Beta: Suzaku
Vị trí hữu Thừa tướng trong những năm nay không có, từ thời tiên hoàng còn tại cho đến bây giờ, sau khi Dịch quý phi chết thì tiên hoàng tự mình chấp chính vị trí này, đến nay vẫn không phân công người nào đảm nhiệm, mà Hoàng đế hiện giờ, lúc trước các vị đại thần tranh nhau vị trí này, Hoàng đế vì cân bằng thế cuộc, nên cuối cùng không cấp cho ai, tiếp tục tự mình xử lý chính vụ.
Hoàng đế luôn luôn bận rộn, đó cũng là một nguyên nhân.
Về sau Sở Tụ làm Trung Thư Thị lang, Hoàng đế dần dần đem khối chính vụ của hữu Thừa tướng chuyển giao trên người cậu, hữu Thừa tướng quản lý dân chính, tương đương với quản gia của một nước, bạc đều phải qua nơi cậu, xem như là chức vị béo bở nhất thiên hạ. Bất quá, Sở Tụ luôn luôn không nhận hối lộ, tiền bạc của quốc khố trong mắt cậu chính là một con số, có công năng để điều động sự việc, hai năm này Sở Tụ ở tại phương diện này xác thực làm rất tốt, nên lúc này mới có vài ngày cậu không vào triều không vào ngự thư phòng, những người trong hộ bộ công bộ liền đi vòng vòng hỏi tình huống của Dịch đại nhân. Điều này làm cho Hoàng đế có chút buồn bực.
Lúc trước Hoàng đế nghĩ muốn đem Sở Tụ nhốt trong hậu cung, thân thể Sở Tụ kém, cần phải hảo hảo tịnh dưỡng. Đương nhiên, quyền lợi trong tay Sở Tụ rất lớn, một đám quan viên trung tâm với Hoàng đế, cũng không phải không muốn nhờ vào sự việc thân thể Sở Tụ không tốt để tước quyền cậu, làm cho Sở Tụ chỉ thuộc về mỗi mình Hoàng đế. Nhưng là, Sở Tụ không làm việc thân thể lại càng yếu đi, nghe Ngô thái y phân tích bệnh tình, đúng là do tích tụ trong lòng, một khi tâm buông ra tự nhiên sẽ chuyển biến tốt đẹp. Tâm tư Sở Tụ mẫn cảm dị thường, Hoàng đế nhìn cậu mỗi ngày rầu rĩ không vui, thì liền biết cậu đã nhìn ra ý tứ của mình, vì thế tích tụ.
Đề xuất Sở Tụ làm hữu Thừa tướng, Hoàng đế cũng là suy nghĩ cân nhắc rất lâu.
Thứ nhất, Sở Tụ thật sự làm hữu Thừa tướng, người trong quan trường là bảy phần làm người chỉ chừa ba phần làm việc, sự tình làm được cũng không tồi, bất quá, hiện nay trong triều có rất nhiều người chỉ làm việc có một phần; còn Sở tụ vẫn luôn năm phần làm người năm phần làm việc, tuy rằng không đắc tội quan viên trong triều, nhưng cũng không có được mối quan hệ thân thiết với những người khác, vừa vặn không kéo bè kết phái, rất nhiều đề bạt mới muốn có sự nghiệp quan viên đều bắt chước một dạng của cậu, điều này làm cho trong triều có thêm một cỗ sức sống mới.
Thứ hai, Sở Tụ có ý thức trách nhiệm rất cao, cậu muốn làm chuyện gì thì nhất định sẽ làm tốt. Dùng vị trí hữu Thừa tướng đế trói buộc Sở Tụ, Hoàng đế cũng không cần lo lắng Tần Nguyệt có thể mang cậu đi.
Lại nói, ban đầu trong triều chia làm hai bên văn võ, hiện nay quan văn lại phân chia thành thế tộc cầm quyền giống như giai cấp quý tộc, còn có một bộ phận là hàng quan nguyên Cẩm, bộ phận này phần lớn phụ thuộc vào thế tộc Thừa quốc. Sở Tụ từng cùng Hoàng đế thỏa luận qua vấn đề này, lực lượng quý tộc cường đại nắm giữ phần lớn tài phú quốc gia, muốn chèn ép cũng không dễ dàng, hơn nữa, bình thường lực lượng quý tộc đã phát triển rất nhanh rất lớn nhưng không có lãnh đạo thì sẽ xảy ra vấn đề, Hoàng đế hy vọng không ai có đủ khả năng lãnh đạo mà phát triển thực lực càng lúc càng lớn của thế gia quý tộc, chính là, đến bây giờ vẫn không có người hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm. Hoàng đế tín nhiệm Sở Tụ, nhưng hắn lại không muốn để Sở Tụ có quyền lợi quá cao, hắn sợ hãi Sở Tụ sau này sẽ thoát khỏi tầm tay của hắn, đến lúc đó hắn không biết phải làm như thế nào với Sở Tụ, không biết phải làm như thế nào.
Bất quá, so với kế hoạch lâu dài, những thứ kia đều có thể từng bước một tính toán, nhưng hiện tại, nhu cầu cấp bách của hắn là cần mở ra khúc mắc của Sở Tụ, để cho cậu có thể có được cảm giác an toàn. Nếu chính mình không thể dùng ngôn ngữ cam đoan cho cậu cảm giác an toàn, vậy thì dùng hành động thật sự gì đó cho cậu đi.
Có một lần ở tiền triều xuất hiện sự tình quyền lực của Thừa tướng quá lớn mà khống chế Hoàng đế, Mạc Vũ Hạo lại là một người rất chấp nhất đối với quyền lực nắm trong tay, cho tới nay, có rất nhiều quyền thần bị chèn ép, đến bây giờ giữ chức tả Thừa lại là một người nhân tài yếu đuối.
Hắn đưa ra chuyện tình cho Sở Tụ làm tả Thừa tướng, vởi vì Sở Tụ chưa từng nghĩ tới, nhất thời phản ứng không kịp, cậu nghĩ là Hoàng đế muốn nhốt cậu, cậu đã nghĩ nếu thật sự bị nhốt lại trong cấm cung, phải làm chút chuyện gì đó, tỷ như, viết thư, làm phu tử trong cung…
Sở Tụ tựa vào trên giường, mi tâm nhíu lại, Mạc Vũ Hạo thấy vậy vươn tay nhẹ xoa nơi đó, thuận thế vuốt tuột một dường lọn tóc trước ngực của cậu, nhẹ ngửi mùi thơm thoang thoảng trên đó, chờ Sở Tụ trả lời.
“Không làm Hữu Thừa tướng, chỉ cần một câu nói của Hoàng Thượng, không phải ta cũng luôn luôn ở lại ngự thư phòng sao?” Sở Tụ nhìn hình long phượng cát lợi trên chăn, ngón tay nhẹ nhàng ở trên đó mơn trớn.
Vị trí Hữu Thừa tướng là nơi đỉnh điểm của thần tử, một lời của Hoàng đế, Sở Tụ không có quỳ xuống tạ ơn, này cũng chỉ có một mình Sở Tụ dám làm như thế. Điều này đã nằm trong vòng tính toán của Hoàng đế, hắn cũng không tức giận, lại nắm lấy tay Sở Tụ, một ngón một ngón mà nhìn tay cậu. “Trẫm biết làm việc mệt mỏi rất khó cho ngươi, nhưng trẫm hy vọng ngươi có thể nhận nó.”
Sở Tụ lẳng lặng ngồi đó, trong lòng đã thiên chuyển ngàn chuyển, “Hoàng Thượng làm như vậy, không phải để cho trên lưng thần mang tên mị chủ sao?”
“Thần thậm chí còn chưa quá nhi lập*, cho dù khoảng thời gian ở trong triều hơn vài năm du ngoạn bên ngoài nhưng chung quy còn không đến mười năm, hiện tại làm Trung Thư Thị lang đã để người ta đỏ mắt sau lưng nhàn thoại không ngừng, tuy thần không sợ những lời đó nhưng Hoàng Thượng cũng phải bận tâm thanh danh một chút, không cần lưu lại nhược điểm lớn như vậy cho hậu nhân.
(*) Tam thập nhi lập: nghĩa là người ta đến 30 tuổi mới có thể tự-lập, dựng nên sự-nghiệp cho mình.
Tư lịch của thần không đủ, làm sao có thể đạt đến chức Hữu Thừa tướng, để cho thần làm Trung Thư Thị lang là tốt rồi. Hoàng Thượng, ngươi vẫn là lấy đi chức vị Hữu Thừa tướng ấy, tâm ý ngài, ta biết, ta biết, cũng không cần ngài lo lắng cho ta nhiều như vậy.”
“Bọn họ có thể nói cái gì, cứ để cho bọn họ nói là được rồi, dù sao, ngươi vẫn phải làm Hoàng hậu của trẫm, bọn họ nguyện ý nói, để cho bọn họ nói đi!
Ngươi nói sẽ lưu lại nhược điểm cho hậu nhân, ngươi cho rằng chính ngươi là nịnh hạnh chi thần, còn trẫm là hôn quân sao?
Trẫm sẽ không để ngươi tứ cố vô thân làm Tả Thừa tướng, trẫm sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi, sẽ không cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi, bây giờ ngươi tuổi còn trẻ, bất quá, lại rèn luyện thêm vài năm là tốt rồi.”
Hoàng đế nhìn Sở Tụ vẫn cúi thấp đầu không đáp lời, tiếp theo lại nói, “Đương nhiên trẫm sẽ không bắt buộc ngươi, chỉ là, ngươi thật sự cam tâm yên lặng làm việc, tùy ý ngươi khác ở sau lưng chỉ điểm sao, ngươi chẳng lẽ không muốn dẫm nát trên đầu bọn họ, để cho bọn họ chỉ có thể nhìn ngươi, thần phục ngươi, ngươi có năng lực ngồi trên vị trí Hữu Thừa tướng, ngươi không muốn thử xem sao?”
“Bản thân ta có mấy cân mấy lượng ta vẫn biết, cho dù có thể làm, ta cũng chỉ là mưu thần Hữu Thừa tướng, muốn ngồi ở cái vị trí kia thì phải dùng mười năm tích lũy nhân mạch cùng kinh nghiệm.
Hoàng Thượng, ngươi đem ta đẩy cao như vậy, nếu thần ngã xuống sẽ tử vô thi cốt*,… tiếp theo ngã xuống sẽ là thanh danh.”
(*) Chết không còn xác.
Sở Tụ nghe Hoàng đế nói như vậy, trên mặt lộ ra mỉm cười, cũng nhìn không ra là cười nhạo hay là cười khổ bất đắc dĩ.
‘Tử vô thi cốt’, Hoàng đế nghe thanh âm Sở Tụ trong trẻo lạnh lùng nói ra bốn chữ này, tâm tư lập tức buộc chặt, nắm tay Sở Tụ cũng dùng sức, đôi ngươi sâu đen trong nháy mắt chuyển qua tàn nhẫn, thốt ra, “Trừ phi trẫm chết, bằng không sẽ không phát sinh chuyện tình như vậy. Bất quá, trẫm sẽ không chết trước ngươi, nếu trẫm phải chết, những người muốn hại ngươi, cũng phải chết trước trẫm. Không cần lo lắng, không cần suy nghĩ.”
Dĩ nhân vi giám khả dĩ tri đắc thất, dĩ sử vi giám khả dĩ tri hưng thế.(*)
(*)Phù dĩ đồng vi giám, khả dĩ chính y quan; dĩ cổ vi giám, khả dĩ tri hưng thế; dĩ nhân vi giám, khả dĩ minh đắc thất (1).
夫以铜为鉴, 可以正衣冠; 以古为鉴, 可以知兴替; 以人为鉴, 可以明得失.
(Phàm lấy đồng làm gương, có thể chỉnh sửa mũ áo; lấy thời xưa để làm gương, có thể biết được hưng thịnh và suy bại; lấy người khác làm gương có thể rõ cái được mất)
Trong lịch sử có bao nhiêu ví dụ như vậy, những Hoàng đế có sủng thần có dung mạo suy mà ân đoạn, có đế vương chết đi còn không thể chết già, chung quy vẫn không có người nào có kết quả tốt.
Hoàng đế kéo Sở Tụ gắt gao ôm vào lòng, “Không cần lo lắng, trẫm sẽ sống thật lâu, sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi, sẽ không để cho người khác hại ngươi…, nếu trẫm mà đi trước ngươi, ngươi, ngươi nguyện ý cùng trẫm không?”
Sở Tụ chỉ là luận sự, không nghĩ tới Hoàng đế lại nghĩ đến vậy, nhất thời có chút lờ mờ, cậu biết rằng hoàng hậu là người tuẫn táng đầu tiên sau khi tiên hoàng băng hà, chính là, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện chết, không phải bởi vì chết cậu còn cảm thấy xa xôi, mà vì cậu biết nhân có linh hồn, cho dù thân thể không còn, nhưng linh hồn vẫn sẽ còn tại.
Thế nhưng, lời nói của Hoàng đế vẫn làm cho Sở Tụ cảm động thật sâu, làm cho cậu cảm thấy yêu thương người này cũng không phải là chuyện chịu thiệt.
Thanh âm Sở Tụ có chút nghẹn ngào, tựa vào trên người Hoàng đế nhẹ nhàng trả lời, “Ngươi không cần nuông chiều hỏng ta, về sau, nếu ta cách rời ngươi, ta sẽ sống không nổi.”
“Ngươi không cần phải rời đi, ngươi cũng rời đi không được. Ngươi là của trẫm, vẫn sẽ là của trẫm. Sinh đồng khâm tử đồng quách*, nếu còn có kiếp sau chúng ta sẽ cùng một chỗ.” Thanh âm Hoàng đế ở bên tai Sở Tụ mềm nhẹ lại kiên định nói.
(*) Sinh cùng chăn chết cùng huyệt.
Sinh đồng khâm tử đồng quách, cho dù là Sở Tụ không quan tâm hình thức sau khi chết, cũng hiểu được đây là hướng về một loại tốt đẹp.
Sở Tụ luôn luôn né tránh Hoàng đế, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Kỳ thật tâm cậu vẫn luôn ngóng nhìn có thể làm được chút chuyện lưu lại cho hậu nhân, đối với cậu mà nói uy rằng làm Thừa tướng là giấc mộng xa xôi, thế nhưng, thời điểm trở thành sự thật, lại làm cho cậu cảm thấy không đúng.