Trên đường đi, Âu Dạng trình bày sơ lược về tình hình của Tam Giác Bạc cho cậu, Hạng Ý nhắm hai mắt dựa đầu lên ghế sau trầm lặng lắng nghe, Âu Dạng cũng không biết rốt cuộc người này có đang nghe hay không. Đến khi đến khu chung cư, Âu Dạng muốn đi lên lầu cùng cậu, nhưng Hạng Ý lại khoát tay khi hắn đi tới. Chầm rãi bước đi trong dãy hành lang trống vắng, lúc đi tới trước cửa Hạng Ý có chút ngơ ngác, hình như là căn phòng này, nhưng cũng giống như không phải. Đầu óc hỗn loạn, cậu mê man mở lớn hai mắt, nhìn xung quanh một lần nữa, mới ngập ngừng đút chìa khóa vào ổ.
Cửa mở, Hạng Ý rút tay về, trong đáy lòng chỉ cảm thấy trống trải, bàn tay đẩy cửa ra có chút phát run. Mở cửa ra, trong căn phòng vẫn là bài trí quen thuộc, giữa không khí tựa như vẫn còn lưu lại hơi thở của người kia. Cậu đi đến phòng ngủ, nhìn thấy trên giường vẫn còn lẻ tẻ vài bộ quần áo của Mạc Bắc, ngẩn ngơ nghĩ đến bộ dáng thanh tú nhã nhặn của Mạc Bắc khi khoát chúng lên, ngây ngốc nhìn thật lâu, cậu đi tới cầm quần áo lên, cẩn thận trải ra trên giường rồi gấp lại thật đẹp, sau đó liền tiện tay lấy quần áo của mình ra, mở tủ quần áo đem quần áo của hai người chồng lên nhau rồi nhẹ nhàng đặt vào.
Dưới thân là giường đôi rộng lớn, ánh mặt trời chiếu vào người cậu, nhưng cậu chỉ cảm thấy thân thể rét buốt, nhịn không được đưa tay kéo tấm chăn ở bên cạnh phủ lên cơ thể mình. Nâng cổ tay đè lại hai mắt, cậu lẳng lặng nằm đó ngây người thật lâu, một lúc sau chuyển động cơ thể, từ trong túi áo móc ra một chiếc sim, đổi vào trong điện thoại.
Bên kia reo lên hai tiếng, ngay lập tức có người bắt máy.
“Tiểu Ý?!” Giọng nói dồn dập, lo lắng, “Cậu đến Tam Giác Bạc rồi?”
Hạng Ý nhắm mắt lại, cảm thấy hơi mệt mỏi, chậm chạp nằm nghiêng người, “Ừ.”
Bên kia nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng bình tĩnh một ít, “Thời gian trước cậu làm sao vậy? Có biết suýt chút nữa cậu đã mất mạng rồi không!”
Hạng Ý yên lặng một lúc, mắt thấy trên tủ đầu giường bên cạnh có đặt bức ảnh chụp chung với Mạc Bắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khóe miệng mỉm cười của người kia, cậu thoáng chốc ngây dại, chậm rãi đứng lên, với tay cầm lấy khung ảnh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười ấy, cuối cùng trầm giọng mở miệng, “Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy.”
“…” Bên kia im lặng một lát rồi hỏi tiếp, “Cơ thể đã khá hơn chút nào chưa?”
“Rồi.”
“… Vậy ngày mai có thể tới đây không?” Nói xong, Sở Mặc bổ sung thêm một câu, “Monteria.”
“Ừ.”
Sở Mặc trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên nói, “Ngày mai, tôi cũng sẽ đem hắn tới.”
Đầu bên kia rõ ràng hô hấp dồn dập, dường như kìm nén thật lâu, cuối cùng khẽ giọng nói hai chữ, “Cảm ơn.”
Bầu không khí trò chuyện quá nặng nề, hai người một hỏi một đáp, Hạng Ý nói không nhiều, nghe cũng không có gì tức giận, hàn huyên qua loa mấy câu, Sở Mặc liền cúp điện thoại.
Hạng Ý cũng không ấn phím kết thúc, tùy tay để điện thoại sang một bên, cả người giống như vô cùng mệt mỏi mà chậm rãi nhắm mắt lại, trong tay ôm lấy khung ảnh kia nghiêng người cuộn tròn thân thể. Cơ thể vẫn rất lạnh, chỉ có chỗ lồng ngực áp sát với khung ảnh mới có một chút độ ấm, cậu vô thức ôm chặt hơn nữa, co người đến góc giường rồi nặng nề thiếp đi.
***
Ngày thứ hai bị tiếng chuông cửa làm cho tỉnh giấc, Hạng Ý nhíu mày, mở mắt nhìn ra ngoài cửa. Khởi động người ngồi dậy, có vật gì đó rơi từ trên ngực xuống dưới đùi, cậu cúi đầu nhìn, lấy tay lau sạch khung ảnh vốn không dính một hạt bụi. Lặng lẽ nhìn vào khung ảnh thật lâu, sau đó cậu đứng dậy cẩn thận đặt khung ảnh trở về đầu giường, tùy tiện mặc một bộ quần áo, lúc này mới đi ra mở cửa.
“Đại thiếu gia, chào buổi sáng.” Âu Dạng kính cẩn khom người, ngẩng đầu cười tươi với Hạng Ý, “Đến lúc dậy rồi, tôi sẽ đưa cậu đi dùng bữa sáng.”
Hạng Ý nhìn hắn, đột nhiên hỏi, “Ngày trước anh cũng gọi y thức dậy như vậy sao?”
Nụ cười của Âu Dạng chợt cứng đờ, đôi mắt hiện lên đau lòng, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, khẽ gật đầu.
Hạng Ý “ừ” một tiếng, quay lại đóng cửa, rời đi hai bước, bỗng nhiên có giọng nói trầm thấp truyền ra, “Về sau, cũng tiếp tục gọi tôi như vậy đi.”
Bước chân Âu Dạng khựng lại một chút, trong lòng cảm thấy đau nhói, đi đến bên cạnh Hạng Ý, “Mạc tiên sinh ưa thích nhà hàng nào, sau này tôi sẽ dẫn cậu đi hết.”
Hạng Ý hơi dừng chân, Âu Dạng không nhìn thấy rõ gương mặt của cậu, chỉ loáng thoáng nhìn thấy đầu ngón tay của cậu đang run lên.
Hạng Ý im lặng một lúc lâu, sau đó xoay người lại, vẻ mặt không chút thay đổi, gương mặt bình tĩnh không cảm xúc, “Một lát anh phái người mua giúp tôi vài món đồ.”
“Được, cậu muốn mua cái gì?”
Hạng Ý dường như khẽ hít vào một hơi, yết hầu cũng chuyển động, qua một khoảng thời gian, cậu rốt cuộc cũng mở miệng.
“Hạt giống hoa hồng.” Nói xong, cậu quay người đi xuống lầu, khẽ nói, “Phải là hoa hồng đỏ, mua nhiều một chút.”
Tấm lưng của cậu rất thẳng, bước chân cũng vững vàng như thường, vậy nên Âu Dạng không biết có phải mình bị ảo giác hay không mà nghe được trong giọng nói của người này thoáng qua có chút run rẩy.
Biểu hiện cả ngày của Hạng Ý rất bình thường, im lặng ngồi trong phòng họp lắng nghe cấp dưới báo cáo tình hình, sau đó phân công công việc rõ ràng, lên kế hoạch cụ thể cho dự án mở rộng thị trường. Âu Dạng không thể không nể phục người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này, rõ ràng tuổi còn rất nhỏ, nhưng con ngươi tối đen kia lại sâu thẳm tựa như băng lạnh, khiến cho người khác tìm không ra, nhìn cũng không thấu. Chỉ là một cuộc họp gặp mặt, Hạng Ý lại lên kế hoạch kỹ lưỡng, phân tích chuẩn xác và bình tĩnh trầm ổn, khí chất khiến cho người ta bị hút sâu vào hoàn toàn chinh phục mỗi người ngồi ở đây, mỗi cử chỉ của cậu đều tỏa ra hơi khí lạnh lùng tựa như bậc đế vương tàn ác vô tình, làm cho người khác vô thức bị hấp dẫn bởi khí thế của cậu. Âu Dạng chỉ quen nhìn thấy Hạng Ý tính tình trẻ con ăn vạ trước mặt Mạc Bắc, nhưng không ngờ người này khi không còn ở trước mặt Mạc Bắc sẽ trở nên sáng chói đến như vậy.
Cuộc họp kết thúc, Ân Dạng cẩn thận quan sát phản ứng của hơn mười thành viên tham gia, hiển nhiên tất cả đều vô cùng bằng lòng với người đứng đầu mới này, Âu Dạng yên lòng, cũng mừng cho Hạng Ý. Đến khi mọi người trong phòng họp đều đi hết, Hạng Ý vẫn còn ngồi ở vị trí chủ tịch, yên lặng nhìn chằm chằm vào sấp giấy tờ trên bàn. Âu Dạng đi đến, nhỏ giọng gọi cậu, “Đại thiếu gia, có thể đi rồi.”
Hạng Ý ngẩng đầu nhìn hắn, đứng lên sắp xếp lại tài liệu, chợt hỏi, “Tôi đủ tư cách sao?”
Âu Dạng ngẩn ngơ trong giây lát, không hiểu có ý gì.
Hạng Ý cất những thứ đó thật kỹ, ngẩng đầu nhìn vào mắt Âu Dạng, “Thay y ngồi vào vị trí này, tôi đủ tư cách sao?”
Âu Dạng chợt cảm thấy trong lòng đau nhói, hắn mím môi, rồi đột nhiên kính cẩn cúi mình, “Nếu như Mạc tiên sinh biết, anh ấy nhất định sẽ rất vui.”
Hạng Ý cúi đầu nhìn những trang hợp đồng Mạc Bắc từng ký qua ở trong tay, cuối cùng khẽ mỉm cười, “Phải không…”
Người này đang ngây ngẩn, những vẫn mang theo chút mỉm cười dịu dàng khiến cho Âu Dạng cảm thấy đau lòng, hắn đành phải lái sang chuyện khác, “Đại thiếu gia, mệt mỏi cả ngày, buổi tối có muốn đi đâu chơi không? Tôi sẽ đi sắp xếp người…”
Nhưng Hạng Ý lại lắc đầu, đem đồ vật trong tay đưa cho hắn, “Tôi muốn đi ra ngoài giải khuây, anh không cần đi theo.”
“Tôi sẽ bảo vệ sĩ…”
“Không cần.” Hạng Ý nhắm hai mắt lại, lấy tay xoa huyệt thái dương, giọng cũng trở nên mệt mỏi, “Không cần đâu, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút.”
Âu Dạng thầm hiểu được, người này tỏ ra mạnh mẽ lâu như vậy, dù sao vẫn cần thả lỏng một chút, hắn cũng không kiên trì được, chỉ đưa tay ra cầm lấy tài liệu gật đầu, “Vậy cậu nhớ chú ý an toàn.”
“Ừ.”
Hạng Ý không nói gì thêm, quay người đi ra ngoài, Âu Dạng cúi đầu nhìn bản hợp đồng có chung chữ ký của Mạc Bắc và Hạng Ý, nhìn một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được khẽ thở dài một tiếng.
***
Trong đêm đen, một chiếc xe thể thao muôi trần lao nhanh như bay. Chiếc xe phóng nhanh kéo theo tiếng gió rít khủng khiếp ở phía sau, Hạng Ý bị gió thổi ngược làm hơi đau đầu, nhưng cậu vẫn không quan tâm mà tăng tốc độ vũ bão của xe, lao nhanh giống như không muốn sống nữa. Nhìn tốc độ điên cuồng của xe, nhưng người trong xe vẫn mặt không chút cảm xúc, tay kia còn cầm điếu thuốc, bình tĩnh hút một hơi, dưới chân tùy tiện dùng chút lực, đạp mạnh chân ga.
Khi hút đến điếu thứ bảy, rốt cuộc xe cũng dừng lại trước một cánh đồng hoang vu. Bây giờ cậu đã là ông trùm nơi này, không cần phải e dè sợ hãi bị người khác theo dõi, thứ cảm giác quang minh chính đại đã mất từ lâu này bây giờ khiến cậu thật sự không quen. Hạng Ý bước ra khỏi xe, xoay người bóp còi, sau đó tiện tay đóng sầm cửa xe. Chỉ vài giây sau từ bên kia đường lớn có một đám người đi ra, phía sau còn có một chiếc xe tải chậm rãi theo sau. Gã đàn ông đi đầu giấu mái tóc trắng vào trong mũ áo, thấy được Hạng Ý, bước chân liền không khỏi nhanh hơn một chút.
Thần kinh căng thẳng cả ngày của Hạng Ý thả lỏng đôi chút, đến cả nhịp tim chết lặng cũng trở nên dồn dập hơn.
Sở Mặc đến gần còn chưa kịp nói câu nào, chỉ thấy Hạng Ý hấp tấp đi đến trước mặt gã, khí chất lạnh lùng vừa rồi nhìn thấy từ đằng xa hoàn toàn biến mất, giọng nói cũng gấp gáp, “Y đâu?”
Sở Mặc nhìn cậu một cái, không nói gì, liền vẫy tay hướng về tài xế của chiếc xe tải đằng sau. Xe tải chậm rãi đến gần, dừng lại trước mặt Hạng Ý, sau đó Sở Mặc liếc mắt ra hiệu một cái, người bên cạnh ngay lập tức đi qua, cởi vải trùm bên ngoài xuống, đem song chắn bốn bên của xe tải tháo xuống.
Một cỗ quan tài màu đen, lẳng lặng nằm bên trên.
Hạng Ý chợt cứng đờ, như là không kịp phản ứng, đờ đẫn cả một lúc lâu.
Qua một khoảng thật lâu, cậu cử động, tay chân run lên bần bật, bước đi rất chậm, sau đó càng lúc càng nhanh, cuối cùng dùng sức nắm lấy tay cầm, lập tức nhảy vào trên xe. Trước mặt là cỗ quan tài cứng ngắc lạnh lẽo, bên trong là hắn, Mạc Bắc, không còn hô hấp, một thi thể không còn phản ứng. Ánh đèn xe lờ mờ chiếu sáng hình dạng cỗ quan tài, Hạng Ý nâng tay lên một chút, chậm rãi vuốt ve. Cậu không nói lời nào, chỉ là đứng đó, giống như hòa tan vào trong bóng đêm, chỉ có bàn tay kia là còn chút hoạt động, nhưng lại như máy móc, lặp đi lặp lại một động tác.
Không biết qua bao lâu, Hạng Ý rốt cuộc cũng thả tay xuống, giọng nói trầm thấp không cảm xúc vang lên, “Mở nó ra.”
Những người bên cạnh kinh ngạc, lưỡng lự nhìn Sở Mặc.
Hạng Ý thấy không ai chịu làm, cũng không nói gì nữa, tự mình đi đến một bên của quan tài, bàn tay đặt lên nắp.
“Đừng nhìn.” Một bàn tay đột ngột chế trụ tay cậu, âm giọng luôn luôn lạnh nhạt của Sở Mặc giờ đây có chút khác thường, “Đã một tháng, sớm phân hủy rồi, đừng nhìn.”
Hạng Ý đờ đẫn ngước mắt lên, nhìn Sở Mặc, giọng nói cũng máy móc, “Không có mùi.”
“Cái gì?”
“Không có mùi, sẽ không có phân hủy, chú không cần gạt tôi.” Hạng Ý quay mặt trở về, nhìn vào cỗ quan tài, cánh tay lại dùng thêm sức.
Sở Mặc cắn răng, bỗng chế trụ cổ tay của Hạng Ý, mạnh mẽ gập ra sau lưng cậu, “Tôi đã bỏ một ít thuốc vào trong quan tài, chuyên dùng để khử mùi hôi thi thể.” nói xong, gã giữ chặt bàn tay Hạng Ý sau lưng, áp sát người qua, làm cho cậu không thể động đậy, “Đừng nhìn, đừng tự tra tấn mình nữa.”
Hạng Ý ngơ ngác, đột nhiên giãy giụa, sức lực quá lớn, Sở Mặc suýt nữa giữ không nổi, “Thả tôi ra, chú dựa vào cái gì mà quản tôi, mở nó ra! Tôi muốn nhìn y, con mẹ nó thả tôi ra!”
Sở Mặc đột nhiên buông tay, Hạng Ý lập tức đứng thẳng lên muốn bổ nhào qua, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng gió, một bàn tay hung hăng tát vào mặt cậu, bên tai là giọng nói có chút đau lòng của Sở Mặc, “Cậu tỉnh táo lại cho tôi!”
Cậu tức giận trừng mắt, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt vẫn luôn tĩnh lặng của Sở Mặc bây giờ chậm rãi phủ lên một tầng sương mờ, “Cậu có biết, thời khắc cuối cùng lúc tôi nhìn thấy lão gia, một xác chết đẫm máu không còn nguyên vẹn da thịt, cậu có biết hình ảnh đó có bao nhiêu khủng khiếp?” Hạng Ý ngẩn ngơ lắng nghe giọng điệu nghẹn ngào của Sở Mặc, “Từ ngày đó đến nay, tám năm qua, tôi đều mơ thấy hình ảnh kia của y, không nhìn thấy mặt, không nhìn thấy được thân thể trọn vẹn, chỉ có máu, chỉ có một xác chết loang lổ. Cậu cũng muốn giống tôi sao? Muốn cả đời này rốt cuộc không thể nhớ rõ được hình dáng của người đó, chỉ duy nhất nhớ rõ một thi thể không phân biệt được máu thịt, suốt đời đều bị ác mộng làm cho tỉnh giấc sao?”
Hạng Ý cảm thấy ngón tay rét lạnh, bàn tay đặt trên cỗ quan tài cũng bắt đầu cứng ngắc. Cậu chưa từng nhìn thấy một Sở Mặc như vậy, người đàn ông này vẫn luôn trầm tĩnh, lạnh lùng, từng như hình với bóng luôn đi theo sau Hoắc Kiêu, trong tám năm qua người này càng ngày càng u tối, trong mắt gã chỉ còn thấy được thù hận, nó như là nguồn sống duy nhất của gã. Hạng Ý nhìn đám tóc bạc hơi rũ xuống trong áo của người này, cảm thấy đau đớn trong lòng.
Sở Mặc hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh, sau đó gã bước lên trước, từ từ nắm chặt tay Hạng Ý, giọng nói tỉnh táo, “Hắn đã chết, Tiểu Ý, hắn đã chết.” Những ngón tay bên trong khẽ run rẩy, Sở Mặc cầm chặt, dịu giọng xuống, nhưng Hạng Ý nghe vào trong tai lại giống như là lưỡi dao sắc bén, “Mạc Bắc đã chết, mọi chuyện đều kết thúc. Cậu tỉnh táo lại một chút, đừng tự làm khổ mình nữa, giải thoát cho hắn, giải thoát cho bản thân cậu đi.”
Hạng Ý ngơ ngác không nhúc nhích, chỉ buông thõng cánh tay theo sức lực của Sở Mặc. Cậu như đang mê man, đôi mắt trống rỗng, thế nhưng trong cặp mắt vô hồn ấy đột nhiên trào ra một ít giọt nước, sau đó như là kìm nén không nổi, từng giọt từng giọt lăn dài xuống từ trong hốc mắt, mỗi giọt rơi xuống vỡ vụn trên nắp quan tài. Hạng Ý mơ màng đưa tay lên, sờ lên mặt, cúi đầu nhìn thứ chất lỏng trên đầu ngón tay, vẻ mặt như không hiểu, nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn. Qua thật lâu, biểu tình trống rỗng của cậu bất chợt trở nên hung ác, tựa như cảm xúc bị đè nén quá lâu trào lên một lượt, đi đứng không vững, cậu bỗng nhiên quỳ gối xuống trước quan tài, thân thể phủ lên phía trên, khẽ cười ha ha.
Nước mắt càng không ngừng chảy xuống, tiếng cười lại càng lúc càng to, trong màn đêm yên tĩnh lộ ra vẻ quỷ dị chói tai.
Sở Mặc cúi đầu nhìn người đàn ông thất thần ôm lấy cỗ quan tài mà điên cuồng cười to ở trước mặt, nghe tiếng cười mà như tiếng khóc không thành tiếng của cậu, gã lặng lẽ đứng bên cạnh thật lâu, cuối cùng không thể nhìn tiếp nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trăng tròn trên trời to đến độ khiến người ta sợ hãi, ánh trăng lạnh buốt bao trùm trên người Hạng Ý, phủ lên trên cỗ quan tài lạnh như băng, chiếu dài hai hình bóng chồng lên nhau của bọn họ. Tiếng cười vẫn tiếp tục quanh quẩn trong bầu trời đêm, mang theo âm vọng tàn nhẫn, từng lần từng lần, hòa với tiếng gió thê lương, thật lâu không dứt.