Phương Đại Đồng nhìn cô: "Hiện tại em đã có thể chấp nhận thực tế rồi chứ?"
Khóe miệng Chu Tô hơi cong lên, giống như mỉm cười.
"Cũng đúng, cũng đúng…" Phương Đại Đồng thở dài: "Đây mới đích thực là Chu Tô mà anh biết."
Vào thời điểm lên bàn mổ, Chu Tô quay đầu, nước mắt ngân ngấn nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Cám ơn."
Phương Đại Đồng nắm lấy tay Chu Tô, cúi đầu nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời, tâm trạng quá đau khổ, tim của anh cũng đau đớn lắm chứ, cô thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng sao?
Lúc Chu Tô cố rút tay ra khỏi tay Phương Đại Đồng, anh bỗng nhiên hỏi: "Em nói với Chung Ly về cuộc phẫu thuật này rồi chứ?"
Chu Tô cụp mắt, lắc đầu.
"Chu Tô, em hành động như vậy là không công bằng với Chung Ly. Bất luận như thế nào, anh ta cũng là chồng của em, là cha đứa bé, em cứ như vậy mà gạt anh ta, anh ta làm sao mà chịu nổi? Em không sợ anh ta hận em sao?"
Chu Tô run rẩy nhắm nghiền hai mắt, rút tay ra khỏi bàn tay Phương Đại Đồng, ra dấu cho y tá đẩy vào phòng giải phẫu.
Gần hai giờ sau, Chu Tô lê thân thể mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch từ phòng giải phẫu ra ngoài. Phương Đại Đồng vội vàng tiến lên đỡ cô đến bên ghế: "Có khó chịu chỗ nào không, có đau không?"
Chu Tô suy yếu thở hổn hển, mắt nhìn Phương Đại Đồng đáp: "Không có, không có."
Phương Đại Đồng gật đầu một cái, ngực đè nén giống như muốn nổ tung, muốn an ủi Chu Tô một nhưng không biết nói gì, chỉ có nhịp nhàng vỗ nhẹ lên lưng của cô.
"Phương Đại Đồng, tôi thấy có chút đau đớn." Chu Tô dùng hơi thở mong manh nói.
"Nơi nào, nơi nào? Đi, chúng ta tìm bác sỹ xem một chút!" Nói xong đứng dậy giống như muốn đi tìm bác sỹ.
Chu Tô đưa tay kéo Phương Đại Đồng: "Là đau lòng"
Phương Đại Đồng đứng tại chỗ, ngẩn người, lỗ mũi chua xót, mặc cho nước mắt tự động chảy xuống, lẩm bẩm: "Là anh không tốt, anh không có tiền đồ. Như vậy đã khóc. Chu Tô, em dũng cảm hơn anh nhiều."
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên…" Chu Tô thở dài: "Đến con mình tôi cũng có thể bỏ, thậm chí bỏ ngoài tai lời cảnh cáo cuối cùng của Chung Ly, coi như cũng là mất anh ấy. Tôi thật sự dũng cảm."
"Em thật sự bỏ được Chung Ly?"
Chu Tô cười, cười đến nỗi nước mắt rơi: "Phương Đại Đồng, anh cảm thấy chuyện đã đến nước này, tôi và anh ấy còn có thể có chút tương lai nào không? Như vậy tôi còn có thể lưu luyến gì nữa đây? Thời điểm tôi quyết định bỏ đứa bé này cũng đã quyết định đồng thời buông tay Chung Ly."
"Chu Tô, nói cho anh ta biết có được hay không? Anh thấy Chung Ly cũng thực sự yêu thương em, em lừa dối anh ta như vậy sớm muộn cũng có một ngày anh ta sẽ phát hiện ra chân tướng, đến lúc đó em suy nghĩ một chút, anh ta sẽ sống như thế nào? Là tự trách cùng áy náy suốt quãng đời còn lại?"
"Phương Đại Đồng, tôi cảm thấy, đứa bé này đã khiến cho tôi giác ngộ. Tôi thật sự không thể cho Chung Ly cái gọi là tương lai, tôi ích kỉ trở về bên anh ấy cốt chỉ để hoàn thành tâm nguyện của mình. Nhưng bây giờ tôi mới nghĩ, quay về bên anh ấy, khiến cho anh ấy yêu tôi sau đó lại ra đi là chuyện ích kỷ đến cỡ nào. Đáng lẽ tôi nên đến một nơi thật xa sau đó lặng lẽ chết đi, như thế mới được gọi là yêu. Nhưng bây giờ, đã đến mức này cứ để anh ấy hận tôi, hận rồi sẽ không đau khổ."
"Hai người yêu nhau như vậy tội gì cứ làm khổ nhau? Anh không hiểu."
"Là tôi tự làm tự chịu, Phương Đại Đồng, chúng ta đi Pháp thôi."
"Bây giờ em muốn đi Pháp?"
"Không phải hiện tại phải chờ thêm một thời gian nữa, tôi bảo đảm thời gian sẽ không quá lâu, huống chi…" Chu Tô cười tự giễu: "Từ giờ cho đến lúc chết chắc cũng không còn quá nhiều thời gian. Tôi muốn làm một ít chuyện." Nói xong đứng dậy muốn đi.
"Anh đem em về." Phương Đại Đồng đỡ lấy cánh tay Chu Tô nói.
"Không cần" cô phất tay một cái: "Tôi muốn yên tĩnh một mình."
Ra khỏi cửa bệnh viện, Chu Tô ngẩng đầu, ánh mặt trời thật tốt, ấm áp, thoải mái, khiến cho người ta cảm thấy rất an toàn.
Chu Tô giơ tay vẫy một chiếc taxi, khom người chui vào cửa.
Lái xe là một người trung tuổi, ông liếc kính chiếu hậu nhìn vào Chu Tô nói: "Cháu gái à, như thế này là muốn vào bệnh viện sao?"
Chu Tô sờ sờ mặt của mình, nghĩ nhất định là rất khó coi, cười cười: "Không có chuyện gì, cháu vừa mới xuất viện."
"À" lái xe gật đầu: "Vậy cháu muốn đi chỗ nào?"
Chu Tô thở dài, nhìn ra phía cửa sổ xe, rất nhiều người đang qua qua lại lại ở cổng bệnh viện, hờ hững đáp: "Tùy tiện đi!"
"Ai nha, lái taxi sợ nhất là nghe câu tùy tiện đi của khách hàng. Cháu cũng đừng làm khó chú, làm ơn cho chú một hướng dẫn cụ thể đi!"
Chu Tô nhếch miệng: "Vậy thì, vòng quanh khu chợ trung tâm Bắc Kinh một vòng đi!"
Lái xe hơi sững người, sau đó cười đáp: "Được rồi!"
Xe chậm rãi lăn bánh, Chu Tô nghiêng đầu vô lực tựa đầu lên ghế, nhìn cảnh vật từ từ lướt qua ngoài cửa sổ, từ tận sâu đáy lòng lại cảm thấy bình thản, rất bình thản.
Lái xe vốn muốn nói gì đó, nhưng dáng vẻ của Chu Tô khiến ông ấy không dám mở miệng, chỉ lẳng lặng mở radio.
"Sau đây là tâm sự và bài hát yêu cầu của một vị tiên sinh họ Lý… " radio phát ra âm thanh dễ nghe của người chủ trì chuyên mục quà tặng âm nhạc, Chu Tô lẳng lặng lắng nghe: "Anh ta nói, mình đã từng bởi vì lúc còn trẻ ngu ngốc mà bỏ lỡ một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm để vội vã cưới người khác, sau đó mới phát hiện mình đối với người yêu cũ thực sự không cách nào dứt bỏ. Cuối cùng một năm sau ly hôn. Ngày hôm qua, trên đường bỗng nhiên gặp lại người yêu cũ nhưng cô ấy đã là vợ người khác. Khi thực sự nhận ra quá yêu thương một người nhưng tất cả đã trở thành chuyện cũ, theo mưa theo gió theo thời gian trôi qua mà thay đổi, hối hận cũng đã muộn. Lúc này, anh ta muốn yêu cầu bài hát《 Cây sơn tra 》 đây là bài hát định ước của bọn họ, lúc còn yêu nhau, cả hai người đều yêu thích bài hát này, đều cùng mong ước cô gái trong bài hát có thể tìm được hạnh phúc đời mình, có thể hạnh phúc cả đời. Trong phòng thu này, tôi hy vọng bài hát này sẽ đến tai Lý tiên sinh cũng như tất cả quý thính giả, hy vọng mọi người hãy quý trọng những người mình yêu quý, có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long."
“Tiếng ca nhẹ nhàng khuấy động ánh hoàng hôn trên mặt nước,
Giữa trời chiều những ánh sáng từ những nhà xưởng xa xa lóe sáng,
Đoàn xe lửa chạy băng băng,
Cửa sổ xe đèn đuốc sáng trưng.
Đôi nam nữ đứng hai bên cây sơn tra.
A… Kia là cây sơn tra rậm rạp với hoa nở đầy đầu cành,
A… Người con gái xinh đẹp đứng bên cây sơn tra vì sao phải rầu rĩ?
Lúc tiếng còi tàu báo hiệu chiếc tàu dừng lại,
Tôi vội vã men theo con đường nhỏ bước về phía tán cây.
Gió nhẹ nhàng thổi mãi không ngừng,
Ở dưới tán cây sơn tra rậm rạp,
Khiến cho tóc người thợ nguội bay bay trong gió.
A… Kia là cây sơn tra rậm rạp hoa nở đầy đầu cành,
A … Người con gái xinh đẹp đứng bên cây sơn tra vì sao phải rầu rỉ?
Bọn họ ai là người dũng cảm hơn tôi?
Bởi vì tôi luôn luôn trong trạng thái lo lắng.
Bọn họ dũng cảm hơn cũng đáng yêu hơn tôi,
Cây sơn tra yêu quý ơi, hãy giúp tôi một việc!
A… Ai là người dũng cảm nhất cũng đáng yêu nhất?
A… Cây sơn tra yêu quý hãy nói cho tôi biết.
A… Ai là người dũng cảm nhất cũng đáng yêu nhất?
A… Cây sơn tra yêu quý hãy nói cho tôi biết."
Âm nhạc phát lên nhẹ nhàng, những câu hát lặp đi lặp lại.
Chu Tô dùng đôi tay bịt kín miệng, muốn kìm chế cảm xúc của mình, nhưng không thể ngăn nổi cảm giác đau đớn lan tỏa trong lồng ngực.
“Huhu…” Chu Tô không thể nhịn được mà bật lên tiếng khóc, tiếp sau đó nước mắt phun trào giống như vỡ đê.
Người lái xe bị cô dọa sợ: "Cháu gái à, chuyện gì thế?"
"Không cần lo cho cháu, trong lòng thật khó chịu nên mới như vậy…" Chu Tô phất tay với lái xe tỏ ý không sao.
Từ lúc này cho đến vài chục năm nữa, người cô yêu sâu sắc lại phải buông tay để anh ấy bên cạnh người khác, không phải là chuyện đau khổ nhất cuộc đời này sao? Nếu như có thể, Chu Tô hy vọng biết bao nhiêu vào viễn cảnh tươi đẹp, hai người có thể nắm tay nhau cho tới chết, vào những thời điểm tươi đẹp nhất của cuộc đời luôn bên cạnh nhau. Ở những năm tháng tươi đẹp nhất của nhau, cùng nhau an ổn yêu thương nhau đến già. Nếu như có thể bắt đầu lại từ đầu thì tốt.
Nhưng mà, cái gì cũng không có, dòng đời hoa lệ này chỉ có thể cho Chu Tô một cái quay đầu nghiệt ngã, một bóng lưng tịch mịch.
Mấy năm kết hôn, ông trời đã cho cô rất nhiều cơ hội nhưng cô đều không nhìn thấy. Lúc đấy Chu Tô nào biết, chỉ sự lướt qua nhau đơn giản như vậy lại là cả đời bỏ qua nhau, sau bao nhiêu thăng trầm, cô chỉ còn lại một mình rồi sau đó yên lặng biến mất khỏi cõi đời này.
Dùng tay ôm ngực, cũng không cách nào khiến cảm giác lạnh lẽo trong lồng ngực biến mất, không cách nào làm mất đi được cảm giác tiếc nuối, không cách nào giảm bớt sự đau đớn trong trái tim đang bị giày xéo.
Âm thanh đã khàn khàn, khuôn cũng bởi vì khóc quá nhiều mà hơi co lại. Chu Tô chưa từng nghĩ tới mình sẽ không có tiền đồ như vậy, ở trước mặt người lạ không chút cố kỵ nào mà khóc tới khó coi như vậy.
Cô tự nói với mình, đây là một lần cuối cùng, qua lần này cô phải làm những chuyện mình nên làm, sau đó lặng lẽ rời khỏi.
"Cháu gái, cái gì cũng phải nghĩ thoáng một chút." Người lái xe khẽ nói lúc Chu Tô bước xuống xe.
"Cháu không sao…" Chu Tô mỉm cười, hít hít mũi: "Cháu đủ kiên cường."