tỷ tỷ nhất định giúp ngươi làm chủ! Nếu ai dám khi dễ Tiểu Nguyệt của ta, trước hỏi qua quả đấm của Vũ Văn Tiểu Tam ta!"
Lời này vừa nói ra, lỗ mũi Tiểu Nguyệt đau xót, rốt cuộc không nhịn được khóc lên, nhào tới trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam: "Tiểu thư, người ta thật khó chịu. . . . . . Hu hu hu, thích một người thì ra là chuyện đau khổ như vậy. . . . . ."
Vũ Văn Tiểu Tam thở dài một hơi, vuốt lưng của nàng: "Được rồi, được rồi, đừng khóc, nói với tỷ tỷ một chút đã xảy ra chuyện gì? Có lẽ tỷ tỷ có thể giúp được ngươi! Hơn nữa, không phải là đàn ông thôi sao? Tiểu Nguyệt nhà chúng ta ưu tú như vậy, còn sợ không tìm được người tốt hơn sao?"
Tiểu Nguyệt như thế nào cũng chỉ là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, không giống với nàng. Nàng kiếp trước cộng thêm kiếp này, tuổi so với Tiểu Nguyệt đã lớn hơn năm tuổi rồi. Dĩ nhiên là nghĩ mình như tỷ tỷ đi bảo vệ nàng ấy.
Tiểu Nguyệt lại ngoảnh mặt làm ngơ với lời của nàng, miệng mở rộng gào khóc lớn, khóc một hồi lâu, khóc đủ rồi mới từ trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam ra ngoài.
Lỗ mũi thút tha thút thít một chút, phát tiết xong, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều. Vũ Văn Tiểu Tam nhìn mắt gấu mèo của nàng 0.0, lau nước mắt cho nàng: "Được rồi! Khóc đến rất khó coi rồi. Nói một chút coi, ai khi dễ ngươi, tiểu thư giúp ngươi trừng trị hắn!"
Nhưng Tiểu Nguyệt chỉ cúi đầu không nói lời nào.
"Tiểu Nguyệt, ngươi không tin tưởng ta sao?" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong, đáy mắt xuất hiện chút tình cảm bi thương. Trước kia tiểu nha đầu này rất lệ thuộc vào nàng, nhưng bây giờ nàng ta có lời gì cũng không muốn nói cho nàng biết.
Tiểu Nguyệt nghe vậy lắc đầu thật nhanh: "Không phải vậy, tiểu thư, Tiểu Nguyệt làm sao sẽ không tin người!"
Nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, cắn cắn môi dưới, mở miệng: "Tiểu thư, thật ra thì lần đầu tiên Tiểu Nguyệt nhìn thấy Đình Vân đã rất thích hắn, nhưng sau khi thổ lộ với hắn, hắn lại nói. . . . . ." Vừa nói vừa không nhịn được khóc lên, "Hắn nói. . . . . . Hắn nói hắn không thể nào yêu thích ta! Khi đó, khi đó. . . . . . Trong lòng ta rất khó chịu, sau lại, sau lại ta vẫn cố ý coi thường chuyện này, nhưng. . . . . ."
Vừa nói vừa không nhịn được rơi lệ. . . . . . Nhưng, nhưng vẫn không bỏ được! Nàng không biết vì sao lại không bỏ được người kia, hắn không đối tốt với nàng chút nào, thậm chí là rất xấu, nhưng nàng vẫn thích hắn.
Vũ Văn Tiểu Tam ôm nàng vào trong ngực, cũng đã biết nàng muốn nói gì. Thở dài một hơi, an ủi: "Không có gì phải đau lòng, thật ra thì từ lúc mới bắt đầu tiểu thư liền biết rõ Đình Vân không xứng với ngươi!"
"Ách, tại sao?" Tiểu Nguyệt treo nước mắt ràn rụa, không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên. Tại sao tiểu thư lại đột nhiên nói ra câu nói như vậy?
"Ngươi còn nhớ rõ không? Giấy nợ tên kia viết còn ở chỗ của ta, hắn đã thiếu ta ngoài 100 vạn lượng bạc! Loại người có nợ không trả này, có thể đảm đương cái gì! Ta cảm thấy được vẫn là Liên Hoa tốt, Liên Hoa thoạt nhìn rất lạnh nhạt, nhưng nhất định là nam nhân tốt lại dịu dàng!" Mỗi lần nói đến chuyện Đình Vân thiếu tiền nàng, tâm tình của nàng liền vô cùng ác liệt!
Gì? Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, thiếu bạc! Dường như mỗi ngày tiểu thư chú ý nhiều nhất luôn là bạc!
"Vậy. . . . . ." Tiểu thư muốn biết đạt ý gì với nàng?
"Nếu không, liền do tiểu thư làm chủ, gả ngươi cho Liên Hoa. Tiểu Nguyệt, ngươi phải nghe tiểu thư nói một câu, gả cho người ngươi yêu, vĩnh viễn không bằng gả cho người yêu ngươi." Thật ra thì nói câu nói này, nàng cũng có chút xấu hổ. Nếu như theo lời nàng nói, phải gả cho người mình không thương. Nếu là như vậy, không bằng độc thân cả đời. Nhưng nàng khuyên giải Tiểu Nguyệt như vậy là có mục đích! Nói xong dư quang khóe mắt quét nửa đoạn vỏ kiếm nơi góc cửa sổ.
Tiểu Nguyệt vừa nghe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy rối rắm. Sau khi rối rắm một hồi lâu, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, đáy mắt vẫn còn có chút khó xử.
"Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ ngươi liên tục không nghe lời của ta sao?" Hừ, Đình Vân không thích Tiểu Nguyệt nhà các nàng, đùa gì thế? Không thích thì bây giờ đang ở ngoài cửa sổ nghe lén cái gì? Dám thiếu tiền Vũ Văn Tiểu Tam nàng không trả, không chỉnh chết hắn, thật đúng là coi Vũ Văn Tiểu Tam nàng dễ khi dễ rồi!
Tiểu Nguyệt nghe lời này của nàng, chỉ đành phải gật đầu một cái: "Được! Tiểu Nguyệt nghe tiểu thư!" Mặc dù trong lòng vẫn có chút không tình nguyện, nhưng tiểu thư đối với nàng ân trọng như núi, nàng nhất định phải nghe tiểu thư. Hơn nữa nàng cũng tin tưởng tiểu thư sẽ không hại nàng!
Người nào đó ngoài cửa sổ vừa nghe, thân thể chấn động, trên khuôn mặt lãnh khốc không có bất kỳ vẻ mặt gì, nhưng đáy mắt đã tràn đầy đau đớn. Lúc nghe nàng khóc, trong lòng của hắn giống như có mấy trăm con con kiến đang cắn hắn, nhưng hắn vẫn không có dũng khí, không có dũng khí đi ra, nói ra lời trong tim của mình.
Sao hắn có thể giành nữ nhân với huynh đệ! Từ lúc vừa mới bắt đầu, chính hắn đã bỏ lỡ, nếu ngày đó ở biệt viện Hiên Viên đế quốc, hắn cũng thản nhiên thừa nhận hắn thích nàng, cũng sẽ không biến thành như bây giờ.
Cười tự giễu một tiếng, xoay người rời đi. Hắn là người nhu nhược, không cho nàng được hạnh phúc, vương phi nói rất đúng, hắn không xứng với nàng! Có lẽ Liên Hoa so với mình thích hợp với nàng hơn.
. . . . . .
Nhìn không thấy nửa đoạn kiếm bên kia sổ, Vũ Văn Tiểu Tam ở trong lòng giận dữ thở dài một hơi. Cái tên Đình Vân này, thật sự là làm cho nàng quá thất vọng! Nếu không phải Tiểu Nguyệt nhà bọn họ thích hắn như vậy, nàng đã hận không được thật để Tiểu Nguyệt gả cho Liên Hoa rồi!
"Tiểu thư, ngươi đang nghĩ cái gì?" Tiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của Vũ Văn Tiểu Tam một chút, mở miệng hỏi thăm. Đáy lòng vẫn rối rắm chuyện của mình, nàng không thích Liên Hoa, gả cho hắn, đối với hắn công bằng sao?
Vũ Văn Tiểu Tam cười âm hiểm một tiếng, vẫy vẫy tay: "Tới đây!"
Ặc, Tiểu Nguyệt có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đưa đầu tới. . . . . .
. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương giúp hai đứa bé đem tắm xong, nhìn giường ngủ một chút, sâu sắc có cảm giác không ổn! Nên để hai tên tiểu gia hỏa này dọn ra ngoài, nếu không ở nơi này hắn và Tam nhi buổi tối không phải là chuyện gì cũng không thể làm sao?
"Liên Vụ!" Nhàn nhạt mở miệng về phía ngoài cửa.
"Vương Gia!" Một đạo bóng đen chợt lóe, Liên Vụ liền xuất hiện ở trong nhà, quỳ một chân trên đất.
"Dọn giường của thiếu chủ ra đi, dời đến Tây Uyển!" Đặt hai đứa bé lên giường.
Gì? Hai đứa bé trợn to mắt: "Cha, tại sao muốn tụi con dọn ra?" Hai đứa trẻ để chân trần, mặc quần áo trong ngồi ở trên giường, mặt đầy bất mãn.
"Bởi vì các con đã trưởng thành, cho nên không thể ở chung một phòng với phụ thân và mẫu thân nữa!" Vẻ mặt người nào đó rất thành thật lừa gạt hai đứa bé.
Ặc, chân mày Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng không hẹn mà cùng nhíu lại, tràn đầy hoài nghi nhìn hắn.
Tiếp, Hiên Viên Lạc Thần mở miệng, mang theo chút ý khinh bỉ: "Phụ thân, có phải người sợ tụi con ở chỗ này, ảnh hưởng người và mẫu thân chơi yêu tinh đánh nhau không?"
Liên Vụ không dám tin trợn to mắt, Thiếu chủ đang nói cái gì? Yêu Tinh đánh nhau? Trời ạ! Hắn không nghe lầm chứ? Liên Vụ quay đầu nhìn vương gia nhà mình rõ ràng cũng đang rất im lặng, nuốt một ngụm nước miếng, bây giờ đứa bé nào cũng như vậy sao?
Tiểu Sở Cuồng cũng quặm mặt lại, bộ dáng rất không vui: "Hoá ra là như vậy ! Cha, người thật xấu, lại muốn gạt chúng ta!" Thật may là ca ca thông minh! Hắn thiếu chút nữa bị lừa rồi!
"Khụ khụ. . . . . . Phụ thân chắc chắn không lừa các con, các con nhìn phụ thân lúc nào thì lừa gạt các con chưa? Không tin các con hỏi Liên Vụ, Liên Vụ khi còn hai tuổi cũng chưa có ngủ với cha mẹ đâu!" Người nào đó chẳng biết xấu hổ lừa gạt đứa bé, còn chỉ Liên Vụ đứng ở một bên.
Khóe miệng Liên Vụ liều mạng co quắp, hắn hôm nay mới biết Vương Gia nói xạo mà mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Hiên Viên Lạc Thần nhìn Liên Vụ một chút: "Liên Vụ, thật sao?" Giọng nói mặc dù non nớt, nhưng mang theo một cỗ khí thế không thể bỏ qua.
Thật sao? Là quỷ á! Người nào không biết Liên Vụ hắn là một cô nhi? Đến hình dáng cha mẹ thế nào cũng không biết, lúc hắn hai tuổi đến địa phủ ngủ với cha mẹ rồi trở về sao? Nhưng là. . . . . .
Quay đầu nhìn bộ dáng Vương Gia nhà mình cười đến hết sức xinh đẹp, nuốt nước miếng, rất không có cốt khí gật đầu: "Đúng! Đúng! Lúc thuộc hạ một tuổi, không, lúc một tháng cũng chưa ngủ với cha mẹ!"
Đáy lòng nói nhỏ với mình một chút, Vương Gia nghe nên vui mừng chứ? Ai ngờ nói quá, sau khi nói xong, sắc mặt của mấy người kia cũng tối sầm.
Trong đôi mắt tà mị đào hoa của Hiên Viên Vô Thương rõ ràng đã nổi lên ngọn lửa, người Liên Vụ run rẩy, còn có chút không phản ứng kịp. . . . . .
Tiếp, đã nghe thấy giọng nói của thiếu chủ mình: "Liên Vụ, trí nhớ của ngươi thật tốt, ngay cả chuyện một tháng tuổi của mình cũng nhớ."
"Ca ca, hắn coi chúng ta là ngu ngốc!" Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên.
Trong nháy mắt Liên Vụ cảm thấy sau lưng mình đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, ở trong lòng trực tiếp chửi mình ngu xuẩn, lại có thể phạm loại sai lầm cấp thấp này! "Cái đó, thiếu chủ, thuộc hạ, thuộc hạ. . . . . ." Xong đời, hai Tiểu Chủ Tử sẽ chỉnh chết hắn! Hơn nữa hắn có thể cảm thấy rõ ràng, bên cạnh của mình. . . . . . ánh mắt của vương gia nhìn mình cũng rất lạnh lẽo.
"Hừ, phụ vương, lời nói dối của người đã bị vạch trần rồi! Tụi con sẽ không đi ra ngoài, người chết tâm đi!" Hiên Viên Sở Cuồng ngửa mặt lên trời liếc mắt, sau đó mặt khinh bỉ nhìn cha mình.
Tiếp, chân nhỏ kia giơ lên, ngã lên giường, ngủ theo hình chữ bát.
Hiên Viên Lạc Thần cái gì cũng không có nói, không tiếng động làm động tác giống như đệ đệ mình.
"Cái đó, Vương Gia, nếu không để tiểu thế tử và tiểu công tử ngủ ở nơi này một đêm trước, ngày mai dọn ra được không?" Liên Vụ ở một bên đề nghị, hiện tại trời đã tối rồi, dọn đi ra cũng thực phiền toái.
"Không được!" Mặt đen lại mở miệng, "Hiện tại liền để bọn nó dọn ra ngoài!" Hai tên ranh con chết bầm kia tinh ranh lắm! Ở trong phòng này không biết còn đào ra cái hố gì!
"Nhưng. . . . . ." Liên Vụ nhìn hai đứa bé đang nằm hình chữ bát trên giường, chẳng lẽ muốn hắn dùng sức mạnh với chủ tử hay sao?
"Trực tiếp để cho người dọn giường ra!" Hướng về phía Liên Vụ lạnh giọng phân phó, hắn cũng không tin vẫn không trị được hai tên ranh con chết bầm kia!
Hai đứa bé vừa nghe, cùng nhau dùng ánh mắt nhìn kẻ thù nhìn chằm chằm Hiên Viên Vô Thương. Cha thật sự là rất quá đáng!
Liên Vụ bất đắc dĩ phất phất tay, mấy người áo đen nhảy ra, cùng nhau chuẩn bị mang giường đi. Đáy mắt hai đứa trẻ đều là nụ cười hả hê, hắc hắc. . . . . . Phụ thân thực ngốc, bọn họ ngủ ở trên giường, nhất định mang giường đi. Nhưng làm sao có thể mang ra ngoài, cửa phòng nhỏ như vậy mà!
Vì vậy yên tâm to gan nhắm hai mắt, chờ thủ hạ Liên Vụ đưa bọn họ mang đến cửa, sau đó mắc kẹt!
Nhưng, sự thật và dự liệu của bọn họ vẫn có sai biệt , khi bọn hắn bị mang tới cửa, nam tử tuyệt mỹ cười khẽ một tiếng, tay áo bào màu trắng vung lên, Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng liền bị một cỗ nội lực cường đại bắt lấy, bay ở giữa không trung, mấy người áo đen rất nhanh nghiêng giường qua một bên, giường liền xuất hiện ở ngoài cửa. . . . . .
Hiên Viên Sở Cuồng ở trên không trung cao giọng thét chói tai: "Cha, cái người bại hoại này! Người quá hèn hạ rồi!"
Tiểu Lạc Thần cái gì cũng không nói, nhưng sắc mặt cũng cực kỳ thối!
Nâng lên một nụ cười xinh đẹp, đối với lời nói bọn họ mắt điếc tai ngơ. Vung tay lên, hai đứa bé nặng nề rơi xuống giường, bị mọi người khiêng đi. . . . . .
Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng liếc mắt nhìn nhau, chân trần duỗi ra liền ngồi dậy, sau đó từ trên giường nhảy xuống, chạy về phía nhà chính, bọn họ mới không đi!
Bốn người áo đen nhìn thiếu chủ dùng chân nhỏ chạy, không hẹn mà cùng xoa xoa cái trán đổ mồ hôi, cản cũng không được, không cản cũng không được.
Chạy đến cửa quặm mặt lại nhìn Hiên Viên Vô Thương: "Cha, người cẩn thận tụi con méc mẹ, nói người lại khi dễ tụi con!"
Hiên Viên Lạc Thần vừa nói xong, Hiên Viên Sở Cuồng liền nhảy lên: "Đúng! Đúng! Để mẹ nhéo lỗ tai của người!"
Lời này vừa nói ra, gương mặt tuyệt mỹ kia liền tối sầm. Mấy người Liên Vụ cũng bất khả tư nghị nhìn Vương Gia, nhéo lỗ tai?
Hiên Viên Vô Thương nhìn bọn họ một hồi lâu. Tiếp, môi mỏng như hoa anh đào nâng lên, cười như không cười nhìn hai tên ranh con chết tiệt ở cửa: "Được, các con có thể lưu lại phòng này ngủ. Chỉ là mấy ngày nữa, ta và mẫu thân các con trở về vương phủ, hai người các con liền ở lại chỗ này đi!"
Chuyện này. . . . . .
Hai đứa trẻ liếc mắt nhìn nhau, phân tích một chút quan hệ lợi hại, hình như đối với mình như vậy lại càng không lợi! Nhưng là. . . . . ."Tụi con nói với mẫu thân chúng con muốn đi theo!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Sở Cuồng đều là nụ cười đã tính trước. Mẫu thân nhất định sẽ đồng ý, cùng lắm thì hắn đồng ý để mẫu thân tắm là được!
Hiên Viên Lạc Thần tán thưởng nhìn đệ đệ một cái, không ngờ đệ đệ ngốc này còn có lúc thông minh! Nhưng, bọn họ hiển nhiên đánh giá thấp cha của mình.
Chỉ thấy nam tử tà mị cười xinh đẹp một tiếng: "Trở lại vương phủ, tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm, các con đi theo chúng ta sẽ không an toàn? Đúng không?"
"Rất an toàn! Chúng ta rất an toàn!" Hiên Viên Sở Cuồng lập tức nhảy lên.
Hiên Viên Lạc Thần lại kéo kéo tay áo của hắn, để cho hắn câm miệng. Thằng ngu này, phụ vương đang uy hiếp, chẳng lẽ nghe không hiểu sao? Còn "Rất an toàn" ! Đầu heo!
Bất đắc dĩ gật đầu một cái: "Được! Chúng con dọn ra, nhưng phụ vương phải dẫn chúng con trở về vương phủ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ căng thẳng, nói điều kiện với cha hắn.
"Được." Tiểu tử thúi, đối nghịch với cha ngươi, không nhìn xem ngươi có mấy năm đạo hạnh! Trên mặt nam tử tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười nhạt phong hoa tuyệt đại, chỉ là nụ cười này thấy thế nào cũng rất gian trá!
Tiểu Lạc Thần nhìn nụ cười đắc ý của cha mình, không biến sắc ở trong lòng cắn răng. Hừ, phụ vương hiện tại so với hắn thông minh hơn. Nhưng không quá mấy năm nữa, phụ vương nhất định đấu không lại hắn! Hắn có lòng tin này! Đến lúc đó. . . . . . Hừ hừ!
Nhìn hai đứa nhỏ chân trần đứng ở cửa, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Được rồi! Đi vào rửa chân, rửa xong sau đàng hoàng lăn đi Tây Uyển ngủ!"
Vẻ mặt Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng đau khổ đi vào, để cha mình rửa chân. Liên Vụ lập tức bưng một chậu nước đi vào, bỏ hai chân nhỏ của hai đứa trẻ vào rửa. . . . . .
Hiên Viên Lạc Thần chợt nhớ tới hôm nay ở trong sách nhìn thấy một từ, nắm đầu hỏi phụ thân mình: "Cha, cẩm lân bơi lội là có ý gì?" Bơi lội hắn tự nhiên hiểu, nhưng là hai chữ "Cẩm lân" này, hắn nghĩ thật lâu cũng không biết ý nghĩa, chẳng lẽ là chỉ vẩy cá xinh đẹp? Nhưng vẩy cá làm sao bơi được?
"Cẩm lân là tên một loài cá rất xinh đẹp, cho nên cẩm lân bơi lội, ý nói con cá ở trong nước chơi đùa." Chịu đựng giải thích cho nhi tử.
Hiên Viên Lạc Thần bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu một cái, thì ra là tên một loài cá!
Tiếp, Hiên Viên Sở Cuồng cười hì hì mở miệng: "Hắc hắc, ca ca, Cuồng nhi cũng hiểu!"
"Đệ cũng hiểu?" Hiên Viên Lạc Thần hoài nghi nhìn hắn, người này còn có lúc thông minh như vậy sao?
"Ừm! Ca ca người xem, chân cá xinh đẹp của chúng ta phiêu đãng trong nước, rất giống cẩm lân bơi lội đó!" Nói xong chỉ chân nhỏ của mình và ca ca.
"Khụ khụ. . . . . ."
"Khụ khụ. . . . . ."
Hai phụ tử cùng ho kịch liệt lên, cẩm lân bơi lội là dùng như vậy sao? Hiên Viên Vô Thương bất đắc dĩ nhìn hắn một cái.
Hiên Viên Lạc Thần ngửa mặt lên trời trừng mắt, tên ngu ngốc này!
. . . . . .
"Tiểu thư, tốt như vậy sao?" Vẻ mặt Tiểu Nguyệt rối rắm, như vậy có thể quá khoa trương không?
Vũ Văn Tiểu Tam cười nhỏ gật đầu một cái: "Như vậy rất tốt! Ngươi tin tưởng ta đi, muốn biết Đình Vân có thích ngươi không? Như vậy đây là biện pháp tốt nhất!"
"Coi như hắn yêu thích ta, ta cũng không muốn để ý đến hắn nữa!" Tiểu Nguyệt nhíu lông mày, rất không vui mở miệng. Tiểu Nguyệt nàng cũng không phải là người vung tay thì tới, hất tay thì đi đâu! Hắn nói không thích, có thể tùy ý chà đạp. Hắn nói thích, nàng sẽ phải vui vẻ ra mặt tiếp nhận sao? Vậy nàng thành cái gì?
Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, rất là đồng ý vỗ vỗ bả vai của nàng: "Cho nên chờ sau khi chúng ta xác định Đình Vân rốt cuộc có thích ngươi không? Coi như hắn vô cùng thích ngươi, ta cũng không thể dễ dàng tiếp nhận hắn! Ít nhất cũng phải để hắn quỳ gối trước mặt ngươi nhận lỗi mới được!"
"A?" Tiểu Nguyệt không thể tưởng tượng nổi há to mồm, quỳ gối trước mặt nàng nhận lỗi. Trên cái thế giới này làm sao có thể có nam nhân quỳ gối trước mặt nữ nhân đây? Dưới gối nam nhi có hoàng kim mà!
"Ừm! Chuyện này cứ quyết định như vậy, ta đi về trước đây! Đoán chừng bọn họ cũng tắm xong rồi!" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong đứng lên, chuẩn bị trở về phòng.
"Ừm!" Tiểu Nguyệt đứng dậy tiễn nàng ra cửa.
Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng bước ra cửa, đi chưa được mấy bước, chỉ thấy một cô gái áo đen xông tới trước mặt. Đôi mày thanh tú nhíu chặt, tại sao nơi này lại có nữ nhân? Chợt một cái tên lóe qua bộ não -- Đình Vũ?
Dò xét nàng cẩn thận, dáng dấp còn rất xinh đẹp. Một bộ đồ đen, một bộ dáng lãnh diễm cao quý, dáng vẻ lãnh khốc với đám người Đình Vân giống nhau như đúc. Vũ Văn Tiểu Tam dừng lại bước chân, đôi tay ôm ngực, nhìn Đình Vũ đó từng bước một đi tới trước mặt của mình.
Mà Đình Vũ nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam, đáy mắt thoáng qua một tia ghen ghét, vậy mà được che giấu cực tốt. Sải mấy bước tiến đến trước mặt của Vũ Văn Tiểu Tam, đôi tay ôm quyền: "Vương phi!"
Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu ngắm nàng ta một cái, ở đáy lòng cười lạnh một tiếng. Nàng cũng không có bỏ sót đáy mắt toát ra ghen ghét của nàng ta. Nhìn nàng ta khom người đứng ở trước mặt của mình, nhưng ngạo khí trên người lại cực kỳ rõ ràng. Hời hợt mở miệng: "Ngươi là?"
"Hồi bẩm vương phi, thuộc hạ là Đình Vũ!" Cắn răng mở miệng, nhưng trong lòng hận không được róc xương lóc thịt nữ nhân trước mặt này.
"Đình Vũ? Là ai nói cho ngươi biết sau khi nhìn thấy bổn vương phi, có thể trực tiếp gọi một tiếng vương phi, cong thắt lưng một cái liền xong việc hả?" Dám đánh chủ ý lên Thương Thương nhà bọn họ, cũng đừng trách nàng bới móc!
"Vương phi, thuộc hạ biết sai!" Nói xong cắn răng quỳ trên đất, "Thuộc hạ tham kiến vương phi!"
"Ừ, ngươi đã biết sai rồi, bổn vương phi cũng không nhiều lời làm gì. Chỉ là nếu lần sau lúc ngươi thấy bổn vương phi, vẫn không biết chừng mực như vậy, cũng đừng trách bổn vương phi không khách khí!" Sâu kín mở miệng, đem tư thái vương phi bày cả mười phần mười.
"Hừ, vương phi?" Đình Vũ nghe vậy ngược lại đứng lên, bộ dáng không phục nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, "Ta không nhớ Vương Gia cưới phi rồi! Gọi ngươi một tiếng vương phi là đã cho ngươi mặt mũi, càng vì phân lượng của tiểu thế tử và tiểu công tử, ngươi còn tưởng rằng ngươi thật đúng là vương phi của bọn ta sao?"
"Ừ, ngươi nói đúng!" Nhìn nàng ta không giả bộ, Vũ Văn Tiểu Tam ngược lại cười, nhàn nhạt mở miệng, "Ta xác thực không có gả cho Thương Thương."
Đình Vũ cười lạnh một tiếng: "Ngươi biết Vương Gia vì sao không cưới ngươi sao?"
"Cái vấn đề này, ta thật đúng là không biết!" Vũ Văn Tiểu Tam dường như rất tò mò nhìn nàng ta, "Chẳng lẽ ngươi biết?"
"Ta đương nhiên biết! Vương Gia nói rồi, nữ nhân như ngươi không xứng với hắn. Nếu không phải xem phân lượng của tiểu thế tử và tiểu công tử, Vương Gia mới sẽ không giữ nữ nhân như ngươi bên người. Vũ Văn Tiểu Tam, ta nói ngươi thức thời cút ngay đi! Giống như ngươi vậy làm sao xứng với Vương Gia, lại không nói ngươi trước kia là vương phi của Hiên Viên Ngạo, dựa vào quan hệ không rõ ràng của ngươi và nhiều nam nhân như vậy, ngươi càng không xứng với vương gia của chúng ta!"
Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, dường như rất khổ sở lại rất ghen tỵ nhìn nàng ta: "Ai nha, ta còn không biết Thương Thương nhà chúng ta có người tri kỷ như ngươi, ngay cả tâm tư của hắn cũng hiểu rõ như vậy. Có phải Thương Thương nhà chúng ta đối với ngươi thật sự là quá tốt rồi không? Thật sự là để cho ta ghen tỵ mà! Ta nói hắn tại sao không cưới ta đây, hoá ra là như vậy!"
Đình Vũ nhìn nàng bị mắc lừa, không ngừng cố gắng mở miệng: "Cho nên ngươi thức thời cút ngay đi! Vương gia nhà chúng ta nhìn không trúng ngươi đâu!"
"Ừm!" Vũ Văn Tiểu Tam dường như rất đồng ý gật đầu một cái, rồi sau đó rất "Kinh ngạc" mở miệng, "Chỉ là ngươi nói Thương Thương nhìn không trúng ta, tại sao muốn cùng ta cái đó cái đó đây? Cái đó cái đó, ngươi hiểu chứ? Còn có, nếu Thương Thương không thích ta, hắn làm sao sẽ nhìn thấy ta rơi xuống vách đá cũng nhảy xuống theo chứ?"
Sắc mặt của Đình Vũ lúc này liền khó coi, nghe nàng hỏi câu thứ hai, sắc mặt kia càng thêm khó coi!
"Còn có, Thương Thương nhà chúng ta. Ừm, ta nhớ, là lúc nào ta. À, đúng rồi, hai năm trước đã cầu hôn ta rồi, chẳng qua ta không có đồng ý! Ngươi cũng biết còn có rất nhiều nam nhân dây dưa không rõ với ta, cho nên ta thường xuyên lo lắng lựa chọn Thương Thương có đúng hay không, chờ ta nghĩ xong rồi quyết định có đồng ý hay không, nhưng Thương Thương khi nào nói qua với ngươi lời như thế vậy? Nói ta không xứng với hắn? Hừ!" Bộ dáng mỗ nữ rất tức giận, tiếp tục mở miệng, "Ta biết ngay người đàn ông này không nhờ vả được! Muốn ta gả cho hắn, nằm mơ đi! Ta sẽ đi trừng trị hắn ngay bây giờ, chém hắn trăm đao, không muốn sống sao!"
Nói xong liền chuẩn bị đi, một bộ dáng muốn đi hỏi tội.
Đình Vũ lập tức liền luống cuống, nếu nàng ta đi hỏi Vương Gia, lấy thái độ vương gia đối với nữ nhân này, chắc chắn mình không chết cũng không tránh khỏi bị lột da!
Vội vàng ngăn ở trước mặt của Vũ Văn Tiểu Tam, cười lớn mở miệng: "Ngươi chính là không nên đi hỏi Vương Gia, nói ra đối với người nào cũng không tốt!"
"Hả? Thì ra là ngươi cũng biết nói một cách thẳng thừng, đối với người nào cũng không tốt à?" Vũ Văn Tiểu Tam đem âm điệu tăng lên, cười như không cười nhìn nàng ta, đáy mắt rõ ràng đều là ý châm chọc.
Lần này Đình Vũ rốt cuộc hiểu rõ mình bị lừa! Sắc mặt cực kỳ khó coi, nàng nghĩ lừa gạt nữ nhân này, nhưng không nghĩ lại biến mình thành ngu ngốc cho người ta đùa bỡn lại!
"Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi tin ta giết chết ngươi hay không?" Đáy mắt hiện ra sát cơ.
Vũ Văn Tiểu Tam cười lạnh một tiếng, đến gần nàng, giữa hai người chỉ còn lại một khoảng cách nhỏ. Trên dung nhan tuyệt sắc đều là vẻ động lòng người: "Giết chết ta? Nếu như ngươi dám, đã sớm động thủ, còn có thể chờ tới bây giờ sao?" Trong căn phòng này, khắp nơi đều là ẩn vệ. Đình Vũ này dám động thủ với nàng, lập tức sẽ truyền tới tai Thương Thương. Mà nữ nhân dám nói năng lỗ mãng trước mặt Vũ Văn Tiểu Tam nàng, cũng chỉ vì mấy ẩn vệ này là thủ hạ dưới tay của nàng ta, chỉ là động miệng một chút, đám ẩn vệ kia sẽ không lắm mồm. Nhưng nếu động thủ, thế nào cũng không gạt được Thương Thương?
Đình Vũ cười lạnh một tiếng: "Ngươi thật thông minh!" Quả thật, nàng hiện tại không thể giết nàng ta.
Đến gần Vũ Văn Tiểu Tam, ở bên tai của nàng mở miệng, "Nhưng ngươi có nghĩ tới không, lúc ngươi có kinh nguyệt! Luôn có một vài thời điểm, ẩn vệ môn đều không ở đây, sau đó. . . . . . Mà ta sẽ rất nỗ lực tạo ra cơ hội như vậy, để cho ngươi sớm ngày rời khỏi Vương Gia, sớm tới nơi tây phương cực lạc! Về phần tiểu thế tử và tiểu công tử, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố tốt, bởi vì bọn chúng cũng là con trai của vương gia!"
"Ngươi nói những lời này, sẽ không sợ ta nói cho Thương Thương sao?" Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu liếc nàng ta.
Đình Vũ một bộ dáng không sao cả mở miệng: "Ta nói cái gì sao?" Âm thanh nàng dùng là cực nhỏ, dù là ẩn vệ cũng không thể nghe được, cho nên nàng mới có tự tin giả ngu. Liều chết không nhận cũng không sao!
Xem ra nữ nhân này cũng không phải là nhân vật dễ đối phó! Tuy không có tâm cơ thâm trầm của Phượng Phi Yên, nhưng cũng không thể khinh thường. Chỉ là dù nàng ta không thừa nhận, Thương Thương cũng sẽ vô điều kiện tin tưởng mình đi?
"Ưmh, chưa nói coi như xong, có thể ta nghe nhầm rồi! Chỉ là ngươi nói tìm cơ hội gì đó, ta đoán chừng có chút khó, bởi vì hôm nay Thương Thương nói với ta muốn điều ngươi đi."
Cái gì? Đình Vũ không dám tin trợn to mắt, Vương Gia lại muốn điều nàng đi? Điều đi nơi nào? Phủ nhiếp Chính vương đã phá hủy, chẳng lẽ lại phải điều nàng đến Hiên Viên đế quốc?
Nhìn khuôn mặt Vũ Văn Tiểu Tam tràn đầy nụ cười, nàng hận không được róc xương lóc thịt nàng ta! Đều do nữ nhân đáng chết này làm hại! Cố giả bộ làm ra một bộ dáng bàng quang mở miệng: "Không phải là điều đi sao? Ta vẫn đi theo bên người vương gia, hôm nay có thể bị điều đi, ngày mai ta cũng có thể trở về! Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi có thể chưa từng nghe qua một câu nói, cười đến cuối cùng mới là người thắng!"
"Ừ, cười đến cuối cùng mới là người thắng. Ta chỉ sợ ngươi từ lúc chuyện xưa bắt đầu đến kết thúc, cũng không có cơ hội để cười thôi! Ai nha, quên mất nói cho ngươi biết, Thương Thương vốn chuẩn bị để cho ngươi đi, nhớ là để cho ngươi đi, không phải điều ngươi đi đâu. Nếu không phải là ta giúp ngươi cầu cạnh, đời này ngươi có thể cũng không có cơ hội thấy Thương Thương rồi. Nói như vậy, có phải ngươi có cảm giác cần cảm tạ ta rồi không?" Vũ Văn Tiểu Tam cười đến rực rỡ, một bộ dáng tranh công.
Đình Vũ nghe vậy, hung hăng cắn răng, Vương Gia lại vì nữ nhân này muốn đuổi nàng đi! Nàng tính là cái gì? Nàng đi theo Vương Gia nhiều năm như vậy tính là cái gì? Nhưng không muốn lộ ra một mặt mềm yếu trước mặt Vũ Văn Tiểu Tam, không thể nào lộ ra!
"Ta không nghe thấy, dĩ nhiên là ngươi muốn nói gì thì nói. Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi sao?"
"Có tin hay không thì tùy! Được rồi, ngươi có thể tránh ra chưa? Thương Thương vẫn chờ ta đấy." Ngáp một cái, không còn hứng thú tiếp tục nói chuyện với nàng ta nữa.
Đình Vũ cắn răng, biết không thể cứng đối cứng, chỉ đành phải ngoan ngoãn nhường qua một bên.
Vũ Văn Tiểu Tam đi qua từ bên người nàng ta, lúc đi tới bên cạnh nàng, còn dùng lực va một phát vào bả vai nàng ta. Lúc đụng, dùng bản lĩnh quyền đạo của mình
Mà Đình Vũ không ngờ nữ nhân nhìn nhu nhược này lại có sức lực lớn như vậy. Nhất thời không đề phòng, bị đụng phải nên bị đau, chân mày không nhịn được nhíu lại. Cắn răng hung hăng nhìn bóng lưng Vũ Văn Tiểu Tam, ta sẽ không thua đâu! Lúc trước vì đi theo bên người vương gia, ta không thua. Hôm nay, cũng càng sẽ không thua! Vũ Văn Tiểu Tam ngươi liền chờ xem!