"Alo, ông chủ Trần hả? Sáng nay có cua mỡ tươi không?"
...
"Được, tôi tới ngay lập tức."
Tôi mặc quần áo: "Chờ em nửa tiếng. Anh có thể nấu cơm trước."
Chín cái mười đực, không biết câu này có thể dùng với cua biển không. Tôi chọn bảy, tám con cua có mai chắc nịch, lại nhặt tôm he và sò huyết, thắng lợi trở về.
Tôi hì hà hì hục kéo cái túi vào cửa, Viên Lãng uống cà phê, đổi kênh, nói: "Em ra bãi đánh cá hả? Ống quần toàn là nước."
Tôi ném cái túi to vào phòng bếp, mặc tạp dề, dùng tốc độ như tia chớp để rửa cua, lột vỏ tôm. Viên Lãng đi vào: "Cần giúp một tay không?" Tôi ném một bó hành lá nhỏ cho anh: "Xử lý đi." Anh thành thành thật thật bưng một cái ghế nhỏ ngồi xử lý lá hành ở cửa phòng bếp.
Thêm nước vào nồi nước lớn, tôi thả cua và dây cỏ vào ngâm nước sôi, nếu không cua sẽ bị rụng chân trong lúc nấu. Cho thêm vào nồi mấy lát gừng, bỏ nửa ly rượu, thêm chút muối, ném một nửa hành Viên Lãng đã xử lý vào, nắp vung lên, để tự nó chín.
Nồi cơm điện phát ra một tiếng "tinh", cơm đã chín.
Nồi nước trên bếp cũng đã tỏa hơi, sò huyết nóng, vớt ra, vẩy tương hải sản lên.
Tôm he dùng rượu Thiệu Hưng, tiện thể tráng luôn đĩa.
Trộn hai đĩa rau nhỏ, bỏ thêm chút gừng trong rượu Hoa Điêu nóng, thả vào một quả mơ, thêm chút đường phèn.
Bưng cả cua lớn đỏ rừng rực nóng hôi hổi lên bàn, bữa cơm trưa này quá xa xỉ.
Viên Lãng cầm một con cua, cởi dây ra: "A? Sao lại thế này?"
Tôi liếc nhìn: "Em dùng sống dao đập."
"Đập nó để làm gì? Gạch cua vỡ hết."
"Cua mỡ có màu vàng. Trước tiên phải đập chết thì mới nấu được."
Tôi bóc vỏ cua, nói thêm: "Để động vật giảm bớt đau đớn hết khả năng, đây là đạo làm đầu bếp."
Viên Lãng cắn càng cua, lộ ra thịt trắng nõn, thịt cua chắc nịch. Anh cẩn thận đưa tới khóe môi tôi: "Vợ cực khổ, ăn miếng đầu tiên đi."
Tôi a ô, một miếng nuốt trọn. Cảm giác ngon khiến người ta rơi nước mắt. Huống chi lại còn là do Viên Lãng tự tay bóc cho tôi. Trên đời không có càng cua nào ngon hơn, kể cả từ hồ Dương Trừng ra hay ở biển ra.
Tôi thuận thế hôn lên mu bàn tay anh một cái, chỉ thấy một nụ cười thật to nở ra trên mặt anh. Đây là cảnh vật đẹp nhất trên thế gian sao?
Tôi vớt một con tôm ngâm rượu, lột vỏ, gỡ chỉ lưng, chấm chút mù tạt, đút cho Viên Lãng.
Viên Lãng ăn rất hạnh phúc, trong nháy mắt hoa lê đẫm mưa.
Tôi cười tới mức không khép được miệng, hỏi: "Anh khóc cái gì? Đừng quá cảm động."
Viên Lãng rút khăn giấy lau nước mắt: "Anh quá cảm động, quá hạnh phúc, không kìm được..."
A được đội trưởng A thành công, có giá trị kỷ niệm. Tôi gọi: "Ăn sò huyết sẽ không già."
Tiếng chìa khóa ngoài cửa vang lên, tôi ngạc nhiên nhìn qua.
Viên Lãng không ngẩng đầu: "Tân Ba tới."
"Sao nó có chìa khóa?"
"Anh đưa."
Tân Ba như về nhà mình, thả túi, đổi giày, rửa mặt, tới phòng bếp, cầm chén đũa tới, ngồi xuống liền gỡ chân cua.
"Lại tới đây làm gì?" Cuối cùng, tôi phải lên tiếng hỏi.
"Tới đón khách." Tân Ba ăn gì tốc độ cũng có thể sánh ngang với thần lục."
"Sau đó?"
"Xế chiều đi."
"Cho nên?"
"Cho nên tới đây ăn cơm. Đẩy sò huyết lại gần đây chút."
Tôi vội vàng san một nửa trong đĩa trước mặt Viên Lãng: "Chồng, ăn nhanh đi, nếu không sẽ không có mà ăn đâu."
Tân Ba bất mãn: "Thật keo kiệt. Em không ăn được nhiều như vậy." Vừa nói vừa đưa tay cầm lấy hai con cua.
Nhớ anh cả Trịnh Uyên Khiết từng nói, con người khi còn sống nên ăn, có thể ăn bao nhiêu thì âm phủ đã định cả. Thật đây.
Chiều, lúc Tân Ba về thì cả người nổi chấm đỏ như bị sởi. Viên Lãng chở cậu ta tới phòng khám gần tiểu khu để khám.
Rất lâu sau hai người cũng chưa về, tôi gọi điện hỏi.
"Dị ứng với hải sản, châm cứu, đang nằm." Viên Lãng trả lời.
"Dị ứng? Ai bảo nó ăn một lúc nhiều như vậy." Nói tới nói lui, lo lắng là tất nhiên. "Không sao chứ?"
"Bác sĩ nói quan sát một chút, nếu muốn khỏi dị ứng thì phải châm cứu."
"Vậy thì làm thôi."
"Một tuần hai lần, một tháng một đợi, ít nhất châm nửa năm."
Đầu tôi đầy vạch đen.
Lúc ăn cơm tối, hai người đã về. Tân Ba ngủ thẳng trên ghế sô pha, lẩm bẩm. Tôi bóc nõn tôm lúc trưa, chiên cơm Dương Châu, hỏi cậu ta: "Dị ứng với hải sản thì ăn cơm chiên này được không? Tôm he không tính là hải sản chứ?"
Tân Ba nằm trên ghế sô pha, xoay loạn: "Em không kiêng. Hai người có thể ăn, em nhìn mà thèm."
Tôi ném một cái liếc qua cho cậu ta, xới cơm: "Chồng, ăn nhiều một chút."
Viên Lãng vẫn còn rất quan tâm tới dáng vẻ của cậu ta: "Em đừng ăn cơm. Anh nấu cho em tô mì nhé."
Tân Ba chưa kịp đáp thì điện thoại di động của cậu ta đã reo.
"Alo, Mai Tử hả? Em ở đâu? Đương nhiên là anh ở Trung Quốc. À, anh ở Bắc Kinh."
"Mai Tử, anh bị Dư Bội Bội hại. Chị ấy biết rõ anh bị dị ứng mà còn ra sức cho anh ăn hải sản. Suýt chút nữa anh không ngẩng đầu lên được..."
Cái tên ăn nói bừa bãi này! Hôm nay tôi không cắt nó ra không được.
"Viên Lãng, tìm dao cho em!" Tôi xoay quanh phòng.
"Ăn cơm cho ngon đi. Người ta nói chuyện với bạn gái, không phải chuyện của em." Viên Lãng gõ cạnh chén tôi.
Tôi ngồi xuống, trong lòng thật không có mùi vị gì. Lương Mai này là tôi giới thiệu cho Ngô Triết. Ngày đó hai người cũng nói chuyện rất hợp. Ai ngờ sau này lúc gần đi lại xảy ra chuyện này.
Ngô Triết rất thành khẩn mà nói với tôi: "Chị dâu, cảm ơn chị. Em biết chị dâu vẫn quan tâm tới chúng em. Nhưng tính chất của đội bọn em, chị cũng biết. Lương Mai nhập quốc tịch, em đang thi hành nghĩa vụ quân sự. Theo quy định bọn em không thể nói yêu đương. Cô ấy rất xuất sắc nhưng...Quên đi, chị dâu, cảm ơn chị nhiều..."
Tôi biết không phải là cậu ấy từ chối, cũng không phải là khách sáo, chỉ là do lúc đó tôi vốn không cân nhắc tới vấn đề quốc tịch này. Một người quen như vậy sao chỉ chớp mắt đã thành người ngoại quốc. Buồn bực thật...
Thấy Tân Ba tâm sự với Lương Mai liên tục, tôi muốn nói một câu: Con người ta khi sống rất có thể sẽ gặp được ba người. Một người là người yêu của mình, một người là người mình yêu, cuối cùng ở chung một chỗ lại là một người khác. Ví dụ như Hồ Phỉ. Trình Linh Tố yêu anh ta, anh ta yêu Viên Tử Y, cuối cùng lại ở chung với Miêu Nhược Lan.
Thật đúng là thế sự biến ảo vô thường, không ai trong chúng ta có thể nắm trong tay.