Trở lại Lam điện, mấy tiểu thái giám thấy ta trở về cùng với một người… Họ kỳ quái nhìn ta, nhìn đến hai gương mặt có chút tương tự, nhưng mặt Tiểu Chiêu lại đẹp hơn rất nhiều, không hề nhiều sẹo như mặt ta. Mấy người họ nhìn mắt và môi, rồi mũi, nhìn rất lâu, nhưng không có hỏi gì cả. Ta khẽ cười, bảo họ ra ngoài, trong Lam Điện chỉ còn lại ta và Tiểu Chiêu.
Tiểu Chiêu ngồi ở trên giường nhìn ta, ta biết hắn có nhiều chuyện rất muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, ta biết vậy nhưng vẫn ngồi tại chỗ chờ.
Tiểu Chiêu đi đến trước mặt ta, nâng mặt ta lên, nước mắt liền tuôn rơn, ta nghĩ ta cũng muốn khóc, nhưng ta không thể khóc được. Thật kỳ lạ, một người hở chút là khóc như ta sao giờ lại không thể khóc được chứ, có phải ta tuyến lệ của ta bị cạn nước mắt rồi?
Ngón tay và lòng bàn tay của Tiểu Chiêu có những vết chai mỏng, đó là vết chai của người luyện võ khi cầm kiếm tạo thành. Tiểu Chiêu nhẹ nhàng sờ những vết sẹo trên mặt ta, sờ từng đường một, sau đó lại khóc ghê hơn trước. Chờ khi Tiểu Chiêu sờ xong hết rồi, thì hắn ôm ta thật chặt, như là tham lam hơi ấm từ trên người của ta vậy.
Nhưng ta thật không biết, thứ ấm áp này của ta, có còn hữu dụng với đệ ấy nữa không? Hẳn là vẫn còn, nhất định vẫn còn, nếu không, đệ ấy sẽ không ôm ta mà khóc nức nở như vậy.
Sau đó, Tiểu Chiêu vẫn không ngừng khóc, hắn vừa khóc vừa nhìn ta giải thích, nói là bản thân không xứng làm đệ đệ của ta, nói là kẻ ngoan độc như mình không xứng được Lạc Diệp yêu thương.
Ta cảm thấy thật khó xử, ta đã nói với Tiểu Chiêu là ta không trách hắn, thật sự là không có trách, bởi vì ta biết hắn cũng chỉ muốn đuổi theo hạnh phúc của mình. Nhưng hắn là Tiểu Chiêu, còn ta là Úc Nhiễm Trần, nên cách hai anh em tìm hạnh phúc thật không giống nhau.
Tiểu Chiêu nhìn ta, sau đó nhào vào lòng ta, tình thế trở thành ta đang ôm đệ ấy. Cuối cùng đệ ấy cũng thực sự giống đệ đệ bé nhỏ của ta ngày xưa rồi, ở trong lòng của ca ca tìm được sự ấm áp của thân nhân, dựa vào nó thật sự là hạnh phúc không thể nói nên lời.
Tiểu Chiêu cao hơn ta rất nhiều, vì thế hình ảnh ta ôm đệ ấy có chút kỳ cục, nhưng ta biết so với cơ thể cường tráng này, trái tim Tiểu Chiêu còn yếu ớt hơn ta rất nhiều.
Trước kia ta thấy bản thân rất yếu đuổi, lòng cũng không kiên cường, nhưng nhìn thấy Tiểu Chiêu thế này, ta đột nhiên phát hiện ra một điều, có lẽ vì ta trải qua nhiều đau khổ hơn đệ ấy, cho nên, về khoảng bị tổn thương và đau khổi, ta kiên cường hơn đệ ấy rất nhiều.
Vì ta còn có cha và Tử Quỷ phụ thân, nhờ họ mà ta đã học được rất nhiều điều. Trải qua nhiều chuyện như vậy, ta vẫn có thể sống đến giờ, còn rất hạnh phúc nữa, cha, Tử Quỷ phụ thân, thật cảm ơn hai người. Hai người giúp linh hồn ta được thanh lọc, và càng ngày càng kiên cường mạnh mẽ hơn trước.
Tiểu Chiêu bắt đầu đem chuyện của mình kể hết cho ta nghe, muốn chia sẻ tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ nói ra hết cho ta biết, Tiểu Chiêu muốn cùng người ca ca ruột thịt duy nhất này chia sẻ cùng nhau. Sau khi nương đem Tiểu Chiêu tặng đi, rồi khi Tiểu Chiêu yêu Lạc Diệp, khi bị người mình yêu hạ độc, rồi ta đến cứu chữa, rồi đến hiện tại.
Ta nhìn ra được, chỉ những chuyện liên quan đến Lạc Diệp mới khiến gương mặt của Tiểu Chiêu nặng nề như thế. Lạc Diệp chính là khúc mắc của Tiểu Chiêu, là nỗi đau của đệ ấy, là mộng tưởng của đệ ấy.
Tiểu Chiêu đã sai lầm, sai lầm trong việc lựa chọn cách thức bày tỏ tình yêu với Lạc Diệp. Có lẽ cũng vì thế nên Lạc Diệp mới không tin tưởng, nếu không thì làm sao lại nghĩ Tiểu Chiêu phản bội hắn được chứ? Không tin, không yêu, rồi phản bội.
Tiểu Chiêu, hắn dung túng cho tình yêu quá nhiều, có lẽ chính vì thế mới dẫn đến kết cục của ngày hôm nay. Nhưng, yêu và hận không có đúng và sai, cũng không có lý do để nó sai. Ta theo đuổi người mình yêu, vì hoàn cảnh, tình yêu trở nên lớn dần, rồi từ tình yêu sinh ra những cảm giác bất đồng mà chính bản thân họ cũng không lý giải được. Cam tâm tình nguyện vì người mình yêu, làm mọi thứ vì người mình yêu, dù là người đó có phản bội lại tình yêu của mình thì họ vẫn sẽ buông tay, để người mình yêu mãi được hạnh phúc.
Yêu là một quãng đường vô cùng xa, vô cùng dài lại đầy chông gai, chúng ta vẫn tiếp tục đi, không thể chùn bước được.
Đến tận nửa đêm, Tiểu Chiêu mới đem chuyện cũ kể xong cho ta nghe, sau đó cũng từ từ đi vào giấc ngủ. Ta cẩn thận đắp chăn cho đệ ấy, rồi ra ngoài phòng đốt đèn, viết một lá thư, ta không biết Tiểu Chiêu và Lạc Diệp có thể ở bên nhau hay không, ta chỉ mong lá thư này sẽ cho ta biết trong lòng Lạc Diệp, vị trí của Tiểu Chiêu như thế nào.
Trong thư, ta viết hết những suy nghĩ của ta, và những cảm xúc của Tiểu Chiêu. Lạc Diệp, ta tin bản thân hắn vẫn còn tình nghĩa với Tiểu Chiêu, nhưng vì Tiểu Chiêu quá dung túng cho tình yêu của mình nên mới biến Lạc Diệp thành một kẻ độc tài chuyên chế, luôn bất an nghi ngờ không tin tưởng Tiểu Chiêu.
Lạc Diệp, Lạc Diệp, Tiểu Chiêu là đệ đệ của ta, ta không nỡ, ta không nỡ nhìn đệ ấy đau khổ như bây giờ.
Viết xong thư, trong thư ta nói với Lạc Diệp, nếu hắn không thương Tiểu Chiêu thì đem phong thư này trả về cho ta. Nếu, hắn yêu Tiểu Chiêu thì hãy tự mình đến chỗ này đón Tiểu Chiêu về, ta chỉ yêu cầu một chuyện với Lạc Diệp, là đừng tổn thương Tiểu Chiêu là được.
Tiểu Chiêu chỉ yêu duy nhất một mình ngươi, vì vậy ngươi đừng có nghi ngờ tình cảm của đệ ấy nữa, cũng đừng để sợ hãi và ghen tị làm mờ mắt của ngươi.
Lạc Diệp kỳ thật rất tốt, khi ta cùng cha xuôi Nam về kinh thành kiếm Tử Quỷ phụ thân, bọn ta đã cứu được một người bị thương do đánh lén, người đó đưa cho cha một cái thiệp bảo lên kinh thành nếu có gì khó khăn nói với hắn thì hắn sẽ tận tình giúp đỡ. Thật không ngờ, người mà cha ta cứu ngày đó chính là Lạc Diệp. Ta nhớ rất rõ gương mặt của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ thấy mặt ta vì lúc đó ta luôn đội mũ.
Nhìn bồ câu đã đi xa, ta biết, Lạc Diệp nhất định sẽ tới, ta nhìn ta được khi bị thương gương mặt hắn rất đau khổ, còn mê mang, có cả quyến luyến, lúc đó ta không nghĩ ra hắn đang nhớ đến Tiểu Chiêu.