• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió Tây vẫn cuồng từ bao thuở, đưa cánh nhạn mỏng quá Tiêu Tương.

Cát vàng vạn lí chiều xa thẳm, một chén nước trong đượm giếng hương.

.

Hai trăm dặm ngoài thành Lương Châu, hồ Hưu Chư.

Hiên Viên Phù lơ đãng nhìn tiểu đồng xách nước múc từ trong hồ đổ vào xoong, dúi thêm mấy nhánh gỗ vân sam, nấu riu riu bằng ngọn lửa nhỏ.



“Vương gia.” – Trương Khuê quỳ gối phía sau gã.

“Chuyện gì?”

Trương Khuê thấp giọng bẩm báo: “Tây Thục Vương đã chiếm được Ích Châu, Nhã Châu, sắp tiến quân tới Gia Châu.”

Hiên Viên Phù nhấp một ngụm trà, không buồn để ý.

“Đặc sứ của Tây Thục Vương đã đợi tại Vương phủ hai ngày, Hồ tổng quản nói hắn ta đã mất kiên nhẫn chuẩn bị cáo từ, Vương gia ngài tính…”

Chén ngọc Dương Chi[1] trắng trong oánh sáng, ngay cả khi cách chén một khoảng vẫn thấy được bích thủy lam thiên ẩn hiện mờ mờ ảo ảo. Hiên Viên Phù lắc lư chiếc chén, ánh mắt buông lơi lại như trông thẳng về mặt hồ phía trước.

“Hắn muốn đi thì cứ mặc hắn đi, việc cỏn con này mà cũng phải làm phiền Bản Vương?”

Trương Khuê dạ dạ vâng vâng nịnh bợ, vừa chực xoay người đi, lại nghe Tĩnh Tây Vương hỏi: “Bắc cương chưa có động tĩnh gì à?”

Trương Khuê lắc đầu, “Đại quân do Bệ Hạ chỉ huy còn đang hành quân, Lâm Tri Vương vẫn bặt âm vô tín, Yến Vương cũng chưa thấy có động tĩnh nào.”

Hiên Viên Phù nhắm mắt như nhập vào thiền định, “Tối nay Bản Vương ở lại đây, mai quay về Lương Châu.”

*

Đi về phía đồn Võ An, Trương Khuê không cầm lòng mà ngoái đầu lại.

Hiên Viên Phù vẫn ngồi ngay ngắn trên bờ cát vàng cạnh hồ, hướng về phương kia, vừa hay có thể trông thấy một vách núi.

Mấy năm trước, từng có người thả mình tại nơi ấy, sau đó…

Hồng trần đứt đoạn, thiên nhai vô phùng.

*

Hôm sau, Hiên Viên Phù ngồi trong mã xa, nhắm mắt dưỡng thần, nếu không phải lồng ngực vẫn phập phồng thì chẳng khác nào một thi thể chết.

Rồi đột nhiên gã mở choàng hai mắt, đôi nhãn cầu sâu như giếng cổ bỗng hiển hiện một tia lãnh liệt.

Chỉ chốc lát sau đã có một người kỵ mã phi nước đại tới, thám tử vừa nhảy xuống ngựa liền móc ra một ống trúc giao cho Trương Khuê.

Trương Khuê vừa nhìn đã nhận ra, ống trúc lấy sáp nến niêm phong, mặt trên còn khắc triện hai chữ – “Thung thư”

Không dám chậm trễ, Trương Khuê bám lên càng xe, khẽ bẩm báo: “Vương gia, mật thư từ đại nội.”

“Đưa vào.”

Trương Khuê quỳ gối tiến vào bên trong xe, hai tay dâng lên, không dám nhìn vẻ mặt Hiên Viên Phù.

Thong thả mở ra, vừa xem qua, gã đã bật cười khe khẽ, “Không ngờ cũng có ngày Cố Bỉnh phải cầu Bản Vương.”

Mấy năm gần đây tính tình Hiên Viên Phù càng ngày càng hỉ nộ thất thường, nặng nề u ám, không ít quan lại nô tỳ chỉ vì lỡ miệng nói một câu không vừa tâm ý gã mà bị giáng chức chịu phạt, lâu dần, ai cũng thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến hành vi cử chỉ trước mặt gã, nơi nơi chốn chốn đều phải cẩn thận dè chừng.

Trương Khuê bạo gan nói: “Vương gia là Hoàng thúc, lại đứng đầu Lũng Tây, Cố Bỉnh chẳng qua chỉ là một nô tài của Triều đình, hắn cầu Vương gia thì có gì ngạc nhiên.”

Hiên Viên Phù cười nhạo, “Hiên Viên Chiêu Mân quả là có cung kính với Bản Vương thật, nhưng cận thần của hắn thì không chắc. Trong năm vị trọng thần thì chỉ hai người là có lễ tiết với Bản Vương, năm kia vào cung diện kiến ngươi cũng đi theo. Chu Quyết thì bình thường, chẳng qua là trốn tránh không thấy mặt, còn Cố Bỉnh kia, mắt không ra mắt, mũi chả ra mũi, chỉ thiếu nước chửi thẳng vào mặt Bản Vương.” – lẳng mật thư sang một bên, gã duỗi tay duỗi chân, “Xem ra, tình hình Triều đình thực sự không ổn nên hắn mới khép nép cầu viện ta thế này.”

Trương Khuê chỉ im lặng, quỳ yên tại chỗ, không dám lùi ra cũng chẳng dám thán câu nào.

Hiên Viên Phù trầm tư thật lâu, sau mới ảo não: “Yến Vương Hiên Viên Lục, Tây Thục Vương Hiên Viên Sanh và Bản Vương đều là con cháu cao tổ, trong đó tiên Yến Vương, phụ vương và Mẫn Đế còn là huynh đệ ruột già… nếu  Bản Vương khởi binh, đứng về phía ai thì phía đó tất dành phần thắng, nhưng Bản Vương nhận được lợi lộc gì?” – gương mặt vẫn sắc lạnh như đá tạc, duy chỉ có đôi mắt là bùi ngùi, “Bản Vương chẳng thể thăng quan tiến tước, cùng lắm là nhiều thêm chút đất phong tăng thêm chút hộ ấp, hiện tại còn khách khách khí khí với nhau, nhưng mười năm, hai mươi năm sau thì sao?”

Gã không nói tiếp, Trương Khuê nghe lại thấy lạnh cả sống lưng.

Hiên Viên Phù suy tính một lúc lâu, sau cùng mới đề bút viết hai chữ vào mật thư, cuộn lại, niêm phong rồi thả vào ống trúc.

Gã như cười như không nhìn Trương Khuê, “Không cần biết người dùng biện pháp gì, nội trong ba ngày nhất định phải đưa tới Lạc Kinh.”

*

Đêm lạnh như nước, Hoàng Hoa biệt uyển không một bóng người dưới trăng tàn càng đặc biệt vắng lặng đến não nề.

Cánh cổng từ từ được đẩy ra, tiếng kẽo kẹt vang lên giữa đêm tối, thật chói tai.

Hiên Viên Phù chậm rãi đi vào trong sân, vỗ nhè nhẹ lên gốc vân sam nay đã sừng sững cao lớn, múc nước trong vại tưới đều lên vườn rau nho nhỏ góc vườn. Rồi gã bước vào trong phòng, nơi Chu Kỳ vẫn thường nằm ngủ, mở cửa sổ thông khí, phủi lớp bụi mỏng manh, giũ giũ chiếc chăn cũ kĩ. Tất cả đều là những công việc thật giản đơn, nhưng gã cũng làm thật cẩn thận, như thể đang chỉ huy thiên quân vạn mã thần tốc chiến đấu.

Thu dọn tươm tất, gã ngồi lên trên giường, lặng lẽ mà ngẩn ngơ.

Thế nhân đều nói Chu Kỳ đã chết, nhưng gã không tin…

Thi thể được vớt lên kia, chỉ cần nhìn thoáng qua là gã biết, đó không phải Chu Kỳ. Vóc dáng tương đồng đó, y phục cũng là y phục của y đó, nhưng gã vẫn biết, nằm ở kia chỉ là một kẻ xa lạ.

Chu Kỳ xuất thân danh môn, được chăm sóc chu đáo, mái tóc đen nhánh như tơ lụa, nào có khô vàng thô ráp thế kia.

Chu Kỳ dù mảnh mai, nhưng cũng là một nam nhi bảy thước ngọc thụ lâm phong, tuyệt đối không phải hạng vai như gọt dũa, eo như thắt lụa đầy dáng dấp tiểu quan kia.

Chu Kỳ thông khéo âm luật, mười đầu ngón tay mảnh mai, không phải khớp tay phình tướng tráng kiện như thi thể kia.

Chu Kỳ với cần cổ thon trắng mĩ miều, trên đó vẫn còn lưu lại dấu tay và dấu răng gã.

Chu Kỳ có một đôi mắt hoa đào nhiếp hồn đoạt phách, khi mở sánh nước hàm ba, như thể chứa đựng cả nhược thủy tam thiên, khi nhắm lại hàng mi rung rinh sẽ sàng, mà vẫn linh khí bức người y như cũ.

Chu Kỳ bản chất phong lưu phóng khoáng lại cứ cố ra vẻ thuần lương, đã vậy còn đầy bụng mưu mô tính toán, rõ ràng bi thương đến cực hạn lại cứ cố cắn răng liều mình chống đỡ, vốn chẳng hề am hiểu âm mưu ám toán lại một mực thận trọng nửa câu cũng không trách hờn…

Bị Hiên Viên Phù gã cưỡng ép lăng nhục, ngang nhiên vùi dập, gương mặt cố giả vờ như vô vị nhưng nào có nhận ra đã nhợt nhạt như tuyết trắng, hận gã đến tột cùng lại vẫn gồng mình ở lại bên cạnh gã như cũ, im lặng không một câu rời đi rồi ngày nào cũng nhìn về phía nam ngẩn người…

Hiên Viên Phù vùi mặt vào chiếc áo ngủ gấm, song đã chẳng còn mùi hương mang tên Chu Kỳ.

*

Canh năm đã điểm, Hiên Viên Phù triệu tập tâm phúc, phụ tá tới bàn bạc chiến sự. Tất cả chỉ thấy vẻ mệt nhọc trùm lấy gã, sắc mặt sầu tư, tâm trạng bồn chồn không yên.

Nói là bàn bạc song ngữ khí của gã thì chắc nịch chẳng thể nghi ngờ: “Bản Vương đã viết một phong thư cho Vương tử Thổ Phiên là Xích Tổ Nhân Tán, hy vọng nếu Triều đình cử người tới cầu viện thì hắn có thể xuất binh tương trợ.”

Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, cùng ngậm miệng không nói.

Hiên Viên Phù tiếp tục: “Bản Vương biết, một số người trong số các ngươi đang bất mãn vì lần này Bản Vương khoan tay đứng ngoài cuộc, nhưng các ngươi phải biết, mười vạn quân đội tinh nhuệ của Lũng Tây ta là để đối phó với Đột Quyết mà không phải cốt nhục Hiên Viên gia ta!” – ngừng một chút, gã nói tiếp: “Nếu có một ngày Lương Châu khởi binh, đao thương sẽ chỉ chĩa về dị tộc, mà không phải con dân người Hán!”

Đang lúc mọi người im như thóc thì Trương Khuê vội vội vàng vàng chạy vào, hai tay dâng lên một ống trúc.

Không quá bất ngờ, là mật thư từ Triều đình.

Hiên Viên Phù bình thản như nước mở ống trúc, rút ra cuộn giấy con con.

Lối chữ Khải có lẽ đã thành thói quen của người viết, tuy chỉ vỏn vẹn hai chữ song nét ngang thẳng thớm, nét đứng chính trực, không nghiêng không lệch, quả là đạo của quân tử.

Chẳng qua là từ ngữ trong thư thì vô cùng sắc bén, mỗi đường hất mỗi nét chấm đều như xuyên qua cả mặt giấy, gói đầy mãnh liệt.

“Mơ tưởng!”

Tuy chỉ từng gặp một lần, nhưng trong đầu Hiên Viên Phù đã phác lên khuôn mặt Cố Bỉnh trắng xanh vì phẫn hận bất cam, Chu Kỳ cả đời phúc mỏng, lại chỉ có một hảo hữu thế này, đổi lại y, nếu y thấy mảnh giấy này, nhất định y sẽ hăng hái quên mình mà tiến vào hang cọp đi?

Nghĩ tới đây, Hiên Viên Phù khẽ vẽ lên một nụ cười, nội tâm lại là lạnh lẽo.

__________

1. Dương Chi bạch ngọc, hay còn xưng là “Bạch ngọc”, “Dương Chi ngọc”, là một loại nhuyễn ngọc thượng phẩm, cực kì trân quý. Dương Chi Bạch Ngọc đúng theo tên gọi, nó nổi tiếng về màu trắng, láng bóng, nõn nà như mỡ dê(dương chi là mỡ dê) và cường độ tinh khiết cao. Nếu có lẫn màu khác trong tổng thể khối ngọc, sẽ không còn gọi là Dương Chi Bạch Ngọc nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK