Tình thế hai bên biến chuyển đột ngột, sắc mặt Tịch Ứng Chân khẽ thay đổi, vội hô:
– Mau lùi lại…
Lời còn chưa dứt, đùi phải Trúc Nhân Phong nhấc lên, khí thế như một ngọn thương dài, chọc vào vùng thân dưới của Nhạc Chi Dương
Một chiêu này vô cùng thâm hiểm, Nhạc Chi Dương vừa lùi vừa giơ khúc cây ra điểm vào huyệt Tam Âm Giao trên gót chân của đối thủ.
Tam Âm Giao chính là vị trí hội tụ của ba đường âm mạch trên cơ thể, một huyệt bị khống chế, ba mạch đều sẽ bị tổn thương. Thế nhưng Trúc Nhân Phong không thèm né tránh, vẫn đá về phía trước. Cần biết rằng, sư phụ Thiết Mộc Lê của hắn là nhất đại tông sư, Trúc Nhân Phong kề cận lão lâu ngày thành ra “mưa dầm thấm đất”, khả năng quan sát cũng cực cao, từ đầu trận so tài đến nay đã nhìn thấu được biến hóa trong Dịch Tinh Kiếm, lúc trước sở dĩ phải lùi bước chỉ vì đã đánh mất tiên cơ, giờ đây giành được lợi thế, mọi chiêu kiếm của Nhạc Chi Dương đều nằm trong dự liệu của hắn, thế nên khúc cây vừa động thì chân khí của Trúc Nhân Phong cũng chuyển dịch theo, rót đầy vào huyệt Tam Âm Giao, còn một cước kia tung ra băm bổ như đồng luyện thép tôi.
Vào thời khắc sống chết ấy, tay phải Nhạc Chi Dương huơ khúc cây, tay trái lận xuống thắt lưng lôi ra thanh sáo ngọc, rồi chẳng kịp suy nghĩ nhiều, gã đâm sáo về phía trước. Đây vốn chẳng phải là bất cứ chiêu thức nào trong “Dịch Tinh Kiếm” nhưng lại thông minh chớp nhoáng, nằm ngoài toan tính của Trúc Nhân Phong. Hắn chỉ thấy bụng dưới nhói lên, hóa ra đã bị sáo ngọc điểm trúng. Lúc này quá nửa nội lực của hắn đều tập trung tại Tam Âm Giao, giữa bụng và ngực hầu như trống rỗng, sáo ngọc điểm trúng vào nơi đây quả thật khiến hắn đau đến thấu ruột gan.
Lúc Nhạc Chi Dương vung sáo ngọc thì đồng thời khúc cây của gã cũng đánh trúng vào gót chân của Trúc Nhân Phong, mượn lực đạo trên đùi của hắn mà lộn nhào trở về phía sau. Lúc đáp xuống, gã bèn giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Trúc Nhân Phong mặt đỏ phừng phừng, hai mắt trợn tròn, thất thểu lùi sâu ba bước rồi bất chợt rống lên một tiếng, ôm lấy bụng dưới chạy thục mạng, chớp mắt đã biến mất sau vạt rừng hut hút.
Nhạc Chi Dương nhìn vào rừng sâu, tim đập thình thịch, vừa rồi thoát chết trong gang tấc, mọi biến hóa đều dựa vào bản năng, giờ đây gã nhớ lại, chiêu thức mà khúc gậy tay phải sử dụng chính là “Hỏa Mộc Thông Minh” trong “Vũ Khúc Thức”, còn sáo ngọc bên tay trái dùng lại là “Linh Dương Quải Giác” trong “Phi Ảnh Thần Kiếm”. Gã trong lúc cấp bách vì tự cứu bản thân mà vô tình xuất chiêu, nào ngờ một phát ăn ngay, lại còn đả thương được Trúc Nhân Phong.
Nhạc Chi Dương càng nghĩ càng thấy kinh ngạc, chợt nghe giọng nói Tịch Ứng Chân truyền đến đằng sau:
– Nhóc con, ngươi không sao chứ
Nhạc Chi Dương quay đầu nhìn lại, lão đạo sĩ đang đứng sau lưng gã, ánh mắt tỏ vẻ quan hoài.
Vừa rồi tình thế nguy ngập, Tịch Ứng Chân bất chấp việc thất tín, xông đến phía sau Nhạc Chi Dương toan ứng cứu, dè đâu chỉ một thoáng chốc sau đó, Nhạc Chi Dương đã chuyển bại thành thắng, còn đẩy lui được cường địch khiến cho Tịch Ứng Chân không khỏi vừa mừng rỡ vừa bất ngờ. Nhạc Chi Dương định thần lại, đáp:
– Tịch đạo trưởng, ta không sao, vừa rồi… vừa rồi…
Gã có điều băn khoăn, muốn nói lại ngập ngừng.
Tịch Ứng Chân mỉm cười, tiếp lời:
– Vừa rồi một chiêu đấy không phải “Dịch Tinh Kiếm”?
Hai má Nhạc Chi Dương đỏ ửng, lắp bắp chẳng biết giải thích thế nào. Tịch Ứng Chân quan sát gã rồi gật gù hỏi:
– Nhóc con, ngươi đã thấy qua sông Hoàng Hà và Trường Giang chưa?
Nhạc Chi Dương đáp:
– Trường Giang thì ta thấy rồi, còn Hoàng Hà thì chỉ nghe kể qua chứ chưa tận mắt chứng kiến.
Tịch Ứng Chân bảo:
– Giang cũng được mà Hà cũng được, chúng đều bắt nguồn từ mảnh đất cằn cỗi phía tây rồi chảy đi khắp vạn dặm, cùng nhau hòa ra biển lớn, sông khi vào biển, lượng nước càng nhiều, thế nước càng mạnh, cái này gọi là “Hợp cửu tất phân, phân cửu tất hợp.” (*)
(ND chú: nghĩa là thứ gì hợp lâu rồi cũng sẽ chia cắt, chia cắt lâu rồi ắt sẽ tái hợp.)
Nhạc Chi Dương nghe mà mông lung mờ mịt, gãi đầu hỏi:
– Tịch đạo trưởng, ý ông là gì vậy?
Tịch Ứng Chân cười khà khà, quay người bỏ đi, vừa đi được vài bước đột nhiên đứng khựng lại. Nhạc Chi Dương đang định đi theo, vừa đến phía sau ông, bỗng thấy lão đạo sĩ mềm oặt hai gối, ngã nhoài xuống đất.
Sự việc diễn ra quá đột ngột, Nhạc Chi Dương sợ đến nhảy dựng, vội cúi xuống xem xét. Tịch Ứng Chân hai tay siết chặt, toàn thân co giật, đôi mắt nhắm nghiền, khóe miệng còn sùi ra một dòng bọt trắng.
– Tịch đạo trưởng, ông sao thế…?
Nhạc Chi Dương hoảng hốt đỡ lấy lão đạo, chỉ thấy người của ông rung bần bật, hệt như lá khô trước gió, đang định dò hỏi chợt nghe Tịch Ứng Chân thều thào qua kẽ miệng:
– Đỡ ta… vào trong.
Nhạc Chi Dương thầm cảm thấy bất an, dìu lão đạo đi về phía hang động. Tịch Ứng Chân yếu ớt vô lực, hai chân lê dài dưới đất, toàn bộ sức nặng đều nhờ vào Nhạc Chi Dương chống đỡ. Nhạc Chi Dương trong lòng bấn loạn, thầm hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ là việc này đến quá sức đột ngột, thật sự khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Gã xông vào hang đá như một cơn gió, Diệp Linh Tô bị giật mình tỉnh giấc, trông thấy tình trạng của hai người, sắc mặt cũng thoáng vẻ hoang mang, cô buột miệng hỏi:
– Tịch chân chân đến lúc phát tác rồi ư?
Nhạc Chi Dương nghiến răng gật đầu.
Trong ba người, lão đạo sĩ tuy là nhân vật hiếm khi ra tay nhất nhưng lại là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cả nhóm. Vẫn biết thời khắc này sẽ sớm phải đến, nhưng khi nó đến thật vẫn là một thứ gì đó tựa như trời long đất lở. Hai người đưa mắt nhìn nhau, mặt ai nấy đều tái mét.
Khí huyết chảy ngược, cảm giác vô cùng thống khổ. Tịch Ứng Chân nằm sóng soài trên mặt đất, phát ra tiếng rên khe khẽ. Hai người Nhạc – Diệp lúc này như tỉnh mộng, Nhạc Chi Dương sốt ruột lẩm bẩm:
– Làm sao bây giờ đây…?
Vừa nói gã vừa liếc nhìn Diệp Linh Tô, thiếu nữ bực bội gắt:
– Ngươi nhìn ta làm gì? Ta có biết giải Nghịch Dương Chỉ đâu.
Nhạc Chi Dương mắt cay mũi nóng, khàn giọng bảo:
– Diệp cô nương, Nghịch Dương Chỉ dù gì cũng là võ công của Đông Đảo, không lẽ một chút biện pháp cô cũng không biết hay sao?
Diệp Linh Tô vừa gấp vừa tức, cao giọng nói:
– Ngươi có ý gì? Không lẽ ngươi bảo ta cố tình giấu giếm, mong cho Tịch chân nhân chết đi ư?
Nhạc Chi Dương đương lúc rối ren, không có bụng dạ tranh luận với cô, gã ôm đầu ngẫm nghĩ một lát rồi rút thanh sáo ra, thổi ngược điệu Chu Thiên Linh Phi Khúc. Diệp Linh Tô thấy gã không quan tâm cứu người, lại còn đi thổi sáo, trong dạ hết sức ngỡ ngàng. Cô nghe xong điệu “Dương Kiểu”, nhịn không được hét lên:
– Tên bịp kia, giờ phút sinh tử thế này mà ngươi còn có tâm trạng bày trò?
Nhạc Chi Dương không để ý tới cô, thổi xong điệu Dương Kiểu lại thổi tiếp điệu Âm Kiểu, chân khí theo âm thanh mà chuyển động, từ mạch Dương Kiểu chảy vào mạch Âm Kiểu. So với lần trước, chân khí lần này di chuyển càng thêm rõ rệt, có điều cảm giác nóng bỏng cũng gia tăng không ít.
Nhạc Chi Dương nóng lòng cứu người không có thời gian suy nghĩ, theo đó lại thổi điệu Dương Duy và điệu Âm Duy. Ban đầu dẫu có chút trở ngại nhưng có lẽ vì lòng chân thành của bản thân nên chân khí bỗng chốc trở nên thông suốt, từ mạch Âm Kiểu chảy về mạch Dương Duy, lại từ Dương Duy rót vào mạch Âm Duy, từ đó về sau trở ngại dần ít đi, chân khí liên tục chảy thông qua Kỳ Kinh Bát Mạch, mọi sự có vẻ xuôi chèo mát mái, chỉ là dường như có điều không thỏa đáng, đó chính là chân khí trong người gã càng lúc càng nóng rực, lúc thổi đến điệu Xung Mạch Dẫn, kinh mạch như muốn bốc cháy.
Trực giác mách bảo Nhạc Chi Dương có chuyện không ổn phát sinh, gã vốn muốn ngừng lại, nhưng lại không cam lòng, lại bất chấp thổi tiếp điệu Đốc Mạch Thao. Chân khí bên trong Xung Mạch của gã thì còn có thể chảy thuận nhưng cứ đến Đốc Mạch là lại đình trệ. Nhạc Chi Dương thổi qua hai lượt điệu Đốc Mạch Thao, chân khí làm cách nào cũng không thể tiến thêm bước nữa, hệt như một con dao được nung đỏ, khuấy động qua lại bên trong Xung Mạch.
Nhạc Chi Dương nhắm không chịu nổi nữa bèn ngừng thổi sáo, thế nhưng luồng chân khí ấy vẫn mặc nhiên tự điều khiển. Nhạc Chi Dương không thể tưởng tượng nổi, thổi lại điệu Xung Mạch Dẫn, định thuận chiều Linh Phi Khúc hòng ép cho chân khí trở lại Xung Mạch. Trước đây khúc nhạc thổi đến đâu, chân khí đều có thể dễ dàng điều khiển đến đó, nhưng giờ đây gã thổi mấy lần liên tục mà luồng khí nóng hôi hổi kia chẳng những không rút lui, trái lại còn làm tình hình biến chuyển xấu đi.
Nếu Linh đạo nhân dưới suối vàng mà biết được, nhìn tình cảnh này nhất định sẽ lắc đầu tặc lưỡi không ngớt. Cần biết rằng, cho dù là võ công hay âm luật, Linh đạo nhân đều là nhất đại tông sư, công pháp mà ông hao tâm phí sức sáng tạo ra sao có thể tùy ý cải biên thêm bớt? Đừng nói một kẻ mới học võ đạo, kiến thức nông cạn như Nhạc Chi Dương mà cho dù có là hạng đại cao thủ, đại tông sư như Linh đạo nhân, muốn sửa đổi bộ công pháp này cũng phải hết sức thận trọng, chỉ cần một tí sơ sẩy cũng sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Nhạc Chi Dương gã lại to gan làm liều, đem khúc nhạc này thổi ngược, tự hãm mình vào thế khó, thế nhưng ngoại trừ bản thân gã ra, những người khác đối với việc này đều không hay không biết. Diệp Linh Tô ngơ ngác ngồi một phía, chỉ nghe gã thổi đi thổi lại Xung Mạch Dẫn, cô giận đến mày liễu nhăn tít, hận không thể tước cây sáo đi rồi đá tên tiểu tử này ra khỏi động cho rồi.
Đang cơn giận, chợt đâu cô nghe thấy một giọng nói sang sảng vọng vào:
– Tịch chân chân, bần tăng có một việc khó hiểu, muốn đến xin chỉ bảo đôi điều…
Diệp Linh Tô tái mặt hoảng hốt, Xung đại sư sớm không đến, muộn không đến, lại xuất hiện đúng vào lúc này. Nếu y mà biết chuyện Tịch Ứng Chân phát tác bệnh cũ, quả thật mọi sự đều sẽ chấm hết tại đây. Cô lúng túng khó xử, lại nhìn sang Nhạc Chi Dương, thấy tên tiểu tử này đang vùi đầu thổi sáo như không biết trời trăng gì, cô bất giác nghĩ thầm: “Hắn làm sao thế này? Chẳng lẽ nhất thời nôn nóng đã hóa thành một tên ngốc dở dở ương ương rồi ư?” Nhưng nếu nhìn kỹ thì lại cảm giác có gì đó không đúng, Nhạc Chi Dương nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ như lửa, mồ hôi ròng ròng rịn xuống thấm ướt cả y phục. Hàng lông mày của gã liên tục giần giật, vầng trán lộ ra một vẻ đau đớn.
Diệp Linh Tô không khỏi bối rối, thầm cảm giác Nhạc Chi Dương đã xảy ra biến cố, nhưng là loại biến cố gì thì cô lại không đoán ra được, rồi cô chợt nghĩ: “Phải rồi, lẽ nào hắn đã sớm phát hiện ra tên lừa trọc và đồng bọn bên ngoài nên cố làm ra vẻ bình tĩnh, diễn một vở Không Thành Kế. Lúc Gia Cát Khổng Minh dùng Không Thành kế cũng là kiểu ung dung gảy đàn thế này, khiến cho kẻ địch không đoán ra tình hình bên trong. Hừ, tên bịp bợm là phường vô lại, sao có thể so với Khổng Minh tiên sinh được, theo ta thấy đây chính là bày trò phá phách gì đó, đúng đúng, nhất định là hắn đang bày trò.”
Đang lúc đoán già đoán non, cô chợt nghe Xung đại sư hỏi:
– Chân nhân không có ở đây à?
Diệp Linh Tô không kịp nghĩ nhiều, mở miệng đáp:
– Phải, ông ấy không có mặt!
Lời còn chưa dứt, tên hòa thượng chợt cất giọng cười dài, cửa động theo đó tối lại, hiện ra một bóng người cao lớn. Kim châm của Diệp Linh Tô đã dùng hết, cô đành phải bật dậy, giơ kiếm chắn ngang trước người Tịch Ứng Chân. Xung đại sư hai mắt phát sáng, quan sát thiếu nữ mấy lượt, ánh mắt lại rớt xuống người Nhạc Chi Dương, thấy gã thổi sáo liên thanh không ngừng nghỉ, mặt y cũng lộ vẻ hoài nghi. Lúc này, Trúc Nhân Phong cất tiếng bô bô đằng sau:
– Lão mũi trâu quả nhiên ngất rồi, tên tiểu tử này giả thần giả quỷ, suýt nữa thì bị nó gạt.
Hóa ra vì công lực Nhạc Chi Dương có hạn, Trúc Nhân Phong trúng đòn trong thoáng chốc, thương thế không hề trầm trọng, có điều trông thấy Tịch Ứng Chân xông đến, hắn sợ lão đạo ra tay cho nên mới xoay người bỏ chạy. Cho dù như thế, hắn bại dưới tay Nhạc Chi Dương vẫn cảm thấy không cam tâm, chạy được một lát liền quay trở lại muốn tìm cơ hội báo thù, nào ngờ vô tình thế nào lại đúng lúc chứng kiến cảnh Tịch Ứng Chân phát tác bệnh ngầm.
Tuy nhiên, oai phong của lão đạo sĩ vẫn còn đó, Trúc Nhân Phong không dám lỗ mãng hành sự, liền vội chạy về thông báo cho Xung đại sư. Đám người vừa chạy đến trước cửa động bỗng nghe thấy tiếng sáo của Nhạc Chi Dương, nhất thời cả bọn nghi thần nghi quỷ, nghĩ thầm nếu đúng là Tịch Ứng Chân tái phát bệnh cũ sao Nhạc Chi Dương còn có nhã hứng thổi sáo, hay là trong chuyện này còn có ẩn tình nào khác?
Tồn tại suy nghĩ này, ba người không dám tiến vào trong động. Nghe một lúc, Xung đại sư mất hết kiên nhẫn, lên tiếng dò hỏi, nếu như Diệp Linh Tô không nói lời nào, ba người cảm thấy khó lường, nhất định sẽ không dám tiến vào trong động. Nhưng cô rốt cuộc cũng còn non kinh nghiệm, một lời vừa thốt ra lập tức bị Xung đại sư phát hiện sơ hở. Hai người Diệp – Nhạc đều ở đây, Tịch Ứng Chân lẽ nào lại vắng mặt cho được? Giấu đầu hở đuôi như thế chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này!
Nhất thời cường địch đều ập đến, Diệp Linh Tô tim đập như sấm, làn tóc mai mướt mồ hôi. Xung đại sư nháy mắt ra hiệu cho Minh Đấu, người đằng sau hiểu ý, vung chưởng đánh ra, một cơn gió mạnh cuốn khắp hang động, đống lửa dưới đất lập tức tắt ngấm.
Diệp Linh Tô bất đắc dĩ đành vung kiếm nghênh tiếp, mũi kiếm xuyên thấu chưởng phong phát ra âm thanh vun vút, thoáng chốc hai bên đã trao đổi được ba chưởng hai kiếm, Minh Đấu đương nhiên không thể tiến về phía trước còn Diệp Linh Tô cũng không có thời gian lo liệu việc khác. Trúc Nhân Phong thừa cơ hội lướt qua hai người, mắt thấy Nhạc Chi Dương vẫn đang lắc la lắc lư thổi sáo ở bên kia, trong lòng kinh ngạc điên tiết, quát lớn:
– Tiểu tử, thổi cái mã cha nhà ngươi, định làm trò gì thế? Dám xem thường người khác ư?
Dứt lời, hắn bỗng dang rộng năm ngón tay chụp vào trán Nhạc Chi Dương.
Nhạc Chi Dương chẳng còn cách nào khác, đành phải gắng gượng kềm cơn khó chịu, buông sáo xuống, trở chưởng đánh về phía cổ tay Trúc Nhân Phong. Trúc Nhân Phong hét lớn:
– Đến hay lắm!
Hắn biến trảo thành chưởng nghênh đón. Hai chưởng vừa chạm nhau, Trúc Nhân Phong chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xuyên thẳng vào lòng bàn tay hắn, cả cánh tay như thể bị đốt cháy, lập tức hét lớn một tiếng, nội kình trút mạnh ra ngoài. Nhạc Chi Dương bị văng lên cao, bắn ra hơn một trượng, lưng chạm vào vách động, vụn đá phía sau lộp độp rơi xuống. Dòng nghịch khí trong cơ thể gã hoành hành dữ dội, đau đớn đến mức cả người gã co rúm lại.
Trúc Nhân Phong đẩy lui được đối thủ nhưng gã cũng không khỏe khoắn gì hơn, luồng hỏa khí kia chiếm cứ lấy thân thể, chẳng những không tiêu tan mà ngược lại còn như một con rắn độc luồn lách vào ruột gan. Trúc Nhân Phong hoảng sợ như gặp ma, gấp rút vận nội công hóa giải hỏa khí, nhất thời không tiện truy kích.
Hai người Minh – Trúc đang cầm chân đối thủ, Xung đại sư lúc này không ai cản trở, lạng người một cái đã đến trước mặt Tịch Ứng Chân, y mỉm cười nhẹ nhàng:
– Tịch chân nhân, đắc tội rồi!
Miệng nói, tay y vươn ra định mò tìm “Thiên Cơ Thần Công Đồ” trong ngực áo của lão đạo sĩ.
Ngón tay còn chưa kịp chạm vào chéo áo, Xung đại sư chợt thấy có gì đó không ổn, vừa ngước nhìn lên bỗng giật mình phát hiện hai mắt Tịch Ứng Chân đang chân mở to, hàng mi dài trừng trợn, tay phải vung ra nhẹ nhàng vỗ về phía ngực y.
Một chưởng này như chậm mà nhanh, tầm bao phủ cực rộng, đừng nói Xung đại sư bất ngờ bị đánh lén mà ngay cả khi nghiêm túc đón đỡ cũng chưa chắc có thể tránh khỏi hoàn toàn. Y kịp thời quyết đoán, vận Đại Kim Cương Thần Lực, khí dồn vào lồng ngực, đỡ thẳng một chưởng sắp đến. Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, Xung đại sư loạng choạng lùi mấy bước, mặt mày đỏ bừng. Y trợn mắt nhìn Tịch Ứng Chân, rồi bỗng không nói không rằng xoay đầu bỏ đi, bước chân như sao xẹt, chớp mắt đã như một làn khói ở xa.
Mãi đến lúc này, hai tên Minh – Trúc mới bừng tỉnh, giương mắt nhìn qua, Tịch Ứng Chân đang xụ mặt xuống, từ từ đứng dậy.
Hai tên thầm biết trúng kế liền quay đầu bỏ chạy thục mạng, gấp gáp như chim bay sổ lồng, hối hả như cá lọt lưới rách, tranh nhau điên cuồng chạy một mạch vào bìa rừng chẳng dám ngoảnh đầu lại.
Hai tên này không quản thân phận, bỏ chạy nhanh như thế thật sự nằm ngoài dự đoán của Tịch Ứng Chân. Ông đang muốn đuổi theo, chợt thấy Nhạc Chi Dương dựa vào vách tường, vẻ mặt đau đớn, vội đến đỡ lấy gã hỏi thăm:
– Sao vậy? Ngươi bị thương à?
Nhạc Chi Dương nhìn ông mà đơ lưỡi cứng họng, nhất thời không nói nên lời. Tịch Ứng Chân khẽ mỉm cười, lại thấy Diệp Linh Tô cũng đang cầm kiếm vẻ mặt sững sờ, liền lắc đầu bảo:
– Không cần nhìn, ta không sao.
Diệp Linh Tô như người trong mơ, lắp bắp nói:
– Nhưng, nhưng ngài…
Tịch Ứng Chân tiếp lời:
– Nếu ta không giả bộ thì sao có thể đả thương tên hòa thượng ấy chứ.
Diệp Linh Tô thở phào một hơi, chỉ nghe Tịch Ứng Chân nói tiếp:
– Ta bình sinh không thích gian trá, tên hòa thượng kia cũng nhất định biết rõ. Nhưng ta không thích không có nghĩa là không làm, người thật thà một khi gian trá ngược lại có thể bất ngờ qua mặt được kẻ thông minh tuyệt đỉnh. Mấy ngày nay ta nghĩ mưu bày mẹo mãi vẫn không tìm ra cách vẹn toàn, đêm qua Trúc Nhân Phong đi rồi quay trở lại, rình mò nấp trong rừng, sau khi phát giác ra hắn ta liền tương kế tựu kế, tạo ra một cái bẫy dẫn dụ Xung đại sư đến đây.
Nhạc Chi Dương và Trúc Nhân Phong sau khi trao đổi xong một chưởng, hỏa khí trong cơ thể gã đã được rút bớt, cơn đau giảm đi đáng kể, nghe thấy những lời này, gã chỉ biết cười khổ:
– Tịch đạo trưởng, ông giả bộ bị thương đã đành, sao còn lừa gạt cả bọn ta?
Tịch Ứng Chân liếc mắt nhìn gã, điềm nhiên đáp:
– Cả các ngươi cũng không thể qua mắt thì làm sao lừa được tên hòa thượng kia?
Diệp Linh Tô chợt phấn khởi, giục:
– Hay lắm, giờ chúng ta cứ thể đuổi theo, tiêu diệt bọn chúng không còn manh giáp.
Tịch Ứng Chân cười bảo:
– Ta cũng đang có ý này, cho dù không giết chúng thì cũng bắt bọn chúng chịu khống chế, để sau khi ta chết đi, bọn chúng sẽ không đến nỗi gây khó dễ cho hai người.
Nói rồi ông phất tay áo xoay người, sải bước đi ra khỏi hang đá. Diệp Linh Tô sợ Tịch Ứng Chân “một tay vỗ không thành tiếng”, lại ngại rằng ông mềm lòng không nỡ xuống tay, vô cớ thả ba tên ác nhân kia trốn thoát, lập tức xách kiếm lên đi cùng ông. Nhạc Chi Dương cũng ráng nhịn cơn khó chịu, đi theo phía sau hai người.