“Mẹ!” Tả Á đỏ mắt, cô biết mẹ mình ít nhiều gì cũng để ý đến hai chữ bồ nhí này, cũng rất hận bồ nhí, bởi vì cũng do ba cô có bồ nên mới khiến hai người ly hôn, gia đình ly tán.
“Mẹ đồng ý cho hai con kết hôn, nhưng Tiểu Á à, từ hôm nay con phải chuyển về đây sống với mẹ, mấy ngày này hai người nên tránh điều tiếng từ phóng viên, không để mấy tay nhà báo kia nói lung tung.Còn cậu nữa, Chung Dương, cậu hãy giải quyết xong xuôi hết mọi việc hãy quay lại đây tìm Tiểu Á, muốn kết hôn với Tả Á, trước hết cậu phải đả thông tư tưởng của người nhà mình đi đã, không được để đến nhà cậu mà phải chịu uất ức, nếu không làm được như lời tôi nói thì chuyện kết hôn cũng không cần bàn đến nữa.”
“Bác yên tâm, con nhất định sẽ xử lý tốt mọi chuyện.” Chung Dương vừa lên tiếng khắng định thì chuông điện thoại di động chợt vang lên, anh nói xin lỗi sau đó lấy điện thoại di động ra xem, là người nhà gọi tới, anh nhấn nút tắt, rồi nói với Tả Á cùng Điền Văn Lệ: “Xin lỗi, con muốn không tiếp chuyện được rồi.”
Mọi chuyện, không cần phải chờ đến năm sau mới giải quyết, tất cả có vẻ như dồn hết lại rồi, người nhà Tả Á đã biết, người nhà Chung Dương có lẽ cũng biết hết rồi, vừa rồi chắc hẳn là điện thoại của người nhà anh gọi anh về tra hỏi.
Chung Dương tạm biệt Tả Á và Điền Văn Lệ, sau đó lái xe đi về nhà. Chung Dương nghĩ, như vậy cũng tốt, chọn ngày không bằng gặp ngày, hơn nữa chuyện của hai người cũng lộ ra rồi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi, nói không chừng chuyện kết hôn của anh và Tả Á cũng không còn xa nữa, nghĩ vậy tâm tình bất an của anh dần tốt lên.
_________________