Biên: Amon Luo Luo
***
Quận Đông Chester, bên trong trang viên gia tộc Hall.
Audrey ngồi trước bàn trang điểm, đốt cháy một ngọn nến.
Sau đó, dưới ánh lửa hơi lay động, cô nhìn vào mình trong gương. Đôi con ngươi xanh lục dần dần sâu thẳm, khiến cho người khác không thể dời mắt, tựa như ngay cả linh hồn họ cũng muốn đắm chìm vào chúng.
“Audrey, trong giấc mơ đêm nay, ngươi phải duy trì sự tỉnh táo.” Cô dịu dàng tự nói với bản thân.
Đây là một “Tâm lý ám thị” đơn giản.
Bài ca dao cổ được nghe vào lúc hoàng hôn đã mang lại linh cảm cho cô, khiến cô nổi hứng muốn thăm dò giấc mơ của mình, xem có thể tiến vào biển rộng tiềm thức và bầu trời linh tính của toàn bộ sinh linh được không.
Đây là một thử nghiệm mà các “Bác Sĩ Tâm Lý” khác chưa bao giờ nghĩ tới, ít nhất là chưa có trải nghiệm tương tự nào trong những tài liệu tham khảo được cung cấp bởi Hội Tâm Lý Luyện Kim —tự ám thị chính mình, tự thăm dò giấc mơ của chính mình.
Có lẽ mình sẽ tìm thấy dấu vết gì đó về Cự Long Tâm Linh, thậm chí cả Thành Kỳ Tích Leviseyd… Audrey thu hồi tầm mắt, gỡ Lời Nói Dối đã biến thành dây chuyền hồng ngọc xuống, cất nó vào hộp trang sức.
Cô sợ thứ vật phẩm thần kỳ có thể phóng đại cảm xúc này sẽ ảnh hưởng đến mình trong chính giấc mơ của bản thân, tạo nên tổn thương không cần thiết. Vì thế, cô cần xử lý cẩn thận trước.
Xong xuôi, Audrey vô thức nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương, phát hiện ra một ít khuyết điểm trên gương mặt.
Lúc đeo Lời Nói Dối, cô cảm thấy vẻ đẹp của mình khiến cho người người đều bị cuốn hút.
Thức tỉnh đi, Audrey. Chẳng qua đây chỉ là một lời nói dối thôi! Cô giơ bàn tay phải lên, khẽ vuốt gương mặt.
Giờ này, cô thấy rất may vì mình đã đặt tên cho vật phẩm thần kỳ kia là Lời Nói Dối để bản thân luôn tỉnh táo. Bằng không, một ngày nào đó, cô sẽ hoàn toàn ỷ vào nó, không chịu đối mặt với chính con người thật của mình. Mà một khi cô đã đánh mất nó, rất có thể sẽ trực tiếp mất khống chế.
Những cô gái có vẻ ngoài khá phổ thông kia mà đeo Lời Nói Dối này lên, khiến cho dung mạo mình trở nên hoàn hảo, chắc sẽ không bao giờ muốn bỏ ra nữa, sống chết cũng phải giữ lại… Đối với một Người Phi Phàm, không thể có trạng thái tâm lý như vậy… Audrey thở dài một tiếng, đứng dậy.
Mặc bộ áo ngủ bằng lụa trơn mịn, cô nhẹ nhàng bước đi trong gian phòng ấm áp như gió xuân với sự mong đợi. Trở lại chiếc giường co giãn mềm mại thoải mái, cô kéo sợi dây ở đầu giường.
Hầu gái thân cận Annie mở cửa bước vào, nhẹ nhàng tắt đèn dầu.
Chẳng mấy chốc, Audrey đã ngủ thiếp đi.
Bên trong thế giới mơ hồ, cô bỗng giật mình, ý thức được mình đang nằm mơ.
Cô hứng thú nhìn quanh một vòng, tự nhủ thầm:
Đây chính là “giấc mơ sáng suốt (*)” trong tâm lý học à?
Trong thần bí học cũng có khái niệm tương tự.
Thật sự hữu hiệu. Mình dựa vào “Tâm lý ám thị” đơn giản, thành công bước vào “giấc mơ sáng suốt”. Audrey, ngươi quả là một thiên tài~ Không, không, không, không, đây chỉ là ứng dụng của năng lực siêu phàm thôi, không thể lấy làm kiêu ngạo.
Bấy giờ, Audrey đã biết rõ cảnh mơ trước mắt là gì.
Cô đang bước đi trên một con đường tối tăm chật hẹp, xung quanh là rừng rậm hắc ám, phía trước là một lâu đài với ngọn tháp cao ngất.
Tiếng sói tru kéo dài, tiếng thở dốc rợn tóc gáy và chậm rãi, tiếng thét thê thảm ai oán bị gián đoạn vang lên khắp tứ phía, tạo thành một bầu không khí nguy hiểm và ngột ngạt.
Mình vẫn chưa vượt qua được từ sau vụ ám sát Công tức Negan, vẫn sợ hãi bỗng một ngày nào đó, sẽ có rất nhiều Người Phi Phàm đột ngột tấn công cha mẹ và các anh… Audrey tiến hành phân tích giấc mơ của mình dưới góc độ một “Bác Sĩ Tâm Lý”.
Trong giấc mơ chân thực dị thường này, cô chậm rãi tiến về phía lâu đài gần giống như của tổ tiên gia tộc Hall để lại.
Cô vừa đi, một bóng người thình lình nhảy ra khỏi khu rừng hắc ám. Đó là một Cự Long với lớp vảy toàn thân màu vàng kim, con ngươi vàng nhạt dựng thẳng đứng, cái đuôi to dày có thể quét bay mọi thứ.
Ngũ quan của Cự Long giống với Audrey như đúc, kết hợp với cơ thể của nó, mang lại một cảng giác thiếu tự nhiên và kinh hãi khó tả thành lời.
Audrey giật nảy mình, suýt nữa đã thức tỉnh giỏi giấc mộng. May mắn thay, từng là một “Khán Giả”, cô kịp thời ổn định lại tâm tình.
Điều này khiến cô nhận ra rằng, mình chưa bao giờ thực sự quên đi lần suýt mất khống chế khi uống ma dược “Bác Sĩ Tâm Lý” trước kia. Lúc đó, sự an ủi và khích lệ bản thân cũng như tâm trạng tốt lên chỉ là vẻ bề ngoài. Tổn thương đã cắm rễ sâu trong tiềm thức của cô, thỉnh thoảng sẽ phản chiếu lại trong giấc mơ.
Còn may là hôm nay phát hiện ra, rồi mình sẽ có thể thử nghiệm tiến hành trị liệu trong tiềm thức. Mình là một “Bác Sĩ Tâm Lý” cơ mà! Nếu cứ liên tục xem nhẹ vấn đề này, thời điểm thăng cấp lên Danh sách 6, không chừng mình sẽ mất khống chế vì nỗi sợ ấy… Audrey cẩn thận kiểm tra lại bản thân.
Vừa đi vừa dừng, giấc mơ của Audrey không thay đổi quá liên tục. Nói theo cách kể chuyện thì nó thực sự là một câu chuyện không thỏa mãn.
Cuối cùng, cô cũng đến trước tòa lâu đài kia, nhìn thấy một cái gậy phép dài cỡ cánh tay đảo qua đảo lại giữa không trung, vẩy ra những điểm sáng lóng lánh như ánh sao.
Tòa lâu đài được bao phủ trong ánh sáng bất chợt trở nên lộng lẫy, tất cả âm u ảm đạm đều biến mất hoàn toàn.
Giai điệu của một dàn nhạc diễn tấu truyền ra từ bên trong, từng chiếc đèn khí gas treo trên tường lần lượt sáng lên.
Đây chính là mong đợi tươi đẹp nhất mình từng nghĩ về sức mạnh phi phàm vào thời điểm ban đầu… Đúng là tưởng tượng của một thiếu nữ nhỏ mà… Khóe miệng Audrey cong lên, tâm trạng dần trở nên tốt hơn.
Cô không dừng lại mà vượt qua lâu đài, đi sang rìa cảnh mơ, không còn quan tâm cảnh tượng phía sau mình thay đổi thế nào, câu chuyện được triển khai ra sao.
Không biết đã đi được bao lâu, cô băng qua vùng đồng cỏ hoang vu, tới bên đỉnh một vách núi.
Nhìn ra ngoài, hư vô xám xịt mịt mù kéo dài tới nơi xa, bên dưới thì sâu thẳm đến nỗi dường như không hề có đáy.
Audrey tỉnh táo nhận ra đây chính là biên giới cảnh mơ của mình. Một khi đã rời khỏi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Mà mình rời khỏi đây kiểu gì nhỉ? Nhảy xuống à? Nhỡ ngã chết thì sao… Audrey khó xử nghĩ, không dám mạo hiểm quá.
Sau vài giây suy tư, cô từ từ nảy ra ý tưởng:
Đây là cảnh mơ, nơi này bắt nguồn từ thế giới tâm linh. Là chủ nhân của nó, mình có thể mở ra một con đường bằng ý chí của bản thân!
Ôm ý định thử nghiệm, cô cố cụ thể hóa đồ vật đang nghĩ trong đầu ra giống như ở phía trên sương xám. Điều khác biệt duy nhất là lúc ấy cô nhờ đến sức mạnh của ngài ‘Kẻ Khờ’, còn giờ thì phải tự dựa vào chính mình.
Audrey vươn tay phải, xoè ra rồi hướng xuống Vực Sâu xám xịt mịt mù.
Trước mặt cô, xám xịt mịt mù bỗng dâng trào, để lộ ra từng bậc thang hướng xuống dưới nhưng không nhìn thấy điểm cuối.
Audrey chậm rãi hít một hơi, khẽ nâng váy, đặt chân lên nấc thang đầu tiên.
Cô leo xuống cầu thang từng bậc một, tứ phía ngày càng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi khiến cho người khác xuất hiện ảo giác thính giác.
Nơi này chẳng có gì ngoài xám xịt mịt mù, không thể thấy thứ gì, hiu quạnh và ngập tràn những điều không xác định.
Cuồng phong gào thét liên tục đổi hướng từ các nơi khác thổi tới, khiến cơ thể Audrey hơi nghiêng ngả. Cảm giác sợ hãi từ từ bị xoáy sâu hơn.
Trước khi cô mất kiểm soát cảm xúc, đôi mắt xanh biếc lại tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp như có thể nhìn thấu lòng người.
Audrey đã dùng năng lực “Phân tích tinh thần” để trấn an bản thân!
Cô tiếp tục hướng xuống. Gần chục phút sau, một điểm sáng đột ngột lóe lên giữa xám xịt mịt mờ chung quanh.
Audrey đề phòng nhìn theo, chỉ thấy điểm sáng đó chính là bản thân mình khi vừa uống xong ma dược, suýt bị biến thành quái vật Cự Long, gần như mất khống chế. Các cảm xúc lo lắng, hoảng hốt, e sợ, sốt ruột lộ rõ trên mặt.
“…Đây chính là bóng ma kia của mình trong tiềm thức à?” Audrey lờ mờ hiểu ra sau khi rời khỏi cảnh mơ, cuối cùng cô đã đi đến đâu.
Cô không vội giải quyết bóng ma này, tràn ngập mong đợi mà tiếp tục bước từng bước xuống.
Căn cứ vào lý luận của Hội Tâm Lý Luyện Kim, tiềm thức nằm dưới đáy chính là mục đích của cô, là biển tiềm thức tập thể của tất cả các sinh vật!
Trong quá trình thăm dò, Audrey lại nhìn thấy bản thân đang nghe cha mẹ kể chuyện hồi còn nhỏ. Cô nhìn thấy bản thân coi trọng hình tượng nhưng thực chất lại không nhã nhặn đến vậy, nhìn thấy bản thân tham gia Hội Tarot, chỉ là những điểm sáng liên quan tới phần sau thì bị sương mù màu xám vây chặt kín.
Đây đều là những thứ nằm trong tiềm thức của mình… Chúng ảnh hưởng đến tính cách và hành vi của mình sao? Audrey phân tích bằng tri thức tâm lý học theo bản năng.
Bên những điểm sáng lập lòe khác biệt, cảm xúc của cô đã nhiều lần gần như bị đẩy tới biên giới sụp đổ vì cuộc thăm dò cô độc, không thấy mục tiêu, dài đằng đẵng này. Nhưng cô đều kịp sử dụng năng lực siêu phàm “Trấn an” lên chính mình.
Ngay khi cô bắt đầu mất sạch cảm nhận về thời gian đã trôi, cô nhìn thấy bậc thang cuối cùng.
Phía trước bậc thang là một “mặt đất” kiên cố, mơ hồ và xám xịt. Phía trên nó, những dòng ánh sáng và bóng tối luân phiên tới lui, chồng chất lên nhau, tựa như một biển rộng hư ảo.
Biển tiềm thức tập thể… Audrey hướng về trước mấy bước, ngẩng đầu lên, bất ngờ phát hiện ra “xám xịt mịt mù” không còn che khuất tầm mắt mình nữa, bầu trời cao rộng đã hiện ra.
Nơi ấy có vô số bóng dáng khó mà miêu tả, bảy ánh sáng trong vắt chói lọi với các màu sắc khác nhau ẩn chứa tri thức vô tận.
Audrey mím môi, mừng rỡ thì thầm:
“Bầu trời linh tính.”
Rồi, cô cẩn thận từng chút một, bước về phía trước, bắt đầu thứ mà cô tự gọi là cuộc thám hiểm.
Những bóng dáng ánh sáng kia hợp thành một biển rộng, thỉnh thoảng lướt qua trước mắt cô. Có cái bao gồm những ký ức cổ xưa bị lửa thiêu cháy, có cái gánh chịu cơn đau đớn cực hạn khi nhìn thẳng vào vật không thể mô tả…
Ngoài phần đến từ cổ đại, đến từ dấu vết của tổ tiên con người, Audrey còn nhìn thấy từng đôi mắt hâm mộ hướng về mình, nhìn thấy hoạt động của những người dân sùng bái Cự Long.
Vừa bước đi, cô phát hiện ra bên trái ở đằng xa có một ngọn núi màu xám trắng. Nó nhô cao mãi, nổi lên khỏi biển ánh sáng và bóng tối. Đỉnh núi bao phủ trong màn sương mờ mịt, trong ánh sáng mơ hồ.
Đó chính là ý thức của một người à? Bên trong biển chính là tiềm thức, còn ra khỏi mặt biển chính là ý thức bình thường? Ồ, người đó đang nằm mơ… Audrey bỗng nghĩ tới một ứng dụng khả thi của “Bác Sĩ Tâm Lý”. Đó là tới gần và trèo lên, trực tiếp ảnh hưởng tới suy nghĩ bên trong tiềm thức đối phương, khiến người đó hành động theo sự sắp xếp của mình một cách tự nhiên.
Nhưng điều này rất khó, lại còn cực kỳ nguy hiểm nữa… Audrey dời tầm mắt đi, không tùy tiện làm thử.
Cô nhớ rất rõ, mục đích lần này của mình là tìm tung tích của Cự Long Tâm Linh và Thành Kỳ Tích Leviseyd.
Audrey lại lướt qua ý thức của hàng chục, hàng trăm người khác, dần cảm nhận được sự mỏi mệt.
“Đến lúc phải về rồi.” Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn về phía xa, lý trí đưa ra quyết định.
Cô đứng ở đó thật lâu, không muốn rời đi.
Lúc Audrey sắp quay người, giữa không trung bỗng xuất hiện một bóng tối.
Đó chính là một đôi cánh xám xịt khổng lồ!
Bên dưới cặp cánh là một con quái vật giống thằn lằn to lớn.
Toàn bộ cơ thể nó được phủ một lớp vảy khổng lồ giống như đá tảng màu xám trắng. Nó có bốn cái chân to dày và mạnh mẽ. Dường như nó đang tắm mình trong những tia sáng còn sót lại khi mặt trời tắt nắng đang dần lặn xuống.
Con quái vật bay đi. Con ngươi màu vàng nhạt, đồng tử thẳng đứng, lạnh lùng và cao ngạo.
Bóng dáng to lớn như trong sử thi của nó nhanh chóng rời xa, biến mất trong biển tiềm thức của tất cả sinh vật.
Cự Long… Cự Long Tâm Linh! Audrey hơi nhảy lên ngay tại chỗ, chợt nhìn trái ngó phải, sợ bị ai đó trông thấy hành động thiếu thanh nhã, thiếu lễ nghi của mình.
Cô hưng phấn xoay quanh một vòng, cực kỳ hài phòng với chuyến thám hiểm này của mình.
Quả nhiên, truyền thống sùng bái Cự Long ở nơi này không phải là không có nguồn gốc. Trong biển tiềm thức của họ có một Cự Long Tâm Linh đang sống… Audrey cưỡng lại ý muốn khen ngợi bản thân, quyết định lập tức trở về, tỉnh dậy từ trong mơ.
Cô không bị thôi thúc muốn tiếp tục thăm dò nữa, vì cô chưa hề chuẩn bị gì về phương diện này. Cô định sẽ thỉnh giáo ngài ‘Kẻ Khờ’ và nhóm ngài ‘Người Treo Ngược’ về vấn đề này vào Hội Tarot tuần sau, hy vọng có thể nhận được chút lời khuyên.
Audrey trở về bằng đường cũ, bước vào “ngọn núi” được hình thành bởi ý thức của bản thân. Sau đó, cô thức tỉnh chính mình, thoát ra khỏi cảnh mơ thành công.
…
Bấy giờ, Danitz cũng đã được cho phép quay trở về phòng.
Gã nhìn Gehrman Sparrow một chút, ngượng ngùng cười nói:
“Chắc anh sẽ không kể những chuyện vừa thấy cho người khác biết đâu, nhỉ?”
____
(*) Giấc mơ sáng suốt (lucid dream): diễn ra khi bạn nhận thức được rằng mình đang mơ và có thể kiểm soát những suy nghĩ, cảm xúc của chính mình trong giấc mơ.