• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nagi Maria

“Đã xảy ra chuyện gì?” Đã ba ngày kể từ khi hồi cung, nhưng Úc Nhiễm Trần không hề tỉnh lại, và dường như không có dấu hiện Úc Nhiễm Trần sẽ tỉnh lại. Thương Hạo rất lo, vội vàng hỏi Úc Tường Văn, vì Thương Hạo biết chỉ cần một ngày Úc Nhiễm Trần không khoẻ lại thì Úc Tường Văn sẽ không nghỉ ngơi.

“Không có chuyện gì cả, tuy vẫn hôn mê, nhưng đã cứu được rồi. Chỉ là…” Úc Tường Văn sờ sờ trán của Úc Nhiễm Trần, lập tức khóc nức nở.

Thương Hạo nhìn Nhiễm Trần nằm sấp trên giường, nhìn rất lâu, sau đó mới lên tiếng “Do sợi xích kia đúng không?”

Úc Tường Văn gật đầu “Sợi xích này lấy không ra được nữa rồi, nó đã ghim sâu vào tận xương, nếu dùng sức lấy ra chắc chắn sẽ lấy mạng hắn, còn nữa, xích đã dung nhập với thịt rồi, còn xuyên qua xương nữa chứ”

“Chúng ta phải chờ thôi, chờ đến khi hắn tình, chắc chắn sẽ nghĩ ra được cách. Ai, một ngày không lấy xích ra thì Nhiễm Trần sẽ phải chịu khổ thêm một ngày, ngươi đi ngủ đi Văn, để ta trông chừng Trần nhi”

Úc Tường Văn ngay lập tức lắc đầu, Thương Hạo giận dữ nói “Nếu ngươi cứ như vậy, đến khi hắn tỉnh lại thì ngươi đã gục rồi, ngươi muốn làm con ngươi đau lòng sao, ngươi có biết nếu ngươi thế này không những Trần nhi đau lòng, cả ta cũng sẽ rất đau lòng. Ngoan, mau đi ngủ đi, mới mấy ngày mà ngươi đã gầy đến mức này rồi, nói gì ta cũng là sư đệ của ngươi mà, ngươi đã đem hắn cứu sống rồi, ta chẳng lẽ không thể chăm sóc hắn sao? Ngươi nếu còn như vậy, hắn tỉnh lại chắc chắn sẽ lại trách bản thân cho xem”

“Hạo, tại sao, tại sao mấy người họ lại đối xử với Trần Nhi như vậy? Vì sao hắn phải chịu đựng nhiều khổ sở đến thế, đây là lần đầu ta thấy Trần nhi bị thương nặng đến vậy, mấy người họ cũng chỉ là những đứa nhỏ đôi mươi thôi mà, sao có thể ra tay tàn ác đến vậy chứ?” Úc Tường Văn càng khóc càng lớn, trong lòng Thương Hạo như có ngàn cây kim châm vào, thật khó chịu.

“Đều do ta, do ta không tốt, nếu ta không để Trần nhi đi thì… Văn, ngươi, đừng khóc nữa, phải ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi đi, sau này chúng ta sẽ luôn bên cạnh hắn, không bao giờ… để hắn phải chịu khổ nữa” Thương hạo nhẹ nhàng lau đi lệ trên mặt Úc Tường Văn, cúi đầu hôn lên đôi mắt sưng sưng của hắn, để mặc cho hắn gục vào lòng mình khóc nức nở, hắn không biết nói gì, chỉ biết đau lòng nhìn hai người mà hắn thương yêu nhất, một thì đang đau khổ tột cùng, một thì bị thương đến hôn mê bất tỉnh.

“A…” Úc Nhiễm Trần bỗng kêu lên một tiếng rất nhỏ.

“Văn, văn, Trần Nhi hình như tỉnh rồi” Cả hai người họ đồng loạt nhìn về phía Nhiễm Trần.

“Nhiễm Trần, Nhiễm Trần, con tỉnh rồi” Úc Tưởng Văn vội vàng vỗ nhẹ lên mặt hắn.

“Trần nhi, Trần nhi, ngươi nếu còn không chịu tỉnh cha ngươi sẽ khóc đến hôn mê đấy” Nhìn mắt Nhiễm Trần khẽ động đậy, Thương Hạo cố ý nói khích hắn.

Úc Nhiễm Trần cuối cùng cũng mở mắt ra, nhưng trước mắt hắn giờ đây lại xuất hiện hai hình bóng của hai người mà hắn không hề quen biết, nhưng rồi hắn lại thấy hai người này thật thân thiết “Các người… các người là ai?” Một giọng nói khàn khàn vừa vang lên, lại dập tắt tâm tình vừa mới vui vẻ được một chút của Thương Hạo và Úc Tường Văn.

“Nhiễm Trần, Nhiễm Trần, ta, ta là con của con nè, con, con nhìn kĩ đi, là cha con nè” Úc Tường Văn kích động nắm lấy tay hắn.

Úc Nhiễm Trần bị doạ sợ, đang định lùi vào trong góc giường để trốn, ai dè vừa mới cứ động liền kêu lên đau đớn.

“Trần nhi, con đừng nhúc nhích, coi chừng đụng đến miệng vết thương. Con đừng sợ, hắn là cha con, ta chính là Tử Quỷ phụ thân của con, không việc gì phải sợ, không sao cả, không sao nữa rồi” Thương Hạo nghĩ, chắc do Úc Nhiễm Trần đã bị đả kích quá mạnh, chịu tổn thương quá nhiều, nên bản thân không còn muốn nhớ những chuyện khiến hắn đau lòng, nên chắc là mất trí nhớ rồi.

“Cha? Tử Quỷ phụ thân?” Nhìn Úc Nhiễm Trần ngây ngô gọi, Úc Tường Văn nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

“Ừ, là cha cùng Tử Quỷ phụ thân đây, Nhiễm Trần, con không cần phải sợ nữa, không sợ nữa…” Nước mắt của Úc Tường Văn từng giọt từng giọt rơi xuống mặt Úc Nhiễm Trần.

Úc Nhiễm Trần căng thẳng nhìn Úc Tường Văn và Thương Hạo, sau đó nắm chặt tay của Úc Tường Văn không chịu buông ra.

“Cha, hai người, hai người không còn cần ta nữa đúng không, ta sợ, ta sợ” Sau khi cho Úc Nhiễm Trần uống thuốc, Thương Hạo và Úc Tường Văn mới yên tâm, lại thấy Nhiễm Trần sợ hãi nói, cả hai không biết làm sao, đành ở đó giúp hắn ngủ, đợi hắn ngủ rồi, cả hai mới yên tâm đi ngủ. Đến ngày hôm sau, họ mới biết được Úc Nhiễm Trần bị cái gì.

“Cha, ngươi mệt sao? Nhiễm Trần, có phải Nhiễm Trần đã bệnh rồi không? Sao vai Nhiễm Trần lại đau như vậy? Nằm sấp khó chịu lắm cha, xương cốt của con chỗ nào cũng đau hết” Úc Tường Văn nhìn Nhiễm Trần, không biết phải trả lời hắn thế nào, Thương Hạo thì sáng sớm hôm nay đã vào triều rồi. Chỉ còn mình hắn ở đây với Nhiễm Trần.

“Lại đau nữa sao? Để cha xoa bóp cho con. À, Nhiễm Trần, con nếu cứ nằm sấp sẽ không tốt cho phần xương ở trước ngực, để cha giúp con nằm nghiêng lại vậy. Sẽ hơi đau một chút, cố nhịn” Nhiễm Trần ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt mở to lấp lánh nhìn Úc Tường Văn.

Úc Tường Văn cười, nhẹ nhàng giúp hắn trở mình, nhìn hắn cắn chặt môi mình để cố không phát ra tiếng, môi bị hắn cắn nát, trong lòng Úc Tường Văn liền đau, nước mắt lại bắt đầu chảy ra như suối.

“Cha, con không có đau đâu, cha đừng khóc. Chờ khi Nhiễm Trần khoẻ lại, Nhiễm Trần sẽ chăm sóc cha thật tốt. Mà cha ơi, ở đây là chỗ nào vậy?” Úc Nhiễm Trần tò mò hỏi Úc Tường Văn, Úc Tường Văn nghĩ hắn đã khôi phục trí nhớ, nhưng hắn như vậy lại không giống như bị mất trí nhớ.

“Nhiễm Trần, đây là hoàng cung, cha, Tử Quỷ phụ thân và ngươi cùng nhau sống chung ở nơi này”

“A?” Úc Nhiễm Trần bán tín bán nghi, suy nghĩ rất lâu, sau đó ồ một tiếng. Úc Tường Văn nhìn bộ dạng hắn rất tinh ranh, cố gắng nở nụ cười, a, phải bắt hắn uống dược rồi.

“Không muốn, đắng lắm, cha, con không uống đâu” Úc Tường Văn nhíu mày, rốt cuộc Úc Nhiễm Trần bị cái gì đây? Trước kia hắn rất ngoan, cũng không nói nhiều đến vậy. Còn bây giờ thì hoàn toàn trái ngược, rất giống một đứa trẻ thích nháo thích ồn ào.

“Nhiễm Trần, ngoan nào, uống một hơi là hết liền”

“Cha, nếu con uống thuốc, cha kẹo hồ lô đường cho con được không?” Úc Tường Văn dù lo lắng nhưng vẫn gật đầu đồng ý “Hì hì, cha, con uống, con uống, nhưng cha đã hứa rồi đó, phải mua kẹo hồ lô đường cho con đó”

Úc Tường Văn cuối cùng cũng đã hiểu, Úc Nhiễm Trần không hề mất trí nhớ, vì phải chịu quá nhiều đau thương nên hắn đã tự phong bế trí nhớ của mình lại. Bây giờ, hắn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

“Văn, xảy ra chuyện gì với Trần Nhi vậy?” Thương Hạo trở lại tẩm cung liền thấy Úc Tường Văn vẻ mặt rất đau buồn, Thương Hạo rất lo lắng.

“Nhiễm Trần, hắn giờ chỉ là một đứa trẻ 6, 7 tuổi mà thôi” Thương Hạo vừa nghe xong, rất lâu sau cũng không nói gì, muốn an ủi vợ mình nhưng lại không biết nói thế nào.

Úc Tường Văn không chờ Thương Hạo nói, tự mình mở miệng trước “Thế cũng tốt, hiện tại là một đứa nhỏ, giờ lại là con chúng ta, chúng ta sẽ không để bất cứ một ai tổn thương nó nữa” Thương Hạo đồng ý gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang