Tên cướp nói xong liền móc con dao ra, sắc nhọn đến đáng sợ, tràn đầy sự hung ác, Tả Á tưởng tượng con dao cắm vào da thịt mình mà sởn cả tóc gáy, cô mở to hai mắt, hoảng hốt nhìn con dao trong tay tên cướp chém xuống bả vai mình, máu, màu máu đỏ tươi đập vào mắt cô, Tả Á đau đến một tiếng rên đau cũng không thể phát ra, cảm thấy trước mắt tối sầm lại, toàn thân run lên, bả vai đau đến mất đi cảm giác, cả người chảy mồ hôi lạnh.
Tên trộm cười như khát máu, vẫn không chịu buông tha cho Tả Á, một tay thô bạo túm lấy tóc cô, tay còn lại kéo miếng băng dính trên miệng cô ra, hung ác nói: “Nói mau, nếu không nhát dao tiếp theo ông đây sẽ lấy mạng của mày đấy!”
“Đừng...đừng nên giết tôi, tôi giúp anh tìm......tôi giúp anh tìm, anh buông tôi ra đi, tôi giúp anh tìm, dù sao.....dù sao tôi cũng không chạy thoát được đâu.....Thật.....thật sự là ở trong tủ quần áo mà, tôi nhất định sẽ tìm giúp anh.....” Tả Á đau đớn hít vào một hơi khí lạnh, đau đến chỉ muốn ngất đi, như vậy cô mới không còn cảm thấy đau nữa, nhưng thực tế ngay cả đau đớn đến ngất xỉu cũng không thể làm được, cô khó nhọc nói xong, hi vọng tên lưu manh này sẽ từ bỏ ý niệm giết cô đi.
Phần vai của chiếc áo ngủ trên người cô nhuộm đỏ màu máu, mùi máu tanh khiến Tả Á cảm thấy khó chịu. Tên trộm nhìn Tả Á bị như thế, nghĩ bây giờ cô ta muốn làm gì cũng không thể làm được, liền dùng dao cắt dây trói, sau đó kề dao lên cổ cô, kéo cô lên, “Đi, mau tìm cho tao!”
Tả Á cảm giác sức lực mình càng lúc càng mất dần, lí trí cũng dần mất đi, cô bị lôi vào phòng ngủ, nhìn thấy quần áo bị tên cướp vứt lộn xộn đầy trên mặt đất.
Thật ra thì thẻ ngân hàng không hề có trong tủ quần áo, chẳng qua cô chỉ đang cố kéo dài thời gian mà thôi. Tả Á cố chịu đau, không thể không làm bộ tìm kiếm trong đống quần áo, nhưngcũng rất sợ con dao trên cổ bất thình lình cứa vào cổ mình.
Trong lúc đó Tả Á đột nhiên nhìn thấy một quyển ngôn tình rơi trên đất, cô như thấy được vị cứu tinh, vội vàng cầm nó lên, luống cuống tay chân mở ra, quả nhiên bên trong có kẹp một cái thẻ ngân hàng mà cô dùng để đánh dấu trang sách: “Tìm được rồi, đúng là nó. Chính là cái thẻ này!”
“Mật mã!”
“6***”
Tên cướp vội vàng giật lấy, vẻ tham lam ngập tràn trong mắt, tầm mắt gã rơi xuống người Tả Á, bị màu máu tươi trên người cô kích thích, ánh mắt gã lộ vẻ tàn nhẫn hung ác: “Vì không muốn mày phải chịu đau đớn, ông đây sẽ giúp mày.....!”
Không đợi hắn nói xong, Tả Á bất thình lình nắm lấy cổ tay hắn, cắn một cái thật mạnh, tên trộm bị đau, kêu lên một tiếng, không khỏi mất tự chủ mà buông Tá Á ra.
Tả Á nhân cơ hội đẩy gã ra, co chân chạy ra ngoài, bất chấp tất cả kêu to cứu mạng.Tên trộm cũng lập tức đuổi theo. Lúc hắn sắp chém một dao xuống lưng cô, thì cửa kính của phòng ngủ đột nhiên bị đạp nát, đồng thời một bóng người từ phía người nhảy vào: “Không được nhúc nhích!”
Bình thường, người nào nghe thấy bốn chữ ‘không được nhúc nhích’ cũng sẽ theo bản năng mà đứng lại, quả nhiên tên trộm kia vừa nghe thấy vậy liền chợt khựng lại, bóng người kia thoăn thoắt di chuyển thừa lúc tên trộm chưa kịp phản ứng lại, thứ gì đó từ trong tay nhanh như chớp bắn tới bàn tay đang cầm dao của gã.
Tên trộm còn đang chưa biết xảy ra chuyện gì thì chợt thấy tay mình bị vật gì đó bắn tới, gã không khỏi kêu đau một tiếng, con dao trong tay cũng rơi xuống đất. Bóng người kia nhanh chóng bước qua bên đó, chế ngự tên trộm, cùng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát cũng vang lên bên ngoài.
Người mới đến chặt tay xuống khiến tên trộm bất tỉnh, rồi vội vàng đi đến chỗ Tả Á, ôm cô vào trong lòng, nhìn thấy khắp người cô đều là máu tươi, lòng đau như cắt, vội kéo chiếc khăn trải giường, quấn chặt vết thương đang chảy máu của cô, trong lòng hốt hoảng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh an ủi Tả Á: “Tiểu Á, đừng sợ! Không sao rồi, không có việc gì nữa rồi, để anh đưa em đi bệnh viện, đừng sợ!”
“Kiều Trạch.....!” Tầm mắt mơ hồ của Tả Á loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Kiều Trạch, nghe thấy giọng nói của anh cô cảm thấy rất an tâm, mặc dù đau, nhưng cô vẫn khẽ cười, cười vì cuối cùng cô đã được cứu. Khuôn mặt cô trắng nhợt như tờ giấy, nhưng lại mang theo sự nhẹ nhõm vì vừa thoát hiểm, sự hoảng sợ, sau khi thấy anh tới, liền tan đi, cô buông lỏng cơ thể, trút một hơi thở dài, rồi ngất lịm đi.
“Tiểu Á!” Kiều Trạch lo lắng gọi tên cô, luống cuống ôm lấy cơ thể cô, chạy ra phía ngoài phòng, lúc anh vừa mở cửa thì cũng đúng lúc cảnh sát xông tới, Kiều Trạch mắt đỏ hô lớn: “Mau gọi xe cứu thương, xe cứu thương!”
Kiều Trạch nhìn Tả Á trong ngực máu me khắp người, trong lòng vô cùng lo lắng, Tiểu Á, em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!
Trải qua một ca cấp cứu, Tả Á rốt cuộc cũng thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn còn hôn mê. Người trong nhà đều đã tới, Điền Văn Lệ nhìn con gái mình không chút sức sống nằm trên giường bệnh mà khóc nức nở, Tả Vi và Điền Văn Lệ ôm lấy nhau, an ủi lẫn nhau. Vẻ mặt Tả Quốc Cường cũng tràn đầy đau xót, hai mắt ửng hồng.
Kiều Vân thì mặt mày nặng trĩu. Mặc dù Tả Lập Quần chẳng nói câu gì, vẫn trầm ổn ngồi một chỗ, nhưng gương mặt tràn đầy lo âu đã cho thấy sự lo lắng trong lòng ông, tầm mắt của ông chăm chú nhìn Tả Á, chú ý từng động tác của cô, mong chờ cô mau chóng tỉnh lại, gọi ông một tiếng ông nội, lại hoạt bát vui vẻ trước mặt ông.
Còn Kiều Trạch thì ngồi bên cạnh Tả Á, nắm tay cô thật chặt, đôi mắt đen lánh nhìn cô chăm chằm, trong lòng anh vô cùng hối hận, có phải anh đã sai lầm khi buông tay Tả Á không, anh nên ở bên cạnh bảo vệ cô, không nên để cô bị tổn thương như thế này.
“Tiểu Á!”
Nhưng lúc này, một tiếng hét tràn đầy lo lắng đã phá vỡ không khí trầm mặc trong phòng bệnh, Chung Dương hoảng hốt xông vào, lúc nhìn thấy Tả Á, anh lại không dám bước đến gần cô, lúc tối cô gọi điện thoại cho anh, nói muốn ăn lẩu với anh, nhưng tại sao anh lại không đến, tại sao lại không đến chứ, nếu như anh đến, Tiểu Á cũng sẽ không bị như vậy.....Chung Dương rất hối hận, hai chân mềm nhũn, quỳ gối bên giường Tả Á, đưa tay sờ mặt cô, động tác dè dặt, chỉ sợ làm cô đau, nghẹn ngào trách móc bản thân mình “Tiểu Á, là anh đáng chết, là anh đáng chết.....!”
Tả Lập Quần nhìn Chung Dương đau khổ tự trách, mở miệng nói: “Cậu cũng không nên trách bản thân mình, không ai muốn nhìn thấy cảnh này, cũng không ai ngờ được chuyện này lại xảy ra, cũng may là Tiểu Á không có việc gì, chỉ hy vọng nó có thể mau chóng tỉnh lại!”
Y tá bên cạnh thấy vậy nhắc nhở: “Mọi người nên đi ra ngoài, bệnh nhân cần an tĩnh nghỉ ngơi!”
Chung Dương nhìn Tả Á, nắm thật chặt một tay còn lại của cô, lo sợ Tả Á sẽ biến mất khỏi anh, đau khổ chỉ hận mình không thể chết đi, kiên quyết nói: “Tôi muốn trông chừng cô ấy, hãy để tôi ở lại!”
Kiều Trạch lạnh lùng nhìn một cái Chung Dương rồi đứng lên, sải bước đi ra ngoài. Y tá lại nói: “Anh ở lại có ích lợi gì, đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi nữa, khi nào cô ấy tỉnh lại tôi sẽ báo cho mọi người.”
Đám người trong phòng đành phải đi ra ngoài, ngồi xuống ghế trên hành lang chờ Tả Á tỉnh lại. Đúng lúc ấy, ba người mặc đồng phục cảnh sát đi tới, nhìn thấy Kiều Trạch liền nói: “Cô ấy đã thoát khỏi nguy hiểm chưa? Chúng tôi muốn lấy lời khai!”
“Tôi đã nói rõ ràng với các anh rồi, người các anh nên thẩm vấn là phạm nhân chứ không phải cô ấy!” Nếu như không phải còn có pháp luật thì giờ phút này Kiều Trạch thực sự muốn băm cái tên làm Tả Á bị thương thành trăm mảnh.
Cảnh sát nhìn Kiều Trạch, lại nhìn người nhà Tả Á, đột nhiên nghiêm người cúi chào, kính trọng nói: “Thủ trưởng, sao thủ trưởng lại ở đây ạ?”
Tả Lập Quần cố ra vẻ nghiêm trang, nhưng nhìn thấy những người lính của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng thân thiết, vỗ vỗ vào vai anh cảnh sát nói: “Nhóc con, chưa làm mất thể diện quân đội đấy chứ?”
“Báo cáo thủ trưởng, binh sĩ Từ Cường sẽ không làm mất thể diện quân đội đâu ạ, xin thủ trưởng yên tâm!” Nói xong lại hỏi: “Người bị thương là người nhà của thủ trưởng ạ?”
Tả Lập Quần nghe đến cháu gái mình, vẻ mặt không khỏi nặng nề: “Nó là cháu gái tôi!”
“Thủ trưởng đừng quá lo lắng, nhất định cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ạ. Hơn nữa, chúng tôi nhất định sẽ khiến tên trộm đó phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Thủ trưởng, cháu gái của thủ trưởng quả nhiên không đơn giản, giống như ngài vậy, gặp nguy hiểm mà không hoảng loạn, cố gắng tìm cách kéo dài thời gian với tên trộm, vì muốn đợi người đến cứu mà tranh thủ mọi thời gian và cơ hội.”
Tả Lập Quần đột nhiên nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn Kiều Trạch: “Đúng rồi, Kiều Trạch, sao cháu biết được Tả Á đang gặp chuyện?”
Kiều Trạch nói: “Cháu gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng cô ấy lại hỏi thăm ba mẹ cháu, nói khi nào rảnh rỗi sẽ đến thăm họ.”
Kiều Vân không khỏi nhíu mày, tiếp lời nói: “Ba mẹ đã qua đời nhiều năm, Tiểu Á cũng biết mà.”
Kiều Trạch cau mày nói: “Dạ, cho nên em mới khó hiểu, cảm thấy có chuyện gì đó khác thường, sau đó cô ấy lại đọc một số điện thoại kỳ lạ, *********000195995.”
Cảnh sát kia tiếp lời: “Đây chính là chỗ thông minh củaTả Á, cô hỏi thăm người đã qua đời, khiến anh Kiều nhận ra được có điều khác lạ, rồi lại đọc một dãy số kì quái, thật ra chỉ cần động não một chút liền có thể hiểu được, 195 là mau tới cứu tôi, 995 là cứu tôi, cô ấy đang cầu cứu cậu Kiều. Nhưng tên trộm kia lại chỉ muốn nhanh chóng lấy tiền, rồi sau đó sẽ giết người chạy trốn, nên không hề nhận ra được ám hiệu của cô ấy. Cho nên tôi mới nói, Tả Á là một cô gái rất thông minh, thủ trưởng à, ngài không cho cô ấy đi làm lính thật đáng tiếc!”
Tả Lập Quần vì sự khôn ngoan cơ trí của Tả Á mà hãnh diện, đồng thời cũng thấy được an ủi, bởi vì sự thông minh đó mà con bé đã bảo vệ được tính mạng mình. Nhưng Chung Dương đứng bên cạnh lại như bị dội một gáo nước lạnh, thì ra lúc đó Tả Á đang cầu cứu anh, mà anh lại.....anh lại vội vã cúp điện thoại, chắc hẳn lúc đó đang cố gắng hòa hoãn với tên trộm, đối mặt với con dao sắc bén và sự hung bạo của gã, anh có thể tưởng tượng được, lúc nghe anh cúp điện thoại vì nghe thấy Lô Hi bị ngã cầu thang, Tả Á đã tuyệt vọng đến thế nào, sợ hãi đến thế nào. Chung Dương hận bản thân mình vô cùng, làm sao anh có thể ngu ngốc như thế được, đáng chết, anh thật là đáng chết!
Vẻ mặt Tả Vi có chút nghi hoặc nhìn Kiều Trạch, hỏi “Kiều Trạch, làm sao cháu lại cứu được Tả Á? Nghe nói cháu phá cửa sổ à?”
Cảnh sát kia cũng có chút tò mò nhìn Kiều Trạch, mà Kiều Trạch lại chỉ lạnh lùng nói: “Không có gì đáng nói cả!”
Cảnh sát lại nói: “Cách anh Kiều cứu người rất chuyên nghiệp, hơn nữa vị trí lại rất chính xác, không biết trước kia anh Kiều có từng làm cảnh sát không?” Anh có cảm giác như Kiều Trạch là đồng nghiệp của mình vậy.
Kiều Trạch nhìn anh cảnh sát kia, dáng vẻ lạnh lùng lại mang theo chút không kiên nhẫn nói: “Không thể trả lời!”
Giờ phút này toàn bộ tâm trí của anh đều để hết vào Tả Á, anh đâu còn hứng thú trả lời mấy câu hỏi này chứ.
Cảnh sát kia lại nói: “Có điều, anh Kiều, chúng tôi vẫn phải làm phiền anh đi tới đồn một lát.”