Gã vừa mới nói… Sở Mặc?
Mạc Bắc đứng sững sờ, đầu óc còn chưa kịp phản ứng lại, thế nhưng không biết vì sao, cả người bỗng nhiên cảm thấy rét lạnh.
Sở Mặc…
Trước mắt từ từ trở nên mơ hồ, hắn không thấy rõ mặt của Tháp Tu Á, trong con ngươi chậm rãi chiếu ra một hình ảnh khói lửa ngút trời.
Tám năm trước, trong trận đại hỏa kia…
Những thi thể bị thiêu rụi…
Lưng dần dần cứng ngắc, một ý nghĩ đau đớn lạnh lẽo từng chút xông lên.
Một năm qua, ngày ngày đối chọi gay gắt với tổ chức vô danh nọ…
Hầu như giống hệt, phương thức hoạt động vô cùng quen thuộc…
Sở… Mặc?
Mạnh mẽ lấy lại tinh thần, trong nháy mắt đã thấy ra tất cả những điểm đáng ngờ.
Mạc Bắc cảm thấy cơ thể vô thức run lên bần bật không ức chế nổi. Đầu ngón tay trở nên lạnh buốt, ý nghĩ lạnh băng đau đớn đó như lan tràn thấm sâu vào trong xương tủy, từng chút một, thẩm thấu tận nơi sâu nhất trong tim.
Gã vừa mới nói cái gì? Tôi và… Hạng Ý?
Trong nháy mắt, trong đầu như có thứ gì đó rạn vỡ.
“Tiểu…” Hắn muốn nói chút gì đó, hắn có chút hoảng sợ, đầu óc trống rỗng một mảng, cả đầu lưỡi cũng trở nên cứng ngắc, không thể nói nên lời, “Tiểu, Ý?”. Thật vất vả mới có thể phát ra được mấy chữ, Mạc Bắc dùng hết toàn sức ép mình xoay người, hắn tự nhủ là do mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng khi mở lớn đôi mắt, chiếu ra chỉ có gương mặt không cảm xúc của Hạng Ý.
Trái tim lại bắt đầu điên cuồng co rút đau đớn, nhưng dường như hắn không còn cảm giác được, chỉ sững sờ nhìn người trước mắt, rốt cuộc không nói nổi một lời.
Hạng Ý vẫn không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng lạnh, con ngươi đen sâu thẳm, trên mặt đã không còn mỉm cười.
Trái tim giống như bị người khác bóp chặt, trong khoang miệng xông lên một hương vị tanh nồng. Mạc Bắc cố gắng cử động ngón tay, nhưng toàn thân như đã chết lặng, ngay cả cảm giác tựa hồ cũng không còn. Nắm chặt bàn tay một chút, buộc bản thân tìm lại lý trí. Mạc Bắc nhìn thẳng vào đôi mắt Hạng Ý, từng câu từng chữ, chậm chạp hỏi cậu, “Cho đến bây giờ, em vẫn không từ bỏ việc trả thù, đúng không?”
Hạng Ý không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Mạc Bắc ngơ ngác nhìn cậu thật lâu, sau đó bỗng nhiên cong cong khóe miệng, khẽ rũ mắt xuống, “Tiểu Ý, anh thật hi vọng, những thứ kia đều là sự thật.”
Đôi mắt Hạng Ý có chút dao động, nhưng Mạc Bắc đã buông mắt xuống, căn bản không nhìn thấy cậu.
“Phải đóng kịch cùng anh lâu như vậy, thật đúng là, oan uổng cho em rồi.” Mạc Bắc cười cười, bỗng nhiên đưa tay vào trong túi áo, Tháp Tu Á kinh hãi, lập tức tiến lên trước. Nhưng Mạc Bắc chỉ là lấy ra một con dao găm, tùy tay ném xuống đất, khóe miệng vẫn hơi cong lên, tựa như bình thường, “Vật này, trả lại cho em.”
Hạng Ý vẫn luôn trầm lặng, nhưng một khắc khi nhìn thấy rõ con dao găm kia, trong mắt cậu có thứ gì đó lóe lên, dường như thoáng thất thần, Tháp Tu Á theo bản năng cũng nhìn xuống mặt đất theo hướng ánh mắt của Hạng Ý, hơi chút buông lỏng cảnh giác đối với Mạc Bắc.
Chỉ đợi một giây đó, đôi mắt đen như mực của Mạc Bắc đột nhiên híp lại.
“Đoàng!”
Một tiếng súng vang lên rạch phá bầu trời, đám đông lập tức bùng nổ lên tiếng la hét chói tai.
Dù sao nơi này cũng là cổng chính của bệnh viện, dòng người không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để gây nên náo loạn. Mà cái Mạc Bắc chờ, chính là giây phút hoảng loạn trong nháy mắt này. Bóng dáng mảnh khảnh của người kia giống như tia chớp, đột ngột chạy vọt vào trong đám đông tán loạn. Tháp Tu Á khẽ chửi thầm một tiếng, vội vàng đuổi theo, bàn tay đang nắm khẩu súng trong ngực, do dự không biết có nên rút ra ở trước mặt đám đông hay không. Người đàn ông tên Mạc Bắc này quả thật khó đối phó, nhanh như vậy đã có thể lấy lại tinh thần, lại còn nghĩ ra được kế sách chạy trốn, thật sự không đơn giản.
Hình dáng người phía trước chạy trốn quá nhanh, đường đi cũng được xác định trước để chạy, Tháp Tu Á nhanh chóng đuổi theo, nghiến răng rốt cuộc thò tay vào trong ngực, bàn tay nắm chặt khẩu súng, ngón tay đã đặt ngay chốt an toàn, dùng sức gạt mở chốt.
“Không cần.” Còn chưa móc súng ra, bên tai đã vang lên âm giọng trầm thấp của Hạng Ý. “Đuổi nhanh theo y, không cần nổ súng.” Giọng của cậu rất bình tĩnh, không có một chút gợn sóng.
“Không được, đuổi theo như vậy sẽ làm hắn chạy thoát….”
Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Hạng Ý ở bên cạnh đột nhiên vung tay, cổ tay dùng sức xoay một cái, đoạt lấy khẩu súng trong tay gã. Tháp Tu Á kinh sợ, “Cậu làm gì vậy?”
Hạng Ý không trả lời, đột nhiên dừng bước, Tháp Tu Á cũng theo đó dừng lại, lúc ngẩng đầu liền ngây người.
Mạc Bắc ở cách bọn họ không xa bỗng nhiên đứng lại, hình như toàn thân hơi run rẩy, cuối cùng tựa như trụ vững không nổi mà té ngã xuống phía sau. Nhưng người còn chưa chạm xuống đất, đã ngã vào trong vòng tay của một người. Mạc Bắc hô hấp dồn dập, cố gắng xua đi cảm giác choáng váng, gắng hết sức để mở to hai mắt.
“Em… Trong điểm tâm…” Cổ họng khô khốc, đến cả nói cũng không nên lời, toàn thân giống như bị gây tê, đầu lưỡi cũng trở nên cứng ngắc.
Hạng Ý không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay, để cho thân thể suy yếu của người nọ tựa vào trong ngực cậu. Mạc Bắc cuối cùng cũng từ bỏ giãy giụa, khóe miệng hơi cong lên, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nếu anh chết, em có buồn không?
Mình thật có bao nhiêu nực cười, cư nhiên hỏi một vấn đề giống đứa ngốc như vậy.
Bản thân hắn sống hay chết, người này căn bản sẽ không quan tâm, hắn đối với y mà nói, chỉ có giá trị lợi dụng mà thôi.
Thế nhưng một người rốt cuộc có bao nhiêu mặt, có thể biến mọi biểu hiện giả dối diễn đến thật tâm như vậy.
Trước mặt đen đi một chút, Mạc Bắc dần dần không thấy rõ mặt Hạng Ý, chỉ cảm thấy cánh tay đang ôm mình càng ngày càng lạnh, buốt giá giống như cả người bị đẩy vào trong hầm băng, đến trái tim cũng đông cứng, hầu như không còn cảm giác nảy lên.
Hạng Ý cẩn thận bế Mạc Bắc lên, quay người nhìn về phía Tháp Tu Á, “Đi thôi.”
Tháp Tu Á liếc mắt qua bàn tay của Hạng Ý, trong nội tâm đột nhiên cảm thấy khổ sở.
Lòng bàn tay của cậu vẫn gắt gao nắm chặt con dao găm nọ, siết rất chặt, trên mu bàn tay nổi lên một mảnh gân xanh dài.
Ngồi trên ghế lái, Tháp Tu Á nhìn Hạng Ý thông qua kính chiếu hậu. Người kia cẩn thận ôm lấy người đang ngất trong lòng ngực, nhẹ nhàng để đầu của hắn nằm trên đùi của mình, còn nhíu mày suy nghĩ một chút, cởi áo khoác ngoài ra đắp lên thân hắn. Động tác nhẹ nhàng, dịu dàng như vậy thật sự lạ lẫm. Tháp Tu Á nhìn một hồi lâu, rốt cuộc dời mắt sang chỗ khác, nhưng vẫn không nhịn được cúi đầu thở dài một tiếng.
***
Trên đường đi mọi thứ đều được Tháp Tu Á chuẩn bị tốt, hai người không tốn nhiều thời gian, rất nhanh đã đến được đích. Tam Giác Vàng có vô số ngõ hẻm, tương tự như vậy mật thất càng không ít. Hạng Ý bước xuống xe, nhìn thấy sâu trong con hẻm có vài người đang đứng, người đàn ông cầm đầu vẫn giống như trong trí nhớ, cao lớn, lạnh lùng, chẳng qua đầu tóc đen nay đã trở nên bạc trắng, thấy được khiến lòng cậu đau xót.
“Sở Mặc thúc thúc…”
Xuống xe, còn chưa đi được vài bước, đã thấy người đàn ông đối diện bước nhanh đến, dùng sức ôm cậu vào lòng. Hạng Ý ngẩn người, đưa mắt nhìn khuôn mặt của Sở Mặc, hơi ngây ngẩn. Đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy mặt của Sở Mặc, chuyển mắt theo miếng vải đen được lấy xuống, giữa mái tóc bạc lộ ra gương mặt trẻ trung anh tuấn, nét lạnh lẽo giữa lông mày thoáng biến mất, ánh mắt nhìn cậu cũng trở nên dịu hiền.
“Tiểu Ý, đã lâu không gặp.”
Hạng Ý hơi mím môi, đưa tay ôm lại bả vai của đối phương, dùng một chút sức lực.
Tuy rằng ngày ngày trao đổi thư từ, nhưng thật sự là lâu rồi không gặp nhau. Người đàn ông này không quản tính mạng mà làm bạn với cậu, trợ giúp cậu, nếu như không có người này, tất cả kế hoạch của cậu sẽ khó mà có thực hiện được. So với thân phận là trợ thủ của ông ngoại, đối với cậu mà nói, Sở Mặc đã sớm giống như người thân duy nhất còn lại.
Sở Mặc nhìn đứa nhỏ trong lòng, âm thầm cảm thán. Vài năm không gặp, dáng vóc của Hạng Ý thật sự đã thay đổi, muốn cao hơn cả gã. Nghĩ đến đó, Sở Mặc đưa tay vuốt tóc đối phương, rồi buông tay khẽ cười cười, “Mấy năm qua, vất vả cho cậu rồi.”
Hạng Ý lắc đầu, như là nghĩ đến điều gì, khẽ hạ mắt xuống, “Hắn thật sự, đã chết?”
Sở Mặc cười ha ha, gương mặt trầm tĩnh trước giờ bỗng nhiên hất cao lên, “Đúng vậy, chết rồi.” Âm giọng bình thản lần lượt cao vang, “Tam Giác Vàng giờ loạn một bầy, như rắn mất đầu, chỉ dựa vào thằng nhãi Hạng Lê nắm giữ, căn bản không cầm cự được bao lâu.” Sở Mặc nói, đưa tay nhìn đồng hồ, “Cũng gần rồi, có lẽ cậu sẽ nhanh nhận được điện thoại của Hạng Lê. Đến lúc đó cậu…”
Còn chưa nói hết, chợt nghe trong túi áo reo lên tiếng chuông điện thoại. Sở Mặc sững sờ, nhíu nhíu mày, “Nhanh như vậy…” Gã còn chưa kịp nghĩ ra cách nào để trả lời.
Hạng Ý híp mắt, nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình điện thoại, không biết suy nghĩ cái gì, sau đó cậu đưa ngón tay lên, ấn xuống nút tắt.
Sở Mặc sững sờ, “Làm gì vậy?”
Hạng Ý giương mắt cười cười, “Cậu ta sẽ gọi lại.”
Quả nhiên, điện thoại vừa im lặng không được vài giây, lại bắt đầu vang lên. Hạng Ý vẫn ấn nút tắt, sau đó liền tắt máy, đem điện thoại bỏ vào trong túi áo. Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Sở Mặc, Hạng Ý nhếch miệng, lúc này mới giải thích, “Chuyện tôi và Mạc Bắc đi du lịch Châu Âu, bọn họ nhất định là không biết. Nhưng trước khi đi Mạc Bắc đã nói qua với Âu Dạng, hiện tai xảy ra chuyện như vậy, Âu Dạng nhất định sẽ đem chuyện này nói cho Hạng Lê. Hạng Khôn bị ám sát, Mạc Lẫm thì phản bội, mà tôi và Mạc Bắc lại đang ở nước ngoài, phản ứng đầu tiên của cậu ta đương nhiên sẽ là muốn xác định xem chúng tôi có an toàn hay không.”
“Vì vậy cậu tắt máy?”
“Đúng, một lát nữa tôi sẽ gọi lại. Tung tích của Mạc Bắc, không thể để cho bọn họ biết được.”
“Cậu định làm gì?”
Hạng Ý bỗng nhiên nhếch miệng, ánh mắt cũng hơi nheo lại, mang theo chút đắc ý, “Chú sẽ biết ngay thôi.”
Sở Mặc ngẩn người, lấy lại tinh thần cũng không nhịn được cười.
Đứa nhỏ này, thật sự đã trưởng thành. Có lẽ không lâu nữa sẽ vượt qua cả gã… Không đúng, trên thực tế hiện giờ đã sớm…
Thầm tán thường một chút, Sở Mặc nhịn không được đưa tay vỗ vai Hạng Ý, sau đó mới thu lại tâm tình, hơi nghiêng đầu nhìn về chiếc xe phía sau Hạng Ý.
“Được rồi, Tiểu Ý,” Sở Mặc chuyển mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Hạng Ý, “Đem Mạc Bắc, đi theo tôi.”
Khóe miệng đang cười của Hạng Ý đột ngột biến mất, dường như đồng tử cũng rụt lại. Sở Mặc nhìn chằm chằm cậu, Hạng Ý bất chợt né đi ánh mắt của gã, quay người chậm rãi nhấc từng bước hướng về chiếc xe.
Mở cửa, khom người, vươn cánh tay ra.
Động tác rất chậm, rõ ràng cẩn thận từng li từng tí.
Sở Mặc híp mắt, không nói gì, quay người đi vào mật thất ở đằng sau.
***
“Làm hắn tỉnh lại.”
Hạng Ý vừa đem Mạc Bắc đang hôn mê nhẹ nhàng đặt lên ghế nằm trong mật thất, chợt nghe âm giọng lạnh lùng của Sở Mặc phân phó người hai bên. Đôi mắt đen láy của Hạng Ý tựa như trở nên sâu thẳm, cậu không nói gì, chỉ đứng thẳng người lên, yên lặng đứng trước người Mạc Bắc.
Hai tên thuộc hạ nghe lệnh đi qua, nhưng thân mình cao lớn của Hạng Ý hoàn toàn che chắn hình dáng của Mạc Bắc, hai người dừng bước, có chút do dự.
“Cậu như vậy là có ý gì?” Giọng Sở Mặc lại lạnh thêm, mơ hồ có phần tức giận, “Nhập vai quá sâu? Hay là kịch giả tình thật rồi?”
Hạng Ý ngước mắt nhìn Sở Mặc, cặp mắt tối đen không một chút sợ hãi, chỉ yên lặng.
“Tôi nghĩ rồi.” Giọng cậu trầm thấp, bình tĩnh không một gợn sóng, “Tam Giác Bạc không còn Mạc Bắc, chẳng khác nào là của chúng ta, không ai tìm thấy ổ cứng HDD, Hạng Lê chỉ có thể đem Tam Giác Bạc cho tôi, cậu ta cũng không có chủ ý với bên này, mà người cậu ta có thể hoàn toàn phó thác quyền hạn cũng chỉ có người anh là tôi đây.” Hạng Ý nói, lại hơi lùi về sau một bước, che chắn Mạc Bắc, “Vậy nên có hay không có ổ cứng HDD, cũng không sao cả, di chúc của Hạng Khôn căn bản không có ý nghĩa với tôi, Tam Giác Bạc, vốn phải là của tôi rồi.”
“Vì vậy?” Ánh mắt băng lạnh của Sở Mặc nhìn chằm chằm vào Hạng Ý.
“Vì vậy…” Hạng Ý ngừng một chút, nhắm mắt lại, “Không cần phải tra hỏi y, cái ổ cứng HDD kia, chúng ta không cần nó.”
“Ha ha,” Sở Mặc cảm thấy buồn cười, trong thâm tâm lạnh lẽo, nhưng chỉ cảm thấy buồn cười dị thường, “Được, tốt, chúng ta không cần ổ cứng HDD nữa, vậy rất tốt, người này sẽ không còn giá trị gì.” Sở Mặc nói xong, bước lên phía trước một bước, “Vậy cậu tránh ra, bây giờ tôi liền giết hắn.”
Hạng Ý hơi cắn răng, siết chặt nắm đấm, nhưng vẫn không di chuyển.
Sở Mặc dừng bước, giọng bỗng nhiên thấp xuống, “Cậu… Muốn làm gì?”
Hạng Ý im lặng một lúc lâu, rốt cuộc nói ra từng chữ, vô cùng rõ ràng, “Tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào đụng đến y.”
***
Mạc Bắc cảm thấy đầu óc đầy hỗn loạn, toàn thân giống như rơi vào đám sương đen mù, nhìn không rõ, cũng nghe không thấy, đầu óc một khoảng mông lung. Cơ thể nặng nề đến lợi hại, mí mắt cũng không nâng lên nổi. Hắn cố gắng muốn tỉnh lại, nhưng thuốc mê của Hạng Ý quá mạnh, hắn căn bản không thể kháng cự.
Bên tai ong ong, hình như có tiếng người cãi lộn, hắn nỗ lực muốn mở mắt ra nhưng không thể nhúc nhích được, chỉ có thể bị động lắng nghe những âm thanh bén nhọn to lớn ở bên cạnh, chấn động đến mức làm đầu hắn đau lên.
Nhưng trong mơ màng, hắn cảm giác được dường như có giọng của Hạng Ý. Tuy rằng mờ mịt không thể nghe rõ, thế nhưng trái tim lại vô thức co rút đau đớn một cái. Cả đời hắn lần lượt mọi đau đớn đều là vì người này, hắn muốn cười tự giễu mình một chút, nhưng thân thể lại không cử động được, chỉ đành mặc cho cảm giác bi ai lan tràn trong đáy lòng.
“Hoắc Ý, cậu tỉnh táo lại cho tôi!”
Đột ngột, có tiếng quát mạnh mẽ đâm vào trong lỗ tai, màng nhĩ bị đâm vào thấy đau, cả người vô thức run rẩy, giọng nói kia từ từ trở nên rõ ràng.
“Cùng một sai lầm, cậu muốn tái phạm lần nữa sao?”
Giọng nói này là…
“Cậu quên là ai đã dẫn sói vào nhà, quên ai đã hạ độc cả nhà cậu, quên ai đã tự tay giết chết ông ngoại cậu rồi sao?! Bàn tay người này dính rất nhiều máu, chẳng lẽ cậu đều quên hết?!”
Bên tai vẫn còn mơ màng, hắn không phân biệt được giọng nói này, nhưng trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.
Loại thống hận này, giọng nói lạnh lùng này là…
“Hơn nữa tôi nói cho cậu biết, cái ổ cứng HDD kia chúng ta phải có nó, bên trong có biết bao nhiêu tư liệu của Hạng Khôn tích lũy nhiều năm qua, chỉ khi lọc ra được những cái đó, huyết mạch của Hạng gia mới thật sự nằm trong tay chúng ta.” Giọng nói đó dừng một chút, rồi lại ác liệt vang lên, “Hoắc Ý, vì một kẻ đã từng phản bội cậu như vậy, cậu lại muốn chống đối tôi sao!”
Hoắc… Ý?
Đầu óc rối loạn của Mạc Bắc ngay lập tức tỉnh táo.
Người này…
Sở Mặc…
“Tôi… Không quên.”
Một âm giọng trầm thấp, chậm rãi nói ra.
“Y… trái tim đã không được khỏe, sống không được… Sống không được bao lâu,” Cậu dừng lại thật lâu, lại trầm thấp nói, “Sở Mặc thúc thúc, chỉ vài năm, y chỉ có thể sống thêm vài năm, tôi… Cầu xin chú, tha cho y.”
Mạc Bắc chợt cảm thấy trái tim đau đớn mãnh liệt, hòa với đau khổ ở đáy lòng như cùng lúc đâm sâu vào khắp xương cốt tứ chi của hắn, khiến cho hắn không thể duy trì nổi hô hấp.
Nhưng giọng nói ấy vẫn tiếp tục cố gắng, mang theo nghẹn ngào và cầu xin.
“Tôi có thể nhốt y, tôi sẽ trông chừng y, tôi sẽ không để cho y làm hỏng việc, tôi sẽ canh chừng y thật kỹ, không để cho bất cứ ai nhìn thấy y.” Âm giọng ấy có chút dồn dập, cố gắng để giải thích, “Chỉ vài năm… Tôi… Tôi cầu xin chú tha cho y…”
“Đủ rồi, cậu không cần phải nói!” Sở Mặc dường như không nhịn được nữa, lạnh lùng cắt ngang, “Kết cục của Mạc Lẫm cậu không thấy sao? Nằm vùng cũng chỉ là nằm vùng, giả dối gì đó, kết quả chỉ có thể là tan cửa nát nhà!”
Mạc Lẫm… Kết cục?
Đầu óc Mạc Bắc có chút không rõ ràng, chỉ cảm thấy đầu ngón tay ngày càng lạnh như băng.
Cái gì kết cục? Gã có ý gì?
Ca…
Ca, anh làm sao vậy…
Cái gì gọi là… Tan cửa nát nhà?
“Tôi mặc kệ những thứ khác.” Giọng nói Hạng Ý bỗng nhiên lớn hơn, “Mạc Lẫm sống hay chết tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn sinh mạng một người, chính là sinh mạng của y, dù là ai tôi cũng không cho phép.” Thái độ kính cẩn của cậu dần dần biến mất, ngay cả giọng điệu cũng chậm rãi trở nên băng lãnh, “Tôi không phải là Hạng Khôn, người tôi muốn bảo vệ, tôi tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào làm tổn thương tới y.”
“Cậu!”
Hai người giằng co, cả buổi không có động tĩnh.
Từ trong cơn mê man đau nhức Mạc Bắc chậm rãi thanh tỉnh, dường như cơ thể đã có chút sức lực, đau khổ đến như vậy, nhưng hắn buộc phải dùng sức, từ từ từng chút, chậm rãi mở hai mắt.
Trong mơ màng, hắn nhìn thấy bóng lưng cao lớn của một người, thân hình người đó một mực che chắn trước người hắn, ngăn cản tầm mắt đám người. Tuy rằng không thấy rõ, nhưng chỉ mơ hồ một cái bóng lưng này, cũng đủ làm cho hắn có cảm giác đau xót chậm rãi lan tràn trong hốc mắt, hầu như không ức chế nổi.
“… Được rồi.” Giọng Sở Mặc có chút mệt mỏi, “Trước không nói cái này.” Gã bình tĩnh trong chốc lát rồi mới nói, “Tóm lại, Tiểu Ý, cái ổ cứng HDD kia, chúng ta phải có nó, tôi có thể đáp ứng cậu tạm thời không giết hắn, nhưng về điểm này, tôi không thể nhân nhượng.”
“…”
“Được rồi, tôi cũng đã đáp ứng cậu sẽ không giết hắn, cậu còn muốn ngăn cản tôi không phải là hơi quá sao?” Sở Mặc thở dài một tiếng, “Chỉ cần hắn nói ra cái ổ cứng HDD đang ở đâu, tôi sẽ không đụng đến hắn, được chứ?”
Hạng Ý cắn răng yên lặng. Hai người giằng co thật lâu, rốt cuộc, cậu hơi tránh người sang bên cạnh.
“Chỉ được hỏi, không được tra tấn.” Cậu do dự một chút, hơi tránh sang bên cạnh một bước, “Tôi phải đứng bên cạnh nhìn xem.”
Sở Mặc liếc nhìn cậu, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, đi đến chỗ Mạc Bắc.
Đám người xung quanh bởi vì trận cãi vả của hai người mà không ai dám lên tiếng, cúi thấp đầu, trong phòng tĩnh mịch.
“Không cần…”
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói suy yếu của một người khẽ vang lên.
Hạng Ý chợt cứng đờ, nhanh chóng quay đầu lại.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Mạc Bắc vẫn là nụ cười nhàn nhạt kia, dường như hắn đang giãy dụa, hô hấp dồn dập, cố gắng phát ra từng chữ.
“Tôi nói cho các người biết… Ổ cứng HDD… Đang ở đâu.”