Nhạc Chi Dương hết sức phấn khích, nhớ đến kiếm phổ trong "Kiếm Đảm Lục", "Phi Ảnh Thần Kiếm" hệt như một tấm gương soi rọi rõ ràng từng chiêu từng thức trong "Dịch Tinh Kiếm", những chỗ trước đây vốn khó hiểu giờ đã dần dần có thể thông hiểu tường tận.
Hai đường kiếm pháp này vốn dĩ có cùng gốc gác, đều được truyền thừa phân nhánh từ "Quy Tàng Kiếm", dẫu cho lý thuyết khác biệt, phong cách bất đồng thì kiếm ý bên trong vẫn có sự thống nhất chung. Có đôi lúc những chỗ khó nhằn trong "Phi Ảnh Thần Kiếm" đem quy nạp vào "Dịch Tinh Kiếm" thì lại rất dễ hiểu, còn những điểm sâu xa trong "Dịch Tinh Kiếm" nếu xem xét dựa trên tâm pháp "Phi Ảnh Thần Kiếm" thì thật sự không khó có thể nắm bắt được.
Từ lúc hai đại kiếm phái chia dòng rẽ nhánh đến nay, chưa từng có ai đồng thời sở hữu pháp quyết của cả hai bộ kiếm pháp như thế cả. Xuất chúng như Tịch Ứng Chân hay Vân Hư cũng không hề hay biết kiếm pháp của hai nhà lại có tác dụng kết hợp thủy hỏa, thuận tròn theo vuông kỳ diệu đến thế. Nhạc Chi Dương đối chiếu "Phi Ảnh Thần Kiếm" để tập luyện "Dịch Tinh Kiếm", càng học càng tiến bộ thần tốc.
Đang lúc cao hứng luyện tập, chợt nghe có tiếng cười lạnh, gã đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy trong rừng có kẻ dong dỏng bước ra. Dáng người kẻ ấy gầy đét, năm vết sẹo hằn trên trán lộ rõ trên khuôn mặt xương xẩu càng làm tăng thêm vẻ hung ác của hắn.
Lòng Nhạc Chi Dương chùng hẳn xuống, tay siết chặt thanh sáo ngọc, cười hỏi:
- Trúc Nhân Phong, ngươi ăn hành còn chưa đủ ư?
Trúc Nhân Phong phun đánh phèo một tiếng, hai má đỏ bừng, mấy vết cào tím đen càng thêm nổi bật. Hắn trừng trợn:
- Ngươi thì tính làm thá gì! Không núp bóng kẻ khác thì cũng đi dựa dẫm chim muông, có khí phách thì đơn đả độc đấu với ông nội nhà ngươi này!
Nhạc Chi Dương đảo mắt một thoáng, bỗng đưa sáo lên miệng. Trúc Nhân Phong hoảng hồn vội nhảy lùi về phía sau. Nhạc Chi Dương buông sáo xuống cười sằng sặc. Trúc Nhân Phong biết mình vừa bị trêu, vừa tức vừa thẹn rống lên:
- Tiểu tử thối, có giỏi thì đừng thổi sáo, ta và ngươi tỉ thí võ công, ai dùng tà pháp thì không phải hảo hán.
Nhạc Chi Dương thấy hắn e ngại "Thương Tâm Dẫn", biết rõ kẻ này nội thương chưa khỏi, lập tức mỉm cười:
- Cho dù không dùng tà pháp thì ngươi cũng chả phải hảo hán gì sất! Thôi được, tỉ võ thì tỉ võ, ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục.
Trúc Nhân Phong trước đây bị Phi Tuyết cào cho toác trán, nghỉ ngơi ít hôm vết thương cũng đã dần lành lại, thế nhưng mối hận trong lòng khó mà nuốt trôi, vì vậy hắn bèn lẻn đến đây tìm cơ hội trả thù. Quan sát thấy Nhạc Chi Dương đang luyện kiếm, trong lòng hắn bức rức không yên liền xông ra gây hấn, bỗng thấy Nhạc Chi Dương nhận lời ứng chiến, hắn không khỏi mừng rỡ, vội cướp lời:
- Thống nhất như vậy đi, không được lật lọng.
- Cháu nhà ngươi thèm lật lọng ấy! - Nhạc Chi Dương cười khì khì: - Ngươi muốn dùng binh khí hay là tay chân?
Trúc Nhân Phong cười gằn:
- Nói gì lạ thế? Phái Yến Nhiên Sơn ta xưa nay vốn dĩ tay không thắng cả dao sắc, một đôi tay trần mạnh hơn bất cứ món thần binh lợi khí nào khác. Ta thấy kiếm pháp của ngươi chắc là "Dịch Tinh Kiếm" của lão già họ Tịch rồi. Được, ta sẽ dùng tay không lãnh hội vài ba ngón võ mèo quào của Tịch lão quỷ vậy!
Nhạc Chi Dương cười bảo:
- Cần gì vài ba ngón võ, một con mèo quèn cũng đủ hạ tên vô lại nhà ngươi rồi.
Trúc Nhân Phong cả giận, đang định mắng trả, chợt thấy Nhạc Chi Dương thu sáo lại nhét vào bên hông, hắn ngờ vực hỏi:
- Ngươi không dùng sáo thì làm sao xuất chiêu?
Nhạc Chi Dương bẻ một nhánh cây, cười đáp:
- Sáo là dùng để thổi, chẳng mời loan dẫn phượng thì chớ, chuyện đánh chó này cần một khúc gỗ cũng đủ rồi.
Trúc Nhân Phong giận đến lồi mắt, ngoác miệng chửi:
- Thằng nhãi chó má, đánh thì đánh đi, khua môi múa mép thì có gì là giỏi? Thống nhất rồi đấy, ngươi dùng cành cây đấu với ta, lát nữa không được hối hận.
- Không hối hận! - Nhạc Chi Dương huơ huơ khúc cây, mỉm cười vẫy: - Chó ngoan, mau đến đây!
Trúc Nhân Phong cố nén cơn giận vào lòng, đột nhiên quát lớn một tiếng, tung người xông đến, một chưởng vung ra phía trước, động tác như thể chặt chém, còn ngầm dẫn theo đao pháp của một loại đơn đao.
Nhạc Chi Dương sử dụng "Tử vi đấu bộ", bước chân phức tạp, cả người xoay tròn, lách khỏi chưởng lực của đối phương, lại tung ra một chiêu "Anh Tinh Nhập Miếu" xuất ra từ "Vũ khúc thức", khúc cây hệt như gió giật, đâm chênh chếch về phía khoảng ngực trống của Trúc Nhân Phong.
Trúc Nhân Phong hừ một tiếng, hai chân giậm xuống, eo người quay ngoắc, bàn tay đổi từ vỗ sang quét, năm ngón thoắt co thoắt nhả, tung ra kích pháp của một loại họa kích. Biến hóa của hắn cực kỳ thần tốc, Nhạc Chi Dương không kịp rút tay về, "chát" một tiếng, khúc cây va phải chưởng lực bị vót đi mất một đoạn chừng ba tấc. Trúc Nhân Phong được thể không bỏ qua cơ hội, năm ngón tay xoay vòng, cổ tay trở ngược, cánh tay phải của hắn hệt như bánh xe chuyển động làm dấy lên một màn ảo ảnh, lướt sượt qua cành cây rồi cuốn về phía tay phải đang cầm vũ khí của Nhạc Chi Dương.
Nhạc Chi Dương không kịp đổi chiêu, chân gã bước ngược hướng tinh đẩu, lùi nhẹ về sau như một cơn gió. Trúc Nhân Phong chậm mất một nhịp, chỉ có thể tước gãy cành cây, mũi cây vì thế trở nên nhọn hoắc như một mũi khoan, vòng đến mạn trái rồi đâm về phía eo sau của Trúc Nhân Phong.
Trúc Nhân Phong xoay tròn như gió lốc, hai tay chắp vào dang ra, hệt như thương dài búa lớn, phát ra tiếng gió vun vút đến tê da buốt xương, nhanh nhẹn cực điểm, chẳng thể phân biệt đâu trái đâu phải. Chưởng lực kết hợp ngang dọc dày đặc như một tấm lưới, miệng lưới khi to khi nhỏ, mắt lưới lúc chặt lúc thưa, Nhạc Chi Dương chụp lấy khúc cây chạy lòng và lòng vòng, mấy chiêu kiếm lúc trước vừa ngộ ra thì đến lúc này mười chiêu quên khuấy hết chín, chiêu còn lại cũng là nửa vời không thuần thục, ngoại trừ tránh tránh né né thì một chiêu nửa thức cũng không phát ra được.
Trúc Nhân Phong trúng nội thương không hề nhẹ, một thân võ công vốn chỉ có thể phát huy được năm thành, lúc này chiếm được thượng phong bỗng thấy lồng ngực trở nên nhẹ nhàng, khí thế dâng cao, chỗ kỳ diệu trong "Đại huyền binh thủ" bắt đầu lộ ra, tay chân thoải mái có thể quét tan mọi thứ, chu vi mấy trượng xung quanh thảy đều ngập đầy kình khí, cỏ bay cành gãy hết sức khốc liệt.
Nhạc Chi Dương dần dần không chống đỡ nổi, chỉ đành liên tục tránh né, khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một xa, ban đầu chỉ có vài thước, từ từ đã mở ra đến một trượng. Dẫu cho cách nhau xa như vậy nhưng Nhạc Chi Dương bị chưởng lực ép bức vẫn vô cùng khốn đốn, lòng thầm hối hận vì đã xem thường đối thủ, để cho bản thân bị lâm vào hiểm cảnh.
Hai lần giao thủ trước đây, Nhạc Chi Dương đều chiếm được ưu thế, vì vậy gã có ý lơ là với Trúc Nhân Phong. Giờ đây phải dốc hết sức lực chống đỡ, gã mới biết thật ra so với đối thủ mình vẫn còn kém xa lắc xa lơ. Nhưng gã đã lỡ leo lên lưng cọp rồi, ngoài cách cố đánh hết sức ra thật tình là chẳng còn biện pháp nào khác.
Lại qua mấy chiêu, Nhạc Chi Dương nhắm không đỡ nổi liền xoay người bỏ chạy. Trúc Nhân Phong cả giận quát lớn:
- Chạy đi đâu?
Hắn luyện khinh công "Lăng hư độ kiếp", một bước có thể phóng đi hơn trượng nhẹ nhàng như mây bay, chớp mắt đã đuổi kịp Nhạc Chi Dương, một chưởng phát ra nhắm vào giữa lưng gã. Nhạc Chi Dương nghe thấy hơi gió, sử dụng công phu "Linh Vũ" không tiến mà lùi, tưởng trái mà phải, trước mắt Trúc Nhân Phong hoa cả lên, Nhạc Chi Dương đã thoát khỏi sự truy đuổi của hắn, chạy vòng đến phía sau một gốc đại thụ. Trúc Nhân Phong hét lớn, quét ngang chưởng đánh tới, "ầm" một tiếng, thân cây to cỡ miệng bát theo đó gãy sụm, rào rào đổ về phía Nhạc Chi Dương.
Nhạc Chi Dương biết tránh không khỏi bèn ngửa người theo đà ngã xuống, thân thể trước khi chạm đất liền luân phiên hai chân tiếp đất, cả người hệt như bánh xe lăn tròn về phía trước.
Thân pháp này chẳng những kỳ lạ mà còn tự nhiên, tựa như rồng bay rắn lượn, siêu việt không thể đoán định. Trúc Nhân Phong nhìn đến mức sửng sốt, quên cả tiến lên đuổi theo, chỉ thấy Nhạc Chi Dương lăn một hơi đến hơn cả trượng, thoát khỏi tầm cây ngã, tay trái chống đất bật người nhảy lên. Trúc Nhân Phong lúc này mới tỉnh ra, tay phải như đao ra chiều chém hờ. Màn biến hóa này của Nhạc Chi Dương gần như đã hao sạch tất cả sức lực bản thân, mắt thấy chưởng đến bèn né tránh theo ý thức, chẳng ngờ tay trái của Trúc Nhân Phong bất ngờ ập đến, năm ngón khép lại như một thanh bảo kiếm, đâm thẳng vào giữa ngực của gã.
Bước chân Nhạc Chi Dương đã rối loạn, không kịp tránh khỏi, cảm giác luồng gió sắc thổi thốc lên người, thân thể hệt như rơi vào động băng. Chợt nhiên, gáy gã bị ai đó nắm chặt, người bị kéo tụt về phía sau, ứng theo mũi tay của Trúc Nhân Phong đâm đến, lùi đi đến hơn một trượng mới nhẹ nhàng nhả ra. Nhạc Chi Dương quay đầu nhìn lại, Tịch Ứng Chân đứng đó từ khi nào, một tay chắp sau lưng, sắc mặt điềm tĩnh, ung dung như thần.
Trúc Nhân Phong trông thấy khắc tinh, hấp tấp nhảy ra ngoài vài thước, lớn giọng bảo:
- Tịch Ứng Chân, ông là tiền bối giang hồ cũng muốn cậy đông tranh thắng à? Dù có cậy đông thì lão gia ta cũng không sợ đâu.
Hắn miệng hùm gan sứa, ngoài mặt thì nói không sợ, thật ra sợ đến són ra quần. Trúc Nhân Phong trên người vốn chịu nội thương, một khi Tịch Ứng Chân ra tay, hắn chỉ có nước co cẳng chuồn lẹ. Tịch Ứng Chân hiểu thấu tâm tư của hắn, bật cười:
- Trúc Nhân Phong, sư phụ Thiết Mộc Lê của ngươi ta đã gặp qua hai lần, cho dù có là lão thì cũng không đáng để ta phải lấy nhiều thắng ít.
Trúc Nhân Phong thở phào một hơi, hồi lại không ít dũng khí, cất tiếng:
- Thôi vậy, hôm nay xem như bỏ qua ở đây, hôm khác ta lại đến thỉnh giáo.
Hắn định xoay người đi, Tịch Ứng Chân chợt gọi:
- Chậm đã, ngươi muốn đi là đi ư, đâu có dễ dàng vậy?
Trúc Nhân Phong mặt mày biến sắc, lùi lại một bước, hỏi:
- Lão mũi trâu, ông muốn giữ ta lại?
- Giữ nhà ngươi làm gì? - Tịch Ứng Chân hờ hững đáp: - Ngươi và Nhạc Chi Dương đánh lại một trận nữa, ngươi thắng nó rồi muốn đi đâu thì đi.
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người còn lại nghe thấy đều giật mình. Trận chiến vừa rồi Trúc Nhân Phong xem như đã thắng, võ công giữa hai bên có khoảng cách lớn, Nhạc Chi Dương mà không dùng "Thương Tâm Dẫn" chắc chắn không thắng nổi hắn. Trúc Nhân Phong cũng nghĩ đến điều này, cười lạnh bảo:
- Lão mũi trâu, ta biết rồi, ông muốn nó thổi ra khúc nhạc quái gở ấy để thắng ta chứ gì!
Tịch Ứng Chân liếc nhìn Nhạc Chi Dương, lắc đầu bảo:
- Không thổi sáo, chỉ tỷ võ, ta nói lời giữ lời, người mà thắng trận nữa ta sẽ thả ngươi đi.
Trúc Nhân Phong trợn mắt nhìn hai người, không khỏi ngờ vực, nhưng dựa vào năng lực của Tịch Ứng Chân, cho dù hắn có muốn bỏ trốn cũng chưa chắc được toại nguyện. Nghĩ đến đây, hắn hạ quyết tâm, cười lạnh nói:
- Được, ta đã thắng một lần, ngại gì không thắng thêm lần nữa? Nhưng ta có lời cảnh báo trước, quyền cước không có mắt, nhỡ đâu ta bất cẩn đánh chết nó rồi, lão mũi trâu ông không được làm khó dễ ta.
Tịch Ứng Chân gật đầu hứa:
- Ngươi cứ dùng hết sức, ta tuyệt đối không làm khó.
Trúc Nhân Phong càng thêm ngờ vực, chằm chằm nhìn lão đạo sĩ nhưng cũng không soi thấu được toan tính của ông. Nhạc Chi Dương cũng thấy thấp thỏm, ngước nhìn Tịch Ứng Chân muốn nói gì đó lại thôi. Tịch Ứng Chân xua tay với gã, thấp giọng bảo:
- Nhớ rõ kiếm quyết, toàn lực ra tay, ngàn vạn lần không được do dự.
Nhạc Chi Dương nghe xong lời này, dũng khí tăng vọt, nhủ thầm: "Có tịch đạo trưởng quan khán sau lưng, ta còn sợ gì tên vô lại này nữa?"
Nghĩ đến đây, gã bèn nai nịch lại xiêm y, cười khì khì bảo:
- Được, Trúc Nhân Phong, vừa rồi kể như không tính, chúng ta so tài lần nữa nào.
Trúc Nhân Phong hừ một tiếng, cười gằn:
- Tiểu tử thối, được chỗ chống lưng rồi xem ra cũng cứng mồm phết! Hừ, ta nhường ngươi ra tay trước, lần này mà không vặt được đầu ngươi xuống, chữ “Trúc” của ta sẽ viết ngược lại.
Nhạc Chi Dương gật đầu:
- Hay lắm...
Lời còn chưa nói xong, mũi chân gã chợt nhón lên, hất cát bụi bay mù mịt. Trúc Nhân Phong nằm mơ cũng không ngờ tên tiểu tử này lại chơi trò bẩn như vậy. Hắn tránh né không kịp, mắt bị mấy hạt bụi rơi vào, nhất thời xốn xang khó chịu, nước mắt trào ra.
Bất chợt, một luồng kình phong ập đến chỗ thắt lưng, Trúc Nhân Phong không nhìn thấy đường, đang hoảng hốt ngăn cản, ngờ đâu Nhạc Chi Dương chỉ ra vẻ một tí, nửa chừng lại biến chiêu. Gã hét vang "Trúng!", gậy gỗ chọc vào sườn trái của Trúc Nhân Phong. Trúc Nhân Phong vội vã gập eo lại nhưng đã muộn mất, gậy gỗ lướt xẹt qua người hắn để lại một cơn tê rát.
Trúc Nhân Phong vừa giận dữ vừa kinh ngạc, lùi xa hơn trượng mới đứng vững. Hắn đưa tay kiểm tra chỗ eo, phát hiện đã bị rách da chảy máu, vội lau sạch bụi nơi mắt, gầm lên:
- Thằng chó họ Nhạc, ngươi giở trò?
Nhạc Chi Dương vuốt gậy gỗ, cười khì khì tỉnh bơ:
- Dù ngươi nói gì đi chăng nữa, trận này ta thắng rồi, chúng ta xem như hòa nhau, giờ lấy ba trận thắng hai, ta và ngươi mỗi người đã thắng một trận, trận thứ ba này sẽ phân định thắng bại.
Tịch Ứng Chân cũng không ngờ rằng Nhạc Chi Dương lại dùng mưu kế để giành thắng lợi, song như thế cũng có thể kềm tỏa oai phong của Trúc Nhân Phong, ông liền cười bảo:
- Không sai, hiện tại mọi người đã hòa, dùng một trận cuối phân thắng bại.
Ông đã mở miệng nói vậy, Trúc Nhân Phong cũng không còn cách khác, hai mắt trừng trừng nhìn Nhạc Chi Dương, hận không thể nuốt trọng gã đi cho rồi. Hắn liền không nói không rằng, tung người bổ đến, giở chưởng đánh ra. Nhạc Chi Dương sử dụng bộ pháp né trái tránh phải, hai bên kẻ tiến người lùi. Trúc Nhân Phong tấn công dồn dập hơn mấy trượng, Nhạc Chi Dương chỉ lo tránh né, chẳng hề tấn công lại một chiêu thức nào.
Tịch Ứng Chân xem mà nhíu mày, cao giọng nhắc:
- Nhạc Chi Dương, ngươi làm gì đó? Chỉ biết phòng thủ mà không tấn công thì gọi là kiếm pháp thế nào được?
Nhạc Chi Dương nếm mùi khốn khổ nãy giờ, có phần ngán ngại đáp trả, mấy lần toan phản kích nhưng hầu hết đều vì rụt rè không chắc nên đến giữa chừng lại bỏ ý định. Gã nghe xong lời này bèn xốc lại tinh thần, giở gậy gỗ ra đánh trả lại, nào ngờ mới vung được nửa đường, thủ chưởng của Trúc Nhân Phong liền ập đến, “Rắc” một tiếng, thanh gỗ lại gãy làm đôi.
Tịch Ứng Chân lắc lắc đầu:
- Nhóc con, ai bảo ngươi tấn công như vậy chứ? Ngươi yếu hắn mạnh, lấy cứng chọi cứng chính là tìm đường chết! Hầy, Dịch Tinh Kiếm, Dịch Tinh Kiếm, thứ ngươi đang dùng là "Kiếm", thứ ngươi bước lên là "Tinh" tú, thế mà lại quên mất chữ "Dịch"!
Đoạn tổng cương ấy Nhạc Chi Dương nhớ rõ từng từ từng chữ, thế nhưng đem áp dụng thực tế như thế nào thì lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Gã nghe mấy lời của Tịch Ứng Chân, thầm nhớ lại tổng cương, tâm trí thoáng phân vân. Trúc Nhân Phong thừa cơ xông đến toan xuống tay tàn độc. Nhạc Chi Dương liên tục dùng thân pháp trong "Linh Vũ" mới có thể tránh khỏi chưởng phong, gã hét lên:
- Tịch đạo trưởng, rốt cuộc làm thế nào mới đúng?
Tịch Ứng Chân đáp:
- Ngươi chẳng phải đã học chơi cờ à? Sao không biến nơi đây thành bàn cờ, biến đối thủ thành quân cờ, chỉ là bàn cờ nơi đây lúc lớn lúc nhỏ, quân cờ thì có thể chuyển động chạy nhảy, lại dùng khẩu quyết trong tổng cương khai thác nó, cứ thử mấy lần ngươi sẽ hiểu thôi.
Nhạc Chi Dương càng nghe càng mơ hồ, sảy không cẩn thận, chưởng của Trúc Nhân Phong bổ đến như rìu, may mà lướt trượt qua người khiến gã toác mồ hôi lạnh. Còn chưa kịp hoàn hồn, gã chợt nghe Tịch Ứng Chân quát lớn một tiếng:
- Đánh bên trái nhắm bên phải...
Nhạc Chi Dương nghe xong chột dạ, ghé mắt nhìn sang, té ra trong khoảnh khắc hai bên va chạm, huyệt Phúc Kết nơi eo trái của Trúc Nhân Phong thoáng lộ ra sơ hở, đây cũng là nơi nội thương của hắn chưa khỏi khiến cho cử động có phần chậm chạp. Nghe thấy lời của Tịch Ứng Chân, Trúc Nhân Phong cũng lo sợ Nhạc Chi Dương sẽ tấn công vào nơi đó, hắn liền thu hồi chưởng trái đang tung ra để quay về bảo vệ vị trí hiểm yếu bên sườn trái.
Trong lòng Nhạc Chi Dương chợt sáng tỏ như gương, cái gọi là "Đánh trái nhắm phải" chẳng qua chỉ là lời nói lung lạc chứ không hẳn là khuyên gã thật sự đánh vào bên mạn trái. Trúc Nhân Phong lo khư khư bảo vệ sườn trái, trong lúc xoay người, phía ngực mé phải chợt lộ ra sơ hở. Nhạc Chi Dương không nghĩ ngợi nhiều, nhấc gậy gỗ lên, dùng một chiêu “Cơ Nguyệt Đồng Lương” điểm vào huyệt Chương Môn phía ngực phải của Trúc Nhân Phong.
Đây chính là sát chiêu thuộc Thiên Cơ Thức, tùy cơ ứng biến, hết sức sáng tạo. Trúc Nhân Phong giật mình vội vã gập người vung chưởng, cật lực đón đỡ gậy gỗ. Nào ngờ Nhạc Chi Dương người kiếm hợp nhất, biến hóa khôn lường, bất ngờ vòng ra phía sau đâm một kiếm vào giữa lưng hắn.
Trúc Nhân Phong bị rối loạn trận cước, đành phải nép sát người xuống, bò nhũi về phía trước, tư thế xấu xí dị hợm, nhưng nhờ đó mà tránh được nơi yếu hại sau lưng. Gậy gỗ quét qua đầu vai, hắn nhất thời vừa tê vừa nhói, bên tai văng vẳng tiếng Tịch Ứng Chân vỗ tay cười to:
- Hay, hay, hay cho "Đánh trước nhắm sau”!
Trúc Nhân Phong bỗng nhiên vỡ lẽ, một chiêu "Cơ Nguyệt Đồng Lương" kia hóa ra cũng là hư chiêu nốt, mục đích thật sự chính là chỗ hiểm sau lưng hắn, cứ hai giả một thật như thế có muốn phòng bị cũng không xong. Trúc Nhân Phong vừa thẹn vừa giận, một tay vỗ đất, bật người đứng dậy, chợt thấy gậy gỗ bay đến như muốn đâm thẳng vào mặt mình, hắn tức thì quát lớn, tay trái đỡ lấy gậy, tay phải hình thế như đao phủ vỗ về phía ngực Nhạc Chi Dương, hận không thể phanh ngực mổ bụng, lôi hết tim gan phèo phổi của gã ra một lượt.
Nhưng hắn chỉ đề phòng gậy gỗ, chứ không ngờ điểm ảo diệu của Dịch Tinh Kiếm lại nằm hết dưới chân. Đẩu bộ thay đổi, phương vị của người và kiếm cũng lập tức thay đổi theo, cây gậy gỗ hệt như một cánh chim, nhẹ nhàng lượn qua chưởng lực của Trúc Nhân Phong, điểm vào huyệt Đào Đạo nằm giữa gáy và sống lưng hắn.
Nơi đây chính là sơ hở hiện tại của Trúc Nhân Phong, hắn nghe thấy tiếng gió vội bước về phía trước, trở chưởng đánh vào bụng dưới của đối thủ, ngờ đâu Nhạc Chi Dương vừa ra tay lại thu về, đẩu bộ chuyển động, gậy gỗ đổi hướng nhắm vào huyệt Kinh Môn của Trúc Nhân Phong. Chỗ này không hề có phòng bị, Trúc Nhân Phong trong lúc hoảng loạn, vội vã thu hồi chưởng lực, thế nhưng cách đổi chiêu của hắn cũng nằm trong dự tính từ trước của Nhạc Chi Dương. Kiếm của gã tùy theo sự điều động, mũi gậy lại nhắm về phía huyệt Thiên Khoát trước ngực hắn. Trúc Nhân Phong bất đắc dĩ đành phải rụt tay về che chắn huyệt đạo.
Nhất thời hai bên di chuyển hỗn loạn suốt mấy vòng. Mỗi một kiếm của Nhạc Chi Dương tựa hồ đều là hư chiêu, như thể chưa bói đã biết, cứ một chiêu kiếm tiếp theo tung ra là luôn nhắm vào đúng sơ hở của Trúc Nhân Phong, mà sơ hở ấy do chính chiêu kiếm trước đó bức ép tạo thành. Việc này giống như đánh cờ, một khi đã giành lợi thế trước thì nơi nơi đều sẽ chiếm tiên cơ. Trúc Nhân Phong liên tục bị khống chế, vất vả ngăn trái đỡ phải, rõ ràng là võ công cao hơn đối thủ nhưng lại không có sức đánh trả. Tịch Ứng Chân ở bên cạnh khoan khoái quan sát, không kềm được vuốt râu khen:
- Thời trước mà sau, thời sau mà trước, một nước đi sai, cả bàn tan tác.
Trúc Nhân Phong rơi vào thế bị động, cảm thấy gò chân bó tay, cơn bức bối trong lòng khó mà miêu tả được. Nhạc Chi Dương vào thời khắc sống chết này lại ngộ ra điểm ảo diệu của việc giành tiên cơ, gã mắt dõi tay huơ, chỉ đông đánh tây, kéo sao Tham nối sao Thương, bước sao Liễu nhảy sao Tỉnh, rời sao Tâm bỏ sao Quỷ, tiến nhập Tử Vi, giẫm qua một loạt hai mươi tám bước, đảo ngược Thất Diệu Ngũ Hành, bộ pháp dẫn theo thân pháp, thân pháp dẫn theo kiếm pháp, thoải mái tự nhiên, ung dung xảo diệu, qua lại dưới bóng trăng hệt như thiên tiên giáng trần.
Trúc Nhân Phong liên tiếp lùi về sau, chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là bóng người bóng gậy, lòng vừa giận vừa kinh ngạc, thầm sinh ra một nỗi sợ hãi, lại nhìn sang phong thái rạng ngời của Nhạc Chi Dương, trong lòng càng thêm cáu tiết vô cớ. Lại qua mấy chiêu nữa, đầu hắn nảy ra một ý nghĩ, chợt hiểu ra vấn đề: "Lão tử hồ đồ mất rồi, thằng chó ấy có phải dùng kiếm thật đâu, chỉ là một khúc cây ta há sợ gì chứ."
Nghĩ đến đây, hắn vờ lui hai bước, ngầm vận “Huyền Âm Ly Hợp Thần Công”. Môn nội công này vừa cương vừa nhu, tản ra thì như làn nước xuân, hợp lại như tảng băng cứng. Chân khí trong người Trúc Nhân Phong chuyển động lấp đầy vào lồng ngực, vừa khớp lúc Nhạc Chi Dương đâm về phía huyệt Thiên Trung của hắn. Huyệt này còn gọi là Trung Đan Điền, vốn là nơi trọng yếu của tim phổi, một khi đánh trúng thì không chết cũng tàn phế.
Nhạc Chi Dương cứ tưởng Trúc Nhân Phong chắn chắn sẽ tránh né, nào ngờ gậy gỗ một đường đánh thẳng đã trúng đích. Nhạc Chi Dương còn chưa kịp vui mừng đã cảm thấy nơi gã vừa điểm vào cứng như ván thép, mũi gậy đâm vào bị một luồng kình lực trong cơ thể Trúc Nhân Phong tràn ra bẻ gãy thành hai khúc.