• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Chi Dương giật nảy mình. Hắn vẫn nghĩ là Tịch Ứng Chân giữ bí quyết này, đâu ngờ mấy hôm không gặp mà đã rơi vào tay Diệp Linh Tô. Hắn nghĩ tới đây bất giác hét ầm lên. Diệp Linh Tô nghe tiếng hét liền nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng nhét bí quyết vào trong áo, quay lại thấy Nhạc Chi Dương thì chợt đỏ bừng mặt, tức giận quát: 

- Ngươi gào thét cái quái gì thế?

Nhạc Chi Dương cười nói: 

- Diệp cô nương, ta biết nhất định là cô ăn trộm gà mái nhà người ta.

Diệp Linh Tô đỏ mặt, mắng: 

- Ngươi mới đi ăn trộm gà ấy. Đồ cáo chồn, hồ ly thối. 

Nhạc Chi Dương cười hỏi: 

- Không ăn trộm gà sao? Thế thì lén lén lút lút làm gì vậy? 

Diệp Linh Tô nín lặng, hai má đỏ bừng, trông càng xinh đẹp hơn.

Nhạc Chi Dương nhìn sắc mặt nàng, không nhịn được hỏi: 

- Tại sao cô lại có “Sơn hà Tiềm Long quyết”? 

- Diệp Linh Tô vênh mặt lên, vuốt vuốt tóc mai, cười lạnh hỏi ngược lại: 

- Vậy thì sao? Tịch Ứng Chân có thể xem, sao ta lại không thể xem? 

Nàng nhíu mày, toát ra ánh mắt khiêu khích:

- Thế nào hả? Ngươi cũng muốn xem à? Hừ, được rồi, ngươi cầu xin đi, ta sẽ cho ngươi xem một chút.

Nhạc Chi Dương nhún vai, hững hờ đáp: 

- Không phải chỉ là một tờ giấy rách thôi sao? Có gì đáng để xem.

- Được lắm! Diệp Linh Tô lạnh lùng nói. Đây chính là võ học xưa nay hiếm có, bao nhiêu người tập võ nằm mơ cũng muốn được xem một lần. Hừ, ta không tin ngươi không động tâm chút nào?

Nhạc Chi Dương cười nói: 

- Ta muốn xem thì đã xem từ lâu rồi, cần gì phải chờ tới tận bây giờ? Võ công thôi mà, chẳng có gì hay ho lắm, có thể học thì học, không học được cũng không sao. 

Diệp Linh Tô nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Cô chợt thấy tai mình nóng lên, chớp chớp mắt, nhỏ nhẹ hỏi: 

- Ngươi, ngươi thật sự không xem à?

- Không xem, không xem! Nhạc Chi Dương xua xua tay. Một chữ cũng không xem.

Diệp Linh Tô nhìn hắn, ánh mắt bỗng nhu hòa, khẽ hỏi: 

- Nhạc Chi Dương, ngươi tính làm gì tiếp theo?

Nhạc Chi Dương sắc mặt u ám:

- Trở về kinh thành! Ta muốn tra ra hung thủ sát hại cha ta!

Diệp Linh Tô bậm môi, một lát sau mới lên tiếng: 

- Ai kia thì sao? Ngươi có gặp nàng hay không?

- Ai cơ? 

Nhạc Chi Dương sững sờ.

- Chu Vi ấy! Diệp Linh Tô lơ đãng nói. Không phải nàng cũng ở kinh thành sao?

Nhạc Chi Dương lúng túng, không biết bắt đầu nói từ đâu. Diệp Linh Tô liếc nhìn hắn, ánh mắt u uẩn, cúi đầu nhìn xuống mũi chân, rầu rầu hỏi: 

- Sao lại không nói chuyện nữa? Ngươi đến kinh thành thì chẳng phải là có thể gặp được nàng ư?

Nhạc Chi Dương thấy dáng vẻ cổ quái này liền mơ hồ đoán được tâm tư của nàng, đột nhiên như bị ma xui quỷ khiến bật hỏi: 

- Diệp cô nương, cô còn nhớ Giang Tiểu Lưu chứ?

Diệp Linh Tô tức giận hỏi: 

- Ngươi nhắc đến hắn làm gì? 

Nhạc Chi Dương đã thốt ra miệng đành tiếp tục: 

- Cô không biết chứ hắn khen cô lắm đấy. Hắn nói cô chiếm một nửa vẻ đẹp trong thiên hạ, mặc cho những người khác chia đều một nửa còn lại. Con người hắn, khục, có chút thô lỗ nhưng tâm địa không xấu......

Hắn biết Giang Tiểu Lưu thích Diệp Linh Tô, cố ý hết sức vun vào cho bạn, không ngờ chưa nói dứt lời đã thấy thiếu nữ trắng bệch mặt, mắt đục ngầu tựa như bị một lớp sương khói mỏng manh bịt kín. Nhạc Chi Dương chạm ánh mắt nàng bỗng dưng thấy lòng nghẹn lại, bao nhiêu lời tán dương đã lên tới miệng mà cuối cùng lại không nói ra được.

Diệp Linh Tô nhìn hắn, đột nhiên hỏi: 

- Nói tiếp đi, sao không nói nữa? 

Nhạc Chi Dương thấy ánh mắt nàng không tốt, gượng cười nói: 

- Ài, dù sao thì hắn cũng là người tốt. 

Diệp Linh Tô quay đầu nhìn xa xăm, lạnh lùng đáp: 

- Hắn tốt hay không thì có liên quan gì đến ta?

- Cái này...... Nhạc Chi Dương lung búng, nói không nên lời.

Diệp Linh Tô cười lạnh, đột nhiên nói: 

- Nhạc Chi Dương, ngươi nói tốt cho Giang Tiểu Lưu là muốn ta thích hắn sao?

Nàng nói toạc ra ngược lại khiến cho Nhạc Chi Dương cứng họng. Trong lòng hắn cũng cảm giác Giang Tiểu Lưu và Diệp Linh Tô không phải cùng một loại người nhưng vì nghĩa khí, nếu mình không nói vun vào cho hắn thì chỉ e cả đời Diệp Linh Tô cũng không biết đến tâm ý của Giang Tiểu Lưu. Hắn nghĩ vậy nên bất đắc dĩ gật đầu.

Diệp Linh Tô nhìn hắn chằm chằm một lát, đột nhiên gật đầu nói: 

- Tốt, Nhạc Chi Dương, ngươi rất tốt. 

Nhạc Chi Dương không nhịn được xấu hổ, vò đầu nói: 

- Ta tốt cái gì...... 

Diệp Linh Tô nín lặng, quay đầu bước nhanh vào nông trại.

Nhạc Chi Dương vỗ mạnh vào đầu một cái, thầm mắng mình hồ đồ, lúc này không nên nói với Diệp Linh Tô những chuyện linh tinh này. Rồi hắn lại oán trách Giang Tiểu Lưu có bao nhiêu gái mà không thích lại đi thích Diệp Linh Tô, cô nàng này đẹp thì đẹp thật nhưng tâm hồn cứ như kim trong đáy biển, căn bản chẳng cho ai nhìn thấu.

Buổi tối, Tịch Ứng Chân tỉnh lại, ba người theo thường lệ ngồi cùng bàn ăn cơm. Mượn ánh sáng đèn, Nhạc Chi Dương lén coi sắc mặt Diệp Linh Tô nhưng chỉ thấy nàng vẫn cứ điềm đạm, cử chỉ như thường. Nhạc Chi Dương không suy đoán được, cho rằng nàng đã nguôi giận liền phấn khởi tinh thần kể hàng loạt truyện cười. Tịch Ứng Chân mặt mày nhăn nhó không hề thích hợp với cảnh cười đùa, Diệp Linh Tô thì tâm trí để đi tận đâu đâu, từ đầu đến cuối không nói một lời nào. Nhạc Chi Dương tự nói tự cười, cảm thấy vô vị, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè lên, ngấm ngầm nảy sinh cảm giác bất an.

Sáng sớm hôm sau, Nhạc Chi Dương chuẩn bị điểm tâm xong liền chạy ra ngoài gọi Diệp Linh Tô. Hắn gọi ầm lên mà không nghe tiếng trả lời, chợt thấy bà chủ nhà đi ra, nói: 

- Ngươi gọi vị tiểu thư kia à? Nàng ấy đi từ sáng sớm rồi, lúc đi có nhờ ta nói cho ngươi rằng hôm nay từ biệt không hẹn ngày gặp lại, hy vọng ngươi biết tự lo cho mình và chăm sóc tốt cho vị đạo trưởng kia.

Nhạc Chi Dương như bị sét đánh, trong chốc lát nảy sinh ra hàng loạt nỗi lo lắng. Thiên địa rộng lớn, cuộc sống gian nan, Diệp Linh Tô thân gái dặm trường làm sao có thể đi lại khắp nơi? Võ công của nàng không kém, nhưng chỉ dựa vào võ công thì chưa chắc mọi chuyện đã được như ý. Từ nay về sau nàng sẽ ở nơi đâu? Ăn uống cái gì? Nếu sinh bệnh hay nghèo túng thì ai giúp đỡ?

Hắn lập tức thấy đầu óc rối loạn đến mụ đi, chợt ngẩng đầu lên thấy bà chủ nhà đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ trách cứ liền vội hỏi: 

- Đại nương, nàng có nói nàng đi đâu không?

- Sao hả? Hối hận rồi sao? Bà chủ nhà cắn răng cười lạnh. Tiểu thư đó thật xinh đẹp, ngươi bỏ rơi nàng thì sẽ phải hối hận cả một đời. Ôi, đáng thương thay, nhìn cảnh đứa bé kia rơi nước mắt mà lão bà ta như tan nát cả cõi lòng.

Nhạc Chi Dương lấy làm kinh hãi, lắp bắp hỏi: 

- Bà, bà nói là nàng đã khóc ư?

- Tại sao không? Bà chủ nhà đáp. Nàng vừa nói vừa rơi nước mắt. Ta hỏi sao nàng khóc nhưng nàng chỉ lắc đầu, không nói câu nào.

Nhạc Chi Dương đau buồn, vội hỏi:

- Đại nương, cuối cùng nàng đi về hướng nào? 

Bà chủ nhà nghĩ ngợi một lát rồi chỉ về phía tây: 

- Nơi đó......

Nhạc Chi Dương không đợi bà nói dứt lời đã bước nhanh ra ngoài, vội vàngchạy về hướng tây, thầm nghĩ Vân Hư đi Côn Luân Sơn, Côn Luân Sơn ở phương tây, Diệp Linh Tô mà đi về hướng tây chắc là đi tìm Vân Hư.

Hắn chạy như điên cuồng, trong lòng vừa lo lắng vừa mê hoặc chẳng hiểu vì sao hắn muốn đuổi theo nàng, chỉ cảm giác được rằng nếu không đuổi kịp Diệp Linh Tô thì đời này kiếp này nhất định sẽ phải hối hận thật nhiều.

Hắn chạy một lèo mười dặm, mãi đến ngã ba đường mới ngừng lại. Nhạc Chi Dương cho Phi Tuyết quan sát bốn phía nhưng vẫn không phát hiện được tung tích của nàng. Diệp Linh Tô rõ ràng đã sớm đề phòng, dùng một loại biện pháp nào đó tránh khỏi đôi mắt sắc bén của Hải Đông Thanh.

Nhạc Chi Dương nhìn theo con đường phía trước, không khỏi chán nản. Trên đường không có một ai, trong rừng cây bên đường chỉ nghe tiếng chim hoạ mi gáy, mới đầu rất là du dương nhưng nghe một lúc lại dần dần trở thành thống khổ.

Nhạc Chi Dương đứng tần ngần một lúc rồi quay về nông trại, đợi Tịch Ứng Chân tỉnh dậy liền kể lại chuyện Diệp Linh Tô bỏ đi không từ giã. Tịch Ứng Chân yên lặng nghe xong, thấy hắn ủ rũ, không khỏi cười nói: 

- Ngươi lo lắng cái gì chứ? Tiểu cô nương thông minh quả quyết, không phải như con gái bình thường. Lúc trước, Xung đại sư nói ra thân thế của nàng là muốn một hòn đá hạ ba con chim, hủy ba người nhà họ Vân. Kết quả là cả hai cha con họ Vân đều mắc lừa, người thì bỏ đi, kẻ thì ẩn núp, chỉ nghĩ đến vinh nhục của bản thân mà bỏ mặc Đông đảo trong nguy hiểm, chỉ có tiểu cô nương không rơi vào bẫy của tên hòa thượng mà nhẫn nhục ở lại. Về sau Hoa Miên bị bắt, mọi người bó tay, lại chính là nàng mang ý nghĩ ngọc đá cùng vỡ, liều mạng bắn kim châm cầu sống trong chỗ chết mà thay đổi cục diện. Chỉ bằng điểm này, không một ai trong số đông đảo mấy trăm đệ tử có thể so sánh được. Lại nói ở trên đảo Vô Song, Xung đại sư bắt được ngươi mang ra bức bách ta giao “Thiên cơ thần công đồ”, lão đạo ta vô kế khả thi, lại là nàng đứng ra khuất nhục cường địch. Xung đại sư từ trước đến nay tính toán người khác, kết quả lại thua trong tay tiểu cô nương. Ha ha, nhớ tới chuyện ấy cũng thật là hả giận.

Nhạc Chi Dương nghe vậy cũng an tâm, thở dài: 

- Nhưng tính tình nàng quật cường, động một chút là lại đánh nhau, lỡ gặp người trên tài thì làm sao đây?

- Cũng không sao cả. Tịch Ứng Chân bình thản đáp. Nàng được Vân Hư chân truyền, thiên hạ không có mấy người thắng được nàng. Hơn nũa, tiểu cô nương có “Sơn hà Tiềm Long quyết”, tương lai sẽ chỉ thành tựu hơn chứ không có kém ngươi đâu.

Nhạc Chi Dương động lòng, không nhịn được hỏi: 

- Chính đạo trưởng đưa cho nàng “Sơn hà Tiềm Long quyết” phải không?

Tịch Ứng Chân trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu:

- Hôm qua ngươi đi săn, nàng gặp ta đòi bí quyết, nói ta là đế sư của Đại Minh, một khi chết đi thì nhất định là “Sơn hà Tiềm Long quyết” sẽ rơi vào tay Chu Nguyên Chương. Đông đảo và Đại Minh ở thế không cùng tồn tại nên nói ta giao bí quyết cho Đông đảo.

Hắn chỉ nói qua như vậy nhưng Nhạc Chi Dương lại nhận ra ý tứ ngầm trong đó: Tịch Ứng Chân đã mất võ công, cho dù Diệp Linh Tô ỷ thế cưỡng đoạt thì hắn cũng không thể tránh được.

Nhạc Chi Dương nghĩ vậy thì lòng rối loạn. Hắn vốn cho là mình hiểu rõ Diệp Linh Tô, thế nhưng bây giờ nghĩ đến lại thấy thật sự hắn chưa hề hiểu tâm tình của nàng, cả về tình, cả về nghĩa và rất nhiều chuyện chẳng qua chỉ là mong muốn đơn phương của hắn mà thôi.

Tịch Ứng Chân thấy hắn ngẩn người ra liền, hỏi: 

- Ngươi nghĩ gì vậy? 

Nhạc Chi Dương lưỡng lự đáp: 

- Sao nàng, nàng không hề nhắc gì về chuyện này,?

Tịch Ứng Chân cười hỏi: 

- Nói cho ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào? 

Nhạc Chi Dương ngẩn ngừoi, thầm nghĩ nếu biết thì nhất định mình sẽ làm mọi cách để ngăn cản. Tịch Ứng Chân hiểu được những suy nghĩ trong lòng hắn, gật đầu nói:

- Đúng vậy, nếu ngươi biết thì chắc chắn sẽ ngăn cản. Nhưng nàng không muốn trở mặt với ngươi nên thừa dịp ngươi đi vắng mới ra tay. Thế mới nói, tiểu cô nương tuy lợi hại nhưng lại không nỡ lòng đối xử tệ với ngươi, nếu như ngươi cũng có ý với nàng thì nhất định nàng sẽ không bỏ đi. Ai, ta vốn cho rằng hai người các ngươi cùng chung hoạn nạn tất sinh tình, ai ngờ mây hồng dễ tán, mộng đẹp khó thành, không hiểu ngươi nghĩ thế nào mà lại giữ khoảng cách với nàng như vậy.

Lão đạo sĩ nói rất thẳng thắn. Nhạc Chi Dương ngẩn ngơ, chợt mím môi quỳ xuống. Tịch Ứng Chân không khỏi kinh ngạc, vội hỏi: 

- Tiểu tử, ngươi làm gì thế?

Nhạc Chi Dương mặt đỏ tới tai, ngập ngừng một lúc mới nói: 

- Tịch đạo trưởng, có một việc ta nói ra thì người cũng không được trách ta. 

Tịch Ứng Chân gật đầu: 

- Ngươi nói nghe trước đi.

Nhạc Chi Dương liền kể lần lượt từ chuyện ngộ nhập hoàng cung, kết bạn với Chu Vi, phát sinh tình cảm cho đến thiết kế Ly cung, Chu Vi rời đi.

Tịch Ứng Chân nghe chuyện không khỏi lấy làm ngạc nhiên, đôi mắt không ngừng kích động, đợi hắn nói xong, trầm ngâm một lúc lâu mới vỗ tay thở dài: 

- Thì ra một thân nội công của ngươi đến từ "Linh đạo thạch ngư”, chẳng trách hòa hợp tự tại, uyên thâm khó lường. Không ngờ là ý trung nhân của ngươi lại là đồ nhi của ta. 

Nói đến chỗ này, lão nhíu chặt lông mày, nghĩ đi nghĩ lại rồi lắc đầu liên tục:

- Đáng tiếc, đáng tiếc. 

Nhạc Chi Dương thấy bộ dạng lão như vậy vội hỏi: 

- Đáng tiếc cái gì?

- Đáng tiếc Chu Nguyên Chương xuất thân nghèo hèn, sau khi xưng đế vẫn sợ người đời coi thường nên chú trọng dòng dõi hơn bất cứ ai khác. Hắn mà biết việc này thì nhất định sẽ giết ngươi cho thống khoái. Người này lòng dạ sắt đá, đã quyết định rồi thì không một ai có thể chi phối, cho dù là ta cũng không thay đổi được tâm ý của hắn.

Nhạc Chi Dương hậm hực nói:

- Đạo trưởng nói đúng lắm! Nhưng chẳng biết tại sao những năm gần đây ta không giờ khắc nào không nhớ nàng, càng xa cách nàng thì nhớ càng nhiều, cả khi nằm mơ cũng thường mơ thấy nàng, mỗi khi thổi sáo thì bên tai đều vang lên tiếng đàn của nàng. Ai, ta không yêu cầu gì khác, chỉ cần được ở bên nàng, ngắm trộm nàng một cái cũng được.

Tiểu tử bị ma quỷ ám ảnh! Tịch Ứng Chân lắc đầu, ngươi trông thấy nàng thì làm được gì chứ? Nàng là con cháu Hoàng gia, trước sau gì cũng phải lấy chồng, khi đó ngươi ở bên nhìn chỉ càng thêm buồn mà thôi. Có câu là "Cần quyết đoán mà không quyết đoán thì sẽ rối loạn", ngươi là người thông minh, sao không lấy Tuệ Kiếm trảm tơ tình, chặt đứt một đoạn nghiệt duyên này?

Nhạc Chi Dương nghe vậy, cảm xúc dâng trào: 

- Đúng vậy. Ta cũng muốn kết thúc chuyện này nên mới tiến về Đông đảo, vốn tưởng xa cách biển trời thì có lẽ có thể quên được nàng, nhưng kết quả là nỗi buồn khổ trong lòng chỉ càng sâu. 

Nghĩ đến đây, hắn nản lòng thoái chí, đứng dậy nói: 

- Mà thôi, những lời vừa rồi đều do quá xúc động mà nói lung tung thôi.

Tịch Ứng Chân từng trải chuyện đời, biết rõ tôn ti thứ bậc như đất trời khác biệt, những tình cảm của Nhạc Chi Dương lần này nhất định có khởi đầu mà không có kết quả. Nhưng lão và Nhạc Chi Dương là bạn vong niên, tính tình hòa hợp, nhờ hắn không màng sống chết ở trên đảo Vô Song mới giữa được tính mệnh.

Lão đạo sĩ là người của Huyền Môn rất coi trọng hai chữ ân nghĩa nên thà chịu đựng nỗi khổ Nghịch Dương chỉ chứ không chịu nghe theo Vân Hư ám sát Chu Nguyên Chương, bây giờ thấy Nhạc Chi Dương khổ vì tình thì lão cũng rất phiền lòng, đã nghĩ thành toàn cho hắn nhưng lại cảm giác việc này quá miễn cưỡng, do dự mãi mới lên tiếng: 

- Từ từ đã.

Nhạc Chi Dương vốn đã tuyệt vọng, nghe vậy liền mừng rỡ quay lại nhìn lão đạo, hai mắt sáng long lanh.

- Chỉ là muốn gặp mà thôi, cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp. Tịch Ứng Chân thở dài một hơi, cười khổ nói:

- Như vậy đi, ngươi đóng vai đạo đồng cùng ta về kinh thành. Chu Vi là đệ tử của ta, ta đến kinh thành chắc chắn sẽ tiến cung gặp nàng, khi đó ta lấy cớ bệnh nặng giữ ngươi ở bên chăm sóc, như vây tất nhiên có thể gặp nàng.

Nhạc Chi Dương quá đỗi vui mừng: 

- Tốt, đạo trưởng, biện pháp tốt.

Tốt cái rắm. Tịch Ứng Chân cáu kỉnh hừ một tiếng:

- Tiểu tử, ngươi chớ cao hứng quá. Ngươi theo ta vào kinh thành thì phải hứa với ta ba việc. 

Nhạc Chi Dương cười:

- Đừng nói ba việc, ba trăm việc cũng được.

Tịch Ứng Chân thấy hắn sướng quá hóa rồ thì không khỏi nhíu chặt lông mày, trừng mắt lườm Nhạc Chi Dương một lúc mới chầm chậm nói:

- Thứ nhất, ngươi đã từng vào cung nên không thể dùng lại cái tên Nhạc Chi Dương nữa. Ngươi đóng vai đạo đồng thì phải dùng đạo hiệu. Tên chữ của thế hệ tiếp theo của bản phái là "Đạo", ngươi học nội công từ Linh đạo nhân, thế thì gọi là "Đạo linh" đi.

Nhạc Chi Dương cười:

- Được, Đạo Linh thì Đạo Linh. Hắn lại nghĩ thầm: Đạo Linh là trộm chuông, đây không phải là bịt tai trộm chuông sao?

- Thứ hai, ngươi gặp Chu Vi thì không được nhận nhau, càng không được làm gì quá đáng, nếu để xảy ra chuyện thì ta cũng không thể cứu ngươi được.

Nhạc Chi Dương chần chừ một chút, gật đầu nói:

- Tốt, ta sẽ hết sức cố gắng.

Tịch Ứng Chân biết hắn nói một đằng nghĩ một nẻo, không khỏi khẽ cười khổ:

- Việc thứ ba, nếu không bắt buộc thì không được bộc lộ võ công. Võ công của ngươi khác với ta, một khi bộc lộ ra sẽ làm cho người ngoài nghi ngờ.

Nhạc Chi Dương cười hì hì nói:

- Việc này không phải nhắc. Ta luyện ngược chiều “Linh phi khúc” làm cho chân khí rối loạn tứ tung, muốn dùng võ công cũng không dễ.

Tịch Ứng Chân nghe vậy vội hỏi nguyên do. Nhạc Chi Dương đành phải kể về chuyện thổi ngược “Chu thiên Linh phi khúc” đến mức kinh mạch bị ngăn trở, không thể vận dụng nội công.

Lão đạo sĩ càng thêm cảm động, trầm mặc một lúc mới thở dài:

- Hảo hài tử, kinh mạch ngươi bị ngăn trở đúng là do ta, ài, lão đạo lại nợ ngươi một phần ân tình!

Nhạc Chi Dương chẳng hề để ý:

- Đạo trưởng đừng khách khí, bây giờ ta không đau không ngứa, ăn uống ngủ nghỉ vẫn bình thường, tuy trước mắt không thể vận khí nhưng một thời gian nữa chắc sẽ khỏi thôi.

Tịch Ứng Chân liếc nhìn hắn, muốn nói lại thôi, thầm nghĩ: Tiểu tử này đúng là không biết nặng nhẹ, Linh đạo nhân là nhân vật bậc nào, có thể tùy tiện sửa chữa nội công tâm pháp của hắn được sao? Nội công thượng thừa đến bậc này mà xảy ra chuyện thì có thể nói xong là xong được sao? May mà tu vi hắn còn thấp nên chỉ bị phế mất nội công, nếu như tu vi quá sâu thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, chỉ sợ không giữ được cả tính mạng. Lão nghĩ vậy rất là lo lắng nhưng sợ làm cho Nhạc Chi Dương sợ hãi nên nín nhịn không nói ra mà chỉ yên lặng gật đầu.

Hai người ăn uống rồi lên đường. Đến huyện thành Định Hải, Nhạc Chi Dương đổi vàng lá Nhạc Thiều Phượng để lại thành ngân lượng, mua một chiếc xe ngựa thay cho đi bộ và theo lời Tịch Ứng Chân tìm thợ may may hai chiếc áo bào đạo sỹ.

Trở về khách sạn, Tịch Ứng Chân liền bảo Nhạc Chi Dương mặc thử đạo bào. Nhạc Chi Dương soi gương, thầm lo lắng: Hình dạng ta không thay đổi, liệu người khác có nhận ra hay không?

Tịch Ứng Chân lắc đầu nói:

- So với hai năm trước, ngươi cao lên, phơi nắng phơi gió nhiều làm màu da đen đi, nét mặt cũng đổi khác, lại mặc trang phục đạo sĩ, có thể nói là thoát thai hoán cốt, không còn bộ dáng năm xưa nữa. 

Lão dừng một chút, nói thêm:

- Chu Nguyên Chương cho rằng ngươi đã chết, nhớ lại chuyện xưa sẽ không suy nghĩ sâu, nếu chỉ gặp một lần thì càng không để ý đến; Lãnh Huyền có ánh mắt sắc bén nên không chừng sẽ nhận ra ngươi nhưng cũng sẽ không sao vì việc ngươi trốn khỏi Tử Cấm thành là do một tay hắn gây nên, trong lòng hắn có quỷ thì nhất định không dám vạch trần; người duy nhất phải lo chính là Chu Vi yêu thương nồng thắm, nếu nhận ra ngươi e là sẽ vong tình thất thố, đây chính là điều không ổn nhất.

Nhạc Chi Dương nghĩ đến tình cảnh lúc gặp Chu Vi, tim đập thình thịch, hận không thể lập tức đến Tử Cấm thành. Tịch Ứng Chân phân tích lợi hại, bản ý là làm cho hắn biết khó mà lui, ai ngờ hoàn toàn ngược lại làm hắn càng thêm khao khát. Lão đạo sĩ thấy hắn kích động thì cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ đành lắc đầu thở dài.

Hai người nghỉ một đêm, hôm sau đánh xe lên Bắc. Dọc đường, Tịch Ứng Chân tỉnh lại thì truyền thụ cho Nhạc Chi Dương lễ tiết Đạo gia. Nhạc Chi Dương học được hai ngày thì cử chỉ hành động cũng đã ra dáng. Hắn lại nghĩ rằng sáo ngọc là được Chu Vi tặng cho, nếu gặp nhau nhất định sẽ để lộ dấu vết nên khi qua một thị trấn liền mua một cây sáo trúc đeo ở bên hông, lại dùng vải gấm gói chung Không bích địch và Chân cương kiếm lại với nhau.

Không lâu sau hai người đến địa giới Ứng Thiên phủ, thấy phong cảnh thật phồn hoa, ngựa xe tấp nập. Nhạc Chi Dương rời xa Trung Thổ lâu ngày, gặp lại người kinh đô, không khỏi cảm khái trong lòng.

Đến một ngày, hai người trông thấy thành lũy kinh sư, Tịch Ứng Chân đột nhiên nói:

- Tiểu tử, ngươi đừng vào thành vội. 

Nhạc Chi Dương thắc mắc:

- Không vào thành thì đi đâu? 

Tịch Ứng Chân đáp:

- Đạo sĩ có chỗ của đạo sĩ, trước khi triệu kiến Hoàng đế, chúng ta đến "Dương minh quan” ở ngoại thành trước đã.

Nhạc Chi Dương đành quay xe chạy nhanh như gió đến dưới chân núi Tương Sơn. Từ xa nhìn lại thấy Huyền Cung lợp ngói xanh nằm dưới tầng cây cao bóng mát, có con đường lát đá cẩm thạch dẫn thẳng tới cổng lớn nguy nga bên trên có biển ngọc thiếp vàng viết năm chữ ngự bút lớn “sắc phong Dương Minh Quan”.

Dương Minh Quan thuộc Hoàng gia, không cho dân thường tới gần. Nhạc Chi Dương sinh ở kinh thành nhưng chưa từng vào đây lần nào. Lúc hắn còn chưa đến gần, đạo sĩ canh cổng đã tiến lên, trợn trừng hai mắt quát hỏi:

- Đạo sĩ dởm từ đâu tới, chán sống rồi hả? Mở mắt chó của ngươi ra nhìn xem đây là chỗ nào, ngươi có thể đến được sao?

Nhạc Chi Dương chưa kịp trả lời, Tịch Ứng Chân đã vén rèm, thò đầu ra hỏi lại:

- Ngươi hỏi ai vậy? 

Đạo sỹ canh cổng kinh hãi, mặt xám như tro, quỳ bịch xuống đất, dập đầu như giã tỏi:

- Lỡ mồm lỡ miệng, không biết lão thần tiên giá lâm, đáng chết, đáng chết.

Tịch Ứng Chân từ tốn nói: 

- Chết thì không cần! Về sau mắng lão đạo ít đi vài câu là được. 

Đạo sĩ đỏ bừng mặt, ra sức dập đầu bình bịch làm trán sưng đỏ lên.

Có tiểu đạo sĩ ở đằng xa trông thấy, chạy nhanh như chớp báo cho quán chủ, tức thì chuông khánh cùng vang rền, các vị chức sự, đạo nhân từ trong tới tấp chạy ra, đến trước xe ngựa đồng loạt chắp tay làm lễ, cùng hô:

- Nghênh đón pháp giá lão thần tiên.

Nhạc Chi Dương thấy thanh thế này cũng phải thầm líu lưỡi. Tịch Ứng Chân lại nhíu mày, phất tay nói:

- Miễn đi. Ta tự đến tự đi, không cần những nghi thức này. 

Nói xong vươn tay ra cho Nhạc Chi Dương đỡ xuống xe ngựa. 

Quán chủ lộ vẻ kinh nghi, khom người hỏi:

- Lão thần tiên có việc gì sao?

- Chỉ cần là người thì đều khó tránh khỏi tuổi già sức yếu. 

Tịch Ứng Chân thoáng liếc nhìn quán chủ:

- Đạo Thanh, mấy năm không gặp mà ngươi lại càng thấy trẻ ra.

Đạo Thanh tỏ vẻ xấu hổ:

- Lão thần tiên cứ đuà! Đồ nhi tuy là người trần mắt thịt cũng thấy khí sắc lão thần tiên không tốt, ngài thân thể kim ngọc, nếu có chút sai sót thì đồ nhi muôn chết không hết tội. Trước hết xin vào trong, ta phái người đi mời thái y.

- Miễn đi. Tịch Ứng Chân chầm chậm khoát tay. Bàn về thuật kỳ hoàng, những thái y kia chưa chắc đã ta. Ta có bệnh thì tự mình có thể trị, ta không có bệnh thì cần gì phải khổ làm phiền người khác.

Đạo Thanh bất đắc dĩ, đành phải nói:

- Lão thần tiên đường xa vất vả, hãy để cho đồ nhi đích thân phục vụ.

- Không cần. Tịch Ứng Chân chỉ chỉ vào Nhạc Chi Dương. Đây là đồng nhi Đạo Linh ta mới thu nhận, có hắn là đủ rồi. 

Lão vịn tay Nhạc Chi Dương, chậm rãi đi về hướng cửa quan.

Đạo Thanh liên tiếp bị từ chối, mặt lúc đỏ lúc trắng, tay cầm phất trần lặng lẽ theo sau. Vào trong quán, Nhạc Chi Dương dìu lão đạo đi một đoạn đường quanh co bóng mát đến vào một gian phòng nghỉ, nhưng thấy toàn hạc ngọc lò vàng, gấm thêu đệm trải không giống nhà tu đạo mà ngược lại như phủ vương hầu. Hắn đang hoa mắt bỗng nghe Tịch Ứng Chân hỏi nhỏ bên tai:

- Tiểu tử, ngươi biết vì sao ta không thích ở lại kinh thành rồi chứ?

Nhạc Chi Dương quay đầu lại, thấy lão đạo sĩ đang cười khổ thì hiểu ra nhưng lại cố ý cười hỏi lại:

- Ta biết sao được? 

Tịch Ứng Chân cau mày nói:

- Ngươi nhìn nơi này. 

Nhạc Chi Dương cười:

- Rất tốt, vừa xa hoa, vừa khí phách.

- Tốt cái rắm! Tịch Ứng Chân lườm hắn. Nồng không thắng nhạt, tục không bằng nhã, đây mà là chỗ ở của người tu đạo sao?

Nhạc Chi Dương suýt phì cười, chợt nhớ Đạo Thanh đang ở đây bèn đảo mắt nhìn lại, thấy quán chủ đứng bên cạnh kinh nghi nhìn hai người. Tịch Ứng Chân cũng nhớ tới hắn, xua tay nói:

- Ngươi đi đi, ở đây không cần đến ngươi. 

Đạo Thanh nhìn sang Nhạc Chi Dương, mặt hiện lên một tia ghen ghét. Hắn cười làm lành:

- Tốt, tốt, lão thần tiên, ta đi sắp xếp đồ ăn. 

Nói xong lững thững rời khỏi vân phòng.

Nhạc Chi Dương đỡ lão đạo ngồi xuống, cười hỏi:

- Tịch đạo trưởng, người không thích xa hoa thì sao không vứt quách tất cả những đồ vàng ngọc này đi?

- Như thế là làm bộ làm tịch. Tịch Ứng Chân thở dài một hơi, sắc mặt không chút dao động như nước trong giếng cổ. Trong thế gian có rất nhiều người tu đạo sống khổ sống sở, ăn đói mặc rách, thấy vàng ngọc mỹ nữ chỉ lo tránh cho nhanh, thật ra làm như thế ngược lại cho thấy họ đang sợ hãi. Sâu trong lòng bọn họ vẫn có rất nhiều dục vọng đối với sắc đẹp phú quý, cho nên phải tu hành khắc khổ, liều mạng áp chế tâm ma. Nhưng mà đạo cao một thước, ma cao một trượng, tâm ma là thứ càng khắc chế lại càng lợi hại, tựa như lửa cháy đổ thêm dầu lại làm cho thế lửa bừng lên, kết quả tu đạo không thành, hám lợi đen lòng, cố sức dối trá, lừa đời lấy tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK