Do cảm giác mất trọng lượng khi trượt xuống với tốc độ quá nhanh, nên trái tim của Lỗ Thiên Liễu luôn thót cứng lại; cũng vì khiếp sợ trước muôn mối nguy hiểm chưa biết rõ, lại càng vì đau đớn trước cái chết của cha. Cô nhắm nghiền hai con mắt đã nhạt nhoà, hai bàn tay bám cứng lấy mép sọt, khiến dằm nhọn cật sắc cứa rách da tay, máu chảy đầm đìa. Máu này vì cha mà chảy, món nợ này nhất định phải trả bằng máu của họ Chu.
Chiếc sọt tre trượt với tốc độ cao trên dốc cỏ kéo dài, thời gian trượt quá lâu sẽ khiến phần đế của nó nhanh chóng bị mài mòn. Mặc dù nó được đan hai lớp đáy, lại có nước mưa giảm nhiệt độ ma sát, nhưng vẫn không thể trượt quá lâu, có thể bung đáy bất cứ lúc nào.
Trong trận chiến với khỉ mặt chó, Quan Ngũ Lang mất quá nhiều máu, giờ đã chìm vào hôn mê. Nếu không kịp thời cứu chữa và băng bó, rất có thể anh ta sẽ phải bỏ mạng ngay trên chiếc sọt.
Hơn nữa, đường trượt của chiếc sọt liệu có gặp phải dòng nước lũ? Và bằng cách nào mới có thể khiến nó dừng lại an toàn?
Phía trước là một đoạn dốc ngược lên trên, vì vậy chiếc sọt đã chuyển hướng lao vào một khe cỏ ở bên cạnh, lướt băng băng qua lòng khe vẫn đọng đầy nước và bùn đất. Đá vụn, cát sỏi trong bùn càng khiến đáy sọt bị mài mòn nhanh hơn, phần đáy đã rách toang, nước nhanh chóng tràn vào bên trong. Cơ thể Quan Ngũ Lang đã chìm trong nước, đất đá bắn lên từ chỗ vỡ găm cả vào da thịt.
May mà khe cỏ rất ngắn, cuối khe cỏ là đường cụt. Chiếc sọt tre bay vọt lên không trung, rồi rơi thẳng xuống dưới mười mấy trượng trong tiếng rú thất thanh của Lỗ Thiên Liễu và Du Hữu Thích.
Một tiếng va đập rất lớn, tiếp đó là một bức màn đục ngầu bắn vọt bốn xung quanh. Lỗ Thiên Liễu và Du Hữu Thích bám thật chặt lấy mép xoắn của chiếc sọt, mặc dù phản lực của cú va đập khiến cơ thể họ bắn tung lên, nhưng vẫn rơi được vào trong sọt. Song Quan Ngũ Lang đang nằm hôn mê trong sọt đã bị văng thẳng ra ngoài, Du Hữu Thích muốn kéo lại cũng không kịp nữa.
Chiếc sọt đã rơi trên một lớp bùn loãng rất dày, tựa như một mặt đầm lầy. Cũng chính nhờ có bùn loãng làm giảm lực va đập nên ba người họ mới không bị quật chết. Cũng chính vì lớp bùn quá dày và loãng, nên Quan Ngũ Lang lập tức chìm nghỉm, không còn thấy tăm hơi.
-Rơi đâu mất rồi, mau kéo lên, nếu không cậu ta sẽ chết sặc! – Du Hữu Thích cuống quýt kêu lên, nhưng không dám trèo ra khỏi chiếc sọt để đi mò vớt. Trên mặt bùn loãng, dù là cao thủ sông nước cũng vẫn phải bó tay.
Lỗ Thiên Liễu lập tức điều chỉnh lại tinh thần, ngưng thần tụ khí, dùng ba giác nhạy bén mau chóng tìm tòi trên mặt bùn loãng.
-Ở đây! - Lỗ Thiên Liễu vừa nói vừa phóng Phi nhứ bạc đi, quấn chặt lấy tay trái của Du Hữu Thích, còn mình thì nhảy vọt ra ngoài, ngã ngang người trên mặt bùn, rồi thò tay xuống kéo lên một cánh tay vạm vỡ.
Du Hữu Thích lập tức kéo Phi nhứ bạc lại, lôi Lỗ Thiên Liễu và Quan Ngũ Lang lên chiếc sọt tre, giống như đang kéo hai pho tượng đắp bằng bùn vàng quạch.
Được kéo lên sọt, Ngũ Lang lập tức vừa ho vừa hắt hơi thật mạnh, khiến bùn nhão trong mũi miệng văng hết ra ngoài. Từ hơi thở mạnh gấp của anh ta, có thể biết rằng tính mạng tạm thời vẫn chưa đến nỗi nguy cấp.
Quan Ngũ Lang không sao, Lỗ Thiên Liễu liền bắt đầu quan sát xung quanh. Bên cạnh họ có vô số xác chết, cái thì bị bọc kín trong lớp bùn vàng quánh, cái thì bị va đập đến tan thành từng mảnh, cái thì bị ngâm nước đến trương phềnh.
-Dường như có cơn lũ vừa băng qua đây, để lại xác chết và bùn tích đọng. – Du Hữu Thích đã từng chứng kiến thảm cảnh sau khi nước lũ quét qua, rất giống với cảnh tượng ở đây.
Lỗ Thiên Liễu chỉ gật đầu mà không lên tiếng, mau chóng đứa ánh mắt về phía xa. Cô phát hiện ra lúc này ba người họ đang ở trong một khe cỏ sâu hơn và rộng hơn lúc nãy, tất cả cây cối đá tảng trong khe đều dạt cả về một hướng, chắc chắn là nước lũ vừa mới quét qua. Nhìn về hướng nước lũ chạy đến, thấy cây cối, đất đá, gạch ngói chồng chất thành một khối cao lừng lững, tựa như một con đập khổng lồ chặn cứng lấy khe cỏ.
-Ở đây bùn loãng dày quá, làm thế nào mới vào được bờ đây? – Câu hỏi của Du Hữu Thích rất thực tế, bọn họ cần nhanh chóng tìm ra cách tạt vào rìa khe.
Nhưng chỉ với ba người trên sọt tre thì không thể giải quyết được vấn đề này, chỉ có thể chờ người cứu viện hoặc kỳ tích xuất hiện.
Mưa lại đổ xuống rào rào, lớp bùn càng lúc càng loãng, chiếc sọt càng chìm xuống nhanh hơn. Con đập được tạo thành từ cành gãy đá vụn đã bắt đầu có nước rỉ qua, mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một gấp.
-Không xong rồi! Bên kia đống đổ nát đang tích nước, nếu nó bị phá vỡ, hoặc nước lũ tràn qua, chúng ta sẽ chết chắc! - Lỗ Thiên Liễu nói rất chính xác, nhưng bọn họ lại không có cách nào thoát thân, chẳng khác nào đám tử tù đang chờ xử quyết.
Song kỳ tích đã thực sự xuất hiện. Một bộ vuốt sắt bỗng từ trên trời rơi xuống, phía trên nối liền với một sợi dây thừng bện từ sợi cỏ lau cứng theo kiểu hoa liền nhiều múi, có tính đàn hồi rất tốt, có thể lợi dụng kết cấu hoa liền nhiều múi để khống chế phương hướng và độ lớn nhỏ của lực đạo, là một dụng cụ tuyệt hảo, dùng công dụng bổ sung cho kỹ xảo.
Bộ vuốt thép đã chụp lấy mép sọt tre, sợi dây thừng lắc khẽ, bộ vuốt lập tức quặp chặt lấy mép sọt. Sau đó sợi dây được kéo căng, từ từ lôi chiếc sọt vào một bên khe cỏ.
-Là ròng rọc, phía trên có tiếng động của ròng rọc! - Mặc dù Lỗ Thiên Liễu không nhìn thấy tình hình phía trên khe, nhưng thính giác nhạy bén đã nhanh chóng nhận ra âm thanh kéo ròng rọc.
Chiếc sọt tre được kéo chầm chậm lên trên men theo vách khe. Nhưng thứ mà Lỗ Thiên Liễu nhìn thấy đầu tiên không phải là ròng rọc, mà là một chiếc ô giấy dầu màu vàng. Người cầm ô đứng bên cạnh ròng rọc, đang dùng một tay để xoay tay quay. Mặc dù ròng rọc là một công cụ có tác dụng tiết kiệm sức lực, nhưng chỉ với một tay đã kéo được ba con người lên khỏi vách khe dốc đứng, sức mạnh của kẻ này chắc hẳn phải ngang ngửa quỷ thần.
Lỗ Thiên Liễu vừa nhìn thấy chiếc ô, đã biết ngay phía trên chính là kẻ không đầu. Một kẻ không có đầu liệu có thể nói năng được hay không?
Chiếc sọt tre được kéo lên lưng chừng vách khe thì dừng lại, từ phía sau chiếc ô vang lên một giọng nói the thé, nghe như giọng của đứa bé gái chưa kịp trưởng thành, hoàn toàn không tương xứng với cơ thể cao to lực lưỡng.
-Quăng thứ đó lên đây, nếu không sẽ thả các người xuống!
Lời nói đầy vẻ uy hiếp, vì lúc này con đập đắp từ gạch đá cành cây dưới khe cỏ đang rung lên bần bật, những tảng đá, thân cây phía trên cùng đã rào rào lăn xuống, phần chân “đập” đang dịch chuyển, xem ra đống đổ nát này sắp vỡ đến nơi. Nếu lúc này lại rơi xuống dưới, không bị nghiền nát cũng sẽ bị dìm chết.
-Nghe thấy chưa? Đưa nó cho ta! - Giọng nói càng the thé đến chói tai. Người trong sọt không nói chuyện cũng không nhúc nhích. Ròng rọc lập tức xoay vùn vụt, khiến chiếc sọt trượt đánh vèo xuống dưới, chớp mắt đã gần đến đáy khe, rồi đột ngột khựng lại.
Đám Lỗ Thiên Liễu thậm chí không kịp kêu lên một tiếng, toàn bộ quá trình tựa như một cú rơi tự do trong chớp mắt.
Từ trong đống đổ nát vọt ra một tia nước chênh chếch, phun xéo lên chiếc sọt. Trong những giọt nước bắn lên người mình, Lỗ Thiên Liễu đã ngửi thấy mùi bùn tanh, mùi máu tanh và cả mùi rữa nát. Thứ mùi hỗn độn này thường chỉ xuất hiện trên những xác chết đã chôn khá lâu, điều này khiến Lỗ Thiên Liễu cảm thấy mình đã cận kề cái chết.
-Đưa nó cho ta, ta sẽ kéo các ngươi lên. Nếu không, sẽ chết!
Lời nói như kiểu doạ dẫm lừa bịp trẻ con, chỉ có ở loại người thiếu kinh nghiệm giang hồ.
-Được thôi! Hãy kéo gần lên đỉnh dốc, vật này quá nhỏ không thể ném xa! - Lỗ Thiên Liễu cũng đang lừa bịp, và cũng chỉ có hạng người thiếu kinh nghiệm giang hồ như kẻ kia mới dễ dàng bị mắc lừa giống như một đứa trẻ ranh.
Du Hữu Thích là một tay giang hồ lão luyện, hắn không biết kế hoạch của Lỗ Thiên Liễu, song biết được mục đích của cô. Hắn ngậm cây Nga Mi thích còn sót lại vào trong miệng, hai tay bám chặt lấy sợi dây thừng buộc trên bộ vuốt, sẵn sàng túm lấy trèo lên trên.
Lỗ Thiên Liễu đang tìm một vị trí thích hợp, vị trí đó đương nhiên càng gần đỉnh càng tốt. Chỉ cần tìm được chỗ quấn Phi nhứ bạc, bọn họ sẽ có cơ hội liều mạng với gã cao thủ kia.
Nhưng kế hoạch đã không như ý muốn. Chiếc sọt đột nhiên dừng lại, và dao động rất mạnh với biên độ rất lớn.
Lỗ Thiên Liễu và Du Hữu Thích chỉ có thể bám chặt lấy thành sọt, đồng thời phải giữ chặt Quan Ngũ Lang đang bị hôn mê, không để anh ta văng xuống đáy khe.
Từ phía trên khe vọng xuống tiếng xô xát kịch liệt, còn lờ mờ thấy bóng người đang nhảy qua nhảy lại bên chiếc ròng rọc. Rõ ràng đang có người đánh nhau với gã cầm ô để đoạt lấy ròng rọc.
Du Hữu Thích ra hiệu cho Lỗ Thiên Liễu giữ chắc Quan Ngũ Lang, còn mình bám lấy sợi dây thừng đang rung lắc dữ dội, chật vật leo lên.
Du Hữu Thích nhích gần đến mép khe, và hắn đã nhìn thấy người đang giao chiến với gã không đầu chính là Chu thiên sư. Chu thiên sư quả nhiên là một cao thủ đáng gờm, không hề kém cạnh so với gã không đầu. Thế nhưng do chiêu pháp tấn công của Chu thiên sư là “luyện chiêu”, nói cách khác chính là chiêu “xuân” trong chiêu pháp xuân thu, quy củ nghiêm ngặt, nhờ khổ luyện mà thành. Còn chiêu pháp của gã không đầu lại là “sát chiêu”, cũng chính là chiêu “thu”, được luyện thành thông qua thực tế chém giết. Vì vậy mặc dù kẻ không đầu phải chừa lại một tay để giữ tay nắm ròng rọc, nhưng Chu thiên sư vẫn không thể làm gì trước sát chiêu hung tàn của hắn.
Du Hữu Thích chần chừ một lát, cân nhắc xem có nên trèo lên ngay hay không. Nếu ngồi quan sát hai hổ đánh nhau, thì vị trí có hơi nguy hiểm; còn trèo lên trên, lại sợ hai người kia ra tay hạ sát mình trước.
Chỉ trong khoảnh khắc chần chừ, chiếc ròng rọc phía trên bỗng phát ra một tiếng nổ vỡ dữ dội, cả Du Hữu Thích, Lỗ Thiên Liễu, chiếc sọt và Quan Ngũ Lang đang nằm trong sọt lập tức rơi thẳng xuống, tốc độ còn nhanh hơn cả lần trước.
Có lẽ ông trời vẫn chưa muốn cho họ chết, gióng ngang của chiếc ròng rọc đã bị kẹt lại bên bờ vách, nên chiếc sọt tre không bị rơi xuống tận đáy. Nó còn cách lớp bùn loãng khoảng hai thân người.
Du Hữu Thích đang trên đà rơi thẳng xuống, ròng rọc bất thình lình kẹt lại, khiến hắn trượt đi một đoạn dài trên sợi dây thừng, lòng bàn tay rát bỏng như thiêu, máu tươi bắn toé, cơ thể lại bị va đập vào những mỏm đá nhô ra trên vách đến đầu váng mắt hoa. Nhưng chính trong quá trình trượt xuống, Du Hữu Thích đã lờ mờ nhìn thấy một thứ, một thứ vô cùng quen thuộc.
-Đằng kia! Ở đằng kia! Chúng ta sẽ đu qua đó! – Sau khi xác nhận chính xác, Du Hữu Thích lập tức trở nên hưng phấn khác thường.
-Lắc mạnh vào! – Du Hữu Thích đang lắc thật mạnh, mục đích của hắn là vượt qua đám bùn loãng ở phía dưới để đu đến một đám cỏ xanh rậm rạp cách đó khá xa. Lỗ Thiên Liễu cũng gắng hết sức để đu lắc. Cô không hỏi lý do, trong tình cảnh này, có thể mục tiêu của Du Hữu Thích là hy vọng sống sót duy nhất.
“Ào!”
Tựa như nước đầy thùng tràn trề ra khỏi mép, từ phía trên con đập lổn nhổn gỗ đá vọt ra một màn bọt nước mịt mờ. Bọt nước lao xuống, đánh mạnh vào chiếc sọt khiến gióng ngang đang mắc kẹt phía trên không thể chống chọi nổi, lập tức gãy rời. Luồng nước đẩy văng chiếc sọt đi, rơi thẳng vào trong bãi cỏ rậm rạp.
-Đúng chỗ này rồi! Ha ha! Ái chà! Ha ha ha! – Du Hữu Thích mặc dù đau đến mặt mày biến dạng, song nỗi vui mừng đã át hẳn mọi nỗi đau đớn.
-Là nó! – Lỗ Thiên Liễu cũng mừng rỡ reo lên. Cô đã nhìn thấy chiếc thuyền đồng của Du Hữu Thích ở trong bụi cỏ.
Trước khi tiến vào thung lũng Ngộ Chân, Chúc Tiết Cao đã bảo Du Hữu Thích lăn con thuyền đồng xuống rãnh cỏ, không ngờ bây giờ nó lại trở thành báu vật cứu mạng. Chẳng lẽ Chúc Tiết Cao có tài tiên tri? Không phải! Mà vì rãnh cỏ này là đường xả lũ chính, là nơi tập trung của các dòng chảy bất ngờ từ trong núi. Gã dự tính rằng lúc trở ra, nếu rãnh có nước, có thể chèo thuyền để tẩu thoát.
Lúc này trong rãnh cỏ đã có nước, mặc dù không sâu, nhưng đã đủ để nâng chiếc thuyền đồng nổi lên, trôi theo dòng nước. Có điều lúc này sức đẩy của dòng nước còn quá nhỏ, không thể nhanh chóng thoát khỏi dòng nước lũ. Du Hữu Thích tìm khắp xung quanh nhưng không thấy mái chèo và sào chống, chỉ có thể bám vào cỏ ở hai bên để tiến lên phía trước.
Lỗ Thiên Liễu và Du Hữu Thích cùng bám kéo vào bờ cỏ rậm như phát cuồng, mặc cho lá cỏ răng cưa cứa vào lòng bàn tay đến toạc da rách thịt, máu nhỏ tí tách xuống mặt nước vàng đục thành vô số đốm đỏ loang.
Chiếc thuyền đồng đã di chuyển về phía trước được một đoạn, nhưng những tảng đá lớn trên đỉnh của con đập đã bắt đầu lăn xuống. Con sóng dềnh lên sau khi tảng đá đầu tiên rơi xuống suýt chút nữa đã khiến con thuyền lật nhào. Tảng đá thứ hai đập trúng phần đuôi của con thuyền, phát lên tiếng kêu vang dội như chuông.
Nhưng cũng may là cú va đập của tảng đá thứ hai đã đẩy con thuyền đồng văng về phía trước một đoạn xa, giúp nó thoát khỏi phạm vi rơi đổ của đá tảng và cây lớn. Phần đuôi thuyền bị lõm vào một mảng lớn, cũng may đây là chiếc thuyền đồng kiên cố độc nhất vô nhị của Du Hữu Thích, nếu đổi lại là thuyền gỗ thông thường, hậu quả thực không dám tưởng tượng.
Con đập không sụp đổ hoàn toàn, mà trước tiên chỉ bị lở ra một khoảng ở trên đỉnh. Một dòng nước lớn phun thẳng từ trên xuống, sau khi rơi xuống đáy khe đã tạo thành một dòng nước cực kỳ mãnh liệt, khiến con thuyền đồng như cá gặp nước, bay vọt đi trước đầu ngọn sóng.
Mặc dù đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng Lỗ Thiên Liễu vẫn chưa thể thở phào. Lúc này cô đang ngưng thần tụ khí, dùng ba giác nhạy bén tìm kiếm trong những cảnh tượng xung quanh đang vùn vụt trôi qua. Vì cô lờ mờ cảm giác ra rằng, trong cõi vô hình, có thứ gì đó đang vẫy gọi cô, đang dẫn dắt cô...
Trên một bên rãnh cỏ, có rất nhiều thân hình đang nhảy nhót mà lao đi vùn vụt, đuổi sát theo con thuyền, không chịu buông tha. Trong đó, thân hình quen thuộc nhất là của Chu thiên sư, và lao đi gần như song song với ông ta chính là chiếc ô giấy dầu vàng khè rất dễ nhận.
Tốc độ của con thuyền càng lúc càng thêm chóng mặt, mực nước trong rãnh cỏ cũng dâng lên nhanh chóng. Dòng nước bắt đầu biến đổi, liên tục xuất hiện những dòng xoáy và dòng hồi lưu. Điều này khiến Du Hữu Thích bắt đầu luống cuống, hắn không có chèo cũng không có sào, chỉ có thể dùng thanh phác đao của Quan Ngũ Lang để chèo chống.
Lúc này Lỗ Thiên Liễu đã buông xuôi tất cả. Người ở trên thuyền, thuyền trên dòng lũ, tất cả phó mặc cho ông trời định đoạt.
Dòng nước mỗi lúc một xiết, thuyền lao mỗi lúc một nhanh, địa hình cũng mỗi lúc một thêm hiểm trở, đám người đuổi theo trên bờ lúc này chỉ còn lại Chu thiên sư và kẻ không đầu cầm ô, nhưng khoảng cách giữa bọn họ với chiếc thuyền cũng mỗi lúc một xa dần.
Đột nhiên, từ phía sau lưng vang lên những tiếng “uỳnh uỳnh” rền rĩ. Cùng lúc đó, từ chỗ con đập cuộn lên một con sóng khổng lồ cao ngất ngưởng, giống hệt như một ngọn núi khổng lồ lao thẳng về phía chiếc thuyền đồng cách đó khá xa.
Con đập đã vỡ hoàn toàn, lượng nước lũ tích tụ đã được giải phóng.
Du Hữu Thích và Lỗ Thiên Liễu đều hiểu được ý nghĩa của âm thanh đó.
-Mau! Mau tìm cách cập bờ bỏ thuyền leo lên! – Du Hữu Thích tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng tay lại buông xuôi. Hắn hiểu rõ, trong dòng nước xiết thế này, cho dù cố gắng thế nào cũng chỉ vô ích. Nếu số trời đã định không thể thoát được kiếp nạn hôm nay, hắn thà chết trên con thuyền đồng quen thuộc.
-Bám cho chắc, giữ vũng hướng thuyền, đừng vào bờ vội! - Lượng thông tin mà ba giác nhạy bén của Lỗ Thiên Liễu thu thập được cụ thể hơn so với Du Hữu Thích rất nhiều – Con sóng phía sau rất cao, rất dữ dội, nhưng chỉ có một đợt, thuận theo nó sẽ bình yêu vô sự.
Lỗ Thiên Liễu nói không sai, phía sau họ chỉ có một con sóng, mặc dù đang dần dần áp sát con thuyền, nhưng muốn đuổi kịp được họ cũng không phải chuyện dễ, vì sức đẩy ở phần đầu con sóng đang đẩy thuyền đi, khiến con thuyền cũng tăng tốc nhanh chóng.