– Tôi đi trước thăm dò!
Quỷ Nhãn Tam nói xong, liền cất bước đi lên phía trước một đoạn chừng chiều sâu của hai căn nhà, song mới cách một đoạn ngắn ngủi như vậy, sương mù đã dày đặc hơn rất nhiều, thậm chí giơ tay không nhìn thấy ngón.
Quỷ Nhãn Tam đành phải quay trở lại. Lão mù nghe thấy tiếng bước chân của Quỷ Nhãn Tam liền hỏi:
– Sao rồi, không thể đi tiếp được phải không? Hãy đợi chút xem sao, chưa biết chừng chốc nữa tình hình sẽ thay đổi.
– Ừm! – Lần này Quỷ Nhãn Tam không đôi co với lão mù. Song hắn đột ngột nhận ra nãy giờ không hề thấy Lỗ Nhất Khí lên tiếng, bèn vội vã hỏi gấp:
– Cậu cả, vẫn ổn chứ?
– Ừ! – Lỗ Nhất Khí cũng chỉ ậm ừ một tiếng.
– Làm gì đây? – Quỷ Nhãn Tam hỏi. Với hắn, chỉ có Lỗ Nhất Khí mới có thể đưa ra quyết định
– Đợi! – Lỗ Nhất Khí cũng trả lời gọn lỏn hệt như Quỷ Nhãn Tam.
Kỳ thực lúc này Lỗ Nhất Khí đang ở trong trạng thái căng thẳng cực độ, vì đôi chân rất bất thường vừa nãy. Người có đôi chân này không phải là thần tiên, cũng không phải là âm hồn, mà là một con người bằng xương bằng thịt, một người có quá nhiều điểm không thể đoán lường: Nhậm Hoả Cuồng!
Đúng vậy! Ông thợ rèn đang đi dưới chân một đôi ủng da rất tốt, rất đẹp, chứ không phải đôi giày bông đã cháy nham nhở như họ vẫn nghĩ. Đôi ủng da kia từ đâu mà có? Dấu chân tẩu thoát một mình vứt bỏ đồng bạn trong vòng ma vẽ rốt cuộc là của ai? Tại sao ông ta lại phải vội vã lôi mọi người bỏ chạy như thế?
Sương mù vẫn đặc quánh không tan, còn chưa đợi được thời cơ tốt hơn để thăm dò phía trước, thì âm thanh chết chóc đã ập lại gần. Trong con đường nhỏ ồn ào vọng lại những tiếng phì phò và gầm rống náo loạn của bầy dã thú. Bầy ác thú khát máu đã kéo tới. Nhìn vào tốc độ di chuyển của chúng, có thể thấy rằng bùa chú của Quỷ Nhãn Tam không có tác dụng gì.
– Mẹ kiếp! Đáng lẽ phải chặn được ba canh giờ! Quái lạ! Nơi này tà quái! – Quỷ Nhãn Tam vừa giận dữ vừa cuống quýt.
– Mau đi thôi, sớm muộn gì cũng phải xông lên, cứ tuỳ số mệnh an bài! Tất cả đi theo tôi, cây gậy này ít nhiều cũng có thể thăm dò đường lối.
Người nắm lấy lão mù đầu tiên là Nhậm Hoả Cuồng, phía sau lần lượt là Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa.
Quỷ Nhãn Tam vẫn chưa vội đi ngay, mà quay người lại thò đầu qua khe đá hẹp, phồng mang trợn mắt thổi một hơi dài, khiến đám sương mù trước mặt bay bạt đi để nhìn được rõ hơn. Hắn vừa thổi, vừa quan sát kỹ lưỡng hai bên vách đá của lối vào. Trên một bên vách đá, Quỷ Nhãn Tam đã nhìn thấy một vết máu tươi, hắn đoán là máu của Nhậm Hoả Cuồng lưu lại sau khi gắng sức lách mình qua khe đá hẹp. Song hắn vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra vết máu có hình dạng của ấn phá tường. Ân phá tường được vẽ bằng máu tươi có thể hoá giải bùa chú, dẫn đường cho muông thú ma quỷ.
Tuy đã biết rõ nguyên nhân, song muôn đổi hình yểm lại đã không còn kịp nữa. Bầy dã thú đang lao đến chính là chó sói, hơi thở tanh tưởi của chúng đã sắp xộc đến tận mũi Quỷ Nhãn Tam. Nhưng vào lúc hắn quay người định đi, hắn thấp thoáng liếc thấy có một vật gì giống như trụ xoay ở bên một vách đá, song đã không còn thời gian để quan sát kỹ.
Lão mù kéo theo cả đoàn người rồng rắn di chuyển rất nhanh, bởi lẽ cây gậy thép của lão đã dò thấy mặt đất bằng phẳng, hai bên phải trái đều không vấp phải thứ gì, xem ra nơi này rất rộng rãi.
Quỷ Nhãn Tam tuy rớt lại phía sau, con mắt cú đêm cũng đã trở nên vô dụng, song dù sao hắn cũng là người luyện võ, chỉ cần nghe tiếng bước chân phía trước, sau vài bước nhảy dài đã đuổi kịp đoàn người, chụp lấy cánh tay của Thuỷ Băng Hoa đang đi sau cùng.
Thuỷ Băng Hoa giật bắn mình bật kêu lên một tiếng. Vốn dĩ từ lúc nhìn thấy đôi giày bất thường kia, trong lòng cô ta lúc nào cũng thấy rờn rợn.
Cây gậy của lão mù đã chạm phải một thứ, đó là một bức tường cao lớn. Bức tường không phải ở hai bên mà sừng sững ngay trước mặt.
“Hết đường rồi!” – Ý nghĩ này lập tức loé lên trong đầu lão. Bức tường chặn ngang phía trước không biết cao bao nhiêu, rộng bao nhiêu, lại không phải được xây bằng gạch đá, khi điểm đầu gậy vào không có cảm giác cứng rắn như gạch đá bình thường.
– Đi thôi!
– Sao thế?
– Hết đường rồi à?
Mọi người đều gấp rút hỏi lão mù. Giờ đây bọn họ sống chết đều chung một con thuyền, mà lão mù chính là người cầm lái. Người cầm lái mất phương hướng, thì sinh mệnh của họ khác gì con thuyền mắc cạn.
Lão mù không trả lời, lão đang tập trung toàn bộ sức chú ý vào bức tường phía trước. Bức tường không rõ làm bằng chất liệu gì. Hai bàn tay lão run run đưa lên phía trước, lần mò về phía mặt tường. Song đầu ngón tay vừa chạm tới nơi, bức tường đột nhiên co rúm lại như một cơ thể sợ nhột.
Mồ hôi lập tức túa ra khắp người khiến lão mù toàn thân lạnh toát. Lão cố gắng trấn tĩnh, xác nhận chắc chắn tình hình vừa nãy không phải là ảo giác, sau đó tiếp tục hết sức thận trọng đưa tay về phía trước.
Không thấy bức tường đâu nữa!
Cánh tay tiếp tục nhích lên phía trước, vẫn không thấy bức tường đâu!
Thế là lão mù quyết định dấn lên một bước.
Lần này ngón tay lão đã chạm vào bức tường, song bức tường vụt một cái đã tránh đi, tốc độ hình như còn nhanh hơn cả lần trước.
– Tường chuyển động!
– Sương chuyển động!
Lão mù vừa hô khẽ, lập tức bị tiếng kêu kinh hãi của Quỷ Nhãn Tam át hẳn đi. Lời Quỷ Nhãn Tam còn chưa kịp dứt, cũng lập tức chìm nghỉm trong tiếng gió gầm rú dữ dội và tiếng cọ rít kèn kẹt quái dị.
Cùng lúc đó, mồi lửa trong tay Nhậm Hoả Cuồng loé sáng. Quả không hổ danh là thiết thủ kỳ công, khả năng kiểm soát lửa cháy cực kỳ vững vàng. Chỉ một đốm lửa mong manh từ mồi lửa trên tay, song những luồng gió ma quái dữ dội lại không thể dập tắt nổi.
Sương mù dày đặc phía sau đang lớp lớp cuộn trào, ùn ùn kéo về phía họ, rồi băng qua họ, tụ về cùng một hướng. Tiếp đó là một luồng gió cực mạnh ào ào thổi tới, liên tục không ngừng nghỉ, mỗi lúc một dữ dội, cuốn áo xống của mọi người bay lên phần phật, quất vào da thịt đau rát. Trong tiếng gió rít còn lác đác vài tiếng sói tru.
Sương mù bị hút tới trước bức tường. Cùng với sự dịch chuyển của bức tường, thế gió càng thêm hung hãn, tiếng cọ rít càng chói tai và rùng rợn hơn, màn sương càng đặc quánh lại như hồ.
Màn sương mù chạy đi mỗi lúc một xa, đã ra khỏi tầm chiếu sáng của ngọn lửa trong tay họ. Đột ngột, tiếng gió thổi, tiếng cọ rít đều câm bặt, chỉ còn tiếng tru âm trầm của bầy sói phía sau, khiến không gian đột nhiên tĩnh lặng tới rùng rợn. Một làn sương nhạt phất phơ bay ngược trở lại từ chỗ màn sương dày đặc vừa rút đi, lững lờ lướt qua phạm vi chiếu sáng, tựa như một dải sa mong manh đang phiêu diêu trôi theo làn nước. Lớp sương đặc quánh khi nãy đã bắt đầu tản ra.
“Cạch”
Một tiếng động lớn nghe rất quái dị vọng lại từ phía trước, khác nào tiếng gỗ đập bàn của Diêm La Vương, khiến tất cả sinh linh đều im hơi nín thở, cả bầy sói cũng không ngoại lệ.
“Cạch! Cạch! Rầm! Rầm!”
Những tiếng vang động hỗn tạp tiếp tục dồn dập vọng đến, còn kèm theo sự rung lắc dữ dội.
– Chạy mau! Có vật gì đang tiến lại! Chạy mau! Có…
Lão mù đã nghe thấy tiếng chuyển động của một vật nào đó đang ép về phía họ, tuy còn cách họ một quãng xa, song áp lực mà nó đẩy tới đã khiến nửa câu nói sau cùng của lão mù nghẹn cứng trong cổ họng.
– Lui!
Nhậm Hoả Cuồng vận đủ khí vào trong lồng ngực rồi mới bật ra được một từ. Áp lực quá lớn khiến ông không thể nói thêm dù là nửa chữ.
Giờ đây người hiểu rõ nhất tình thế xung quanh chính là Quỷ Nhãn Tam. Vừa nãy, sau khi sương mù tụ lại, con mắt cú đêm của hắn lập tức phát huy tác dụng.
Kỳ thực bọn họ đã sa vào một con đường đá vuông vắn thẳng tắp, rộng lớn một cách dị thường. Năm xưa dòng họ Nghê đã tìm được mộ huyệt của Thiên Tế quốc sư nước Tây Linh* ở đầm Hắc Thuỷ, con đường trong huyệt mộ rộng bằng sáu càng xe đã khiến bọn họ phải trợn mắt há miệng, nhưng so với con đường trước mặt, có lẽ nó chỉ bằng một phần năm.
* Một nước nhỏ thời cổ đại trong truyền thuyết, ở phía nam Trung Quốc.
Vừa nãy sương mù tụ lại thành một lớp dày, nhìn vào sự phân bố của chúng, có thể thấy rằng lớp sương mù bám chặt sát vào một bức tường, một bức tường đang thoái lui chóng vánh. Hiện giờ, bức tường đột nhiên dừng lại, khiến làn sương mù đặc quánh đang dán chặt vào đó nhanh chóng bung ra như tấm mút xốp bị nén chặt giờ đột ngột buông lỏng. Chỉ một thoáng sau, bức tường lại tiếp tục chuyển động, song hướng di chuyển đã ngược lại, ép thẳng về phía họ.
Bức tường vừa dịch chuyển, Quỷ Nhãn Tam lập tức khẳng định, đây là một khảm diện đồ sộ có tên gọi “ép một bên”. Bức tường rất có thể sẽ ép thẳng tới vách đá ở lối vào. Như vậy, trừ phi họ kịp thời chui ra khỏi khe đá, nếu không toàn bộ sẽ bị ép dẹp thành bánh thịt nghiền. Song áp lực dữ dội ập đến ngay sau đó đã cho Quỷ Nhãn Tam biết rằng, khảm diện này tuyệt đối đơn giản như hắn tưởng tượng.
Nhậm Hoả Cuồng vừa kêu lên một tiếng “Lui” thì Quỷ Nhãn Tam đã kịp xoay người, song không chạy ngay, mà vội đưa mắt tìm kiếm khe đá lúc nãy.
Tại nơi họ vừa tới chỉ có một vài đốm sáng lạnh lẽo chập chờn lên xuống. Là mắt sói. Còn khe đá không thấy đâu nữa.
Lúc này Quỷ Nhãn Tam mới chợt nghĩ ra, vật giống trụ xoay mà hắn đã thấy thấp thoáng trên vách đá khi nãy chắc hẳn là trục xoay của cánh cửa ngầm. Giờ đây khảm diện khởi động, cửa ngầm hẳn đã đóng chặt.
Từ âm thanh vọng tới, có thể nhận ra rằng, lực đạo đang đẩy vào bức tường khổng lồ trước mặt dữ dội đến khó tưởng tượng, không biết là từ đâu tới.
Bức tường vừa đẩy tới, áp lực xung quanh đột nhiên tăng vọt, không chỉ là áp lực do bức tường dồn tới, mà từ bốn phương tám hướng ập lại. Áp lực đè chặt lấy cơ thể họ, khiến động tác của họ trở nên hết sức khó khăn. Xem ra nếu bức tường cứ tiếp tục áp sát, thì lực nén khủng khiếp kia hẳn sẽ nghiền nát lục phủ ngũ tạng của họ thành cám vụn.
– Nguyên lý bơm tiêm, nén không khí! – Lỗ Nhất Khí chợt nhớ tới kiến thức vật lý đã học ở trường Tây. Muốn thoát khỏi đây cần phải tìm ra lỗ kim, lỗ kim có lẽ chính là lối vào khi nãy, phải mau chóng thoát ra từ đó, nếu không họ sẽ nhanh chóng bị ép đến chết.
Cùng chung suy nghĩ với Lỗ Nhất Khí không chỉ có một người, song khi bọn họ lật đật bước về phía lối vào. Quỷ Nhãn Tam lập tức đoán ngay ra ý đồ của họ, nên gắng vận hết công lực, đưa khí từ ngực bụng lên, bật ra từng tiếng một:
– Lối… vào… đã… bịt! Hết… đường!
Tiếng kêu của Quỷ Nhãn Tam đã dập tắt hoàn toàn mọi hy vọng của bọn họ.
Bức tường đã tới gần hơn, áp lực càng dữ dội.
Lỗ Nhất Khí bắt đầu cảm thấy khó thở, chóng mặt, mắt loè đom đóm. Cậu cố gắng điều hoà hơi thở, dựa theo nguyên lý của Đạo gia để đưa bản thân vào trong trạng thái tự nhiên, đây là kinh nghiệm mà cậu đúc kết được từ sau cuộc vật lộn trong vòng xoáy áp lực Ngũ quỷ thôi đảo sơn của Dưỡng Quỷ Tỳ. Song áp lực ở đây lại khác với Ngũ quỷ thôi đảo sơn, áp lực của ngũ quỷ là chuyển động, có phương hướng, và điểm quan trọng nhất là sức mạnh của ngũ quỷ đa phần chỉ tác động lên ý thức, có thể dùng trạng thái tâm lý và tư duy tự nhiên để tránh né và phân tán. Còn áp lực ở đây thực sự tồn tại không thể tránh né, không thể phân tán, phải dùng thân xác để gánh đỡ.
Lúc này, người khổ sở nhất trong bọn chính là Lỗ Nhất Khí. Cậu chưa từng luyện võ công, cũng chưa từng trải qua sự giày vò rèn giũa lâu dài về thể xác, Cậu còn không bằng cả Thuỷ Băng Hoa, thân thể mềm mại dẻo dai của cô ta bẩm sinh đã có sức chịu đựng rất tốt.
Những tiếng huỳnh huỵch phát ra từ bức tường đang chuyển động mỗi lúc một gần, tốc độ có phần giảm bớt, song hoàn toàn không có vẻ muốn dừng lại.
Trí não của Lỗ Nhất Khí lại gấp rút chuyển động, tìm kiếm.
Trong “Công binh giới chế”** có chép: “Hai ống trúc lồng vào nhau, vừa khít. Ống bên ngoài rỗng và có lỗ, ống bên trong đặc dùng để đẩy ép. Ống bên trong rút lại hút đầy dầu nóng vào trong, ống bên trong đẩy ra sẽ khiến dầu nóng phụt xa trăm bước”.
Trong “Cửu lưu ngoạn khí chư ban” *** có viết: “Người đất Tương làm pháo trúc không lửa, ống giấy quấn quanh que gỗ cùng đường kính, trong ống chứa rất nhiều vụn giấy sặc sỡ, phía trước có van. Khi kéo que gỗ về phía sau, van mở, hút khí vào bên trong. Khi đẩy que về phía trước, van đóng, khí ép ống vỡ, vụn giấy nhiều màu bắn tứ tung như pháo hoa”.
** Đây là một bộ sách huấn luyện quân sự rất thịnh hành vào đầu đời Nguyên, do chính phủ triều Nguyên mang dã tâm mở rộng lãnh thổ, liên tục phá thành cướp đất, bởi vậy trong quân đội cũng rất coi trọng các vũ khí thiết bị đánh thành và phương pháp sử dụng của chúng, nên đã cho biên soạn bộ sách này. Số lượng in không nhiều, ban đầu chỉ lưu hành trong quân đội, sau đời Nguyên mới có một số ít lưu truyền trong dân gian. Những bản incòn lại hiện có giá trị rất cao trong giới tàng thư và sưu tầm đổ cổ.
*** Vào giữa đời Thanh, xưởng in Tập Thành Sơn Tây đã lần lượt cho in ba bản, do nhiều người biên soạn. Cuốn sách sưu tầm và ghi chép phương pháp chế tạo và sử dụng các loại đồ chơi của Tam giáo Cửu lưu. Do có một số nội dung quá dâm đãng, nên sau đời Dân Quốc đã bị cấm lưu hành.
Hai đoạn văn trên khiến Lỗ Nhất Khí lập tức liên tưởng tới một đoạn trong thiên “Xảo tự’ trong “Cơ xảo tập”: “Khoang đóng, nút động. Cửa tự động, rút mở, đẩy đóng, khí ra, là dụng”.
– Rút… mở, đẩy… đóng! Khí… ra! – Nếu không phải Lỗ Nhất Khí đã từng luyện công phu Quy tán tức của Đạo gia, chắc chắn giờ đây cậu đã không thể nói liền một mạch sáu chữ này. Đáng tiếc là sức của cậu chỉ có thể nói ra nguyên văn trong sách một cách vô thức, mà không thể giải thích thêm.
Cả Nhậm Hoả Cuồng và Quỷ Nhãn Tam lập tức lao vụt đi một cách vội vã và chệnh choạng, phương hướng cũng giống hệt nhau, đều nhắm vào phía bên phải của khoảng không gian. Nơi đó có một bức tường tuy không nhìn rõ, song chắc chắn là có tồn tại.
Những chữ mà Lỗ Nhất Khí vừa bật ra chính là sáu tự quyết được truyền miệng từ đời tổ sư Lỗ Ban. Sáu chữ này không viết trong ”Ban kinh”, bởi lẽ đây không phải là bí mật khảm tử, mà là một nguyên lý kỹ thuật được lưu truyền rộng rãi trong nhân gian. Những người từng làm ra hay sử dụng những thứ này hầu như đều hiểu sáu chữ đó. Ông thợ rèn biết, vì công việc của ông ta không thể thiếu thứ đó; Quỷ Nhãn Tam cũng biết, vì gia tộc của hắn thường xuyên sử dụng thứ này. Đó là thứ gì? Chính là ống bễ, là thứ được gắn ở bên cạnh bếp lò dùng để thổi lửa vào bếp.
Nguyên lý của khảm diện này tương tự như ống bễ khổng lồ. Lối vào chật hẹp khi nãy chính là cửa hút khí, còn bức tường giống như một pit tông khổng lồ. Khi pit tông bị kéo vào trong, khí sẽ bị hút vào; khi pit tông đẩy ra, cửa hút khí bị ép nên đóng lại. Theo lý mà nói, ống bễ sẽ có một lỗ thoát khí khác nối liền, như vậy có thể đưa khí nén thổi đến một nơi cần thiết.
Nhậm Hoả Cuồng và Quỷ Nhãn Tam đều đang tìm kiếm vị trí của lỗ thoát khí. Ông bễ thường được đặt ở bên trái bếp lò, như vậy có thể dùng tay trái đẩy kéo thổi gió, tay phải cho củi vào lò, bởi vậy lỗ thoát khí của ông bễ thường sẽ ở trên cạnh bên phải của ống bễ.
Họ còn chưa kịp di chuyển tới vách tường bên phải thì Lỗ Nhất Khí đã không chịu đựng thêm được nữa, cơ thể mềm nhũn đổ vật trên nền đất.
Vách tường bên phải không có cái lỗ nào cả, chỉ có mặt đá nhẵn bóng như dao gọt, cũng chỉ có độ nhẵn bóng nhường đấy mới có thể đảm bảo được độ kín của ông bễ. Quỷ Nhãn Tam và Nhậm Hoả Cuồng dán người vào vách đá, hối hả sờ soạng liên tay, hy vọng có thể tìm ra chút dấu vết nào. Đây chính là cơ hội cuối cùng của họ.
Bức tường di động vẫn tiếp tục tiến lại gần. Những con người đang bị nhốt trong ống bễ khổng lồ lại một lần nữa căng thẳng cực độ, khắp người như cứng lại. Một vài con sói cùng chung cảnh ngộ cũng rên lên từng hồi thảm thiết.
Mau lên! Phải mau lên! Thời gian không còn nhiều nữa.
Quỷ Nhãn Tam vô cùng lo sợ. Nếu nơi này quả thực không có lỗ thông khí, phải làm sao đây?
Nhậm Hoả Cuồng cũng vô cùng lo sợ. Nếu như bức tường đã đi qua vị trí lỗ thông khí, phải làm sao đây?