Hai chân mày nhíu chặt, tiếp tục kéo rê con chuột "Dưới đây là hình ảnh vô cùng chân thật của một người qua đường vô tình chụp được, cũng chính nhờ những bức ảnh này mới có thể gỡ bỏ mặt nạ đạo mạo chân chính của một quan chức."
Trong tấm ảnh là một người đàn ông đang đút vào túi Chung Mục Chi một túi gì đó, còn Chung Mục Chi cười rất vui vẻ, lôi kéo tay của người kia. Người đàn ông kia chính là một vị lãnh đạo khác một đoạn thời gian trước bị bắt vì tội danh buôn lậu xuyên quốc gia. Điều khiến Chu Tô khiếp sợ là bối cảnh của tấm hình kia, sau lưng hai người chính là bức tường đã bị dỡ bỏ gần đại viện quân khu năm xưa.
Bối cảnh đó Chu Tô vẫn nhớ như in, bởi vì tìm thật lâu mới tìm được nó, không thể nghi ngờ, tấm hình kia là do chính tay cô chụp.
Tay chân lạnh lẽo, Chu Tô lướt qua lần lượt những trang web đăng tin, sau đó vào trang web chứa ảnh của mình, tìm được tấm hình kia, Chu Tô nhất thời liền tê liệt. Không sai. Bức ảnh đó là do nàng chụp.
Bức ảnh đó nằm trong album ảnh "Dấu vết thành thị" trên trang chủ của Chu Tô, nhưng thực sự thời điểm tải hình lên, Chu Tô không hề chú ý tới ba chồng mình cũng xuất hiện trong đó, vốn lúc đấy có rất nhiều người qua lại chỗ đó nhưng trong bức ảnh chứng cứ kia, những người khác đã bị xóa hết, chỉ còn lại hai nhân vật chính là ba chồng và người đàn ông kia.
Nhìn những bình luận sau bức ảnh, vừa bắt đầu còn rất nhẹ nhàng hay cảm giác được trở về những nơi chốn của tuổi thơ cái gì đó nhưng sau đó bắt nguồn từ một câu bình luận "Trời ạ, hai người trong góc bên phải làm sao nhìn nhìn quen mắt như vậy?", mọi chuyện bị cuốn vào đó.
Sau đó toàn bộ những bình luận đều là thể hiện lòng căm ghét với những quan chức cao cấp nhưng không có đạo đức, bình luận toán loạn, câu nói nào cũng được nói ra, hơn nữa càng đi về phía sau càng khó nghe.
Hô hấp của Chu Tô bắt đầu rối loạn, thật sự là bởi vì sự vô tâm của mình mà mang tới cho ba chồng một sự phiền toái lớn? Lại tìm kiếm được một video, người chủ trì đang giơ bức ảnh, nghiêm túc nói: "Hiện đã xác định người đàn ông trong hình là Trần Trung, một quan chức lợi dụng chức quyền buôn lậu tội danh thành lập một tháng trước, người còn lại là Tiền Quân khu trưởng Quân đoàn Bắc Kinh- Chung Mục Chi. Hiện sự kiện này đang được cư dân mạng cũng như toàn thể nhân dân cả nước quan tâm. Nhà chức trách đang rất coi trọng chuyện này nên Chung Mục Chi tạm thời đang bị cách ly để điều tra, chúng tôi sẽ cập nhật thông tin một cách nhanh và chính xác nhất. Người tung ra tấm hình này thực sự chỉ là một người qua đường hay đang có âm mưu gì? Trước mắt chúng tôi đang tìm hiểu làm rõ."
Chu Tô tựa hẳn người lên ghế sa lon, đầu óc trống rỗng, trong miệng lẩm bẩm: "Cách ly thẩm tra?" Lảo đảo chạy đến bàn lấy điện thoại di động ra gọi cho Chung Ly. Tiếng tổng đài vang lên đều đặn: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau . . .”
Đúng vậy a, lúc này đoán chừng là Chung Ly đang như đi trên đống lửa. Quả thật đáng chết! Tại sao cô lại có thể phạm phải sai lầm này cơ chứ. Ba chồng lần này thật sự bị cô hại chết!
Chỉ chốc lát sau, Phương Đại Đồng liền tìm tới nhà. Cũng không còn nói nhảm mà đi thẳng vào vấn đề: "Chu Tô, bức hình tố cáo Chung Mục Chi là của em phải không?"
"Làm sao anh biết?"
"Trang web cá nhân của em, anh có xem qua nên tất nhiên anh đã nhìn thấy bức hình đó. Nhưng thật sự hai người bé tí trong hàng chục người trong tấm hình vẫn bị soi ra. Anh thật không ngờ. Điên thật! Tại sao anh lại không chú ý để nhìn ra được một màn đặc sắc như vậy nhỉ? Em làm gì mà trừng mắt với anh?" Nhìn sắc mặt Chu Tô càng ngày càng khó coi, Phương Đại Đồng liên tiếp lui về phía sau.
"Anh đừng nói nhảm nữa, bây giờ tôi không có tâm tình tiếp chuyện anh đâu."
“Anh biết là tâm tình em không tốt nhưng mà Chu Tô này, anh cảm thấy em thật lợi hại đấy nhé, cõi đời này chưa chắc có tay săn ảnh nào chụp được tốt như em đâu, hai người kia mặc dù đứng rất xa, góc chụp cũng không thoáng nhưng ngay cả ngón tay người ta cũng được em chụp một cách rõ ràng như vậy."
"Phương Đại Đồng, anh xong chưa, tôi đang gấp đến độ sắp xoay vòng thành mòng mòng rồi, anh còn chế giễu tôi?" Chu Tô rốt cuộc không nhịn được nữa mà hét lớn .
Nhìn Chu Tô Chân nóng nảy, Phương Đại Đồng vội vàng thu hồi ý cười tiến tới trước mặt cô: "Thật sự tức giận? Thôi mà…Không phải đang chọc cho em vui vẻ lên một chút hay sao?"
"Anh trêu chọc có duyên quá đấy!" Chu Tô vẫn đang giận giữ.
Hai người trầm mặc một lúc, Chu Tô thở dài một hơi: "Phương Đại Đồng, anh nói thật cho tôi biết, chuyện này rất nghiêm trọng phải không?"
Phương Đại Đồng nhướng mắt, nhìn chằm chằm Chu Tô nói: "Anh nói thật nhé. Khá là nghiêm trọng. Nghe nói ba chồng em, Chung Mục Chi bởi vì bị kích thích đến nỗi phát bệnh, xuất huyết não, tối ngày hôm qua đã được đem đi cấp cứu, vẫn còn sống nhưng cũng chỉ giữ được chút hơi tàn."
Đầu óc Chu Tô tê liệt, ảo não vùi mặt trong hai lòng bàn tay, trầm giọng nói: "Xong rồi, tôi và Chung Ly lần này thật sự xong rồi, anh ấy nhất định sẽ không tha thứ cho tôi."