Khi bước tới bậc thang thứ sáu, hắn đã nhận ra sự bất thường. Ở trong một đống đầu lâu phía bên trái bậc thang, có một đôi mắt đang mở trừng trừng.
Thân hình Chu Chân Mệnh trượt ngang đi, như một cái bóng, vụt một cái đã tới rìa bên trái của bậc thang, năm ngón tay trái chĩa ra chụp thẳng về phía đôi mắt. Cần phải thần tốc! Chủ nhân của đôi mắt kia rất có thể là kẻ giật dây điều khiển khảm nút, cần phải ngăn chặn đối thủ trước khi hắn kịp ra tay.
Những ngón tay được chăm sóc rất kỹ lưỡng, thon dài linh hoạt, trắng trẻo mịn màng. Chỉ pháp xuất chiêu cũng hết sức thần linh, khéo léo đến độ hoàn mỹ. Từ lúc thò tay vào đống đầu lâu, tới khi hai ngón tay bóp chặt huyệt thái dương, hai ngón tay xuyên thẳng vào hốc mắt, bàn tay không hề động chạm đến đống đầu lâu. Ngón tay vừa chạm vào huyệt thái dương, phần đầu đã lập tức biến dạng. Sau đó chỉ lực xuyên suốt tay vai, đột ngột giật mạnh về, nhằm lôi bật gã nút người ra khỏi đống đầu lâu.
Song lực đạo giật về đã bị hẫng, khiến Chu Chân Mệnh mất đà, thân hình lảo đảo, ngã bật ngửa xuống dưới bậc thang. Hắn lập tức vặn eo, gồng chân, xoay chéo bàn chân mới ổn định được cơ thể. Tình hình thực tế đã nằm ngoài dự liệu của hắn, thứ vừa được lôi ra khỏi đống đầu lâu không phải là một thân người hoàn chỉnh, mà là một cái đầu, một cái đầu mới lìa khỏi cơ thể chưa lâu.
Tuy rằng chiếc đầu đứt rời đã kiệt máu mà tái nhợt, tuy rằng nó đã bị ngón tay bóp đến vỡ xương biến dạng, song vừa liếc qua hắn đã nhận ra ngay, đó là cậu bảy nhà họ Nghê!
Chu Chân Mệnh không hề bất ngờ khi thấy Nghê Thất đã thoát khỏi khảm diện Cát lở đá vùi, đào thủng nóc địa thất mà tới được nơi đây, song hắn đã phải ngạc nhiên khi nhìn thấy vết đứt nơi cần cổ của Nghê Thất. Vết đứt không phải do đao chém rìu bổ, mà hình như bị thứ gì mềm mảnh thít tới đứt lìa.
Trong lúc hắn đang ngẩn ra suy nghĩ, bỗng nhiên có ánh lửa chớp loé phía sau lưng. Hắn không cử động, ánh lửa này vẫn còn cách hắn khá xa, chưa gây uy hiếp. Song nếu như ánh lửa này chỉ là mồi nhử, thì gần đây hẳn có nguy hiểm.
Ánh lửa phía sau mỗi lúc một sáng, dường như đang lan dần tới phía hắn. Chu Chân Mệnh vẫn đứng yên bất động, song mí mắt phải đang giật liên hồi. Có một thứ, ở phía trên, hơi chếch sang phải. Trước ánh lửa phản chiếu, thứ đó đang bắt sáng lấp lánh.
Hắn từ từ đặt đầu Nghê Thất xuống bên chân, sau đó đề khí vận lực xuống bàn chân, bước lên các bậc thang đất theo cách giẫm hờ thu thực, từng bước từng bước một. Thứ đang loé sáng kia cuối cùng đã tới bên chân hắn, là một lưỡi xẻng mặt hẹp lưỡi bằng đã đứt rời khỏi cán. Chu Chân Mệnh đã nhận ra, đây chính là lưỡi xẻng trên cây xẻng cán ngắn mà lão cao thủ Chồn Đào mang theo. Nhìn vào hình dạng và độ dày mỏng ở mặt đất, có vẻ như nó đã bị chặt đứt bởi một chiếc xẻng khác.
Đầu của Nghê Thất, ánh lửa phía sau lưng, lưỡi xẻng bị chặt đứt, tất cả những sự việc quái lạ này nhất thời đều chưa thể lý giải, nhưng hình như chúng lại đang ám chỉ điều gì đó. Chu Chân Mệnh ngửa đầu nhìn lên đỉnh đài, hắn muốn nhìn thấy nhiều hơn nữa, hắn muốn biết được nhiều hơn nữa.
-Không thể nào! Không thể nào! – Chu Chân Mệnh bỗng lầm bầm trong miệng. Thoáng chốc, bá khí đế vương, tiên khí Đạo gia, thanh khí tao nhã, ngạo khí cao quý đều tiêu biến sạch không, thay vào đó là sự kinh ngạc, nghi hoặc và phẫn nộ đến cực điểm. Gân xanh trên trán hắn co giật liên hồi, ánh mắt đờ đẫn chết sững, hắn đang trong cơn suy nghĩ vô cùng căng thẳng. Tất cả mọi nhanh mối vụn vặt nhanh chóng được ghép nối thành sợi, đan cài thành tấm trong trí não hắn.
Trên phần đỉnh của đài cao, có một khung treo tám chân ngoại cỡ, với tám chân trụ cao ngất ngưởng to lớn như cột trụ trong điện đường, phía trên gác ngang dọc những thanh xà đường kính chừng miệng chậu; chân trụ và xà ngang đều một màu trắng, chất liệu giống như ngọc khảm vàng, với hàng đám lớn lân tinh bao bọc xung quanh. Nhưng thật không ngờ một bộ khung tám chân to lớn nhường đó lại được làm từ xương. Là thứ xương gì mà lại dựng nên được một bộ khung khổng lồ đến thế? Chẳng lẽ lại là xương cốt của giống quái thú thời tiền sử mà hắn chưa từng biết đến.
Nếu như bộ khung xương tám chân ngoại cỡ kia khiến người ta nhìn mà đờ người á khẩu, thì cỗ quan tài khổng lồ treo phía dưới khung xương lại càng khiến người ta phải sửng sốt đến cứng người.
Tuy cỗ quan tài cũng được vẽ hoa quét sơn, song nhìn vào màu nền tại những vị trí sơn hoa bong tróc, có thể biết chất liệu thực sự của nó là gì. Đó là một cỗ quan tài bằng chì.
Chu Chân Mệnh đã nhìn thấy rõ, nó đúng là một cỗ quan tài bằng chì, một cỗ quan tài bằng chì không một khe hở. Nắp và thân quan tài được đúc liền nhau, tại đường đúc liền còn in dải hoa văn hình bùa chú chạy dài.
Trong “Lý dư bách táng pháp” – Ác táng” có viết: “Gặp xác hung hồn ác, có thể đúc chì làm quan tài, phong kín bằng sáp đỏ. Nếu là thứ cực hung, sau khi đưa xác nhập quan tài chì, đậy nắp rồi đúc tiếp, nắp và thân được đúc liền với nhau để định”.
Quan tài chì không một kẽ hở được treo trên khung xương bằng bốn sợi dây xích đỏ sẫm đánh từ thép san hô ánh đỏ. Loại thép san hô ánh đỏ là do núi lửa dưới đáy biển phun trào, san hô trộn lẫn với nham thạch bị nung chảy mà thành. Trong pháp thuật Mao Sơn cũng có phương pháp dùng thép san hô ánh đỏ treo xác chết lên cao, không dính bách khí để ngăn chặn biến xác.
Lấy xương làm khung, đúc chì thành quan tài, đúc liền nắp với thân, treo bằng thép san hô, đây là táng pháp dùng để tuyệt diệt linh hồn. Chu Chân mệnh lại nhẩm tính số bậc thang mà mình vừa đi qua, tổng cộng có ba mươi ba bậc. Mà cỗ quan tài này được treo cách ba trượng ba, lẽ nào đây chính là đài Cố hồn tuyệt khí dùng để khoá diệt tam hồn trong truyền thuyết?
Nếu đây chính là đài Cố hồn tuyệt khí, vậy thì thi thể trong cỗ quan tài lúc sinh thời hẳn là loài ác ma tàn sát cả nghìn vạn người không hề nháy mắt, khí dữ bốc cao ngút trời, tâm ác kinh động địa phủ. Kẻ này là ai? Chu Chân Mệnh không biết, song hắn biết rõ rằng trong huyệt mộ chôn một hồn ma hung ác như vậy tuyệt đối không thể là nơi cất giấu bảo bối.
Đám gân xanh đang giật rùng rùng trên trán hắn bỗng nhiên ngừng lại, đôi mắt chết sững cũng đã chuyển động. Hắn chầm chậm quay người lại.
Đài Cố hồn tuyệt khí giam cầm xác chết, đoạn tuyệt linh hồn, không cho hạ thổ, không cho tái sinh, khiến cho người chết vĩnh viễn không được siêu thoát. Để đề phòng xác chết trong quan tài mượn lấy khí sống của sinh linh mà thoát ra ngoài, xung quanh đài Cố hồn tuyệt khí có lẽ còn bố trí các loại cục tướng như thu hồn, tán hồn, giam hồn, định hồn.
Trong khoảnh khắc xoay người ngắn ngủi, Chu Chân Mệnh đã hồi phục được làn khí tướng vốn có của hắn.
Ánh lửa đã tới rất gần chỗ hắn, song không có nguy hiểm. Có người đã đốt cháy điểm bên kia chỗ đứt đoạn của đường rãnh, hơn nữa, đường rãnh này còn kéo dài đến tận bậc thang đất. Chu Chân Mệnh quan sát thêm một lát, thì thấy nó vẫn tiếp tục kéo dài lên phía trên. Nếu không phải dầu củi động Ô Sơn đã khô cứng, bắt lửa chậm chạp, hẳn lúc này ngọn lửa đã trùm kín toàn bộ đỉnh đài.
Dầu củi ở động Ô Sơn cháy rất bền, bởi vậy dù là châm trước hay châm sau, thì ánh lửa cũng đã lan khắp toàn bộ mê cung tường trắng dày đặc như mây cuộn. Lửa nối liền thành đường, phác hoạ ra toàn bộ thế đi của đường rãnh dọc theo những bức tường trắng, hình thành một đồ hình trận thế bập bùng sáng rực.
Chu Chân Mệnh đứng trên bậc thang của đài cao, tay chắp sau lưng. Hắn đang kiểm chứng phán đoán của mình, cũng đang giáng cho tâm lý của mình một đòn nặng nề. Hình dáng của những rãnh lửa trước mặt không phải là trận mê hồn chín vòng, cũng không hề có tám cửa Độn giáp ở bên ngoài. Chín vòng trong đồ hình thiếu mất năm vòng, cũng có nghĩa là trong Cửu Nhất, Chiêu Dao, Hiên Viên, Thiên Phù, chỉ có Hàm Trì, Thanh Long, Thái Âm và Nhiếp Đề. Điều này cũng tương đương với một cơ thể người không đầu, không tim, không gan, không mật, không chân. Tay thị vệ béo nói rất đúng, cục thế hợp thành bởi bốn ngôi sao còn lại chỉ là một khung xương, hơn nữa, là một khung xương đứt gãy chồng chéo lên nhau. Kiểu bố trí này có lẽ là tuyệt kỹ mê cung Xương gãy do Thiên Canh đạo phủ[32] sáng chế ra.
Hơn nữa, tám cửa Độn giáp cũng chỉ còn lại bốn cửa: Đỗ môn, Kinh môn, Cảnh môn, Tử môn. Cũng có nghĩa là nơi đây kỳ thực chỉ có bốn con đường, bốn con đường tương đương với tứ chi trên cơ thể người. Nói theo phương vị Kỳ môn, bốn đường này không hung cũng tử, có lẽ lối đi đều đã bị trấn áp bởi địa thất hình quan tài Đại phu.
Vách mặt tường gần đài cao nhất kỳ thực được xây dựng dựa theo “chiếu Tán hồn” ở lối vào âm phủ trong truyền thuyết. Hàng trăm hàng nghìn bộ mặt người chết kia đều là những đầu lâu vô hồn, nếu như có linh hồn mang theo hung lực cực mạnh đi qua đây, trước tiên sẽ bị đám đầu lâu vô hồn kia hút mất đến già nửa.
Tất cả mọi hiện tượng trước mắt đã lật đổ hoàn toàn những dự cảm vốn có trong thâm tâm Chu Chân Mệnh. Đài Cố hồn tuyệt khí kết hợp với mê cung Xương gãy, quan tài áp tứ chi, bốn cửa tử, chiếu Tán hồn, tất cả đều được thiết kế nhằm mục đích giam hãm hung hồn. Địa thất này không có khảm diện, tất cả các bố cục tinh xảo, kỳ diệu đều dùng để đối phó với xác hung hồn ác đã táng. Để ngăn chặn người ngoài vào trộm cắp, chỉ có một khảm diện Cát lở đá vùi tầng ngoài cùng. Bởi vậy, dù xét trên phương diện nào, xét từ manh mối nào, đều cho thấy ở đây không thể có bảo bối.
Hắn đến đây vốn là để dụ Lỗ Nhất Khí tới, lẽ nào lại bị cậu ta cài bẫy ngược lại? Hay đúng là Lỗ Nhất Khí đã phán đoán sai?
Trong con đường giữa các bức tường trắng, Lỗ Nhất Khí và gã béo vẫn đi thụt lùi một cách chậm chạp. Xem ra dầu củi động Ô Sơn trong đường rãnh là do họ đốt, đối mặt với một đám rắn độc trùng độc nhiều vô số kể, ánh lửa có lẽ là phương pháp tốt nhất để ngăn cản sự tấn công.
Lỗ Nhất Khí cảm giác phía sau có một cặp mắt sắc bén như dao đang nhìn mình chằm chằm, bèn mỉm cười rạng rỡ mà quay người lại, lập tức bốn mắt giao nhau với Chu Chân Mệnh cũng đang mỉm cười.
-Khoá diệt tam hồn, không được tái sinh, vĩnh viễn không siêu thoát, hài cốt không biến xác, tất cả đều là phương pháp phá hồn! – Chu Chân Mệnh vẫn mỉm cười mà nói.
-Cửu cung Bát môn thiếu khuyết, mê cung tro xương lửa thiêu, quan tài Đại phu trấn cửa, tường chiếu Tán hồn ngăn trở, đều là chiêu thức đối phó âm ác. - Lỗ Nhất Khí vừa mỉm cười vừa bước hai bước về phía Chu Chân Mệnh.
-Ngươi đã đến đây từ trước?
-Chưa, nhưng tôi biết.
-Lỗ môn trưởng, thật đáng khâm phục! Nhưng nút thắt giữa chúng ta quá chặt, không dứt nổi đâu.
-Sự việc còn chưa đến hồi kết, hà tất phải quan tâm tới chặt hay lỏng, dứt hay nối làm gì. - Lỗ Nhất Khí vẫn mỉm cười.
-Ngươi nghĩ ngươi sẽ vượt qua được những nút độc kia ư? Sẽ chống cự được trước đòn giáp công của bọn ta ư? – Chu Chân Mệnh vừa dứt lời, gã mắt đỏ đã lù lù hiện ra trong con đường.
-Không thể! Có điều tôi cũng không nghĩ đến việc xông ra tháo chạy! - Từ lúc lũ rắn độc và trùng độc xuất hiện, Lỗ Nhất Khí đã biết mình đang rơi vào hoàn cảnh thế nào.
-Nếu ta đoán không lầm, ý đồ của ngươi là lừa gạt lấy đi bảo bối giết rồng của nhà ta! - Giọng Chu Chân Mệnh càng thêm bình thản. Trong cơn phẫn nộ vẫn có thể kiểm soát bản thân đến độ điềm tĩnh như vậy, quả là một con người đáng sợ.
-Ông sai rồi, không phải là lừa gạt. Tổ tiên nhà ông lừa gạt lấy trộm Thiên bảo, còn luyện bảo bối mà phá huỷ mất bảo bối, tôi chỉ là lấy lại một chút bồi thường mà thôi. Dùng bảo bối giết rồng để trấn hung huyệt tây bắc, tôi đoán rằng hẳn sẽ cải thiện được thế hung. Vả lại, nếu không phải ông định dùng vũ khí giết rồng để dụ tôi thay ông tìm bảo bối, tôi cũng không thể vận dụng hiểm chiêu này.
-Mọi bước đều nằm trong tính toán của ngươi, xem ra trong môn phái ta có tai mắt của ngươi? – Câu nói này đến bản thân Chu Chân Mệnh cũng không tin.
-Không có! Chỉ có điều ông thông minh quá mức mà thôi!
-Nghĩa là sao? – Chu Chân Mệnh không tin mình có chỗ nào sai sót.
-Có một nhân vật quan trọng, tôi nghĩ ông biết là ai. Việc bảo bối giết rồng có thể thay Hoả bảo trấn hung huyệt, tôi đã cố tình nói cho hắn biết. Tôi biết chắc hắn sẽ nói lại với ông, bởi vậy sau đó, việc ông mang vũ khí giết rồng tới để dụ tôi, kỳ thực cũng nằm trong dự liệu của tôi trước đó. Cách cục là do ông bố trí, tôi chỉ chồng thêm lên đó một khảm diện mà thôi! - Lời cậu vừa nói ra, Chu Chân Mệnh đã hoàn toàn hiểu rõ, không phải là có khâu nào sơ suất, mà ngay từ lúc vạch ra cách cục này, hắn đã sai hoàn toàn.
Biết mình đã sai, nhưng lúc này đây Chu Chân Mệnh lại càng trở nên điềm tĩnh, sắc mặt thản nhiên như tranh vẽ, khí tướng quanh người cũng như ngưng đọng.
-Ngươi làm thế nào mà nhận ra được thân phận thực của hắn? – Chu Chân Mệnh rất muốn biết, kẻ mà mình sắp xếp nằm vùng từ vài tháng trước tại sao lại bị lật tẩy.
-Sau khi bọn tôi rời khỏi Thông Châu, các người không tiếp tục đuổi theo, hơn nữa suốt hành trình về tây đều sóng yên biển lặng, không gặp phải sự cố nào. Đó là vì ông biết rõ tôi sẽ tới trại Mười Tám Dặm ở Hàm Dương, trong khi nhiều tháng trước ông đã bố trí sẵn tay trong đợi tôi ở đó. Vị trí hẹn gặp tại sao lại bị tiết lộ? Nếu chịu khó suy nghĩ sẽ không khó phát hiện ra nguyên nhân. Đêm đó trong Đạo quán ở khe Long Môn, những người nghe tôi dặn dò, hoặc là đã chạy trốn về phía tây, hoặc là đã đi theo tôi, song chỉ có một người ở lại, đó chính là lão chủ trì của Đạo quán. - Lỗ Nhất Khí lại bước lên trước hai bước ngắn.
-Về điểm này, đúng là tôi đã sơ suất. Sau cuộc gặp ở khe Long Môn, lão đạo trưởng chắc chắn sẽ bị Chu gia kiểm soát. Với những chiêu trò lợi hại của các người, ông ta chắc chắn sẽ phải khai ra nơi bọn ta hẹn gặp. May mà tôi đã kịp thời nghĩ ra sơ suất này trên đường về tây, bởi vậy vừa tới trại Mười Tám Dặm, việc đầu tiên tôi làm chính là nhận diện kẻ nằm vùng của Chu gia.
-Hắn nói rằng đã dò la được tin tức của ngươi từ chỗ lão đạo trưởng ở khe Long Môn, nên mới tới trại Mười Tám Dặm ở Hàm Dương chờ đợi, ngươi đã nhận ra sơ hở qua lời hắn nói? – Chu Chân Mệnh quả rất thông minh, hắn đã nhận ra sai lầm của mình.
-Đúng vậy! Khoan nói tới việc kẻ nằm vùng của ông xuất hiện một cách rất bất thường, chỉ cần suy đoán về mặt thời gian đã thấy không ổn. Hắn nói lúc hắn gặp lão đạo trưởng là hơn một tháng sau khi tôi rời khỏi khe Long Môn. Song tôi nghĩ, ngay trong đêm tôi rời đi, lão đạo trưởng hoặc là đã bị Chu gia vây bắt, hoặc đã cao chạy xa bay, tuyệt đối không thể vẫn ở yên trong Đạo quán. Dù có gặp được, cũng là gặp trong sào huyệt của Chu gia.
Chu Chân Mệnh khẽ thở dài một tiếng, liếc nhìn cái đầu của Nghê Thất đang lăn lóc dưới chân, trong lòng cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Bản thân phải khó khăn lắm mới thu nạp được một nội gián như vậy, thế mà chỉ vì một lời nói sơ hở đã phải mất mạng.
-Bố cục này của ông còn có một điểm bất thường, trong cục diện “Vân yểm thân quá” mà Chu gia bố trí tại viện trong viện ở Bắc Bình, có bức rèm bông màu trắng với bảy đường kim cơ bản, vốn do người Nghê gia lấy được từ trong mộ huyệt núi Bách Việt, song trên đường trở về đã biến mất một cách bí ẩn. Sự việc này khiến tôi nghi ngờ trong Nghê gia có kẻ nằm vùng do Chu môn cắm vào. Sau khi tới trại Mười Tám Dặm, một người hiểu rõ nội tình đã nói cho tôi biết, trong số những kẻ tham gia trộm mộ lần đó, có cả tay Nghê Thất.
-Khi hắn vào trong khảm diện Cát lở đá vùi, đã không tỏ ra thận trọng hơn, mà ngược lại còn vội vàng nhanh tay đào bới, là vì hắn phát hiện người hiểu rõ nội tình kia đã xuất hiện? – Chu Chân Mệnh lại hiểu ra một chuyện.
-Không phải phát hiện, mà là tôi để người đó ra chiêu nhử hắn. Có điều hắn đào quá nhanh, bị chôn vùi trong cát lở không còn dấu vết, việc này đã được ông ngấm ngầm cho phép đúng không? Để hắn chui vào địa thất trước, vừa có thể dò đường tìm bảo bối giúp ông, lại có thể ẩn mình mai phục. - Lỗ Nhất Khí biết cậu nói không sai.
Khí tướng ngạo nghễ của Chu Chân Mệnh đã thu bớt lại, cũng có phần xao động. Với một người quá tự tin như hắn, quá trình phát giác về thất bại của bản thân quả thực vô cùng thống khổ.
-Được rồi, bây giờ dù là ai dụ ai, ai lừa ai, cuộc giao dịch của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Ngươi sẽ trả lại ta bảo bối của Chu gia, hay là tiếp tục đưa ta đi tìm Thổ bảo đã di dời vị trí? – Chu Chân Mệnh vẫn không bức bách Lỗ Nhất Khí đến đường cùng.
Câu nói này khiến Lỗ Nhất Khí biết, quyền chủ động vẫn nằm trong tay mình, cậu cần lợi dụng ưu thế này kéo dài thời gian. Tuy tình thế đã khác xa dự đoán, vô cùng bất lợi cho bản thân, song chỉ cần tới được đòn quyết định cuối cùng trong kế hoạch, để chốt lẫy vận hành, thì kẻ chiến thắng trong ván cờ này vẫn sẽ là cậu.
Chú thích
[32] Một nhánh của Đạo giáo, từng rất thịnh vượng vào cuối Tuỳ đầu Đường.