Beta: Suzaku
Trên núi xa xa thảo diệp bắt đầu khô héo, cây cối úa vàng. Mùa thu là mùa thu hoạch, cũng là mùa thời tiết điêu linh.
“Đâu chỉ có cỏ cây suy tàn, mỹ nhân cũng sợ tuổi heo may.” Sở Tụ nhặt phiến lá ngô đồng trên mặt đất, nhìn ngày hè cành lá sum suê, lá cây che lấp nửa khoảnh sân, phiến lá lả tả thất linh bát lạc, dương quang mùa thu xuyên qua nhành cây chiếu xuống, trên mặt đất ánh nắng một mảnh loang lổ.
“Phượng tê ngô đồng hề, đồng diệp hữu điêu linh.” (cái này bó tay =”=)
Phượng Dục theo sau Sở Tụ, thở dài, nói, “Hoàng Thượng đối Hoàng hậu một mảnh chân tâm, mười mấy năm qua tộc tỷ* từ Thái tử phi lên đến Hoàng hậu, tình cảm hai người quả thật trung tâm, mặc dù chưa từng vì Hoàng Thượng sinh hạ Hoàng tử, nhưng sở sinh trưởng công chúa lại được Hoàng Thượng yêu thích.”
(*) Người chị trong gia tộc.
Sở Tụ nhìn Phượng Dục sầu mi, một người luôn mang nét mặt thoải mái, lần đầu tiên Sở Tụ nhìn thấy thần sắc sầu khổ như vậy trên mặt hắn.
Bắt đầu từ mùa xuân Hoàng hậu vẫn luôn thường xuyên đau đầu, sinh thần Hoàng đế ngày ấy thậm chí còn ngất đi, đến mùa hè lại nhức đầu ngủ không yên, tóc cũng bắt đầu rụng xuống. Nhóm Thái y suy nghĩ đủ loại biện pháp trị liệu, trừ bỏ giúp cho Hoàng hậu giảm bớt đau đớn, cũng không có tác dụng gì lớn.
Thái y viện có Y Thừa đề xuất loại trị liệu mới, nhưng phương pháp này văn sở vị văn*, quá mức không thể tưởng tượng, nói ra liền phạm vào kiêng kị của Hoàng đế. Hoàng đế vì chuyện Hoàng hậu tính tình vốn là táo bạo, khi bắt đầu chí ít chỉ là mất đầu, thậm chí tru di cửu tộc cũng không biết chừng, về sau nghe nói Dịch đại nhân đi cầu tình, lại thêm y thuật rất cao, nên chỉ đánh vài trượng, hàng chức ở lại Thái y viện tiếp tục đảm nhiệm chức vụ.
(*) Mới lần đầu gặp.
Sở Tụ chỉ tại vài lần trong đại yến hoàng gia gặp được Hoàng hậu, nàng đoan trang nhã nhặn, nội liễm điềm đạm, không hổ là quốc gia chi mẫu. Qua nhiều năm như vậy, nàng đem hậu cung quản lý thích đáng, chưa từng xảy ra chuyện gì. Chính là, nàng hiện tại mới hơn ba mươi tuổi liền bị bệnh nặng, Hoàng đế triệu đại phu khắp nơi trong nước hội chẩn cho Hoàng hậu, đến bây giờ cũng không khởi sắc bao nhiêu.
Sở Tụ căn cứ vào cách nói mọi người, nghĩ Hoàng hậu hơn phân nửa là ung thư, này ở hiện đại muốn chữa khỏi cũng là cực kì khó khăn, huống chi ở cổ đại, Hoàng hậu chết chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Phượng gia đến nay vốn không có mấy nhân tài, Phượng thị Hoàng hậu sinh bệnh nặng, không thể nghi ngờ đối với Phượng thị là một đả kích lớn lao. Hoàng hậu hoăng*, thế lực hậu cung lại mất cân bằng, trên triều đình rất có khả năng gió giục mây vần. Phượng Dục vốn luôn bên ngoài đi khảo sát, bởi vì bệnh tình tộc tỷ, gần đây mới trở lại Quỳnh Anh.
(*) Chết.
“Hoàng hậu, thật sự trị không hết sao?” Sở Tụ nhẹ nhàng thở dài.
“Ta mặc dù không gặp tỷ ấy, nhưng dựa theo sở thuật của Phượng Du, sợ là chịu không nổi qua đông này.” Ngữ khí Phượng Dục bi trầm, nghĩ đến Hoàng hậu trong nhà mất, Phượng gia về sau sợ là cũng bị gia tộc khác áp chế.
“Trong nhà ngươi không phải còn vài người muội muội sao? Tỷ tỷ Phượng Du năm nay mười chín, vẫn luôn ở khuê phòng, các ngươi còn không an bài.” Sở Tụ nhìn núi xa, ánh mắt xa xăm, nhẹ giọng nói ra lời.
Phượng Dục không ngờ Sở Tụ đã nghĩ đến chuyện này, nhìn gương mặt cậu dưới trời mùa thu trắng suốt, hắn cảm thấy càng ngày càng không hiểu Sở Tụ. Phượng Dục cũng không bận tâm, nói, “Bá phụ cũng hướng Hoàng hậu nói ý tứ này, Hoàng hậu nương nương cũng góp lời Hoàng Thượng, hy vọng muội muội có thể tiến cung tiếp tục hầu hạ Hoàng Thượng, bất quá, Hoàng Thượng còn không có câu trả lời thuyết phục, chỉ nhìn tiếp một đoạn thời gian, nếu Hoàng Thượng vẫn không ứng, sợ là sẽ không được. Mặc dù Hoàng hậu cùng Hoàng Thượng tình cảm thâm hậu, nhưng hậu cung mỹ nhân nhiều như vậy, Hoàng Thượng cũng không vắng vẻ nàng, nhưng mấy năm qua, Hoàng Thượng không còn lâm hạnh nàng nữa, hiện tại nghĩ đến, tới lúc đó cho dù sắp chết, Hoàng hậu muốn nhờ, Hoàng Thượng cũng không nhất định sẽ đáp ứng.”
“Bá phụ biết được ta và ngươi quan hệ mật thiết, hôm nay để ta tới đây, kỳ thật là muốn nhờ ngươi giúp việc này, ngươi đã nói ra, ta cũng không quanh co lòng vòng. Ta biết điều này làm ngươi thực khó xử, nhưng là tộc mệnh nan vi*, tuy ta không có ý tứ này, nhưng vẫn là tìm ngươi cầu giúp.” Phượng Dục chắp hai tay sau lưng, thoạt nhìn thoải mái tự tại, bất quá, tâm trạng vẫn là quẫn cực, dù sao cũng là hảo hữu của mình, lại để cho cậu giúp đỡ loại chuyện này.
(*) Mệnh tộc khó làm trái.
Sở Tụ quay đầu, hướng Phượng Dục cười cười, đón ánh mắt trời khẽ chiếu, đồng tử ngọc lưu ly phiếm thủy quang thanh thấu, “Cũng không có gì, chính là hướng Hoàng Thượng nói chuyện này, cũng không phải việc khó, nhưng mà, ngươi cũng biết, Hoàng Thượng bản thân hắn có tính toán riêng, nếu hắn đã nhận định, ta đi khuyên bảo, sợ cũng không có tác dụng gì.”
Phượng Dục gật đầu, nhìn về phía bàn thạch trong viện, nơi đó có một cái ghế nằm, thời điểm y vừa tới, Sở Tụ xem sách đến ngủ say.
“Vì việc này, ta gần đây ưu phiền muốn chết, hôm nay đến nơi này của ngươi, mới có thể nghỉ ngơi chốc lát, để ta được ngủ một canh giờ!” Phượng Dục một trận cảm khái, nằm trên ghế, đem quyển sách Sở Tụ đang xem úp lên mặt ngủ.
Sở Tụ nhìn hắn như vậy, phiền muộn trong lòng về điểm này cũng giảm bớt rất nhiều, “Ngươi muốn ngủ thì vào phòng ngủ, chẳng lẽ nơi này còn thiếu khách phòng cho ngươi.”
“Phơi nắng đi phơi nắng đi, ngay tại nơi này.” Phượng Dục vẫn không nhúc nhích.
“Ngươi quanh năm suốt tháng chạy bên ngoài, ánh mặt trời còn chưa phơi đủ.” Sở Tụ vào nhà lấy một cái chăn mỏng, ném trên người y, lấy quyển sách trên mặt y xuống, ngồi vào một bên băng ghế nhìn xem.
Sở Tụ lật sách, chữ tuy rằng không ngừng hiện lên trước mắt, nhưng cái gì cũng không thể đi vào đầu. Phượng Dục nằm trên ghế thật nói ngủ liền ngủ, thậm chí còn truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ.
Sở Tụ ngẩng đầu, thái dương từ khe hở phiến lá rọi vào trong mắt, chiếu đến ánh mắt phát đau, nóng rát khiến người ta muốn rơi lệ. Bất quá, cậu không thể rơi được.
Hoạt động tiêu khiển mà đương kim Hoàng Thượng thích nhất là giương cung săn bắn, nhưng mà, mùa thu năm nay Hoàng hậu bệnh nặng nên Hoàng đế không thể đi, cuối cùng tuyển trong dòng họ Hoàng gia chọn lão Vương gia dẫn đắt thần tử đi trước, Hoàng đế ở lại trong cung chiếu cố Hoàng hậu, chiếm được cái mỹ danh đế vương tình thâm.
Sở Tụ vừa mới tiến vào hậu điện ngự thư phòng, đã bị người ôm cổ, Sở Tụ cố tránh một chút nhưng tránh không thoát, nên đành tùy ý hắn.
“Hoàng Thượng, ngươi như vậy ta sẽ tức giận.” Sở Tụ bị Hoàng đế quấn chặt, lồng ngực bị ép đến thở không nổi, không thể làm gì khác là vỗ về lưng hắn khuyên một câu.
Hoàng đế thế này mới đem Sở Tụ buông ra, hắn trước kia đều là hăng hái, thần sắc trầm ổn uy nghiêm, hiện tại trên mặt lại mang theo mệt mỏi, ánh mắt âm u.
“Đám lang băm kia toàn bộ đều là phế vật, một đám phế vật, điểm ấy bệnh đều trị không hết, nên kéo xuống chém…” Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi mắng hai câu, nhìn Sở Tụ không nói một lời ngồi bên cạnh, thần sắc hắn càng thêm âm trầm, sâu kín líu ríu một câu, “Thục Trân sợ là sẽ rời xa trẫm.”
Sở Tụ biết Hoàng đế đối Hoàng hậu có tình cảm rất sâu, loại cảm tình này không phải ái tình, lại vượt qua ái tình, là ràng buộc tích lũy mười mấy năm ở cùng một chỗ, một loại thân tình ấm áp.
Thân là Hoàng đế cô độc, Sở Tụ nhìn xem nhưng cũng không cách nào lĩnh hội, không thể chia sẻ, nhưng làm Hoàng hậu của hắn, nữ nhân thân là quốc mẫu vẫn luôn ở trong thâm cung cũng có thể hiểu được, nàng cùng hắn đi qua nhiều năm như vậy, hiện tại phải rời đi, Hoàng đế nhất định là không muốn.
Trong khoảng thời gian này, đại đa số thời gian Hoàng đế đều ở cùng Hoàng hậu. Hoàng hậu bị bệnh, bị ốm đau tra tấn, có lẽ đã không còn xinh đẹp, nhưng trong lòng Hoàng đế, nàng vẫn như cũ là người con gái đoan trang dịu dàng.
Hoàng đế không phải lãnh tâm, Sở Tụ bởi vì Hoàng đế đối Hoàng hậu thâm tình, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng không phải ghen tị. Cậu đi qua, đem nam nhân vẻ mặt tiều tụy bi thương nhẹ nhàng kéo vào lòng, thanh âm ấm áp nhu hòa, tựa như dương thu mềm mại ngoài cửa sổ, ôm lấy nam nhân thê lương trong lòng, “Hoàng Thượng, có sinh tức có tử, chỉ cần ngươi vẫn nhớ rõ Hoàng hậu, Hoàng hậu sẽ vẫn còn sống, sống trong lòng ngươi. Huống hồ, sau này còn có thể xuất hiện rất nhiều người, bọn họ đều có thể cùng ngươi.”
Hoàng đế ôm ngược lại Sở Tụ, khí lực lớn làm cậu nghĩ thắt lưng đều bị hắn cắt đứt. Áp chế thanh âm phát ra vang vọng trong nội điện, nghe thanh âm này, Sở Tụ biết, Hoàng đế trong lòng đang khóc.
Tư thế này duy trì thật lâu, lâu đến mức thân thể Sở Tụ đều tê rần, Hoàng đế lại còn chôn người vào lòng cậu.
Đem tay Hoàng đế bài khai, nhìn đến Hoàng đế đã nhắm mắt ngủ. Thế này mới bán ôm bán kéo ai kia tới bên tháp thượng nằm xuống nghỉ ngơi, để cung nữ hầu hạ mang chăn mỏng cầm đến.
Sở Tụ ngồi một bên xem tấu chương. Từ lúc đầu, thiết kiến dân sinh quốc gia này không sai biệt lắm đều là cậu quản trong tay, đến đoạn thời gian gần đây, Hoàng đế cơ hồ đem tất cả giao cho cậu, cũng không thèm hỏi đến.
Xử lý tốt sự vụ hôm nay, Sở Tụ đứng dậy nhìn Hoàng đế còn đang ngủ, bất quá, hắn ngủ rất không an ổn, mày cau mi nhíu, hô hấp cũng dồn dập. Sở Tụ đi qua nhẹ vỗ về trái tim hắn, còn có cảm nhận được vị trí nóng rực mà hữu lực ấy đang nhảy lên thình thịch.
Hoàng đế cứ như vậy đem sầu bi cùng phiền muộn thể hiện ra trước mặt cậu. Trong lòng Sở Tụ, người bề ngoài cứng rắn chí tôn vô thượng này giờ đây đang phơi bày vẻ yếu đuối mà người ngoài không thể nhìn thấy cùng tưởng tượng.
Sở Tụ nhìn mặt Hoàng đế, trước mắt hắn một quầng thâm đen, trên cằm thanh thanh một mảnh hồ tra*. Cậu vươn tay vuốt nhẹ một chút, đem môi hôn lên, bởi vì râu lun phún, trên môi lưu lại chính là cảm giác hơi hơi nhói nhói.
(*) Râu.
Sở Tụ ngẩng đầu, chống lại đôi mắt thâm sâu của Hoàng đế, bên trong lưu động một tầng ánh sáng, tựa như rặng mây ửng đỏ ngoài kia.
Trong lòng Sở Tụ quẩn bách, nhưng vẻ mặt vẫn là vân đạm phong khinh, “Hoàng Thượng, ngài tỉnh. Thái dương đã khuất núi, thần phải trở về. Tấu chương chỉnh sửa tốt đã đặt trên bàn, ngài xem nếu không có vấn đề liền có thể ấn dấu.”
Sở Tụ đứng lên, bởi vì vừa mới ngồi lâu, chân có chút tê, còn chưa đứng vững đã bị Hoàng đế nhẹ kéo một cái té ngã lên người hắn.
“Hoàng Thượng!” Sở Tụ kinh hô một tiếng.
Hoàng đế ngồi dậy, đem Sở Tụ ôm vào trong ngực, nói, “Dùng qua bữa tối đi!”
Sở Tụ khẽ thở dài, từ lần đó tặng rượu anh đào cho Hoàng đế rồi lăn lên giường cho tới nay, liền cùng Hoàng đế có vài lần quan hệ bất chính, tuy rằng mỗi lần đều là hỗ trợ giúp nhau, cậu cũng không tổn hại gì, nhưng như vậy cũng không tốt. Hoàng đế lưu cậu lại dùng bữa, tay thì vuốt ve dao động trên lưng, hơn phân nửa sẽ bị Hoàng đế kéo lên giường.
Nghĩ đến Phượng Dục mấy hôm trước vội tới tìm cậu nói sự tình, cậu cảm thấy vẫn là nhanh chút cùng Hoàng đế nói rõ chuyện này, bất quá, cậu nghĩ, Hoàng đế hơn phân nữa sẽ không lại lập nữ tử Phượng gia làm hậu. Hoàng hậu đã chết, mặc dù Hoàng đế thương tâm, nhưng đối với thế lực trọng yếu trong triều hắn đã mong đợi không chỉ một khắc, như thế nào bỏ qua cơ hội lần này?