Thời gian hắn dưỡng thương ở Đông Thành, cả ngày ngồi một mình ở bên cửa sổ trong căn nhà dưới cây ngô đồng, dù là trời tạnh hay trời mưa, đều chỉ ngồi ở chỗ đó, không nói một lời, ngồi xuống đó là một ngày. hắn chưa từng có thời khắc mờ mịt mà thống khổ như vậy, bất kì cái gì cũng không có ý nghĩa, sức lực trong thân thể không biết bị cái gì rút cạn.
Vết thương trên người từ từ khỏi hẳn, vết thương trong lòng lại chưa từng khép lại.
Vũ Văn Kim ngẫu nhiên sẽ tới, hắn có một lần tò mò hỏi: “Huynh thật sự yêu thê tử của huynh như vậy sao, trong thiên hạ nữ tử tốt nhiều như vậy, huynh chỉ yêu một người, vì cái gì đây?”
Vì cái gì? hắn và Đường Lê tương ngộ rồi yêu nhau quá hấp tấp, làm bạn cũng quá ngắn ngủi, đoạn thời gian đó Tốn không nghĩ đến vì cái gì, chỉ tham luyến tháng ngày như vậy, bởi vì có một người ở bên mà cảm thấy thỏa mãn, không thể nghĩ được chuyện khác. Trước khi gặp Đường Lê, hắn không từng yêungười nào khác, càng không biết cái gì gọi là yêu một người.
Có thể là thời gian Đường Lê xuất hiện quá đúng, hoặc là, nàng quá mức ôn nhu…… hắn chưa bao giờ từng gặp người như vậy.
Tốn không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung Đường Lê, hắn miêu tả không rõ lắm, nhưng hắn nhớ rõ khi mình từ trong tử vong rét lạnh tỉnh lại, rõ ràng cảm nhận được ấm áp đến từ Đường Lê, động tác nàng mềm nhẹ ôm hắn, tràn ngập một loại trân trọng cùng tình yêu.
Đây là điều làm Tốn không thể lý giải, từ ban đầu, Đường Lê đối với hắn phảng phất như là người yêutrân quý nhiều năm, tinh tế lại cẩn thận chiếu cố. Bọn họ ôm nhau trong Quỷ Khốc Nguyên gió lạnh thấu xương, Quỷ Khốc Nguyên ban đêm lạnh băng lại đáng sợ, có đủ loại tiếng động kỳ quái, là một nơi khiến người ta ghê tởm không chịu nổi, nhưng Đường Lê ở chỗ này, nàng không hợp với hoàn cảnh ấy, mang theo một loại ấm áp hoàn toàn khác với thế giới này.
Tốn ở trong hôn mê nghe tiếng nàng hát, nàng ngẫu nhiên sẽ nhẹ giọng ngâm nga một ít làn điệu, những làn điệu đó làm hắn vô cớ nhớ tới không khí nhẹ nhàng hoặc là ở nơi quán rượu nào đó, tươi tắn lại thân thiết. Trong lúc ngủ Tốn cảm thấy bình thản, cảm thấy bình tĩnh xưa nay chưa từng có.
Bọn họ hoàn toàn khác biệt, nửa đời trước Tốn cô độc lại vội vàng, chưa bao giờ có được những thứ tốt đẹp hay cảm tình, nên sẽ bị Đường Lê hấp dẫn, đây tựa hồ là một sự kiện đương nhiên. hắn rốt cuộc muốn, muốn chủ động đi truy tìm cái gì đó.
Nếu Đường Lê cũng không thích hắn, có lẽ hắn cũng sẽ lưu lại bên nàng, cẩn thận bảo hộ nàng, tựa như trông giữ góc yên ắng ôn nhu nhất nơi đáy lòng mình mình.
May mắn chính là, Đường Lê cũng thích hắn, bọn họ dị thường thuận lợi ở bên nhau. Tốn quyết định rời Luyện Vực, nguyên nhân rất lớn là bởi vì Đường Lê, hắn không muốn cuộc sống bình tĩnh Đường Lê xây dựng bị người bên ngoài đến từ chỗ hắn đánh vỡ.
Nhưng mà cuối cùng, nàng vẫn rời hắn mà đi. hắn thể hội cảm tình tốt đẹp nhất thế gian, lại chợt mất đi. Cả đời này duy nhất một lần hắn hoàn toàn bị đánh bại, tan tác đến đao cũng không thể cầm nổi. Vết thương trên người sau hai tháng khép lại, nhưng hắn ước chừng dùng hai năm, mới không sa vào trong thống khổ.
Ở Đông Thành hai năm báo ân tình Vũ Văn Kim, hắn lại đi Bắc Thành, mang theo quyết tâm phải chết đi giết Hạ Hầu Huyền Ngự, đáng tiếc Hạ Hầu Huyền Ngự không dễ đối phó như vậy, bọn họ lưỡng bại câu thương, Tốn không thể không rời đi. Về sau, hắn vẫn luôn trằn trọc tu luyện các nơi, đem hết thảy chuyên chú đều dành cho theo đuổi đao pháp.
Từ khi Đường Lê rời đi, Tốn phát giác so với trước đây bản thân hắn càng thêm coi thường hết thảy mọi thứ bên cạnh, cũng không có cách nào đặt cảm tình lên bất kì người nào việc nào.
Tâm hắn như tro tàn.
Nhưng Đường Lê đã trở lại, vì thế tro tàn lại cháy.
Cùng với đó, tình hình Đường Lê tử vong năm ấy, đột nhiên có thể rõ ràng nhớ lại, không chỉ có như thế, còn như ác mộng quấn quanh hắn, làm hắn không được yên giấc.
“Ta cũng không phải là cố ý không ngủ, mà là không thể đi vào giấc ngủ.”
“Ta rõ ràng nàng đã trở về, biết nàng không chết, đang ở bên ta, nhưng cảnh nàng ở trong lòng ta chết đi sẽ thường xuyên xuất hiện ở trong mộng, làm ta cảm thấy sợ hãi.” Hậu tri hậu giác sợ hãi, khẩn trương hoài nghi hết thảy trước mắt đều không phải là chân thật.
Tốn ách giọng nói: “Có lẽ ta thật quá mức khẩn trương, nhưng ta không có cách nào khống chế.”
Đường Lê lẳng lặng nghe Tốn giải thích vì sao buổi tối không ngủ, nàng bỗng nhiên duỗi tay nâng gương mặt hắn, ngữ khí bình tĩnh nói: “Tốn Nô, kỳ thật tình huống này của huynh hẳn là một loại bệnh, gọi là ‘ ứng kích chướng ngại sau tổn thương’. Chính là bởi vì thấy ta chết, tạo thành thương tổn tinh thần cho huynh, lo âu khẩn trương đó đều là tình huống thực bình thường.”
Tốn nghe không hiểu lắm, “…… Cái gì là tổn thương cái gì mà chướng ngại?”
Đường Lê: “Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được.”
Tốn lúc này nghe hiểu.
Đường Lê: “Cho nên ăn khuya vẫn phải ăn, huynh không phải sợ béo lên.”
Tốn: “…… Ta không có.”
Đường Lê: “Kỳ thật, cũng không phải chỉ có luyện đao mới có thể rèn luyện, còn có biện pháp khác, có lẽ biện pháp này còn có thể làm huynh càng an tâm, bệnh tốt càng nhanh.”
Tốn cũng không biết nàng nói có ý tứ gì, cho đến buổi tối bị kéo lên giường.
Tốn: “……” Vì tránh cho Đường Lê không thích ứng tình huống hiện tại, hắn phi thường khắc chế chính mình, kết quả ngược lại, bị thê tử nhu nhược giành trước.
Đường Lê một chút cũng không sợ, còn ôm cổ hắn an ủi hắn: “Phối hợp trị liệu, thực nhanh sẽ tốt, ngủ nhất định phải ngủ ngon, bằng không sẽ không có tinh thần, thực ảnh hưởng thân thể khỏe mạnh.”
Được Đường Lê quan ái đầy đủ, tình huống của Tốn quả nhiên đang chuyển biến tốt đẹp.
Hai người tốt nhanh như vậy, Vũ Văn Kim đã nhìn ra, lúc tới đây cọ ăn, cảm thán với Đường Lê, “Động tác của cô và Tốn huynh cũng quá nhanh đi, không đến mấy ngày, cảm tình đã càng thêm tốt đẹp.”
Đường Lê bưng lên một lồng bánh bao cho hắn, cười tủm tỉm nói: “Trong tình cảm, không tốt nhất chính là do dự và suy đoán, cảm tình dù tốt mấy đều sẽ bị nghi ngờ tiêu ma, cho nên có nghi vấn thìphải sớm hỏi ra, có vấn đề thì cùng nhau giải quyết. Thời gian không đợi người, cho nên càng phải nắm chắc để làm trước, không thể do dự, không ai biết vào lúc do dự có thể xuất hiện cái gì ngoài ý muốn hay không.”
Vũ Văn Kim ách một tiếng, “Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể thẳng thắn thành khẩn ý nghĩ của chính mình.”
Đường Lê cúi đầu cười ra tiếng, múc đầy một chén chè, đắp nắp sứ trắng lên, “Cho nên Tốn Nô rất khó được a, chỉ cần ta hỏi, hắn cũng không giấu ta cái gì, hơn nữa hắn không nghi ngờ ta, phần tín nhiệm này những người khác tuyệt đối không làm được.” Bằng không, vì sao nàng thích người này như vậy đây.
Nhấc hộp đồ ăn, Đường Lê nói: “Thành chủ cứ tiếp tục ăn, ta đi luyện võ trường đưa chè cho Tốn Nô.”
Vũ Văn Kim do do dự dự, nuốt xuống một cái bánh bao, gọi nàng lại, nửa nói đùa: “Ta nói, tẩu phu nhân, cô một ngày cho ăn mấy bữa như vậy, vạn nhất nuôi béo Tốn huynh, cô không còn thích hắnnữa, cô nên kiềm chế một chút, nếu mà cô không thích Tốn huynh, Tốn huynh nhất định sẽ rất khổ sở.”
Đường Lê kinh ngạc nhìn hắn, sau một lúc lâu bỗng nhiên bật cười ra tiếng, “Thành chủ có phải hiểu lầm lần trước ta từng nói hay không? Ta nói thay đổi cũng không phải là thay đổi bề ngoài …… Thành chủ còn chưa gặp được người mình thích nhất, khả năng không hiểu rõ.” Tướng mạo có thể là con đường đầu tiên đi đến trong lòng một người, một khi đi qua, vào trong lòng người kia, quyết định khôngrời đi, con đường này liền không còn quan trọng, cho dù cắt đứt cũng không sao.
Vũ Văn Kim: “……” Đột nhiên cảm giác thật căng?
Tốn đáp ứng ở lại Đông Thành mười lăm năm, trong lúc này hắn phải bảo vệ Vũ Văn Kim, tọa trấn Đông Thành, Vũ Văn Kim lại mời hắn rèn luyện phủ binh, xem như mời hắn chính thức trở thành giáo võ đứng đầu Đông Thành. Từ trước Tốn cũng ở Đông Thành một thời gian, nhưng khi đó hắn chỉ ru rú trong nhà làm ‘ khách nhân ’, mà không phải người một nhà, hiện giờ xác định thân phận, người trong phủ Đông Thành đều sẽ khách khí gọi hắn một tiếng Tốn tiên sinh.
Chỉ có một mình Đường Lê còn gọi hắn là Tốn Nô. Đối với chuyện này, Tốn cũng không dị nghị, bất quá hắn cũng chỉ cho phép một mình Đường Lê xưng hô như vậy.
Về quan hệ của Đường Lê và Tốn, bởi vì hai người bọn họ không hề che dấu, cho nên tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, sau lưng mọi người nói thế nào, Đường Lê mặc kệ, ít nhất ở bên ngoài không ai dám đắc tội bọn họ, rốt cuộc lực uy hiếp của Tốn thật sự quá mạnh. Đám người Cừu Đồ đi theo Đường Lê cùng nhau tới Đông Thành, mấy ngày nay đều chỉ có thể nhắm mắt giả mù, làm bộ là mình tới du lịch, dù sao không quản được, bọn họ có thể làm gì bây giờ đây, chỉ có thể chờ Nam Cung Hiền tới sớm một chút.
Đường Lê xuyên qua hành lang dài đi đến Diễn Võ Trường, nhìn thấy một đám phủ binh đang luyện đao, nàng đứng xa xa một bên đợi chốc lát, liền nhìn thấy Tốn đi tới. hắn mặc áo quần luyện võ ngắn màu đen, tóc hơi hơi ướt mồ hôi, bỏ áo ngoài ra, vai rộng chân dài liền có vẻ eo gày quá mức.
Đường Lê liếc mắt ngắm eo hắn một cái, kỳ thật, nàng còn rất chờ mong Tốn Nô béo lên, nhưng ngoài ý muốn hắn hình như rất coi trọng hình tượng, đối với chuyện này mạc danh để ý, gần đây mấy ngày ăn nhiều, luyện đao cũng vô cùng khắc khổ, liên quan đến đám phủ binh lười nhác dưới trướng Vũ Văn Kim kia đều bị giáo huấn đến phải kêu khổ không ngừng.
“Huynh có mệt không? Kỳ thật cũng không cần nghiêm túc như vậy, nghỉ ngơi nhiều cũng được.” Đường Lê uyển chuyển nói.
Tốn: “không mệt.”
“Khụ, kỳ thật ta cảm thấy bọn họ sắp không chịu nổi.” Đường Lê chỉ chỉ những nhóm phủ binh ánh mắt dại ra đó. Vũ Văn Kim không dám tự mình nói với Tốn, riêng tới tìm nàng hy vọng nàng có thể hỗ trợ truyền đạt ‘ không cần coi phủ binh coi như sát thủ để huấn luyện’.
Tốn nhàn nhạt lắc đầu, “Kỳ cục.” Chính là bởi vì như vậy, vũ lực của Đông Thành mới có thể vẫn luôn yếu hơn ba thành khác, nếu không phải phía dưới đang quản thúc thương đạo, chỉ sợ sớm đã xảy ra chuyện.
Đường Lê nhớ tới lúc trước Tốn dạy mình, ngay cả dạy nàng còn nghiêm khắc như vậy, càng đừng nóinhững người khác.
Tốn nhiều ít vẫn nghe vào chút lời Đường Lê nói, không tra tấn tiếp những phủ binh đó. Chỉ cần Đường Lê tới tìm hắn, hắn đều sẽ buông tha họ, sớm một chút theo Đường Lê trở về, bởi vậy vài lần tiếp theo, những phủ binh đó chờ mong nhất chính là Đường Lê tới, sớm được giải phóng.
Ngày tháng như vậy không bao lâu, Hạ Hầu Huyền Ngự và Nam Cung Hiền tới Đông Thành.
Vũ Văn Kim dù biết bọn họ tới không có ý tốt, nhưng hai thành chủ tự mình đến, hắn vẫn phải tiến ra đón chào. một đám người mênh mông cuồn cuộn xuyên qua Diễn Võ Trường phủ thành chủ Đông Thành, vừa lúc gặp được Tốn cùng Đường Lê đi qua bên cạnh, Đường Lê còn đang cầm khăn tay chà lau mồ hôi trên trán cho Tốn, hai người vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện, dù là ai cũng có thể nhìn ra bọn họ quan hệ thân mật.
Vũ Văn Kim thầm nghĩ, đây thật là vừa vặn, giáp mặt đã bị vả mặt. hắn nhìn Hạ Hầu Huyền Ngự bên cạnh, quả nhiên thấy vị công tử cao ngạo cằm nâng lên đến trời này, bây giờ sắc mặt xanh đến phiếm đen, Nam Cung Hiền thật ra nhìn ngó khắp nơi —— Cừu Đồ đã sớm đưa tin cho hắn, hiện tại hắn quan tâm không phải Nam Cung Cầm thích ai, mà là nàng đáp ứng giao ra đồ vật kia, có phải là thật hay không.
Đường Lê cùng Tốn cũng phát hiện một đám người này. Tốn thấy Hạ Hầu Huyền Ngự rồi, ôn nhu trong mắt nhanh chóng bị sát ý thay thế, tay cầm đao gân xanh bạo khởi, theo bản năng che Đường Lê ở phía sau.
Đường Lê ấn cánh tay Tốn, gật đầu với mấy người, “Thúc phụ, Hạ Hầu thành chủ, các người tới so với ta nghĩ còn nhanh hơn.”
Hạ Hầu Huyền Ngự không thể nhịn được nữa, thấy tay nàng vẫn luôn đặt ở trên tay Tốn, hận không thể băm hai cái tay kia, ngữ khí bất thiện chất vấn: “Nàng đây là có ý tứ gì? Nàng muốn phản bội ta?”
Đường Lê ánh mắt kỳ quái đánh giá hắn, trong giọng nói tất cả đều là chán ghét và ác ý: “Hạ Hầu thành chủ nói cái gì, chúng ta cũng không có quan hệ, cái gì gọi là phản bội.”
Hạ Hầu Huyền Ngự ánh mắt trầm xuống, bị nàng chọc tức đến muốn cười, “không quan hệ? Nàng là vị hôn thê của ta!”
“hiện tại không phải.” Đường Lê ôn ôn nhu nhu cười, “Đáng tiếc Hạ Hầu thành chủ tới quá sớm, nếu muộn hai tháng, đến hài tử của Tốn Nô ta cũng có rồi.”
PS: Ta post nhầm chương 50 thành 51, mà sao ko ai phát hiện vậy? nói chung cũng chỉ toàn là cặp đôi rắc đường thôi.