Mục lục
Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Kết quả suy nghĩ ra cái gì rồi?" Vẻ mặt mỗ nữ càng thêm nguy hiểm.

Hiên Viên Lạc Thần cũng bị dọa đến không dám lên tiếng, sợ nói nhiều thêm một câu, người bị đánh thành như vậy chính là mình. Tuy nói võ công của hắn cao cường, có thể chạy trốn, nhưng phụ vương ở chỗ này, sợ rằng còn chưa bay ra ngoài liền bị hút trở về rồi! Đồng tình nhìn đệ đệ che mông ở cửa, rướn cổ lên nuốt một ngụm nước miếng.

Hiên Viên Sở Cuồng thút tha thút thít cái mũi nhỏ một chút, làm bộ đáng thương mở miệng: "Sau này con không bao giờ say rượu nữa, mẫu thân không thích đứa bé say rượu!"

Cái mũi nhỏ hồng hồng, như củ cà rốt nho nhỏ, vô cùng dễ thương, cũng cực kỳ đáng thương!

Khóe miệng mỗ nữ không thể ức chế giật giật. Lại nói, nàng đánh nó là bởi vì nó say rượu sao? Là bởi vì nó không có say lại giả bộ say có được hay không?

Thấy mình nói xong rồi, sắc mặt mẫu thân nhìn nó vẫn không tốt, nhìn vẻ mặt của phụ thân mình cũng không phải là rất thân thiện. Che cái mông, từ từ di chuyến đến bên cạnh Hiên Viên Lạc Thần, rồi sau đó thân thể nho nhỏ giấu ở sau lưng ca ca mình, chỉ lộ ra nửa cái đầu liếc trộm. . . . . .

Bộ dáng này khiến Vũ Văn Tiểu Tam dở khóc dở cười, quặm mặt lại nhìn đứa con trai lừa bịp kia một chút: "Tiểu tử thúi, còn dám làm ầm ĩ không?"

"Không dám!" Rất thức thời lắc đầu, tần số lắc thật nhanh, cổ cũng sắp đứt luôn rồi! Trong cặp mắt to ngập nước kia tràn ngập khủng hoảng, ánh mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam giống như đang nhìn thú dữ.

"Tới đây!" Đôi mày thanh tú của mỗ nữ nhíu lại thật chặt, nhưng đáy mắt đã không nhịn được xuất hiện chút ý cười.

"Không tới!" Hiên Viên Sở Cuồng che cái mông nhỏ của mình, lòng vẫn còn chút sợ hãi, lo lắng lại chọc cho thú tính của mẫu thân đại phát, lại đánh hắn một trận!

Sắc mặt lúc này có chút trở nên khó coi: "Ngươi có tới hay không?" Tiểu tử thúi, lão nương còn không trị được ngươi sao!

Cảnh tượng quen thuộc này khiến Hiên Viên Lạc Thần nhớ lại tình hình ngày Vũ Văn Tiểu Tam tỉnh lại, muốn tắm cho đệ đệ. Không giống là lần trước là che ở phía trước, lần này là che ở phía sau.

Hiên Viên Sở Cuồng sợ sệt nhìn nàng, di chuyển từng bước một về phía nàng. Chân ngắn nhỏ đi được vài bước, liền không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Khi khuôn mặt treo nước mắt nước mũi của hắn co rúm lại đứng ở trước mặt Vũ Văn Tiểu Tam, ngọt ngào mềm mại mở miệng: "Mẫu thân. . . . . ."

Vũ Văn Tiểu Tam lập tức ôm hắn lên, không nói gì, xoay thân thể rồi cởi quần hắn ra. . . . . .

Hiên Viên Sở Cuồng bị dọa đến oa oa kêu to: "Ca ca, cứu mạng! Mẫu thân giết người rồi! Ca ca. . . . . ."

Một tiếng lại một tiếng kêu thê thảm khiến Hiên Viên Lạc Thần cũng lộ vẻ chút xúc động, do dự có nên đi lên cứu hắn ta không?

Không biết Vũ Văn Tiểu Tam chỉ là cởi quần của hắn xem bản thân có xuống tay quá nặng hay không thôi? Vừa nhìn cái mông nhỏ hồng hồng giống như mông khỉ này, nàng càng thêm hối hận mình xuống tay quá nặng!

Đang lúc nàng hối hận, mỗ nam chợt tiến khuôn mặt đen như mực của mình lại gần, một tay kéo quần của tên ranh con chết bầm kia lên, rồi sau đó rất không vui nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút. Tiếp, xách thân thể của tên tiểu thử thúi kia lên, ném về phía Hiên Viên Lạc Thần ở một bên. . . . . .

Tiểu Lạc Thần điểm mủi chân một cái, liền bay lên trời, cánh tay nho nhỏ duỗi một cái, liền tiếp nhận đệ đệ, hai chân rơi xuống đất, rồi sau đó thả Hiên Viên Sở Cuồng xuống đất. Ở đáy lòng mím mím môi, cái đồ vô dụng này thật nên học một chút công phu, mỗi lần đều muốn hắn tới cứu!

Đúng lúc này, Liên Hoa tiến vào, nhìn bọn họ một chút, mở miệng với Hiên Viên Vô Thương: "Vương gia, Đình Vũ tỉnh!"

Vũ Văn Tiểu Tam nhíu nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu! Tỉnh thì tỉnh, tại sao phải tới thông báo cho hắn?

Lại thấy mày kiếm của Hiên Viên Vô Thương nhíu một cái, rồi sau đó mở miệng về phía Vũ Văn Tiểu Tam: "Tam nhi, ta đi ra ngoài một lát." Chuyến đi này, dĩ nhiên chính là vì hỏi nàng ta tại sao phải trở lại.

"Ừ." Nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, không nhìn ra tâm tư.

Hắn nhìn bộ dáng rõ ràng không thích hợp này của nàng, cười khẽ một tiếng: "Nếu Tam nhi không thích, người ta không đi cũng được." Sở dĩ muốn tự mình đi hỏi, là bởi vì tự mình đi, nàng ta có thể sẽ nói thật. Nhưng nếu Tam nhi không thích, không hỏi cũng không sao.

"Chàng đi đi." Nàng cũng nhìn ra được hắn có chuyện phải tìm Đình Vũ.

"Không đi." Biết trong lòng nàng khó chịu cho nên quyết định không đi.

"Cho chàng đi thì chàng phải đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!" Liếc mắt, có chút không nhịn được nhìn hắn. Đáy mắt lại cất giấu chút ý cười, nhẹ giọng mở miệng, "Ta tin chàng."

Nghe vậy, môi mỏng như hoa anh đào của nam tử nâng lên một nụ cười nhạt, sờ sờ tóc của nàng, rồi vững vàng đi ra ngoài.

Vẻ mặt Hiên Viên Lạc Thần không ủng hộ nhìn nàng, mẫu thân đây không phải là đẩy phụ vương sang người đó sao? Nghĩ tới có chút không vui mím mím môi, tiếp thân thể nho nhỏ liền chạy ra ngoài.

Hiên Viên Sở Cuồng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, lại nhìn phương hướng ca ca rời khỏi một chút. Bỉu môi chạy theo Hiên Viên Lạc Thần ra ngoài, lúc chạy tới cửa, không cẩn thận ngã một cái, vừa đúng lúc Tiểu Nguyệt đi tới cửa nên đỡ được hắn.

"Tiểu công tử, nhìn người một chút đi, chạy cũng không chú ý nữa!" Tiểu Nguyệt cười, nâng hắn lên. Mới vừa rồi nàng vội vàng bỏ chạy, sợ tiểu thư hỏi nàng chuyện đó, núp ở trong phòng của mình không dám ra ngoài. Nhưng mới vừa ra khỏi cửa, liền nghe bọn hạ nhân nói hoàng thượng và công chúa tới, cho nên vội vàng chạy tới đây.

Nhìn bên trong nhà một chút, xem ra là đã đi rồi. Trong lòng có chút thất vọng, quan hệ của nàng và Hiên Viên Ly không tệ. Cửu công chúa đối với nàng rất tốt, nàng cũng thích tính tình Cửu công chúa.

Sau khi Hiên Viên Sở Cuồng đứng ngay ngắn, che cái mông, bỉu môi nhìn cửa một chút. Không thấy bóng dáng của ca ca mình đâu, cũng không biết là đi đâu rồi. "Tiểu Nguyệt a di, ta biết rồi! Lần sau sẽ cẩn thận!" Nói qua loa xong liền che cái mông nhỏ chạy ra ngoài, tuy nói không đuổi kịp ca ca, nhưng ở lại chỗ này lỡ mẫu thân lại đánh hắn thì sao?

Hắn tự mình tùy tiện đi dạo trong vương phủ còn tốt hơn.

Tiểu Nguyệt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, do dự có nên vào nhà hay không? Nếu tiểu thư lại ép hỏi, nàng phải làm thế nào mới đúng? Nghĩ tới liền bày ra bộ dáng hết sức khổ sở. Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nàng ta, bất đắc dĩ cười cười, thở dài một hơi: "Vào đi, ta không ép muội nói là được."

Tiểu Nguyệt nghe vậy như nhặt được đại xá, cười hì hì vững vàng đi vào. Chỉ là vẻ mặt cũng không khác lúc nãy là mấy, đáy lòng cũng có chút uất ức. Gạt tiểu thư, không biết là tốt hay không tốt đây.

. . . . . .

Sau khi Hiên Viên Lạc Thần ra cửa, liền trở lại phòng mình cầm một thanh kiếm đi luyện công. Cho dù luyện công, cũng là biểu đạt tức giận tích tụ trong lòng!

Mà Hiên Viên Sở Cuồng không có đuổi theo ca ca, cũng đoán được đại khái hắn ta ở trong phòng làm gì. Khẳng định lại đang luyện kiếm, thật không biết tại sao ca ca luôn thích luyện kiếm như vậy, nhàm chán muốn chết!

Hắn vẫn là tự mình đi dạo thì tốt hơn. Nhìn chung quanh một lần, không biết phải đi đâu, vương phủ này đã sớm bị mình đi dạo hết mấy lần rồi! Trong lúc nhất thời, tâm chơi đùa nổi lên, nhắm mắt lại đi về phía trước, đi tới chỗ nào thì chơi ở đó! Ngờ đâu, còn chưa đi mấy bước, chỉ nghe thấy giọng nói của phụ thân mình truyền đến, mở mắt ra, rồi sau đó mở to mắt ngập nước, vẻ mặt đầy tò mò quay đầu nhìn sang bên kia. Hắc hắc. . . . . . nghe lén phụ thân và Đình Vũ đang nói gì cũng tốt!

Giọng nói bên trong nhà rõ ràng truyền đến bên ngoài.

"Đình Vũ. . . . . ." Giọng nói vô cùng từ tính của nam tử vang lên, nhưng chỉ gọi tên, rồi sau đó liền yên tĩnh lại, hình như không biết nói thêm gì nữa cho tốt.

"Vương. . . . . . vương gia!" Giọng nói Đình Vũ vẫn còn có chút suy yếu, ngay cả nói chuyện cũng là thở không ra hơi.

"Không phải bổn vương cho ngươi đi Hiên Viên đế quốc sao?" Giọng nói nhàn nhạt truyền đến, nghe không ra tâm tình.

Sắc mặt Đình Vũ lập tức cứng đờ, mở miệng: "Vương gia, thuộc hạ thật sự theo phân phó của ngài đi Hiên Viên đế quốc, nhưng bởi vì thuộc hạ mang theo thuộc hạ đi được một nửa đường thì bị một người áo đen thần bí đánh chặn đường. Đám thuộc hạ đều chết hết, mà thuộc hạ cũng đánh không lại, thật vất vả mới trốn về được. Xin vương gia thứ tội!"

Những lời này nửa thật nửa giả, thủ hạ của nàng đúng là đã bị chết ở trên tay một hắc y nhân.

Nghe nàng ta nói xong, hắn chỉ là lẳng lặng nhìn nàng ta, cũng không nói gì.

Cái nhìn có vẻ bình tĩnh như vậy, nhưng Đình Vũ nhìn thấy lại có chút hoảng hốt, ánh mắt kia cũng nhịn không được mà có chút né tránh.

"Vương gia, ngài nhìn. . . . . . nhìn thuộc hạ như vậy làm cái gì?" Trong lòng có chút dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ vương gia đã nhìn ra? Nhưng vẫn mạnh mẽ giả bộ trấn định nhìn thẳng hắn.

Hiên Viên Vô Thương thở dài một hơi, đáy mắt tà mị đào hoa thoáng qua một chút thất vọng."Đình Vũ, ngươi đi theo bổn vương bao lâu rồi?" Những lời này cũng không phải là lơ đãng nói ra, mà là mang theo ý vị quan sát nồng đậm

Đi theo vương gia bao lâu rồi? Lúc này Đình Vũ hiểu được ý tứ của hắn, trong nháy mắt mặt sắc có chút trắng bệch. Đúng vậy, nàng đi theo vương gia vài chục năm rồi, tính tình nàng như thế nào sao vương gia có thể không biết. Nếu thật gặp phải đánh chặn đường, lấy tính tình của mình đã sớm tự vận, sao còn có thể trốn về, ném mặt mũi của vương gia đây!

"Ngươi, còn không chuẩn bị nói thật sao?" Trên người đã có một cỗ sát khí đang lưu chuyển. Đình Vũ theo hắn nhiều năm, nhưng bên cạnh hắn không dung được phản đồ, dám phản bội Hiên Viên Vô Thương hắn, phải có chuẩn bị để gách vác cái giá lớn.

Nói thật? Lời nói thật nàng có thể nói sao? Nói cũng chỉ có một con đường chết! Nghĩ tới, đáy mắt thoáng qua chút thâm sắc, rồi sau đó cắn răng mở miệng về phía Hiên Viên Vô Thương: "Vương gia, tại sao thuộc hạ trở lại, chẳng lẽ ngài không biết?"

"Bổn vương biết gì?" Trên dung nhan như cánh hoa đào dính vào chút nghi hoặc. Hắn biết, hắn biết cái gì?

Bởi vì quá mức chuyên chú, cộng thêm bực bội thuộc hạ mình tín nhiệm nhất phản bội, làm hắn thậm chí không chú ý tới cách gian phòng không xa, tiểu nhi tử đang nghe trộm.

"Ngày đó, ngài phát bệnh. Thuộc hạ, thuộc hạ và ngài. . . . . . Tại sao ngài có thể không thừa nhận? Thuộc hạ biết ngài và vương phi phu thê tình thâm, nhưng thuộc hạ đối với ngài cũng là một tấm chân tình! Vương gia, sao ngài đối xử nhẫn tâm với thuộc hạ như vậy, còn đuổi thuộc hạ đi, thuộc hạ đã là người của ngài rồi mà!" Nàng giống như có chút kích động nhìn hắn, đáy lòng lại mơ hồ có chút không chắc.

Lời này làm cho hắn nhăn mày lại, hôm đó hắn phát bệnh, chính là hôn mê bất tỉnh. Chuyện gì cũng không biết, tỉnh lại liền nhìn thấy mình ngủ mê man ở căn phòng cách vách phòng của Tam nhi, gian phòng kia cũng là của hắn.

Mà nàng ta cũng ở trong phòng của mình, hắn nhớ sau khi mình tỉnh lại, chính là có chút không vui để cho nàng ta lui ra ngoài. Tuy không biết nàng ta làm gì trong phòng, nhưng phòng ngủ của hắn không cho bất luận kẻ nào bước vào, quy củ này người trong vương phủ đều biết.

Lúc ấy nhìn bên trong nhà cũng có gì không khác thường, lời này của nàng là có ý gì? Không hiểu liền trực tiếp mở miệng hỏi: "Có ý tứ gì?"

Thấy hắn hình như không có ấn tượng gì, Đình Vũ lập tức mở miệng: "Ngày đó, vương gia phát bệnh, thuộc hạ đi chăm sóc vương gia. Nhưng vương gia cho thuộc hạ là vương phi, liền. . . . . . liền. . . . . ."

Hình như có chút khó có thể mở miệng, rồi sau đó tiếp tục nói: "Buổi sáng hôm đó thuộc hạ tỉnh dậy trước, chuẩn bị phục vụ vương gia, nhưng vương gia rất tức giận quát thuộc hạ đi ra ngoài! Thuộc hạ vốn cho là vương gia đều nhớ hết, sẽ cho thuộc hạ một danh phận, nhưng vương gia vẫn không thừa nhận? Còn đuổi thuộc hạ đi!"

Nhìn hắn chỉ là lẳng lặng nghe, tựa hồ đang suy nghĩ tính chân thật trong lời nàng nói.

Đình Vũ thấy hắn không nói lời nào, lập tức thêm một câu: "Thuộc hạ không bỏ được vương gia, cho nên thuộc hạ trở lại rồi. Vương gia, cầu xin người đừng đuổi thuộc hạ đi, có được hay không?"

Hiên Viên Sở Cuồng ở cửa ra vào nghe được như rơi vào trong sương mù. Bọn họ đang nói cái gì? Vương gia phát bệnh, sau đó Đình Vũ và phụ vương thế nào? Câu nói kế tiếp hắn còn chưa nghe rõ, là Đình Vũ không bỏ được phụ vương, không muốn rời đi. Mím mím môi, thật là nhàm chán! Có cái gì hay để nghe sao!

Đình Vũ này không biết xấu hổ, lại có thể nói không bỏ được phụ vương. Hừ, hắn đi nói cho mẫu thân biết, sau đó để mẫu thân theo chân bọn họ cùng nhau dọn dẹp Đình Vũ - tiện nhân không biết xấu hổ đó! Nghĩ tới liền không thèm nghe thêm đoạn dưới, nện bước chân ngắn chạy về hướng phòng của Vũ Văn Tiểu Tam.

Mà sau khi Hiên Viên Sở Cuồng đi không lâu.

Người bên trong nhà dường như không phản bác được, khóe môi như hoa anh đào nâng lên một nụ cười trào phúng: "Đình Vũ, ngươi cho bổn vương là ngu ngốc sao?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đình Vũ lập tức cứng đờ, có chút không phản bác được. Mắt chứa sợ hãi nhìn người đứng ở trước mặt nàng: "Vương gia, những lời thuộc hạ nói là thật!" Vốn nàng và người áo đen kia ước định, nàng nghĩ biện pháp đuổi Vũ Văn Tiểu Tam ra ngoài. Hơn nữa sau khi nàng nói lời như vậy, nếu vương gia phụ trách nàng, lấy tính tình nữ nhân kia nhất định sẽ đi, đây chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?

"Những câu này là thật?" Đáy mắt tà mị đào hoa dâng lên chút khát máu, vẻ khinh thường giễu cợt trên mặt càng phát rõ ràng.

"Những câu này là thật!" Kiên định mở miệng, vì bệnh mà khuôn mặt tái nhợt, nhưng bởi vì kích động mà ửng hồng.

Lời này vừa rơi xuống, bóng người trước mặt chợt lóe, một tay liền bóp cổ nàng ta, giọng nói cực kỳ tà mị vang lên: "Ngươi đừng cho là bổn vương không xuống tay giết ngươi được."

Đình Vũ vừa nghe thấy giọng nói này, liền cảm thấy đáy lòng phát rét. Bởi vì mỗi lần vương gia dùng giọng này nói chuyện, đã nói lên hắn rất tức giận!

Đang muốn nhắm mắt nói thêm gì nữa, lại nghe thấy giọng nói của người kia truyền đến: "Được, coi như là bổn vương bệnh bất tỉnh nhân sự, vô lễ với ngươi. Nhưng ngươi có thể nói cho bổn vương biết, tại sao lại không có lạc hồng hay không?"

Lời này vừa rơi xuống, nét mặt Đình Vũ lập tức cương cứng. Nàng tính đi tính lại, thế nhưng tính sai cái này. Lần này tốt lắm, đã không đạt được mục đích, còn chọc giận vương gia!

Cảm thấy bàn tay trên cổ đang chậm rãi buộc chặt, đáy mắt dính vào chút điên cuồng. Không được! Nàng không thể chết! Nàng không thể chết, Vũ Văn Tiểu Tam - con tiện nhân kia còn sống, sao nàng có thể chết! Nàng không thể chết!

"Vương. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Vương gia, thuộc hạ biết sai! Thuộc hạ biết sai, vương gia tha mạng!" Đôi tay nắm lấy bàn tay hắn đang bóp cổ nàng, muốn tìm một con đường sống.

"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, ném nàng ta lên giường, lạnh lùng phun ra năm chữ, "Chữa khỏi vết thương, cút!"

Để nàng ta ở chỗ này chữa khỏi vết thương, lưu nàng ta một mạng, coi như tình cảm chủ tớ nhiều năm của bọn họ. Mà sau khi nàng ta đi, sẽ không còn là thủ hạ của Hiên Viên Vô Thương hắn!

Về phần nàng ta rốt cuộc vì sao trở lại, cũng đã không có bất kỳ quan hệ gì với hắn!

Vừa ra khỏi cửa, Đình Vân đã đợi ở tại cửa ra vào. Vừa thấy hắn liền mở miệng: "Vương gia! Hoàng thượng sai người đến mời ngài vào cung."

"Có thể nói gì không?" Trong giọng tà mị còn mang theo chút ý lạnh, rõ ràng còn đang vì chuyện vừa rồi của Đình Vũ mà tức giận.

"Không nói gì, nhưng cũng không phải là chuyện lớn gì." Có lẽ là chuyện quét sạch dư đảng.... Nếu thật nói như thế, vậy đúng thật không phải là chuyện lớn gì.

"Ừ." Đáp một tiếng, đi về phía phòng của mình.

"Vương gia." Đình Vân có chút buồn bực đi theo phía sau hắn, không phải đồng ý đi hoàng cung sao? Đi về phía gian phòng của mình làm gì?

Trong lúc đang buồn bực, liền nghe giọng nói truyền đến trước mặt: "Chuẩn bị nước tắm cho bổn vương!" Mới vừa bóp cổ Đình Vũ, tuy nói nàng ta là thủ hạ đi theo mình nhiều năm, nhưng vẫn cảm thấy cực kì bẩn.

Đình Vân ngửa mặt lên trời liếc mắt, giống như trở lại ba năm trước đây. Vương gia ba năm trước, chính là mỗi ngày đều muốn tắm rửa nhiều lần đấy! Sau khi gặp vương phi, số lần tắm rửa mỗi ngày giảm đi rất nhiều. Nhưng hôm nay lại tới. . . . . .

. . . . . .

Khi Hiên Viên Sở Cuồng thuật lại những gì mình nghe được cho Vũ Văn Tiểu Tam, trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch!

Tiểu Nguyệt cũng rất lo lắng ngồi ở một bên, ngày đó nàng cũng nhìn thấy Đình Vũ vào phòng của vương gia, nhưng cũng không biết là vương gia phát bệnh, cho nên cho là vương gia ở dưới tình huống thanh tỉnh. . . . . . Vì vậy dẫn đến nàng không có đi ngăn cản. Nhưng không thể nghĩ chuyện lại như vậy! Mà hình như dù nàng có đi ngăn cản cũng không có tác dụng gì.

Vốn cho là mình không nói là có thể không có chuyện gì. Tuy nhiên lại chưa từng nghĩ, chuyện này nếu để tiểu công tử vạch trần, thì phải giải quyết như thế nào mới tốt đây! Nhìn sắc mặt trắng bệch của tiểu thư nhà mình, Tiểu Nguyệt lập tức mở miệng khuyên giải: "Tiểu thư, tiểu công tử cũng nói, vương gia là bởi vì phát bệnh mất đi ý thức, cho nên mới. . . . . . mới có thể. . . . . . Hơn nữa vương gia và Đình Vũ đó cũng chỉ có một lần kia, sau này cũng không có ở cùng một chỗ."

"Đây chính là chuyện muội gạt ta?" Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Tiểu Nguyệt, đáy mắt có chút thất vọng. Nàng vẫn cho là Tiểu Nguyệt giống như chị em ruột của nàng, nhưng xảy ra chuyện như vậy, nàng ấy lại có thể gạt nàng!

Tiểu Nguyệt cắn răng gật đầu một cái: "Tiểu thư. . . . . ." Nàng chỉ biết lúc tiểu thư và vương gia ở chung với nhau rất vui vẻ, cho nên nàng chỉ hy vọng tiểu thư và vương gia có thể luôn ở cùng nhau, cũng không có nghĩ tới cái khác. Nhưng khi thấy ánh mắt tiểu thư nhìn nàng hình như rất thất vọng, điều này khiến trong lòng của nàng cũng rất khó chịu.

Vũ Văn Tiểu Tam gắt gao nhắm mắt lại, sau đó dùng lực thở ra một hơi. Không khóc, không làm khó, thậm chí trên mặt của nàng cũng không nhìn ra vẻ bi thương. Chỉ là hốc mắt vẫn không nhịn được ửng hồng, đứng lên, một cước giẫm ở trên ghế đẩu: "Đặc biệt sao! Hiên Viên Vô Thương, cho là lão nương không thể không có hắn sao! Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi!"

Nói xong cũng bắt đầu gióng trống khua chiêng thu thập quần áo. . . . . .

Hiên Viên Sở Cuồng còn có chút không hiểu tại sao mẫu thân phải đi, nắm đầu nhỏ suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là muốn mang hắn đi chơi? Vậy hắn muốn lập tức đi tìm ca ca đi chung!

Nghe tiếng bước chân hắn chạy ra ngoài, Vũ Văn Tiểu Tam ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc. Thu dọn đồ đạc, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ, thu dọn đồ đạc!

Thu dọn xong tất cả những thứ có thể mang đi, nhưng vẫn không ngừng thu dọn, nhìn cũng không nhìn là cái gì, bắt được liền liền trực tiếp nhét vào trong bọc quần áo. . . . . .

"Tiểu thư!" Tiểu Nguyệt ở một bên lo lắng gọi nàng, bộ dáng này của tiểu thư thật sự là quá không bình thường!

Nàng lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nhét.

"Tiểu thư!" Tiểu Nguyệt dậm chân, muốn kéo nàng.

"Đừng quấy rầy! Thu dọn đồ đạc!" Nói xong tiếp tục lấy từng thứ trên giường nhét vào bọc quần áo, ngay cả gối đầu cũng bị nàng nhét vào.

Tiểu Nguyệt rốt cuộc không thể nhịn được nữa, xông lên trước, đoạt lấy gối đầu trong tay nàng, lớn tiếng gào thét: "Tiểu thư, người tỉnh táo một chút đi!"

Gào xong chính nàng ngược lại rơi lệ, nàng biết trong lòng tiểu thư khó chịu, nhưng khó chịu cũng đừng giày vò mình như vậy!

"Khóc cái gì? Đừng khóc." Nhàn nhạt nhìn nàng ta, nhẹ giọng mở miệng, giống như là thật không quan tâm, nhưng giọng nói yếu ớt đó càng khiến nước mắt Tiểu Nguyệt rơi nhiều hơn: "Tiểu thư, người đừng như vậy. Nếu trong lòng người khổ sở, người cứ khóc ra ngoài, đừng chịu đựng, người càng chịu đựng, Tiểu Nguyệt cũng khó chịu theo!"

"Ta không khó chịu, không khó chịu. Tiểu Nguyệt, ta biết rõ lúc này ta nói gì? Muội biết không? Ta nói ta tin hắn, nhưng muội nói ta có thể tin sao?" Nói xong có chút tự giễu nở nụ cười, cười nhưng lại có nước mắt rơi xuống.

Đúng lúc này, Hiên Viên Sở Cuồng đã lôi kéo Hiên Viên Lạc Thần tới. Dọc đường đi, Tiểu Sở Cuồng đã nói những gì mình nghe được cho ca ca rồi, cũng hoàn toàn biểu đạt buồn bực của mình với ca ca. Không biết vì sao bộ dáng mẫu thân giống như rất không vui?

Hiên Viên Lạc Thần vừa nghe, đã hiểu rõ được bảy tám phần, trong lòng vì đệ đệ ngu xuẩn này của mình cảm thấy vô cùng mất thể diện.

Vội vàng chạy tới phòng của Vũ Văn Tiểu Tam, đã nhìn thấy mẫu thân cười ra nước mắt: "Mẫu thân!" Giọng nói trong trẻo mà kiên định.

Vũ Văn Tiểu Tam ngơ ngác nhìn hắn: "Sao vậy?"

Hiên Viên Lạc Thần bước từng bước về phía nàng, rồi sau đó mở miệng với nàng: "Mẫu thân, đừng khóc! Chúng ta đi!" Trên khuôn mặt nho nhỏ tuyệt mỹ tràn đầy kiên định và phẫn hận! Không sai, chính là phẫn hận! Cả nhà bọn họ vốn là cực kỳ hạnh phúc, nhưng Đình Vũ chết tiệt kia lại làm bẩn phụ thân!

Mặc dù là phụ thân nuôi dưỡng bọn họ lớn lên, nhưng nhớ tới phụ thân làm chuyện có lỗi với mẫu thân, hắn cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu!

"Chúng ta đi!" Tuy Tiểu Sở Cuồng không rõ ràng tình huống này lắm, nhưng nhìn ca ca nói đi, cho nên cũng nói đi theo.

Nhìn hai đứa con trai đều một lòng với mình, xoa xoa nước mắt trên mặt, rốt cuộc nín khóc mà cười! Lại lần nữa thu dọn đồ đạc, Tiểu Nguyệt cũng ở bên cạnh giúp một tay. Tiểu thư đi nơi nào, nàng liền đi nơi đó!

Sau khi thu dọn xong, Hiên Viên Lạc Thần cắn răng mở miệng: "Mẫu thân, chúng ta đi, nhưng không thể bỏ qua cho Đình Vũ chết tiệt kia!" Hắn không giết chết tiện nhân kia là không thể!

"Được!" Tiện nhân kia lại có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, làm chuyện không có khí tiết như thế với Hiên Viên Vô Thương. Vũ Văn Tiểu Tam nàng không giết chết nàng ta, nàng liền sống uổng phí rồi!

"Nhưng phụ vương của con không phải vẫn còn ở gian phòng của nàng ta sao?" Vậy sao có thể xuống tay?

"Mẫu thân, lúc con với đệ đệ đến đây có nghe bọn hạ nhân nói phụ vương đã đi hoàng cung rồi, không qua hai hay ba canh giờ là không về được đâu!" Hiên Viên Lạc Thần cười đến vô cùng tà ác.

. . . . . .

"Rầm!" Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng Đình Vũ bị người dùng một cước đá văng! Người trên giường có chút kinh hoàng ngẩng đầu lên, đập vào mắt là mẹ con ba người Vũ Văn Tiểu Tam, còn có Tiểu Nguyệt với vẻ mặt phẫn uất. Trên mặt lạnh lẽo lộ ra một vẻ mặt cực kỳ phẫn hận! Đều là vì tiện nhân này, vì tiện nhân này mà vương gia mới đuổi nàng đi! Đều là lỗi của nàng ta!

Còn có hai tiểu tạp chủng do nàng ta sinh, toàn bộ đều tính trên người nàng ta, nàng đều muốn đòi lại! Cặp mắt đẹp kia hàm chứa hận ý rõ ràng, nhìn mấy người bọn họ: "Các ngươi muốn gì?"

"Ngươi cứ nói đi?" Vũ Văn Tiểu Tam lộ ra một nụ cười cực kỳ tà ác, đi về phía nàng ta. Nàng ta bị thương cũng chính là cho bọn họ một cơ hội, nếu không thân thể nàng ta khỏe mạnh, vạn sự như ý, mình còn không đánh lại nàng ta đâu!

"Đại thẩm Đình Vũ, chúng ta tới tặng quà cho ngươi, hi vọng ngươi có thể thích. Ừm, ngươi nhất định sẽ thích đúng không?" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong ôm ra một cái túi lớn đen thùi lùi, không biết là đồ gì, đi về phía Đình Vũ.

"Ngươi muốn làm gì?" Vẻ mặt Đình Vũ đầy kinh hoảng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, cơ thể mình bị trọng thương, cơ hồ không hề có lực phản kích!

Khi Hiên Viên Sở Cuồng còn cách Đình Vũ mấy bước, bị Hiên Viên Lạc Thần ngăn cản thân thể. Lắc mình tiến lên, ngón tay điểm nhẹ mấy cái liền giữ chặt nàng ta, làm nàng ta không cử động được, cũng tùy tiện điểm á huyệt của nàng ta. Phải biết đệ đệ không có võ công, nếu nữ nhân đáng chết này trước khi chết đột nhiên bộc phát, ra tay với đệ đệ thì phải làm thế nào?

"Hắc hắc, đại thẩm Đình Vũ thân ái, chúng ta tới mở món khai vị trước đi!" Hiên Viên Sở Cuồng cầm vật trong tay đặt ở bên giường, trong ánh mắt hoảng sợ của Đình Vũ, vén miếng vải đen lên, rất nhiều chai lọ đặt chung một chỗ.

"Ừm. . . . . . Cái này trước đi!" Nói xong cầm lên một bình sứ trắng lớn bằng nắm đấm, cười tà ác vẩy bột bên trong lên mặt Đình Vũ. Không lâu lắm, gương mặt đó lấy tốc độ nhìn bằng mắt thường nhanh chóng thối rữa.

Khuôn mặt lãnh diễm lập tức trở nên thối rửa, từng chỗ thối rữa, làm cho người ta nhìn cực kỳ ghê tởm!

Mà Đình Vũ chỉ cảm thấy trên mặt là đau đớn tê tâm liệt phế, đau đến nàng như muốn chết ngất đi, muốn mắng lại mắng không được! Tuy ẩn vệ bên trong phủ cũng biết bọn họ ở trong phòng Đình Vũ, nhưng dù sao vương phi cũng ở đây, nếu chỉ là tiểu thế tử và tiểu công tử ở đây, huyên náo quá mức bọn họ cũng có thể tiến lên khuyên mấy câu. Nhưng vương phi là ai hả?

-- Đến lỗ tai vương gia cũng có thể tùy tiện xách lên! Cuộc sống tuyệt mỹ như thế, bọn họ còn chưa có ý coi thường mạng sống của mình, cho nên vẫn là đàng hoàng đứng ở ngoài cửa đi!

Vũ Văn Tiểu Tam không biến sắc nuốt một ngụm nước miếng, cảnh tượng này trước kia chỉ thấy qua trong tiểu thuyết, không ngờ sẽ có một ngày xuất hiện ở trước mặt nàng! Thật sự là quá ghê tởm rồi! Nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy sảng khoái! Hừ, tiện nhân! Thật coi Vũ Văn Tiểu Tam ta dễ khi dễ sao! Nếu không có chủ ý tốt này của hai đứa bé, trong lòng của nàng cũng chuẩn bị thập đại khốc hình của Mãn Thanh tới phục vụ nàng ta!

Tiểu Nguyệt nhíu mày, mặc dù có chút sợ, nhưng vẫn cảm thấy tất cả đều là Đình Vũ - tiện nhân này tự làm tự chịu!

"Đại thẩm Đình Vũ, ngươi biết đây là cái gì không?" Hiên Viên Sở Cuồng cười đến vô cùng đơn thuần, thấy thế nào đều là một đứa bé cực kỳ đáng yêu, "Hắc hắc. . . . . . Đó là phấn xinh đẹp ta phát minh! Chỉ cần bôi ở trên mặt sẽ khiến người trở nên vô cùng đẹp mắt! Ừm. . . . . . Đại thẩm Đình Vũ, có phải ngươi cũng rất tò mò mình biến thành hình dáng thế nào không?"

Nói xong lấy ra một chiếc gương, đặt ở trước mặt của Đình Vũ, hài lòng thấy hoảng sợ và hận ý trong mắt nàng ta!

"Đại thẩm Đình Vũ, mặt của ngươi nói rõ cái gì ngươi biết không?" Hiên Viên Sở Cuồng nghẹo đầu nhỏ, một bộ dáng chờ nàng ta đáp lời. Tuy trong lòng hắn rất rõ ràng nữ nhân đáng chết này bị ca ca điểm huyệt, nói không được.

"Ách. . . . . . Nhìn dáng vẻ ngu xuẩn kia của ngươi đã biết ngươi đoán không ra!" Tiểu Sở Cuồng rất nghiêm túc mở miệng, "Ngươi nghĩ đi, vốn đây là bột phấn xinh đẹp không có thuốc giải. Theo lý mà nói, sau khi thoa lên nên trở thành cực kì xinh đẹp, nhưng ngươi lại có thể trở nên càng khó coi hơn! Ta nói tới đây, ngươi nên biết nói rõ vấn đề gì rồi chứ?"

Trên gương mặt thối rữa của Đình Vũ đã không thể xuất hiện bất kỳ biểu lộ gì, chỉ là cặp mắt đỏ hồng tràn ngập tức giận nhìn bọn họ.

Hiên Viên Sở Cuồng mím mím môi, vén vạt áo, lấy một vật mình phát minh giống như vợt đập ruồi ra, khác với vợt đạp ruồi ở chỗ là ở phía trên có một khối sắt như cái bánh nướng lớn. Tạo hình tổng thể xem ra giống như tổ hợp của một cái đĩa lớn và một cây gậy.

Vũ Văn Tiểu Tam có chút buồn bực nhìn hắn, đứa nhỏ này tìm được vật kì quái như vậy ở nơi nào hả!

Hiên Viên Sở Cuồng nhìn bộ dáng dữ tợn này của Đình Vũ, làm như thật lắc đầu: "Nói lâu như vậy, ngươi vẫn không biết, ta đây làm sư phụ thật sự là quá thất bại rồi! Thường nói nghiêm sư xuất cao đồ, có lẽ phải đánh ngươi mấy cái thì ngươi mới biết được!" Nói xong, vật được thiết kế giống "Vợt đập ruồi" trên tay hắn vung xuống đầu Đình Vũ. . . . . .

-- Rầm!

Âm thanh đánh xuống vô cùng vang dội, trực tiếp khiến Đình Vũ cảm thấy đầu váng mắt hoa!

"Ngươi ngàn vạn lần không được nói cho ta biết sau khi ngươi bị đánh xong vẫn không biết đó!" Sau khi Hiên Viên Sở Cuồng nói xong, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, rất không vui nhìn nàng ta.

Thấy nàng ta vẫn không nói lời nào, lại đánh thêm một phát! "Rầm!" Lại một tiếng vang thật lớn, giống như âm thanh đập nồi lúc nãy!

Tiểu Nguyệt ở một bên giựt giựt khóe miệng. Không phải chứ? Cái đó, hình như tiểu thế tử đã điểm huyệt đạo Đình Vũ rồi mà? Dù muốn nói cái gì, xem chừng cũng là nói không được ấy chứ? Điều này thật sự là quá ép người rồi!

"Ngươi vẫn không biết?" Bây giờ Hiên Viên Sở Cuồng thoạt nhìn rất giống như một tiên sinh dạy học chỉ tiếc rèn sắt không thành thép! "Aizz!" Thở dài một hơi, như một tiểu đại nhân lắc đầu một cái: "Thôi! Thôi! Ngu đến hết thuốc chữa rồi! Để vi sư tới nói cho ngươi biết điều này nói lên cái gì! Điều này nói rõ hai vấn đề! Thứ nhất, thuốc của ta nghiên cứu đã thất bại, cho nên sinh ra hiệu quả trái ngược! Thứ hai, bởi vì không có thuốc giải, cho nên mặt của ngươi không cứu được! Hai đạo lý này, ngươi nghe hiểu chưa?"

Đình Vũ chỉ là hung dữ nhìn hắn, hận ý trong mắt hết sức rõ ràng!

Hiên Viên Sở Cuồng rất là không vui, lại đánh --"rầm!" một tiếng. Tiếp đó, lại đánh về phía đầu nàng ta thêm mấy cái: "Ta cho ngươi trừng ta sao! Bảo ngươi trừng ta à! Ngươi có biết cái gì gọi là tôn sư trọng đại hay không? Vi sư là nguời mà ngươi có thể tùy tiện trừng hả?" Giọng nói đáng yêu vang lên, còn kèm theo một tiếng lại một tiếng kim loại nặng nề đánh xuống.

Đánh đến Đình Vũ phải thành thật mang hận ý thu lại mới dừng tay."Hừ! Hiện tại không trợn mắt nhìn nữa à? Ngươi chính là điển hình của ‘ tiện ngày thường’! Không đánh không sảng khoái!" Hiên Viên Sở Cuồng rất là học đi đôi với hành, dùng lại lời nói Vũ Văn Tiểu Tam đã dùng trên người hắn, toàn bộ chuyển tặng cho Đình Vũ.

"Kế tiếp chúng ta sẽ chơi gì vậy?" Vừa nói vừa tìm kiếm trong đống bình sứ kia. Chợt ánh mắt sáng lên, quay đầu mở miệng về phía ca ca mình "Ca ca, roi da của huynh có mang theo không?"

"Mang theo!" Tay nhỏ bé của Hiên Viên Lạc Thần đưa đến sau lưng kéo một cái, một trường xà y hệt roi da liền xuất hiện ở trên tay hắn.

Tay nhỏ bé vung lên, một cỗ nội lực bay ra, đánh rách nát hết y phục trên người Đình Vũ, chỉ để lại cái yếm và quần lót. Rồi sau đó cầm roi da, dùng nội lực đánh lên người của nàng ta, từng roi làm nàng ta trầy da sứt thịt, huyết nhục văng tung tóe. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam cười đến rất hài lòng, nhìn gương mặt ghê tởm kia của nàng ta, tâm tình rất tốt mở miệng: "Tiện nhân, có ai nói cho ngươi biết, phá hư gia đình người ta, bình thường sẽ gặp báo ứng gì không? Chỉ là có báo ứng tới sớm, có báo ứng tới chậm mà thôi! Giống như ngươi bây giờ được gọi là ‘ báo kiếp này’! Làm xong chuyện xấu không bao lâu báo ứng đã tới, có phải ngươi cũng vì thế mà rất là vui mừng không? Bởi vì báo ứng của ngươi tới nhanh như vậy, trong cuộc sống sau này, ngươi không phải lại mỗi ngày lo lắng mình sẽ gặp báo ứng nữa!"

Lời này vừa rơi xuống, Đình Vũ dĩ nhiên không thể mở miệng nói lời nào! Vì vậy Hiên Viên Sở Cuồng ở một bên đánh lên đầu của nàng ta: "Mẫu thân của ta hỏi ngươi mà ngươi dám không đáp? Không muốn sống sao!"

Đánh đến khi cả người Đình Vũ hiện đầy vết thương mới thu roi!

Vậy mà, Đình Vũ cũng không quan tâm mấy roi này của Hiên Viên Lạc Thần. Trong ngày thường, bọn họ làm sai việc cũng thường xuyên bị phạt roi. Nhưng nàng ta không biết, trọng điểm không phải roi hình, mà là chuyện sau đó. . . . . .

Hiên Viên Lạc Thần nhìn vết thương trên người nàng ta một chút, làm như thật gật đầu: "Ừm! Được rồi!"

Tiếp, Hiên Viên Sở Cuồng lấy một chai lớn nhất trong đống chai lọ kia, cười hì hì mở miệng: "Ngươi biết đây là cái gì không?"

Đình Vũ không thể nói chuyện, cũng không dám trừng hắn, luống cuống tới cực điểm!

Tiếp, lại một tiếng nổ trên đầu của nàng ta: "Ngươi đúng là ngu xuẩn, cái gì cũng không biết! Chỉ biết làm chuyện hạ tiện, không hổ là một tiện nhân!" Mới vừa rồi ở trên đường, ca ca đã lặng lẽ giải thích tất cả chân tướng sự việc với hắn. Hắn cũng biết bọn họ sẽ phải lập tức rời đi với mẫu thân, có lẽ sau này cũng không gặp được phụ thân nữa, cho nên sẽ hết tức giận trút lên người Đình Vũ!

Dĩ nhiên, hình như những thứ này vốn cũng có thể rơi trên người của nàng ta!

Phổi Đình Vũ suýt nữa tức đến nổ tung! Rõ ràng nàng không làm thành công chuyện gì, không xảy ra chuyện gì với vương gia, muốn lường gạt vương gia cũng không thành, nhưng tại sao hai đứa bé này còn đối xử như thế với nàng? Khiến nàng căm tức không phải là mình chịu hình phạt, mà là Hiên Viên Sở Cuồng - tên tiểu tạp chủng kia cứ một lúc là lấy vật kì quái kia đánh nàng, đây hoàn toàn là vũ nhục nàng!

"....A! Ta cho ngươi biết! Trong này đều là rết, ta sẽ đổ hết bọn chúng lên người của ngươi, nhưng ngươi ngàn vạn lần không được sợ! Thật, đừng sợ hãi, mới rồi vừa lúc ca ca đánh ngươi, trên roi đó đã bôi chút thuốc, có thể phòng rết! Cho nên ngươi vẫn cực kỳ an toàn...! Không cần phải sợ!" Nói xong, trong ánh mắt hoảng sợ của Đình Vũ, mở nắp ra, sau đó một con tiếp một con rết rơi lên thân thể Đình Vũ, khiến tất cả dây thần kinh trên người nàng ta đều căng thẳng, cái trán còn nổi gân xanh rõ ràng, không phải là bởi vì tức giận, mà bởi vì khủng hoảng!

Hiên Viên Sở Cuồng còn nói ra một câu khiến nàng ta suýt nữa hộc máu!

--"Nhìn, dáng vẻ mấy con rết này thật là thướt tha mềm mại đó! Nhìn bọn chúng đi, nhiều như vậy, thoạt nhìn bộ dáng là mười phần thướt tha! Đại thẩm Đình Vũ, cảm giác bọn chúng ở trên người ngươi xoa bóp, có phải vô cùng thoải mái không?"

Xoa bóp? Gặp quỷ chứ xoa bóp!

Mắt thấy có một con rết bò vào vết thương của Đình Vũ, trong lòng Đình Vũ cảm thấy nóng nảy khó nhịn, càng thêm gấp đến độ suýt nữa khóc lên! Trong nháy mắt, cảm giác trong thân thể có rất nhiều con rết đang di chuyển, vốn vết thương đã đau đớn khó nhịn, giờ đã đau đến mất đi cảm giác!

Bây giờ Hiên Viên Sở Cuồng lại rất kinh ngạc mở miệng: "Ah, sao đám rết này lại bò vào rồi. Ca ca, huynh có bôi bột thuốc ta cho huynh lên roi không?"

"Bôi rồi!" Hai chữ, ngắn gọn sáng tỏ.

Tiểu Sở Cuồng bĩu môi, rất mất hứng nhìn Đình Vũ một chút: "Vẩy bột thuốc, đám rết lại bò vào, ngươi biết điều này nói rõ cái gì không?"

Đình Vũ tất nhiên vẫn không thể nói chuyện! Vì vậy, hung hăng chịu một tiếng nổ đánh lên đầu của nàng: "Cái người đầu heo này! Cái gì cũng không biết! Điều này nói rõ ta nghiên cứu lại thất bại rồi đó!"

Đình Vũ giận đến nghiến răng, hận không được chặt bọn họ làm trăm mảnh! Nhưng có lòng mà không đủ lực!

Đúng lúc này, Vũ Văn Tiểu Tam cười nói: "Chắc hẳn đám rết này xoa bóp cũng rất thoải mái đấy! Chúng ta nghĩ biện pháp để chúng nó giúp ngươi đấm bóp nhiều một chút đi!" Nói xong, nghiêng đầu về phía Tiểu Nguyệt mở miệng: "Đi nói hạ nhân nấu chảy một thùng nến đem tới đây!"

"Dạ!" Tiểu Nguyệt nói xong cũng vội vàng chạy ra ngoài. Chạy nhanh như vậy, nguyên nhân thứ nhất là muốn nhanh hoàn thành nhiệm vụ của tiểu thư, mà nguyên nhân thứ hai là cảnh tượng kia thoạt nhìn rất ác tâm! Nàng thật sự không chịu nổi!

Cũng không lâu lắm, bọn hạ nhân liền xách một thùng sáp nến đến cửa. Vũ Văn Tiểu Tam không cho bọn họ vào cửa, chạy đến cửa nhận lấy sáp nến, Tiểu Nguyệt vội vàng đi vào cửa theo, rồi sau đó đóng cửa lại.

Cười tà đi về phía Đình Vũ, đổ cả thùng sáp nến xuống thân thể nàng ta. Chỉ chốc lát sau, sáp nến này chầm chậm ngưng đọng, mà toàn bộ những con rết kia đều bị phong ấn ở trong cơ thể nàng ta, không thể đi ra, chỉ có thể ở bên trong điên cuồng va chạm, làm toàn thân Đình Vũ đau đớn như có mũi khoan đục khoét đến tận xương và cảm giác ghê tởm!

Nếu bây giờ nàng có thể động, nhất định sẽ đứng lên liều mạng với Vũ Văn Tiểu Tam!

"Thoải mái sao?" Mỗ nữ cười đến cảnh xuân rực rỡ. Tiện nhân, lúc ngươi muốn phá hư gia đình của người ta, có nghĩ tới ngươi sẽ có ngày hôm nay không?

Đình Vũ trợn to cặp mắt, hung hăng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam chằm chằm, đáy mắt đều là ánh sáng khát máu.

"Ầm!" Một tiếng nổ lại vang lên trên đầu, đánh cho đầu nàng ta thấp xuống, hận ý trong mắt cũng vội vã thu lại! Tiếng hét phẫn nộ của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên: "Ai cho ngươi trừng mẫu thân của ta hả? Muốn ăn đòn sao!"

"Ca ca, kế tiếp chơi như thế nào?" Hiên Viên Sở Cuồng cười hì hì quay đầu nhìn ca ca mình.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Tiểu Lạc Thần lộ ra một nụ cười cực kỳ tà ác: "Trước hết để cho nàng ta thể nghiệm một lát rồi tiếp tục!"

Cảm giác đau đớn toàn thân rốt cuộc làm cho khóe miệng Đình Vũ từ từ tràn ra máu tươi, ở trên khuôn mặt ghê tởm của nàng ta càng lộ ra vẻ đáng sợ!

Đợi gần nửa canh giờ, Đình Vũ rốt cuộc đau đến hôn mê bất tỉnh!

"Ca ca, nàng ta chết rồi sao?" Trong giọng nói tiếc nuối của Hiên Viên Sở Cuồng mang theo một chút nghi ngờ vang lên.

"Đệ đệ, ngươi chưa từng nghe qua tai họa do trời sao? Giống như nàng ta - lão yêu quái này, nếu chúng ta không tiễn nàng ta một đoạn, nàng ta thể sống thành một con rùa già một vạn năm, nói không chừng cũng có thể thành tiên! Chỉ đơn giản đánh mấy cái như vậy, sao chết được!" Trong giọng nói của Hiên Viên Lạc Thần tràn đầy không chút để ý.

"Xì!" Tiểu Nguyệt bị lời này của hắn chọc cho không nhịn được mà phun cười ra tiếng!

"Ca ca, vậy kế tiếp chúng ta làm gì? Dùng nước tiêu nóng dội tỉnh nàng ta có được không?" Giọng nói thanh thúy nghe thế nào cũng phải là một đứa bé ngây thơ đáng yêu. Nhưng ngày này qua ngày khác, trong cái miệng nhỏ nhắn đó nói ra đều là những cách ác độc.

Vũ Văn Tiểu Tam trợn to cặp mắt, ánh mắt đờ đẫn nhìn hắn! Lại nói, nếu như là nàng, tối đa cũng chỉ có thể nghĩ đến dùng nước muối, tên ranh con chết bầm này có thể nghĩ đến nước tiêu nóng, thật là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy!

"Không được, có thể sáp nến này che thân thể nàng ta lại, thật sự là quá khó chịu rồi, chúng ta giúp nàng ta làm tan sáp nến ra đi!" Hiên Viên Lạc Thần một tiểu bộ dáng ta lập tức sẽ làm chuyện tốt.

Tiểu Sở Cuồng lập tức vỗ tay: "Được! Được!" Nói xong không đợi Hiên Viên Lạc Thần ra tay, tự mình lấy ra đá lửa đánh xuống, ánh lửa lóe lên liền đốt cháy chăn của Đình Vũ, lửa lớn hừng hực cứ như vậy được đốt lên.

Vũ Văn Tiểu Tam lại nhíu mày, cứ như vậy nàng ta sẽ chết cháy? Có thể lợi cho nàng ta quá không?

Lửa kia chỉ chốc lát sau liền đốt tỉnh Đình Vũ, khói dầy đặc hun nàng ta đến chảy nước mắt, muốn la cứu mạng nhưng không la được, chỉ đành phải nhìn lửa kia từ từ tràn lên thân thể của mình, từng chỗ sáp nến từ từ tan ra, rồi sau đó dọc theo thân thể chảy xuống, trong vết thương từ từ rơi ra một con rồi một con rết nhuốm máu bị ngộp chết!

Mà thi thể của những con rết kia, bị lửa mạnh vang lên những tiếng lách tách. . . . . .

Một đầu tóc đen cũng chầm chậm bị lửa kia đốt cháy, phát ra một mùi khó ngửi.

Thị vệ ở cửa và đám ẩn vệ xung quanh cũng mơ hồ ngửi thấy mùi thịt nướng, từ từ còn ngửi thấy mùi bột hồ tiêu và nước ép ớt, đồng loạt cảm thán ở trong lòng. . . . . .

-- Thơm quá!

Đồng loạt suy đoán ở trong lòng, có phải tiểu thế tử và tiểu công tử, còn có vương phi đang ở trong phòng Đình Vũ nướng thịt không! Kỹ thuật này thật sự là quá cao siêu rồi! Thơm ngào ngạt! Bọn họ cũng rất muốn ăn đó!

"Đệ đệ, đừng lãng phí nhiều bột hồ tiêu và nước ép ớt như vậy, nàng ta đã không có cảm giác rồi!" Hiên Viên Lạc Thần nhìn đệ đệ đang vẩy những loại bột lên người Đình Vũ, thong thả ung dung mở miệng.

Hắn nói một câu này là nói thật, bởi vì hiện tại Đình Vũ đúng là đã đau đến toàn thân không có một chút tri giác!

Tiếp, một chậu nước tiêu nóng dội lên người của nàng ta, lửa kia cũng từ từ tắt đi. Mà giờ khắc này, trên người của nàng ta đã không tìm được một khối thịt ngon rồi! Một loại da thịt nõn nà đen như mực, tràn đầy dấu vết bị đốt.

Mà bản thân Đình Vũ, cũng bởi vì thật sự không chịu nổi hành hạ trên thân thể và tâm lý như vậy, chỉ còn đôi mắt hoàn hảo nhưng trong đôi mắt đó từ từ lộ ra vẻ tuyệt vọng!

Nàng biết, hôm nay nàng không sống được nữa rồi. Dù còn sống, nhưng với bộ dáng cực kì kinh khủng này của mình, cũng không mặt mũi để tiếp tục sống tạm qua ngày nữa! Vương gia nhất định sẽ không nguyện ý nhìn thấy bộ dáng này của nàng, vương gia là người không dính một hạt bụi trên người, bây giờ đến việc nàng xuất hiện trước mặt của vương gia cũng không xứng nữa rồi! Càng không nói đến việc đứng bên cạnh vương gia.

Nàng không sợ đau, không sợ chết, không sợ, nàng đều không sợ, nhưng chỉ sợ không còn có cơ hội đi chung với vương gia! Giờ khắc này, nàng rốt cuộc biết rõ cái gì gọi là tâm như tro tàn!

"So với việc làm cho người ta khổ sở chết đi, bản thế tử thích việc làm cho người ta sống không bằng chết hơn. Đại thẩm Đình Vũ, không biết ngươi đối với bộ dáng này của ngươi có hài lòng hay không?" Giọng nói tà mị mang theo ý trêu chọc.

Nhìn bộ dáng ghê tởm này của Đình Vũ, ngay cả Vũ Văn Tiểu Tam cũng không nhịn được hơi nghiêng đầu sang một bên, thật sự là không nhìn nổi.

Mà Tiểu Nguyệt ở bên cạnh đã ói ra!

"Ca ca, sao nàng ta biết được mình có bộ dạng gì?" Tiểu Sở Cuồng nói xong, ôm lấy cái gương lớn trên bàn, đặt ở trước mặt của Đình Vũ.

Đình Vũ nhìn mình trong gương, cả người đen thui, bộ mặt cũng đã thối rữa không thành hình người. Trong cặp mắt kia từ từ dính vào vẻ sợ hãi, bi ai, tuyệt vọng và điên cuồng. . . . . .

Hiên Viên Lạc Thần tiện tay cầm một bình sứ lên, ném về phía nàng ta, đại huyệt trên người lập tức được hóa giải, đã có thể động đậy, cũng có thể nói chuyện!

"Các ngươi chết đi! Các ngươi đều không được chết tử tế!" Dây thanh quản đã bị phá hư, giọng nói cũng là khàn khàn khủng bố.

"Đúng, chúng ta không được chết tử tế, đại thẩm Đình Vũ sẽ được chết tử tế đấy! Ngươi nhìn một chút, nhìn bộ dáng này của ngươi đi, ngươi nhìn rõ rồi chứ? Đây mới thật sự là ngươi! Người của ngươi cũng giống như tâm tư của ngươi, làm cho người ta cực kì ghê tởm!" Giờ phút này giọng nói của Hiên Viên Lạc Thần hoàn toàn không giống giọng nói non nớt của đứa bé hai tuổi, chỉ có tà tứ và tàn nhẫn! Nghe giống hệt như giọng nói của Hiên Viên Vô Thương!

Đình Vũ nhìn gương này, rồi sau đó gian nan di chuyển thân thể của mình tới góc tường, co rúm lại: "Không! Không phải vậy! Đây không phải là ta! Ta không phải như thế! Không phải vậy! Không phải vậy! . . . . . ." Dung mạo của nàng đẹp như thế, tại sao có thể là bộ dạng ghê tởm đến bực này? Không phải vậy! Không phải vậy!

Trong ánh mắt hoảng hốt nhìn thấy mặt của vương gia, chồng lên khuôn mặt nho nhỏ của Hiên Viên Lạc Thần. . . . . .

Nàng thấy vương gia đang chậm rãi mở miệng nói "Đúng, đúng vậy! Ngươi chính là khó coi như vậy, đây mới là bản chất của ngươi, đây mới thật sự là ngươi. . . . . ."

"A -- không phải! Không phải! A. . . . . ." Tiếng kêu thảm kinh khủng , "Không, không. . . . . . Vương gia, vương gia, ta không phải như vậy, ta không phải như vậy, ta không phải, ha ha ha. . . . . . không phải. . . . . ."

"Không phải. . . . . ."

"Không phải. . . . . ."

-- Nàng rốt cuộc điên rồi! Điên rồi! Trực tiếp bị bộ dạng của mình dọa điên rồi, trực tiếp bị mấy câu nói của Hiên Viên Lạc Thần ép điên rồi!

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn con lớn nhất của mình, còn nhỏ tuổi đã có đầy đủ tâm trí và tư thế một mình đảm đương, trên mặt không tự chủ lộ ra vẻ vui mừng.

Nhìn Đình Vũ co lại thành một đoàn ở trên giường và bộ dáng điên cuồng hiện giờ của nàng ta, bây giờ mặc kệ làm cái gì với nàng ta, nàng ta đều không cảm giác được đâu! Vũ Văn Tiểu Tam hơi thương xót thở dài một hơi, rồi sau đó nhẹ giọng mở miệng: "Cho nàng ta thoải mái một chút!"

Tiếng nói vừa dứt, nhuyễn kiếm bên hông của tiểu Lạc thần cũng đã ra khỏi vỏ, kiếm phong bén nhọn quét qua, kiếm kia cũng không có đụng phải thân thể Đình Vũ, nhưng kiếm phong kia đã chặt đứt yết hầu của nàng ta!

Tiêu sái thu tay lại, thả kiếm lại bên hông.

Hắn vốn chuẩn bị để Đình Vũ lấy hình dáng này sống cả đời, để cho kẻ địch sống không bằng chết mới là phong cách của Hiên Viên Lạc Thần hắn. Nhưng mẫu thân muốn nàng ta chết, vậy hãy để cho nàng ta chết đi!

Hiên Viên Sở Cuồng nhìn tư thế tự nhiên anh tuấn kia, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, mặt đầy sùng bái nhìn hắn: "Ca ca, huynh thật lợi hại!"

"Biết ta lợi hại? Vậy đệ liền đàng hoàng học võ công đi!" Liếc mắt nhìn hắn.

Mím mím môi: "Ta...ta, ta...ta không học! Học võ công nhàm chán muốn chết!"

"Đồ không có tiền đồ!" Nói xong nhìn cũng không nhìn hắn một cái, mở miệng về phía ngoài cửa, "Người đâu!" Giọng nói đã khôi phục thanh thúy và non nớt đứa bé nên có.

Mấy người áo đen xuất hiện bên trong nhà, quỳ một chân trên đất: "Thiếu chủ!"

"Chặt thành trăm mảnh, cầm đi cho chó ăn!" Quét trên giường kia một cái, rồi sau đó lạnh lẽo mở miệng.

"Dạ, Thiếu chủ!" Người áo đen kia ứng xong liền ngẩng đầu nhìn người trên giường, trong nháy mắt đó suýt nữa nôn ra! Thật buồn nôn!

Nhìn lại xung quanh giường, rõ ràng đều là dấu vết bị đốt cháy, cũng đã hiểu rõ mùi thịt nướng mà mình và các huynh đệ ngửi thấy ở ngoài cửa là từ đâu mà đến! Lúc ấy bọn họ còn nói muốn ăn nữa chứ? Nghĩ tới, mấy đại nam nhân lại cùng nhau đứng lên, rồi sau đó nhếch nhác xoay người, đứng tại cửa ra vào ói lên ói xuống!

Thật là quá ác tâm! Nôn --

"Chúng ta đi thôi!" Thu thập tiện nhân xong, bọn họ nên rời đi.

"Ừm!" Bốn người cùng nhau trở về phòng cầm bọc quần áo đã thu dọn xong.

. . . . . .

Mà Hiên Viên Vô Thương ở bên trong hoàng cung nói xong quốc sự với Dạ Tử Lân, lại dặn dò một số chuyện. Liền bắt đầu đánh cờ với Dạ Tử Lân, để dạy hắn đạo làm vua và trị quốc! Nhưng thời gian trôi qua, cảm giác trong lòng từ từ có chút không yên.

Vuốt vuốt mi tâm, tim lại đánh tới một trận hít thở không thông, thân thể ngồi ngay thẳng lại tự dưng lung lay mấy cái.

Dạ Tử Lân có chút lo lắng mở miệng: "Biểu huynh! Huynh làm sao vậy?"

Nhíu lông mày cười cười: "Không có chuyện gì!" Ngoài miệng nói không có chuyện gì, nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ quần áo trắng thuần. Đúng là không có chuyện gì, bởi vì thường cách một đoạn thời gian hắn sẽ phát bệnh .

Đình Vân lập tức tiến lên đỡ vương gia của mình, rồi sau đó móc từ trong ngực ra một viên thuốc đút cho Hiên Viên Vô Thương, đồng thời mở miệng về phía Dạ Tử Lân: "Hoàng thượng, là bệnh cũ của vương gia nhà chúng ta tái phát." Thường cách một đoạn thời gian, vương gia sẽ phát bệnh một lần.

"Vậy mau mời ngự y!" Dạ Tử Lân lập tức quát với thái giám đứng ở một bên.

Nhưng trong lòng Hiên Viên Vô Thương mơ hồ đánh tới một dự cảm không tốt, nhíu mày kiếm đứng lên: "Không cần, chúng ta lập tức trở về vương phủ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK