Công việc của tập thể mình không thể không làm, lão đại cũng chỉ có thể đi theo với khuôn mặt tươi cười, bằng không tiền lươngcủa đám người này tháng này, tháng sau, tháng sau nữa cũng phải đi theo.
Cảm hai ngày. Buổi sáng trước khi đi làm uống hai viên thuốc. Vốn cũng không phải bệnh cần nghỉ ngơi gì nhưng tôi lại cảm thấy như mình sắp chết.
Khuôn mặt trước mắt rất mơ hồ, chất cồn của rượu, thuốc, ấm ức trong lòng cộng thêm lời nói hư tình giả ý, tôi chợt nhớ tới Viên Lãng.
Cách nói chuyện của anh trong các trường hợp vô cùng tốt, có thể khen ngợi người ta mấy giờ mà không trùng lời. Miễn là anh bằng lòng thì có thể biến người xa lạ vừa quen thành anh em xả thân vì anh chỉ trong một buổi trưa. Mà tôi, nhìn đám nhà thiết kế gà mờ trước mặt đã sắp không tìm được lời để nói rồi.
Thầy Hàn, anh cả Hàn, anh Hàn, anh, anh của tôi...Nhưng xách gọi này tiến hành theo chất lượng, tôi sắp ói ra rồi.
Cho nên nói, lời trên bàn rượu không được tin, không có lời thật, đặc biệt là lời của những người như tôi.
Viên Lãng và Cao Thành cũng từng đi uống rượu, còn uống tới mức say chưa từng có trong lịch sử. Nhưng tôi biết bọn họ đều nói thật, lời thật lòng.
Cao Thành, em ghen tỵ với anh. Mấy người có thể khiến Viên Lãng nói lời thật lòng, trừ anh em trong đội ra có lẽ chỉ có em và anh. Nhưng đối với tôi, không phải cái gì anh cũng nói. Anh đã quen che giấu, lão A nha, A người A tới mức không biết mình nói câu nào là thật, câu nào là giả.
Sắp xếp cho những người này đi hộp đêm để thỏa ước mong, tôi nhìn đồng hồ, nói với trợ lý: "Tửu lượng em tốt, hào phóng, không tệ, trông nom những người đó thật tốt. Chúng ta là công ty lớn, có rất nhiều người tài." Trợ lý còn trẻ vừa tới không lâu, được tôi khen ngợi tới mứcd❄đ❄L❄q❄đđỏ cả mặt, lập tức vỗ ngực rằng một mình cậu ta có thể giải quyết bọn họ. Vì vậy tôi chạy trốn một cách thuận lợi.
Hôm nay là ngày lễ, Thanh Minh, công ty chỉ có một lái xe rảnh rỗi xin nghỉ. Ngày giỗ của ông cụ nhà người ta, phải trở về. Tôi hiểu nên đứng bên đường chờ xe.
Một chiếc, chạy vụt qua...
Lại một chiếc, phóng vụt qua...
Lại một chiếc nữa, chợt...
Quên đi, hôm nay nghỉ lễ, người ta cũng cần nghỉ ngơi mà.
Không có xe tôi về bằng gì? Đùa gì vậy? Bắc Tam Hoàn đâu? Ngồi bên cạnh đài phun nước một lát.
Từ đầu tới cuối, trên bàn rượu đều dùng khuôn mặt tươi cười, uống chút rượu, ăn chút thức ăn gì tôi cũng chẳng nhớ, trợ lý nhỏ múc cho tôi chén canh, uống cũng không nếm ra vị gì.
Trong dạ dày rất khó chịu, hẳn nên uống chút sữa tươi trước khi uống rượu. Hôm nay quên mất, trong dạ dày nóng hừng hực, muốn ói mà không được.
Đầu rất choáng váng, tôi mua một ly trà sữa trân châu, ngồi bên cạnh đài phun nước từ từ uống.
Viên Lãng, anh đang làm gì vậy?
Cả ngày nay em chưa ăn cơm, anh ăn chưa?
Anh nhất định phải ăn thật ngon, cường độ huấn luyện lớn như vậy, nhất định phải ăn thật ngon. Huống hồ tay nghề của Dương Ban rất tốt, đứng đầu tập đoàn quân hậu cần, muốn ăn gì người ta cũng đều làm được.
Viên Lãng, anh đang làm gì vậy?
Chắc chắn anh lại đang ở trong phòng gõ phương án A người, đúng không?
Em biết anh có kinh nghiệm, em không giúp gì được. Em không trách anh. Lúc anh thức trắng cả đêmd❀đ❀L❀q❀đthì hút ít thôi, về nhà em sẽ kiểm tra. Anh đừng nghĩ tới chuyện giở trò, em có mắt, còn cả Tiểu Hứa nữa.
Viên Lãng, em nhớ anh quá.
Tôi tra trên mạng. Bộ đội đặc chủng, AK47, M16, dao găm Tùng Lâm...Kinh hồn bạt vía.
Đây là công việc của anh. Nghề nghiệp cách cái chết gần nhất trong thời kỳ hòa bình.
Anh đừng trừng em, em không nói gì. Em không nói muốn anh chuyển ngành.
Anh thích quân đội. Anh thích làm lính. Anh thích A bí đỏ. Anh thích quân phục xanh biếc trên người.
Cởi quân phục, anh có dạng gì?
Em chưa từng nghĩ tới. Anh có từng nghĩ không?
Em biết anh đã từng nghĩ. Những ngày anh bệnh, anh đã nghĩ tới chuyện chuyển ngành một cách nghiêm túc, lo lắng tới mức lông mày nhăn thành một cục.
Thật muốn sờ sờ lông mày nhíu lại của anh, chơi rất thích!
Viên Lãng, Viên —— Lãng!
Viên Lãng, người ta nói sinh đôi thì có cảm ứng tâm linh, vợ chồng già cũng có.
Em thử xem nào: Viên Lãng, Viên Lãng, Viên Lãng, anh có nghe thấy em gọi anh không?
Viên Lãng, đêm đã khuya, trước khi ngủ nên ngâm nước nóng, tự xoa bóp. Vợ không có ở đó, anh phải tự lực cánh sinh mà xoa bóp đi. Kể cả cái gì kia, năm đánh một. Ha ha, mười đánh một, chúng ta là quân bạn...
Tôi hút trà sữa rồn rột, uống không ra vị gì, lưỡi cứng như gỗ. Mũi cũng không ngửi được mùi trà sữa nên có. Hình như tôi lại nóng rần lên, đầu hơi nóng.
Ở đâu đó trên đường truyền tới tiếng hát loáng thoáng của Chu Đổng: Làm phác họa bằng ngòi bút sắc bén Thanh Hoa từ nồng sang nhạt...
Tôi khe khẽ hừ theo: Chuối tây ngoài rèm chọc mưa rào, cái vòng cửa chọc gỉ đồng màu xanh, mà em đi ngang qua trấn nhỏ Giang Nam chọc anh...
Âm nhạc như có như không: Màu xanh da trời chờ sương khói, mà em đang đợi anh. Khói bếp lượn lờ, cách nghìn vạn dặm sông...
Tôi ngẩn ngơ tại chỗ, suy nghĩ bay lên: Sương khói...Em đang đợi anh...Cách...nghìn vạn dặm...
Tôi chôn đầu vào đầu gối, khóc thét lên. Tiếng nước ở đài phun nước ào ào, che đi nước mắt và tiếng khóc đầy tủi thân của tôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi biết mình bị cảm phát sốt, sờ sờ cái trán, sẽ không thấp hơn bốn mươi độ.
Tôi lấy điện thoại di động dưới gối ra, váng đầu hoa mắt mà gọi 120.
"Là 120 ạ? Ở đây có một bệnh nhân, nhanh tới đón, đúng, không rời giường được, phải dùng cáng cứu thương..."
Gọi một cú nữa: "Phòng vật tư ạ? Tôi là phòng 202 tầng ba. Tôi bị ốm không thể rời giường, kêu một bảo vệ lên mở cửa cho 120...Không có chìa khóa? Phá cửa cũng được..."
Tôi liên tiếp nị đưa tới trên giường bệnh. Trước khi ngủ, tôi kéo một y tá lại: "Phiền cô tìm giùm tôi một hộ lý, nhà tôi không có ai...Một trăm đồng một ngày? Được, kêu tới giúp tôi."
Bị cảm còn uống rượu, trúng gió, kết quả là nằm viện một tuần, tốn hai ngàn, mất nhiều ơn được. Sau này sẽ không buông thả thế nữa, may mà Viên Lãng không biết.
Viên Lãng, anh chỉ cần biết rằng em vui vẻ là được, đau đớn và cô đơn lạnh lẽo cũng để em tự lặng lẽ xử lý đi. Bởi vì, em không nỡ khiến anh đau lòng. Bởi vì, em yêu anh.