Biên: Amon Luo Luo
***
Lạch tạch, dưới khung cảnh mờ tối được phủ ánh trăng đỏ rực, máy thu phát vô tuyến phun ra một tờ giấy trắng hư ảo:
[Trong người Leonard Mitchell đang có một Thiên Sứ gia tộc Zoroast ký sinh. Thần từng bóp méo đáp án của tôi.]
Thiên Sứ? Đang có một Thiên Sứ ký sinh trong người Leonard? Gia tộc Thiên Sứ Zoroast ở Kỷ thứ Tư? Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ biết được một bí mật khó lường, Klein vẫn bị Arrodes làm cho sốc phát ngốc.
Hắn vừa lo lắng, vừa kinh ngạc.
Thiên Sứ là dùng để chỉ Người Phi Phàm Danh sách 2 và Danh sách 1, đã tiệm cận với vị trí Chân Thần. Họ đã có đủ loại đặc tính kỳ dị, thậm chí có thể ảnh hưởng đến người Danh sách thấp ở một trình độ và phạm vi nhất định, là những nhân vật hàng đầu trong thế giới hiện thực. Trong mỗi đại Giáo hội, chỉ có Giáo hoàng giáo chủ (1), Chủ chăn (2) và một số tu sĩ khổ hạnh trong truyền thuyết mới là Thiên Sứ trên mặt đất. Vì thế, Klein tin rằng bị ký sinh bởi một cường giả cấp độ như thế chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Tại Kỷ thứ Hai hắc ám, Thiên Sứ đều có thần danh và là thần phụ thuộc của các Cổ Thần…
Tính cả gián tiếp hay trực tiếp thì mình cũng không tiếp xúc với nhiều Thiên Sứ lắm. Một là “Kẻ Nghịch Thần” Amon, một là “Nữ Vương Thiên Tai” Gorshnum, một là ác linh được nghi là Hồng Thiên Sứ Medici, một là “Kẻ Nuốt Đuôi” Ouroboros từ lời kể của nhóc ‘Mặt Trời’, một là “Kỳ Tích Sư” Zaratul trong nhật ký Rossell, một là Adam - người con của Chúa Sáng Thế, một là Hermes không cách nào xác nhận có phải Thiên Sứ hay không, một là “Con Rắn Vận Mệnh” Will Oncetine vẫn đang trong bụng mẹ…
Trừ hai người cuối ra, còn lại đều có vẻ rất tà dị. Dù chỉ để lại câu từ thôi cũng có thể khiến người đọc chúng nổi điên, mất khống chế… Liệu rồi anh bạn thi nhân có trở thành vật hy sinh của Thiên Sứ ký sinh này không đây…
Điều này còn có thể giải thích tại sao anh ấy lại cảm thấy mình chính là nhân vật chính của vở kịch, một kẻ đặc biệt, nguyện giúp mình che giấu bí mật… Gia tộc Zoroast nắm giữ đường tắt ‘Kẻ Trộm’, cũng chính là đường tắt có thể đánh cắp năng lực phi phàm của người khác, nên Leonard có thể tìm và tham dự tụ hội Ẩn Sĩ Vận Mệnh cũng chẳng phải chuyện gì quá khó hiểu… Bảo sao trước kia anh ấy lại chủ động yêu cầu sử dụng Mạch Máu Trộm Cắp, thì ra là có một lão già hỗ trợ, chỉ đúng một phát đã đánh cắp được năng lực mạnh mẽ nhất của Megos rồi…
Ha, Ẩn Sĩ Vận Mệnh cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một đám tội phạm trộm cắp và lừa gạt, cùng lắm là đổi mục tiêu đánh cắp và lừa gạt thành thời gian với vận mệnh mà thôi…
Tóm lại, lão già của anh bạn thi nhân chẳng có vẻ gì là người tốt, mình phải tìm cách nhắc nhở anh ấy một chút… Nhưng vấn đề ở chỗ, họ luôn luôn đi cùng nhau, cảnh báo sẽ chỉ làm bộc phát vấn đề thôi.
Dòng suy nghĩ của Klein xoay vòng vòng nhưng mãi mà chẳng nảy ra ý nào, hắn đành phải tạm thời bỏ nó qua một bên, chuẩn bị viết thư hỏi thăm thầy Azik và “Con Rắn Thủy Ngân” Will Oncetine xem họ có biện pháp gì không.
Chỉ trong vài phút ấy thôi, thậm chí hắn còn có ý định lợi dụng “Kẻ Nghịch Thần” Amon. Đơn giản mà nói là tiết lộ thông tin vị Thiên Sứ gia tộc Zoroast đang ký sinh Leonard Mitchell cho người con của Chúa Sáng Thế này, để Thần đi qua “ăn” luôn “ký sinh trùng” kia.
——Theo những gì Klein biết, vào Kỷ thứ Tư, gia tộc Amon ủng hộ Đế quốc Tudor, trong khi gia tộc Zoroast lại thuộc Đế quốc Solomon, hiển nhiên hai bên là kẻ địch của nhau. Hơn nữa, căn cứ vào Định Luật Bảo Toàn Đặc Tính Phi Phàm, trong cùng một đường tắt, nếu Danh sách của các cường giả càng cao, xung đột giữa họ sẽ càng thêm gay gắt, tựa như cuộc tranh đấu giữa hai “Con Rắn Thủy Ngân” vậy.
Xui thay, hiện thực khó khăn đã giới hạn biện pháp này lại, cuối cùng Klein đành phải từ bỏ. Vì một là hắn vốn không biết phải tìm “Kẻ Nghịch Thần” Amon ở đâu. Hai là hắn lo lắng cuộc tranh đấu ở cấp độ Thiên Sứ sẽ trực tiếp phá hủy Leonard Mitchell. Ba là rất có thể một Amon vô cùng hùng mạnh sẽ trở thành chuyện tồi tệ và nghiêm trọng.
Trước hết cứ để Emlyn đi giao dịch thử đã, tiện quan sát tình huống cụ thể luôn. Chờ đến khi nắm bắt nhiều chi tiết hơn thì quyết định sẽ làm gì tiếp cũng không muộn… Klein dừng suy nghĩ, nói với ma gương Arrodes qua máy thu phát vô tuyến:
“Đặt câu hỏi đi.”
Tạch tạch tạch, âm thanh của máy thu phát vô tuyến trở nên chậm hơn, hết sức nhẹ nhàng phun giấy trắng mờ ảo ra:
[Không, không cần đâu ạ.
Đây là thứ đi kèm với câu hỏi của tôi, không cần phải tuân thủ quy tắc.
Chủ Nhân vĩ đại, tôi cảm nhận được sự tồn tại của một vật kỳ lạ bên ngoài phòng ngài, song lại không cách nào nhìn thấu được. Ngài có thể nói cho tôi biết đó là gì không ạ?]
Gương ma này ấn tượng đấy chứ, hình như nó có thể trông thấy bất cứ thứ gì, chỉ là nếu liên quan đến cấp cao thì sẽ bị quấy nhiễu, bị kiểm duyệt làm mờ… Klein thản nhiên đáp:
“Xúc Xắc Xác Suất.”
Giữa tiếng lách cách, Arrodes lại hiện lên một trang giấy trắng kỳ ảo ghi từ mới:
[Là nó ạ… Chủ Nhân vĩ đại, ngài có thể đặt câu hỏi.]
Klein nghĩ ngợi một chút rồi hỏi:
“Ngươi có muốn đề cập đến điều gì khi nói về Xúc Xắc Xác Suất không?”
Lúc này, máy thu phát vô tuyến như thể rạng rỡ hơn một chút, không còn trông ảm đạm như trước. Giấy trắng huyền ảo cũng từ từ phun ra:
[Nó là cái tên cực kỳ hẹp hòi, cực kỳ thù dai. Chủ Nhân, ngài phải mau chóng đưa nó cho người khác!
Nó là vật phẩm được hình thành từ Tính Độc Nhất của đường tắt ‘Bánh Xe Vận Mệnh’. Ngài có thể đưa nó cho bất cứ một “Con Rắn Thủy Ngân” nào, các Thần sẽ vô cùng cảm kích ngài. Tóm lại, nó không phù hợp để làm tôi tớ của ngài đâu.
Không khí sắp tiêu tán. Tôi tớ trung thành và khiêm tốn của ngài, Arrodes không thể không rời đi. Một lần nữa, ca ngợi ngài, Chủ Nhân vĩ đại của tôi, kẻ thống trị ngự trên Linh giới. Bái bai~]
Tính Độc Nhất… Xúc Xắc Xác Suất lại là Tính Độc Nhất của đường tắt ‘Quái Vật’… Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy thứ gọi là Tính Độc Nhất, quả nhiên đáng sợ thật, có thể số hóa toàn bộ thế giới hiện thực cơ mà… Đường tắt ‘Quái Vật’ được gọi là đường tắt ‘Bánh Xe Vận Mệnh’, vậy Danh sách 0 là “Bánh Xe Vận Mệnh” à? Klein nhìn chiếc máy thu phát vô tuyến đã khôi phục về vẻ bình thường, nhất thời vẫn miên man bất định.
Hắn chẳng hề nảy sinh cảm giác tham lam đối với Xúc Xắc Xác Suất. Dù gì nó cũng không thuộc về đường tắt ‘Thầy Bói’, mà tác dụng phụ của nó lại đáng kinh hãi tột cùng. Ngoài ra, hắn còn sợ rằng theo thời gian, viên xúc xắc thù dai khi sẽ hấp dẫn “Kẻ Nuốt Đuôi” Ouroboros đến đây.
Kể cả có đưa thứ này lên phía trên sương xám để cách ly và phong ấn, vẫn có khả năng cao nó sẽ số hóa toàn bộ mảnh không gian thần bí kia. Không chừng về sau tụ hội Tarot sẽ biến thành một trò boardgame nhập vai mất thôi… Klein chưa từng tiếp xúc với loại sự vật có cấp độ cao thế này nên hoàn toàn không thể phán đoán ra, sau khi ném Xúc Xắc Xác Suất lên phía trên sương xám sẽ có chuyện gì phát sinh.
Hắn quyết định sẽ tiếp tục đe dọa xúc xắc, thành công gửi nó tới Đảo Olavi, giao cho thành viên Học phái Sinh Mệnh có biện pháp phong ấn nó. Về vấn đề nhiệm vụ này có vượt quá thù lao được nhận hay không, hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Bởi lợi ích lớn nhất hắn gặt hái được chính là tình hữu nghị với “Con Rắn Vận Mệnh” Will Oncetine.
…
Backlund, giáo đường Bội Thu.
Emlyn White đang cầm chiếc huy hiệu nhỏ cỡ con mắt, thầm bật cười:
‘Thế Giới’ dài dòng quá. Chẳng phải chỉ là đến phố Pinster ở quận Bắc tìm một Kẻ Gác Đêm tên Leonard Mitchell thôi sao? Lại còn đặc biệt nhấn mạnh rằng đối phương có bí mật gì đó, khả năng cao còn có thể kéo người nhập mộng nữa.
Dám nghi ngờ năng lực của mình à!
Emlyn đứng lên, thay sang trang phục áo đuôi tôm và sơ mi trắng, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Hehe, hắn có bí mật thì mình cũng có bí mật. Mình dám cá, Đấng Nibbs hay mấy vị Bá tước kia đang âm thầm quan sát mình, nếu thật sự có tai nạn gì thì nhất định sẽ trợ giúp... Nhập mộng… Emlyn trầm tư một hồi, lấy mấy cái bình nhỏ đựng đầy vật liệu giàu linh tính ra, điều chế một bình nước thuốc màu xanh thẳm.
Cất bình và thuốc đi, anh ta cầm mũ phớt lụa lên, bước ra khỏi phòng nghỉ. Sau khi tạm biệt Giám mục Utravsky, anh ta rời khỏi giáo đường Bội Thu.
Lúc này đang là ban trưa nhưng bầu trời Backlund vẫn âm u, sương mù mờ nhạt như hơi nước tràn ngập muôn nẻo.
Emlyn nheo mắt, đội mũ lên và tự nói:
“Ánh nắng mặt trời hơi chói đấy…”
Anh ta ngăn một chiếc xe ngựa cho thuê lại, đi thẳng tới trạm tàu hơi nước ngầm, tiêu 6 penny mua vé ghế hạng nhất tới quận Bắc.
Đi bằng phương tiện này sẽ giúp anh ta tiết kiệm được nhiều thời gian hơn!
Hơn bốn mươi phút sau, anh ta đã có mặt tại điểm đến, đứng trước cửa căn hộ số 7 phố Pinster.
Emlyn lịch sự kéo chuông cửa, kiên nhẫn chờ một lát.
Ngay khi anh ta chuẩn bị lấy giấy ra ghi chú rồi nhét vào khe cửa, hẹn thời gian lần đến thăm sau thì bất chợt nghe thấy tiếng bước chân lười nhác vọng tới.
Nghe không giống người hầu… Emlyn thoáng gật đầu, cầm bình thuốc đã điều chế kỹ càng từ trước, vặn nắp tu ừng ực cạn cả bình.
Thế rồi, anh ta trông thấy cánh cửa mở ra, trông thấy một người đàn ông tóc đen mắt xanh lục xuất hiện ngay trước mặt, trông thấy đối phương đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng ở nhà và quần dài đen. Vạt áo bỏ ngoài quần, đung đưa theo gió, khí chất thanh cao phóng khoáng lộ ra chút tự do, không bị trói buộc bởi khuôn phép nào.
Dù là tín đồ Đêm Tối, nhưng phải nói rằng khuôn mặt tên này cũng miễn cưỡng sánh được với Huyết tộc chúng ta đấy… Emlyn bỏ mũ xuống, khẽ ngước cằm lên:
“Chào buổi sáng, ngài Leonard Mitchell phải không?”
Leonard khe khẽ nhíu mày, nhìn quý ngài điển trai với đôi mắt đỏ nổi bật đứng đối diện. Anh giơ tay che miệng như thể lơ đãng ngáp một cái:
“Anh là?”
“Một vị khách đến thăm. Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.” Emlyn cũng không để lộ thân phận của mình, mỉm cười hơi cao ngạo, cất tiếng.
Cái thái độ đó, cái cảm giác đó khiến Leonard vô thức cảm thấy cực kỳ quen thuộc, như thể anh đang nhìn thấy chính mình của quá khứ, cái thời điểm mà anh luôn cho rằng bản thân là đặc biệt nhất, là nhân vật chính của thời đại này.
Anh hắng giọng, nói:
“Tôi chỉ là một người dân bình thường, cũng không tiếp nhận ủy thác.
Nếu có chuyện gì thì anh hãy tìm thám tử tư.”
Emlyn White cười tươi, đáp:
“Chỉ có anh mới hoàn thành được chuyện này thôi.”
Anh ta đưa mắt nhìn trái liếc phải, tiếp tục:
“Tôi muốn mua một món vật phẩm thần kỳ có thể đánh cắp năng lực phi phàm của người khác.”
Ánh mắt Leonard tập trung lại, anh trầm giọng xuống:
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Bấy giờ, Emlyn không đáp ngay mà chỉ nhìn quanh một vòng, tặc lưỡi cười nói:
“Ấn tượng đấy, suýt thì tôi đã không nhận ra mình bị kéo vào giấc mơ rồi.”
Anh ta không vội vàng thoát khỏi nơi này ngay. Dưới vẻ mặt nghiêm trọng của Leonard Mitchell, anh ta lấy chiếc huy hiệu cỡ nhỏ đến từ ‘Thế Giới’ ra.
Leonard nhìn thoáng qua, sắc mặt dần bình tĩnh lại. Anh hơi nghiêng đầu và ngừng lại vài giây.
Không một tiếng động, Emlyn White trông thấy cảnh tượng tứ phía nhanh chóng vỡ vụn rồi biến mất, giống như mặt kính bị đánh vỡ.
Leonard cười khẩy, chỉ vào trong nhà:
“Vào rồi hãy nói.”
_____
(1) Giáo hoàng giáo chủ: Giáo hoàng là người đứng đầu Giáo hội Công giáo, do Hội đồng Hồng y giáo chủ bầu ra, giữ chức từ khi làm lễ đăng quang cho tới khi qua đời.
“Giáo hoàng” và “Giáo chủ” vốn dĩ là một, không hiểu sao tác giả lại dùng cả hai từ cùng một lúc.
(2) Chủ chăn (dịch từ Chief Shepherds, được phiên âm “Mục đầu” theo Hán Việt): Theo một số tài liệu mình tìm hiểu thì “Chủ chăn” là tước vị dành cho một linh mục giữ vai trò làm đầu trong việc chăm sóc linh hồn trong một khu vực nhất định thuộc giáo phận (trong truyện gọi là giáo khu) và dưới quyền của Giám mục.
Chief Shepherds còn được dịch là “Đấng làm đầu các kẻ chăn chiên”, nhưng đây chỉ là cách nói trong Kinh thánh chứ không phải một chức sự cụ thể:
Khi Đấng làm đầu các kẻ chăn chiên hiện ra, anh em sẽ được mão triều thiên vinh hiển, chẳng hề tàn héo.
And when the chief Shepherd shall be manifested, ye shall receive the crown of glory that fadeth not away. - I Peter 5:4