• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đảo mắt đã sang năm Ân Trạch thứ năm.

Dù đã tới xuân phân, song buổi sớm mai giữa núi rừng thì vẫn vương hàn như cũ, Chu Kỳ mặc một thân y phục mỏng manh, nửa xổm nửa khom lụi cụi trong vườn trà.

Vặt bỏ lá úa, lá sâu, rồi dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng ngắt từng búp non, từng mầm từng lá, bận bịu tới trưa, xương sống thắt lưng mỏi nhừ, giỏ trúc sau lưng mới đầy, trông lại vườn trà, dường như vẫn còn hơn phân nửa.



Chu Kỳ đấm đấm thắt lưng, nheo mắt nhìn thái dương treo cao trên đỉnh đầu, dứt khoát trở về phòng.

Tách búp non và lá trà ra, y nghĩ ngợi một lúc, sau cùng là chọn ra toàn bộ số chồi non, chia làm mấy phần, cẩn thận xao khô rồi dùng giấy dầu gói kỹ.

Tới khi sắc trời đã nhá nhem, Chu Kỳ mới chậm rãi cầm theo tay nải, lững thững từng bước xuống núi, qua quan đạo, tiến vào thành Nhã Châu. Đến đi đặt chân được tới Nhã Châu, trời đã tối như mực.

Chu Kỳ thong thả băng qua con phố chính tấp nập đi vào một ngõ hẻm, cuối cùng thì dừng chân trước nơi mà ánh đuốc đã ảm đạm hắt hiu.

Gương mắt nhìn bảng hiệu, viền hồng nét mặc, chữ Thảo[1] phóng khoáng tự do, “Lãm Thúy phường”.

Chu Kỳ thầm cười khổ, tay đẩy cửa, im lặng bước vào chốn phồn hoa từ lâu đã thành xa lạ.

Có lẽ vì thấy thân y phục giản dị trên người y mà tú bà, quy công cũng chẳng buồn đón tiếp, không còn cách nào khác, Chu Kỳ đành phải giả làm ruồi nhặng đi đi lại lại chung quanh, cho tới khi một tỳ nữ tiến lại cúi chào.

“Chu công tử phải không ạ?”

Thấy Chu Kỳ gật đầu, nàng mới nhẹ nhàng nói, “Mời đi theo nô gia.”

Băng qua hành lang uốn khúc trong sân vườn là tới một tòa tú lâu, rời xa khỏi chốn trăng hoa, nơi đây tăng thêm mấy phần u tịch.

Đột nhiên đầu y đau nhói, ngẩng lên xem thì thấy một nam tử mang vẻ mặt cợt nhả dựa vào lan can uống rượu, trên tay còn cầm mấy củ lạc.

“Sao thế, nhiều cô nương vậy mà không hợp ý ai hở?”

Chu Kỳ ha ha cười, “Tại hạ túi tiền hạn hẹp, nào có được kinh tế dư dả như Vong Trần Tẩu. Có thể qua cửa đã là tú bà nể mặt Vong Trần Tẩu rồi.”

Vong Trần Tẩu xua tay, “Thôi đừng nói mấy chuyện vô nghĩa nữa, ta mời ngươi uống rượu.”

*

Hai người vừa ngồi vào chỗ liền có tỳ nữ bưng bê tửu thái lên, lại thêm nguyên dàn yêu đồng ngọc nữ ngồi hai bên, rót rượu, chia thức ăn.

Đã lâu không gặp phải cảnh này nên nhất thời y thấy không quen, mỉm cười xin lỗi với mỹ nhân bên người, rồi ngồi nhích ra xa.

Vong Trần Tẩu trông thấy liền nhíu mày, “Hầy, sao lại không hiểu phong tình thế chứ lị? Chẳng lẽ tin tức về ngươi mà ta nghe được là sai rồi sao?”

Chu Kỳ nâng chén rượu, ngửi qua liền nhận ra là rượu đồng mã.

“Hợp khẩu vị chứ?”

Chu Kỳ quơ chén rượu, bần thần đáp, “Chu Kỳ đã sớm thay danh đổi tánh, những chuyện trước kia đều đã quên cả.”

Vong Trần Tẩu chăm chú nhìn y, đầu khẽ lắc, “Cái gì càng nói quên thì lại càng nhớ rõ.”

Chu Kỳ nhìn hắn, “Ngươi thì sao?”

Lắc lắc bầu rượu nơi tay, Vong Trần Tẩu thản nhiên đáp, “Ta khác với các ngươi, không gặp đại sự oanh oanh liệt liệt nào cả, nửa đời người đều hỗn độn mà sống cho tới nay. Đến lúc ngoái đầu lại nhìn mới phát hiện, những gì bản thân đã trải qua ta đều quên hết sạch, cuối cùng ngay cả tên mình cũng chẳng nhớ, thế nên ta liền lấy biệt hiệu như vậy.” – tùy tay lau vết son dư ra bên khóe môi mỹ nhân, hắn nói tiếp: “Nếu trên đời còn có người nhớ ta, nhất định ta sẽ dùng danh tự nguyên thủy của mình mà hành tẩu giang hồ.”

– Vong Trần Tẩu: Lão tẩu quên bụi trần.

Chu Kỳ uống một ngụm cạn chén rượu đồng mã, rồi lại ho vì vị rượu cay nồng lẫn với mùi sữa gây gây.

“Sự đời vốn chẳng bao giờ như ý, vậy cứ nhớ mãi mà làm gì, chẳng thà quên sạch thả mình vào giang hồ, tất cả đều sảng khoái ”

“Suy cho cùng, ngươi tới tìm ta thế này e cũng liên quan tới người trên triều đình đi?”

Chu Kỳ lấy ra mấy bao giấy dầu từ trong tay nải, “Triều đình cao chưa nói tới, thiên nhai xa thì thật có chuyện nhờ.”

Vong Trần Tẩu cười cười, vơ luôn một gói nhét vào tay áo, “Thù lao chân chạy việc của ta.” – lại trông thấy có vẻ như Chu Kỳ đã dự đoán được từ trước, hắn liền nhíu mặt nhíu mày, “Hiểu ta đến thế cơ à, quả là tri kỷ.”

Chu Kỳ bật cười, “Phần của ngươi kia ta đã đưa, ngươi không hỏi số còn lại của ai sao?”

“Vậy phải để xem ngươi muốn ta chuyển như thế nào đã, gõ trống khua chiêng hay là vô thanh vô tức?”

Chu Kỳ thản nhiên nói: “Trà này tuy là do ta tự tay trồng nhưng đều là Cam lộ thượng đẳng nhất của Mông sơn đấy, cho dù là cống vào đại nội cũng không ngoa đâu.”

Vong Trần Tẩu gật đầu, “Để họ uống trà tự ngươi trồng lại không hề biết ngươi còn sống, thật là ác.”

Chu Kỳ cúi đầu nhìn một vành trăng tròn sóng sánh trong chén rượu, nửa khuôn mặt y vùi trong bóng tối, vẻ mặt chẳng phân rõ ràng.

“Nếu ta chết thật, với họ, có khi lại là chuyện tốt.”

Vong Trần Tẩu thở dài, cũng im lặng không đáp.

Cửa mở, một nô tỳ tiến vào đưa đồ ăn, lại đột nhiên ré lên một tiếng, lật nghiêng cả chén đĩa.

Chu Kỳ ngẩng đầu, cũng là ngẩn ngơ.

“Chu công tử, công tử chưa chết?” – nữ tử toàn thân run rẩy, tay che miệng, khóe mắt ửng đỏ sắp khóc.

Môi y cũng run lên, “Việt Khê lâu không phải đã…”

Nữ tử vốn là nữ Thục trong Việt Khê lâu, chẳng ngờ nay lại lưu lạc tha hương.

Lau lau nước mắt, nữ Thục buồn bã kể: “Lúc ấy ở Lũng Tây, Vương gia không hỏi duyên cớ đã thiêu rụi Việt Khê lâu, rồi phân tán hết chúng ta, ta cầm bạc hồi hương tìm Lý lang…” – tới đây thì nàng nhoẻn cười chua xót, “Hắn thấy ta cũng rất vui, chúng ta chung sống chuỗi ngày thần tiên quyến lữ. Nhưng nào ngờ, một hôm khi ta đi chợ về lại phát hiện nhà cửa ruộng vườn đều bị hắn ta bán sạch, vàng bạc nữ trang cũng bị hắn cầm đi. Chẳng còn cách nào khác, ta đành phải quay về nghiệp cũ.”

Thiều hoa dễ tàn, năm tháng thoi đưa, hồng bài tại Việt Khê lâu năm ấy giờ cũng chỉ có thể làm một nha hoàn bưng trà dâng nước, nhìn nàng dung nhan tiều tụy, hoa tàn ít bướm, Chu Kỳ lại nhớ, giữa rực rỡ gấm hoa năm ấy, từng có một giai nhân thu lại nụ cười phong trần, ngượng ngùng mà kể về chàng tình lang bán tranh chữ ở gia hương, lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm ngóng trông đến ngày được gặp lại hắn…

Rồi lại nhớ khi ấy Hiên Viên Phù gạt y rằng toàn bộ Việt Khê lâu đã bị tàn sát, khiến bản thân y hổ thẹn khôn cùng, đêm chẳng nhập giấc, mười năm ròng rã hóa vàng vào tiết Thanh Minh, Đông chí, nghĩ lại mà không khỏi dở khóc dở cười.

Vong Trần Tẩu thấy y cười mà mắt rưng rưng thì nhíu mày, nhìn về phía nữ Thục, “Ngươi muốn hoàn lương không?”

Nữ Thục sợ sệt nói: “Ta mới gom được năm lượng.”

“Ngươi mang bạc của ngươi rồi đi đi, cứ nhắc tên ta với ma ma là được, nhớ, lần sau còn nhìn lầm người thì không ai cứu nổi ngươi nữa đâu.”

Nữ Thục thiên ân vạn tạ ra đi, Chu Kỳ lại lặng lẽ ngồi.

Vong Trần Tẩu dùng đũa gõ gõ lên thân bầu rượu, cao giọng xướng: “Lời ca này chàng ơi nhớ kỹ, đừng hận mày hẹp không thấy hết núi cao. Vô tình sao phải vì đa tình khổ, quan trọng nhất là sớm trở về. Từ xưa tới nay đường đời dài mà cố nhân lại ít. Tương tư sao sánh với trùng phùng, càng đừng nói tới đầu bạc răng long[2].” – âm sắc ngưng ngắt, quãng cao còn ẩn chứa nỗi niềm thê lương dai dẳng.

Thấy Chu Kỳ ngẩn ngơ yên lặng, Vong Trần Tẩu lại nói, “Khúc nhạc này tuy không được cho vào giáo phường[3] nhưng vẫn ăn đứt mấy loại văn chương ứng thi hở cái là ca tụng công đức kia nhiều. Mà cái văn chương khỉ gió ấy có câu nào là thật lòng đâu, còn thủ khúc này, câu nào câu nấy cũng khắc sâu nỗi sầu đau ly biệt.”

“Mà Chu huynh, ngươi nghe khúc này rồi, lại nhớ tới ai?”

Chu Kỳ bừng tỉnh, sau cùng là rót cho mình một chén rượu.

“Có mấy người, hy vọng Vong Trần Tẩu gửi gắm tâm ý của Chu Kỳ tới giúp.”

Vong Trần Tẩu gật đầu.

“Gia huynh, Cố Bỉnh, Bệ Hạ, Tào Vô Ý, và cả Lô Ngang.” – tới đây thì y ngừng, muốn nói gì đó rồi lại thôi, biểu tình thoáng ngẩn người thoáng hư vô.

Vong Trần Tẩu nhẹ nhàng nói: “Lô Ngang thì ta không cần phải mang. Theo như ta được biết, năm thứ hai sau khi tới Thạch Bảo thành thì hắn bệnh chết rồi.”

“Vậy à…” – Chu Kỳ cười khổ, nghiêng chén rượu rót lên mặt đất, lại rót thêm một chén khác, uống cạn một hơi.

Y đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài, “Dẫu sao cũng là cố nhân, nếu tiện, Tĩnh tây vương phủ cũng đưa một phần đi.”

_____________

1. Chữ Thảo: là thư thể được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng.

2. Khúc “Thu nhị hương – Ca triệt lang quân thu thảo” của Yến Kỉ Đạo.

– Nguyên văn:

“歌彻郎君秋草, 别恨远山眉小.

无情莫把多情恼, 第一归来须早.

红尘自古长安道, 故人少.

相思不比相逢好, 此别朱颜应老”

– Hán việt:

Ca triệt lang quân thu thảo, biệt hận viễn sơn mi tiểu.

Vô tình mạc bả đa tình não, đệ nhất quy lai tu tảo.

Hồng trần tự cổ trường an đạo, cố nhân thiểu.

Tương tư bất bỉ tương phùng hảo, thử biệt chu nhan ứng lão

– Biên tập by Miyukj-chan :”>

Lời ca này chàng ơi nhớ kỹ, đừng hận mày hẹp không thấy hết núi cao.

Vô tình sao phải vì đa tình khổ, quan trọng nhất là sớm trở về.

Từ xưa tới nay đường đời dài mà cố nhân lại ít.

Tương tư sao sánh với trùng phùng, càng đừng nói tới đầu bạc răng long.

3. Giáo phường: cơ quan quản lý âm nhạc thời xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK