Mặc dù trên bản chất tôi là một người hướng nội, nhưng không ít bạn bè, nếu như tôi bằng lòng, tôi có thể liên tục đến những bữa tiệc hát KTV đánh bài, hoặc là hẹn vài người đi trượt tuyết ở vùng ngoại ô. Nếu như đổi lại mười năm trước, đây chính là cuộc sống của tôi. Lúc này là mười năm trước sao? Không phải. Cho nên, trong những ngày Viên Lãng không ở nhà, một mình tôi bình tĩnh luyện tập thư pháp trong thư phòng.
Được rồi, tất cả mọi người không nhìn lầm. Tự mình bày văn phòng tứ bảo (gồm bút lông, giấy, mực, nghiên), tính một chút phong nhã. Tôi giữ một thỏi mọi người nói đồ tốt nhưng tôi cũng không hiểu bên trong chỗ nào tốt. Trong nghiên mực Đoan Khê từ từ mài mực. Nghiên mực là của chính ủy đại đội đưa lúc kết hôn, nhưng mà mực thì tùy tiện mua ở trong cửa hàng đồ dùng văn phòng. Tôi không phải là nhà thư pháp, không có chú ý nhiều như vậy, tùy tâm mà biểu đạt.
Bút lông sói (Lang Hào) nhúng đủ mực nước, ở nghiên mực thoáng cái lên trên không có rơi xuống theo đầu bút lông.
Giấy Tuyên Thành trên bàn sách vểnh lên một góc, không có đồ chặn giấy, tôi lấy chuỗi chìa khóa trong tay đè ép.
Viên Lãng và tôi là giống nhau, trên người hai chuỗi chì khóa: một chuỗi phòng làm việc, một chuỗi trong nhà. Chuỗi chìa khoa phòng làm việc kia rất đơn giản, khoan khoái nhẹ nhàng, không có đồ trang trí dư thừa, coi trọng dùng trong thực tế; chuỗi chìa khóa trong nhà này thì phức tạp hơn, ở phía trên tôi treo cắt móng tay, đồ ráy tai, hạt thủy tinh và ví dụ như đồ chơi nhỏ, chuỗi của Viên Lãng gần giống vậy, còn treo mảnh đạn lấy trên người mình xuống, vỏ viên đạn lúc lần đầu tiên tập bắn, và bùa bình an tôi cầu cho anh ấy … Hôm nay tôi nhớ tới năm ngoái, có lẽ là ngày này đi, tôi cầm chuỗi chìa khóa của anh ấy trợn to hai mắt.
“Viên Lãng, em không nhìn lầm chứ?” Tôi đang cầm chìa khóa của Viên Lãng hỏi.
“Sao? Em không có nhìn lầm, đương nhiên là chìa khóa nhà của chúng ta, anh không có biến thành cầm nhà người tình.” Viên Lãng trêu chọc.
“Em khinh, ngược lại anh muốn có một người tình, người ta ai có bản lãnh đó chờ anh.” Mí mắt trên dưới của tôi cũng có thể gắp chết con ruồi.
“Không đúng, em hỏi chính là cái này, đây không phải là nhẫn kết hôn của chúng ta ư?” Tôi để vật thể tựa như nghi ngờ sát vào trước mắt, bên trong chiếc nhẫn còn khắc tên họ viết tắt của tôi: YBB.
Tôi giơ tay lên xem một chút, cái kia trên ngón tay áp út của mình khắc chính là tên họ viết tắt của Viên Lãng: YL.
“Đúng vậy, đó là cái lần trước chúng ta mua lúc về nhà.” Viên Lãng lại đây ngồi.
Thời gian đảo ngược ở trước mắt. Năm đó về nhà, có bạn bè hỏi, chúng tôi mới phát hiện không có nhẫn kết hôn. Trên người Viên Lãng không thể mang loại trang sức gì, tính chất công tác của tôi tốt nhất cũng không nên mang loại trang sức, cho nên chúng tôi liền không chú ý vật này mà xem ra là đồ quan trọng nhất của vợ chồng khác.
Viên Lãng cười: “Làm sao bây giờ? Hay là đi bổ sung, tránh cho em ở bên ngoài giả làm phụ nữ trẻ tuổi chưa lập gia đình.”
Kiểu dáng chiếc nhẫn ở tiệm vàng đa dạng đầy rẫy. Nhân viên tiệm giới thiệu: “Hiện tại màu vàng phổ biến nhất, nhiều kiểu dáng, vừa mới vừa xinh đẹp.”
Tôi chỉ vào trong quầy: “Cái này, còn có cái này, còn có bên cạnh cái đó …”
Tôi đeo chiếc nhẫn vào trên ngón tay, mười đầu ngón tay sáng ngời, chói lọi trực tiếp mắt người.
“Chồng, anh chọn một cái.”
Viên Lãng từ chối cho ý kiến: “Em thích là được. Phiền anh lấy cho cái này.” Đây mới là nhẫn kết hôn thích hợp, một nam một nữ. Khắc chữ là miễn phí, tôi muốn yêu cầu khắc thành: YBB.
“Tại sao phải khắc hơn một chữ cái?” Viên Lãng hỏi.
Tôi nhẹ nhàng ghé vào bên tai anh ấy nói: “Dù sao cũng miễn phí, ngu sao không khắc.”
Trong lúc nhất thời trên mặt Viên Lãng nét mặt biến đổi giống như cầu vồng sau mưa.
“Tới, đeo lên, sau này đội trưởng Viên anh lúc mặc quần áo thường cũng phải đeo lên, những phụ nữ trẻ tuổi chưa lập gia đình kia chỉ biết phải cảnh báo anh, sau đó cách xa anh, sau đó thế giới này sẽ giảm rất nhiều trái tim vỡ nát bi kịch nhân gian.” Tôi đeo nhẫn kết hôn mới ra lò cũng là bị trễ vào trên ngón áp út của Viên Lãng.
“Viên Lãng, anh bằng lòng gả cho em không?” … Kết quả đương nhiên bị sửa chữa.
Ngày đó, nhân dịp lúc xuân về hoa nở, ánh nắng tươi sáng, Viên Lãng nắm tay của tôi ở bên cạnh công viên cây cối um tùm ngồi trên chiếu cạnh bờ sông, nhìn mấy ông già câu cá phía xa. Bờ sông, hoa anh đào, hoa tường vi đang nở khắp nơi, nước sông dào dạt khoan khoái chảy qua, gió sông thổi qua một trận nhẹ nhàng khoan khoái, cánh hoa bay xuống đầy trời. Tay trái Viên Lãng vòng qua sau lưng tôi, nắm tay của tôi, mười ngón tay đan lại, vòng kim loại lành lạnh vuốt ve ở trong lòng bàn tay mỗi người. Ở bờ đê không người, tôi nhẹ nhàng tiến tới trên môi của anh ấy, môi nhẹ nhàng ấm áp, đầu lưỡi hơi lạnh mà mềm nhẵn …
“Ting –“ Bình nước trong phòng bếp phát ra còi báo động chói tai, nước sôi.
Tôi xách bình nước ra ngoài, rót nước ngâm Thiết Quan Âm cho tôi. Hương lan lưu lại khí mờ mịt ở giữa, tôi cười tự giễu lắc đầu một cái, nhìn chuỗi chìa khóa cũng có thể nghĩ tới nhiều chuyện cũ xảy ra như vậy, tôi nên đi làm người viết tiểu thuyết.
Nhắc tới bút lông lần nữa, chuyển động cổ tay, chuyển động một cái, tôi nín hơi thở, viết xuống ở trên giấy Tuyên Thành một hàng thể chữ hành:
Năm ngoái giữa nơi này cũng ngày này,
Má phấn hoa đào ửng đỏ hây.
Trên giấy trống một nữa, tôi không viết xuống nữa, ý cảnh bức tranh thơ là là ở giữ lại trắng, ý được cũng dễ làm thôi. Thật ra thì sở dĩ không viết xong, bởi vì lúc nãy có một cú điện thoại tới, tôi ra cửa vội vàng, giấy bút không thu đi ngay. Sau đó mấy ngày không vào thư phòng, để cho nó đặt ở nơi ấy đi, ngộ nhỡ người tới vừa thấy, ôi, Lão Nhân Gia người còn ham mê thư pháp ư, thật nhìn không ra … Sau đó tôi có thể ra vẻ khiêm tốn, đâu có đâu có, mò mẫm viết mà thôi …
Sau đó có một ngày tôi từ tiệm sách trở về, trên danh nghĩa là đi mua sách, trên thực tế là giả mạo đi uống cà phê với bạn bè. Vừa vào cửa nhìn thấy chuỗi chìa khóa trên bàn, Viên Lãng.
“Chồng anh đã về?” Tôi vừa gọi vừa tới thư phòng, định đặt sách mới mua vào trên giá sách. Đồ đạt khác thường trên bàn sách, tôi do dự nhìn kỹ, trên giấy nhiều hơn hai câu:
Má phấn giờ đây không biết đi đâu,
Hoa đào còn cười gió xuân như cũ.
Có người đi vào, tôi vừa quay đầu lại, một bóng dáng ấm áp sau lưng, ôn hòa hiền hậu ôm tôi, đôi môi mang theo hơi thở quen thuộc làm người ta hôn mê đè xuống …
Mùa đông tới, mùa xuân còn có thể xa sao …