• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn mưa tầm tã như trút, mây khói mênh mang, Mông sơn được phủ một lớp áo xanh thăm thẳm, như ẩn mình vào thiên thanh, lại chừng như thoát ly khỏi vòm trời.

Chu Kỳ thảnh thơi nằm trên ghế trúc, tỉnh lại ngủ, ngủ lại tỉnh, cho tới khi thái dương lên tới đỉnh đầu mới đi kiếm chút gì đó lấp đầy ổ bụng. Vừa mới đặt chén cơm xuống, chuẩn bị cho công tác nằm ngủ tiếp thì cả người y vô thức khựng lại.



Tứ chi cứng còng, dù trong phòng oi bức nhưng y vẫn cảm thấy rõ rệt từng cơn rét buốt chạy dọc sống lưng. Khẽ khàng nín thở dỏng tai nghe ngóng, tiếng chó không sủa, chim chóc trong núi cũng chưa giật mình tỉnh giấc, hoặc có thể là do y quá đa tâm, còn nếu có người tới đây thật, vậy hẳn đó phải là một cao thủ đương thời. Dù đã lẩn trốn nhiều năm, nhưng cảm giác này thì y vẫn nhận ra được.

Chu Kỳ thở dài một tiếng, mở cửa phòng, ngoài sân quả vẫn vắng tanh.

Y bình tĩnh ướm hỏi: “Nếu đã đến thì cần gì phải sợ đầu sợ đuôi, sao không hiện thân đi chứ?”

“Lục sự Chu Kỳ Lương Châu, Lũng Tây đạo?” – có tiếng người lạnh lùng hỏi ngược lại.

Hai tay đan nhau trong ống tay áo, Chu Kỳ không trả lời.

Chừng như có tiếng cười khe khẽ, người kia lại hỏi tiếp: “Ngoại tôn của Thừa tướng Nguyên Hữu triều Vương Bác, thứ tử của Tử kim Quang lộc Đại phu Tư không[1] Chu Toan, đệ đệ của Thượng thư Tả bộc xạ Chu Quyết lại sống trong núi trồng trà ư?”

Chu Kỳ bình thản như thường đáp trả: “Người mà các hạ nhắc tới, tại hạ không quen, còn nếu là sơn phu nghèo hèn thì ở đây có một.”

Người kia vẫn không hiện thân, Chu Kỳ cũng chẳng giận, chỉ đứng thẳng tại chỗ, im lặng nhìn màn mưa như thác đổ bên ngoài.

“Ta không phải người trong Triều, cũng chưa từng ghé qua Lũng Tây, lần này tới đây là được hảo hữu nhờ vả.”

Nắm tay dần buông lỏng, Chu Kỳ hòa nhã cười nói: “Gió lớn mưa to, nếu các hạ không chê vào nhà nghỉ ngơi, tuy mái tranh rào trúc lạnh lẽo cũ nát, nhưng một chén thanh trà thì vẫn có.”

Lời còn chưa dứt, trong sân đã có thêm một bóng người. Một lão nhân dung mạo bình thường đang tựa người bên nhánh cây xiêu vẹo, chẳng biết đã trèo đèo lội suối bao lâu mà cả người bê bết bùn sình trông đến là nhếch nhác.

Chu Kỳ lui mấy bước tránh ra sau, khiêm tốn hữu lễ ngỏ: “Mời.”

*

Trong khi lão tẩu cởi áo tơi trên người, lau khô tóc ngồi xuống thì Chu Kỳ đã ngâm xong hai chén trà.

Lão tẩu ngửi ngửi, lại quơ quơ bầu rượu giắt bên hông, “Người phong nhã như Chu công tử mới thích hợp ẩm trà, thảo mãng như chúng ta thì uống rượu là được rồi.”

Chu Kỳ mỉm cười, ung dung phẩm trà.

Sau khi dùng xong một chén trà, y mới từ tốn nói: “Hành tẩu giang hồ cẩn thận một chút vẫn là hơn.”

Gương mặt già dặn nheo nếp kéo thành một nụ cười, “Chu công tử quả là tâm tư kín đáo, chả trách lại có thể thống lĩnh mật thám đông cung tại Lũng Tây hơn hai năm.”

Chu Kỳ đặt chén trà lên bàn, trước kia khi còn ở Giang Nam, y quen dùng phỉ thúy bôi ẩm trà, dùng dạ quang bôi ẩm tửu, tới Tây Thục rồi, túi tiền eo hẹp nên đã đổi thành chén đào, dùng xong mới nhận ra mùi vị cũng không tồi.

Chu Kỳ đối diện ánh mắt đang không ngừng đánh giá mình, không nhanh chẳng chậm nói: “Lão trượng có muốn lau mặt một chút không, cứ bí dị trong lớp da kia không thấy khó chịu sao?”

Lão tẩu thấy cũng phải, gật đầu rồi lấy tay áo lau lau mặt.

Chu Kỳ ngẩn ngơ, lời tán thưởng sâu tận đáy lòng bất chợt thốt khỏi đầu môi, “Mỹ nhân như ngọc kiếm cuồng say, quả là thích hợp với các hạ.”

‘Lão tẩu’ có vẻ khó chịu mà nhăn đôi mày thanh tú lại, “Bề ngoài thôi, để ý làm gì?”

Chu Kỳ cười, “Trước kia nghe đồn trên giang hồ có một trang hào hiệp trượng nghĩa, mang muôn ngàn khuôn mặt, võ nghệ siêu quần, chuyên thu thập tin tức trong thiên hạ, rất được võ lâm Trung Nguyên kính trọng.”

‘Lão tẩu’ mất kiên nhẫn mà ngáp một cái ngắt lời y, “Trật rồi trật rồi, lời của mấy con chuột nhắt vô tri nghĩ một đằng nói một nẻo kia mà cũng tin hở?”

Chu Kỳ nhíu mày, “Hảo, tại hạ thấy Vong Trần Tẩu cũng không phải là người thích vòng vo tam quốc, vậy chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề đi. Vong Trần Tẩu vừa nói tới tìm Chu mỗ là cố nhân ủy thác?”

Tựa hồ gương mặt Vong Trần Tẩu vĩnh viễn vẫn là vẻ biếng nhác đến cực điểm đó, “Phải, tiểu tử, có được bằng hữu đưa ra cái giá này cũng coi như tổ tiên nhà ngươi đốt cao lương đấy.”

Chu Kỳ im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên hỏi: “Có bao nhiêu người ủy thác ngươi tìm ta?”

Vong Trần Tẩu nheo mắt ra chiều suy ngẫm, “Không nhiều lắm, bốn người, có hứng đoán thử xem là những ai không?”

Chu Kỳ lắc đầu.

Vong Trần Tẩu cười ranh mãnh, “Ngươi không đoán, ta không chỉ không nói cho ngươi biết những người ra giá là ai, thậm chí còn báo lại với họ là ngươi đã táng thân bụng cá, tan xương nát thịt nữa cơ.”

Chu Kỳ bật cười thành tiếng, “Ta đã giả chết lánh đời, ngươi cho là ta còn lưu tâm điều đó sao?”

Dù quần áo cũ nát, Vong Trần Tẩu vẫn duy trì dáng vẻ tiêu sái phong lưu như cũ, hắn thuận tay nhấc một chén trà lên, lắc nhè nhẹ, “Cũng đúng… hẳn ta nên trực tiếp giao ngươi cho người nào đó mới phải?”

Chu Kỳ nhìn chén bạch sứ trong tay, đôi mắt nháng lên tia sắc bén, “Trước kia nghe nói Vong Trần Tẩu khinh rẻ Vương hầu, bất khuất quyền thế, giờ xem ra, bất quá cũng chỉ hữu danh vô thực thôi.”

Vong Trần Tẩu cũng chẳng vì thế mà nổi giận, chỉ dương dương nhìn y, ý cười còn càng thêm nồng đậm.

Chu Kỳ cảm thấy có phần thất bại, những người kết thân với y trước kia có ai mà không tâm cơ thâm trầm, hành sự không từ thủ đoạn, nào đã từng đụng độ phải một Vong Trần Tẩu phiêu bạt giang hồ, hành động theo cảm tính thế này bao giờ.

Thở dài khe khẽ, Chu Kỳ bất đắc dĩ mà rằng: “Gia huynh tất nhiên sẽ không tiếc giá cả tìm ta, nhưng ngươi nói người kia là bằng hữu của ta, vậy hẳn là Cố Bỉnh đi. Về phần những người khác…” – những ký ức đứt đoạn không ngừng tái hiện trong đầu y, rồi lại chỉ biết cười khổ thì thào, “Tĩnh tây vương.”

Vong Trần Tẩu vỗ tay tán thưởng, “Đoán trúng ba người, không tệ.”

Thấy vẻ mặt rầu rĩ của y, hắn lại càng cười khoái chí hơn, “Còn một người nữa, ngươi chưa đoán ra.”

Chu Kỳ nhíu mày, “Nửa đời trước, khi còn ở Giang Nam phong lưu vô kỵ, kết giao cũng đều là bằng hữu nhậu nhẹt trăng hoa, tới Lũng Tây rồi thì chỉ chăm chăm mưu đồ ám kế, không tự do, người quen cũng rất hiếm.” – y buông xuôi mà lắc đầu, “Đoán không ra.”

Vong Trần Tẩu cũng không khó dễ y, “Vì hắn là người của Sử đảng nên ta vẫn chưa đáp ứng, Hàn lâm Cung phụng[2] Tảo Vô Ý, hắn nói từng có mấy ngày chi giao với ngươi ở Yên Chi sơn.”

Chu Kỳ không khỏi bật cười, “Ra là hắn… mà nhắc tới mới thấy khó hiểu, tên hắn vốn dĩ là Tào Vô Ý, cha mẹ đặt cho cái tên hay như thế mà lòng luẩn quẩn thế nào lại đi làm con kẻ người.”

Vong Trần Tẩu gật đầu ra vẻ đồng ý, “Huynh trưởng ngươi treo thưởng năm trăm vàng, Tĩnh tây vương ra giá một ngàn kim, ngươi đúng là đáng giá thật đấy.”

Tự rót thêm cho mình một chén trà, Chu Kỳ không nhanh không chậm nói, “Cố Bỉnh đúng là Thứ sử Gia Châu, của cải tuy khá khẩm hơn xưa, nhưng dù sao thì cậu ta cũng là một thanh quan, e là không trả được từng ấy bạc đi? Vậy mà ngươi lại đáp ứng, thật là lỗ vốn.”

Vong Trần Tẩu cười khà, “Ngươi quả là không để ý thế sự rồi, hiện giờ Cố Bỉnh đã là Đại lý Tự khanh[3] tam phẩm.” – nói rồi hắn nhướn mày cười, “Vàng bạc dễ có, nhân tình khó cầu, Cố Bỉnh đã đáp ứng ta một điều kiện, ta thấy có lời, thế nên ta đáp ứng hắn.”

Chu Kỳ bật cười, “Thiết nghĩ, Vong Trần Tẩu phiêu nhiên thế ngoại, hiệp can nghĩa đảm, hẳn cũng không gây khó dễ cho cậu ta nhỉ?”

Vong Trần Tẩu nghiêm mặt, “Ta đã ứng hắn, lại mất hai năm mới tìm được ngươi, tất nhiên sẽ rao giá khắp nơi, không lỗ đâu mà lo, ngươi yên tâm đi.”

Chu Kỳ không khỏi bật cười, “Mà nói ra thì ta với cậu ta cùng sống ở Kiếm Nam đạo mấy năm, hai năm trước còn từng thấy ở Gia Châu, hắn lại mất công ra giá tìm cũng có chút thiệt thòi.”

Vong Trần Tẩu đứng dậy, tay áo giơ lên che mặt, ngón tay khẽ nhúc nhích, chỉ một lát sau, Chu Kỳ đã chẳng kìm nổi phải quay đầu đi, không nỡ nhìn.

Cười giễu một tiếng, Vong Trần Tẩu lại nói, “Cố Miễn Chi(aka Cố Bỉnh) có bảo, nếu không muốn, ngươi cũng không cần để lộ hành tung, chỉ cần cho hắn biết ngươi vẫn mạnh khỏe là được rồi.”

Chu Kỳ lặng lẽ đứng dậy, tìm giấy bút viết mấy lời, “Vậy, cảm ơn nhiều.”

*

Vong Trần Tần xuống núi, đi tới nửa chừng không khỏi ngoái đầu lại nhìn ngắm nơi Chu Kỳ ngụ, phong lộng sơn lâm, nguyệt soi hoa ảnh, phù vân lưu thủy, ngư tiều vấn đáp, thần tiên sở tại, cũng chỉ tới thế này mà thôi.

________

1. Tử kim Quang lộc Đại phu Tư không: Chức quan tam phẩm, không đảm nhiệm công việc cụ thể mà hành sự theo chỉ thị của Hoàng Đế.

2. Hàn Lâm Cung phụng: Chức quan đảm nhiệm việc giữ sổ sách và công việc hành chính trong viện Hàn Lâm.

3. Đại lý Tự khanh: Trưởng quan của Đại Lý tự (nơi quản lý xem xét các vụ án quan trọng hay án lớn và công tác phúc thẩm), là một trong ba chức quan lớn về tư pháp, hàm chánh tam phẩm, chủ trì quyền lực tối cao pháp viện cả nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK