“Văn, ngươi về rồi, hai ngày này Nhiễm Trần sống ở Lam điện ổn chứ?” Thương Hạo đang phê tấu chương, thấy Úc Tường Văn liền dừng lại bút, ôm vợ vào lòng.
“Ừ, vẫn ổn. Ai, thật là tính cách của nó càng lúc càng trẻ con, cả ngày cùng đám tiểu thái giám bày đủ trò a. Ta chỉ sợ vết thương của nó chưa lành, cũng may là đám tiểu thái giám đó đùa nghịch đúng mực, nên ta cũng bớt lo”
Nhìn người trong lòng, Thương Hạo vuốt đôi mắt của Văn rồi bật cười “Ngươi đã thành ông lão mất rồi”
“Đúng a, ngươi ghét ta rồi sao?” Túc Tường Văn tức giận nhéo Thương Hạo một cái.
“Đâu có, ta… cũng già rồi chứ bộ. Vậy nên, chuyện của mấy đứa nhỏ, cứ để chúng tự giải quyết đi”
Úc Tường Văn nhẹ động đậy, muốn thoát khỏi vòng tay của Thương Hạo “Thương Hạo, ngươi nói thế là có ý gì?”
“Người tự mình nhìn ra ngoài cửa đi, Thương Vũ, hắn sau khi theo ngươi trở về cung, trừ ăn cơm và đi mao phòng (nhà xí ^^) thì cả ngày cứ quỳ ngoài đó. Lúc trước quỳ đến hôn mê, ta mới sai người đưa hắn về nhà, lúc tỉnh lại thì ngay lập tức quay trở lại đây quỳ tiếp”
“Bởi vì đó là cháu ngươi thôi. Sao, mới quỳ vài ngày ngươi đã đau lòng rồi sao? Còn con ta thì sao, bọn họ tra tấn nó còn ghê hơn cả quỳ kia kìa” Úc Tường Văn nghe vậy thì nhíu mày, tức giận nhảy dựng lên.
“Văn, bình tĩnh đã” Thương Hạo đi đến bên cạnh Úc Tường Văn, đặt cằm mình lên vai Úc Tường Văn “Ngươi cũng biết mà, khi các ngươi trở về cung, ta ra đón ngươi, thấy Trần nhi bị như thế, ngươi cũng thấy ta tức giận đến mức nào mà. Nhưng không phải vì hắn là cháu ta nên ta mới giúp hắn, những ngày này, ta theo dõi hắn, ta thấy được thành ý của hắn, chúng ta xem như cho hắn một cơ hội đi”
“Hừ, ta làm sao biết được có phải vì sợ bị giáng tội nên hắn mới làm thế hay không? Đúng là chú cháu, bản thân không tự đi áp tải lương thảo, còn bí mật để hắn đi. Nếu Trương công công không nói cho ta biết Nhiễm Trần khóc lóc đuổi hắn đi, ngươi còn tính giấu ta đến kho nào?” Úc Tường Văn mạnh tay đẩy Thương Hạo ra.
“Ta cũng không biết mà, khi Trương tử trở về kể lại cho ta nghe, lúc đó ta mới biết. Ta nghĩ hắn vô tình gặp đoàn áp tải trên đường nên đi theo”
“Hay, hay lắm, hay cho một câu vô tình, một câu vô tình đã khiến cho Nhiễm Trần của ta phải khóc lóc suốt một đêm. Được, ngươi gọi hắn vào đây, ta thật muốn hỏi hắn xem vô tình là thế nào”
“Văn, ngươi bình tĩnh một chút được không. Hít sâu vào, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại” Thương Hạo một lần nữa đem Úc Tường Văn ôm vào lòng “Văn, ngươi chẳng phải cũng đã cho chính mình một cơ hội sao, ngươi cũng cho ta một cơ hội, giờ ngươi cho hắn một cơ hội đi, để xem hắn nghĩ thế nào. Nếu ngươi nghe xong vẫn không thấy hài lòng, thì đem hắn nhốt vào thiên lao làm bạn chung với hai tên kia cũng đâu có muộn, được không?”
Úc Tường Văn nghe xong thì bĩnh tĩnh lại được một chút, hắn suy nghĩ một lúc, bản thân hắn cũng thấy được thành ý của Ngưng Vương, nhưng hắn không biết thành ý này có kèm theo những mục đích khác nữa không. Dù không có mục đích nào khác, nhưng mà Nhiễm Trần của hiện tại, hắn thật không hề muốn để ba người họ lại gần Nhiễm Trần.
“Thôi được rồi, cho hắn vào đi” Thương Hạo hôn lên mặt Úc Tường Văn một cái.
“Tội thần, Thương Vũ tham kiến hoàng tượng, Tề Quân…”
“Được rồi, ngươi làm gì vậy. Tội thần gì chứ? Hừ, ngươi thì có tội gì?” Úc Tường Văn lạnh nhạt nhìn người đang quỳ dưới đất, nhìn hắn đi vào cũng biết đầu gối đã bị thương rồi.
“Ngưng Vương, sao thế?” Thương Hạo lo lắng nhìn Thương Vũ, đứa cháu này của hắn từ nhỏ đến giờ cũng được xem là đứa trẻ biết nghe lời. Khi Lưu An quốc xâm phạm biên giới nước ta, hắn nhận lệnh mang binh đi dẹp loạn quân của Lưu An quốc, kết quả là quân số nước ta không mất dù chỉ một người. Là người hiền lành lương thiện, đối với việc trị an thì lại rất được lòng dân, trước giờ chưa phạm phải sai lầm lớn nào. Giờ thấy hắn vì cầu xin mà quỳ ngoài điện mấy ngày, cũng thấy được hắn vô cùng sám hối.
“Tội thần bôi nhọ Tên Quân, hiểu lầm Úc Nhiễm Trần, còn làm tổn thương hắn rất nhiều, tội thần đã biết tội của mình rồi” Thương Vũ cúi thấp đầu, nói từng chữ từng chữ một, có vẻ từng lời hắn nói đều là thật lòng.
“Ồ? Bổn cung thật muốn biết ngươi đã nói gì về ta.” Úc Tường Văn vỗ vỗ cái bàn, nhìn Thương Hạo, Thương Hạo vẫn cúi thấp đầu không nói gì.
“Thần… thần…”
“Thần cái rắm á, cái thi não (ờ… cái này hơi tế nhị… cái này là… óc chó á:v) của nhà ngươi thì còn nghĩ được cái gì khác nữa sao? Có phải ngày đó ngươi nói Nhiễm Trần con ta vì muốn kiếm được một chỗ nương tựa tốt nên để cho Lão Tử thượng đúng không. Còn nói Lão Tử ta dụ… ờ… khụ… Ngươi á? Ngươi sợ cái gì, Nhiễm Trần còn không tố cáo ngươi, nếu giờ hắn có thể tố cáo được thì Lão Tử ta không cần phải tức giận như vậy”
Úc Tường Văn càng nói càng điên lên, lúc đầu Thương Hạo chỉ định ngồi nghe Úc Tường Văn giáo huấn đứa cháu tội nghiệp của mình, nhưng nghe đến đây thì Thương Hạo trực tiếp ném luôn chén trà đang để trên bàn.
“Ngươi… ngươi… cái tên Tiểu Vương Bát này, đúng là hỗn xược mà!” Nhìn thấy Thương Hạo tức điên, Úc Tường Văn phải dừng việc mắng chửi của mình, đi an ủi Thương Hạo.
“Hạo, đừng kích động làm gì, đó chỉ là do hắn nói xấu thôi, Nhiễm Trần là con của ta mà, hắn làm sao có thể……”
“Ta biết, nhưng không ngờ hắn dám nói ngươi như vậy. Nếu không nhờ ngươi, Trần Nhi đã chết rồi, hắn dám nói ngươi như vậy, được lắm, người đâu, đem hắn ném ra ngoài cho trẫm, đánh hai mươi đại bản”
“Ngươi tức cái gì, Lão Tử biết tỏng là ngươi đang ghen rồi, đừng giả vờ. Chúng ta còn phải nghe xem hắn muốn nói gì nữa.” Úc Tường Văn đuổi thị vệ ra ngoài, hai tay nắm chặt lấy tay của Thương Hạo.
Thương Hạo trong lòng ấm áp hẳn lên, cũng bình tĩnh lại một chút, Thương Vũ vẫn như cũ, không nói gì.
“Lão Tử cho ngươi nói rồi đó, ngươi không có gì để nói sao? Ngươi nếu không muốn nói, vậy thì đi đi” Thấy Thương Vũ cúi đầu không nói, thần sắc bi thương, khiến cho Úc Tường Văn nhớ lại bộ dạng của Úc Nhiễm Trần khi lần đầu cả hai gặp mặt.