• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối trước lễ kết hôn của Chung Ly, Hà Triệu Hiên lôi kéo Chung Ly đến quán bar, nói là buổi liên hoan đêm độc thân cuối cùng, không say không về.

Chung Ly càu nhàu: "Ngày mai chắc tớ sẽ mệt chết nên tối nay xin cậu để tớ nghỉ chút một chút."

Hà Triệu Hiên không thèm để ý tới lời càu nhàu của Chung Ly, trực tiếp kéo Chung Ly đến quán bar gọi rượu.

Thật ra thì, là mẹ Chung Ly ra ám hiệu bảo Hà Triệu Hiên làm như vậy.

Bà Lưu Tú Cầm rất sợ đêm nay Chung Ly sẽ suy nghĩ linh tinh, cảnh còn người mất. Thực ra tất cả mọi người đều lo lắng Chung Ly sẽ đau khổ.

Hà Triệu Hiên bỏ thêm ba viên đá vào ly rượu, trợn mắt nhìn Chung Ly rót đầy rượu vào chiếc ly trước mặt, dường như không hề có ý định thêm đá vào, hét lên: "Cậu làm gì thế, đây là rượu rum tinh khiết nồng độ rất cao đấy nhé. Cậu uống như thế thì tớ lấy đâu ra tiền trả tiền rượu, để cậu ở lại đây rửa ly đấy!" Nói xong, giơ tay giành lấy ly rượu.

Chung Ly tránh né, cầm chắc chiếc ly, ngửa đầu, một ngụm hết cả ly.

Uống xong đem ví tiền cùng chìa khóa xe ném lên mặt quầy bar: "Cậu hét lên như thế làm gì? Cậu không có tiền, tớ có!"

Hà Triệu Hiên thầm nghĩ, ông nội của tớ ơi, hôm nay cậu lớn nhất, tớ nhịn cậu.

Sau mấy tiếng đồng hồ, đúng như dự đoán là Hà Triệu Hiên phải xốc nách Chung Ly đẩy vào taxi, Chung Ly mắt nhắm mắt mở nhưng vẫn lầm bầm trong miệng: "Hà Triệu Hiên, cậu thật quá đáng, nói đi uống rượu cùng tớ, không say không về nhưng lại chẳng chịu uống hết mình. Cậu là một thằng hèn."

"Cậu con mẹ nó còn hèn hơn tớ gấp mấy trăm lần, vì một người phụ nữ mà. . ." Biết mình nhất thời lỡ lời liền nhanh chóng ngậm miệng.

"Ha ha, cậu tốt hơn tớ bao nhiêu mà dám chỉ trích, lúc Triệu Nịnh không chịu được áp lực mà chia tay cậu không phải cậu đã ầm ĩ đòi xuất gia hay sao? Cậu có dám nói nữa không?"

Hà Triệu Hiên kéo Chung Ly đang ngất ngây xuống khỏi xe taxi, lại kéo vào phòng. Hai vai đã mỏi nhừ, quay đầu lại nói với Chung Ly vật vã trên ghế sa lon: "Cậu con mẹ nó vẫn còn tỉnh táo lắm nhỉ."

"Ha ha, ha ha ha…" Chung Ly kéo lỏng cà vạt, hơi híp mắt lại bắt đầu cười, tiếng cười càng ngày càng lớn: "Ha ha ha, ha ha ha…."

Hà Triệu Hiên bị Chung Ly dọa sợ, chuyện gì xảy ra thế này? Anh ta nuốt nước miếng, tiến tới tát nhẹ vào mặt Chung Ly một cái: " Ngày mai là hôn lễ của cậu đấy, đừng nói hôm nay lại bị ma nhập đấy nhé."

Chung Ly từ từ mở mắt, thở phào nhẹ nhõm: "Thoải mái, thật con mẹ nó thoải mái. Hà Triệu Hiên, một năm rồi, tớ mới cảm thấy thoải mái như vậy."

Hà Triệu Hiên sững sờ, bây giờ đã hiểu rõ bảy tám phần, quả nhiên không nằm ngoài suy đoán của anh ta. Chu Tô…Vẫn là Chu Tô.

Đúng thế, Chu Tô vẫn luôn là một cây đinh đâm ngang trái tim Chung Ly, chiếc đinh đó đã đâm quá sâu, đã liền một chỗ với thịt rồi, làm sao nói rút ra là có thể rút ra? Nếu như cố hết sức để loại bỏ, đoán chừng là ngay cả mạng cũng có thể bị kéo theo.

Hà Triệu Hiên chậm rãi ngồi xuống: "Người anh em, cậu cần gì phải tự ép buộc mình như vậy, cũng có ai ép buộc cậu đâu?"

Chung Ly cười khẽ: "Không ai ép buộc tớ? Các người không ai ép buộc tôi? Nói thẳng ra là ai cũng buộc tôi phải quên cô ấy, bắt đầu cuộc sống mới? Các người như vậy, cô ấy nàng cũng như vậy. Hà Triệu Hiên, cậu biết cô ấy nói gì với tớ không, Chu Tô nói tớ hãy thay cô ấy sống nốt quãng đời cô ấy, làm những việc cô ấy chưa làm được, cậu nói có phải cô ấy đang ép buộc tớ hay không?"

Cổ họng Hà Triệu Hiên giống như có hòn đá chặn ngang, nghẹn ngào không nói được lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Chung Ly.

Tâm trạng Chung Ly đã lắng lại, ngật ngưỡng đi vào bên trong phòng, lúc đi ra trong tay còn cầm thêm một chiếc laptop màu da hươu.

Chuông Ly híp mắt nhìn về phía Hà Triệu Hiên, sau đó chân cao chân thấp đến chỗ anh ta, ngồi xuống: "Cậu xem đi. Nhật ký của cô ấy, Chu Tô ghi lại tất cả những chuyện cô ấy trải qua, bao nhiêu người cô ấy đã từng gặp và những câu chuyện của họ. Cậu thấy đấy, Chu Tô là người phụ nữ của thế giới muôn màu. Tớ ấy à, cũng chỉ là một người may mắn được dừng lại bên cạnh cô ấy thôi. Từ trước đến nay tớ luôn cho rằng mình hơn người nhưng sau khi đọc nhật ký của cô ấy tớ mới biết, là tớ không xứng đáng với Chu Tô."

Hà Triệu Hiên không nhịn được thở dài: "Tớ nói này Chung Ly. . ."

Chung Ly khoát tay không để Hà Triệu hiên nói: "Cậu nghe tớ nói hết đã, mỗi ngày đọc lại một trang nhật ký của Chu Tô, cảm thấy thực sự là tớ rất yêu cô ấy, yêu hơn tất cả mọi người nghĩ cơ. Tớ mặc kệ người khác đánh giá mình hèn hạ như thế nào, nhưng trái tim tớ bảo tớ phải làm như vậy, tớ không chống đối mà cũng chẳng có ý định chống đối. Tình cảm dành cho Chu Tô là mạng sống của tớ. Hà Triệu Hiên, cậu không biết đâu, tớ mỗi ngày đều nhớ cô ấy, đều mong muốn được bên cạnh cô ấy."

Giọng nói Chung Ly run rẩy, tay cầm laptop cũng run rẩy. Sau đó, Chung Ly bắt đầu khóc, vùi mặt vào đầu gối khóc lớn: "Con mẹ nó tại sao tớ lại yếu đuối như vậy tại sao lại bị hủy ở trong tay một người phụ nữ?"

Hà Triệu Hiên nhìn Chung Ly như vậy, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần: "Chung Ly, không phải cậu yếu đuối. Thật sự không mất mặt, cậu xem không phải tớ cũng đã từng vì Triệu Nịnh mà đòi chết lên chết xuống hay sao? Rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi, cha mẹ của cậu đã già rồi, còn phải trông chờ cậu báo hiếu, cậu không thể xảy ra chuyện."

Chung Ly vẫn vùi đầu vào đầu gối, mơ mơ màng màng nói: "Tớ biết chứ, trách nhiệm của tớ với cuộc sống này còn nhiều lắm, cũng đã đồng ý với cô ấy phải sống thật tốt, chăm sóc những người cô ấy yêu thương, chăm sóc thật tốt Nhiễm Phong. Làm sao có thể nuốt lời. Chỉ là bây giờ tớ cảm thấy khó chịu trong lòng, trái tim giống như bị ai đó bóp chặt. Cậu để tớ khóc nốt lần này, ngày mai tớ sẽ diễn đúng vai chú rể hạnh phúc như mọi người mong muốn."

Lúc Hà Triệu Hiên nghe Chung Ly nói bốn chữ ‘Chú rể hạnh phúc’ cảm thấy cực kỳ chói tai. Muốn khuyên bạn mình một câu nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ gật đầu: "Vậy cậu đi ngủ sớm đi. Ngày mai…Ngày mai có lẽ sẽ bị giày vò không ít." Nói xong câu này, Hà Triệu Hiên hận không thể vả vào miệng mình một cái.

Nói cái gì cũng nghe có vẻ không đúng, Hà Triệu Hiên ảo não vuốt vuốt mái tóc: "Tớ nói cái quái gì vậy nhỉ? Thôi cậu đi ngủ sớm đi nhé. Tớ về đây."

Hà Triệu Hiên thật sự sợ, sợ nếu như mình ở lại đó sẽ òa khóc theo Chung Ly.

Nếu như còn ngồi đấy, nói nhiều sai nhiều chi bằng đi chỗ khác. Lúc đóng cửa lại, Chung Ly vẫn giữ tư thế kia, không nhúc nhích, mái đầu bị giấu vào hai đầu gối vẫn run rẩy không ngừng.

Hà Triệu Hiên ngồi trong xe, móc bật lửa ra, bật mấy lần nhưng vẫn không được. Bực mình, ném thẳng ra cửa sổ xe, chửi thề một tiếng: "Shit!"

Dựa vào thành ghế xe, Hà Triệu Hiên ngậm điếu thuốc chưa châm lửa ngẩn người, cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc phải không? Đây chính là câu chuyện của hai người trải qua biệt ly, yêu nhau nhưng không đến được với nhau? Nếu nói chuyện của Chung Ly và Chu Tô chính là số mệnh thì cuộc đời này quá khắc nghiệt rồi, tại sao lại khiến người ta đau lòng như vậy.

Hà Triệu Hiên nhắm mắt tưởng tượng cảnh ngày mai Chung Ly mặc lễ phục chú rể, khoác tay Tần Nhiễm Phong, cười cười cảm ơn những người khách đến chúc mừng đám cưới của bọn họ. Anh còn tưởng tượng đến việc sau này Chung Ly sẽ là một người chồng, người cha tốt. Vốn là như vậy mà, Chung Ly là một người đàn ông đáng tin cậy.

Nhưng trong đầu Hà Triệu Hiên lại nghĩ đến câu, người còn sống nhưng tâm đã chết. Thật tại sao lại nghĩ đến những điều vớ vẩn như thế chứ, Hà Triệu Hiên hừ lạnh.

Lấy điếu thuốc trong miệng, ném ra ngoài cửa xe, nổ máy, chợt nghĩ may mắn làm sao vì mình rất hạnh phúc, nghĩ tới Triệu Nịnh đang chờ mình ở nhà tâm trạng tốt hơn nhiều.

Kết thúc rồi! Tất cả mọi chuyện đã được người chết là Chu Tô mang đi, đoạn tình cảm này sẽ được người sống cất giấu tận sâu đáy lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK