Lại là thứ cảm giác làm cho y hít thở không thông này, cảm giác quen thuộc đến tận xương tủy.
Thiếu niên nghe thấy tiếng động thì xoay người, đôi mắt đen láy óng ánh cong lên nhìn vào Hạng Ý, trong đôi mắt cong cong mang theo ý cười ấy chiếu ra bộ dáng thoáng thất thần của Hạng Ý.
“Ý?” Nhan Lập Khả đi tới, quơ quơ tay trước mặt Hạng Ý, “Nghĩ gì thế?”
Hạng Ý rũ mắt không trả lời, vươn tay kéo người trước mặt vào trong lòng, dựa đầu lên vai của cậu im lặng một lúc lâu mới khẽ nói, “Khi nào về?”
Nhan Lập Khả hơi bất ngờ, nhưng cái ôm ấp này rất ấm, ngoại trừ vui vẻ cũng không nghĩ gì nhiều, “Khi nghỉ, à… Một năm một tháng sau.” Cảm nhận được hai cánh tay ôm mình thoáng siết chặt thêm một ít, cậu mỉm cười, “Nếu muốn… Ừm… Nếu lỡ như anh nhớ tôi, thì cứ đến thăm tôi, địa chỉ trường học của tôi anh biết đúng không?”
Hạng Ý cọ cọ giữa cổ của cậu, xem như gật đầu, “Chỗ đó như là trung tâm thành phố, cũng dễ tìm.”
Nhan Lập Khả sững sờ, ánh mắt lóe sáng lên, “Anh nói… Anh thật sự sẽ đến thăm tôi sao?”
Hạng Ý tươi cười, nghiêng đầu hôn lên cổ của cậu một cái, “Nhớ em, đương nhiên sẽ đến gặp em.”
Nhan Lập Khả cảm thấy mơ màng, ngẩn ra một lúc lâu mới kịp phản ứng lại mà cười vui lên, “Nếu anh đến, tôi sẽ cúp học đi với anh.”
Trong mắt chiếu ra ánh mắt mừng rỡ của thiếu niên, Hạng Ý bỗng cảm thấy không thể nhìn được nữa, nhắm mặt lại, chờ cảm xúc bình ổn trở lại mới khẽ ngẩng đầu lên.
Nhan Lập Khả đang vui mừng, nghiêng đầu bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt Hạng Ý có chút buồn, sững sờ một chút, chớp mắt mấy cái liền hỏi, “Làm sao vậy?”
Hạng Ý hình như có hơi khó xử, bờ môi mấp máy, ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng lại cười cười, lắc đầu, “Không có gì.”
Nhưng Nhan Lập Khả lại hơi nhíu mày thoáng đẩy ngực của y ra, nhìn thẳng vào mắt y hỏi lại, “Anh vừa định nói gì đó?”
Hạng Ý lẩn tránh ánh mắt của cậu, nhưng lại bị cậu nhìn chằm chằm, rốt cuộc vẫn phải miễn cưỡng thở dài, “Thành phố B ở Trung Quốc, không phải Tam Giác Vàng, cũng chẳng phải Tam Giác Bạc, hiển nhiên không phải là nơi tôi muốn đến thì đến.”
Nhan Lập Khả ngẩn người, “Có ý gì?”
Hạng Ý gục đầu xuống, im lặng cả buổi, giọng rất thấp, âm giọng khàn đến độ không nghe thấu cảm xúc, “Thành phố B… Nơi đó có kẻ thù của tôi.”
“Kẻ thù?”
Đôi mắt vốn âm trầm của Hạng Ý giờ phút này càng thêm sâu thẳm, y híp mắt, hơi thở có chút nặng nề, Nhan Lập Khả đứng ở trong lòng của y gần như có thể cảm nhận thấy nhịp tim đập trầm trọng. Người nọ im lặng thật lâu, cuối cùng lắc đầu, gượng gạo nở nụ cười, “Kẻ thù của tôi, không liên quan gì đến em.” nói xong, y vươn tay xoa tóc của Nhan Lập Khả, cười nói, “Còn em, lo học tập chăm chỉ, tôi nghe nói, trường đại học kia rất tốt.”
Nhan Lập Khả ngước mắt nhìn y một lúc lâu, cuối cùng không hỏi gì thêm, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó hai người thoải mái trò chuyện với nhau thêm một lúc lâu, Nhan Lập Khả rất thích dáng vẻ cười rộ lên của Hạng Ý, mặc dù người này rất ít khi cười, hay nụ cười lúc nào cũng rất nhạt, cậu chưa bao giờ nhìn thấy y cười thoải mái.
Cuối cùng ai có thể khiến cho y thật sự hạnh phúc đây, sẽ là mình sao? Hay là cái người đã không còn ở đây, Mạc Bắc, người đó đã từng nhìn thấy bộ dáng cười to hạnh phúc của y chưa?
Đi qua cổng an ninh, Nhan Lập Khả quay đầu nhìn về phía người kia đang vẫy tay mỉm cười với mình ở trong đám đông, ngơ ngác nhìn thật lâu, không hiểu sau cổ họng bỗng cảm thấy nghẹn lại. Không muốn rời đi, không muốn rời xa người này, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh y, giống như có một linh cảm một đi sẽ không quay lại được. Cậu vô thức bước về phía trước một bước, nhưng lại trông thấy Hạng Ý xoay người, mang theo đám người vội vàng hòa vào đám đông, cậu ngẩn người đứng đấy, mãi đến khi cuối cùng không còn nhìn thấy bóng dáng Hạng Ý nữa, mới lặng lẽ hạ ánh mắt.
Tình cảm không biết làm sao mà nảy nở, càng lúc càng sâu đậm.
Không hiểu sao cảm thấy mình có chút buồn cười, cậu hít vào một hơi thật sâu, quay đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ. Thành phố B… Cái nơi mà cậu cảm thấy quen thuộc và mong mỏi vậy mà lại có kẻ thù của Hạng Ý. Dáng vẻ lạnh lùng âm trầm hiện tại của Hạng Ý có lẽ có liên quan đến kẻ thù kia chăng? Cậu muốn biết, nhưng cậu không nỡ để người đàn ông kia nhớ lại kí ức đau khổ, cậu nghĩ tự mình sẽ tìm cách điều tra.
Nhan Lập Khả đi theo dòng người chậm rãi vào cabin, vào khoang hạng nhất tìm được chỗ của mình xong liền rút một tờ báo ra xem. Tin tức tựa hồ cũng không có gì đáng chú ý, Nhan Lập Khả tùy tiện lật vài trang, vừa vặn lật đến chuyên mục kinh tế tài chính, một dòng tiêu đề màu đen cỡ lớn đập thẳng vào trong mắt, làm cho ý định muốn lật trang trên tay của cậu thoáng cái dừng lại.
《Bất động sản Đằng Lăng chi một khoảng tiền khổng lồ đầu tư xây dựng khu căn hộ cao cấp hàng đầu Châu Á — Dự án “Đế Viên” chính thức được khởi công 》
Đằng Lăng?
Trong đầu lập tức hiện lên gương mặt cười tươi của một người đàn ông tuấn tú. Nếu nhớ không lầm, người kia đúng thật đã từng nói đến dự án xây dựng cao ốc gì đó muốn mời cậu làm phát ngôn viên.
Nhan Lập Khả cầm tờ báo đọc kỹ, càng xem càng thấy không biết nên khóc hay nên cười. Một dự án có quy mô khổng lồ như vậy, người kia sao có thể tùy tiện tóm đại một người làm phát ngôn viên? Nhớ lại bộ dáng tươi cười hì hì của cái người tên Lăng Viêm kia, Nhan Lập Khả chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Người này thật là… Sao có thể tùy tiện chuyện kinh doanh như vậy…
Âm thầm thở dài một tiếng, Nhan Lập Khả xếp tờ báo lại, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Cũng may đã từ chối, tên kia rất không đáng tin cậy…
Vốn tưởng nằm nghỉ một chút là sẽ cất cánh, kết quả là nằm đến khi cậu thật sự ngủ say, máy bay vẫn chưa dịch chuyển. Cậu vốn luôn bình thản, cũng không gấp gáp, nhưng những người khác trong khoang đã sớm không kiên nhẫn được, âm thanh phàn nàn dần rộn rã lên. Nhan Lập Khả không có mở mắt, kiên nhẫn chờ đợi, lắng nghe xung quanh có tiếng tiếp viên hàng không đang giải thích, nói là đang đợi một hành khách, mong mọi người bình tĩnh đừng nóng vội gì gì đó.
Lại nói, vị trí bên cạnh cậu đến giờ vẫn trống không, chẳng lẽ toàn bộ hành khách trên máy bay đang chờ đợi vị Phật gia này…
Vì thế cậu nhắm mắt mơ màng chờ đợi, không biết đợi đến bao lâu, máy bay cất cánh lúc nào cậu cũng không biết, chỉ lờ mờ cảm thấy có ánh mặt trời chiếu thẳng vào có chút chói mắt, cậu giống như nhíu mày một chút, một giây sau liền có người nào đó che chắn ánh sáng cho cậu. Một đường nằm ngủ thoải mái, đến khi Nhan Lập Khả cuối cùng cũng mở mắt thì trời đã tối rồi. Cậu vừa cử động một cái, cúi đầu liền nhìn thấy trên người có một tấm chăn, Nhan Lập Khả bất ngờ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng đàn ông cười khẽ, “Ô, cuối cùng cũng chịu dậy rồi à?”
Giọng nói này…
Nhan Lập Khả sững sờ, nghiêng đầu sang, đến khi thấy rõ người trước mặt liền choáng váng, “Ngài…”
Người bên cạnh chớp mắt, vẻ mặt vô tội, “Tôi làm sao?” Sau đó làm như giật mình bừng tỉnh cười nói, “Một ngày không gặp đã nhớ tôi sao?”
Bộ dáng đắc chí của đối phương làm cậu nhịn không được bật cười, “Lăng tiên sinh sao cũng ở đây, thật là trùng hợp.”
Lăng Viêm nhướng mày, chậc lưỡi thở dài, “Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy.”
“Hả?”
Lăng Viêm chỉ ngón trỏ xuống vị trí của mình, “Đuổi tên này đi, tôi mới có thể ngồi đây đấy, thật phiền phức.”
Nhan Lập Khả sững sờ một lúc mới hiểu, “Đổi tạm thời sao? Haha, ngài có chuyện gì gấp à?”
Chỉ là thuận miệng hỏi một câu, đối phương lại gật đầu như băm tỏi, lại như hôm qua mà rút ra một tấm danh thiếp nhét vào trong tay cậu, “Có chứ, đại sự mà, này.” Lăng Viêm còn rút ra tờ báo viết tin về khu cao ốc “Đế Viên”, chỉ chỉ vào, “Đến làm phát ngôn viên cho tôi đi, cậu sẽ nổi tiếng nha~”
“…”
Lúc này không có Âu Dạng bảo vệ, Nhan Lập Khả thật sự dở khóc dở cười, “Dạo này Lăng tiên sinh rất buồn chán đúng không?”
Lăng Viêm cụp lông mi xuống, gật đầu, “Rất buồn chán.”
Trách không được…
Nha Lập Khả bất đắc dĩ, đành phải chiều ý hắn cất danh thiếp vào trong túi, “Rốt cuộc ngài muốn gì? Đừng quanh co nữa, hạng mục đều đã khởi công, làm sao có thể chưa tìm được phát ngôn viên.”
Vừa nói xong, liền thấy Lăng Viêm híp mắt lại, hào quang càng thêm lóng lánh, “Tiểu Khả cũng thật thông minh quá.”
Bị hai chữ “Tiểu Khả” này đóng băng tại chỗ, Nhan Lập Khả căng tròn đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn, hình như không kịp phản ứng. Chẳng qua vẻ mặt này thật sự quá ngây thơ không đề phòng, Lăng Viêm nhìn thấy càng thêm phất cờ trong bụng, hắn khoanh tay hừ hừ, “Nhan Lập Khả, mười lăm tuổi, cha mẹ chưa biết, vốn là trẻ mồ côi, năm lên sáu thì được Hạng gia nhận nuôi, chưa bao giờ tham gia vào công việc của tổ chức, chỉ mang danh nghĩa con nuôi, là một thiên tài nhỏ, mười lăm tuổi đã lên được đại học gì gì đó… À…, bạn trai hiện giờ là Hạng Lê.” Lăng Viêm nói đến đây, đột nhiên cười hắc hắc hỏi, “Nhóc con, cậu thích đàn ông à?”
Nhan Lập Khả bị hỏi đến sững sờ, hơn nữa, đây hẳn là sơ yếu lý lịch của cậu, nhưng không có gì trong trí nhớ, cũng không có cảm giác chân thật gì. Lăng Viêm thấy cậu ngây ngẩn ra, đoán là đang xấu hổ, càng cảm thấy nhóc con này đáng yêu, “Này, Hạng Lê thật sự là bạn trai của cậu?”
Nhan Lập Khả cắn môi, dần dần định hình lại, ngẩng đầu nhìn Lăng Viêm lắc đầu, “Không phải.”
“A?” Lăng Viêm bất ngờ, “Nhanh như thế đã phủ nhận người đàn ông của mình, Hạng Lê mà biết sẽ rất đau lòng.”
Nhan Lập Khả nhớ đến ánh mắt tổn thương cùng bộ dạng muốn nói rồi lại thôi của Hạng Lê trong một năm qua khi nhìn cậu, cậu xuất thần một chốc, cụp mắt xuống không nói gì.
Cậu bên này thì đang khó xử, nhưng hình như Lăng Viêm sung sướng vô cùng, xem ra vợ chồng son đang có xung đột, không có hòa hợp, đây là tín hiệu tốt, nghĩ vậy, hắn nhích lại gần một chút, cúi đầu nhìn góc mặt đẹp đẽ của Nhan Lập Khả, cười nói, “Làm sao vậy? Cãi nhau à?”
Nhan Lập Khả lấy lại tinh thần, nghiêng mắt nhìn vẻ mặt kỳ quái của Lăng Viêm, áy náy trong đáy lòng lập tức bị thay thế vì buồn cười, cái người này đã lớn như vậy, sao tình tình giống như trẻ con thế này, “Hóa ra Lăng tiên sinh còn kiêm luôn chức nhân viên điều tra hộ khẩu.”
Lăng Viêm cười ha hả, ngồi trở về chỗ của mình, “Không phải tôi đã nói có chuyện sao, trò chuyện với tôi chút đi.”
Nhan Lập Khả gật đầu, “Lăng tiên sinh muốn nói vấn đề gì?”
“Đừng một Lăng tổng hai Lăng tiên sinh nữa, gọi Lăng Viêm được rồi.” Lăng Viêm nói, đột nhiên cười hắc hắc nói, “Nếu không, tôi lớn hơn cậu, cậu gọi bằng Viêm ca ca hay gì đó, tôi cũng không để ý đâu.”
Nhan Lập Khả suýt chút nữa bật cười, khóe miệng co giật.
Lăng Viêm cười sảng khoái, không đùa cậu nữa, đột nhiên nghiêm túc nói, “Thật ra tôi có chuyện muốn nhờ cậu.”
Nhan Lập Khả ngạc nhiên, nhìn bộ dáng nghiêm túc hiếm thấy của hắn, cảm thấy đặc biệt sợ hãi, “Chuyện gì?”
Cũng không biết làm sao, Lăng Viêm thu lại bộ dáng tí tởn vui cười của mình, thoạt nhìn có chút ảm đạm, “Tôi muốn nhờ cậu cứu một người.”
***
Monteria, mật thất dưới trang viên.
Dưới lòng đất luôn luôn là như vậy, tối tăm ẩm ướt, đen thẳm không thấy đáy. Hạng Ý đẩy cửa mật đạo ra, đi qua bảy tám lối rẽ, cuối cùng dừng trước một cánh cửa bằng đá khổng lồ. Bên cạnh cửa đá là một bảng mã số, Hạng Ý lấy chìa khóa mở cửa ra, nhập một loạt chuỗi mã số sau đó cắm chìa khóa vào trong ổ, cánh cửa từ từ mở rộng, mở ra một khe nhỏ vừa đủ một người.
Đi vào bên trong thạch thất, bên trong không giống với một mật đạo u tối, trái lại còn rất sáng, xung quanh cũng ngập tràn mùi hương thơm mát.
“Sở Mặc thúc thúc,” Hạng Ý rẽ góc, trông thấy bóng lưng đen của một người đàn ông có mái đầu bạc trắng, “Cậu ta đi rồi.”
Sở Mặc đang quan sát vô số màn hình, quay đầu nhìn về hướng Hạng Ý, vẻ mệt mỏi trên mặt thoáng cái vui lên, “Mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi.”
Hạng Ý lắc đầu, tiến lên hai bước đỡ lấy cánh tay của Sở Mặc, chầm chậm dìu gã đi đến ghế nằm bên cạnh, “Thúc nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, những việc này giao cho Tháp Tu Á làm là được rồi.”
Sở Mặc ngồi xuống, nghe y nói liền cười, “Đúng thật là già rồi, cơ thể bị thương nên có chút không dùng được.”
Đôi mắt Hạng Ý cay cay, vội vàng lắc đầu.
Sở Mặc chỉ cười, giọng rất nhẹ, “Không còn lão gia, ta sớm đã chết, sống lâu đến như vậy, cũng đủ rồi.” vuốt ve miệng vết thương ngang hông, nhắm mắt nhịn đau một lát, gã nói tiếp, “Bọn Lôi Bang cũng thật lợi hại, thảo nào dám thách đấu với chúng ta như vậy, chẳng qua đã diệt trừ được bọn chúng, không còn ai dám tranh đoạt với cậu nữa rồi nhỉ?”
Hạng Ý ngồi quỳ bên cạnh gã, nhìn vào đôi mắt trước giờ lạnh lùng nhưng vẫn mang theo yêu chiều của gã, yên lặng gật đầu. Sở Mặc cúi đầu xoa tóc Hạng Ý, nhìn gương mặt ngẩn ngơ của y, thật lâu sau mới chậm rãi nói, “Cậu bây giờ rất giống với lão gia khi còn trẻ.”
Hạng Ý cắn môi dưới, không nói chuyện, chỉ lắng nghe âm giọng nhàn nhạt mang theo chút vui vẻ của Sở Mặc, “Khi ấy cũng thế, chúng ta không còn gì, dựa vào hai bàn tay trắng đi đến Tam Giác Vàng…” Như đang nhớ lại, gã mỉm cười, “Cậu và lão gia thật sự rất giống nhau, bình tĩnh, thông minh, lại hiểm độc, thoạt nhìn như lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng đối xử với thuộc hạ rất tốt, vô cùng tốt…”
“Bên cạnh cậu một năm nay, thật giống như trở lại thời trẻ, ở bên cạnh lão gia, khi còn ở Tạm Giác Vàng tung hoành thiên hạ…” Sở Mặc cười ha ha, rút tay về, nhìn gương mặt thoáng như quen thuộc của Hạng Ý, “Biết vì sao ta không đồng ý để cậu giết Nhan Lập Khả không?”
Hạng Ý đứng lên lấy một tấm chăn đắp lên đầu gối của gã, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, “Thúc cảm thấy giữ lại cậu ta có hữu ích.”
Đôi mắt Sở Mặc cong lên, hiếm khi lộ ra ý cười không pha lẫn tạp chất, “Cậu cảm thấy ta là loại người lòng dạ thâm sâu sao?”
Hạng Ý ngây ngốc một chút, ngước mặt nhìn ánh mắt vui cười của Sở Mặc, bỗng nhiên có chút xấu hổ, “Cũng không phải như vậy…”
Sở Mặc không cười nữa, thở dài một hơi, “Không phải không có lý do, nhưng quan trọng nhất là… Cậu ta có thể chữa khỏi bệnh cho cậu, không phải sao?”
“?!” Hạng Ý bất ngờ, ngơ ngác nhìn gã.
“Một năm nay cơ thể cậu có vấn đề gì, ta đều biết.” Sở Mặc nói, như đang mệt mỏi, đầu dựa trên ghế từ từ nhắm mắt lại, “Cậu là cháu trai duy nhất lão gia, mỗi ngày đều đau khổ như vậy, ông ấy mà biết nhất định sẽ rất đau lòng.” Nói xong, gã nghiêng đầu nhìn Hạng Ý, “Cơ thể thật sự đã khỏe hơn nhiều chưa?”
Hạng Ý cảm thấy đáy lòng đột nhiên có gì đó nóng ấm trào dâng, y luôn cảm thấy Sở Mặc như một lớp sương mù, y muốn gần một chút, nhưng lại cảm giác, sương mờ không thể nhìn rõ, ngay cả đường nét lẫn hình dạng đều không có, cơ bản là nhìn không thấu đến không gần. Lần đầu tiên, y cảm thấy người trước mặt có chút chân thật, không chỉ là trợ thủ đắc lực nhất của ông ngoại, mà thật sự là người tên Sở Mặc.
Cổ họng có chút nóng ấm, Hạng Ý gật đầu, kìm lòng không được cũng cười lên, “Thúc yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt bản thân, thúc cũng thế, đừng ép mình nữa, những chuyện này sau này cứ giao cho tôi đi, cứ khỏe mạnh hưởng phúc không tốt hơn sao?”
Sở Mặc mở hai mắt, nghĩ đến gì đó vừa cười vừa nói, “Lại nói, vẫn phải là… Tiểu Ý, bao giờ báo thù xong, chúng ta không cần phải giả vờ nữa, cậu đổi thành Hoắc Ý, họ Hoắc, có đúng không?”
Hạng Ý nhìn vào đôi mắt mong chờ của gã, trong lòng thoáng nghẹn, lập tức gật đầu.
Sở Mặc khẽ nói tiếp, “Đợi báo thù xong, cuối cùng không cần chữ Hạng xen vào nữa, cậu phải họ Hoắc, con của cậu, cháu trai cậu đều phải mang họ Hoắc…” Nói xong, Sở Mặc chợt cười nói, “Phải rồi Tiểu Ý, khi nào mới cho ta một đứa cháu trai họ Hoắc để bồng đây?”
Hạng Ý ngẩn người, trái tim không hiểu sao mà hoảng lên, vẻ mặt cũng hơi lúng túng, Sở Mặc chỉ là trêu đùa y, không có ý gì nhiều, chống ghế từ từ ngồi dậy, “Những việc này còn xa lắm, được rồi, ta nghỉ đủ rồi, cậu đã tới thì để ta cho cậu xem vài thứ, là tin tình báo mới nhất.”
Không hiểu sao mà âm thầm thở phào một cái, Hạng Ý đứng dậy dìu Sở Mặc chậm rãi đi đến chỗ bàn điều khiển.
Sở Mặc đưa tay ấn lên tấm bản điều khiển trước mặt, màn hình trước mắt liền hiện lên vài tấm hình.
“Lăng Diệc Thần, Lăng Diệc Phong, Mạc Lẫm, chỉ cần giết ba người này là được, tiêu diệt toàn bộ Đằng Lăng rất khó, cũng không cần thiết, dù sao…” Sở Mặc nhắm mắt lại, hít vào một hơi, “Dù sao lúc ấy bọn họ cũng chỉ là quân cờ trong tay Hạng Khôn, cũng chỉ vì báo thù cho em trai mà thôi.”
Hạng Ý yên lặng gật đầu, lần lượt nhìn qua từng bức ảnh chụp trên màn hình.
“Một năm trước Mạc Lẫm trúng hơn mười vết đạn, cứu chữa một tháng, cuối cùng bảo toàn được mạng sống, nhưng lại giống như Lăng Diệc Phong trước đây, trở thành người thực vật, vẫn chưa tỉnh lại, triệu chứng có lẽ cũng y hệt Lăng Diệc Phong, nhưng dù sao…” Sở Mặc chợt dừng lại, nhìn vào Hạng Ý, thở dài một tiếng cuối cùng vẫn phải nói ra, “Nhưng dù sao Mạc Bắc đã không còn, không ai biết trước đây y cứu sống Lăng Diệc Phong như thế nào, vậy nên đoán chừng Mạc Lẫm vẫn đang ở nơi nào đó dưỡng bệnh, hẳn Lăng Diệc Phong đang chăm nom hắn, về phần hai người đó đang ở đâu, ta vẫn chưa điều tra ra.”
“Về phần Đằng Lăng, hiện tại… Tuy rằng Lăng Viêm là phó tổng giám đốc, nhưng trên thực tế, Lăng Diệc Thần đã giao hết sản nghiệp cho đứa con trưởng này, hắn cũng quy danh ở ẩn, cho nên nói, chúng ta muốn tìm ba người này, hoàn toàn không biết đã đi đâu.”
Hạng Ý cau mày nhìn vào màn hình, vậy hẳn là ảnh chụp của một năm trước, cả người Mạc Lẫm đều quấn băng gạt thấm đầy máu, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh. vẻ mặt của những người ở xung quanh đều trầm trọng, y nhìn một lát, nói, “Tính toán của bọn họ có lẽ vô cùng tuyệt mật, ngoại trừ người của Đằng Lăng, hẳn không ai biết được.”
“Ừ,” Sở Mặc gật đầu, “Vì vậy cách thức để có thể biết được thông tin, chỉ có một.”
“Phái nằm vùng.” Hạng Ý nói, nhìn thoáng qua tấm ảnh của Lăng Viêm, híp mắt, “Hơn nữa trong thời gian ngắn nhất phải thâm nhập được vào nội bộ nòng cốt của tổ chức.”
Sở Mặc âm trầm, qua một lúc lâu mới lên tiếng, “Nhưng mà phái người nào đi, ta vẫn chưa nghĩ ra.”
Hạng Ý cúi đầu nhìn hình ảnh và thông tin bên trong, cũng không nói nữa.
Ai sẽ là người thích hợp?
Hữu dụng đối với Đằng Lăng, nhưng cũng không làm bọn chúng nghi ngờ người của mình…
Bất chợt cảm thấy trong đầu có thứ gì đó muốn mạnh mẽ nảy lên, nhưng mơ hồ lại không thể bắt được suy nghĩ, y nhíu mày nghĩ ngợi, nhưng vẫn không nghĩ ra vế tiếp theo. Đang lúc hơi bực mình, điện thoại bỗng nhiên reo lên, Hạng Ý bình tĩnh lại, cúi đầu móc điện thoại ra nhìn, hai chữ “Tiểu Khả” nhấp nháy trên màn hình, y suy nghĩ một chút liền bắt máy.
“Tiểu Khả?”
“Ha ha, Ý, tôi đến nơi rồi.” Bên kia có chút ồn ào, nhưng giọng của Nhan Lập khả rõ ràng rất vui, “Người anh cử đến đón tôi cũng đã gặp, bây giờ đang trên đường về trường, rất thuận lợi, anh yên tâm.”
Không hiểu sao Hạng Ý cảm thấy trái tim có chút ấm áp, gần như vô thức mà nhìn lên đồng hồ treo tường, trong lòng bỗng nhiên có hơi lo lắng, “Không đúng, tại sao lâu như vậy mới đến? Em bây giờ phải đang ở trường mới đúng… Trên đường gặp chuyện gì sao?”
Bên kia Nhan Lập Khả đột nhiên không nói, Hạng Ý nhíu mày, hỏi càng gấp hơn, “Làm sao vậy?”
Giọng nói bên kia vẫn nhẹ nhàng như vậy, có điều lúc này rõ ràng đang cười, “Anh đang lo lắng cho tôi sao?”
“…”
Hạng Ý bỗng cảm thấy trong lòng nghẹn lấp, không nói chuyện.
“Ha ha,” Bên kia cười cười, cũng không hỏi tiếp, chuyển chủ đề, “Ừ, máy bay cất cánh có hơi muộn, có một hành khách đến trễ gần nửa giờ, tất cả mọi người đều phải chờ hắn kia mà.”
Bị dời sang chủ đề khác, cảm thấy trong lòng càng phức tạp, Hạng Ý im lặng một hồi, không biết nên nói gì cho phải, đành phải dựa theo lời nói của Nhan Lập Khả mà thuận miệng hỏi một câu, “Nửa giờ mà cũng đợi, hãng hàng không sao lại như thế.”
Nhan Lập Khả cười, dường như giải thích thay cho đối phương, “Hắn có chuyện gấp, đợi một chút cũng không sao.”
Thấy Nhan Lập Khả bênh vực người khác như thế này khiến y không hiểu sao có chút bất mãn, y hừ một tiếng, “Thật đúng là nhân vật lớn, có việc gấp liền để mọi người phải chờ.”
Nhan Lập Khả nghe xong câu này, bỗng nhiên cười rộ lên, “Anh đừng nói vậy, thật sự là một nhân vật lớn.” âm giọng êm tai của Nhan Lập Khả vang lên từng chữ rõ ràng, truyền vào trong tai của y, “Là một người nổi tiếng trong giới kinh doanh của Trung Quốc, có lẽ anh đã nghe qua, là phó tổng giám đốc của Bất động sản Đằng Lăng, tên là Lăng Viêm.”