"A.......!"
Tả Á từ trong giấc mơ sợ hãi kêu lên, ngồi bật dậy, trán ướt đẫm mồ hôi, nét mặt đầy vẻ hoảng hốt, cô sợ hãi giơ hai tay của mình lên, mở lớn hai mắt nhìn xuống, sạch sẽ, trắng nõn, không hề dính chút máu tươi nào.
Cô lại nằm mơ, lại mơ thấy giấc mơ đáng sợ từ hai tháng trước.
Ngày đó, Chung Dương và Tình Văn được đưa vào phòng cấp cứu, cô lo lắng cầu nguyện cho bọn họ không xảy ra việc gì, nhưng Kiều Trạch đang đứng phía sau cô lại đột nhiên ngã xuống.
"Anh Kiều!"
Mọi người trở nên hỗn loạn, hoảng hốt gọi Kiều Trạch, cô cũng bị dọa cho sợ hãi vội chạy tới đỡ anh, lại cảm nhận thấy tay dính máu tươi sền sệt, đẫm máu, máu đỏ tươi nhuộm đầy tay cô. Anh bị thương, thế mà cô lại không biết gì, thậm chí cô còn không liếc nhìn anh một cái.
"Kiều Trạch!" Cô vội gọi anh, đau lòng đến chết đi được, cô lại một lần nữa quên mất anh, trái tim bị sự hoảng sợ và đau đớn lấp đầy, hốt hoảng kêu khóc: "Bác sĩ, bác sĩ.......Có người bị thương!"
Kiều Trạch đưa tay nắm lấy cổ tay của cô, vẫn là cảm giác dinh dính nhớm nháp, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô, dùng cánh tay dính đầy máu mạnh mẽ đẩy cô ra. Thân thể của cô không chống đỡ được mà ngã trước mặt anh.
Anh đẩy cô ra! Cú đẩy đó chính là Kiều Trạch đã hoàn toàn đẩy cô ra khỏi thế giới của anh rồi. Cô vô cùng sợ hãi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, trong đôi mắt đó đã không còn có cô nữa.
Kiều Trạch nghe thấy tiếng mình được bác sĩ và y tá đẩy vào phòng cấp cứu, thì ra trong lúc hỗn loạn, Kha Kiệt nổ súng lung tung đã bắn trúng anh, thế nhưng anh lại không kêu rên một tiếng. Kiều Trạch được đưa vào phòng phẫu thuật, còn Tả Á lại bị giữ ở ngoài cửa, chỉ cách một cánh cửa nhưng lại giống như một chướng ngại vật không thể nào vượt qua, khi đó cô đã hiểu, cô đã mất đi một thứ, một thứ rất quý giá, thứ ấy cô chưa kịp quý trọng đã đánh mất đi.
Chuyện cũng xảy ra được hai tháng rồi, nhưng cô vẫn không có cách nào quên được cảm giác đau lòng đó, không thể nào quên được ánh mắt buốt giá của Kiều Trạch nhìn cô, càng không cách nào quên được cảm giác sợ hãi khi bàn tay cô dính đầy máu của Kiều Trạch. Cho dù cô đã chà rửa bàn tay mình không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại sẽ lại nhìn thấy máu tươi ướt đẫm tay.
Kha Kiệt cũng phải chịu kết quả xứng đáng, anh ta đã bị bắt giam! Chính anh ta là người chủ mưu bắt cóc con cô, là anh ta đã lợi dụng quyền lực của bộ máy chính quyền thành phố X giam cô ở bệnh viện tâm thần. Anh không chiếm được tình yêu của Tình Văn, cho nên, trở nên cực đoan, hận Kiều Trạch, chán ghét Kiều Trạch, định lợi dụng chuyện của đứa bé để dụ Kiều Trạch ngồi tù, nhưng Kiều Trạch quá thong minh, nên chuyện không được như ý nguyện của anh ta.
Kiều Trạch tra tới tra lui, tra ra được người đứng đằng sau mọi chuyện chính là Kha Kiệt, anh ta biết chuyện sắp bị bại lộ, cho nên liền vội vã chạy trốn, lại bị cảnh sát không ngừng truy đuổi, cho nên, anh ta quay ngược trở lại nơi này, tìm cơ hội bắt cóc cô, muốn chết chung cùng Kiều Trạch và Tình Văn. Dù sao, anh ta đã không thể quay đầu lại được nữa rồi, thay vì phải ngồi trong nhà giam nửa đời còn lại, không bằng chết một cách sảng khoái, kéo theo mấy người làm đệm lung nữa.
Nhưng, con của cô có lẽ không thể tìm được nữa rồi, Kha Kiệt đã để đứa bé lại ở trạm xe lửa, nơi đó người đông như vậy, phức tạp như vậy, việc tìm kiếm manh mối cần phải có thời gian, nhưng như vậy ít ra vẫn còn có hi vọng, khả năng con của cô còn sống tương đối lớn.
Tả Á mở to mắt, không cho phép mình khép cặp mắt lại nữa, ép mình phải dừng suy nghĩ, không được nhớ những chuyện trước kia nữa. Cô giống như người mất hồn bước xuống giường, đi về phía toilet. Mở vòi nước, rửa tay, cô ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, khuôn mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, đáy mắt đều là u buồn.
Hai tháng, đã hai tháng rồi cô không gặp được anh. Từ khi bị thương nằm trong bệnh viện,a nh không còn muốn thấy cô nữa, sai Từ Bân và Trương Chánh canh chừng ở cửa phòng bệnh, không cho phép cô vào, thậm chí ngay cả phòng bệnh của Tình Văn, cô cũng không thể đến gần. Đã rất nhiều lần cô ngồi đợi ở bên ngoài, nhưng lần nào cũng bị chặn lại không cho vào.
Cô đã không thể chạm tới thế giới của Kiều Trạch nữa rồi.
Hai giờ sáng, nhưng dòng suy nghĩ của Tả Á lại tuôn trào, không thể tiếp tục ngủ được nữa, cô ngồi gắp từng ngôi sao nhỏ bỏ vào bình thủy tinh hình trái tim, cứ như vậy mà chào đón bình minh.
Cả đêm Tả Á không ngủ, những ngày qua cô cũng đều như vậy, bệnh mất ngủ càng nghiêm trọng, tinh thần cũng không được khá lắm, nhưng khi mẹ cô gọi điện thoại tới, nói hôm nay Kiều Trạch xuất viện, tinh thần của cô lại khẽ dâng lên.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô liền gọi xe đi đến bệnh viện, xe dừng lại ở một tiệm bán hoa tươi, Tả Á muốn mua một bó hoa, nhưng cô lại không biết nên mua loại hoa gì, lúc nghe cô bé bán hoa giới thiệu, không biết vì sao cô lại chọn hoa Violet. Bó hoa được gói lại cẩn thận. Tả Á trả tiền rồi đi vào khu nội trú của bệnh viện.
Lúc vừa mới bước vào khu nhà tầng, cô chợt chạm mặt một đoàn người, tầm mắt Tả Á không chút sai lệch rơi đúng vào người đàn ông ở giữa, khuôn mặt lạnh nhạt, phong thái lạnh lùng, dáng người cao lớn nhưng lại gầy gò.
Cô nhìn thấy anh, anh cũng nhìn thấy cô, chỉ là ngày xưa anh lạnh lùng nhưng mang theo thâm tình, còn anh của hôm nay chỉ có sự lạnh lung xa cách. Sự xuất hiện của Kiều Trạch khiến trái tim Tả Á đập loạn nhịp, tay của cô nắm chặt bó hoa, có chút hồi hộp. Nhìn bạn bè anh em vây quanh Kiều Trạch đưa anh ra viện, chân Tả Á giống như mọc rể, không có cách nào tiến lên phía trước dù chỉ một bước, chỉ đứng đó kinh ngạc nhìn anh từng bước từng bước đi tới.
"Ai để cho cô ta đến đây." Tầm mắt Kiều Trạch lướt qua Tả Á rồi nhìn ra xa, tiếng nói lạnh lẽo không mang theo một chút hơi ấm nào, thân thể cao lớn của anh chỉ cần hơi động là sẽ đụng vào Tả Á, hơi thở lạnh lùng của anh chèn ép Tả Á khiến cô một câu cũng nói không ra được.
"Bọn em không hề nói cho chị ấy biết." Cấp dưới của Kiều Trạch vội vàng thanh minh.
Tả Á đứng gần anh như vậy, nhưng lại có cảm giác lại thật xa xôi, thật xa xôi.......Khuôn mặt của cô nháy mắt trở nên tái nhợt, cô nhỏ giọng nói: "Kiều Trạch.......Em tới đón anh về nhà."
Đôi mắt đen của Kiều Trạch chợt híp lại, thoáng qua một tia lạnh nhạt, anh đang định nói gì đó, thì đột nhiên điện thoại di động của anh lại vang lên, anh ưu nhã bắt máy.
Tả Á chỉ nghe được Kiều Trạch nói: "Được, tôi lập tức qua đó."
Nói mấy từ đơn giản ấy xong anh liền cúp điện thoại, rồi sau đó phân phó Từ Bân: "Đưa cô ta trở về!" Kiều Trạch nói xong liền lướt qua Tả Á, đi tới chỗ đậu xe, Trương Chính đi theo anh, làm tài xế lái xe cho Kiều Trạch.
Tả Á nhìn bóng lưng lạnh lùng của Kiều Trạch, nhìn anh ngồi vào xe rồi rời đi, biến mất khỏi tầm mắt của cô, cô chỉ cắn cắn môi không nói gì, bó hoa trong tay như mất đi màu sắc.
"Đi thôi, thất thần cái gì, tôi đưa chị trở về." Trên mặt Từ Bân rõ ràng là không hề có vẻ gì là tình nguyện, nhưng Kiều Trạch đã lên tiếng, anh không thể không nghe.
"Không cần, tôi có thể tự đi về."
Tả Á không chịu để Từ Bân đưa về, mà tự đi về nhà, cô cắm bó hoa vào trong bình rồi ngồi thẫn thờ bên bàn một lúc lâu. Cô không biết Kiều Trạch đi đâu, nhưng có vẻ như anh không muốn trở về nhà. Cô biết, là Kiều Trạch không muốn nhìn thấy cô.
Mặc dù không biết hôm nay Kiều Trạch có về nhà không, nhưng Tả Á vẫn làm đồ ăn thật thịnh soạn, chờ anh. Nhưng anh còn chưa về, thì mẹ cô và dượng Kiều lại đột nhiên tới, bọn họ biết hôm nay Kiều Trạch xuất viện, cho nên mới đến xem anh thế nào. Nhưng Kiều Trạch lại không ở nhà, dượng Kiều hỏi cô Kiều Trạch đi đâu, cô không biết trả lời ra sao cả, chỉ úp úp mở mở nói rằng hình như công ty có việc gì đó.
Sắc mặt dượng Kiều dường như có chút không vui, tuy nhiên ông cũng không nói gì nữa, cùng với Điền Văn Lệ ở lại ăn cơm cùng Tả Á rồi mới rời đi. Lúc mẹ cô và dượng Kiều rời đi đã ý vị dặn dò Tả Á, phải quan tâm đến Kiều Trạch nhiều hơn, trong sinh hoạt, ăn uống, đều phải chú ý, Tả Á gật đầu đồng ý.
Sau khi hai người bọn họ rời đi, cô thu dọn bát đũa, rửa mặt rồi ngồi trên ghế sofa xem ti vi, chờ Kiều Trạch trở về, có lẽ tối nay anh sẽ trở về, mấy tháng qua, anh ở trong bệnh viện, tối nay, anh sẽ trở về.
Tả Á cuộn người trên ghế sofa, xem ti vi, nhìn đồng hồ trên tường, chỉ 21h, đầu óc của cô đã có chút mơ mơ màng màng, sự mệt mỏi bao trùm lấy cô cuốn cô đi vào trong giấc mộng. Trong lúc mơ ngủ cô khẽ lật người, lại đột nhiên ‘phịch’ một tiếng, lăn xuống đất, cô giật mình tỉnh lại, xoa xoa chỗ đau, cau mày đứng lên, lại phát hiện đèn trong toilet sáng rực, bên trong còn truyền ra cả tiếng nước chảy.
Kiều Trạch đã về rồi sao?
Tả Á bật đèn phòng khách lên, đã thấy quần áo Kiều Trạch cởi ra đặt trên ghế sofa, lòng cô liền cảm thấy yên lòng. Cô lấy áo ngủ giúp Kiều Trạch, lúc đi ra từ phòng cất quần áo cô đã thấy Kiều Trạch chỉ quấn một cái khăn trắng đi trong toilet đi ra ngoài, để lộ toàn bộ thân hình, cách tim không xa có một vết sẹo, đó chính là do vết đạn để lại, không lớn, nhưng thiếu chút nữa đã cướp đi tính mạng của anh.
Anh lấy từ trong túi quần ra một điếu thuốc, định đốt lên hút, Tả Á chợt nhớ tới lời của bác sĩ, không khỏi nói: "Vết thương của anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hiện tại không thể hút thuốc."
Kiều Trạch ngồi xuống ghế sofa, khẽ cười, môi mỏng khẽ cong lên, không nói tiếng nào mà lại toát lên vẻ quyến rũ hấp dẫn vô cùng, nhưng, Tả Á cảm nhận được rõ ràng, nụ cười kia của anh mang theo bao giễu cợt và lạnh lẽo.
Anh dập tắt khói, đôi mắt đen nhìn Tả Á, lạnh lùng nói: "Tới đây."
Tả Á chần chừ đi tới, Kiều Trạch cũng không chờ được, một tay túm lấy tay cô, dùng sức kéo, cô liền ngã vào lồng ngực của anh, tay chạm lên lồng ngực trống không của anh, cảm nhận hơi thở nam tính quen thuộc, cũng cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo của anh.
Anh đẩy cô ngã xuống ghế sofa, giam thân thể phía dưới lồng ngực của mình, trong đôi mắt đen không thấy được một tia tình cảm nào, chỉ có lạnh lẽo, nói: "Áo ngủ không đủ hấp dẫn!" Anh nói xong liền đưa tay dùng sức xé áo ra, chiếc áo ngủ bằng bông trên ngưởi Tả Á bị anh dùng sức xé nát.
"Kiều Trạch........" Tả Á có chút sợ hãi kêu tên anh, tay chống lên lồng ngực của anh, nhưng anh lại càng áp chặt hơn. Tả Á cảm thấy hình như Kiều Trạch không giống trước kia nữa, nhưng, không giống ở chỗ nào thì cô không nói rõ ra được.
Anh tách hai chân cô ra, đặt vật nóng bỏng nào đó và nơi mềm mại của cô, đôi môi mỏng của anh mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt vùi vào giữa ngực cô, hôn lên nơi đẫy đà của cô, dưới thân cùng lúc xông vào.
Khô khốc và có chút đau, cô cau mày, bàn tay nắm chặt bờ vai anh, cô muốn hôn lên đôi môi của anh. Lúc cô đau, anh sẽ hôn cô, cô sẽ cảm thấy thỏa mãn, đau đớn sẽ bớt dần, nhưng, bây giờ anh lại không hề làm thế, đôi môi của anh không giống trước kia mạnh mẽ hôn xuống môi cô, mà chỉ tiếp tục lưu luyến ở trên nơi đẫy đà của cô.
Động tác của anh rất mạnh mẽ, thậm chí có chút thô bạo, như muốn phá nát cô, đâm vào chỗ sâu nhất của cô, để cho cô đau đớn mà cũng vui vẻ, mắt Tả Á nhắm lại rồi đột nhiên mở ra, cô nhìn chằm chằm Kiều Trạch, gương mặt lạnh lùng, hai mắt dài hẹp nhắm lại, không còn là ánh mắt thâm tình say đắm nhìn cô mỗi khi hai người hoan ái như trước kia nữa.
Giờ khắc này cô đột nhiên hiểu ra được, anh không phải là đang yêu thương cô, mà giống như đang phát tiết. Trái tim, như bị cái gì đó nặng nề đánh một phát, Tả Á quay đầu đi chỗ khác, từ từ nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo kia của Kiều Trạch nữa, không kịp để cho cô chuẩn bị tinh thần trái tim đã nhói lên đau đớn, nỗi đau xót dâng đầy trong tim, nước mắt không sao kìm nén được mà chảy dàn ra từ khóe mắt.
Cuộc hoan ái cuối cùng cũng dừng lại, Kiều Trạch đứng dậy đi tắm, Tả Á lấy áo ngủ bọc lấy thân thể mình rồi không chút nhúc nhích nhìn Kiều Trạch tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài, nhìn thấy anh đi về phía tủ quần áo, lấy một bộ trang phục thoải mái màu sắc trang nhã định đi ra ngoài.
Tả Á nhìn anh, anh nhìn Tả Á, nhìn dấu vết anh để lại trên làn da mịn màng của cô, rồi xoay người định rời đi. Tả Á vội hướng về phía bóng lưng anh kêu lên: "Kiều Trạch.......Anh đi đâu vậy?"
Kiều Trạch quay đầu lại: "Từ lúc nào cô lại quan tâm xem tôi đi đâu rồi thế hả?" Anh lạnh lùng nói xong liền quay đi không dừng lại, bóng dáng cao lớn ấy dứt khoát rời đi, chỉ để lại cho Tả Á một căn phòng trống rỗng, với một ánh đèn le lói.
Sáng hôm sau, mẹ cô gọi điện thoại tới hỏi Tả Á hôm qua Kiều Trạch có trở về không, Tả Á nói anh đã trở về rồi, nhưng buổi sáng lại đi luôn. Lúc cúp điện thoại Tả Á cũng hiểu ra được, Kiều Trạch nằm viện lâu như vậy là vì không muốn gặp cô, người trong nhà ai cũng biết giữa hai người bọn họ đang có vấn đề.
Nhưng, tâm nguyện của những người lớn là hy vọng hai người bọn họ có thể cùng nhau vượt qua, cho nên, tối hôm qua sau khi tới nhà cô, thấy Kiều Trạch không có nhà, có lẽ dượng Kiều đã gọi điện thoại cho Kiều Trạch, bảo anh về nhà, nếu không, chắc hẳn anh đã đi cả đêm không về.
Tả Á quỳ gối ở trên giường, nhìn tờ giấy thõa thuận trước mặt, đây chính là giấy thỏa thuận tái hôn của cô và Kiều Trạch, trên đó là những điều kiện tái hôn của Kiều Trạch.
Một: Không cho phép Tả Á âm thầm rời khỏi Kiều Trạch.
Hai: Gặp chuyện gì không thể giải quyết phải báo cho Kiều Trạch biết đầu tiên.
Ba: Phải làm một người vợ tốt, không cho phép đối đầu gay gắt, miệng lưỡi sắc bén.
Bốn: Không cho phép đi qua đêm không về nhà ngủ.
Năm: Không cho phép không có bằng lái.
Sáu: Không cho phép Tả Á nói ly hôn, trừ phi Kiều Trạch nói ra trước.
Bảy: Phải hoà thuận với chồng, phải khắc sâu hình ảnh chồng ở trong lòng.
Tám: Trong vòng hai năm nhất định phải có một đứa con.
Không cho phép, phải, chính là giọng điệu ngang ngược bá đạo của anh. Đến tận hôm nay Tả Á đọc đến nội dung của bản thỏa thuận, thì ra là nó như thế này. Trước kia, cô cảm thấy những điều kiện này là ngang ngược và vô lý, nhưng bây giờ hình như cô đã hiểu một chút.
Tìm bút, cô viết thêm vào bản thỏa thuận:
Một: Không cho phép Tả Á âm thầm rời khỏi Kiều Trạch. (vì anh sợ em gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn)
Hai: Gặp chuyện gì không thể giải quyết phải báo cho Kiều Trạch biết đầu tiên. (vì anh hi vọng anh có thể chiếm một vị trí quan trọng trong lòng em)
Ba: Phải là một người vợ tốt, không cho phép đối đầu gay gắt, miệng lưỡi sắc bén. (vì anh nghĩ muốn cùng em xây dựng một gia đình ấm áp, bởi vì đó là thứ em vẫn luôn khao khát vọng)
Bốn: Không cho phép đi qua đêm không về nhà ngủ. (vì anh lo lắng cho em, lo lắng em sẽ uống say)
Năm: Không cho phép không có bằng lái. (vì anh hi vọng em được an toàn)
Sáu: Không cho phép Tả Á nói ly hôn, trừ phi Kiều Trạch nói ra trước. (vì anh muốn sống bên em trọn đời, bởi vì anh sẽ vĩnh viễn sẽ không nói ra từ ly hôn)
Bảy: Phải hoà thuận với chồng, phải khắc sâu hình ảnh chồng ở trong lòng. (vì anh hi vọng trong lòng em có anh, hi vọng em sẽ luôn nhớ nhung anh)
Tám: Trong vòng hai năm nhất định phải có một đứa con. (vì anh muốn có những đứa con của chúng ta)
Tả Á viết xong, bên môi dâng lên một nụ cười giễu cợt, cô viết cái này này để làm gì chứ, anh đã không còn yêu cô nữa rồi. Tả Á giơ tay định xé đi, rồi lại ngừng lại, cuối cùng gấp tờ giấy thỏa thuận thành một trái tim, lấy ra một cái bình thuỷ tinh tinh sảo, để vào.
Mỗi ngày qua đi, Tả Á càng ngày càng trở nên im lặng, trừ những lúc đi đến Cô Nhi Viện, cô vẫn ở nhà của hai người. Cô biến căn nhà trang nhã trước kia thành một căn nhà mang hương vị ấm áp, hàng ngày cô đều chờ Kiều Trạch trở về ăn cơm.
Nhưng, Kiều Trạch lại thường xuyên không về nhà, cô làm thức ăn nhưng cuối cùng lại chỉ có một người ăn, hoặc là đổ hết đi. Cho tới bây giờ Kiều Trạch chưa một lần gọi điện thoại cho cô, mà cô có chủ động gọi cho anh thì phần lớn anh đều không nghe máy, cho nên cô không gọi nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Tình cờ một đêm nào đó anh trở về nhà, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ có hành động, anh chỉ cùng cô ân ái, có lúc ở trên sàn nhà, có lúc ở trên giường, có lúc ở trong phòng tắm. Hoan ái đi qua, cô lại không dám mở miệng nói anh ở lại, chỉ đành yên lặng nhìn anh rời đi. Một ngày 24h, anh chỉ dành cho cô hai đến ba giờ đồng hồ, có một lần cô không nhịn được hỏi anh: "Kiều Trạch, anh trở về chỉ vì ân ái thôi sao?"
Anh lạnh lùng nói: "Giữa chúng ta còn có thể làm cái gì nữa."
Cô biết, cô đã làm tổn thương trái tim của anh, cô biết, anh đối với cô từ thất vọng đã chuyển sang tuyệt vọng, anh đã không còn yêu thương cô nữa, anh từng coi cô như sinh mạng của mình, nhưng bây giờ anh đã không còn yêu cô nữa, cho nên, hôn nhân của bọn họ, cứ như vậy mà trôi qua, chỉ sex không yêu.
Từ đó về sau, cô không hỏi anh nữa, cũng không nói nhiều nữa, chỉ yên lặng ngồi chờ anh về, nghĩ đến lúc anh quay trở về nhà, thay ga giường, quét nhà, dọn dẹp tất cả, nhìn lúc anh rời đi. trả lại cho cô một căn nhà rộng lớn, cô cũng không suy nghĩ anh rời đi là có ý gì.
Tả Á và Kiều Trạch cứ trải qua cuộc sống như vậy, mùa xụân cuối cùng cũng đến, Tả Á cũng trở nên lười nhát, không muốn nhúc nhích, chỉ ăn cơm rồi ngủ, đó là những việc cô thích làm nhất. Chung Tĩnh gọi điện thoại, hẹn cô đi dạo phố, cô cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng Chung Tĩnh không chịu bỏ qua cho cô, Tả Á đành phải miễn cưỡng đồng ý, chuẩn bị một lát rồi ra cửa, đến chỗ hẹn với Chung Tĩnh.
Vừa thấy cô, Chung Tĩnh nhéo mặt cô, thẳng thắn hô lên: "Cái con nhỏ chết tiệt này, lại gầy đi nữa rồi, làm gì mà tự ngược đãi mình như vậy chứ."
Tả Á tức giận đẩy tay Chung Tĩnh ra: ‘‘Đừng nhéo nữa, tớ ra đây không phải để cho cậu nhéo đâu."
Hai phụ nữ nói xong cũng dắt tay nhau về khu trung tâm thương mại, đi dạo một lát, hai người đều có thu hoạch, mỗi người mua hai bộ đồ thời trang mùa xuân, Chung Tĩnh còn muốn mua tiếp, nhưng nhìn Tả Á có chút không khỏe, cô quay đầu lại, chợt thấy sắc mặt Tả Á tái nhợt không có chút máu, dường như sắp té xỉu.
"Tiểu Á, cậu không sao chứ? Sắc mặt sao lại kém như vậy?"
"Tớ cần hít thở không khí một chút........" Vẻ mặt Tả Á xám như tro tàn, dọa Tiểu Tĩnh sợ hãi, vội đỡ cô xuống dưới lầu, Tả Á ngồi trên dãy ghế phía bên ngoài khu thương mại thở từng hơi dài mới dần cảm thấy bớt khó chịu.
Chung Tĩnh mua một chai nước đưa cho Tả Á: "Đỡ hơn chút nào chưa? Sao thân thể cậu lại yếu như vậy?"
Tả Á không chút hơi sức nói: "Không biết nữa, gần đây tớ rất lười nhác lười, thân thể cũng không được khỏe."
Chung Tĩnh nghi ngờ nhìn Tả Á: "Không phải là cậu mang thai đấy chứ?"
Tả Á đang uống nước chợt dừng lại, những chuyện như vậy, cô luôn phản ứng rất chậm, có rồi cũng không biết, lúc làm chuyện đó với Kiều Trạch cô không sử dụng các biện pháp an toàn, có cũng không có gì lạ, trong lòng cô lại có chút vui mừng, đưa tay kéo cổ tay Chung Tĩnh, hơi nhảy cẫng lên nói: "Theo tớ đi bệnh viện."
Đến bệnh viện, sau khi trải qua các cuộc kiểm tra, kết quả chính là Tả Á thật sự đã mang thai. Lúc nghe được kết quả, trên khuôn mặt nhỏ nhắn Tả Á đều toát lên vẻ vui mừng, ôm lấy Tiểu Tĩnh nói: "Tiểu Tĩnh, tớ đã làm mẹ, tớ đã làm mẹ rồi!"
"Chúc mừng cậu, mẹ Tả Á." Chung Tĩnh cười mặc cho Tả Á vui mừng đến phát điên, cô biết Tả Á đã từng mất một đứa con, biết cô ấy mong muốn có con đến sắp phát điên rồi, đứa bé này đối với cô ấy mà nói chính là một sự an ủi, là một chuyện vui rất lớn, cô vội đề nghị: "Đi, chúng ta đi ăn mừng nào."
"Ừ, ừm!" Tả Á ra sức gật đầu, tay nắm chặt tờ kết quả xét nghiệm, mặt mày hớn hở.
Hai người đi đến một nhà hàng ở gần đó, món ăn ở đây làm rất ngon, rất nổi tiếng, hai người đi vào, phục vụ liền nhiệt tình chào đón, dẫn bọn họ đến chỗ ngồi.
Lúc này Tả Á lại như người mất hồn, cô đang nghĩ tới Kiều Trạch, không biết anh nghe được tin này có cảm thấy vui mừng như cô không? Có không? Cô nói với Kiều Trạch như thế nào đây, cô có con rồi, là con của bọn họ. Tuy rất vui mừng nhưng cũng có lo lắng, không biết anh biết tin này sẽ phản ứng thế nào.
Thời điểm trong lòng cô rối loạn, Chung Tĩnh lại đột nhiên lôi tay cô đi, hình như rất vội vã, tờ xét nghiệm trong tay Tả Á lại rơi xuống đất, cô dừng bước xoay người lại nhặt lên, đứng dậy, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy ở phía lối ra vào có một người đàn ông.
Khuôn mặt lạnh lùng, vẻ đẹp tuấn mỹ không hề tỳ vết, là Kiều Trạch! Mấy ngày nay cô không được gặp anh rồi. Mà lúc này anh lại đang ôm một người phụ nữ cao gầy trong lồng ngực, thận trọng ôm lấy cô ta, như sợ cô ta rơi ngã.
Trong lòng Tả Á vốn đang vui mừng vì biết tin mình đã có thai, lại từ từ lạnh dần, trên mặt không có một tia huyết sắc, trái tim cũng như ngừng đập, đau nhức, khiến cho cô nhất thời không thể nào hô hấp được, đầu óc ong ong, mọi vật trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Thời gian quay ngược lại, suy nghĩ của Tả Á giống như thuỷ triều, trở lại nhiều năm trước, cũng chính là ở khách sạn. Cô nhìn thấy anh và một người phụ nữ cao gầy ở cùng nhau, nam cao lớn đẹp trai, nữ xinh đẹp cao gầy, tuy địa điểm khác nhau, nhưng người lại rất giống nhau.
Kiều Trạch ôm lấy Tình Văn, dìu cô ta đi từng bước một.
Thân hình cô cứng ngắc, anh lại rất tự nhiên, thậm chí còn nhìn cô nhếch môi cười nhạt, cánh tay ôm lấy Tình Văn vẫn không chút lơi lỏng, Tả Á vò nát tờ giấy xét nghiệm trong tay thành một cục.
Tiểu Tĩnh nhìn thấy thân thể Tả Á lảo đảo như sắp ngã, vội đưa tay đỡ cô, không vui nhìn Kiều Trạch: "Kiều Trạch, Anh.......anh thật là quá đáng, Tả Á, cô ấy......., "
Tả Á kéo tay Tiểu Tĩnh, ý bảo cô đừng nói gì cả, cô nở một nụ cười yếu ớt: "Tình Văn, vết thương của cô có khá hơn chút nào không? Tôi không có cơ hội nào để cám ơn cô đã cứu tôi."
"Đã tốt hơn rất nhiều rồi, ở lâu trong nhà buồn bực quá, cho nên tôi mới nói với anh Kiều dẫn tôi đi ra ngoài một chút, chị dâu.......chị đừng........" Tình Văn có vẻ như rất áy náy, không muốn Tả Á hiểu lầm, nhưng cô ta vẫn không chịu rời khỏi lồng ngực của Kiều Trạch.
"Sao thế? Hai người đang định rời đi à? Vậy thì không quấy rầy nữa, Tiểu Tĩnh, chúng ta đi ăn cơm thôi." Nói xong Tả Á nở nụ cười nhạt nhòa, lôi tay Chung Tĩnh đi vào bên trong.
Sau khi ngồi xuống, Tiểu Tĩnh nhìn sắc mặt tái nhợt của Tả Á, vội vàng an ủi: "Tiểu Á, cậu đừng để ý, đứa bé quan trọng hơn, bác sĩ nói rồi, thân thể cậu quá yếu, cần phải chú ý nhiều, thai nhi có chút không ổn định."
"Tớ không sao." Tả Á nói xong liền cúi đầu, thở ra một hơi, "Tớ đói rồi, gọi thức ăn thôi."
Mãi cho đến khi dọn đủ món ăn, Tả Á không hề nói một câu nào, chỉ vùi đầu vào ăn cơm, Tả Á đột nhiên hiểu ra Kiều Trạch lại đột nhiên trở về vào ban đêm để làm gì, bởi vì, Tình Văn. Anh luôn đi cùng với Tình Văn sao, hai người bọn họ ở cùng một chỗ sao?
Hai người bọn họ ở bên nhau không phải là lẽ tự nhiên rồi sao, Tình Văn yêu Kiều Trạch như vậy, nguyện ý vì Kiều Trạch mà bỏ đi tất cả.
Còn cuộc sống của cô bây giờ chỉ giống như là tình nhân của Kiều Trạch, lúc ban đêm chờ đợi anh đến ban cho ân sủng, trái tim không thể chịu nổi mà đau đớn, nhưng lại không có loại thuốc nào có thể giảm đau được, nước mắt lại bị ép ra ngoài.
Chung Tĩnh nhìn nước mắt Tả Á từng viên một rơi xuống mặt bàn, vì Tả Á mà cảm thấy khó chịu, rút khăn giấy ra đưa cho Tả Á: "Còn nói không sao, còn chưa được bao lâu mà anh ta đã như vậy rồi, uổng công tớ ngày trước còn khen ngợi anh ta."
Tả Á cười giễu cợt, cười khổ sở, Tiểu Tĩnh không hiểu, không hiểu được, chính cô cũng không hiểu........
_________________