Biên: alreii
Phố Alca, quận Bắc.
Copustti Red ngồi trên ghế bành trong phòng khách suy nghĩ thẫn thờ, trước mặt là lò sưởi âm tường với ánh lửa bập bùng.
Gã là giáo sư thâm niên của một trường công, lương tuần hơn 4 bảng cũng đủ cho gã trải qua cuộc sống độc thân sung túc. Nhưng quần áo mặc ở nhà của gã chắp vá khá nhiều nơi, bộ ấm chén trên bàn cũng rất giản dị.
Trong tình huống không cởi tóc giả ra thì điểm làm người ta chú ý nhất của Copustti là xương gò má cao ngất và xương ngực hơi nhô ra, đó là trạng thái dị dạng do xương ngực gồ lên trước.
Trên đùi gã là một tập thơ ca được viết bằng tiếng Fusak cổ, nhưng rất lâu rồi vẫn chưa được lật sang trang khác.
Trong khi Copustti đang thẫn thờ, đột nhiên nghe thấy có tiếng người cưỡi khẽ vang lên bên tai:
"Tôi thấy khó hiểu tại sao anh vẫn chưa bỏ trốn mà vẫn còn ở nhà đấy. Chẳng lẽ anh không sợ cảnh sát đến thăm à?"
Tiếng nói này trầm khàn, như thuộc về một thiếu niên đang thời kỳ vỡ giọng.
Copustti giật bắn người, suýt nữa thì đã nhảy khỏi ghế bành.
Gã quay đầu sang thì thấy một bóng người không biết ngồi trên chiếc sô pha gần đó từ lúc nào!
Người đó mặc một chiếc áo sơ mi sợi đay và quần dài mỏng mùa hè, khuôn mặt mông lung khiến gã không thể thấy rõ được.
"Anh, anh là ai? Anh đến đây làm gì?" Copustti nắm chặt tay ghế, hỏi dồn dập.
Klein sử dụng năng lực ảo giác xong thì dựa vào lưng ghế, hai tay đan vào nhau, nói một cách thong thả: "Tối hôm qua, hà, phải là rạng sáng nay nhỉ, tôi đã cứu các anh đấy."
"Đã cứu bọn tôi?" Copustti thấy đối phương dường như không hề có ác ý gì, thả lỏng nói: "Anh, anh là người ở trong rừng cây? Anh đã giải quyết xác chết mà bọn tôi đánh thức?"
Lúc nói gã ta có vẻ bứt rứt, biểu hiện rõ ràng của sự sợ hãi.
Hắn có thể lẻn vào nhà trong lúc mình tỉnh táo mà lại không hề phát hiện được gì, chắc chắn là người mình không thể phản kháng được… Ý nghĩ này nhanh chóng lướt qua trong đầu Copustti.
"Các anh may lắm đó, lúc ấy đúng lúc tôi đi ngang qua. Bằng không thì giờ nơi đó đã xác chết đầy đất, những xác chết bị cắn xé nát bét." Klein mỉm cười nói: "Trở lại vấn đề vừa rồi, tôi rất tò mò tại sao anh vẫn dám ở nhà, anh có biết mình đã phạm phải tội gì không?"
Hắn dựa vào biểu hiện từ trước và sau khi Copustti cử hành "Nghi thức Phục Sinh" để xác nhận rằng đối phương là một tay mơ. Gã ta không có kỹ xảo che giấu màu sắc cảm xúc chân thật của bản thân, cho nên hắn chỉ định hỏi han và dùng Linh thị để làm rõ đầu đuôi câu chuyện, nhiều nhất thì sau đó sẽ xem bói để chứng thực lại xem sao thôi.
"Tôi, tôi biết mua xác chết, trộm mộ của người khác đều là những tội phải lãnh 10 năm tù trở lên. Hơn nữa, hơn nữa chắc chắn còn sẽ bị giáo hội trừng phạt." Copustti có vẻ ngoài chưa đến 30 hít sâu một hơi, cười chua chát, "Nhưng miễn là không gây ra chuyện gì nghiêm trọng thì đám thiếu niên và người nhà của chúng sẽ không tố cáo tôi. Bởi vì chúng cũng đã làm những chuyện tương tự, dù có lập công chuộc tội, tự thú giảm tội thì chúng cũng phải ngồi tù một thời gian."
"Haha." Copustti cười tự giễu, "Đã có một thiếu niên nói thân phận của tôi cho phụ huynh biết, bọn họ tìm xã hội đen đến cảnh cáo tôi, bắt tôi trong vòng một tuần phải từ chức, cách xa trường học. Tôi đồng ý rồi."
Klein khẽ gật đầu: "Đổi hoàn cảnh cũng tốt. Tất nhiên là không được làm mấy chuyện đó nữa, đầu độc thiếu niên ngây thơ phạm tội là một tội ác cực kỳ nghiêm trọng."
"Không, tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Thật ra tôi không ngờ sự việc nghiêm trọng đến vậy. Tôi chỉ thấy bọn nhỏ có cùng sở thích với tôi nên mới muốn chỉ cho chúng, dẫn dắt chúng đi tìm bí mật bất tử. Còn chuyện đào mộ người khác thì rất lâu trước đây cũng có nhiều bác sĩ đã từng làm." Copustti nghĩ lại vẫn còn sợ, cảm thán.
Màu sắc cảm xúc của gã phù hợp với trạng thái bây giờ... Nghe lời gã không giống thành viên của Linh Giáo Đoàn lắm... Klein nghĩ nghĩ, hỏi thẳng: "Anh học được Linh Vũ từ đâu?"
"Linh Vũ? À, tôi vẫn luôn gọi nó là vũ điệu tử vong." Copustti hơi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, "Có một ông già dạy cho tôi."
"Một ông già?" Klein truy hỏi.
Copustti bởi vì nhớ lại nên hơi hoảng hốt: "Ông ấy là một kẻ lang thang, bởi vì bị bệnh nặng nên ngất xỉu trước cửa nhà tôi."
"Lúc ấy tôi cũng không biết ông ấy đang bị bệnh, chỉ nghĩ đơn giản là bị ngất nên đỡ ông ấy vào nhà, chườm khăn ấm và sức dầu cho ông ấy."
"Sau khi ông ấy tỉnh dậy, không cho tôi đưa đi bệnh viện hay phòng khám, còn nói cái chết không phải là điểm kết thúc."
"Tôi đã trải qua cái chết của cha mẹ và những người thân yêu, nên rất hứng thú với với những chuyện thế này. Thế là tôi trò chuyện với ông ấy, phát hiện về phương diện này ông ấy có kiến thức uyên bác và những triết lý khiến tôi rất khâm phục. Mà hình như ông ấy rất hài lòng với sự hiếu kỳ của tôi, thậm chí còn biểu diễn đập chết một con muỗi rồi hồi sinh nó một cách thần kỳ cho tôi xem."
Kịch bản này... Kiếp trước tôi đã xem qua 10 phiên bản giống vậy, đều là có lòng tốt đỡ một ông già sắp chết về nhà, sau đó nhận được kỳ ngộ… Khóe miệng Klein giật giật, nói: "Cho nên anh cho ông ta ở lại nhà mình?"
Copustti nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu không phải là không đủ thời gian, tôi thậm chí còn muốn trở thành học trò của ông ấy."
"Trong mấy ngày đó, ông ấy dạy tôi vũ điệu tử vong và rất nhiều tri thức. Tiếc là thời gian quá ngắn, tôi chỉ học được sơ sơ thì ông ấy chết mất rồi, chỉ để lại cho tôi một cái còi đồng."
Lời còn chưa dứt thì Copustti đã móc ra một cái còi đồng được chế tạo tinh xảo không có vẻ cũ kỹ: "Chính là cái này."
Tôi cũng có một cái... Chắc là cấp tổ tiên... Klein thầm nói đùa một câu rồi hỏi với vẻ suy tư: "Chuyện này xảy ra bao lâu rồi? Hình dạng của ông ra sao? Anh đã chôn ông ta ở đâu?"
"Nửa năm trước, đặc điểm rõ ràng nhất của ông ấy là mái tóc hoa râm và gò má đỏ ửng. Ông ấy muốn tôi chôn mình ở vườn hoa phía sau." Copustti nhẩm tính thời gian, nói.
Không phải là thầy Azcot, có khả năng cao là thành viên của Linh Giáo Đoàn, danh sách chắc không thấp… Klein hỏi ngược lại: "Ngoại trừ Linh Vũ, anh đã học được "Nghi Thức Phục Sinh" chưa?"
"Nghi thức đó tôi chỉ học được một nửa, nửa còn lại tôi chỉ dựa vào kiến thức rời rạc và tham khảo mấy truyền thuyết dân gian điều tra được rồi cải tiến, hoàn thiện từng bước." Copustti trả lời rất thành thật.
Hoàn thiện dựa vào truyền thuyết dân gian? Trời, con mèo đen đáng thương, nguyện Nữ Thần phù hộ mày... Klein kiềm chế xúc động muốn vẽ mặt trăng đỏ rực trước ngực.
"Trừ những thứ đó ra?" Klein hỏi tiếp.
"À, còn cái còi đồng này, tôi cảm thấy nó là mấu chốt để kết nối với thế giới bên ngoài các giác quan." Copustti đưa lên thổi một hơi, cảm khái, "Mỗi khi thổi nó, tôi đều thấy xung quanh trở nên âm u lạnh lẽo, có cảm giác ai đó nhìn tôi chăm chú, ai đó đang lôi kéo tôi..."
Trong lúc gã ta nói chuyện, trong tầm mắt khi Klein đã mở linh thị là mặt đất có hoa văn như gợn sóng đang khuếch tán, không khí âm u lạnh lẽo cũng từ đó bao phủ lấy xung quanh, đèn và lò sưởi cũng mờ tối hơn.
Tiếp đó một cái đầu lâu có ba con mắt cá chết từ bên trong trồi lên, xung quanh đầu lâu là những xúc tu màu đen như những đốt ngón chân mọc tua tủa.
Một cái xúc tu vươn ra ngoài, lúc thì đụng vào chân Copustti, lúc thì lôi kéo quần áo gã, có vẻ hơi nôn nóng. Nhưng Copustti lại không có phản ứng gì, dường như chẳng hề phát giác. Ủ𝗻g hộ chí𝗻h chủ vào 𝗻gay ++ 𝘛RÙ M𝘛RUYỆN.𝐕N ++
Đây chắc là người đưa tin nhỉ? Còi đồng sẽ triệu hồi một người đưa tin tương ứng... Anh triệu hồi nó ra rồi lại không đưa thư cho nó là sao? Klein hơi ngơ ngác.
Copustti lúc này rất hưng phấn, nhìn hắn: "Thấy không? Xung quanh trở nên âm u lạnh lẽo rồi! Đèn khí gas cũng tối đi! Có người đang nhìn chăm chú vào tôi thật đó, còn kéo tôi nữa!"
Người đưa tin có vẻ ngoài "dễ thương" cố gắng chọt chọt Copustti hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nhận được thư, đành phải chui trở lại "lòng đất".
Klein nhìn cảnh này mà khóe miệng giật giật, trong lòng lặng lẽ lẩm bẩm:
"Mình rút lại lời vừa nói. Gã không phải là tay mơ, gã là một con gà mờ chính hiệu."
"Gã hoàn toàn không phải là người phi phàm!"
"Lúc trước mình còn cho rằng gã là loại vừa bước vào cánh cửa thần bí học, nhưng giờ xem ra ngay cả cửa ở đâu gã còn không tìm được..."
"Danh sách 9 Người Nhặt Xác của đường tắt Tử Thần đều có thể trực tiếp nhìn thấy linh hồn và linh thể..."
Kết hợp biểu hiện Copustti sử dụng còi đồng ra lệnh cho xác sống sau nghi thức, Klein hoàn toàn tin tưởng gã không hề nói dối, không khỏi im lặng thở dài.
Chợt hắn nghĩ đến một vấn đề:
"Nếu viết một bức thư đưa cho người đưa tin vừa rồi thì nó sẽ chuyển đi đâu nhỉ?"
"Thành viên Linh Giáo Đoàn hàng thật? Thành viên kỳ cựu?"
Kiềm chế suy nghĩ này, Klein gật đầu nói: "Quả thực trở nên âm u lạnh lẽo."
Trả lời xong, hắn nhanh chóng chuyển hướng chủ đề: "Từ lúc ông già đó chết đến nay, anh có cảm nhận được dị thường gì không?"
"À... Trước đây thì không có, nhưng hai tuần gần đây tôi thỉnh thoảng cảm giác được có ai đó ở xung quanh, như là xác chết, như cái loại có thể đánh thức ấy." Copustti nửa là sợ hãi nửa là thắc mắc hỏi: "Đây là ảo giác à?"
Trùng khớp với lời của Adol, gã ta không nói dối… Klein nhìn màu sắc khí tràng của Copustti, nhắc nhở thật lòng: "Tôi kiến nghị anh trong hai tháng tiếp theo, mỗi tuần phải đi nhà thờ ít nhất ba lần, tham dự lễ Misa và nghe cầu nguyện."
"Nếu anh không muốn làm như vậy thì anh nên đặt trước cho mình một mộ huyệt."
"Được rồi..." Copustti trả lời với vẻ thất vọng.
Gã còn tưởng rằng đó là biểu hiện của sự tiến bộ!
Klein suy nghĩ giây lát rồi dùng giọng sai khiến nói: "Đưa tôi đi xem xác của ông già đó."
"Hả? Cũng được." Copustti định từ chối nhưng lập tức nhận thức rõ hiện thực.
Gã lấy công cụ rồi dẫn Klein ra vườn hoa cỏ cây xơ xác từ cánh cửa sau bếp, dừng trước một gốc cây hơi xiêu vẹo.
Klein đứng cạnh quan sát Copustti đào lớp bùn đất một cách thành thạo, từng chút ộ ra phiến đá bên dưới.
Đào xong lớp trên, Copustti nhờ vào công cụ, dùng sức nạy phiến đá ra.
Rầm!
Phiến đá đè lên đống bùn đất vừa nãy mới đào lên, ánh trăng ửng đỏ xuyên qua tầng mây lờ mờ chiếu vào mộ huyết không sâu lắm.
Copustti theo bản năng nheo mắt nhìn xuống, đột nhiên hét lên một tiếng, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, ngã ngồi xuống đất.
Bên trong mộ huyệt không có thi thể mục nát, cũng chẳng có xương trắng. Tầng dưới chỉ được phủ bởi những lớp lông vũ màu trắng lộn xộn, lông vũ màu trắng nhiễm một lớp mỡ vàng nhạt!